Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 315: Mãng phu

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngay khi lão ta mới ngây người.Phía trước bí cảnh có gợn sóng khủng bố nổi lên.Rất nhiều đệ tử Thánh Địa đứng trước cửa bí cảnh đều bị bao trùm, cả đámkhông kịp phản ứng, bị quét ngã xuống đất, chật vật không chịu nổi.Ngay cả Ngô Việt cũng bị ảnh hưởng tới.Nhưng may mà phản ứng của Ngô Việt rất nhanh, chỉ một lát sau đã ổn định cơthể, ngẩng đầu lên nhìn.Chỉ thấy Diệp Vũ cầm thần đao trong tay, sau lưng là hai cái cánh dài nhanhchóng bay ra, trên đỉnh đầu Diệp Vũ còn có một hạt trêu màu trắng trôi nổi,chẳng qua lúc này hạt châu có vẻ ảm đạm, giống như chịu thương tổn.Sau lưng Diệp Vũ, một bóng người chạy trốn mà ra, giống như đang đuổi theoDiệp Vũ.“Ngươi chạy cái gì! Đây là so đấu so tài, không phải chiến sinh tử, ngươi chạynhanh như thế làm gì?”Người rượt đuổi đúng là Tô Càn Nguyên.“Ta không chạy sao? Con mẹ nó ngươi y như mãng phu, ta không chạy đượcsao? Một kiện linh bảo của ta lấy ra, thiếu chút nữa bị ngươi đập nát, ta còn cóthể cứng đối cứng à?”Diệp Vũ đang bay tức giận quay đầu nói.Hắn ta vốn định dùng một kiện linh bảo giấu kín của mình, chính là viên trânchâu trên đỉnh đầu hắn ta hiện giờ đi bắt Tô Càn Nguyên này.Đó là linh bảo chuyên nhằm vào Nguyên Thần của người khác, tên là Thị HồnMa Châu.Nhưng con mẹ nó hạt châu này bay tới người Tô Càn Nguyên, không có tácdụng rắm gì, thiếu chút nữa còn bị Tô Càn Nguyên một quyền đập nát linh bảo.Diệp Vũ sợ tới mức không dám tiếp tục chiến đấu với Tô Càn Nguyên, chỉ cóthể không ngừng tránh né.Hắn ta thực sự không có một chút biện pháp với mãng phu này.Tấn công nhằm vào Nguyên Thần cũng vô dụng.Đủ loại pháp thuật đụng tới người ta đều khó, càng đừng nói tạo thành thươngtổn.Hắn ta hoàn toàn không đánh được, ngoại trừ vừa rút vừa đánh, hắn ta khôngcòn cách nào.Hai người một trước một sau, đuổi theo ra ngoài cửa vào bí cảnh.Tô Càn Nguyên vẫn luôn không đánh tới Diệp Vũ.Diệp Vũ cũng không đánh được Tô Càn Nguyên.Người này cũng không thể làm gì được người kia.Ngô Việt ở phía dưới thấy thế, còn định khuyên can.Không đợi lão ta bắt đầu khuyên can.Tô Càn Nguyên vẫn luôn truy đuổi đột nhiên dừng bước, lấy ba kiện linh bảotrên người ra.Bùm!Ba kiện linh bảo ném ra, giống như hiểu rõ nhiệm vụ của mình.Thiên Địa Đồ duỗi người mở ra, lực lượng Thiên Địa một phương lan tràn, từtrên cao đi xuống, bay thẳng tới chỗ Diệp Vũ đang bay đập qua.Một tiếng rầm nổ ra.Diệp Vũ trực tiếp bị chấn áp, rơi xuống mặt đất.Vô Tẫn Kiếm Hồ bay lên trời, phun ra từng phi kiếm, tập kích Diệp Vũ ở phíadưới bị Thiên Địa Đồ trấn áp.Giới Kỳ Bàn trôi nổi trên bầu trời, trong vô hình tản ra một loại khí tức, khiếnbảo vật ngoài Vô Tẫn Kiếm Hồ và Thiên Địa Đồ mất đi tác dụng.Lần này, Diệp Vũ bị trấn áp hoàn toàn sững sờ.Cường bạo chịu mấy phi kiếm của Vô Tẫn Kiếm Hồ, cảm nhận được đau đớndữ dội, mới khiến hắn ta lấy lại tinh thần.Diệp Vũ vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng phát hiện bị Thiên Địa Đồ trấn áp,hắn ta không cử động được, giống như trên người hắn ta bị vạn cự sơn đè ép,khiến hắn ta không thể nhúc nhích.Hắn ta mở to mắt nhìn, nhìn từng phi kiếm đâm lên người hắn ta, tuy không đủkhiến trí mạng, nhưng rất đau.Đau tới mức hắn ta nhe răng trợn mắt.Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Tô Càn Nguyên.Ước gì có thể chửi ầm lên.Mãn phu này gian dối!Đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực ở xung quanh nhìn đại sư huynh nhà mình,Đại Thiên Kiêu Diệp Vũ của Trung Châu bị kìm hãm trên đất, cả đám khôngkhỏi sốt ruột, nhao nhao muốn đứng ra giúp Diệp Vũ.Ong…Không đợi bọn họ đi được bao xa.Một đại trận xuất hiện dưới chân bọn họ.Chỉ thấy Diệp Lạc dẫn theo Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết đứng ở đámmây, ở phía xa nhìn đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực.“Các vị đạo hữu, so đấu lần này còn chưa kết thúc, muốn nhúng tay vào khôngđược tốt lắm.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực thấy thế, đâu dám tiến lên một bước nữa,mấy vị trước mặt rất tàn nhẫn, đều không phải người đám đệ tử bọn họ có thểđấu được.Diệp Lạc thấy đám đệ tử không dám cử động, lúc này mới quay đầu nhìnTrương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết bên cạnh.“Các đệ đều khống chế đi, đừng để linh bảo thực sự đánh chết người, như vậysẽ khiến sư tôn đau đầu.”Diệp Lạc lắc đầu nói.“Yên tâm đi, đại sư huynh, ta đã sớm khống chế, Thiên Địa Đồ chỉ trói buộcmột lát thôi.”“Ừm, Giới Kỳ Bàn chỉ khiến bảo vật của người xung quanh mất đi năng lựckhống chế mà thôi.”Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết đều trả lời.Diệp Lạc gật đầu, an tâm.Sau khi ra khỏi bí cảnh, bọn họ có thể khống chế linh bảo trong vô hình.Nhìn thấy Tô Càn Nguyên không đuổi kịp Diệp Vũ, quả quyết ra tay, giúp mộtchút.Hả?Diệp Lạc còn đang suy nghĩ, bất chợt thấy Tô Càn Nguyên đi đến chỗ Diệp Vũbị trấn áp.Không phải đã thắng rồi sao?Lão tam đệ còn đi qua làm gì? Đệ không biết bay, cho nên thẹn quá hóa giận,muốn giết người đấy chứ?

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngay khi lão ta mới ngây người.Phía trước bí cảnh có gợn sóng khủng bố nổi lên.Rất nhiều đệ tử Thánh Địa đứng trước cửa bí cảnh đều bị bao trùm, cả đámkhông kịp phản ứng, bị quét ngã xuống đất, chật vật không chịu nổi.Ngay cả Ngô Việt cũng bị ảnh hưởng tới.Nhưng may mà phản ứng của Ngô Việt rất nhanh, chỉ một lát sau đã ổn định cơthể, ngẩng đầu lên nhìn.Chỉ thấy Diệp Vũ cầm thần đao trong tay, sau lưng là hai cái cánh dài nhanhchóng bay ra, trên đỉnh đầu Diệp Vũ còn có một hạt trêu màu trắng trôi nổi,chẳng qua lúc này hạt châu có vẻ ảm đạm, giống như chịu thương tổn.Sau lưng Diệp Vũ, một bóng người chạy trốn mà ra, giống như đang đuổi theoDiệp Vũ.“Ngươi chạy cái gì! Đây là so đấu so tài, không phải chiến sinh tử, ngươi chạynhanh như thế làm gì?”Người rượt đuổi đúng là Tô Càn Nguyên.“Ta không chạy sao? Con mẹ nó ngươi y như mãng phu, ta không chạy đượcsao? Một kiện linh bảo của ta lấy ra, thiếu chút nữa bị ngươi đập nát, ta còn cóthể cứng đối cứng à?”Diệp Vũ đang bay tức giận quay đầu nói.Hắn ta vốn định dùng một kiện linh bảo giấu kín của mình, chính là viên trânchâu trên đỉnh đầu hắn ta hiện giờ đi bắt Tô Càn Nguyên này.Đó là linh bảo chuyên nhằm vào Nguyên Thần của người khác, tên là Thị HồnMa Châu.Nhưng con mẹ nó hạt châu này bay tới người Tô Càn Nguyên, không có tácdụng rắm gì, thiếu chút nữa còn bị Tô Càn Nguyên một quyền đập nát linh bảo.Diệp Vũ sợ tới mức không dám tiếp tục chiến đấu với Tô Càn Nguyên, chỉ cóthể không ngừng tránh né.Hắn ta thực sự không có một chút biện pháp với mãng phu này.Tấn công nhằm vào Nguyên Thần cũng vô dụng.Đủ loại pháp thuật đụng tới người ta đều khó, càng đừng nói tạo thành thươngtổn.Hắn ta hoàn toàn không đánh được, ngoại trừ vừa rút vừa đánh, hắn ta khôngcòn cách nào.Hai người một trước một sau, đuổi theo ra ngoài cửa vào bí cảnh.Tô Càn Nguyên vẫn luôn không đánh tới Diệp Vũ.Diệp Vũ cũng không đánh được Tô Càn Nguyên.Người này cũng không thể làm gì được người kia.Ngô Việt ở phía dưới thấy thế, còn định khuyên can.Không đợi lão ta bắt đầu khuyên can.Tô Càn Nguyên vẫn luôn truy đuổi đột nhiên dừng bước, lấy ba kiện linh bảotrên người ra.Bùm!Ba kiện linh bảo ném ra, giống như hiểu rõ nhiệm vụ của mình.Thiên Địa Đồ duỗi người mở ra, lực lượng Thiên Địa một phương lan tràn, từtrên cao đi xuống, bay thẳng tới chỗ Diệp Vũ đang bay đập qua.Một tiếng rầm nổ ra.Diệp Vũ trực tiếp bị chấn áp, rơi xuống mặt đất.Vô Tẫn Kiếm Hồ bay lên trời, phun ra từng phi kiếm, tập kích Diệp Vũ ở phíadưới bị Thiên Địa Đồ trấn áp.Giới Kỳ Bàn trôi nổi trên bầu trời, trong vô hình tản ra một loại khí tức, khiếnbảo vật ngoài Vô Tẫn Kiếm Hồ và Thiên Địa Đồ mất đi tác dụng.Lần này, Diệp Vũ bị trấn áp hoàn toàn sững sờ.Cường bạo chịu mấy phi kiếm của Vô Tẫn Kiếm Hồ, cảm nhận được đau đớndữ dội, mới khiến hắn ta lấy lại tinh thần.Diệp Vũ vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng phát hiện bị Thiên Địa Đồ trấn áp,hắn ta không cử động được, giống như trên người hắn ta bị vạn cự sơn đè ép,khiến hắn ta không thể nhúc nhích.Hắn ta mở to mắt nhìn, nhìn từng phi kiếm đâm lên người hắn ta, tuy không đủkhiến trí mạng, nhưng rất đau.Đau tới mức hắn ta nhe răng trợn mắt.Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Tô Càn Nguyên.Ước gì có thể chửi ầm lên.Mãn phu này gian dối!Đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực ở xung quanh nhìn đại sư huynh nhà mình,Đại Thiên Kiêu Diệp Vũ của Trung Châu bị kìm hãm trên đất, cả đám khôngkhỏi sốt ruột, nhao nhao muốn đứng ra giúp Diệp Vũ.Ong…Không đợi bọn họ đi được bao xa.Một đại trận xuất hiện dưới chân bọn họ.Chỉ thấy Diệp Lạc dẫn theo Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết đứng ở đámmây, ở phía xa nhìn đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực.“Các vị đạo hữu, so đấu lần này còn chưa kết thúc, muốn nhúng tay vào khôngđược tốt lắm.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực thấy thế, đâu dám tiến lên một bước nữa,mấy vị trước mặt rất tàn nhẫn, đều không phải người đám đệ tử bọn họ có thểđấu được.Diệp Lạc thấy đám đệ tử không dám cử động, lúc này mới quay đầu nhìnTrương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết bên cạnh.“Các đệ đều khống chế đi, đừng để linh bảo thực sự đánh chết người, như vậysẽ khiến sư tôn đau đầu.”Diệp Lạc lắc đầu nói.“Yên tâm đi, đại sư huynh, ta đã sớm khống chế, Thiên Địa Đồ chỉ trói buộcmột lát thôi.”“Ừm, Giới Kỳ Bàn chỉ khiến bảo vật của người xung quanh mất đi năng lựckhống chế mà thôi.”Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết đều trả lời.Diệp Lạc gật đầu, an tâm.Sau khi ra khỏi bí cảnh, bọn họ có thể khống chế linh bảo trong vô hình.Nhìn thấy Tô Càn Nguyên không đuổi kịp Diệp Vũ, quả quyết ra tay, giúp mộtchút.Hả?Diệp Lạc còn đang suy nghĩ, bất chợt thấy Tô Càn Nguyên đi đến chỗ Diệp Vũbị trấn áp.Không phải đã thắng rồi sao?Lão tam đệ còn đi qua làm gì? Đệ không biết bay, cho nên thẹn quá hóa giận,muốn giết người đấy chứ?

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngay khi lão ta mới ngây người.Phía trước bí cảnh có gợn sóng khủng bố nổi lên.Rất nhiều đệ tử Thánh Địa đứng trước cửa bí cảnh đều bị bao trùm, cả đámkhông kịp phản ứng, bị quét ngã xuống đất, chật vật không chịu nổi.Ngay cả Ngô Việt cũng bị ảnh hưởng tới.Nhưng may mà phản ứng của Ngô Việt rất nhanh, chỉ một lát sau đã ổn định cơthể, ngẩng đầu lên nhìn.Chỉ thấy Diệp Vũ cầm thần đao trong tay, sau lưng là hai cái cánh dài nhanhchóng bay ra, trên đỉnh đầu Diệp Vũ còn có một hạt trêu màu trắng trôi nổi,chẳng qua lúc này hạt châu có vẻ ảm đạm, giống như chịu thương tổn.Sau lưng Diệp Vũ, một bóng người chạy trốn mà ra, giống như đang đuổi theoDiệp Vũ.“Ngươi chạy cái gì! Đây là so đấu so tài, không phải chiến sinh tử, ngươi chạynhanh như thế làm gì?”Người rượt đuổi đúng là Tô Càn Nguyên.“Ta không chạy sao? Con mẹ nó ngươi y như mãng phu, ta không chạy đượcsao? Một kiện linh bảo của ta lấy ra, thiếu chút nữa bị ngươi đập nát, ta còn cóthể cứng đối cứng à?”Diệp Vũ đang bay tức giận quay đầu nói.Hắn ta vốn định dùng một kiện linh bảo giấu kín của mình, chính là viên trânchâu trên đỉnh đầu hắn ta hiện giờ đi bắt Tô Càn Nguyên này.Đó là linh bảo chuyên nhằm vào Nguyên Thần của người khác, tên là Thị HồnMa Châu.Nhưng con mẹ nó hạt châu này bay tới người Tô Càn Nguyên, không có tácdụng rắm gì, thiếu chút nữa còn bị Tô Càn Nguyên một quyền đập nát linh bảo.Diệp Vũ sợ tới mức không dám tiếp tục chiến đấu với Tô Càn Nguyên, chỉ cóthể không ngừng tránh né.Hắn ta thực sự không có một chút biện pháp với mãng phu này.Tấn công nhằm vào Nguyên Thần cũng vô dụng.Đủ loại pháp thuật đụng tới người ta đều khó, càng đừng nói tạo thành thươngtổn.Hắn ta hoàn toàn không đánh được, ngoại trừ vừa rút vừa đánh, hắn ta khôngcòn cách nào.Hai người một trước một sau, đuổi theo ra ngoài cửa vào bí cảnh.Tô Càn Nguyên vẫn luôn không đánh tới Diệp Vũ.Diệp Vũ cũng không đánh được Tô Càn Nguyên.Người này cũng không thể làm gì được người kia.Ngô Việt ở phía dưới thấy thế, còn định khuyên can.Không đợi lão ta bắt đầu khuyên can.Tô Càn Nguyên vẫn luôn truy đuổi đột nhiên dừng bước, lấy ba kiện linh bảotrên người ra.Bùm!Ba kiện linh bảo ném ra, giống như hiểu rõ nhiệm vụ của mình.Thiên Địa Đồ duỗi người mở ra, lực lượng Thiên Địa một phương lan tràn, từtrên cao đi xuống, bay thẳng tới chỗ Diệp Vũ đang bay đập qua.Một tiếng rầm nổ ra.Diệp Vũ trực tiếp bị chấn áp, rơi xuống mặt đất.Vô Tẫn Kiếm Hồ bay lên trời, phun ra từng phi kiếm, tập kích Diệp Vũ ở phíadưới bị Thiên Địa Đồ trấn áp.Giới Kỳ Bàn trôi nổi trên bầu trời, trong vô hình tản ra một loại khí tức, khiếnbảo vật ngoài Vô Tẫn Kiếm Hồ và Thiên Địa Đồ mất đi tác dụng.Lần này, Diệp Vũ bị trấn áp hoàn toàn sững sờ.Cường bạo chịu mấy phi kiếm của Vô Tẫn Kiếm Hồ, cảm nhận được đau đớndữ dội, mới khiến hắn ta lấy lại tinh thần.Diệp Vũ vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng phát hiện bị Thiên Địa Đồ trấn áp,hắn ta không cử động được, giống như trên người hắn ta bị vạn cự sơn đè ép,khiến hắn ta không thể nhúc nhích.Hắn ta mở to mắt nhìn, nhìn từng phi kiếm đâm lên người hắn ta, tuy không đủkhiến trí mạng, nhưng rất đau.Đau tới mức hắn ta nhe răng trợn mắt.Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Tô Càn Nguyên.Ước gì có thể chửi ầm lên.Mãn phu này gian dối!Đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực ở xung quanh nhìn đại sư huynh nhà mình,Đại Thiên Kiêu Diệp Vũ của Trung Châu bị kìm hãm trên đất, cả đám khôngkhỏi sốt ruột, nhao nhao muốn đứng ra giúp Diệp Vũ.Ong…Không đợi bọn họ đi được bao xa.Một đại trận xuất hiện dưới chân bọn họ.Chỉ thấy Diệp Lạc dẫn theo Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết đứng ở đámmây, ở phía xa nhìn đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực.“Các vị đạo hữu, so đấu lần này còn chưa kết thúc, muốn nhúng tay vào khôngđược tốt lắm.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Đám đệ tử của Thánh Địa Vô Cực thấy thế, đâu dám tiến lên một bước nữa,mấy vị trước mặt rất tàn nhẫn, đều không phải người đám đệ tử bọn họ có thểđấu được.Diệp Lạc thấy đám đệ tử không dám cử động, lúc này mới quay đầu nhìnTrương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết bên cạnh.“Các đệ đều khống chế đi, đừng để linh bảo thực sự đánh chết người, như vậysẽ khiến sư tôn đau đầu.”Diệp Lạc lắc đầu nói.“Yên tâm đi, đại sư huynh, ta đã sớm khống chế, Thiên Địa Đồ chỉ trói buộcmột lát thôi.”“Ừm, Giới Kỳ Bàn chỉ khiến bảo vật của người xung quanh mất đi năng lựckhống chế mà thôi.”Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết đều trả lời.Diệp Lạc gật đầu, an tâm.Sau khi ra khỏi bí cảnh, bọn họ có thể khống chế linh bảo trong vô hình.Nhìn thấy Tô Càn Nguyên không đuổi kịp Diệp Vũ, quả quyết ra tay, giúp mộtchút.Hả?Diệp Lạc còn đang suy nghĩ, bất chợt thấy Tô Càn Nguyên đi đến chỗ Diệp Vũbị trấn áp.Không phải đã thắng rồi sao?Lão tam đệ còn đi qua làm gì? Đệ không biết bay, cho nên thẹn quá hóa giận,muốn giết người đấy chứ?

Chương 315: Mãng phu