Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 412: Xuống núi xây dựng tiểu tông môn 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia.Đạm Đài Lạc Tuyết nghe thấy những lời này, không nói thêm gì nữa, cung kínhcúi người thi lễ với Sở Duyên, sau đó xoay người rời khỏi cung điện.Sở Duyên nhìn theo Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi.Hai người đều không nhắc tới chuyện Đạm Đài Lạc Tuyết là tông chủ tương laicủa Vô Đạo Tông.Sở Duyên thực sự quên mất.Còn Đạm Đài Lạc Tuyết…Nàng không sánh bằng đám Diệp Lạc Trương Hàn.Với tính tình của nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý tới vị trí tông chủ.Nàng nghĩ, cho tới bây giờ luôn là tìm một chỗ ở yên trong đó, nghiên cứu GiớiKỳ Bàn.Đạm Đài Lạc Tuyết rời khỏi cung điện của Sở Duyên.Sở Duyên nhìn thấy cảnh này, cũng chậm rãi đứng dậy khỏi đệm hương bồ, đitới đại môn cung điện của mình, chuẩn bị đóng cửa lại, lại đợi Tô Càn Nguyêntới.Ngay khi Sở Duyên chuẩn bị đóng cửa.Bất chợt thấy một thứ gì đó toàn thân đầy khí thể xám mờ lóe lên.Thứ này chỉ lóe lên một cái.Sở Duyên không nhìn thấy rõ là gì.“Thứ gì thế? Ta nhìn nhầm rồi ư? Vừa rồi không phải có thứ gì đó chui qua sao?Chuột đen à? Thôi bỏ đi, vẫn nên đợi Tô Càn Nguyên tới.”Sở Duyên ra sức dụi mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cung điện vẫn không thấygì, chỉ có thể đánh mất ý nghĩ này, đóng cửa cung điện lại, ngồi lên đệm hươngbồ lần nữa.…Lúc này, bên ngoài cung điện của Sở Duyên.Đạm Đài Lạc Tuyết mới rời đi sắc mặt đột nhiên thay đổi, lười nhác biến mấtsạch.Đôi mắt nàng lập tức tập trung vào một bóng dáng từ xa nàng đang tiến lên.Bóng dáng kia đúng là Hoa Thần Y.Chẳng qua Đạm Đài Lạc Tuyết không biết Hoa Thần Y.Nàng thấy có người xông loạn trong Vô Đạo Tông, chịu Trương Hàn ảnhhưởng, phản ứng đầu tiên của nàng là cảm thấy người này sẽ quấy rầy tới thanhtinh của sư tôn.Lập tức không còn tâm trạng gì.“Giới Kỳ Bàn, ra!”Lúc này Đạm Đài Lạc Tuyết quả quyết ném chí bảo của mình ra.Giới Kỳ Bàn được nàng ném ra, nở rộ hào quang chói mắt.Từng đường vân kim sắc diễn sinh trong hư không, chỉ trong nháy mắt đã ởkhắp quảng trường đại điện.Một bàn cờ sừng sững mà lên…Đại điện tông chủ.Hoa Thần Y đang chạy như điên tìm kiếm Tô Càn Nguyên bị bàn cờ đột nhiênngăn lại.Quanh người Hoa Thần Y quấn quanh từng tầng tử khí, nhìn thứ gì đó như cựbích chọc trời ở bốn phía, có chút mơ hồ.Tâm tư muốn đi gặp Tô Càn Nguyên cũng hơi yên bình lại.Hắn ta đang định nhìn kỹ xem là thứ gì ngăn cản hắn ta.Nhưng không đợi hắn ta tiến lại gần những thứ như cự bích chọc trời, cảm giácbài xích hàng lâm.Hoa Thần Y liên tục lùi về sau mấy bước mới dịu đi một chút, sắc mặt hắn tatrở nên vô cùng khó coi.Cảm giác bài xích rất mạnh vẫn luôn đặt ở trong lòng hắn ta.Giống như cả thế giới đều bài xích hắn ta, không cho phép hắn ta tồn tại, giốngnhư sự tồn tại của hắn ta là sai lầm.“Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì thế.”Hoa Thần Y thở đều cảm thấy hơi áp lực, thực sự không rõ, rốt cuộc đã xảy rachuyện gì.Cho dù hắn ta kích hoạt thiên phú, nhưng dù sao vẫn chỉ là một phàm nhân.Bị cảm giác bài xích này đè nặng, hắn ta không trực tiếp quỳ xuống đã không tệrồi.Ngay khi Hoa Thần Y có chút sững sờ.Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền vào trong tai hắn ta.“Ngươi là người phương nào? Dám can đảm tùy ý làm bậy trong Vô Đạo Tông?Chẳng lẽ không biết quy củ của Vô Đạo Tông sao?”Hoa Thần Y ngẩng đầu lên nhìn.Chỉ thấy ở trong không trung, một người phụ nữ mặc thanh y, giữa lông mày lộra cao quý lạnh lùng, phong hoa tuyệt đại đạp không mà đứng, ánh mắt lạnhnhư băng quan sát phía dưới.Hoa Thần Y nhìn thấy cô gái này xong, sửng sốt một lát, lập tức cúi đầu nhìnvách tường chọc trời bốn phía hắn ta, giống như nghĩ tới gì đó, đôi mắt sánglên.Hắn ta nhớ mang máng, khi đọc tờ giấy giới thiệu về Vô Đạo Tông.Nói Vô Đạo Tông có một đệ tử có thể dùng bàn cờ đoạn tuyệt trong ngoài, tựthành Thiên Địa một phương.Mà đệ tử kia là một nữ tử, tên là Đạm Đài Lạc Tuyết, được người ta tôn làngười đứng đầu kỳ đạo, một người lấy cờ chân chính đi vào con đường tu hành!Người trước mặt này…Hình như là Đạm Đài Lạc Tuyết!Cũng là sư tỷ của hắn ta!Nghĩ tới chuyện này, nhiệt huyết trong lòng Hoa Thần Y lại bị đốt cháy.“Đạm Đài sư tỷ!”Giọng nói của Hoa Thần Y run run, đó là do kinh ngạc vui mừng.Hiện giờ, hắn ta rất giống một người nhìn thấy thần tượng.Khi Đạm Đài Lạc Tuyết đạp không mà đứng, biểu cảm lạnh nhạt nhìn tiểu đệnày như fan cuồng, cũng sửng sốt một lát, có chút thẫn thờ.Nàng là tới hỏi tội.Vì sao người này lại giống như fan của mình?Còn gọi nàng là sư tỷ?Đây là đệ tử sư tôn mới thu nhận ư?Mỗi ngày Đạm Đài Lạc Tuyết đều ở trong cung điện của mình, thực sự khôngbiết sư tôn nhà mình có đệ tử mới hay không

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia.Đạm Đài Lạc Tuyết nghe thấy những lời này, không nói thêm gì nữa, cung kínhcúi người thi lễ với Sở Duyên, sau đó xoay người rời khỏi cung điện.Sở Duyên nhìn theo Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi.Hai người đều không nhắc tới chuyện Đạm Đài Lạc Tuyết là tông chủ tương laicủa Vô Đạo Tông.Sở Duyên thực sự quên mất.Còn Đạm Đài Lạc Tuyết…Nàng không sánh bằng đám Diệp Lạc Trương Hàn.Với tính tình của nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý tới vị trí tông chủ.Nàng nghĩ, cho tới bây giờ luôn là tìm một chỗ ở yên trong đó, nghiên cứu GiớiKỳ Bàn.Đạm Đài Lạc Tuyết rời khỏi cung điện của Sở Duyên.Sở Duyên nhìn thấy cảnh này, cũng chậm rãi đứng dậy khỏi đệm hương bồ, đitới đại môn cung điện của mình, chuẩn bị đóng cửa lại, lại đợi Tô Càn Nguyêntới.Ngay khi Sở Duyên chuẩn bị đóng cửa.Bất chợt thấy một thứ gì đó toàn thân đầy khí thể xám mờ lóe lên.Thứ này chỉ lóe lên một cái.Sở Duyên không nhìn thấy rõ là gì.“Thứ gì thế? Ta nhìn nhầm rồi ư? Vừa rồi không phải có thứ gì đó chui qua sao?Chuột đen à? Thôi bỏ đi, vẫn nên đợi Tô Càn Nguyên tới.”Sở Duyên ra sức dụi mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cung điện vẫn không thấygì, chỉ có thể đánh mất ý nghĩ này, đóng cửa cung điện lại, ngồi lên đệm hươngbồ lần nữa.…Lúc này, bên ngoài cung điện của Sở Duyên.Đạm Đài Lạc Tuyết mới rời đi sắc mặt đột nhiên thay đổi, lười nhác biến mấtsạch.Đôi mắt nàng lập tức tập trung vào một bóng dáng từ xa nàng đang tiến lên.Bóng dáng kia đúng là Hoa Thần Y.Chẳng qua Đạm Đài Lạc Tuyết không biết Hoa Thần Y.Nàng thấy có người xông loạn trong Vô Đạo Tông, chịu Trương Hàn ảnhhưởng, phản ứng đầu tiên của nàng là cảm thấy người này sẽ quấy rầy tới thanhtinh của sư tôn.Lập tức không còn tâm trạng gì.“Giới Kỳ Bàn, ra!”Lúc này Đạm Đài Lạc Tuyết quả quyết ném chí bảo của mình ra.Giới Kỳ Bàn được nàng ném ra, nở rộ hào quang chói mắt.Từng đường vân kim sắc diễn sinh trong hư không, chỉ trong nháy mắt đã ởkhắp quảng trường đại điện.Một bàn cờ sừng sững mà lên…Đại điện tông chủ.Hoa Thần Y đang chạy như điên tìm kiếm Tô Càn Nguyên bị bàn cờ đột nhiênngăn lại.Quanh người Hoa Thần Y quấn quanh từng tầng tử khí, nhìn thứ gì đó như cựbích chọc trời ở bốn phía, có chút mơ hồ.Tâm tư muốn đi gặp Tô Càn Nguyên cũng hơi yên bình lại.Hắn ta đang định nhìn kỹ xem là thứ gì ngăn cản hắn ta.Nhưng không đợi hắn ta tiến lại gần những thứ như cự bích chọc trời, cảm giácbài xích hàng lâm.Hoa Thần Y liên tục lùi về sau mấy bước mới dịu đi một chút, sắc mặt hắn tatrở nên vô cùng khó coi.Cảm giác bài xích rất mạnh vẫn luôn đặt ở trong lòng hắn ta.Giống như cả thế giới đều bài xích hắn ta, không cho phép hắn ta tồn tại, giốngnhư sự tồn tại của hắn ta là sai lầm.“Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì thế.”Hoa Thần Y thở đều cảm thấy hơi áp lực, thực sự không rõ, rốt cuộc đã xảy rachuyện gì.Cho dù hắn ta kích hoạt thiên phú, nhưng dù sao vẫn chỉ là một phàm nhân.Bị cảm giác bài xích này đè nặng, hắn ta không trực tiếp quỳ xuống đã không tệrồi.Ngay khi Hoa Thần Y có chút sững sờ.Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền vào trong tai hắn ta.“Ngươi là người phương nào? Dám can đảm tùy ý làm bậy trong Vô Đạo Tông?Chẳng lẽ không biết quy củ của Vô Đạo Tông sao?”Hoa Thần Y ngẩng đầu lên nhìn.Chỉ thấy ở trong không trung, một người phụ nữ mặc thanh y, giữa lông mày lộra cao quý lạnh lùng, phong hoa tuyệt đại đạp không mà đứng, ánh mắt lạnhnhư băng quan sát phía dưới.Hoa Thần Y nhìn thấy cô gái này xong, sửng sốt một lát, lập tức cúi đầu nhìnvách tường chọc trời bốn phía hắn ta, giống như nghĩ tới gì đó, đôi mắt sánglên.Hắn ta nhớ mang máng, khi đọc tờ giấy giới thiệu về Vô Đạo Tông.Nói Vô Đạo Tông có một đệ tử có thể dùng bàn cờ đoạn tuyệt trong ngoài, tựthành Thiên Địa một phương.Mà đệ tử kia là một nữ tử, tên là Đạm Đài Lạc Tuyết, được người ta tôn làngười đứng đầu kỳ đạo, một người lấy cờ chân chính đi vào con đường tu hành!Người trước mặt này…Hình như là Đạm Đài Lạc Tuyết!Cũng là sư tỷ của hắn ta!Nghĩ tới chuyện này, nhiệt huyết trong lòng Hoa Thần Y lại bị đốt cháy.“Đạm Đài sư tỷ!”Giọng nói của Hoa Thần Y run run, đó là do kinh ngạc vui mừng.Hiện giờ, hắn ta rất giống một người nhìn thấy thần tượng.Khi Đạm Đài Lạc Tuyết đạp không mà đứng, biểu cảm lạnh nhạt nhìn tiểu đệnày như fan cuồng, cũng sửng sốt một lát, có chút thẫn thờ.Nàng là tới hỏi tội.Vì sao người này lại giống như fan của mình?Còn gọi nàng là sư tỷ?Đây là đệ tử sư tôn mới thu nhận ư?Mỗi ngày Đạm Đài Lạc Tuyết đều ở trong cung điện của mình, thực sự khôngbiết sư tôn nhà mình có đệ tử mới hay không

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia.Đạm Đài Lạc Tuyết nghe thấy những lời này, không nói thêm gì nữa, cung kínhcúi người thi lễ với Sở Duyên, sau đó xoay người rời khỏi cung điện.Sở Duyên nhìn theo Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi.Hai người đều không nhắc tới chuyện Đạm Đài Lạc Tuyết là tông chủ tương laicủa Vô Đạo Tông.Sở Duyên thực sự quên mất.Còn Đạm Đài Lạc Tuyết…Nàng không sánh bằng đám Diệp Lạc Trương Hàn.Với tính tình của nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý tới vị trí tông chủ.Nàng nghĩ, cho tới bây giờ luôn là tìm một chỗ ở yên trong đó, nghiên cứu GiớiKỳ Bàn.Đạm Đài Lạc Tuyết rời khỏi cung điện của Sở Duyên.Sở Duyên nhìn thấy cảnh này, cũng chậm rãi đứng dậy khỏi đệm hương bồ, đitới đại môn cung điện của mình, chuẩn bị đóng cửa lại, lại đợi Tô Càn Nguyêntới.Ngay khi Sở Duyên chuẩn bị đóng cửa.Bất chợt thấy một thứ gì đó toàn thân đầy khí thể xám mờ lóe lên.Thứ này chỉ lóe lên một cái.Sở Duyên không nhìn thấy rõ là gì.“Thứ gì thế? Ta nhìn nhầm rồi ư? Vừa rồi không phải có thứ gì đó chui qua sao?Chuột đen à? Thôi bỏ đi, vẫn nên đợi Tô Càn Nguyên tới.”Sở Duyên ra sức dụi mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cung điện vẫn không thấygì, chỉ có thể đánh mất ý nghĩ này, đóng cửa cung điện lại, ngồi lên đệm hươngbồ lần nữa.…Lúc này, bên ngoài cung điện của Sở Duyên.Đạm Đài Lạc Tuyết mới rời đi sắc mặt đột nhiên thay đổi, lười nhác biến mấtsạch.Đôi mắt nàng lập tức tập trung vào một bóng dáng từ xa nàng đang tiến lên.Bóng dáng kia đúng là Hoa Thần Y.Chẳng qua Đạm Đài Lạc Tuyết không biết Hoa Thần Y.Nàng thấy có người xông loạn trong Vô Đạo Tông, chịu Trương Hàn ảnhhưởng, phản ứng đầu tiên của nàng là cảm thấy người này sẽ quấy rầy tới thanhtinh của sư tôn.Lập tức không còn tâm trạng gì.“Giới Kỳ Bàn, ra!”Lúc này Đạm Đài Lạc Tuyết quả quyết ném chí bảo của mình ra.Giới Kỳ Bàn được nàng ném ra, nở rộ hào quang chói mắt.Từng đường vân kim sắc diễn sinh trong hư không, chỉ trong nháy mắt đã ởkhắp quảng trường đại điện.Một bàn cờ sừng sững mà lên…Đại điện tông chủ.Hoa Thần Y đang chạy như điên tìm kiếm Tô Càn Nguyên bị bàn cờ đột nhiênngăn lại.Quanh người Hoa Thần Y quấn quanh từng tầng tử khí, nhìn thứ gì đó như cựbích chọc trời ở bốn phía, có chút mơ hồ.Tâm tư muốn đi gặp Tô Càn Nguyên cũng hơi yên bình lại.Hắn ta đang định nhìn kỹ xem là thứ gì ngăn cản hắn ta.Nhưng không đợi hắn ta tiến lại gần những thứ như cự bích chọc trời, cảm giácbài xích hàng lâm.Hoa Thần Y liên tục lùi về sau mấy bước mới dịu đi một chút, sắc mặt hắn tatrở nên vô cùng khó coi.Cảm giác bài xích rất mạnh vẫn luôn đặt ở trong lòng hắn ta.Giống như cả thế giới đều bài xích hắn ta, không cho phép hắn ta tồn tại, giốngnhư sự tồn tại của hắn ta là sai lầm.“Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì thế.”Hoa Thần Y thở đều cảm thấy hơi áp lực, thực sự không rõ, rốt cuộc đã xảy rachuyện gì.Cho dù hắn ta kích hoạt thiên phú, nhưng dù sao vẫn chỉ là một phàm nhân.Bị cảm giác bài xích này đè nặng, hắn ta không trực tiếp quỳ xuống đã không tệrồi.Ngay khi Hoa Thần Y có chút sững sờ.Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền vào trong tai hắn ta.“Ngươi là người phương nào? Dám can đảm tùy ý làm bậy trong Vô Đạo Tông?Chẳng lẽ không biết quy củ của Vô Đạo Tông sao?”Hoa Thần Y ngẩng đầu lên nhìn.Chỉ thấy ở trong không trung, một người phụ nữ mặc thanh y, giữa lông mày lộra cao quý lạnh lùng, phong hoa tuyệt đại đạp không mà đứng, ánh mắt lạnhnhư băng quan sát phía dưới.Hoa Thần Y nhìn thấy cô gái này xong, sửng sốt một lát, lập tức cúi đầu nhìnvách tường chọc trời bốn phía hắn ta, giống như nghĩ tới gì đó, đôi mắt sánglên.Hắn ta nhớ mang máng, khi đọc tờ giấy giới thiệu về Vô Đạo Tông.Nói Vô Đạo Tông có một đệ tử có thể dùng bàn cờ đoạn tuyệt trong ngoài, tựthành Thiên Địa một phương.Mà đệ tử kia là một nữ tử, tên là Đạm Đài Lạc Tuyết, được người ta tôn làngười đứng đầu kỳ đạo, một người lấy cờ chân chính đi vào con đường tu hành!Người trước mặt này…Hình như là Đạm Đài Lạc Tuyết!Cũng là sư tỷ của hắn ta!Nghĩ tới chuyện này, nhiệt huyết trong lòng Hoa Thần Y lại bị đốt cháy.“Đạm Đài sư tỷ!”Giọng nói của Hoa Thần Y run run, đó là do kinh ngạc vui mừng.Hiện giờ, hắn ta rất giống một người nhìn thấy thần tượng.Khi Đạm Đài Lạc Tuyết đạp không mà đứng, biểu cảm lạnh nhạt nhìn tiểu đệnày như fan cuồng, cũng sửng sốt một lát, có chút thẫn thờ.Nàng là tới hỏi tội.Vì sao người này lại giống như fan của mình?Còn gọi nàng là sư tỷ?Đây là đệ tử sư tôn mới thu nhận ư?Mỗi ngày Đạm Đài Lạc Tuyết đều ở trong cung điện của mình, thực sự khôngbiết sư tôn nhà mình có đệ tử mới hay không

Chương 412: Xuống núi xây dựng tiểu tông môn 2