Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 338: Khen thưởng hạng nhất hạng hai

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhìn xuống phía dưới.Bên cạnh hạng hai có một đống tên, đầu tiên là Tô Càn Nguyên, Trương Hàn,Đạm Đài Lạc Tuyết, phía sau còn có một đống họ Diệp.Còn khoanh tròn ghi “đặt song song”.Chuyện này…Chuyện này…Chuyện này…Đại đệ tử Diệp Lạc nhà hắn, lấy hạng nhất.Ba tên đệ tử còn lại nhà hắn, tất cả đều là hạng hai?Ông trời của ta!Đệ tử nhà hắn đỉnh như thế sao?Sở Duyên lập tức cảm thấy, hao tổn linh thạch lúc trước đều trở nên không quantrọng nữa.Một đệ tử hạng nhất.Ba đệ tử hạng hai.Đợt này hắn kiếm được ngất trời.Sở Duyên thấy tên đệ tử nhà mình, còn lại chẳng muốn xem nữa.Mò được một đống, không cần phải nhìn tên tông môn khác.Sở Duyên vừa định hỏi chuyện khen thưởng.Nhưng không đợi hắn mở miệng.Ngô Việt đã mở miệng nói trước.“Chuyện đó, Sở tiền bối, còn có một việc chính là chuyện khen thưởng thứ hạngcủa đệ tử ngươi, bởi vì khen thưởng quá quý trọng, giao cho đệ tử không đượctốt lắm, cho nên ta tự mình giao tới tay ngài, Sở tiền bối không ngại đúngkhông?”Ngô Việt hỏi.Những lời này vừa nói ra.Lúc này Sở Duyên vui vẻ.Để ý sao? Hắn để ý cái quỷ gì.Hắn vừa định nói chuyện này.Không ngờ tới Ngô Việt mở miệng nói trước.Khá lắm! Lão Ngô này, giác ngộ đủ cao!“Không ngại không ngại.”Sở Duyên mở miệng nói.“Tốt lắm, Sở tiền bối, đây là khen thưởng của bốn đệ tử nhà ngươi, mong ngươicất kỹ.”Ngô Việt lấy ra một cái túi đựng đồ, đưa cho Sở Duyên.Sở Duyên nhận lấy túi trữ vật, sốt ruột mở túi trữ vật ra.Muốn thấy rõ bên trong túi trữ vật có gì.Lúc này, trong lòng hắn vô cùng sung sướng.Không ngờ tới Ngô Việt này còn tặng một cái túi đựng đồ.Buôn bán lời buôn bán lời.Ôm loại tâm tư này.Sở Duyên mở túi trữ vật ra, muốn tính xem có bao nhiêu linh thạch.Hắn mơ hồ có suy đoán, ít nhất phải mười vạn linh thạch thượng phẩm.Một đợt này, kiếm đúng là đầy bồn đầy bát.Sở Duyên cẩn thận mở ra.Ừm, bốn bảo vật tỏa ra hào quang ánh sáng ngọc xuất hiện trong mắt hắn.Bốn bảo vật này vừa nhìn là biết không phải vật phẩm bình thường.Chắc chắn vô cùng quý.Sau đó những thứ khác…Hả?Những thứ khác đâu?Sở Duyên nhìn một lát, bỗng nhiên trợn tròn mắt.Trong túi trữ vật, ngoại trừ bốn bảo vật kia ra, không còn thứ khác nữa…Không có linh thạch.Cũng không có pháp bảo cường đại gì.Chỉ có bốn bảo vật lẻ loi, không biết có tác dụng gì.Sở Duyên sững sờ.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Việt.“Tất cả khen thưởng đều ở đây sao?”Sở Duyên mở miệng hỏi.“Đúng vậy, Sở tiền bối, toàn bộ khen thưởng ở bên trong.”Trên mặt Ngô Việt lộ vẻ kiêu ngạo, bốn bảo vật này là đồ tốt nhất trong liênminh tu tiên giả bọn họ.Những lời này vừa nói ra.Gương mặt Sở Duyên lập tức khó coi.Khen thưởng hạng nhất và hạng hai, chỉ như vậy ư?Bốn bảo vật?Ngại quá, ta muốn khen thưởng thứ hạng 5 vạn, không cần hạng nhất hạnghai…Thứ hạng năm vạn còn có linh thạch.Hạng nhất hạng hai này, chỉ có bốn bảo vật?Lầu các, cửa tầng ba.Ngô Việt lẳng lặng đứng ở đó.Lão ta đang cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở tiền bối này.Lão ta vốn cho rằng, lão ta đưa bốn bảo vật này, Sở tiền bối sẽ rất vui vẻ.Nhưng khiến lão ta không ngờ tới chính là, lão ta phát hiện trên mặt Sở tiền bối,không có bất cứ vẻ mặt vui sướng gì.Trái lại vẻ mặt sững sờ, trong đó giống như còn mang theo chút… Ghét bỏ?Sở tiền bối cảm thấy ghét bỏ đối với bốn bảo vật này?Bốn thứ này là bảo vật gì? Đó là bảo vật tốt nhất trong liên minh tu tiên giả bọnhọ rồi.Bốn bảo vật, mỗi kiện đều là cao nhất.Sao lại ghét bỏ?Ngô Việt cẩn thận nghĩ một lát, lập tức hiểu ra.Tuy bốn bảo vật này là cao nhất, nhưng đặt ở trước mặt Sở tiền bối, có lẽ có vẻcấp thấp.Sở tiền bối là nhân vật nào?Chấp chưởng tông môn ẩn thế một phương truyền thừa 300 vạn năm, ngay cảđệ tử đều có linh bảo thượng phẩm, càng có bảo vật trên linh bảo xuất hiện.Loại nội tình như vậy, là lão ta không tưởng tượng nổi.Có lẽ thứ giống như bảo vật ở chỗ lão ta, chỗ Sở tiền bối có một đống to.Cho nên Sở tiền bối mới ghét bỏ như thế?Ngô Việt nghĩ như vậy, lão ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.Thì ra là thế.Cho dù thế nào vẫn là cấp bậc bảo vật của lão ta quá thấp.Nếu không Sở tiền bối đã không ghét bỏ.Ngô Việt có chút bất đắc dĩ.Nhưng mà lão ta không thể lấy ra được bảo vật tốt hơn nữa.Bốn kiện này đã là cao cấp nhất.Trong bốn kiện này.Một kiện là Trấn Ma Tháp dùng để mài luyện đạo tâm của đệ tử, trấn áp toàn bộsát khí.Đây là Ngô Việt suy xét đến tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông thànhlập trên một vùng chiến trường Viễn Cổ, sát khí chắc chắn rất nặng, cho nên lựachọn lấy ra Trấn Ma Tháp này, dùng để trấn áp sát khí, đồng thời còn có thể màiluyện đạo tâm của đệ tử.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhìn xuống phía dưới.Bên cạnh hạng hai có một đống tên, đầu tiên là Tô Càn Nguyên, Trương Hàn,Đạm Đài Lạc Tuyết, phía sau còn có một đống họ Diệp.Còn khoanh tròn ghi “đặt song song”.Chuyện này…Chuyện này…Chuyện này…Đại đệ tử Diệp Lạc nhà hắn, lấy hạng nhất.Ba tên đệ tử còn lại nhà hắn, tất cả đều là hạng hai?Ông trời của ta!Đệ tử nhà hắn đỉnh như thế sao?Sở Duyên lập tức cảm thấy, hao tổn linh thạch lúc trước đều trở nên không quantrọng nữa.Một đệ tử hạng nhất.Ba đệ tử hạng hai.Đợt này hắn kiếm được ngất trời.Sở Duyên thấy tên đệ tử nhà mình, còn lại chẳng muốn xem nữa.Mò được một đống, không cần phải nhìn tên tông môn khác.Sở Duyên vừa định hỏi chuyện khen thưởng.Nhưng không đợi hắn mở miệng.Ngô Việt đã mở miệng nói trước.“Chuyện đó, Sở tiền bối, còn có một việc chính là chuyện khen thưởng thứ hạngcủa đệ tử ngươi, bởi vì khen thưởng quá quý trọng, giao cho đệ tử không đượctốt lắm, cho nên ta tự mình giao tới tay ngài, Sở tiền bối không ngại đúngkhông?”Ngô Việt hỏi.Những lời này vừa nói ra.Lúc này Sở Duyên vui vẻ.Để ý sao? Hắn để ý cái quỷ gì.Hắn vừa định nói chuyện này.Không ngờ tới Ngô Việt mở miệng nói trước.Khá lắm! Lão Ngô này, giác ngộ đủ cao!“Không ngại không ngại.”Sở Duyên mở miệng nói.“Tốt lắm, Sở tiền bối, đây là khen thưởng của bốn đệ tử nhà ngươi, mong ngươicất kỹ.”Ngô Việt lấy ra một cái túi đựng đồ, đưa cho Sở Duyên.Sở Duyên nhận lấy túi trữ vật, sốt ruột mở túi trữ vật ra.Muốn thấy rõ bên trong túi trữ vật có gì.Lúc này, trong lòng hắn vô cùng sung sướng.Không ngờ tới Ngô Việt này còn tặng một cái túi đựng đồ.Buôn bán lời buôn bán lời.Ôm loại tâm tư này.Sở Duyên mở túi trữ vật ra, muốn tính xem có bao nhiêu linh thạch.Hắn mơ hồ có suy đoán, ít nhất phải mười vạn linh thạch thượng phẩm.Một đợt này, kiếm đúng là đầy bồn đầy bát.Sở Duyên cẩn thận mở ra.Ừm, bốn bảo vật tỏa ra hào quang ánh sáng ngọc xuất hiện trong mắt hắn.Bốn bảo vật này vừa nhìn là biết không phải vật phẩm bình thường.Chắc chắn vô cùng quý.Sau đó những thứ khác…Hả?Những thứ khác đâu?Sở Duyên nhìn một lát, bỗng nhiên trợn tròn mắt.Trong túi trữ vật, ngoại trừ bốn bảo vật kia ra, không còn thứ khác nữa…Không có linh thạch.Cũng không có pháp bảo cường đại gì.Chỉ có bốn bảo vật lẻ loi, không biết có tác dụng gì.Sở Duyên sững sờ.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Việt.“Tất cả khen thưởng đều ở đây sao?”Sở Duyên mở miệng hỏi.“Đúng vậy, Sở tiền bối, toàn bộ khen thưởng ở bên trong.”Trên mặt Ngô Việt lộ vẻ kiêu ngạo, bốn bảo vật này là đồ tốt nhất trong liênminh tu tiên giả bọn họ.Những lời này vừa nói ra.Gương mặt Sở Duyên lập tức khó coi.Khen thưởng hạng nhất và hạng hai, chỉ như vậy ư?Bốn bảo vật?Ngại quá, ta muốn khen thưởng thứ hạng 5 vạn, không cần hạng nhất hạnghai…Thứ hạng năm vạn còn có linh thạch.Hạng nhất hạng hai này, chỉ có bốn bảo vật?Lầu các, cửa tầng ba.Ngô Việt lẳng lặng đứng ở đó.Lão ta đang cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở tiền bối này.Lão ta vốn cho rằng, lão ta đưa bốn bảo vật này, Sở tiền bối sẽ rất vui vẻ.Nhưng khiến lão ta không ngờ tới chính là, lão ta phát hiện trên mặt Sở tiền bối,không có bất cứ vẻ mặt vui sướng gì.Trái lại vẻ mặt sững sờ, trong đó giống như còn mang theo chút… Ghét bỏ?Sở tiền bối cảm thấy ghét bỏ đối với bốn bảo vật này?Bốn thứ này là bảo vật gì? Đó là bảo vật tốt nhất trong liên minh tu tiên giả bọnhọ rồi.Bốn bảo vật, mỗi kiện đều là cao nhất.Sao lại ghét bỏ?Ngô Việt cẩn thận nghĩ một lát, lập tức hiểu ra.Tuy bốn bảo vật này là cao nhất, nhưng đặt ở trước mặt Sở tiền bối, có lẽ có vẻcấp thấp.Sở tiền bối là nhân vật nào?Chấp chưởng tông môn ẩn thế một phương truyền thừa 300 vạn năm, ngay cảđệ tử đều có linh bảo thượng phẩm, càng có bảo vật trên linh bảo xuất hiện.Loại nội tình như vậy, là lão ta không tưởng tượng nổi.Có lẽ thứ giống như bảo vật ở chỗ lão ta, chỗ Sở tiền bối có một đống to.Cho nên Sở tiền bối mới ghét bỏ như thế?Ngô Việt nghĩ như vậy, lão ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.Thì ra là thế.Cho dù thế nào vẫn là cấp bậc bảo vật của lão ta quá thấp.Nếu không Sở tiền bối đã không ghét bỏ.Ngô Việt có chút bất đắc dĩ.Nhưng mà lão ta không thể lấy ra được bảo vật tốt hơn nữa.Bốn kiện này đã là cao cấp nhất.Trong bốn kiện này.Một kiện là Trấn Ma Tháp dùng để mài luyện đạo tâm của đệ tử, trấn áp toàn bộsát khí.Đây là Ngô Việt suy xét đến tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông thànhlập trên một vùng chiến trường Viễn Cổ, sát khí chắc chắn rất nặng, cho nên lựachọn lấy ra Trấn Ma Tháp này, dùng để trấn áp sát khí, đồng thời còn có thể màiluyện đạo tâm của đệ tử.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhìn xuống phía dưới.Bên cạnh hạng hai có một đống tên, đầu tiên là Tô Càn Nguyên, Trương Hàn,Đạm Đài Lạc Tuyết, phía sau còn có một đống họ Diệp.Còn khoanh tròn ghi “đặt song song”.Chuyện này…Chuyện này…Chuyện này…Đại đệ tử Diệp Lạc nhà hắn, lấy hạng nhất.Ba tên đệ tử còn lại nhà hắn, tất cả đều là hạng hai?Ông trời của ta!Đệ tử nhà hắn đỉnh như thế sao?Sở Duyên lập tức cảm thấy, hao tổn linh thạch lúc trước đều trở nên không quantrọng nữa.Một đệ tử hạng nhất.Ba đệ tử hạng hai.Đợt này hắn kiếm được ngất trời.Sở Duyên thấy tên đệ tử nhà mình, còn lại chẳng muốn xem nữa.Mò được một đống, không cần phải nhìn tên tông môn khác.Sở Duyên vừa định hỏi chuyện khen thưởng.Nhưng không đợi hắn mở miệng.Ngô Việt đã mở miệng nói trước.“Chuyện đó, Sở tiền bối, còn có một việc chính là chuyện khen thưởng thứ hạngcủa đệ tử ngươi, bởi vì khen thưởng quá quý trọng, giao cho đệ tử không đượctốt lắm, cho nên ta tự mình giao tới tay ngài, Sở tiền bối không ngại đúngkhông?”Ngô Việt hỏi.Những lời này vừa nói ra.Lúc này Sở Duyên vui vẻ.Để ý sao? Hắn để ý cái quỷ gì.Hắn vừa định nói chuyện này.Không ngờ tới Ngô Việt mở miệng nói trước.Khá lắm! Lão Ngô này, giác ngộ đủ cao!“Không ngại không ngại.”Sở Duyên mở miệng nói.“Tốt lắm, Sở tiền bối, đây là khen thưởng của bốn đệ tử nhà ngươi, mong ngươicất kỹ.”Ngô Việt lấy ra một cái túi đựng đồ, đưa cho Sở Duyên.Sở Duyên nhận lấy túi trữ vật, sốt ruột mở túi trữ vật ra.Muốn thấy rõ bên trong túi trữ vật có gì.Lúc này, trong lòng hắn vô cùng sung sướng.Không ngờ tới Ngô Việt này còn tặng một cái túi đựng đồ.Buôn bán lời buôn bán lời.Ôm loại tâm tư này.Sở Duyên mở túi trữ vật ra, muốn tính xem có bao nhiêu linh thạch.Hắn mơ hồ có suy đoán, ít nhất phải mười vạn linh thạch thượng phẩm.Một đợt này, kiếm đúng là đầy bồn đầy bát.Sở Duyên cẩn thận mở ra.Ừm, bốn bảo vật tỏa ra hào quang ánh sáng ngọc xuất hiện trong mắt hắn.Bốn bảo vật này vừa nhìn là biết không phải vật phẩm bình thường.Chắc chắn vô cùng quý.Sau đó những thứ khác…Hả?Những thứ khác đâu?Sở Duyên nhìn một lát, bỗng nhiên trợn tròn mắt.Trong túi trữ vật, ngoại trừ bốn bảo vật kia ra, không còn thứ khác nữa…Không có linh thạch.Cũng không có pháp bảo cường đại gì.Chỉ có bốn bảo vật lẻ loi, không biết có tác dụng gì.Sở Duyên sững sờ.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Việt.“Tất cả khen thưởng đều ở đây sao?”Sở Duyên mở miệng hỏi.“Đúng vậy, Sở tiền bối, toàn bộ khen thưởng ở bên trong.”Trên mặt Ngô Việt lộ vẻ kiêu ngạo, bốn bảo vật này là đồ tốt nhất trong liênminh tu tiên giả bọn họ.Những lời này vừa nói ra.Gương mặt Sở Duyên lập tức khó coi.Khen thưởng hạng nhất và hạng hai, chỉ như vậy ư?Bốn bảo vật?Ngại quá, ta muốn khen thưởng thứ hạng 5 vạn, không cần hạng nhất hạnghai…Thứ hạng năm vạn còn có linh thạch.Hạng nhất hạng hai này, chỉ có bốn bảo vật?Lầu các, cửa tầng ba.Ngô Việt lẳng lặng đứng ở đó.Lão ta đang cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở tiền bối này.Lão ta vốn cho rằng, lão ta đưa bốn bảo vật này, Sở tiền bối sẽ rất vui vẻ.Nhưng khiến lão ta không ngờ tới chính là, lão ta phát hiện trên mặt Sở tiền bối,không có bất cứ vẻ mặt vui sướng gì.Trái lại vẻ mặt sững sờ, trong đó giống như còn mang theo chút… Ghét bỏ?Sở tiền bối cảm thấy ghét bỏ đối với bốn bảo vật này?Bốn thứ này là bảo vật gì? Đó là bảo vật tốt nhất trong liên minh tu tiên giả bọnhọ rồi.Bốn bảo vật, mỗi kiện đều là cao nhất.Sao lại ghét bỏ?Ngô Việt cẩn thận nghĩ một lát, lập tức hiểu ra.Tuy bốn bảo vật này là cao nhất, nhưng đặt ở trước mặt Sở tiền bối, có lẽ có vẻcấp thấp.Sở tiền bối là nhân vật nào?Chấp chưởng tông môn ẩn thế một phương truyền thừa 300 vạn năm, ngay cảđệ tử đều có linh bảo thượng phẩm, càng có bảo vật trên linh bảo xuất hiện.Loại nội tình như vậy, là lão ta không tưởng tượng nổi.Có lẽ thứ giống như bảo vật ở chỗ lão ta, chỗ Sở tiền bối có một đống to.Cho nên Sở tiền bối mới ghét bỏ như thế?Ngô Việt nghĩ như vậy, lão ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.Thì ra là thế.Cho dù thế nào vẫn là cấp bậc bảo vật của lão ta quá thấp.Nếu không Sở tiền bối đã không ghét bỏ.Ngô Việt có chút bất đắc dĩ.Nhưng mà lão ta không thể lấy ra được bảo vật tốt hơn nữa.Bốn kiện này đã là cao cấp nhất.Trong bốn kiện này.Một kiện là Trấn Ma Tháp dùng để mài luyện đạo tâm của đệ tử, trấn áp toàn bộsát khí.Đây là Ngô Việt suy xét đến tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông thànhlập trên một vùng chiến trường Viễn Cổ, sát khí chắc chắn rất nặng, cho nên lựachọn lấy ra Trấn Ma Tháp này, dùng để trấn áp sát khí, đồng thời còn có thể màiluyện đạo tâm của đệ tử.

Chương 338: Khen thưởng hạng nhất hạng hai