Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 402: Trái cây này có ở khắp nơi Vô Đạo Tông 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trong khu vực Vân Châu.Long phủ trong sông Ngân Thiên, bên ngoài cung điện.Long Quân Ngao Dạ ẩn nấp trong sông lớn.Thần thức của lão ta đang lén lút bao trùm cả cung điện, nhìn con nối dòng nhàmình nói chuyện.Khi Ngao Ngự nói mang theo trái cây trở về, lão ta vô cùng khinh thường.Chỉ là ít trái cây, lừa gạt đám con nối dòng của lão ta còn được.Lão ta vô cùng khinh thường.“Hỗn tiểu tử này, vẫn là quá trẻ tuổi.”Long Quân Ngao Dạ nói thầm trong lòng.Thần thức không rút lui, mà tiếp tục nhìn chằm chằm.Khi lão ta nhìn thấy đống đồ Ngao Ngự lấy ra xong, vẻ mặt lười nhác lập tức trởnên nghiêm trọng hơn.Đây…Đây là…Đây là trái cây sao?Thần thức của Long Quân Ngao Dạ nhìn chằm chằm mấy thứ Ngao Ngự lấy ra.Mỗi một loại đều phiêu dật đủ linh khí.Khi trái cây lấy ra một lát, trong cung điện đều tràn ngập hương vị.Chẳng qua ngoại trừ trái cây, còn có thứ khác nữa.Một ít đồ ăn tỏa ra linh khí, còn có một ít… Linh dược?Long Quân Ngao Dạ không nhịn được tập trung tinh thần, nhìn đống linh dượckia.Nhìn rất lâu, lão ta chắc chắn đây chính là linh dược.Nhưng những linh dược này giống như tùy tiện hái, ngay cả rễ đều bị đứt mộtnửa.“Những thứ này đều là linh dược gì? Vì sao ta chưa từng thấy bao giờ?”Long Quân Ngao Dạ ngạc nhiên phát hiện.Những linh dược này vậy mà lão ta chưa từng thấy bao giờ.Mỗi một linh dược lão ta đều chưa từng thấy!Lão ta là ai?Đường đường là Long Quân của yêu tộc, sống không biết bao nhiêu năm.Có linh dược gì lão ta chưa từng thấy?Nhưng những linh dược mà Ngao Ngự lấy ra, lão ta đều chưa từng thấy toàn bộ.Đây là linh dược bên nhân tộc mới bồi dưỡng ra hay sao?Không đúng…Long Quân Ngao Dạ đột nhiên nghĩ tới một khả năng.Đây là linh dược thời Thượng Cổ, thậm chí là thời kỳ sớm hơn nữa!Bởi vì Vô Đạo Tông!Lịch sử của Vô Đạo Tông vô cùng lâu đời, trong tông môn có nhiều loại linhdược thời cổ cũng không có gì lạ.Nếu đây là linh dược thời Thượng Cổ, vậy có tác dụng thần kỳ gì hay không,người nào cũng không thể nói rõ.Bỗng nhiên Long Quân Ngao Dạ động lòng.Lão ta rất muốn xông thẳng vào, hỏi Ngao Ngự muốn những linh dược này.Nhưng nghĩ một lát, lão ta đều đã nói đi tìm Trương Hàn, bây giờ đi vào hìnhnhư không thích hợp lắm, vẫn nên thôi đi.Nếu Ngao Ngự lấy những trái cây linh dược ra cho đám long tử long nữ, khôngcó khả năng quên người là phụ thân này đúng không?Cho dù thế nào cũng cần phải lấy một ít hiếu kính phụ thân như lão ta mớiđược?Sẽ không đến mức tên hỗn tiểu tử này, còn không hiểu chuyện đến mức, khôngbiết đưa ít linh dược cho phụ thân mình hay sao?Hình như… Hình như thực sự có khả năng.Tên hỗn tiểu tử này, vẫn luôn khuyết thiếu căn cốt.Thực sự có khả năng không nghĩ tới lão ta.Long Quân Ngao Dạ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.Nhưng hiện giờ lão ta không có cách nào đi cướp những linh dược đó, chỉ cóthể hi vọng ngóng trông Ngao Ngự này ở Vô Đạo Tông một thời gian sẽ thayđổi, biết để lại một phần hiếu kính lão ta.Long Quân lẳng lặng nhìn tình hình bên trong cung điện.…Lúc này, trong cung điện.Ngao Ngự đang đưa trái cây và linh dược cho đám long tử long nữ.Hắn ta phát cho đám người.Đợi hắn ta phát hết cho mọi người xong, bất chợt phát hiện, đám long tử longnữ đều không ăn.Điều này khiến Ngao Ngự không khỏi nghi ngờ.“Sao mọi người không ăn? Thứ này có thể trực tiếp ăn.”Ngao Ngự nhắc nhở.Long tử long nữ khác nhao nhao lắc đầu.“Không phải, cửu thập thất ca, bọn ta thấy trái cây linh khí nồng đậm quá, cảmthấy là bảo bối, không muốn bây giờ ăn, những thứ này đợi sau này đột phácảnh giới lại ăn, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”“Đúng rồi, cửu thập thất ca, mấy thứ này vừa nhìn là bảo bối, bây giờ ăn quálãng phí.”“Bình thường phụ thân cho bọn ta ăn thứ gì đó, đều kém xa thứ này, quả thực làkhông cùng một cấp bậc, lần đầu tiên dùng thứ tốt như vậy, bọn ta ăn mới lạ.”“Phụ thân quá keo kiệt, vẫn là cửu thập thất ca hào phóng…”“Ngươi nói phụ thân như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ bị đánh à?”“Sợ cái gì, phụ thân không ở đây.”Đám long tử long nữ đều biểu lộ ý của mình, cảm thấy những trái cây này quáquý giá, dự định giữ lại, sau này lại phục dùng.Nghe thấy những lời này, Ngao Ngự không cho là đúng.Hắn ta trực tiếp cầm lấy một quả, cắn một miếng rồi lập tức ném ra ngoài cungđiện.“Các ngươi ấy à, không cần quá để ý mấy thứ này.”“Thực ra những thứ này đều là đồ bình thường thôi, ở bên trong Vô Đạo Tông,thứ này có ở khắp nơi, không có gì khá lắm.”“Đều cầm lên ăn là được! Nếu sau này còn muốn ăn, lại tìm ta nói một tiếng.”Ngao Ngự vô cùng bình tĩnh trang bức.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trong khu vực Vân Châu.Long phủ trong sông Ngân Thiên, bên ngoài cung điện.Long Quân Ngao Dạ ẩn nấp trong sông lớn.Thần thức của lão ta đang lén lút bao trùm cả cung điện, nhìn con nối dòng nhàmình nói chuyện.Khi Ngao Ngự nói mang theo trái cây trở về, lão ta vô cùng khinh thường.Chỉ là ít trái cây, lừa gạt đám con nối dòng của lão ta còn được.Lão ta vô cùng khinh thường.“Hỗn tiểu tử này, vẫn là quá trẻ tuổi.”Long Quân Ngao Dạ nói thầm trong lòng.Thần thức không rút lui, mà tiếp tục nhìn chằm chằm.Khi lão ta nhìn thấy đống đồ Ngao Ngự lấy ra xong, vẻ mặt lười nhác lập tức trởnên nghiêm trọng hơn.Đây…Đây là…Đây là trái cây sao?Thần thức của Long Quân Ngao Dạ nhìn chằm chằm mấy thứ Ngao Ngự lấy ra.Mỗi một loại đều phiêu dật đủ linh khí.Khi trái cây lấy ra một lát, trong cung điện đều tràn ngập hương vị.Chẳng qua ngoại trừ trái cây, còn có thứ khác nữa.Một ít đồ ăn tỏa ra linh khí, còn có một ít… Linh dược?Long Quân Ngao Dạ không nhịn được tập trung tinh thần, nhìn đống linh dượckia.Nhìn rất lâu, lão ta chắc chắn đây chính là linh dược.Nhưng những linh dược này giống như tùy tiện hái, ngay cả rễ đều bị đứt mộtnửa.“Những thứ này đều là linh dược gì? Vì sao ta chưa từng thấy bao giờ?”Long Quân Ngao Dạ ngạc nhiên phát hiện.Những linh dược này vậy mà lão ta chưa từng thấy bao giờ.Mỗi một linh dược lão ta đều chưa từng thấy!Lão ta là ai?Đường đường là Long Quân của yêu tộc, sống không biết bao nhiêu năm.Có linh dược gì lão ta chưa từng thấy?Nhưng những linh dược mà Ngao Ngự lấy ra, lão ta đều chưa từng thấy toàn bộ.Đây là linh dược bên nhân tộc mới bồi dưỡng ra hay sao?Không đúng…Long Quân Ngao Dạ đột nhiên nghĩ tới một khả năng.Đây là linh dược thời Thượng Cổ, thậm chí là thời kỳ sớm hơn nữa!Bởi vì Vô Đạo Tông!Lịch sử của Vô Đạo Tông vô cùng lâu đời, trong tông môn có nhiều loại linhdược thời cổ cũng không có gì lạ.Nếu đây là linh dược thời Thượng Cổ, vậy có tác dụng thần kỳ gì hay không,người nào cũng không thể nói rõ.Bỗng nhiên Long Quân Ngao Dạ động lòng.Lão ta rất muốn xông thẳng vào, hỏi Ngao Ngự muốn những linh dược này.Nhưng nghĩ một lát, lão ta đều đã nói đi tìm Trương Hàn, bây giờ đi vào hìnhnhư không thích hợp lắm, vẫn nên thôi đi.Nếu Ngao Ngự lấy những trái cây linh dược ra cho đám long tử long nữ, khôngcó khả năng quên người là phụ thân này đúng không?Cho dù thế nào cũng cần phải lấy một ít hiếu kính phụ thân như lão ta mớiđược?Sẽ không đến mức tên hỗn tiểu tử này, còn không hiểu chuyện đến mức, khôngbiết đưa ít linh dược cho phụ thân mình hay sao?Hình như… Hình như thực sự có khả năng.Tên hỗn tiểu tử này, vẫn luôn khuyết thiếu căn cốt.Thực sự có khả năng không nghĩ tới lão ta.Long Quân Ngao Dạ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.Nhưng hiện giờ lão ta không có cách nào đi cướp những linh dược đó, chỉ cóthể hi vọng ngóng trông Ngao Ngự này ở Vô Đạo Tông một thời gian sẽ thayđổi, biết để lại một phần hiếu kính lão ta.Long Quân lẳng lặng nhìn tình hình bên trong cung điện.…Lúc này, trong cung điện.Ngao Ngự đang đưa trái cây và linh dược cho đám long tử long nữ.Hắn ta phát cho đám người.Đợi hắn ta phát hết cho mọi người xong, bất chợt phát hiện, đám long tử longnữ đều không ăn.Điều này khiến Ngao Ngự không khỏi nghi ngờ.“Sao mọi người không ăn? Thứ này có thể trực tiếp ăn.”Ngao Ngự nhắc nhở.Long tử long nữ khác nhao nhao lắc đầu.“Không phải, cửu thập thất ca, bọn ta thấy trái cây linh khí nồng đậm quá, cảmthấy là bảo bối, không muốn bây giờ ăn, những thứ này đợi sau này đột phácảnh giới lại ăn, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”“Đúng rồi, cửu thập thất ca, mấy thứ này vừa nhìn là bảo bối, bây giờ ăn quálãng phí.”“Bình thường phụ thân cho bọn ta ăn thứ gì đó, đều kém xa thứ này, quả thực làkhông cùng một cấp bậc, lần đầu tiên dùng thứ tốt như vậy, bọn ta ăn mới lạ.”“Phụ thân quá keo kiệt, vẫn là cửu thập thất ca hào phóng…”“Ngươi nói phụ thân như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ bị đánh à?”“Sợ cái gì, phụ thân không ở đây.”Đám long tử long nữ đều biểu lộ ý của mình, cảm thấy những trái cây này quáquý giá, dự định giữ lại, sau này lại phục dùng.Nghe thấy những lời này, Ngao Ngự không cho là đúng.Hắn ta trực tiếp cầm lấy một quả, cắn một miếng rồi lập tức ném ra ngoài cungđiện.“Các ngươi ấy à, không cần quá để ý mấy thứ này.”“Thực ra những thứ này đều là đồ bình thường thôi, ở bên trong Vô Đạo Tông,thứ này có ở khắp nơi, không có gì khá lắm.”“Đều cầm lên ăn là được! Nếu sau này còn muốn ăn, lại tìm ta nói một tiếng.”Ngao Ngự vô cùng bình tĩnh trang bức.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trong khu vực Vân Châu.Long phủ trong sông Ngân Thiên, bên ngoài cung điện.Long Quân Ngao Dạ ẩn nấp trong sông lớn.Thần thức của lão ta đang lén lút bao trùm cả cung điện, nhìn con nối dòng nhàmình nói chuyện.Khi Ngao Ngự nói mang theo trái cây trở về, lão ta vô cùng khinh thường.Chỉ là ít trái cây, lừa gạt đám con nối dòng của lão ta còn được.Lão ta vô cùng khinh thường.“Hỗn tiểu tử này, vẫn là quá trẻ tuổi.”Long Quân Ngao Dạ nói thầm trong lòng.Thần thức không rút lui, mà tiếp tục nhìn chằm chằm.Khi lão ta nhìn thấy đống đồ Ngao Ngự lấy ra xong, vẻ mặt lười nhác lập tức trởnên nghiêm trọng hơn.Đây…Đây là…Đây là trái cây sao?Thần thức của Long Quân Ngao Dạ nhìn chằm chằm mấy thứ Ngao Ngự lấy ra.Mỗi một loại đều phiêu dật đủ linh khí.Khi trái cây lấy ra một lát, trong cung điện đều tràn ngập hương vị.Chẳng qua ngoại trừ trái cây, còn có thứ khác nữa.Một ít đồ ăn tỏa ra linh khí, còn có một ít… Linh dược?Long Quân Ngao Dạ không nhịn được tập trung tinh thần, nhìn đống linh dượckia.Nhìn rất lâu, lão ta chắc chắn đây chính là linh dược.Nhưng những linh dược này giống như tùy tiện hái, ngay cả rễ đều bị đứt mộtnửa.“Những thứ này đều là linh dược gì? Vì sao ta chưa từng thấy bao giờ?”Long Quân Ngao Dạ ngạc nhiên phát hiện.Những linh dược này vậy mà lão ta chưa từng thấy bao giờ.Mỗi một linh dược lão ta đều chưa từng thấy!Lão ta là ai?Đường đường là Long Quân của yêu tộc, sống không biết bao nhiêu năm.Có linh dược gì lão ta chưa từng thấy?Nhưng những linh dược mà Ngao Ngự lấy ra, lão ta đều chưa từng thấy toàn bộ.Đây là linh dược bên nhân tộc mới bồi dưỡng ra hay sao?Không đúng…Long Quân Ngao Dạ đột nhiên nghĩ tới một khả năng.Đây là linh dược thời Thượng Cổ, thậm chí là thời kỳ sớm hơn nữa!Bởi vì Vô Đạo Tông!Lịch sử của Vô Đạo Tông vô cùng lâu đời, trong tông môn có nhiều loại linhdược thời cổ cũng không có gì lạ.Nếu đây là linh dược thời Thượng Cổ, vậy có tác dụng thần kỳ gì hay không,người nào cũng không thể nói rõ.Bỗng nhiên Long Quân Ngao Dạ động lòng.Lão ta rất muốn xông thẳng vào, hỏi Ngao Ngự muốn những linh dược này.Nhưng nghĩ một lát, lão ta đều đã nói đi tìm Trương Hàn, bây giờ đi vào hìnhnhư không thích hợp lắm, vẫn nên thôi đi.Nếu Ngao Ngự lấy những trái cây linh dược ra cho đám long tử long nữ, khôngcó khả năng quên người là phụ thân này đúng không?Cho dù thế nào cũng cần phải lấy một ít hiếu kính phụ thân như lão ta mớiđược?Sẽ không đến mức tên hỗn tiểu tử này, còn không hiểu chuyện đến mức, khôngbiết đưa ít linh dược cho phụ thân mình hay sao?Hình như… Hình như thực sự có khả năng.Tên hỗn tiểu tử này, vẫn luôn khuyết thiếu căn cốt.Thực sự có khả năng không nghĩ tới lão ta.Long Quân Ngao Dạ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.Nhưng hiện giờ lão ta không có cách nào đi cướp những linh dược đó, chỉ cóthể hi vọng ngóng trông Ngao Ngự này ở Vô Đạo Tông một thời gian sẽ thayđổi, biết để lại một phần hiếu kính lão ta.Long Quân lẳng lặng nhìn tình hình bên trong cung điện.…Lúc này, trong cung điện.Ngao Ngự đang đưa trái cây và linh dược cho đám long tử long nữ.Hắn ta phát cho đám người.Đợi hắn ta phát hết cho mọi người xong, bất chợt phát hiện, đám long tử longnữ đều không ăn.Điều này khiến Ngao Ngự không khỏi nghi ngờ.“Sao mọi người không ăn? Thứ này có thể trực tiếp ăn.”Ngao Ngự nhắc nhở.Long tử long nữ khác nhao nhao lắc đầu.“Không phải, cửu thập thất ca, bọn ta thấy trái cây linh khí nồng đậm quá, cảmthấy là bảo bối, không muốn bây giờ ăn, những thứ này đợi sau này đột phácảnh giới lại ăn, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”“Đúng rồi, cửu thập thất ca, mấy thứ này vừa nhìn là bảo bối, bây giờ ăn quálãng phí.”“Bình thường phụ thân cho bọn ta ăn thứ gì đó, đều kém xa thứ này, quả thực làkhông cùng một cấp bậc, lần đầu tiên dùng thứ tốt như vậy, bọn ta ăn mới lạ.”“Phụ thân quá keo kiệt, vẫn là cửu thập thất ca hào phóng…”“Ngươi nói phụ thân như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ bị đánh à?”“Sợ cái gì, phụ thân không ở đây.”Đám long tử long nữ đều biểu lộ ý của mình, cảm thấy những trái cây này quáquý giá, dự định giữ lại, sau này lại phục dùng.Nghe thấy những lời này, Ngao Ngự không cho là đúng.Hắn ta trực tiếp cầm lấy một quả, cắn một miếng rồi lập tức ném ra ngoài cungđiện.“Các ngươi ấy à, không cần quá để ý mấy thứ này.”“Thực ra những thứ này đều là đồ bình thường thôi, ở bên trong Vô Đạo Tông,thứ này có ở khắp nơi, không có gì khá lắm.”“Đều cầm lên ăn là được! Nếu sau này còn muốn ăn, lại tìm ta nói một tiếng.”Ngao Ngự vô cùng bình tĩnh trang bức.

Chương 402: Trái cây này có ở khắp nơi Vô Đạo Tông 1