Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 336: Thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Thánh Địa“Các ngươi có phát hiện hay không? Ba ngày nay, bên tông môn ẩn thế TrungChâu hơi kỳ lạ, đại biểu của tông môn ẩn thế trên tầng ba đều rời đi, giống nhưxảy ra chuyện gì đấy.”“Không sai, dựa theo báo cáo của đệ tử tông ta, gần đây mấy tông môn ẩn thếTrung Châu có động tác rất lớn, giống như phát hiện ra thứ gì đấy…”“Có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao không liên quan tới chúng ta.”“Không sai, cho dù thực sự có bảo vật gì đó xuất thế, cũng không tới lượt chúngta lấy, nếu có nguy hiểm gì trí mạng, chúng ta cũng không gánh được, xem tôngmôn ẩn thế hành động là được.”Rất nhiều tông chủ của Thánh Địa rời khỏi bậc thềm, quay trở về mỗi bàn tròchuyện.Đại Bỉ vạn tông trước đây, bọn họ đều vì thứ hạng của đệ tử liên quan tới mặtmũi tông môn bọn họ, nên vô cùng chú ý tới chiến đấu của đệ tử.Có đôi khi vì đệ tử tông môn đối phương chiến thắng tông môn bên ta, còn cóthể sinh ra mâu thuẫn.Nhưng năm nay vô cùng hòa thuận.Dựa theo lời nhiều tông chủ Thánh Địa mà nói.Có tông môn ẩn thế ở đó tranh, bọn họ còn gì để tranh.Xấu hổ cũng là tông môn ẩn thế thua mất mặt.Có tông môn ẩn thế ở đây, phần lớn mọi người sẽ xem nhẹ bọn họ, tranh haykhông tranh đều như nhau.…Ben tông chủ của Thánh Địa vô cùng hòa thuận.Chiến đấu trong bàn cờ thì không hòa thuận chút nào.Đủ loại pháp thuật oanh kích dẫn tới gợn sóng khuếch tán.Nhưng mà cho dù gợn sóng khuếch tán thế nào, đều không thể phá bàn cờ.Ở bốn phía bàn cờ giống như hóa thành tường đồng vách sắt, cho dù gợn sóngcường đại cỡ nào, đều bị ngăn cản.Trải qua thời gian dài chiến đấu.Trong bàn cờ số người có thể đứng không nhiều lắm.Phần lớn đệ tử của Thánh Địa trong lúc vô ý bị đánh ngã xuống.Số người có thể đứng, chỉ có mười người.Ngoại trừ đám Diệp Lạc ra, tất cả đều là người của tông môn ẩn thế TrungChâu.Còn đệ tử Thánh Địa…Chỉ còn lại một hai người còn đứng, có năng lực chiến đấu.Mà mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, toàn bộ đến từ tông môn ẩn thếkhác nhau, đều là hạng nhân tài kiệt xuất.Dù sao đánh tới tình huống này, người bình thường đã sớm bị loại.Trong đó có một đệ tử đến từ Minh Tiên Thánh Tông cất bước đi ra.“Các vị, đều đã đánh tới đây, không vội đánh ra thứ hạng cuối cùng, không bằngchúng ta làm quen với nhau trước đi?”Gương mặt đệ tử này tái nhợt.Khi nói chuyện, trong mắt hiện lên hào quang.Rõ ràng pháp lực của đối phương tiêu hao quá nhiều, muốn mượn thời gianngắn này khôi phục chút pháp lực, làm chiến đấu cuối cùng.“Không sai, đánh nhau xong mới thành bằng hữu, chúng ta có thể đánh tới đây,coi như là có duyên, không bằng làm quen với nhau trước đi?”“Có thể có thể!”“Ta đều được, các vị của Vô Đạo Tông, các ngươi cảm thấy thế nào?”Mấy người khác vội vàng gật đầu, bọn họ cũng tiêu hao rất lớn, muốn nhân cơhội này bổ sung pháp lực.Bên kia.Diệp Lạc chân giẫm lên phi kiếm rõ ràng cũng ý thức được điểm này.Hắn ta vốn định trực tiếp từ chối.Nhưng bất chợt nghe Đạm Đài Lạc Tuyết truyền âm.“Đại sư huynh, đồng ý với bọn họ, cùng xem diễn trò là được.”Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đạm Đài Lạc Tuyết, hơi suy nghĩ hắn talập tức hiểu rõ.Bàn cờ này xem như là tiểu Thiên Địa một phương.Tiểu Thiên Địa này chịu khống chế của Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết không muốn người khác có thể hấp thu linh khí, sao ngườikhác có thể hấp thu linh khí khôi phục giá trị pháp lực.Nghĩ tới điểm này, Diệp Lạc lập tức gật đầu.“Có thể.”Diệp Lạc nhìn chằm chằm mấy người còn lại, thản nhiên gật đầu…Mảnh đất ở giữa đảo nhỏ.Trong bàn cờ.Nhìn thấy Diệp Lạc gật đầu.Lại nhìn đám Trương Hàn, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Càn Nguyên, đều không cóbộ dạng phát động tấn công.Trên mặt mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu và đệ tử của Thánh Địađều lộ ra vui mừng.Theo bọn họ, chỉ cần cho bọn họ chút thời gian khôi phục pháp lực.Như vậy thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông lần này, ai là người đứng đầu không thểnói trước được.Ngay khi đám người này muốn hấp thu linh khí, khôi phục giá trị pháp lực, thìphát hiện linh khí ở xung quanh bài xích bọn họ, căn bản không cho phép bọnhọ hấp thu.Cho dù bọn họ cưỡng ép hấp thu, những linh khí này tiến vào cơ thể xong đềukhông được luyện hóa, tất cả đều lại đào thoát.Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đám người này đều thay đổi.Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết, cũng hiểu rõ toàn bộ.Trong bàn cờ này, tất cả đều do người này khống chế…Nếu người này có thể áp chế pháp lực và linh bảo của bọn họ, vậy có thể khốngchế bọn họ không thể hấp thu linh khí, hoàn toàn làm được.Trên mặt mấy người lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.Cả đám im lặng một lúc lâu, vẫn lựa chọn mở miệng.Chương 335: Người trong họ đấu đạiloạnTrong khu vực Trung Châu.Mảnh đất giữa đảo nhỏ.Bên ngoài khu đất trống giao chiến.Minh chủ Ngô Việt của liên minh tu tiên giả dẫn theo mấy chấp sự trưởng lãođứng ở bên ngoài bàn cờ, đôi mắt nhìn chằm chằm bên trong bàn cờ.Sợ bên trong xảy ra chuyện gì đấy.Tuy bọn họ biết mấy đệ tử của Vô Đạo Tông ra tay có chừng mực, mấy lầntrước cũng không quậy ra chuyện gì.Nhưng lần này khó mà nói.Bọn họ nhìn ra được, đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu và đệ tử của ThánhĐịa đều muốn loại đệ tử của Vô Đạo Tông.Đối mặt với nhiều người như vậy, khó tránh khỏi đệ tử của Vô Đạo Tông khôngchống đỡ nổi, đến lúc đó giận dữ, chẳng cố kỵ gì nữa, trực tiếp ra tay vậy thì lãota nhức đầu rồi.Phải biết rằng người ở bên trong, tất cả đều là đệ tử đứng đầu của Thánh Địa,cùng với đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, bất cứ người nào xảy rachuyện trách nhiệm của liên minh tu tiên giả không nhỏ…Hơn nữa trách nhiệm này, liên minh tu tiên giả bọn họ đều không gánh nổi.Nghĩ lại một đệ tử của Thánh Địa bị người của tông môn ẩn thế đánh chết.Thánh Địa kia dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ sao?Cho Thánh Địa mười lá gan, cũng không dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ!Thánh Địa không dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ, ngoại trừ tìm liên minh tutiên giả bọn họ ra, còn có thể có biện pháp nào?Nghĩ tới bị Thánh Địa một phương bò lên, Ngô Việt cảm thấy não đau.Chỉ có thể im lặng cầu nguyện, người ở bên trong không đánh tới mức nổi giận.Nếu không thì lão ta sẽ xong đời…Dưới trông mòn con mắt của Ngô Việt.Cuối cùng, bàn cờ cũng chậm rãi biến mất.Toàn bộ khu đất trống, cũng hiện ra trong mắt mọi người.Chỉ thấy chiến trường trên đất trống, trận pháp đã mất.Trên mặt đất đều là người ngã xuống.Chỉ có mấy đệ tử đứng đầu tông môn ẩn thế Trung Châu nửa quỳ trên đất,gương mặt tái nhợt, thở hổn hển, giống như bị thương rất nặng.Ở nơi này người có thể đứng, chỉ có bốn đệ tử của Vô Đạo Tông.Nhưng mà trong bốn đệ tử.Đạm Đài Lạc Tuyết và Trương Hàn rõ ràng là khí tức có chút phù phiếm khôngổn định.Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi đứng ở đó, không nhúc nhích chút nào.Trái lại Tô Càn Nguyên ngây ngốc đứng ở đằng kia, không có dáng vẻ tiêu hao.Ngô Việt thấy thế, vội vàng bay tới.“Các vị, các ngươi… Các ngươi ai là hạng nhất?”Ngô Việt vô cùng xấu hổ hỏi.Rõ ràng lão ta mới là trọng tài.Nhưng trọng tài như lão ta lại phải hỏi tuyển thủ mới biết được thứ hạng cụ thể.Chuyện này không có biện pháp.Lão ta vẫn luôn không thấy tình hình bên trong.Đạm Đài Lạc Tuyết mở bàn cờ ra, lão ta cho dù có bản lĩnh lớn, cũng khôngthấy được tình hình.“Đại sư huynh nhà ta là hạng nhất.”Tô Càn Nguyên nghĩ một lát, mở miệng đáp.Tuy hắn ta không cảm nhận được chiêu thức của Diệp Lạc, nhưng Diệp Lạc cóthể một chiêu đánh đám người còn lại, bao gồm cả Trương Hàn và Đạm ĐàiLạc Tuyết thành ra như vậy, đủ để chứng minh thực lực.Vị trí hạng nhất này, hoàn toàn xứng đáng.Nghe thấy những lời này.Những người còn có thể tỉnh táo không có ý phản bác, mà im lặng.Rất rõ ràng, một kiếm kia của Diệp Lạc đánh phục.Bên kia Diệp Lạc lẳng lặng đứng đó, không có ý mở miệng.Nhìn thấy cảnh tượng này.Ngô Việt hiểu rõ hạng nhất là của ai.Nhưng mà hạng hai hạng ba hạng bốn, cùng với những thứ hạng sau đó, vẫnphải định ra mới được.“Mong chư vị tới tầng một lầu các đợi một lát.”“Đợi lát nữa, ta điều chỉnh thứ hạng xong xuôi, lại tới tuyên bố.”Ngô Việt luôn miệng nói.“Được.”Đám Diệp Lạc không có ý kiến gì, đứng dậy bay tới lầu các.Mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu còn chưa ngã xuống liếc nhau mộtcái, nghiến răng đứng dậy, nhìn phương hướng Diệp Lạc rời đi, trong lòng đềucó kinh hãi.Một kiếm kia thực sự rung động tới bọn họ…Kiếm trảm đạo tâm…Công kích nơi bọn họ không phòng ngự tới.Nếu không phải đạo tâm của bọn họ kiên định, chỉ sợ lúc này bọn họ giống nhưngười ở phía dưới, quỳ rạp trên đất, rơi vào hôn mê.“Đi thôi, đi làm thân với những đệ tử của Vô Đạo Tông!”Một người trong đó nghiến răng, miễn cưỡng bay đi, bay về phía lầu các.Mấy người còn lại chỉ có thể đi theo.Rất nhanh, trên đất trống yên tĩnh lại.Chỉ còn đám Ngô Việt và đệ tử Thánh Địa hôn mê nằm trên đất.“Minh chủ, những đệ tử này nên xử lý thế nào đây?”Một trưởng lão nhìn người ở khắp trên đất, im lặng một lát, mở miệng dò hỏi.“Tìm y sư tới xem đám đệ tử này có gì đáng ngại không, nếu không có gì đángngại, thì đưa tới bên lầu các, chuyện này, chấp sự đồng lứa xử lý là được, cáctrưởng lão khác theo ta bàn bạc thứ hạng.”Ngô Việt xua tay, dặn dò.“Xin nghe theo lệnh của minh chủ!”Lúc này, không có ai dám cãi lệnh của Ngô Việt, nhao nhao chắp tay.Rất nhanh, đám Ngô Việt bắt đầu di chuyển.Rất nhiều chấp sự xử lý đệ tử của Thánh Địa đầy đất.Rất nhiều trưởng lão theo Ngô Việt đến đại điện tiến hành họp bàn bạc thứhạng.…
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Thánh Địa“Các ngươi có phát hiện hay không? Ba ngày nay, bên tông môn ẩn thế TrungChâu hơi kỳ lạ, đại biểu của tông môn ẩn thế trên tầng ba đều rời đi, giống nhưxảy ra chuyện gì đấy.”“Không sai, dựa theo báo cáo của đệ tử tông ta, gần đây mấy tông môn ẩn thếTrung Châu có động tác rất lớn, giống như phát hiện ra thứ gì đấy…”“Có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao không liên quan tới chúng ta.”“Không sai, cho dù thực sự có bảo vật gì đó xuất thế, cũng không tới lượt chúngta lấy, nếu có nguy hiểm gì trí mạng, chúng ta cũng không gánh được, xem tôngmôn ẩn thế hành động là được.”Rất nhiều tông chủ của Thánh Địa rời khỏi bậc thềm, quay trở về mỗi bàn tròchuyện.Đại Bỉ vạn tông trước đây, bọn họ đều vì thứ hạng của đệ tử liên quan tới mặtmũi tông môn bọn họ, nên vô cùng chú ý tới chiến đấu của đệ tử.Có đôi khi vì đệ tử tông môn đối phương chiến thắng tông môn bên ta, còn cóthể sinh ra mâu thuẫn.Nhưng năm nay vô cùng hòa thuận.Dựa theo lời nhiều tông chủ Thánh Địa mà nói.Có tông môn ẩn thế ở đó tranh, bọn họ còn gì để tranh.Xấu hổ cũng là tông môn ẩn thế thua mất mặt.Có tông môn ẩn thế ở đây, phần lớn mọi người sẽ xem nhẹ bọn họ, tranh haykhông tranh đều như nhau.…Ben tông chủ của Thánh Địa vô cùng hòa thuận.Chiến đấu trong bàn cờ thì không hòa thuận chút nào.Đủ loại pháp thuật oanh kích dẫn tới gợn sóng khuếch tán.Nhưng mà cho dù gợn sóng khuếch tán thế nào, đều không thể phá bàn cờ.Ở bốn phía bàn cờ giống như hóa thành tường đồng vách sắt, cho dù gợn sóngcường đại cỡ nào, đều bị ngăn cản.Trải qua thời gian dài chiến đấu.Trong bàn cờ số người có thể đứng không nhiều lắm.Phần lớn đệ tử của Thánh Địa trong lúc vô ý bị đánh ngã xuống.Số người có thể đứng, chỉ có mười người.Ngoại trừ đám Diệp Lạc ra, tất cả đều là người của tông môn ẩn thế TrungChâu.Còn đệ tử Thánh Địa…Chỉ còn lại một hai người còn đứng, có năng lực chiến đấu.Mà mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, toàn bộ đến từ tông môn ẩn thếkhác nhau, đều là hạng nhân tài kiệt xuất.Dù sao đánh tới tình huống này, người bình thường đã sớm bị loại.Trong đó có một đệ tử đến từ Minh Tiên Thánh Tông cất bước đi ra.“Các vị, đều đã đánh tới đây, không vội đánh ra thứ hạng cuối cùng, không bằngchúng ta làm quen với nhau trước đi?”Gương mặt đệ tử này tái nhợt.Khi nói chuyện, trong mắt hiện lên hào quang.Rõ ràng pháp lực của đối phương tiêu hao quá nhiều, muốn mượn thời gianngắn này khôi phục chút pháp lực, làm chiến đấu cuối cùng.“Không sai, đánh nhau xong mới thành bằng hữu, chúng ta có thể đánh tới đây,coi như là có duyên, không bằng làm quen với nhau trước đi?”“Có thể có thể!”“Ta đều được, các vị của Vô Đạo Tông, các ngươi cảm thấy thế nào?”Mấy người khác vội vàng gật đầu, bọn họ cũng tiêu hao rất lớn, muốn nhân cơhội này bổ sung pháp lực.Bên kia.Diệp Lạc chân giẫm lên phi kiếm rõ ràng cũng ý thức được điểm này.Hắn ta vốn định trực tiếp từ chối.Nhưng bất chợt nghe Đạm Đài Lạc Tuyết truyền âm.“Đại sư huynh, đồng ý với bọn họ, cùng xem diễn trò là được.”Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đạm Đài Lạc Tuyết, hơi suy nghĩ hắn talập tức hiểu rõ.Bàn cờ này xem như là tiểu Thiên Địa một phương.Tiểu Thiên Địa này chịu khống chế của Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết không muốn người khác có thể hấp thu linh khí, sao ngườikhác có thể hấp thu linh khí khôi phục giá trị pháp lực.Nghĩ tới điểm này, Diệp Lạc lập tức gật đầu.“Có thể.”Diệp Lạc nhìn chằm chằm mấy người còn lại, thản nhiên gật đầu…Mảnh đất ở giữa đảo nhỏ.Trong bàn cờ.Nhìn thấy Diệp Lạc gật đầu.Lại nhìn đám Trương Hàn, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Càn Nguyên, đều không cóbộ dạng phát động tấn công.Trên mặt mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu và đệ tử của Thánh Địađều lộ ra vui mừng.Theo bọn họ, chỉ cần cho bọn họ chút thời gian khôi phục pháp lực.Như vậy thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông lần này, ai là người đứng đầu không thểnói trước được.Ngay khi đám người này muốn hấp thu linh khí, khôi phục giá trị pháp lực, thìphát hiện linh khí ở xung quanh bài xích bọn họ, căn bản không cho phép bọnhọ hấp thu.Cho dù bọn họ cưỡng ép hấp thu, những linh khí này tiến vào cơ thể xong đềukhông được luyện hóa, tất cả đều lại đào thoát.Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đám người này đều thay đổi.Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết, cũng hiểu rõ toàn bộ.Trong bàn cờ này, tất cả đều do người này khống chế…Nếu người này có thể áp chế pháp lực và linh bảo của bọn họ, vậy có thể khốngchế bọn họ không thể hấp thu linh khí, hoàn toàn làm được.Trên mặt mấy người lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.Cả đám im lặng một lúc lâu, vẫn lựa chọn mở miệng.Chương 335: Người trong họ đấu đạiloạnTrong khu vực Trung Châu.Mảnh đất giữa đảo nhỏ.Bên ngoài khu đất trống giao chiến.Minh chủ Ngô Việt của liên minh tu tiên giả dẫn theo mấy chấp sự trưởng lãođứng ở bên ngoài bàn cờ, đôi mắt nhìn chằm chằm bên trong bàn cờ.Sợ bên trong xảy ra chuyện gì đấy.Tuy bọn họ biết mấy đệ tử của Vô Đạo Tông ra tay có chừng mực, mấy lầntrước cũng không quậy ra chuyện gì.Nhưng lần này khó mà nói.Bọn họ nhìn ra được, đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu và đệ tử của ThánhĐịa đều muốn loại đệ tử của Vô Đạo Tông.Đối mặt với nhiều người như vậy, khó tránh khỏi đệ tử của Vô Đạo Tông khôngchống đỡ nổi, đến lúc đó giận dữ, chẳng cố kỵ gì nữa, trực tiếp ra tay vậy thì lãota nhức đầu rồi.Phải biết rằng người ở bên trong, tất cả đều là đệ tử đứng đầu của Thánh Địa,cùng với đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, bất cứ người nào xảy rachuyện trách nhiệm của liên minh tu tiên giả không nhỏ…Hơn nữa trách nhiệm này, liên minh tu tiên giả bọn họ đều không gánh nổi.Nghĩ lại một đệ tử của Thánh Địa bị người của tông môn ẩn thế đánh chết.Thánh Địa kia dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ sao?Cho Thánh Địa mười lá gan, cũng không dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ!Thánh Địa không dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ, ngoại trừ tìm liên minh tutiên giả bọn họ ra, còn có thể có biện pháp nào?Nghĩ tới bị Thánh Địa một phương bò lên, Ngô Việt cảm thấy não đau.Chỉ có thể im lặng cầu nguyện, người ở bên trong không đánh tới mức nổi giận.Nếu không thì lão ta sẽ xong đời…Dưới trông mòn con mắt của Ngô Việt.Cuối cùng, bàn cờ cũng chậm rãi biến mất.Toàn bộ khu đất trống, cũng hiện ra trong mắt mọi người.Chỉ thấy chiến trường trên đất trống, trận pháp đã mất.Trên mặt đất đều là người ngã xuống.Chỉ có mấy đệ tử đứng đầu tông môn ẩn thế Trung Châu nửa quỳ trên đất,gương mặt tái nhợt, thở hổn hển, giống như bị thương rất nặng.Ở nơi này người có thể đứng, chỉ có bốn đệ tử của Vô Đạo Tông.Nhưng mà trong bốn đệ tử.Đạm Đài Lạc Tuyết và Trương Hàn rõ ràng là khí tức có chút phù phiếm khôngổn định.Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi đứng ở đó, không nhúc nhích chút nào.Trái lại Tô Càn Nguyên ngây ngốc đứng ở đằng kia, không có dáng vẻ tiêu hao.Ngô Việt thấy thế, vội vàng bay tới.“Các vị, các ngươi… Các ngươi ai là hạng nhất?”Ngô Việt vô cùng xấu hổ hỏi.Rõ ràng lão ta mới là trọng tài.Nhưng trọng tài như lão ta lại phải hỏi tuyển thủ mới biết được thứ hạng cụ thể.Chuyện này không có biện pháp.Lão ta vẫn luôn không thấy tình hình bên trong.Đạm Đài Lạc Tuyết mở bàn cờ ra, lão ta cho dù có bản lĩnh lớn, cũng khôngthấy được tình hình.“Đại sư huynh nhà ta là hạng nhất.”Tô Càn Nguyên nghĩ một lát, mở miệng đáp.Tuy hắn ta không cảm nhận được chiêu thức của Diệp Lạc, nhưng Diệp Lạc cóthể một chiêu đánh đám người còn lại, bao gồm cả Trương Hàn và Đạm ĐàiLạc Tuyết thành ra như vậy, đủ để chứng minh thực lực.Vị trí hạng nhất này, hoàn toàn xứng đáng.Nghe thấy những lời này.Những người còn có thể tỉnh táo không có ý phản bác, mà im lặng.Rất rõ ràng, một kiếm kia của Diệp Lạc đánh phục.Bên kia Diệp Lạc lẳng lặng đứng đó, không có ý mở miệng.Nhìn thấy cảnh tượng này.Ngô Việt hiểu rõ hạng nhất là của ai.Nhưng mà hạng hai hạng ba hạng bốn, cùng với những thứ hạng sau đó, vẫnphải định ra mới được.“Mong chư vị tới tầng một lầu các đợi một lát.”“Đợi lát nữa, ta điều chỉnh thứ hạng xong xuôi, lại tới tuyên bố.”Ngô Việt luôn miệng nói.“Được.”Đám Diệp Lạc không có ý kiến gì, đứng dậy bay tới lầu các.Mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu còn chưa ngã xuống liếc nhau mộtcái, nghiến răng đứng dậy, nhìn phương hướng Diệp Lạc rời đi, trong lòng đềucó kinh hãi.Một kiếm kia thực sự rung động tới bọn họ…Kiếm trảm đạo tâm…Công kích nơi bọn họ không phòng ngự tới.Nếu không phải đạo tâm của bọn họ kiên định, chỉ sợ lúc này bọn họ giống nhưngười ở phía dưới, quỳ rạp trên đất, rơi vào hôn mê.“Đi thôi, đi làm thân với những đệ tử của Vô Đạo Tông!”Một người trong đó nghiến răng, miễn cưỡng bay đi, bay về phía lầu các.Mấy người còn lại chỉ có thể đi theo.Rất nhanh, trên đất trống yên tĩnh lại.Chỉ còn đám Ngô Việt và đệ tử Thánh Địa hôn mê nằm trên đất.“Minh chủ, những đệ tử này nên xử lý thế nào đây?”Một trưởng lão nhìn người ở khắp trên đất, im lặng một lát, mở miệng dò hỏi.“Tìm y sư tới xem đám đệ tử này có gì đáng ngại không, nếu không có gì đángngại, thì đưa tới bên lầu các, chuyện này, chấp sự đồng lứa xử lý là được, cáctrưởng lão khác theo ta bàn bạc thứ hạng.”Ngô Việt xua tay, dặn dò.“Xin nghe theo lệnh của minh chủ!”Lúc này, không có ai dám cãi lệnh của Ngô Việt, nhao nhao chắp tay.Rất nhanh, đám Ngô Việt bắt đầu di chuyển.Rất nhiều chấp sự xử lý đệ tử của Thánh Địa đầy đất.Rất nhiều trưởng lão theo Ngô Việt đến đại điện tiến hành họp bàn bạc thứhạng.…
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Thánh Địa“Các ngươi có phát hiện hay không? Ba ngày nay, bên tông môn ẩn thế TrungChâu hơi kỳ lạ, đại biểu của tông môn ẩn thế trên tầng ba đều rời đi, giống nhưxảy ra chuyện gì đấy.”“Không sai, dựa theo báo cáo của đệ tử tông ta, gần đây mấy tông môn ẩn thếTrung Châu có động tác rất lớn, giống như phát hiện ra thứ gì đấy…”“Có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao không liên quan tới chúng ta.”“Không sai, cho dù thực sự có bảo vật gì đó xuất thế, cũng không tới lượt chúngta lấy, nếu có nguy hiểm gì trí mạng, chúng ta cũng không gánh được, xem tôngmôn ẩn thế hành động là được.”Rất nhiều tông chủ của Thánh Địa rời khỏi bậc thềm, quay trở về mỗi bàn tròchuyện.Đại Bỉ vạn tông trước đây, bọn họ đều vì thứ hạng của đệ tử liên quan tới mặtmũi tông môn bọn họ, nên vô cùng chú ý tới chiến đấu của đệ tử.Có đôi khi vì đệ tử tông môn đối phương chiến thắng tông môn bên ta, còn cóthể sinh ra mâu thuẫn.Nhưng năm nay vô cùng hòa thuận.Dựa theo lời nhiều tông chủ Thánh Địa mà nói.Có tông môn ẩn thế ở đó tranh, bọn họ còn gì để tranh.Xấu hổ cũng là tông môn ẩn thế thua mất mặt.Có tông môn ẩn thế ở đây, phần lớn mọi người sẽ xem nhẹ bọn họ, tranh haykhông tranh đều như nhau.…Ben tông chủ của Thánh Địa vô cùng hòa thuận.Chiến đấu trong bàn cờ thì không hòa thuận chút nào.Đủ loại pháp thuật oanh kích dẫn tới gợn sóng khuếch tán.Nhưng mà cho dù gợn sóng khuếch tán thế nào, đều không thể phá bàn cờ.Ở bốn phía bàn cờ giống như hóa thành tường đồng vách sắt, cho dù gợn sóngcường đại cỡ nào, đều bị ngăn cản.Trải qua thời gian dài chiến đấu.Trong bàn cờ số người có thể đứng không nhiều lắm.Phần lớn đệ tử của Thánh Địa trong lúc vô ý bị đánh ngã xuống.Số người có thể đứng, chỉ có mười người.Ngoại trừ đám Diệp Lạc ra, tất cả đều là người của tông môn ẩn thế TrungChâu.Còn đệ tử Thánh Địa…Chỉ còn lại một hai người còn đứng, có năng lực chiến đấu.Mà mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, toàn bộ đến từ tông môn ẩn thếkhác nhau, đều là hạng nhân tài kiệt xuất.Dù sao đánh tới tình huống này, người bình thường đã sớm bị loại.Trong đó có một đệ tử đến từ Minh Tiên Thánh Tông cất bước đi ra.“Các vị, đều đã đánh tới đây, không vội đánh ra thứ hạng cuối cùng, không bằngchúng ta làm quen với nhau trước đi?”Gương mặt đệ tử này tái nhợt.Khi nói chuyện, trong mắt hiện lên hào quang.Rõ ràng pháp lực của đối phương tiêu hao quá nhiều, muốn mượn thời gianngắn này khôi phục chút pháp lực, làm chiến đấu cuối cùng.“Không sai, đánh nhau xong mới thành bằng hữu, chúng ta có thể đánh tới đây,coi như là có duyên, không bằng làm quen với nhau trước đi?”“Có thể có thể!”“Ta đều được, các vị của Vô Đạo Tông, các ngươi cảm thấy thế nào?”Mấy người khác vội vàng gật đầu, bọn họ cũng tiêu hao rất lớn, muốn nhân cơhội này bổ sung pháp lực.Bên kia.Diệp Lạc chân giẫm lên phi kiếm rõ ràng cũng ý thức được điểm này.Hắn ta vốn định trực tiếp từ chối.Nhưng bất chợt nghe Đạm Đài Lạc Tuyết truyền âm.“Đại sư huynh, đồng ý với bọn họ, cùng xem diễn trò là được.”Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đạm Đài Lạc Tuyết, hơi suy nghĩ hắn talập tức hiểu rõ.Bàn cờ này xem như là tiểu Thiên Địa một phương.Tiểu Thiên Địa này chịu khống chế của Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết không muốn người khác có thể hấp thu linh khí, sao ngườikhác có thể hấp thu linh khí khôi phục giá trị pháp lực.Nghĩ tới điểm này, Diệp Lạc lập tức gật đầu.“Có thể.”Diệp Lạc nhìn chằm chằm mấy người còn lại, thản nhiên gật đầu…Mảnh đất ở giữa đảo nhỏ.Trong bàn cờ.Nhìn thấy Diệp Lạc gật đầu.Lại nhìn đám Trương Hàn, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Càn Nguyên, đều không cóbộ dạng phát động tấn công.Trên mặt mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu và đệ tử của Thánh Địađều lộ ra vui mừng.Theo bọn họ, chỉ cần cho bọn họ chút thời gian khôi phục pháp lực.Như vậy thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông lần này, ai là người đứng đầu không thểnói trước được.Ngay khi đám người này muốn hấp thu linh khí, khôi phục giá trị pháp lực, thìphát hiện linh khí ở xung quanh bài xích bọn họ, căn bản không cho phép bọnhọ hấp thu.Cho dù bọn họ cưỡng ép hấp thu, những linh khí này tiến vào cơ thể xong đềukhông được luyện hóa, tất cả đều lại đào thoát.Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đám người này đều thay đổi.Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết, cũng hiểu rõ toàn bộ.Trong bàn cờ này, tất cả đều do người này khống chế…Nếu người này có thể áp chế pháp lực và linh bảo của bọn họ, vậy có thể khốngchế bọn họ không thể hấp thu linh khí, hoàn toàn làm được.Trên mặt mấy người lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.Cả đám im lặng một lúc lâu, vẫn lựa chọn mở miệng.Chương 335: Người trong họ đấu đạiloạnTrong khu vực Trung Châu.Mảnh đất giữa đảo nhỏ.Bên ngoài khu đất trống giao chiến.Minh chủ Ngô Việt của liên minh tu tiên giả dẫn theo mấy chấp sự trưởng lãođứng ở bên ngoài bàn cờ, đôi mắt nhìn chằm chằm bên trong bàn cờ.Sợ bên trong xảy ra chuyện gì đấy.Tuy bọn họ biết mấy đệ tử của Vô Đạo Tông ra tay có chừng mực, mấy lầntrước cũng không quậy ra chuyện gì.Nhưng lần này khó mà nói.Bọn họ nhìn ra được, đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu và đệ tử của ThánhĐịa đều muốn loại đệ tử của Vô Đạo Tông.Đối mặt với nhiều người như vậy, khó tránh khỏi đệ tử của Vô Đạo Tông khôngchống đỡ nổi, đến lúc đó giận dữ, chẳng cố kỵ gì nữa, trực tiếp ra tay vậy thì lãota nhức đầu rồi.Phải biết rằng người ở bên trong, tất cả đều là đệ tử đứng đầu của Thánh Địa,cùng với đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, bất cứ người nào xảy rachuyện trách nhiệm của liên minh tu tiên giả không nhỏ…Hơn nữa trách nhiệm này, liên minh tu tiên giả bọn họ đều không gánh nổi.Nghĩ lại một đệ tử của Thánh Địa bị người của tông môn ẩn thế đánh chết.Thánh Địa kia dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ sao?Cho Thánh Địa mười lá gan, cũng không dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ!Thánh Địa không dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ, ngoại trừ tìm liên minh tutiên giả bọn họ ra, còn có thể có biện pháp nào?Nghĩ tới bị Thánh Địa một phương bò lên, Ngô Việt cảm thấy não đau.Chỉ có thể im lặng cầu nguyện, người ở bên trong không đánh tới mức nổi giận.Nếu không thì lão ta sẽ xong đời…Dưới trông mòn con mắt của Ngô Việt.Cuối cùng, bàn cờ cũng chậm rãi biến mất.Toàn bộ khu đất trống, cũng hiện ra trong mắt mọi người.Chỉ thấy chiến trường trên đất trống, trận pháp đã mất.Trên mặt đất đều là người ngã xuống.Chỉ có mấy đệ tử đứng đầu tông môn ẩn thế Trung Châu nửa quỳ trên đất,gương mặt tái nhợt, thở hổn hển, giống như bị thương rất nặng.Ở nơi này người có thể đứng, chỉ có bốn đệ tử của Vô Đạo Tông.Nhưng mà trong bốn đệ tử.Đạm Đài Lạc Tuyết và Trương Hàn rõ ràng là khí tức có chút phù phiếm khôngổn định.Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi đứng ở đó, không nhúc nhích chút nào.Trái lại Tô Càn Nguyên ngây ngốc đứng ở đằng kia, không có dáng vẻ tiêu hao.Ngô Việt thấy thế, vội vàng bay tới.“Các vị, các ngươi… Các ngươi ai là hạng nhất?”Ngô Việt vô cùng xấu hổ hỏi.Rõ ràng lão ta mới là trọng tài.Nhưng trọng tài như lão ta lại phải hỏi tuyển thủ mới biết được thứ hạng cụ thể.Chuyện này không có biện pháp.Lão ta vẫn luôn không thấy tình hình bên trong.Đạm Đài Lạc Tuyết mở bàn cờ ra, lão ta cho dù có bản lĩnh lớn, cũng khôngthấy được tình hình.“Đại sư huynh nhà ta là hạng nhất.”Tô Càn Nguyên nghĩ một lát, mở miệng đáp.Tuy hắn ta không cảm nhận được chiêu thức của Diệp Lạc, nhưng Diệp Lạc cóthể một chiêu đánh đám người còn lại, bao gồm cả Trương Hàn và Đạm ĐàiLạc Tuyết thành ra như vậy, đủ để chứng minh thực lực.Vị trí hạng nhất này, hoàn toàn xứng đáng.Nghe thấy những lời này.Những người còn có thể tỉnh táo không có ý phản bác, mà im lặng.Rất rõ ràng, một kiếm kia của Diệp Lạc đánh phục.Bên kia Diệp Lạc lẳng lặng đứng đó, không có ý mở miệng.Nhìn thấy cảnh tượng này.Ngô Việt hiểu rõ hạng nhất là của ai.Nhưng mà hạng hai hạng ba hạng bốn, cùng với những thứ hạng sau đó, vẫnphải định ra mới được.“Mong chư vị tới tầng một lầu các đợi một lát.”“Đợi lát nữa, ta điều chỉnh thứ hạng xong xuôi, lại tới tuyên bố.”Ngô Việt luôn miệng nói.“Được.”Đám Diệp Lạc không có ý kiến gì, đứng dậy bay tới lầu các.Mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu còn chưa ngã xuống liếc nhau mộtcái, nghiến răng đứng dậy, nhìn phương hướng Diệp Lạc rời đi, trong lòng đềucó kinh hãi.Một kiếm kia thực sự rung động tới bọn họ…Kiếm trảm đạo tâm…Công kích nơi bọn họ không phòng ngự tới.Nếu không phải đạo tâm của bọn họ kiên định, chỉ sợ lúc này bọn họ giống nhưngười ở phía dưới, quỳ rạp trên đất, rơi vào hôn mê.“Đi thôi, đi làm thân với những đệ tử của Vô Đạo Tông!”Một người trong đó nghiến răng, miễn cưỡng bay đi, bay về phía lầu các.Mấy người còn lại chỉ có thể đi theo.Rất nhanh, trên đất trống yên tĩnh lại.Chỉ còn đám Ngô Việt và đệ tử Thánh Địa hôn mê nằm trên đất.“Minh chủ, những đệ tử này nên xử lý thế nào đây?”Một trưởng lão nhìn người ở khắp trên đất, im lặng một lát, mở miệng dò hỏi.“Tìm y sư tới xem đám đệ tử này có gì đáng ngại không, nếu không có gì đángngại, thì đưa tới bên lầu các, chuyện này, chấp sự đồng lứa xử lý là được, cáctrưởng lão khác theo ta bàn bạc thứ hạng.”Ngô Việt xua tay, dặn dò.“Xin nghe theo lệnh của minh chủ!”Lúc này, không có ai dám cãi lệnh của Ngô Việt, nhao nhao chắp tay.Rất nhanh, đám Ngô Việt bắt đầu di chuyển.Rất nhiều chấp sự xử lý đệ tử của Thánh Địa đầy đất.Rất nhiều trưởng lão theo Ngô Việt đến đại điện tiến hành họp bàn bạc thứhạng.…