Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 306: Quá khứ của Tô Hề 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Tham ngộ, là nhìn chằm chằm Hải Tinh này, sau đó nhìn ra thứ gì sao? Hìnhnhư không phải vậy…”Tô Hề có chút nghi ngờ.Nhưng mà nàng không dám đi hỏi sư tôn.Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, có chút khiếp sợ, còn rất coi trọng lòng tựtrọng.Mọi chuyện đều liên quan tới quá khứ của nàng.Tô Hề suy nghĩ, thì không dừng lại được nữa.Tay nàng nắm chặt Hải Tinh, đôi mắt có chút hoảng hốt, giống như trở lại quákhứ của nàng.Nàng vốn là công chúa vương triều cường đại một phương trong giới phàm tụcTrung Châu, từ nhỏ sống cuộc sống vô ưu vô lo, nuông chiều từ bé.Vốn dựa theo quỹ tích nhân sinh thông thường, nàng hẳn là đợi tới khi trưởngthành, kiểm tra tư chất, bái nhập tông môn tu tiên.Nhưng tiệc vui chóng tàn…Trong một đêm, vương triều của bọn họ sụp đổ.Nhưng vì cha nàng không muốn cúi đầu với tông môn tu tiên một phương,không muốn ký kết một số điều ước mang tính sỉ nhục, cho nên tông môn tutiên một phương khiến vương triều của bọn họ sụp đổ.Nàng từ công chúa của vương triều lưu lạc thành ăn xin, gian nan sống sót…Nghĩ tới đây.Trong mắt Tô Hề không khống chế nổi xuất hiện tức giận……Trong tẩm điện, hai tay Tô Hề nắm chặt Hải Tinh.Trong mắt nàng lóe lên tức giận.Chỉ vì một việc nhỏ mà thôi.Tông môn tu tiên khiến vương triều của bọn họ sụp đổ, khiến vô số con dânchết thảm trong náo động này.Mạng người như cỏ rác…Đương nhiên là Tô Hề cũng biết, không phải tất cả tông môn tu tiên đều nhưvậy.Cho nên lửa giận của nàng, chỉ nhằm vào tông môn tu tiên hủy diệt vương triềucủa bọn họ mà thôi.Nếu nàng còn là ăn xin, mãi đến khi chết đi, đương nhiên là nàng sẽ không sinhra báo thù gì.Nhưng hiện giờ nàng bái nhập tông môn ẩn thế cường đại một phương, nàng sẽtrở nên mạnh hơn! Đương nhiên nàng phải báo thù.Nhưng mà hiện giờ…Tô Hề hơi cúi đầu nhìn Hải Tinh trên tay nàng.Phương pháp trở nên mạnh đã ở trong tay nàng.Chỉ có điều phải xem nàng có thể nắm giữ hay không.Nàng nhất định phải nắm giữ!Tô Hề im lặng nói với mình trong lòng.Nàng nghĩ tới đây, lập tức dời mắt nhìn Hải Tinh trên tay.Tô Hề không biết cái gì gọi là tham ngộ.Cho nên nàng dùng biện pháp ngu ngốc nhất.Ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Tinh trên tay.Nàng muốn dựa vào biện pháp này, đi tìm hiểu Hải Tinh này.Không hề nghi ngờ, loại biện pháp này khó mà có hiệu quả.Cho dù Tô Hề nhìn chằm chằm Hải Tinh này kiểu gì, Hải Tinh vẫn không nhúcnhích như cũ.Trong tẩm điện chỉ trong nháy mắt yên bình lại.Tô Hề cứ lẳng lặng đứng như thế.Ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Tinh trên tay.Thời gian chậm rãi trôi qua.Tô Hề vẫn không cảm nhận được bất cứ tham ngộ gì, nàng cũng không cảmthấy có không kiên nhẫn gì, vẫn dùng biện pháp ngu dốt này.Đúng lúc này.Bỗng nhiên Tô Hề cảm thấy Hải Tinh trước mặt giống như cử động một cái, lạigiống như quanh người nàng có kim quang lóe lên.Điều này khiến tinh thần nàng chấn động.Nhìn kỹ lại.Bỗng nhiên ngoài điện có âm thanh truyền tới.Khiến Tô Hề sửng sốt một lát.Nàng sửng sốt một lát, lập tức cảm thấy Hải Tinh trước mặt và kim quang xungquanh đều biến mất.Toàn bộ giống như chưa từng xảy ra.Tô Hề ngây người một lát, cảnh nàng mới thấy là ảo giác sao?Không đợi Tô Hề nghĩ nhiều, nàng quay đầu nhìn bên ngoài điện.Vừa rồi ngoài điện truyền tới một âm thanh, nàng còn chưa biết xảy ra chuyệngì.Đại môn tẩm điện của nàng còn chưa đóng cửa, vẫn ở trạng thái mở ra.Cho nên nàng liếc mắt một cái thấy được nhị sư huynh Trương Hàn đứng ở cửađại điện của nàng, làm gì đó với cung điện của sư tôn bên cạnh cung điện củamình.Tô Hề thấy thế, vội vàng đặt Hải Tinh xuống, đi ra ngoài.Trương Hàn đứng ở cửa đại điện đương nhiên cũng chú ý tới tiểu sư muội nhàmình.“Sư muội, sao cửa tẩm điện của muội không đóng?”Trương Hàn lộ ra nụ cười ấm áp, mở miệng nói.“Tham kiến nhị sư huynh, ta, ta còn chưa kịp đóng.”Tô Hề nói một câu, đôi mắt rất tò mò nhìn tẩm điện của sư tôn nhà mình, lạinhìn Trương Hàn một lát.Rất tò mò, vừa rồi vị nhị sư huynh này làm gì tẩm điện của sư tôn.“Ừm, đúng lúc sư huynh có chuyện muốn nói với muội một lát, muội ra ngoàirất đúng lúc, sư muội, muội còn nhìn tẩm điện của sư tôn làm gì? Muội đangnghĩ vừa rồi sư huynh đứng ở đây làm gì đúng không?”Trương Hàn nhìn vẻ mặt Tô Hề, mơ hồ có chút suy đoán.“Ừm…”Tô Hề khẽ gật đầu.“Ta đang thêm một tầng trận pháp che chắn âm thanh ở tẩm điện của sư tôn, vừarồi tới đây mới phát hiện, vậy mà tẩm điện của sư tôn không có bất cứ trận phápnào bảo vệ, chuyện này sao được, hơn nữa tẩm điện của sư muội ở ngay bêncạnh tẩm điện của sư tôn, vì tránh quấy rầy tới sư tôn, nên ta bố trí một lát.”Trương Hàn cười nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Tham ngộ, là nhìn chằm chằm Hải Tinh này, sau đó nhìn ra thứ gì sao? Hìnhnhư không phải vậy…”Tô Hề có chút nghi ngờ.Nhưng mà nàng không dám đi hỏi sư tôn.Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, có chút khiếp sợ, còn rất coi trọng lòng tựtrọng.Mọi chuyện đều liên quan tới quá khứ của nàng.Tô Hề suy nghĩ, thì không dừng lại được nữa.Tay nàng nắm chặt Hải Tinh, đôi mắt có chút hoảng hốt, giống như trở lại quákhứ của nàng.Nàng vốn là công chúa vương triều cường đại một phương trong giới phàm tụcTrung Châu, từ nhỏ sống cuộc sống vô ưu vô lo, nuông chiều từ bé.Vốn dựa theo quỹ tích nhân sinh thông thường, nàng hẳn là đợi tới khi trưởngthành, kiểm tra tư chất, bái nhập tông môn tu tiên.Nhưng tiệc vui chóng tàn…Trong một đêm, vương triều của bọn họ sụp đổ.Nhưng vì cha nàng không muốn cúi đầu với tông môn tu tiên một phương,không muốn ký kết một số điều ước mang tính sỉ nhục, cho nên tông môn tutiên một phương khiến vương triều của bọn họ sụp đổ.Nàng từ công chúa của vương triều lưu lạc thành ăn xin, gian nan sống sót…Nghĩ tới đây.Trong mắt Tô Hề không khống chế nổi xuất hiện tức giận……Trong tẩm điện, hai tay Tô Hề nắm chặt Hải Tinh.Trong mắt nàng lóe lên tức giận.Chỉ vì một việc nhỏ mà thôi.Tông môn tu tiên khiến vương triều của bọn họ sụp đổ, khiến vô số con dânchết thảm trong náo động này.Mạng người như cỏ rác…Đương nhiên là Tô Hề cũng biết, không phải tất cả tông môn tu tiên đều nhưvậy.Cho nên lửa giận của nàng, chỉ nhằm vào tông môn tu tiên hủy diệt vương triềucủa bọn họ mà thôi.Nếu nàng còn là ăn xin, mãi đến khi chết đi, đương nhiên là nàng sẽ không sinhra báo thù gì.Nhưng hiện giờ nàng bái nhập tông môn ẩn thế cường đại một phương, nàng sẽtrở nên mạnh hơn! Đương nhiên nàng phải báo thù.Nhưng mà hiện giờ…Tô Hề hơi cúi đầu nhìn Hải Tinh trên tay nàng.Phương pháp trở nên mạnh đã ở trong tay nàng.Chỉ có điều phải xem nàng có thể nắm giữ hay không.Nàng nhất định phải nắm giữ!Tô Hề im lặng nói với mình trong lòng.Nàng nghĩ tới đây, lập tức dời mắt nhìn Hải Tinh trên tay.Tô Hề không biết cái gì gọi là tham ngộ.Cho nên nàng dùng biện pháp ngu ngốc nhất.Ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Tinh trên tay.Nàng muốn dựa vào biện pháp này, đi tìm hiểu Hải Tinh này.Không hề nghi ngờ, loại biện pháp này khó mà có hiệu quả.Cho dù Tô Hề nhìn chằm chằm Hải Tinh này kiểu gì, Hải Tinh vẫn không nhúcnhích như cũ.Trong tẩm điện chỉ trong nháy mắt yên bình lại.Tô Hề cứ lẳng lặng đứng như thế.Ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Tinh trên tay.Thời gian chậm rãi trôi qua.Tô Hề vẫn không cảm nhận được bất cứ tham ngộ gì, nàng cũng không cảmthấy có không kiên nhẫn gì, vẫn dùng biện pháp ngu dốt này.Đúng lúc này.Bỗng nhiên Tô Hề cảm thấy Hải Tinh trước mặt giống như cử động một cái, lạigiống như quanh người nàng có kim quang lóe lên.Điều này khiến tinh thần nàng chấn động.Nhìn kỹ lại.Bỗng nhiên ngoài điện có âm thanh truyền tới.Khiến Tô Hề sửng sốt một lát.Nàng sửng sốt một lát, lập tức cảm thấy Hải Tinh trước mặt và kim quang xungquanh đều biến mất.Toàn bộ giống như chưa từng xảy ra.Tô Hề ngây người một lát, cảnh nàng mới thấy là ảo giác sao?Không đợi Tô Hề nghĩ nhiều, nàng quay đầu nhìn bên ngoài điện.Vừa rồi ngoài điện truyền tới một âm thanh, nàng còn chưa biết xảy ra chuyệngì.Đại môn tẩm điện của nàng còn chưa đóng cửa, vẫn ở trạng thái mở ra.Cho nên nàng liếc mắt một cái thấy được nhị sư huynh Trương Hàn đứng ở cửađại điện của nàng, làm gì đó với cung điện của sư tôn bên cạnh cung điện củamình.Tô Hề thấy thế, vội vàng đặt Hải Tinh xuống, đi ra ngoài.Trương Hàn đứng ở cửa đại điện đương nhiên cũng chú ý tới tiểu sư muội nhàmình.“Sư muội, sao cửa tẩm điện của muội không đóng?”Trương Hàn lộ ra nụ cười ấm áp, mở miệng nói.“Tham kiến nhị sư huynh, ta, ta còn chưa kịp đóng.”Tô Hề nói một câu, đôi mắt rất tò mò nhìn tẩm điện của sư tôn nhà mình, lạinhìn Trương Hàn một lát.Rất tò mò, vừa rồi vị nhị sư huynh này làm gì tẩm điện của sư tôn.“Ừm, đúng lúc sư huynh có chuyện muốn nói với muội một lát, muội ra ngoàirất đúng lúc, sư muội, muội còn nhìn tẩm điện của sư tôn làm gì? Muội đangnghĩ vừa rồi sư huynh đứng ở đây làm gì đúng không?”Trương Hàn nhìn vẻ mặt Tô Hề, mơ hồ có chút suy đoán.“Ừm…”Tô Hề khẽ gật đầu.“Ta đang thêm một tầng trận pháp che chắn âm thanh ở tẩm điện của sư tôn, vừarồi tới đây mới phát hiện, vậy mà tẩm điện của sư tôn không có bất cứ trận phápnào bảo vệ, chuyện này sao được, hơn nữa tẩm điện của sư muội ở ngay bêncạnh tẩm điện của sư tôn, vì tránh quấy rầy tới sư tôn, nên ta bố trí một lát.”Trương Hàn cười nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Tham ngộ, là nhìn chằm chằm Hải Tinh này, sau đó nhìn ra thứ gì sao? Hìnhnhư không phải vậy…”Tô Hề có chút nghi ngờ.Nhưng mà nàng không dám đi hỏi sư tôn.Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, có chút khiếp sợ, còn rất coi trọng lòng tựtrọng.Mọi chuyện đều liên quan tới quá khứ của nàng.Tô Hề suy nghĩ, thì không dừng lại được nữa.Tay nàng nắm chặt Hải Tinh, đôi mắt có chút hoảng hốt, giống như trở lại quákhứ của nàng.Nàng vốn là công chúa vương triều cường đại một phương trong giới phàm tụcTrung Châu, từ nhỏ sống cuộc sống vô ưu vô lo, nuông chiều từ bé.Vốn dựa theo quỹ tích nhân sinh thông thường, nàng hẳn là đợi tới khi trưởngthành, kiểm tra tư chất, bái nhập tông môn tu tiên.Nhưng tiệc vui chóng tàn…Trong một đêm, vương triều của bọn họ sụp đổ.Nhưng vì cha nàng không muốn cúi đầu với tông môn tu tiên một phương,không muốn ký kết một số điều ước mang tính sỉ nhục, cho nên tông môn tutiên một phương khiến vương triều của bọn họ sụp đổ.Nàng từ công chúa của vương triều lưu lạc thành ăn xin, gian nan sống sót…Nghĩ tới đây.Trong mắt Tô Hề không khống chế nổi xuất hiện tức giận……Trong tẩm điện, hai tay Tô Hề nắm chặt Hải Tinh.Trong mắt nàng lóe lên tức giận.Chỉ vì một việc nhỏ mà thôi.Tông môn tu tiên khiến vương triều của bọn họ sụp đổ, khiến vô số con dânchết thảm trong náo động này.Mạng người như cỏ rác…Đương nhiên là Tô Hề cũng biết, không phải tất cả tông môn tu tiên đều nhưvậy.Cho nên lửa giận của nàng, chỉ nhằm vào tông môn tu tiên hủy diệt vương triềucủa bọn họ mà thôi.Nếu nàng còn là ăn xin, mãi đến khi chết đi, đương nhiên là nàng sẽ không sinhra báo thù gì.Nhưng hiện giờ nàng bái nhập tông môn ẩn thế cường đại một phương, nàng sẽtrở nên mạnh hơn! Đương nhiên nàng phải báo thù.Nhưng mà hiện giờ…Tô Hề hơi cúi đầu nhìn Hải Tinh trên tay nàng.Phương pháp trở nên mạnh đã ở trong tay nàng.Chỉ có điều phải xem nàng có thể nắm giữ hay không.Nàng nhất định phải nắm giữ!Tô Hề im lặng nói với mình trong lòng.Nàng nghĩ tới đây, lập tức dời mắt nhìn Hải Tinh trên tay.Tô Hề không biết cái gì gọi là tham ngộ.Cho nên nàng dùng biện pháp ngu ngốc nhất.Ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Tinh trên tay.Nàng muốn dựa vào biện pháp này, đi tìm hiểu Hải Tinh này.Không hề nghi ngờ, loại biện pháp này khó mà có hiệu quả.Cho dù Tô Hề nhìn chằm chằm Hải Tinh này kiểu gì, Hải Tinh vẫn không nhúcnhích như cũ.Trong tẩm điện chỉ trong nháy mắt yên bình lại.Tô Hề cứ lẳng lặng đứng như thế.Ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Tinh trên tay.Thời gian chậm rãi trôi qua.Tô Hề vẫn không cảm nhận được bất cứ tham ngộ gì, nàng cũng không cảmthấy có không kiên nhẫn gì, vẫn dùng biện pháp ngu dốt này.Đúng lúc này.Bỗng nhiên Tô Hề cảm thấy Hải Tinh trước mặt giống như cử động một cái, lạigiống như quanh người nàng có kim quang lóe lên.Điều này khiến tinh thần nàng chấn động.Nhìn kỹ lại.Bỗng nhiên ngoài điện có âm thanh truyền tới.Khiến Tô Hề sửng sốt một lát.Nàng sửng sốt một lát, lập tức cảm thấy Hải Tinh trước mặt và kim quang xungquanh đều biến mất.Toàn bộ giống như chưa từng xảy ra.Tô Hề ngây người một lát, cảnh nàng mới thấy là ảo giác sao?Không đợi Tô Hề nghĩ nhiều, nàng quay đầu nhìn bên ngoài điện.Vừa rồi ngoài điện truyền tới một âm thanh, nàng còn chưa biết xảy ra chuyệngì.Đại môn tẩm điện của nàng còn chưa đóng cửa, vẫn ở trạng thái mở ra.Cho nên nàng liếc mắt một cái thấy được nhị sư huynh Trương Hàn đứng ở cửađại điện của nàng, làm gì đó với cung điện của sư tôn bên cạnh cung điện củamình.Tô Hề thấy thế, vội vàng đặt Hải Tinh xuống, đi ra ngoài.Trương Hàn đứng ở cửa đại điện đương nhiên cũng chú ý tới tiểu sư muội nhàmình.“Sư muội, sao cửa tẩm điện của muội không đóng?”Trương Hàn lộ ra nụ cười ấm áp, mở miệng nói.“Tham kiến nhị sư huynh, ta, ta còn chưa kịp đóng.”Tô Hề nói một câu, đôi mắt rất tò mò nhìn tẩm điện của sư tôn nhà mình, lạinhìn Trương Hàn một lát.Rất tò mò, vừa rồi vị nhị sư huynh này làm gì tẩm điện của sư tôn.“Ừm, đúng lúc sư huynh có chuyện muốn nói với muội một lát, muội ra ngoàirất đúng lúc, sư muội, muội còn nhìn tẩm điện của sư tôn làm gì? Muội đangnghĩ vừa rồi sư huynh đứng ở đây làm gì đúng không?”Trương Hàn nhìn vẻ mặt Tô Hề, mơ hồ có chút suy đoán.“Ừm…”Tô Hề khẽ gật đầu.“Ta đang thêm một tầng trận pháp che chắn âm thanh ở tẩm điện của sư tôn, vừarồi tới đây mới phát hiện, vậy mà tẩm điện của sư tôn không có bất cứ trận phápnào bảo vệ, chuyện này sao được, hơn nữa tẩm điện của sư muội ở ngay bêncạnh tẩm điện của sư tôn, vì tránh quấy rầy tới sư tôn, nên ta bố trí một lát.”Trương Hàn cười nói.