Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 377: Lão bô Câu tinh 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn đứng bên cạnh: “…”Đẹp lắm.Ta đều đã khiến các nàng xem nhẹ chuyện này.Vào thời khắc quan trọng, ngươi lại nhắc nhở các nàng sao?Trương Hàn nhìn thoáng qua trưởng lão vừa mới nói chuyện.Vừa nhìn thì vô cùng bực bội.Cừ thật.Trưởng lão này không phải là lúc trước ở hội nghị, mở miệng hỏi hắn ta có phảilà Trương Hàn bị Thái Nhất Kiếm Tôn đánh bại, mới được hạng hai hay không.Người này…Hắn ta sẽ nhớ kỹ.Đợi hắn ta làm xong việc, người thu thập đầu tiên sẽ là người này!Trương Hàn nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài vẫn là vẻ mặt không đổi, khôngbiết nên trả lời thế nào.Chẳng lẽ hắn ta còn có thể nói, đại sư huynh nhà hắn ta thả bồ câu hắn ta sao?Diệp Lạc à Diệp Lạc, lão bồ câu tinh này!Trương Hàn châm chọc trong lòng.Mấy trưởng lão đều đi tới.“Tông chủ, Thái Nhất Kiếm Tôn còn chưa tới, không bằng ta đi nói chuyện vớingười của mỗi đại thế lực trước, tạm hoãn đại điển một lát, đợi Thái Nhất KiếmTôn đến rồi bắt đầu?”Một người trong đó nói.“Không cần, Thái Nhất Kiếm Tôn không để ý những tục lễ này, trực tiếp bắtđầu đại điển là được.”Trương Hàn lắc đầu từ chối.“Tông chủ, chuyện này không thể được, Thái Nhất Kiếm Tôn không thèm để ý,nhưng Âm Dương Trận Tông chúng ta phải để ý mới được, nếu như bị ngườikhác truyền ra, nói Âm Dương Trận Tông chúng ta không đợi Thái Nhất KiếmTôn đã bắt đầu đại điển, thất lễ với Thái Nhất Kiếm Tôn, bị người ta cố ý thổiphồng lên, sẽ là đại sự giữa quan hệ hai châu Đông Vân.”Có trưởng lão nói như vậy.“Ừm, tông chủ ta ủng hộ tạm hoãn đại điển.”“Tông chủ ta cũng vậy, Thái Nhất Kiếm Tôn là sư huynh của tông chủ, so vớinhững thế lực ở đây, rõ ràng là sư huynh của tông chủ quan trọng hơn một chút,đáng để chúng ta đợi.”“Tông chủ…”Mấy trưởng lão đều có ý này.Những lời này Trương Hàn nghe vô cùng bất đắc dĩ, nhưng không biết nên phảnbác thế nào mới tốt.Hắn ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ có thể tính mất mặt, nói sự thật ra, tiếnhành đại điển xong lại nói chuyện khác.Ngay khi Trương Hàn há miệng, muốn nói chuyện.Ở phía xa truyền tới tiếng kiếm minh phá không chói tai mà đến.Ong…Trong khu vực Vân Châu.Âm Dương Trận Tông, trên tế đàn đại điển.Ong…Khi tiếng kiếm minh chói tai này vang lên.Tinh thần của mọi người ở bốn phía tế đàn không hiểu sao hoảng hốt một lát, lờmờ giống như nhìn thấy kiếm khí vô cùng sắc bén đang chém về phía bọn họ.Một kiếm này, khiến bọn họ cảm thấy vô lực, giống như cho dù thế nào, bọn họcũng không thể ngăn cản.Khi một kiếm này chém tới, mọi người mới đột nhiên tỉnh lại.Cả đám chảy đầy mồ hôi lạnh, giống như bị khổ hình gì đó.Khi bọn họ cùng nhìn về phía xa, trong mắt đều có sợ hãi.Chỉ là âm thanh của một đạo kiếm, có thể khiến bọn họ hoảng hốt…Nếu là thực chiến, hoảng hốt như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ xong đời.Tất cả mọi người nghĩ rốt cuộc người tới là ai, nhao nhao trợn to mắt, muốnnhìn xem rốt cuộc là ai đến.Ở trong tầm mắt của bọn họ.Trong đường chân trời phía xa, từng tia kiếm quang phi hành mà đến.Trong đó tia kiếm quang dẫn đầu vô cùng bá đạo, nơi đi qua không gian giốngnhư nổi lên từng dòng gợn sóng, giống như không chịu nổi kiếm quang sắc bénnày.Rất nhanh, từng kiếm quang xuất hiện trên bầu trời tế đàn.Chỉ thấy trên những kiếm quang này, tất cả đều là người đứng, lòng bàn chânmỗi người đều giẫm lên một thanh phi kiếm.Những kiếm quang này là khi phi kiếm dưới chân những người này bay, hìnhthành ra.Người cầm đầu, đúng là Diệp Lạc.Lúc này Diệp Lạc mặc áo bào màu khói, mái tóc đen như mực vũ động theogió, trên gương mặt tuấn tú là bình thản, hai tay để sau lưng, lòng bàn chângiẫm lên một thanh phi kiếm, giống như kiếm tiên vô thượng đang quan sátnhân gian.Mọi người nhìn thấy Diệp Lạc xong, nhất thời hiểu rõ thân phận của Diệp Lạc.Đại đệ tử của Vô Đạo Tông!Người lấy được hạng nhất trong Đại Bỉ vạn tông!Vị này là sư huynh của Trương Hàn, tới tham gia đại điển cũng không bất ngờ.Nhưng mà thực lực của người này, thực sự khiến bọn họ kinh hãi.Nhất là những tông chủ của Thánh Địa đứng đầu, khi bọn họ ở Đại Bỉ vạn tôngcòn từng thảo luận, cảm thấy thực lực của đám Diệp Lạc đã đủ so với bọn họ,xem như chiến lực cấp bậc tông chủ của Thánh Địa.Nhưng lúc này mới qua bao lâu, bọn họ lại có cảm giác, bọn họ không đánh lạiđược Diệp Lạc.Đây là ảo giác sao?Hay là nói Diệp Lạc đang mở hack.Thực lực tăng vèo vèo, y như ngồi hỏa tiễn.Bên kia Trương Hàn vô cùng kích động.Thiếu chút nữa hắn ta phải nói thẳng với đám trưởng lão này.Vào thời khắc mấu chốt, đại sư huynh nhà hắn ta lại xuất hiện.Quả nhiên!Đại sư huynh nhà hắn ta sẽ không làm loại chuyện thả bồ câu này!Lần này hay rồi, cuối cùng thể diện của hắn ta cũng được bảo vệ.Nhưng mà…Tuy thể diện được bảo vệ, nhưng thù nên nhớ, hắn ta sẽ không quên.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn đứng bên cạnh: “…”Đẹp lắm.Ta đều đã khiến các nàng xem nhẹ chuyện này.Vào thời khắc quan trọng, ngươi lại nhắc nhở các nàng sao?Trương Hàn nhìn thoáng qua trưởng lão vừa mới nói chuyện.Vừa nhìn thì vô cùng bực bội.Cừ thật.Trưởng lão này không phải là lúc trước ở hội nghị, mở miệng hỏi hắn ta có phảilà Trương Hàn bị Thái Nhất Kiếm Tôn đánh bại, mới được hạng hai hay không.Người này…Hắn ta sẽ nhớ kỹ.Đợi hắn ta làm xong việc, người thu thập đầu tiên sẽ là người này!Trương Hàn nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài vẫn là vẻ mặt không đổi, khôngbiết nên trả lời thế nào.Chẳng lẽ hắn ta còn có thể nói, đại sư huynh nhà hắn ta thả bồ câu hắn ta sao?Diệp Lạc à Diệp Lạc, lão bồ câu tinh này!Trương Hàn châm chọc trong lòng.Mấy trưởng lão đều đi tới.“Tông chủ, Thái Nhất Kiếm Tôn còn chưa tới, không bằng ta đi nói chuyện vớingười của mỗi đại thế lực trước, tạm hoãn đại điển một lát, đợi Thái Nhất KiếmTôn đến rồi bắt đầu?”Một người trong đó nói.“Không cần, Thái Nhất Kiếm Tôn không để ý những tục lễ này, trực tiếp bắtđầu đại điển là được.”Trương Hàn lắc đầu từ chối.“Tông chủ, chuyện này không thể được, Thái Nhất Kiếm Tôn không thèm để ý,nhưng Âm Dương Trận Tông chúng ta phải để ý mới được, nếu như bị ngườikhác truyền ra, nói Âm Dương Trận Tông chúng ta không đợi Thái Nhất KiếmTôn đã bắt đầu đại điển, thất lễ với Thái Nhất Kiếm Tôn, bị người ta cố ý thổiphồng lên, sẽ là đại sự giữa quan hệ hai châu Đông Vân.”Có trưởng lão nói như vậy.“Ừm, tông chủ ta ủng hộ tạm hoãn đại điển.”“Tông chủ ta cũng vậy, Thái Nhất Kiếm Tôn là sư huynh của tông chủ, so vớinhững thế lực ở đây, rõ ràng là sư huynh của tông chủ quan trọng hơn một chút,đáng để chúng ta đợi.”“Tông chủ…”Mấy trưởng lão đều có ý này.Những lời này Trương Hàn nghe vô cùng bất đắc dĩ, nhưng không biết nên phảnbác thế nào mới tốt.Hắn ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ có thể tính mất mặt, nói sự thật ra, tiếnhành đại điển xong lại nói chuyện khác.Ngay khi Trương Hàn há miệng, muốn nói chuyện.Ở phía xa truyền tới tiếng kiếm minh phá không chói tai mà đến.Ong…Trong khu vực Vân Châu.Âm Dương Trận Tông, trên tế đàn đại điển.Ong…Khi tiếng kiếm minh chói tai này vang lên.Tinh thần của mọi người ở bốn phía tế đàn không hiểu sao hoảng hốt một lát, lờmờ giống như nhìn thấy kiếm khí vô cùng sắc bén đang chém về phía bọn họ.Một kiếm này, khiến bọn họ cảm thấy vô lực, giống như cho dù thế nào, bọn họcũng không thể ngăn cản.Khi một kiếm này chém tới, mọi người mới đột nhiên tỉnh lại.Cả đám chảy đầy mồ hôi lạnh, giống như bị khổ hình gì đó.Khi bọn họ cùng nhìn về phía xa, trong mắt đều có sợ hãi.Chỉ là âm thanh của một đạo kiếm, có thể khiến bọn họ hoảng hốt…Nếu là thực chiến, hoảng hốt như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ xong đời.Tất cả mọi người nghĩ rốt cuộc người tới là ai, nhao nhao trợn to mắt, muốnnhìn xem rốt cuộc là ai đến.Ở trong tầm mắt của bọn họ.Trong đường chân trời phía xa, từng tia kiếm quang phi hành mà đến.Trong đó tia kiếm quang dẫn đầu vô cùng bá đạo, nơi đi qua không gian giốngnhư nổi lên từng dòng gợn sóng, giống như không chịu nổi kiếm quang sắc bénnày.Rất nhanh, từng kiếm quang xuất hiện trên bầu trời tế đàn.Chỉ thấy trên những kiếm quang này, tất cả đều là người đứng, lòng bàn chânmỗi người đều giẫm lên một thanh phi kiếm.Những kiếm quang này là khi phi kiếm dưới chân những người này bay, hìnhthành ra.Người cầm đầu, đúng là Diệp Lạc.Lúc này Diệp Lạc mặc áo bào màu khói, mái tóc đen như mực vũ động theogió, trên gương mặt tuấn tú là bình thản, hai tay để sau lưng, lòng bàn chângiẫm lên một thanh phi kiếm, giống như kiếm tiên vô thượng đang quan sátnhân gian.Mọi người nhìn thấy Diệp Lạc xong, nhất thời hiểu rõ thân phận của Diệp Lạc.Đại đệ tử của Vô Đạo Tông!Người lấy được hạng nhất trong Đại Bỉ vạn tông!Vị này là sư huynh của Trương Hàn, tới tham gia đại điển cũng không bất ngờ.Nhưng mà thực lực của người này, thực sự khiến bọn họ kinh hãi.Nhất là những tông chủ của Thánh Địa đứng đầu, khi bọn họ ở Đại Bỉ vạn tôngcòn từng thảo luận, cảm thấy thực lực của đám Diệp Lạc đã đủ so với bọn họ,xem như chiến lực cấp bậc tông chủ của Thánh Địa.Nhưng lúc này mới qua bao lâu, bọn họ lại có cảm giác, bọn họ không đánh lạiđược Diệp Lạc.Đây là ảo giác sao?Hay là nói Diệp Lạc đang mở hack.Thực lực tăng vèo vèo, y như ngồi hỏa tiễn.Bên kia Trương Hàn vô cùng kích động.Thiếu chút nữa hắn ta phải nói thẳng với đám trưởng lão này.Vào thời khắc mấu chốt, đại sư huynh nhà hắn ta lại xuất hiện.Quả nhiên!Đại sư huynh nhà hắn ta sẽ không làm loại chuyện thả bồ câu này!Lần này hay rồi, cuối cùng thể diện của hắn ta cũng được bảo vệ.Nhưng mà…Tuy thể diện được bảo vệ, nhưng thù nên nhớ, hắn ta sẽ không quên.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trương Hàn đứng bên cạnh: “…”Đẹp lắm.Ta đều đã khiến các nàng xem nhẹ chuyện này.Vào thời khắc quan trọng, ngươi lại nhắc nhở các nàng sao?Trương Hàn nhìn thoáng qua trưởng lão vừa mới nói chuyện.Vừa nhìn thì vô cùng bực bội.Cừ thật.Trưởng lão này không phải là lúc trước ở hội nghị, mở miệng hỏi hắn ta có phảilà Trương Hàn bị Thái Nhất Kiếm Tôn đánh bại, mới được hạng hai hay không.Người này…Hắn ta sẽ nhớ kỹ.Đợi hắn ta làm xong việc, người thu thập đầu tiên sẽ là người này!Trương Hàn nghiến răng nghiến lợi, mặt ngoài vẫn là vẻ mặt không đổi, khôngbiết nên trả lời thế nào.Chẳng lẽ hắn ta còn có thể nói, đại sư huynh nhà hắn ta thả bồ câu hắn ta sao?Diệp Lạc à Diệp Lạc, lão bồ câu tinh này!Trương Hàn châm chọc trong lòng.Mấy trưởng lão đều đi tới.“Tông chủ, Thái Nhất Kiếm Tôn còn chưa tới, không bằng ta đi nói chuyện vớingười của mỗi đại thế lực trước, tạm hoãn đại điển một lát, đợi Thái Nhất KiếmTôn đến rồi bắt đầu?”Một người trong đó nói.“Không cần, Thái Nhất Kiếm Tôn không để ý những tục lễ này, trực tiếp bắtđầu đại điển là được.”Trương Hàn lắc đầu từ chối.“Tông chủ, chuyện này không thể được, Thái Nhất Kiếm Tôn không thèm để ý,nhưng Âm Dương Trận Tông chúng ta phải để ý mới được, nếu như bị ngườikhác truyền ra, nói Âm Dương Trận Tông chúng ta không đợi Thái Nhất KiếmTôn đã bắt đầu đại điển, thất lễ với Thái Nhất Kiếm Tôn, bị người ta cố ý thổiphồng lên, sẽ là đại sự giữa quan hệ hai châu Đông Vân.”Có trưởng lão nói như vậy.“Ừm, tông chủ ta ủng hộ tạm hoãn đại điển.”“Tông chủ ta cũng vậy, Thái Nhất Kiếm Tôn là sư huynh của tông chủ, so vớinhững thế lực ở đây, rõ ràng là sư huynh của tông chủ quan trọng hơn một chút,đáng để chúng ta đợi.”“Tông chủ…”Mấy trưởng lão đều có ý này.Những lời này Trương Hàn nghe vô cùng bất đắc dĩ, nhưng không biết nên phảnbác thế nào mới tốt.Hắn ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ có thể tính mất mặt, nói sự thật ra, tiếnhành đại điển xong lại nói chuyện khác.Ngay khi Trương Hàn há miệng, muốn nói chuyện.Ở phía xa truyền tới tiếng kiếm minh phá không chói tai mà đến.Ong…Trong khu vực Vân Châu.Âm Dương Trận Tông, trên tế đàn đại điển.Ong…Khi tiếng kiếm minh chói tai này vang lên.Tinh thần của mọi người ở bốn phía tế đàn không hiểu sao hoảng hốt một lát, lờmờ giống như nhìn thấy kiếm khí vô cùng sắc bén đang chém về phía bọn họ.Một kiếm này, khiến bọn họ cảm thấy vô lực, giống như cho dù thế nào, bọn họcũng không thể ngăn cản.Khi một kiếm này chém tới, mọi người mới đột nhiên tỉnh lại.Cả đám chảy đầy mồ hôi lạnh, giống như bị khổ hình gì đó.Khi bọn họ cùng nhìn về phía xa, trong mắt đều có sợ hãi.Chỉ là âm thanh của một đạo kiếm, có thể khiến bọn họ hoảng hốt…Nếu là thực chiến, hoảng hốt như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ xong đời.Tất cả mọi người nghĩ rốt cuộc người tới là ai, nhao nhao trợn to mắt, muốnnhìn xem rốt cuộc là ai đến.Ở trong tầm mắt của bọn họ.Trong đường chân trời phía xa, từng tia kiếm quang phi hành mà đến.Trong đó tia kiếm quang dẫn đầu vô cùng bá đạo, nơi đi qua không gian giốngnhư nổi lên từng dòng gợn sóng, giống như không chịu nổi kiếm quang sắc bénnày.Rất nhanh, từng kiếm quang xuất hiện trên bầu trời tế đàn.Chỉ thấy trên những kiếm quang này, tất cả đều là người đứng, lòng bàn chânmỗi người đều giẫm lên một thanh phi kiếm.Những kiếm quang này là khi phi kiếm dưới chân những người này bay, hìnhthành ra.Người cầm đầu, đúng là Diệp Lạc.Lúc này Diệp Lạc mặc áo bào màu khói, mái tóc đen như mực vũ động theogió, trên gương mặt tuấn tú là bình thản, hai tay để sau lưng, lòng bàn chângiẫm lên một thanh phi kiếm, giống như kiếm tiên vô thượng đang quan sátnhân gian.Mọi người nhìn thấy Diệp Lạc xong, nhất thời hiểu rõ thân phận của Diệp Lạc.Đại đệ tử của Vô Đạo Tông!Người lấy được hạng nhất trong Đại Bỉ vạn tông!Vị này là sư huynh của Trương Hàn, tới tham gia đại điển cũng không bất ngờ.Nhưng mà thực lực của người này, thực sự khiến bọn họ kinh hãi.Nhất là những tông chủ của Thánh Địa đứng đầu, khi bọn họ ở Đại Bỉ vạn tôngcòn từng thảo luận, cảm thấy thực lực của đám Diệp Lạc đã đủ so với bọn họ,xem như chiến lực cấp bậc tông chủ của Thánh Địa.Nhưng lúc này mới qua bao lâu, bọn họ lại có cảm giác, bọn họ không đánh lạiđược Diệp Lạc.Đây là ảo giác sao?Hay là nói Diệp Lạc đang mở hack.Thực lực tăng vèo vèo, y như ngồi hỏa tiễn.Bên kia Trương Hàn vô cùng kích động.Thiếu chút nữa hắn ta phải nói thẳng với đám trưởng lão này.Vào thời khắc mấu chốt, đại sư huynh nhà hắn ta lại xuất hiện.Quả nhiên!Đại sư huynh nhà hắn ta sẽ không làm loại chuyện thả bồ câu này!Lần này hay rồi, cuối cùng thể diện của hắn ta cũng được bảo vệ.Nhưng mà…Tuy thể diện được bảo vệ, nhưng thù nên nhớ, hắn ta sẽ không quên.