Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 289: Phương pháp dạy đồ đệ mới thành phế vật 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hệ thống chưa kiểm tra đo lường, chỉ cần hắn kịp thời đá Đạm Đài Lạc Tuyết rakhỏi tông môn, vậy thì cảnh giới của hắn không bị trừ đi.Chuyện này là trong cái rủi còn có cái may.Ngao Ngự ở bên cạnh nghe thấy những lời này, nhẹ nhàng thở ra, hóa ra khôngphải chuyện lớn gì, chỉ nói chuyện phiếm với vị này mà thôi.Hắn ta vội vàng ngồi xuống lần nữa.“Tông chủ ngươi nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì?”Ngao Ngự vô cùng nhu thuận dò hỏi.“Ngươi nói xem, nếu muốn nhận đồ đệ, còn muốn dạy đồ đệ thành phế vật, vậyngươi phải dạy như thế nào?”Sở Duyên có vẻ đăm chiêu hỏi.“Dạy đồ đệ thành phế vật sao? Chuyện này không phải có tay là được ư?”Ngao Ngự cảm thấy kỳ lạ trả lời một câu.Những lời này vừa nói ra.Gương mặt hơi hòa hoãn của Sở Duyên lại trở nên âm trầm.Có tay là được à?Vì sao luôn là những lời này?Đừng nói là lấy tay, hắn dùng cả chân cũng không thể dạy thành phế vật!“Câu trả lời rất hay.”Sở Duyên không tiện phát giận, giọng nói lạnh hơn vài phần nói.“Chuyện này, chuyện này… Tông chủ, muốn dạy đồ đệ thành phế vật, khôngphải rất dễ dàng sao? Lúc trước khi ta ở long phủ, cũng từng thấy đại ca ta nhậnđồ đệ, đại ca ta nhận một đồ đệ xong thì không để ý nữa, nửa năm sau, đồ đệ kiangay cả binh tôm đều không đánh lại được, phế tới mức cực hạn, cho nên tacảm thấy, nuôi thả có thể dưỡng thành phế vật.”Ngao Ngự suy nghĩ rất lâu, mở miệng nói.“Nuôi thả sao?”Sở Duyên nhíu mày, hắn nuôi thả ba đồ đệ thành tài rồi.“Đúng vậy, nuôi thả, không ai dạy, vậy chắc chắn sẽ thành phế vật.”Ngao Ngự đáp.“Vậy ngươi cảm thấy, muốn dạy đồ đệ thành phế vật, thì nên nhận thiên tài haynhận phế vật tốt hơn?”Sở Duyên sờ cằm, híp mắt nói.“Tông chủ, vì sao phải tìm thiên tài hay phế vật? Chẳng lẽ quy tắc không chophép tìm bừa một người sao?”Ngao Ngự sờ đầu, mê mang hỏi.Nghe thấy những lời này.Bùm…Đầu Sở Duyên ong ong.Đúng vậy.Hắn ngốc sao?Vì sao không trực tiếp tìm bừa một người?Cứ phải tìm thiên tài phế vật?Hắn vốn có ý nghĩ, lo lắng tìm bừa một người có khả năng thành tài.Bây giờ xem ra, tìm phế vật thiên tài đều dễ dàng thành tài, tìm người bìnhthường mới là vương đạo!Tìm một người phàm tục, nuôi thả tiếp, đây mới là phương pháp chân chính dạyđồ đệ thành phế vật!Sở Duyên ngộ ra.Hắn ngộ ra phương pháp dạy đồ đệ thành phế vật.Tất cả buồn bực vì Đạm Đài Lạc Tuyết và tổn thất trên vạn linh thạch đều mấtsạch.“Khá lắm, Ngao Ngự, có chút tài đấy.”Sở Duyên nhìn Ngao Ngự đầy tán thưởng.“Tông chủ quá khen.”Ngao Ngự vội vàng nói.“Cho nên ngươi cảm thấy, tùy tiện tìm người, sau đó nhận làm đồ đệ, rồi lạinuôi thả, có thể dễ dàng dạy thành phế vật, đúng không?”Sở Duyên đứng dậy nói.Ngao Ngự ở bên cạnh thấy Sở Duyên đứng dậy, vội vàng đứng dậy theo, cẩnthận suy nghĩ một lát, mới trả lời Sở tông chủ này.“Đúng vậy, Sở tông chủ, ta cảm thấy tùy tiện tìm người, lại nuôi thả, trong tìnhhuống không có bất cứ tài nguyên gì, tuyệt đối không thể tu ra được gì.”“Nếu lo lắng quá, có thể tìm ăn xin, có thể làm ăn xin, vậy chắc chắn không cótư chất, như thế càng ổn định.”Ngao Ngự nghiêm túc trả lời.Sở Duyên nghe thấy thế càng ngày càng kích động.Hay lắm.Con rồng này.Đúng là có đầu óc.Có phương pháp này, chẳng lẽ hắn không dạy đồ đệ thành phế vật được sao?Ăn xin càng thêm ổn định!“Tiểu tử ngươi khá lắm.”Sở Duyên vỗ bả vai Ngao Ngự, đứng dậy đi ra ngoài.“Tông chủ ngươi đợi ta với.”Ngao Ngự đang muốn theo sau, nhưng bị tiểu nhị ngăn lại trả tiền.Ngao Ngự sốt ruột quá, tìm một linh thạch ném cho tiểu nhị.Phải nhanh đuổi kịp.Nhưng tiểu nhị này cố gắng trả tiền lẻ cho Ngao Ngự, Ngao Ngự này sốt ruộttới mức vội vàng nói không cần trả tiền thừa.Tiểu nhị này là người rất ngay thẳng, nói không thể nhận tiền boa, nhất địnhphải trả tiền cho Ngao Ngự.Đợi tiểu nhị gọi chưởng quầy ra trả tiền cho Ngao Ngự, bóng dáng Sở Duyên đãkhông thấy.Ngao Ngự chỉ có thể ra khỏi tiệm mì tìm Sở Duyên.Bên kia.Sở Duyên đi ra khỏi tiệm mì đi trên ngã tư đường, nhìn quanh một vòng.Rất trùng hợp chính là, hắn thực sự tìm được ăn xin.Ở đầu ngõ có vẻ âm u, có mấy chục ăn xin đang xin ăn.Ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía một thân hình có vẻ nhỏ xinh trong mười mấytên ăn xin.Nhận một ăn xin làm đồ đệ!Tuyệt đối không thể thành tài!Sở Duyên nghĩ như vậy, tâm trạng trở nên sung sướng bắt đầu chuyển động,bước chân lên, đi tới ngõ nhỏ chỗ đám ăn xin kia.…Thành Trường Ảnh, đầu ngõ âm uSở Duyên đi tới cách đám ăn xin không xa.Còn chưa tới gần, mùi tanh tưởi bay tới.Ngửi được mùi này, Sở Duyên không nhịn được nhíu mày.Chẳng trách người đi đường xung quanh sẽ tránh con hẻm này.Bỗng nhiên trong lòng Sở Duyên dâng lên một ý nghĩ.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hệ thống chưa kiểm tra đo lường, chỉ cần hắn kịp thời đá Đạm Đài Lạc Tuyết rakhỏi tông môn, vậy thì cảnh giới của hắn không bị trừ đi.Chuyện này là trong cái rủi còn có cái may.Ngao Ngự ở bên cạnh nghe thấy những lời này, nhẹ nhàng thở ra, hóa ra khôngphải chuyện lớn gì, chỉ nói chuyện phiếm với vị này mà thôi.Hắn ta vội vàng ngồi xuống lần nữa.“Tông chủ ngươi nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì?”Ngao Ngự vô cùng nhu thuận dò hỏi.“Ngươi nói xem, nếu muốn nhận đồ đệ, còn muốn dạy đồ đệ thành phế vật, vậyngươi phải dạy như thế nào?”Sở Duyên có vẻ đăm chiêu hỏi.“Dạy đồ đệ thành phế vật sao? Chuyện này không phải có tay là được ư?”Ngao Ngự cảm thấy kỳ lạ trả lời một câu.Những lời này vừa nói ra.Gương mặt hơi hòa hoãn của Sở Duyên lại trở nên âm trầm.Có tay là được à?Vì sao luôn là những lời này?Đừng nói là lấy tay, hắn dùng cả chân cũng không thể dạy thành phế vật!“Câu trả lời rất hay.”Sở Duyên không tiện phát giận, giọng nói lạnh hơn vài phần nói.“Chuyện này, chuyện này… Tông chủ, muốn dạy đồ đệ thành phế vật, khôngphải rất dễ dàng sao? Lúc trước khi ta ở long phủ, cũng từng thấy đại ca ta nhậnđồ đệ, đại ca ta nhận một đồ đệ xong thì không để ý nữa, nửa năm sau, đồ đệ kiangay cả binh tôm đều không đánh lại được, phế tới mức cực hạn, cho nên tacảm thấy, nuôi thả có thể dưỡng thành phế vật.”Ngao Ngự suy nghĩ rất lâu, mở miệng nói.“Nuôi thả sao?”Sở Duyên nhíu mày, hắn nuôi thả ba đồ đệ thành tài rồi.“Đúng vậy, nuôi thả, không ai dạy, vậy chắc chắn sẽ thành phế vật.”Ngao Ngự đáp.“Vậy ngươi cảm thấy, muốn dạy đồ đệ thành phế vật, thì nên nhận thiên tài haynhận phế vật tốt hơn?”Sở Duyên sờ cằm, híp mắt nói.“Tông chủ, vì sao phải tìm thiên tài hay phế vật? Chẳng lẽ quy tắc không chophép tìm bừa một người sao?”Ngao Ngự sờ đầu, mê mang hỏi.Nghe thấy những lời này.Bùm…Đầu Sở Duyên ong ong.Đúng vậy.Hắn ngốc sao?Vì sao không trực tiếp tìm bừa một người?Cứ phải tìm thiên tài phế vật?Hắn vốn có ý nghĩ, lo lắng tìm bừa một người có khả năng thành tài.Bây giờ xem ra, tìm phế vật thiên tài đều dễ dàng thành tài, tìm người bìnhthường mới là vương đạo!Tìm một người phàm tục, nuôi thả tiếp, đây mới là phương pháp chân chính dạyđồ đệ thành phế vật!Sở Duyên ngộ ra.Hắn ngộ ra phương pháp dạy đồ đệ thành phế vật.Tất cả buồn bực vì Đạm Đài Lạc Tuyết và tổn thất trên vạn linh thạch đều mấtsạch.“Khá lắm, Ngao Ngự, có chút tài đấy.”Sở Duyên nhìn Ngao Ngự đầy tán thưởng.“Tông chủ quá khen.”Ngao Ngự vội vàng nói.“Cho nên ngươi cảm thấy, tùy tiện tìm người, sau đó nhận làm đồ đệ, rồi lạinuôi thả, có thể dễ dàng dạy thành phế vật, đúng không?”Sở Duyên đứng dậy nói.Ngao Ngự ở bên cạnh thấy Sở Duyên đứng dậy, vội vàng đứng dậy theo, cẩnthận suy nghĩ một lát, mới trả lời Sở tông chủ này.“Đúng vậy, Sở tông chủ, ta cảm thấy tùy tiện tìm người, lại nuôi thả, trong tìnhhuống không có bất cứ tài nguyên gì, tuyệt đối không thể tu ra được gì.”“Nếu lo lắng quá, có thể tìm ăn xin, có thể làm ăn xin, vậy chắc chắn không cótư chất, như thế càng ổn định.”Ngao Ngự nghiêm túc trả lời.Sở Duyên nghe thấy thế càng ngày càng kích động.Hay lắm.Con rồng này.Đúng là có đầu óc.Có phương pháp này, chẳng lẽ hắn không dạy đồ đệ thành phế vật được sao?Ăn xin càng thêm ổn định!“Tiểu tử ngươi khá lắm.”Sở Duyên vỗ bả vai Ngao Ngự, đứng dậy đi ra ngoài.“Tông chủ ngươi đợi ta với.”Ngao Ngự đang muốn theo sau, nhưng bị tiểu nhị ngăn lại trả tiền.Ngao Ngự sốt ruột quá, tìm một linh thạch ném cho tiểu nhị.Phải nhanh đuổi kịp.Nhưng tiểu nhị này cố gắng trả tiền lẻ cho Ngao Ngự, Ngao Ngự này sốt ruộttới mức vội vàng nói không cần trả tiền thừa.Tiểu nhị này là người rất ngay thẳng, nói không thể nhận tiền boa, nhất địnhphải trả tiền cho Ngao Ngự.Đợi tiểu nhị gọi chưởng quầy ra trả tiền cho Ngao Ngự, bóng dáng Sở Duyên đãkhông thấy.Ngao Ngự chỉ có thể ra khỏi tiệm mì tìm Sở Duyên.Bên kia.Sở Duyên đi ra khỏi tiệm mì đi trên ngã tư đường, nhìn quanh một vòng.Rất trùng hợp chính là, hắn thực sự tìm được ăn xin.Ở đầu ngõ có vẻ âm u, có mấy chục ăn xin đang xin ăn.Ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía một thân hình có vẻ nhỏ xinh trong mười mấytên ăn xin.Nhận một ăn xin làm đồ đệ!Tuyệt đối không thể thành tài!Sở Duyên nghĩ như vậy, tâm trạng trở nên sung sướng bắt đầu chuyển động,bước chân lên, đi tới ngõ nhỏ chỗ đám ăn xin kia.…Thành Trường Ảnh, đầu ngõ âm uSở Duyên đi tới cách đám ăn xin không xa.Còn chưa tới gần, mùi tanh tưởi bay tới.Ngửi được mùi này, Sở Duyên không nhịn được nhíu mày.Chẳng trách người đi đường xung quanh sẽ tránh con hẻm này.Bỗng nhiên trong lòng Sở Duyên dâng lên một ý nghĩ.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hệ thống chưa kiểm tra đo lường, chỉ cần hắn kịp thời đá Đạm Đài Lạc Tuyết rakhỏi tông môn, vậy thì cảnh giới của hắn không bị trừ đi.Chuyện này là trong cái rủi còn có cái may.Ngao Ngự ở bên cạnh nghe thấy những lời này, nhẹ nhàng thở ra, hóa ra khôngphải chuyện lớn gì, chỉ nói chuyện phiếm với vị này mà thôi.Hắn ta vội vàng ngồi xuống lần nữa.“Tông chủ ngươi nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì?”Ngao Ngự vô cùng nhu thuận dò hỏi.“Ngươi nói xem, nếu muốn nhận đồ đệ, còn muốn dạy đồ đệ thành phế vật, vậyngươi phải dạy như thế nào?”Sở Duyên có vẻ đăm chiêu hỏi.“Dạy đồ đệ thành phế vật sao? Chuyện này không phải có tay là được ư?”Ngao Ngự cảm thấy kỳ lạ trả lời một câu.Những lời này vừa nói ra.Gương mặt hơi hòa hoãn của Sở Duyên lại trở nên âm trầm.Có tay là được à?Vì sao luôn là những lời này?Đừng nói là lấy tay, hắn dùng cả chân cũng không thể dạy thành phế vật!“Câu trả lời rất hay.”Sở Duyên không tiện phát giận, giọng nói lạnh hơn vài phần nói.“Chuyện này, chuyện này… Tông chủ, muốn dạy đồ đệ thành phế vật, khôngphải rất dễ dàng sao? Lúc trước khi ta ở long phủ, cũng từng thấy đại ca ta nhậnđồ đệ, đại ca ta nhận một đồ đệ xong thì không để ý nữa, nửa năm sau, đồ đệ kiangay cả binh tôm đều không đánh lại được, phế tới mức cực hạn, cho nên tacảm thấy, nuôi thả có thể dưỡng thành phế vật.”Ngao Ngự suy nghĩ rất lâu, mở miệng nói.“Nuôi thả sao?”Sở Duyên nhíu mày, hắn nuôi thả ba đồ đệ thành tài rồi.“Đúng vậy, nuôi thả, không ai dạy, vậy chắc chắn sẽ thành phế vật.”Ngao Ngự đáp.“Vậy ngươi cảm thấy, muốn dạy đồ đệ thành phế vật, thì nên nhận thiên tài haynhận phế vật tốt hơn?”Sở Duyên sờ cằm, híp mắt nói.“Tông chủ, vì sao phải tìm thiên tài hay phế vật? Chẳng lẽ quy tắc không chophép tìm bừa một người sao?”Ngao Ngự sờ đầu, mê mang hỏi.Nghe thấy những lời này.Bùm…Đầu Sở Duyên ong ong.Đúng vậy.Hắn ngốc sao?Vì sao không trực tiếp tìm bừa một người?Cứ phải tìm thiên tài phế vật?Hắn vốn có ý nghĩ, lo lắng tìm bừa một người có khả năng thành tài.Bây giờ xem ra, tìm phế vật thiên tài đều dễ dàng thành tài, tìm người bìnhthường mới là vương đạo!Tìm một người phàm tục, nuôi thả tiếp, đây mới là phương pháp chân chính dạyđồ đệ thành phế vật!Sở Duyên ngộ ra.Hắn ngộ ra phương pháp dạy đồ đệ thành phế vật.Tất cả buồn bực vì Đạm Đài Lạc Tuyết và tổn thất trên vạn linh thạch đều mấtsạch.“Khá lắm, Ngao Ngự, có chút tài đấy.”Sở Duyên nhìn Ngao Ngự đầy tán thưởng.“Tông chủ quá khen.”Ngao Ngự vội vàng nói.“Cho nên ngươi cảm thấy, tùy tiện tìm người, sau đó nhận làm đồ đệ, rồi lạinuôi thả, có thể dễ dàng dạy thành phế vật, đúng không?”Sở Duyên đứng dậy nói.Ngao Ngự ở bên cạnh thấy Sở Duyên đứng dậy, vội vàng đứng dậy theo, cẩnthận suy nghĩ một lát, mới trả lời Sở tông chủ này.“Đúng vậy, Sở tông chủ, ta cảm thấy tùy tiện tìm người, lại nuôi thả, trong tìnhhuống không có bất cứ tài nguyên gì, tuyệt đối không thể tu ra được gì.”“Nếu lo lắng quá, có thể tìm ăn xin, có thể làm ăn xin, vậy chắc chắn không cótư chất, như thế càng ổn định.”Ngao Ngự nghiêm túc trả lời.Sở Duyên nghe thấy thế càng ngày càng kích động.Hay lắm.Con rồng này.Đúng là có đầu óc.Có phương pháp này, chẳng lẽ hắn không dạy đồ đệ thành phế vật được sao?Ăn xin càng thêm ổn định!“Tiểu tử ngươi khá lắm.”Sở Duyên vỗ bả vai Ngao Ngự, đứng dậy đi ra ngoài.“Tông chủ ngươi đợi ta với.”Ngao Ngự đang muốn theo sau, nhưng bị tiểu nhị ngăn lại trả tiền.Ngao Ngự sốt ruột quá, tìm một linh thạch ném cho tiểu nhị.Phải nhanh đuổi kịp.Nhưng tiểu nhị này cố gắng trả tiền lẻ cho Ngao Ngự, Ngao Ngự này sốt ruộttới mức vội vàng nói không cần trả tiền thừa.Tiểu nhị này là người rất ngay thẳng, nói không thể nhận tiền boa, nhất địnhphải trả tiền cho Ngao Ngự.Đợi tiểu nhị gọi chưởng quầy ra trả tiền cho Ngao Ngự, bóng dáng Sở Duyên đãkhông thấy.Ngao Ngự chỉ có thể ra khỏi tiệm mì tìm Sở Duyên.Bên kia.Sở Duyên đi ra khỏi tiệm mì đi trên ngã tư đường, nhìn quanh một vòng.Rất trùng hợp chính là, hắn thực sự tìm được ăn xin.Ở đầu ngõ có vẻ âm u, có mấy chục ăn xin đang xin ăn.Ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía một thân hình có vẻ nhỏ xinh trong mười mấytên ăn xin.Nhận một ăn xin làm đồ đệ!Tuyệt đối không thể thành tài!Sở Duyên nghĩ như vậy, tâm trạng trở nên sung sướng bắt đầu chuyển động,bước chân lên, đi tới ngõ nhỏ chỗ đám ăn xin kia.…Thành Trường Ảnh, đầu ngõ âm uSở Duyên đi tới cách đám ăn xin không xa.Còn chưa tới gần, mùi tanh tưởi bay tới.Ngửi được mùi này, Sở Duyên không nhịn được nhíu mày.Chẳng trách người đi đường xung quanh sẽ tránh con hẻm này.Bỗng nhiên trong lòng Sở Duyên dâng lên một ý nghĩ.