Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 320: Thiếu người không 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đúng lúc này.Bên ngoài một chấp sự của liên minh tu tiên giả đưa một phần danh sách vào.“Các vị đại nhân, Sở tiền bối, vòng so đấu này đã sắp kết thúc, bọn ta chuẩn bịdanh sách so đấu lượt tiếp theo, lượt tiếp theo là tham gia thi đấu top 1000, cácvị đại nhân và Sở tiền bối nhìn xem danh sách có vấn đề gì hay không, nếukhông có vấn đề gì, bọn ta sẽ công bố ra ngoài.”Chấp sự này cẩn thận nói.Sau khi nói xong, lão ta còn chia danh sách ra làm mấy phần, đưa tới trước mặtđám Sở Duyên.Sở Duyên nhìn qua một lát, thấy tên bốn đệ tử nhà mình đều nằm trên danhsách, an tâm.Đệ tử không bị loại.Xem ra trận chiến giữa Tô Càn Nguyên và Diệp Vũ, Tô Càn Nguyên dành chiếnthắng.Bốn đệ tử này ít nhất có thể lọt top 1000.Khen thưởng 1000 vô cùng phong phú.Sở Duyên nghĩ tới khen thưởng, không nhịn được nhếch miệng, lập tức giao trảdanh sách cho chấp sự, cho thấy mình không có ý kiến.Mấy người khác nhao nhao làm theo.Chấp sự kia thấy thế, lúc này mới lui ra…Trong khu vực Trung Châu.Trên một ngọn núi hiếm thấy vết chân.Tông chủ của Trấn Thiên Tông “Mạc Thành” đến nơi này.Lúc này, trên mặt Mạc Thành mang theo chút sốt ruột.Bóng dáng lão ta rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi tới đỉnh núi.Sau khi lão ta đi tới đỉnh núi, thì tốc độ chậm lại, thay đổi đường bay.Từng bước một đi tới trước một động phủ sừng sững ở đỉnh núi.Người ở trong động phủ này hiện giờ, chính là thái thượng trưởng lão của TrấnThiên Tông bọn họ.Tính ra, cũng là người có chiến lực mạnh nhất Trấn Thiên Tông bọn họ.Lần này Mạc Thành tìm vị thái thượng trưởng lão này, chính là muốn thươnglượng một chút, về chuyện Vô Đạo Tông đạt được lệnh bài mở một trong bốn ditích Viễn Cổ ở Trung Châu.Không phải Mạc Thành không có chủ ý gì.Mà vị thái thượng trưởng lão này là một trong những người năm đó theo tôngchủ tiền nhiệm đến tứ đại di tích, đối với di tích viễn cổ, càng có quyền lêntiếng.Mạc Thành muốn nghe ý kiến của vị thái thượng trưởng lão này, lấy chuyện nàyphán quyết có nên vì lệnh bài di tích Viễn Cổ mà đắc tội Vô Đạo Tông.Đến trước động phủ.Mạc Thành dừng bước.Một tay vươn từ trong ống tay áo rộng rãi ra, duỗi về phía cửa động phủ.Phù văn kỳ lạ diễn hóa từ trong lòng bàn tay lão ta ra, trốn vào trong động phủ.Ong…Phù văn chạm tới cửa động phủ, một tầng gợn sóng nổi lên, giống như muốnngăn phù văn, nhưng xuất hiện trong nháy mắt lại biến mất, để mặc phù văn tiếnvào.Một lát sau.Cửa động phủ mở ra.Một bóng người già nua hơn Mạc Thành đi từ trong động phủ ra.“Những tin tức mà ngươi nói là thật sao? Lại có lệnh bài mở di tích Viễn Cổxuất hiện à?”Thái thượng trưởng lão tiến lên trước hỏi.“Đúng vậy, tin tức cụ thể, bần đạo mới dùng phù văn giảng giải, toàn bộ nhưnói với thái thượng trưởng lão, lệnh bài này đã rơi vào tay tông môn ẩn thếĐông Châu.”Mạc Thành chắp hai tay ở sau lưng, gật đầu nói.“Đông Châu có tông môn ẩn thế từ khi nào? Sao lão phu chưa từng nghe nóitới? Ở Đông Châu đó, vẫn luôn rất yếu, còn hẻo lánh, sao có thể sinh ra tôngmôn ẩn thế.”Thái thượng trưởng lão cau lông mày trắng, cảm thấy nghi ngờ khó hiểu.“Nghe nói, tông môn ẩn thế này truyền thừa 300 vạn năm, cách xa niên đại củachúng ta, thậm chí Trấn Thiên Tông ta cũng chưa từng truyền thừa nhiều nămnhư vậy, không biết cũng bình thường.”Mạc Thành giải thích như thế.Nghe thấy những lời này, thái thượng trưởng lão trợn to hai mắt.300 vạn năm?Nói đùa đúng không.Lão ta mới bế quan bao lâu? Chưa được 50 năm? Đã xuất hiện một tin tức nhưvậy?Truyền thừa 300 vạn năm, đó là khái niệm gì?Chính lão ta cũng không tưởng tượng nổi.“Ngươi đang ăn nói khùng điên gì thế, sao có thể có tông mông truyền thừa 300vạn năm? Đây là điều Thiên Địa không thể dung! Điều này không có khả năngxảy ra!”“Loại chuyện này nếu có thể xảy ra, ta không cần làm thái thượng trưởng lãocủa Trấn Thiên Tông nữa, dứt khoát gột rửa, xuống núi làm phàm nhân đi!”Thái thượng trưởng lão không tin nói.“Nhưng đây là sự thực, nội tình của tông môn này, ta chỉ thấy được một gócbăng sơn, trước mắt nhìn, đúng là sự thật…”Mạc Thành hơi bất đắc dĩ nói.Chính lão ta cũng cảm thấy loại chuyện này không có khả năng.Nhưng nhìn trước mắt, Vô Đạo Tông thực sự truyền thừa lâu đời, hơn nữa lâutới mức bọn họ còn lâu mới bằng.Bốn đệ tử thể hiện bốn loại đạo pháp khác nhau…Còn là phương pháp mới bọn họ hoàn toàn không biết…Đệ tử thứ nhất thần bí khó lường, đối với kẻ địch cho tới bây giờ đều chỉ dùngmột kiếm, tạm thời không thấy manh mối gì.Đệ tử thứ hai thì lật tay thành trận pháp, đó là một phương pháp bày trận hoàntoàn mới, phủ định phương pháp bày trận lúc trước.Đệ tử thứ ba lại càng đi luyện thể nhất đạo tới cực hạn, vậy mà có thể đánh bạiTô Càn Nguyên Diệp Vũ mạnh nhất ở Trung Châu.Đệ tử thứ tư lại càng cao hơn, đánh một trận, gần như không thể quan sát chiếnđấu ở bên trong, chỉ có thể biết là kỳ đạo.Đệ tử sau càng thần thông quảng đại hơn đệ tử trước.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đúng lúc này.Bên ngoài một chấp sự của liên minh tu tiên giả đưa một phần danh sách vào.“Các vị đại nhân, Sở tiền bối, vòng so đấu này đã sắp kết thúc, bọn ta chuẩn bịdanh sách so đấu lượt tiếp theo, lượt tiếp theo là tham gia thi đấu top 1000, cácvị đại nhân và Sở tiền bối nhìn xem danh sách có vấn đề gì hay không, nếukhông có vấn đề gì, bọn ta sẽ công bố ra ngoài.”Chấp sự này cẩn thận nói.Sau khi nói xong, lão ta còn chia danh sách ra làm mấy phần, đưa tới trước mặtđám Sở Duyên.Sở Duyên nhìn qua một lát, thấy tên bốn đệ tử nhà mình đều nằm trên danhsách, an tâm.Đệ tử không bị loại.Xem ra trận chiến giữa Tô Càn Nguyên và Diệp Vũ, Tô Càn Nguyên dành chiếnthắng.Bốn đệ tử này ít nhất có thể lọt top 1000.Khen thưởng 1000 vô cùng phong phú.Sở Duyên nghĩ tới khen thưởng, không nhịn được nhếch miệng, lập tức giao trảdanh sách cho chấp sự, cho thấy mình không có ý kiến.Mấy người khác nhao nhao làm theo.Chấp sự kia thấy thế, lúc này mới lui ra…Trong khu vực Trung Châu.Trên một ngọn núi hiếm thấy vết chân.Tông chủ của Trấn Thiên Tông “Mạc Thành” đến nơi này.Lúc này, trên mặt Mạc Thành mang theo chút sốt ruột.Bóng dáng lão ta rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi tới đỉnh núi.Sau khi lão ta đi tới đỉnh núi, thì tốc độ chậm lại, thay đổi đường bay.Từng bước một đi tới trước một động phủ sừng sững ở đỉnh núi.Người ở trong động phủ này hiện giờ, chính là thái thượng trưởng lão của TrấnThiên Tông bọn họ.Tính ra, cũng là người có chiến lực mạnh nhất Trấn Thiên Tông bọn họ.Lần này Mạc Thành tìm vị thái thượng trưởng lão này, chính là muốn thươnglượng một chút, về chuyện Vô Đạo Tông đạt được lệnh bài mở một trong bốn ditích Viễn Cổ ở Trung Châu.Không phải Mạc Thành không có chủ ý gì.Mà vị thái thượng trưởng lão này là một trong những người năm đó theo tôngchủ tiền nhiệm đến tứ đại di tích, đối với di tích viễn cổ, càng có quyền lêntiếng.Mạc Thành muốn nghe ý kiến của vị thái thượng trưởng lão này, lấy chuyện nàyphán quyết có nên vì lệnh bài di tích Viễn Cổ mà đắc tội Vô Đạo Tông.Đến trước động phủ.Mạc Thành dừng bước.Một tay vươn từ trong ống tay áo rộng rãi ra, duỗi về phía cửa động phủ.Phù văn kỳ lạ diễn hóa từ trong lòng bàn tay lão ta ra, trốn vào trong động phủ.Ong…Phù văn chạm tới cửa động phủ, một tầng gợn sóng nổi lên, giống như muốnngăn phù văn, nhưng xuất hiện trong nháy mắt lại biến mất, để mặc phù văn tiếnvào.Một lát sau.Cửa động phủ mở ra.Một bóng người già nua hơn Mạc Thành đi từ trong động phủ ra.“Những tin tức mà ngươi nói là thật sao? Lại có lệnh bài mở di tích Viễn Cổxuất hiện à?”Thái thượng trưởng lão tiến lên trước hỏi.“Đúng vậy, tin tức cụ thể, bần đạo mới dùng phù văn giảng giải, toàn bộ nhưnói với thái thượng trưởng lão, lệnh bài này đã rơi vào tay tông môn ẩn thếĐông Châu.”Mạc Thành chắp hai tay ở sau lưng, gật đầu nói.“Đông Châu có tông môn ẩn thế từ khi nào? Sao lão phu chưa từng nghe nóitới? Ở Đông Châu đó, vẫn luôn rất yếu, còn hẻo lánh, sao có thể sinh ra tôngmôn ẩn thế.”Thái thượng trưởng lão cau lông mày trắng, cảm thấy nghi ngờ khó hiểu.“Nghe nói, tông môn ẩn thế này truyền thừa 300 vạn năm, cách xa niên đại củachúng ta, thậm chí Trấn Thiên Tông ta cũng chưa từng truyền thừa nhiều nămnhư vậy, không biết cũng bình thường.”Mạc Thành giải thích như thế.Nghe thấy những lời này, thái thượng trưởng lão trợn to hai mắt.300 vạn năm?Nói đùa đúng không.Lão ta mới bế quan bao lâu? Chưa được 50 năm? Đã xuất hiện một tin tức nhưvậy?Truyền thừa 300 vạn năm, đó là khái niệm gì?Chính lão ta cũng không tưởng tượng nổi.“Ngươi đang ăn nói khùng điên gì thế, sao có thể có tông mông truyền thừa 300vạn năm? Đây là điều Thiên Địa không thể dung! Điều này không có khả năngxảy ra!”“Loại chuyện này nếu có thể xảy ra, ta không cần làm thái thượng trưởng lãocủa Trấn Thiên Tông nữa, dứt khoát gột rửa, xuống núi làm phàm nhân đi!”Thái thượng trưởng lão không tin nói.“Nhưng đây là sự thực, nội tình của tông môn này, ta chỉ thấy được một gócbăng sơn, trước mắt nhìn, đúng là sự thật…”Mạc Thành hơi bất đắc dĩ nói.Chính lão ta cũng cảm thấy loại chuyện này không có khả năng.Nhưng nhìn trước mắt, Vô Đạo Tông thực sự truyền thừa lâu đời, hơn nữa lâutới mức bọn họ còn lâu mới bằng.Bốn đệ tử thể hiện bốn loại đạo pháp khác nhau…Còn là phương pháp mới bọn họ hoàn toàn không biết…Đệ tử thứ nhất thần bí khó lường, đối với kẻ địch cho tới bây giờ đều chỉ dùngmột kiếm, tạm thời không thấy manh mối gì.Đệ tử thứ hai thì lật tay thành trận pháp, đó là một phương pháp bày trận hoàntoàn mới, phủ định phương pháp bày trận lúc trước.Đệ tử thứ ba lại càng đi luyện thể nhất đạo tới cực hạn, vậy mà có thể đánh bạiTô Càn Nguyên Diệp Vũ mạnh nhất ở Trung Châu.Đệ tử thứ tư lại càng cao hơn, đánh một trận, gần như không thể quan sát chiếnđấu ở bên trong, chỉ có thể biết là kỳ đạo.Đệ tử sau càng thần thông quảng đại hơn đệ tử trước.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đúng lúc này.Bên ngoài một chấp sự của liên minh tu tiên giả đưa một phần danh sách vào.“Các vị đại nhân, Sở tiền bối, vòng so đấu này đã sắp kết thúc, bọn ta chuẩn bịdanh sách so đấu lượt tiếp theo, lượt tiếp theo là tham gia thi đấu top 1000, cácvị đại nhân và Sở tiền bối nhìn xem danh sách có vấn đề gì hay không, nếukhông có vấn đề gì, bọn ta sẽ công bố ra ngoài.”Chấp sự này cẩn thận nói.Sau khi nói xong, lão ta còn chia danh sách ra làm mấy phần, đưa tới trước mặtđám Sở Duyên.Sở Duyên nhìn qua một lát, thấy tên bốn đệ tử nhà mình đều nằm trên danhsách, an tâm.Đệ tử không bị loại.Xem ra trận chiến giữa Tô Càn Nguyên và Diệp Vũ, Tô Càn Nguyên dành chiếnthắng.Bốn đệ tử này ít nhất có thể lọt top 1000.Khen thưởng 1000 vô cùng phong phú.Sở Duyên nghĩ tới khen thưởng, không nhịn được nhếch miệng, lập tức giao trảdanh sách cho chấp sự, cho thấy mình không có ý kiến.Mấy người khác nhao nhao làm theo.Chấp sự kia thấy thế, lúc này mới lui ra…Trong khu vực Trung Châu.Trên một ngọn núi hiếm thấy vết chân.Tông chủ của Trấn Thiên Tông “Mạc Thành” đến nơi này.Lúc này, trên mặt Mạc Thành mang theo chút sốt ruột.Bóng dáng lão ta rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi tới đỉnh núi.Sau khi lão ta đi tới đỉnh núi, thì tốc độ chậm lại, thay đổi đường bay.Từng bước một đi tới trước một động phủ sừng sững ở đỉnh núi.Người ở trong động phủ này hiện giờ, chính là thái thượng trưởng lão của TrấnThiên Tông bọn họ.Tính ra, cũng là người có chiến lực mạnh nhất Trấn Thiên Tông bọn họ.Lần này Mạc Thành tìm vị thái thượng trưởng lão này, chính là muốn thươnglượng một chút, về chuyện Vô Đạo Tông đạt được lệnh bài mở một trong bốn ditích Viễn Cổ ở Trung Châu.Không phải Mạc Thành không có chủ ý gì.Mà vị thái thượng trưởng lão này là một trong những người năm đó theo tôngchủ tiền nhiệm đến tứ đại di tích, đối với di tích viễn cổ, càng có quyền lêntiếng.Mạc Thành muốn nghe ý kiến của vị thái thượng trưởng lão này, lấy chuyện nàyphán quyết có nên vì lệnh bài di tích Viễn Cổ mà đắc tội Vô Đạo Tông.Đến trước động phủ.Mạc Thành dừng bước.Một tay vươn từ trong ống tay áo rộng rãi ra, duỗi về phía cửa động phủ.Phù văn kỳ lạ diễn hóa từ trong lòng bàn tay lão ta ra, trốn vào trong động phủ.Ong…Phù văn chạm tới cửa động phủ, một tầng gợn sóng nổi lên, giống như muốnngăn phù văn, nhưng xuất hiện trong nháy mắt lại biến mất, để mặc phù văn tiếnvào.Một lát sau.Cửa động phủ mở ra.Một bóng người già nua hơn Mạc Thành đi từ trong động phủ ra.“Những tin tức mà ngươi nói là thật sao? Lại có lệnh bài mở di tích Viễn Cổxuất hiện à?”Thái thượng trưởng lão tiến lên trước hỏi.“Đúng vậy, tin tức cụ thể, bần đạo mới dùng phù văn giảng giải, toàn bộ nhưnói với thái thượng trưởng lão, lệnh bài này đã rơi vào tay tông môn ẩn thếĐông Châu.”Mạc Thành chắp hai tay ở sau lưng, gật đầu nói.“Đông Châu có tông môn ẩn thế từ khi nào? Sao lão phu chưa từng nghe nóitới? Ở Đông Châu đó, vẫn luôn rất yếu, còn hẻo lánh, sao có thể sinh ra tôngmôn ẩn thế.”Thái thượng trưởng lão cau lông mày trắng, cảm thấy nghi ngờ khó hiểu.“Nghe nói, tông môn ẩn thế này truyền thừa 300 vạn năm, cách xa niên đại củachúng ta, thậm chí Trấn Thiên Tông ta cũng chưa từng truyền thừa nhiều nămnhư vậy, không biết cũng bình thường.”Mạc Thành giải thích như thế.Nghe thấy những lời này, thái thượng trưởng lão trợn to hai mắt.300 vạn năm?Nói đùa đúng không.Lão ta mới bế quan bao lâu? Chưa được 50 năm? Đã xuất hiện một tin tức nhưvậy?Truyền thừa 300 vạn năm, đó là khái niệm gì?Chính lão ta cũng không tưởng tượng nổi.“Ngươi đang ăn nói khùng điên gì thế, sao có thể có tông mông truyền thừa 300vạn năm? Đây là điều Thiên Địa không thể dung! Điều này không có khả năngxảy ra!”“Loại chuyện này nếu có thể xảy ra, ta không cần làm thái thượng trưởng lãocủa Trấn Thiên Tông nữa, dứt khoát gột rửa, xuống núi làm phàm nhân đi!”Thái thượng trưởng lão không tin nói.“Nhưng đây là sự thực, nội tình của tông môn này, ta chỉ thấy được một gócbăng sơn, trước mắt nhìn, đúng là sự thật…”Mạc Thành hơi bất đắc dĩ nói.Chính lão ta cũng cảm thấy loại chuyện này không có khả năng.Nhưng nhìn trước mắt, Vô Đạo Tông thực sự truyền thừa lâu đời, hơn nữa lâutới mức bọn họ còn lâu mới bằng.Bốn đệ tử thể hiện bốn loại đạo pháp khác nhau…Còn là phương pháp mới bọn họ hoàn toàn không biết…Đệ tử thứ nhất thần bí khó lường, đối với kẻ địch cho tới bây giờ đều chỉ dùngmột kiếm, tạm thời không thấy manh mối gì.Đệ tử thứ hai thì lật tay thành trận pháp, đó là một phương pháp bày trận hoàntoàn mới, phủ định phương pháp bày trận lúc trước.Đệ tử thứ ba lại càng đi luyện thể nhất đạo tới cực hạn, vậy mà có thể đánh bạiTô Càn Nguyên Diệp Vũ mạnh nhất ở Trung Châu.Đệ tử thứ tư lại càng cao hơn, đánh một trận, gần như không thể quan sát chiếnđấu ở bên trong, chỉ có thể biết là kỳ đạo.Đệ tử sau càng thần thông quảng đại hơn đệ tử trước.