Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 304: Sư tôn là một vị tồn tại xuyên qua vạn cổ
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Hề Nhi, không cần nói những lời này, chăm chỉ tu luyện, đã là báo đáp lớnnhất đối với vi sư.”“Tóm lại, Hề Nhi phải nhớ kỹ, tu đạo khó, khó hơn lên trời, đi con đường khôilỗi nhất đạo, càng khó hơn, gian nan trong đó, không lời nào có thể miêu tả, HềNhi phải cố gắng tu hành! Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không thể đạtđược thành quả, nhưng kiên trì, nhất định có thể thành công, khôi lỗi chi đạo,một khi ngươi tu thành, thì Tiên Thiên lập thế bất bại, điểm này, ngươi phải nhớkỹ!”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Đệ tử này biến thành phế vật, đã là chuyện đương nhiên!Còn lại, chỉ cần đợi tới thời gian, tăng cảnh giới là được!Ngồi đợi cảnh giới tăng lên!“Đệ tử sẽ nghe theo dạy bảo của sư tôn!”Tô Hề vô cùng nhu thuận gật đầu.“Ừm, vậy thì đi xuống nghỉ ngơi đi, tẩm điện tạm thời của ngươi ở ngay bêncạnh sư tôn đi, ngươi ra khỏi đại điện rẽ phải tòa thứ tư là được.”Sở Duyên gật đầu hài lòng.“Dạ, sư tôn, vậy đệ tử lui xuống trước.”Tô Hề sốt ruột muốn đi nghiên cứu con rối, tu hành trở nên mạnh hơn, báo đápân của sư tôn, cũng vì có thể có được thực lực, đi đối mặt với một số ngườitrong quá khứ của mình.Sở Duyên xua tay, sau đó bảo Tô Hề có thể rời đi.Tô Hề đang định đi ra ngoài, nhưng nhìn túi trữ vật một lát, lại nhìn hơn mườicon rối trên mặt đất một lát, có chút lúng túng, nàng không biết nên thu hồinhững con rối này thế nào.Sở Duyên thấy thế, lúc này hiểu rõ, giúp Tô Hề thu hết rối gỗ vào.Lúc này Tô Hề mới hành lễ, vô cùng lúng túng rời khỏi đại điện.Sở Duyên nhìn Tô Hề rời đi, lắc đầu.Đồ đệ mới này, không chỉ chỉ số thông minh kém, còn rất hay thẹn thùng, lòngtự trọng rất cao.Quả nhiên đệ tử như vậy dễ dạy hơn một chút.Sở Duyên cảm khái một lát, sau đó cũng rời khỏi đại điện, đi về phía tẩm điệnmình cư trú.Bên cạnh tẩm điện của hắn là tẩm điện của Tô Hề.Như vậy thuận tiện ngăn cách đệ tử khác tìm Tô Hề riêng.Hắn muốn dụi tắt toàn bộ khả năng đệ tử này có thể thành tài!Đệ tử này nhất định bị hắn dạy thành phế vật!Sở Duyên nói trong lòng!Ai tới cũng không ngăn được, cho dù Jesus tới đây, cũng không được!…Bên kia.Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập trên một khu đất trống, ngồi khoanh chân.“Thế nào? Các đệ có hỏi được sư tôn về Vu Tộc, còn cả chuyện về Cộng CôngTộc hay không?”Diệp Lạc nhanh chóng hỏi.“Lúc trước sư tôn bảo ta ra ngoài làm việc, ta bảo tam sư đệ hỏi, tam sư đệ, đệhỏi được chưa?”Trương Hàn lập tức dời mắt nhìn Tô Càn Nguyên.Những lời này vừa vang lên.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái.Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, ý bảo để Tô Càn Nguyên nói.Tô Càn Nguyên cũng việc nhân đức không nhường ai, nói ra những lời sư tônnói với bọn họ lúc trước.Diệp Lạc và Trương Hàn nghe xong, đều cảm khái.Hóa ra Cộng Công không phải là một chủng tộc? Mà là một cường giả.Một cường giả tồn tại từ thời trên thời Thượng Cổ.“Nói đến chuyện này, hai vị sư huynh, huynh biết không? Sư tôn nói xongnhững lời này với bọn ta, còn bổ sung một câu, những lời này đều là truyềnthuyết, huynh nói xem có buồn cười không.”Bỗng nhiên Tô Càn Nguyên nghĩ tới gì đó, sờ cái đầu bóng loáng cười nói.Đám Diệp Lạc cũng bật cười.Trong lòng có chút hiểu rõ.Có lẽ sư tôn không muốn bọn họ biết những chuyện này.Cho nên mới bổ sung một câu chỉ là truyền thuyết.Đáng tiếc sư tôn không biết, bọn họ sớm đã có suy đoán.Hiện giờ những lời này, chỉ có thể nói là chứng minh thời đại tồn tại của sư tôn.Sư tôn, quả nhiên là một vị tồn tại xuyên qua vạn cổ!…Trên ngọn núi Vô Đạo Tông cư trú.Chỗ đất trống.Bốn đệ tử “đâm sau lưng” của Vô Đạo Tông ngồi khoanh chân.Đại đệ tử Diệp Lạc mặc đạo bào màu xanh, mái tóc dài búi lên, dung nhan anhtuấn, toàn thân lộ ra cao ngạo của kiếm tiên và cảm giác uy nghiêm của tôngchủ một Thánh Địa.Nhị đệ tử Trương Hàn mặc nho bào thêu non xanh nước biếc, tóc lấy trâm gỗbúi lại, mỗi hành động lời nói đều có khí chất của nho tiên.Tam đệ tử trái lại tùy ý một chút, chỉ mặc một áo bào màu đen bình thường, đầutrọc, quanh người vờn quanh huyết khí và Địa Sát Chi Khí, nghiễm nhiên là mộttu sĩ luyện thể đứng đầu.Tứ đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết mặc thanh y, không chú trọng cách ăn mặc lắm,nhưng dung nhan tuyệt thế vẫn khiến người ta không nhịn được nhìn kỹ, trêngương mặt lộ ra cao quý lạnh lùng, chẳng qua ở trước mặt đồng môn, có thêmphần hiền hòa.Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông, mỗi người có phong tư riêng.Mỗi người đặt ở thế giới bên ngoài, đều là Thiên Kiêu tuyệt thế một phương.Nhưng lúc này ngồi cùng một chỗ, lại có vẻ hòa thuận.Bốn người đang nói chuyện với nhau.Đề tài mà bọn họ nói chuyện, đương nhiên là về thời đại của sư tôn nhà mình.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Hề Nhi, không cần nói những lời này, chăm chỉ tu luyện, đã là báo đáp lớnnhất đối với vi sư.”“Tóm lại, Hề Nhi phải nhớ kỹ, tu đạo khó, khó hơn lên trời, đi con đường khôilỗi nhất đạo, càng khó hơn, gian nan trong đó, không lời nào có thể miêu tả, HềNhi phải cố gắng tu hành! Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không thể đạtđược thành quả, nhưng kiên trì, nhất định có thể thành công, khôi lỗi chi đạo,một khi ngươi tu thành, thì Tiên Thiên lập thế bất bại, điểm này, ngươi phải nhớkỹ!”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Đệ tử này biến thành phế vật, đã là chuyện đương nhiên!Còn lại, chỉ cần đợi tới thời gian, tăng cảnh giới là được!Ngồi đợi cảnh giới tăng lên!“Đệ tử sẽ nghe theo dạy bảo của sư tôn!”Tô Hề vô cùng nhu thuận gật đầu.“Ừm, vậy thì đi xuống nghỉ ngơi đi, tẩm điện tạm thời của ngươi ở ngay bêncạnh sư tôn đi, ngươi ra khỏi đại điện rẽ phải tòa thứ tư là được.”Sở Duyên gật đầu hài lòng.“Dạ, sư tôn, vậy đệ tử lui xuống trước.”Tô Hề sốt ruột muốn đi nghiên cứu con rối, tu hành trở nên mạnh hơn, báo đápân của sư tôn, cũng vì có thể có được thực lực, đi đối mặt với một số ngườitrong quá khứ của mình.Sở Duyên xua tay, sau đó bảo Tô Hề có thể rời đi.Tô Hề đang định đi ra ngoài, nhưng nhìn túi trữ vật một lát, lại nhìn hơn mườicon rối trên mặt đất một lát, có chút lúng túng, nàng không biết nên thu hồinhững con rối này thế nào.Sở Duyên thấy thế, lúc này hiểu rõ, giúp Tô Hề thu hết rối gỗ vào.Lúc này Tô Hề mới hành lễ, vô cùng lúng túng rời khỏi đại điện.Sở Duyên nhìn Tô Hề rời đi, lắc đầu.Đồ đệ mới này, không chỉ chỉ số thông minh kém, còn rất hay thẹn thùng, lòngtự trọng rất cao.Quả nhiên đệ tử như vậy dễ dạy hơn một chút.Sở Duyên cảm khái một lát, sau đó cũng rời khỏi đại điện, đi về phía tẩm điệnmình cư trú.Bên cạnh tẩm điện của hắn là tẩm điện của Tô Hề.Như vậy thuận tiện ngăn cách đệ tử khác tìm Tô Hề riêng.Hắn muốn dụi tắt toàn bộ khả năng đệ tử này có thể thành tài!Đệ tử này nhất định bị hắn dạy thành phế vật!Sở Duyên nói trong lòng!Ai tới cũng không ngăn được, cho dù Jesus tới đây, cũng không được!…Bên kia.Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập trên một khu đất trống, ngồi khoanh chân.“Thế nào? Các đệ có hỏi được sư tôn về Vu Tộc, còn cả chuyện về Cộng CôngTộc hay không?”Diệp Lạc nhanh chóng hỏi.“Lúc trước sư tôn bảo ta ra ngoài làm việc, ta bảo tam sư đệ hỏi, tam sư đệ, đệhỏi được chưa?”Trương Hàn lập tức dời mắt nhìn Tô Càn Nguyên.Những lời này vừa vang lên.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái.Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, ý bảo để Tô Càn Nguyên nói.Tô Càn Nguyên cũng việc nhân đức không nhường ai, nói ra những lời sư tônnói với bọn họ lúc trước.Diệp Lạc và Trương Hàn nghe xong, đều cảm khái.Hóa ra Cộng Công không phải là một chủng tộc? Mà là một cường giả.Một cường giả tồn tại từ thời trên thời Thượng Cổ.“Nói đến chuyện này, hai vị sư huynh, huynh biết không? Sư tôn nói xongnhững lời này với bọn ta, còn bổ sung một câu, những lời này đều là truyềnthuyết, huynh nói xem có buồn cười không.”Bỗng nhiên Tô Càn Nguyên nghĩ tới gì đó, sờ cái đầu bóng loáng cười nói.Đám Diệp Lạc cũng bật cười.Trong lòng có chút hiểu rõ.Có lẽ sư tôn không muốn bọn họ biết những chuyện này.Cho nên mới bổ sung một câu chỉ là truyền thuyết.Đáng tiếc sư tôn không biết, bọn họ sớm đã có suy đoán.Hiện giờ những lời này, chỉ có thể nói là chứng minh thời đại tồn tại của sư tôn.Sư tôn, quả nhiên là một vị tồn tại xuyên qua vạn cổ!…Trên ngọn núi Vô Đạo Tông cư trú.Chỗ đất trống.Bốn đệ tử “đâm sau lưng” của Vô Đạo Tông ngồi khoanh chân.Đại đệ tử Diệp Lạc mặc đạo bào màu xanh, mái tóc dài búi lên, dung nhan anhtuấn, toàn thân lộ ra cao ngạo của kiếm tiên và cảm giác uy nghiêm của tôngchủ một Thánh Địa.Nhị đệ tử Trương Hàn mặc nho bào thêu non xanh nước biếc, tóc lấy trâm gỗbúi lại, mỗi hành động lời nói đều có khí chất của nho tiên.Tam đệ tử trái lại tùy ý một chút, chỉ mặc một áo bào màu đen bình thường, đầutrọc, quanh người vờn quanh huyết khí và Địa Sát Chi Khí, nghiễm nhiên là mộttu sĩ luyện thể đứng đầu.Tứ đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết mặc thanh y, không chú trọng cách ăn mặc lắm,nhưng dung nhan tuyệt thế vẫn khiến người ta không nhịn được nhìn kỹ, trêngương mặt lộ ra cao quý lạnh lùng, chẳng qua ở trước mặt đồng môn, có thêmphần hiền hòa.Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông, mỗi người có phong tư riêng.Mỗi người đặt ở thế giới bên ngoài, đều là Thiên Kiêu tuyệt thế một phương.Nhưng lúc này ngồi cùng một chỗ, lại có vẻ hòa thuận.Bốn người đang nói chuyện với nhau.Đề tài mà bọn họ nói chuyện, đương nhiên là về thời đại của sư tôn nhà mình.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Hề Nhi, không cần nói những lời này, chăm chỉ tu luyện, đã là báo đáp lớnnhất đối với vi sư.”“Tóm lại, Hề Nhi phải nhớ kỹ, tu đạo khó, khó hơn lên trời, đi con đường khôilỗi nhất đạo, càng khó hơn, gian nan trong đó, không lời nào có thể miêu tả, HềNhi phải cố gắng tu hành! Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không thể đạtđược thành quả, nhưng kiên trì, nhất định có thể thành công, khôi lỗi chi đạo,một khi ngươi tu thành, thì Tiên Thiên lập thế bất bại, điểm này, ngươi phải nhớkỹ!”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Đệ tử này biến thành phế vật, đã là chuyện đương nhiên!Còn lại, chỉ cần đợi tới thời gian, tăng cảnh giới là được!Ngồi đợi cảnh giới tăng lên!“Đệ tử sẽ nghe theo dạy bảo của sư tôn!”Tô Hề vô cùng nhu thuận gật đầu.“Ừm, vậy thì đi xuống nghỉ ngơi đi, tẩm điện tạm thời của ngươi ở ngay bêncạnh sư tôn đi, ngươi ra khỏi đại điện rẽ phải tòa thứ tư là được.”Sở Duyên gật đầu hài lòng.“Dạ, sư tôn, vậy đệ tử lui xuống trước.”Tô Hề sốt ruột muốn đi nghiên cứu con rối, tu hành trở nên mạnh hơn, báo đápân của sư tôn, cũng vì có thể có được thực lực, đi đối mặt với một số ngườitrong quá khứ của mình.Sở Duyên xua tay, sau đó bảo Tô Hề có thể rời đi.Tô Hề đang định đi ra ngoài, nhưng nhìn túi trữ vật một lát, lại nhìn hơn mườicon rối trên mặt đất một lát, có chút lúng túng, nàng không biết nên thu hồinhững con rối này thế nào.Sở Duyên thấy thế, lúc này hiểu rõ, giúp Tô Hề thu hết rối gỗ vào.Lúc này Tô Hề mới hành lễ, vô cùng lúng túng rời khỏi đại điện.Sở Duyên nhìn Tô Hề rời đi, lắc đầu.Đồ đệ mới này, không chỉ chỉ số thông minh kém, còn rất hay thẹn thùng, lòngtự trọng rất cao.Quả nhiên đệ tử như vậy dễ dạy hơn một chút.Sở Duyên cảm khái một lát, sau đó cũng rời khỏi đại điện, đi về phía tẩm điệnmình cư trú.Bên cạnh tẩm điện của hắn là tẩm điện của Tô Hề.Như vậy thuận tiện ngăn cách đệ tử khác tìm Tô Hề riêng.Hắn muốn dụi tắt toàn bộ khả năng đệ tử này có thể thành tài!Đệ tử này nhất định bị hắn dạy thành phế vật!Sở Duyên nói trong lòng!Ai tới cũng không ngăn được, cho dù Jesus tới đây, cũng không được!…Bên kia.Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập trên một khu đất trống, ngồi khoanh chân.“Thế nào? Các đệ có hỏi được sư tôn về Vu Tộc, còn cả chuyện về Cộng CôngTộc hay không?”Diệp Lạc nhanh chóng hỏi.“Lúc trước sư tôn bảo ta ra ngoài làm việc, ta bảo tam sư đệ hỏi, tam sư đệ, đệhỏi được chưa?”Trương Hàn lập tức dời mắt nhìn Tô Càn Nguyên.Những lời này vừa vang lên.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái.Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, ý bảo để Tô Càn Nguyên nói.Tô Càn Nguyên cũng việc nhân đức không nhường ai, nói ra những lời sư tônnói với bọn họ lúc trước.Diệp Lạc và Trương Hàn nghe xong, đều cảm khái.Hóa ra Cộng Công không phải là một chủng tộc? Mà là một cường giả.Một cường giả tồn tại từ thời trên thời Thượng Cổ.“Nói đến chuyện này, hai vị sư huynh, huynh biết không? Sư tôn nói xongnhững lời này với bọn ta, còn bổ sung một câu, những lời này đều là truyềnthuyết, huynh nói xem có buồn cười không.”Bỗng nhiên Tô Càn Nguyên nghĩ tới gì đó, sờ cái đầu bóng loáng cười nói.Đám Diệp Lạc cũng bật cười.Trong lòng có chút hiểu rõ.Có lẽ sư tôn không muốn bọn họ biết những chuyện này.Cho nên mới bổ sung một câu chỉ là truyền thuyết.Đáng tiếc sư tôn không biết, bọn họ sớm đã có suy đoán.Hiện giờ những lời này, chỉ có thể nói là chứng minh thời đại tồn tại của sư tôn.Sư tôn, quả nhiên là một vị tồn tại xuyên qua vạn cổ!…Trên ngọn núi Vô Đạo Tông cư trú.Chỗ đất trống.Bốn đệ tử “đâm sau lưng” của Vô Đạo Tông ngồi khoanh chân.Đại đệ tử Diệp Lạc mặc đạo bào màu xanh, mái tóc dài búi lên, dung nhan anhtuấn, toàn thân lộ ra cao ngạo của kiếm tiên và cảm giác uy nghiêm của tôngchủ một Thánh Địa.Nhị đệ tử Trương Hàn mặc nho bào thêu non xanh nước biếc, tóc lấy trâm gỗbúi lại, mỗi hành động lời nói đều có khí chất của nho tiên.Tam đệ tử trái lại tùy ý một chút, chỉ mặc một áo bào màu đen bình thường, đầutrọc, quanh người vờn quanh huyết khí và Địa Sát Chi Khí, nghiễm nhiên là mộttu sĩ luyện thể đứng đầu.Tứ đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết mặc thanh y, không chú trọng cách ăn mặc lắm,nhưng dung nhan tuyệt thế vẫn khiến người ta không nhịn được nhìn kỹ, trêngương mặt lộ ra cao quý lạnh lùng, chẳng qua ở trước mặt đồng môn, có thêmphần hiền hòa.Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông, mỗi người có phong tư riêng.Mỗi người đặt ở thế giới bên ngoài, đều là Thiên Kiêu tuyệt thế một phương.Nhưng lúc này ngồi cùng một chỗ, lại có vẻ hòa thuận.Bốn người đang nói chuyện với nhau.Đề tài mà bọn họ nói chuyện, đương nhiên là về thời đại của sư tôn nhà mình.