Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 357: Miêu tả khoa trương của Trương Hàn 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn miêu tả rất chi là này nọ.Cái gì mà sư tôn chính là đại năng giả đỉnh cao trong trời đất, nhưng bởi vì thờiđại, bị Thiên Địa bài xích, ngày thường chỉ có thể bày ra cảnh giới Trúc Cơ,trông có vẻ rất yếu.Nhưng sau đó còn quá đáng hơn.Thổi sư tôn cái gì mà có thần thông gì đó.Cái gì mà nghịch thương chi thủ, có thể ngỗ ngược Thánh Địa.Cái gì mà vạn pháp quy nhất, có thể phá cách chơi của thế gian.Cái gì mà nói là làm ngay, đại đạo đều phải nghe theo.Mấy chuyện này, sao hắn ta chưa từng thấy sư tôn thi triển?Đệ khoác lác sư tôn như vậy, nếu để sư tôn biết rõ, có đánh chết đệ hay không?Khóe miệng Diệp Lạc giật giật, không biết nên nói gì mới phải.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh cũng như vậy, nhìn nhị sưhuynh đang múa bút thành văn, có chút sững sờ.Trương Hàn hoàn toàn không biết những chuyện này, vẫn luôn viết.Khoảng một chén trà nhỏ sau, hắn ta mới dừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy mấyđồng môn đang nhìn chằm chằm hắn ta.“Không phải, mọi người nhìn ta làm gì?”Trương Hàn cảm thấy kỳ lạ nói.“Nhị sư huynh, miêu tả này của huynh… Có phải hơi quá đáng hay không?”Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, dò hỏi.“Quá đáng sao? Quá đáng chỗ nào, đây là hình tượng của sư tôn trong cảm nhậncủa ta, sao lại quá đáng.”Trương Hàn lắc đầu, từ đầu tới cuối không cảm thấy mình quá đáng.Hắn ta chỉ viết năng lực sư tôn không bày ra, tưởng tượng một lát, viết ra màthôi.Sao có thể quá đáng…Trước điện Truyền Pháp.Trương Hàn lấy thái độ cứng rắn, muốn ghi lại miêu tả của mình đối với sư tônvào trong sách.Đối mặt với cứng rắn của Trương Hàn, đám Diệp Lạc không biết phải làm sao.May mà Trương Hàn nói cũng rất có đạo lý, miêu tả sư tôn như vậy, đúng là cóthể khiến đệ tử nhập môn sau này hiểu rõ hơn đối với thực lực của sư tôn, do đósinh ra kính sợ.Cho nên đám Diệp Lạc thấy thế, không nói gì thêm.Sau khi Trương Hàn viết xong miêu tả về sư tôn, lần lượt dựa theo bối phận,viết những chuyện mình trải qua, cùng với phương pháp tu hành của mình.Chẳng qua phương pháp tu hành của bọn họ rất độc đáo, độc đáo tới mức khiếnngười ta không thể bắt chước.Ví dụ như Diệp Lạc quan sát bầu trời ngộ đạo, là cận đạo chi thể.Then chốt trong trận pháp của Trương Hàn là Trận Tâm trời sinh.Tô Càn Nguyên luyện thể cần không có linh hồn.Đạm Đài Lạc Tuyết thì càng không cần nhiều lời, trời sinh thông tuệ, có đôi TuệNhãn, đối với cờ đạo cũng có lý giải không tầm thường, cộng thêm chí bảo bàncờ giúp đỡ.Phương pháp tu hành của mỗi bọn họ, gần như là người khác không thể tuluyện.Nếu không sẽ xảy ra chuyện dạy đồ đệ như Diệp Lạc, dạy dỗ người sau phế vậthơn người trước.Đám Diệp Lạc cũng hiểu rõ điểm này.Cho nên ở phía cuối cùng bọn họ thêm mấy chữ chỉ cung cấp tham khảo.Sau khi làm xong những chuyện này, đám Diệp Lạc đặt quyển sách ghi lại vềhiện trạng của Vô Đạo Tông bọn họ vào điện Truyền Pháp, còn tìm một đài đáđặt lên.Làm xong mọi chuyện, bốn đồng môn tụ tập ở cửa điện Truyền Pháp lần nữanói chuyện.“Lão nhị, đệ định khi nào xuống núi? Nhìn bao y phục của đệ, bây giờ muốn đisao?”Diệp Lạc dựa vào một cây cột, ngẩng đầu nói.“Không vội, ta chỉ chuẩn bị đồ mà thôi, ta còn muốn ở lại một thời gian, bàytrận pháp cách âm cho mỗi tòa cung điện trong Vô Đạo Tông, để tránh cho đámsư đệ sư muội sau này vào tông quấy rầy tới sư tôn tu luyện.”Trương Hàn nói như vậy.Hắn ta nhìn về phía bên đại điện của tông chủ, tràn ngập kiên quyết.Ừm, trước khi hắn ta rời đi, nên làm chút cống hiến cuối cùng cho sư tôn.Phủ kín trận pháp cách âm trong mỗi cung điện của Vô Đạo Tông.Tránh cho có người quấy rầy tới sư tôn tu luyện.“Bày trận sao? Có thể có thể, vậy đệ bày trận xong, thì định đến đâu?”Diệp Lạc mở miệng dò hỏi.“Đến Vân Châu đi, với số mệnh ở châu hẻo lánh của chúng ta, một châu chỉ cóthể chịu tải một Thánh Địa, nếu muốn sáng lập Thánh Địa, chỉ có thể đến châukhác.”Trương Hàn nghĩ một lát, chậm rãi nói.“Vân Châu sao? Vân Châu cũng được lắm, nếu đệ cần giúp đỡ, có thể nói ra,Vân Châu vô cùng hỗn loạn, với lực lượng của Đông Châu, có thể dễ dàng dẹpyên.”Diệp Lạc gật đầu, tán thành đại châu này, hơn nữa nếu Trương Hàn có cần, hắnta có thể cung cấp trợ giúp.Thân là tông chủ của Thánh Địa Đông Châu, cường giả tuyệt đối ở trong khuvực Đông Châu, đương nhiên là hắn ta có thể dễ dàng điều động lực lượng cảĐông Châu.“Không cần không cần, đại sư huynh, cho dù Vân Châu loạn, nhưng dựa vàolực lượng của ta, có thể dễ dàng dẹp yên.”Trương Hàn lắc đầu từ chối.“Nhị sư huynh, nếu có cần, bọn ta cũng có thể ra tay giúp đỡ.”“Đúng vậy, nhị sư huynh.”Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở phía sau cũng nhao nhao bày tỏ ý củamình.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn miêu tả rất chi là này nọ.Cái gì mà sư tôn chính là đại năng giả đỉnh cao trong trời đất, nhưng bởi vì thờiđại, bị Thiên Địa bài xích, ngày thường chỉ có thể bày ra cảnh giới Trúc Cơ,trông có vẻ rất yếu.Nhưng sau đó còn quá đáng hơn.Thổi sư tôn cái gì mà có thần thông gì đó.Cái gì mà nghịch thương chi thủ, có thể ngỗ ngược Thánh Địa.Cái gì mà vạn pháp quy nhất, có thể phá cách chơi của thế gian.Cái gì mà nói là làm ngay, đại đạo đều phải nghe theo.Mấy chuyện này, sao hắn ta chưa từng thấy sư tôn thi triển?Đệ khoác lác sư tôn như vậy, nếu để sư tôn biết rõ, có đánh chết đệ hay không?Khóe miệng Diệp Lạc giật giật, không biết nên nói gì mới phải.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh cũng như vậy, nhìn nhị sưhuynh đang múa bút thành văn, có chút sững sờ.Trương Hàn hoàn toàn không biết những chuyện này, vẫn luôn viết.Khoảng một chén trà nhỏ sau, hắn ta mới dừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy mấyđồng môn đang nhìn chằm chằm hắn ta.“Không phải, mọi người nhìn ta làm gì?”Trương Hàn cảm thấy kỳ lạ nói.“Nhị sư huynh, miêu tả này của huynh… Có phải hơi quá đáng hay không?”Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, dò hỏi.“Quá đáng sao? Quá đáng chỗ nào, đây là hình tượng của sư tôn trong cảm nhậncủa ta, sao lại quá đáng.”Trương Hàn lắc đầu, từ đầu tới cuối không cảm thấy mình quá đáng.Hắn ta chỉ viết năng lực sư tôn không bày ra, tưởng tượng một lát, viết ra màthôi.Sao có thể quá đáng…Trước điện Truyền Pháp.Trương Hàn lấy thái độ cứng rắn, muốn ghi lại miêu tả của mình đối với sư tônvào trong sách.Đối mặt với cứng rắn của Trương Hàn, đám Diệp Lạc không biết phải làm sao.May mà Trương Hàn nói cũng rất có đạo lý, miêu tả sư tôn như vậy, đúng là cóthể khiến đệ tử nhập môn sau này hiểu rõ hơn đối với thực lực của sư tôn, do đósinh ra kính sợ.Cho nên đám Diệp Lạc thấy thế, không nói gì thêm.Sau khi Trương Hàn viết xong miêu tả về sư tôn, lần lượt dựa theo bối phận,viết những chuyện mình trải qua, cùng với phương pháp tu hành của mình.Chẳng qua phương pháp tu hành của bọn họ rất độc đáo, độc đáo tới mức khiếnngười ta không thể bắt chước.Ví dụ như Diệp Lạc quan sát bầu trời ngộ đạo, là cận đạo chi thể.Then chốt trong trận pháp của Trương Hàn là Trận Tâm trời sinh.Tô Càn Nguyên luyện thể cần không có linh hồn.Đạm Đài Lạc Tuyết thì càng không cần nhiều lời, trời sinh thông tuệ, có đôi TuệNhãn, đối với cờ đạo cũng có lý giải không tầm thường, cộng thêm chí bảo bàncờ giúp đỡ.Phương pháp tu hành của mỗi bọn họ, gần như là người khác không thể tuluyện.Nếu không sẽ xảy ra chuyện dạy đồ đệ như Diệp Lạc, dạy dỗ người sau phế vậthơn người trước.Đám Diệp Lạc cũng hiểu rõ điểm này.Cho nên ở phía cuối cùng bọn họ thêm mấy chữ chỉ cung cấp tham khảo.Sau khi làm xong những chuyện này, đám Diệp Lạc đặt quyển sách ghi lại vềhiện trạng của Vô Đạo Tông bọn họ vào điện Truyền Pháp, còn tìm một đài đáđặt lên.Làm xong mọi chuyện, bốn đồng môn tụ tập ở cửa điện Truyền Pháp lần nữanói chuyện.“Lão nhị, đệ định khi nào xuống núi? Nhìn bao y phục của đệ, bây giờ muốn đisao?”Diệp Lạc dựa vào một cây cột, ngẩng đầu nói.“Không vội, ta chỉ chuẩn bị đồ mà thôi, ta còn muốn ở lại một thời gian, bàytrận pháp cách âm cho mỗi tòa cung điện trong Vô Đạo Tông, để tránh cho đámsư đệ sư muội sau này vào tông quấy rầy tới sư tôn tu luyện.”Trương Hàn nói như vậy.Hắn ta nhìn về phía bên đại điện của tông chủ, tràn ngập kiên quyết.Ừm, trước khi hắn ta rời đi, nên làm chút cống hiến cuối cùng cho sư tôn.Phủ kín trận pháp cách âm trong mỗi cung điện của Vô Đạo Tông.Tránh cho có người quấy rầy tới sư tôn tu luyện.“Bày trận sao? Có thể có thể, vậy đệ bày trận xong, thì định đến đâu?”Diệp Lạc mở miệng dò hỏi.“Đến Vân Châu đi, với số mệnh ở châu hẻo lánh của chúng ta, một châu chỉ cóthể chịu tải một Thánh Địa, nếu muốn sáng lập Thánh Địa, chỉ có thể đến châukhác.”Trương Hàn nghĩ một lát, chậm rãi nói.“Vân Châu sao? Vân Châu cũng được lắm, nếu đệ cần giúp đỡ, có thể nói ra,Vân Châu vô cùng hỗn loạn, với lực lượng của Đông Châu, có thể dễ dàng dẹpyên.”Diệp Lạc gật đầu, tán thành đại châu này, hơn nữa nếu Trương Hàn có cần, hắnta có thể cung cấp trợ giúp.Thân là tông chủ của Thánh Địa Đông Châu, cường giả tuyệt đối ở trong khuvực Đông Châu, đương nhiên là hắn ta có thể dễ dàng điều động lực lượng cảĐông Châu.“Không cần không cần, đại sư huynh, cho dù Vân Châu loạn, nhưng dựa vàolực lượng của ta, có thể dễ dàng dẹp yên.”Trương Hàn lắc đầu từ chối.“Nhị sư huynh, nếu có cần, bọn ta cũng có thể ra tay giúp đỡ.”“Đúng vậy, nhị sư huynh.”Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở phía sau cũng nhao nhao bày tỏ ý củamình.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn miêu tả rất chi là này nọ.Cái gì mà sư tôn chính là đại năng giả đỉnh cao trong trời đất, nhưng bởi vì thờiđại, bị Thiên Địa bài xích, ngày thường chỉ có thể bày ra cảnh giới Trúc Cơ,trông có vẻ rất yếu.Nhưng sau đó còn quá đáng hơn.Thổi sư tôn cái gì mà có thần thông gì đó.Cái gì mà nghịch thương chi thủ, có thể ngỗ ngược Thánh Địa.Cái gì mà vạn pháp quy nhất, có thể phá cách chơi của thế gian.Cái gì mà nói là làm ngay, đại đạo đều phải nghe theo.Mấy chuyện này, sao hắn ta chưa từng thấy sư tôn thi triển?Đệ khoác lác sư tôn như vậy, nếu để sư tôn biết rõ, có đánh chết đệ hay không?Khóe miệng Diệp Lạc giật giật, không biết nên nói gì mới phải.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh cũng như vậy, nhìn nhị sưhuynh đang múa bút thành văn, có chút sững sờ.Trương Hàn hoàn toàn không biết những chuyện này, vẫn luôn viết.Khoảng một chén trà nhỏ sau, hắn ta mới dừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy mấyđồng môn đang nhìn chằm chằm hắn ta.“Không phải, mọi người nhìn ta làm gì?”Trương Hàn cảm thấy kỳ lạ nói.“Nhị sư huynh, miêu tả này của huynh… Có phải hơi quá đáng hay không?”Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, dò hỏi.“Quá đáng sao? Quá đáng chỗ nào, đây là hình tượng của sư tôn trong cảm nhậncủa ta, sao lại quá đáng.”Trương Hàn lắc đầu, từ đầu tới cuối không cảm thấy mình quá đáng.Hắn ta chỉ viết năng lực sư tôn không bày ra, tưởng tượng một lát, viết ra màthôi.Sao có thể quá đáng…Trước điện Truyền Pháp.Trương Hàn lấy thái độ cứng rắn, muốn ghi lại miêu tả của mình đối với sư tônvào trong sách.Đối mặt với cứng rắn của Trương Hàn, đám Diệp Lạc không biết phải làm sao.May mà Trương Hàn nói cũng rất có đạo lý, miêu tả sư tôn như vậy, đúng là cóthể khiến đệ tử nhập môn sau này hiểu rõ hơn đối với thực lực của sư tôn, do đósinh ra kính sợ.Cho nên đám Diệp Lạc thấy thế, không nói gì thêm.Sau khi Trương Hàn viết xong miêu tả về sư tôn, lần lượt dựa theo bối phận,viết những chuyện mình trải qua, cùng với phương pháp tu hành của mình.Chẳng qua phương pháp tu hành của bọn họ rất độc đáo, độc đáo tới mức khiếnngười ta không thể bắt chước.Ví dụ như Diệp Lạc quan sát bầu trời ngộ đạo, là cận đạo chi thể.Then chốt trong trận pháp của Trương Hàn là Trận Tâm trời sinh.Tô Càn Nguyên luyện thể cần không có linh hồn.Đạm Đài Lạc Tuyết thì càng không cần nhiều lời, trời sinh thông tuệ, có đôi TuệNhãn, đối với cờ đạo cũng có lý giải không tầm thường, cộng thêm chí bảo bàncờ giúp đỡ.Phương pháp tu hành của mỗi bọn họ, gần như là người khác không thể tuluyện.Nếu không sẽ xảy ra chuyện dạy đồ đệ như Diệp Lạc, dạy dỗ người sau phế vậthơn người trước.Đám Diệp Lạc cũng hiểu rõ điểm này.Cho nên ở phía cuối cùng bọn họ thêm mấy chữ chỉ cung cấp tham khảo.Sau khi làm xong những chuyện này, đám Diệp Lạc đặt quyển sách ghi lại vềhiện trạng của Vô Đạo Tông bọn họ vào điện Truyền Pháp, còn tìm một đài đáđặt lên.Làm xong mọi chuyện, bốn đồng môn tụ tập ở cửa điện Truyền Pháp lần nữanói chuyện.“Lão nhị, đệ định khi nào xuống núi? Nhìn bao y phục của đệ, bây giờ muốn đisao?”Diệp Lạc dựa vào một cây cột, ngẩng đầu nói.“Không vội, ta chỉ chuẩn bị đồ mà thôi, ta còn muốn ở lại một thời gian, bàytrận pháp cách âm cho mỗi tòa cung điện trong Vô Đạo Tông, để tránh cho đámsư đệ sư muội sau này vào tông quấy rầy tới sư tôn tu luyện.”Trương Hàn nói như vậy.Hắn ta nhìn về phía bên đại điện của tông chủ, tràn ngập kiên quyết.Ừm, trước khi hắn ta rời đi, nên làm chút cống hiến cuối cùng cho sư tôn.Phủ kín trận pháp cách âm trong mỗi cung điện của Vô Đạo Tông.Tránh cho có người quấy rầy tới sư tôn tu luyện.“Bày trận sao? Có thể có thể, vậy đệ bày trận xong, thì định đến đâu?”Diệp Lạc mở miệng dò hỏi.“Đến Vân Châu đi, với số mệnh ở châu hẻo lánh của chúng ta, một châu chỉ cóthể chịu tải một Thánh Địa, nếu muốn sáng lập Thánh Địa, chỉ có thể đến châukhác.”Trương Hàn nghĩ một lát, chậm rãi nói.“Vân Châu sao? Vân Châu cũng được lắm, nếu đệ cần giúp đỡ, có thể nói ra,Vân Châu vô cùng hỗn loạn, với lực lượng của Đông Châu, có thể dễ dàng dẹpyên.”Diệp Lạc gật đầu, tán thành đại châu này, hơn nữa nếu Trương Hàn có cần, hắnta có thể cung cấp trợ giúp.Thân là tông chủ của Thánh Địa Đông Châu, cường giả tuyệt đối ở trong khuvực Đông Châu, đương nhiên là hắn ta có thể dễ dàng điều động lực lượng cảĐông Châu.“Không cần không cần, đại sư huynh, cho dù Vân Châu loạn, nhưng dựa vàolực lượng của ta, có thể dễ dàng dẹp yên.”Trương Hàn lắc đầu từ chối.“Nhị sư huynh, nếu có cần, bọn ta cũng có thể ra tay giúp đỡ.”“Đúng vậy, nhị sư huynh.”Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở phía sau cũng nhao nhao bày tỏ ý củamình.