Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 441: Tầng thứ ba của Trấn Ma Tháp 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia Tô Hề và Hoa Thần Y nghe thấy những lời này, đều sửng sốt một lát.Tòa tháp này có linh trí ư? Hơn nữa vừa mới nói là quy tắc diễn hóa mà ra sao?Hai người liếc nhau một cái, đều hơi kinh ngạc một lát.“Sư tỷ, xem ra tòa tháp này không đơn giản.”Hoa Thần Y hít sâu một hơi, thu hồi tất cả tử khí quanh mình trở về.“Ừm, đệ sợ rồi hả?”Bỗng nhiên Tô Hề quay đầu nhìn về phía Hoa Thần Y, lộ ra hai cái răng, cườinói.“Sợ cái gì, đều đang ở Vô Đạo Tông, chẳng lẽ còn có thứ gì thực sự lấy mạngchúng ta thật sao?”Hoa Thần Y lắc đầu nói.“Vậy thì tốt, nếu sư đệ sợ, thì nói với sư tỷ một tiếng, sư tỷ bảo vệ đệ.”Sau khi Tô Hề nói xong, còn giơ tay lên muốn sờ đầu Hoa Thần Y, kết quả pháthiện mình quá thấp, hoàn toàn không với tới được đầu Hoa Thần Y.Lần này, Tô Hề xấu hổ.Tay nhỏ vươn ra giữa không trung, tiến cũng không được, rút về cũng khôngxong.“Sư tỷ, đừng náo loạn, chúng ta nên chuẩn bị một lát.”Hoa Thần Y xua tay, lùi về sau một bước.Nghe những lời này, Tô Hề không nói gì thêm, rút tay trở về, điều chỉnh xiêm ymột lát.Kế tiếp, hai người không nói chuyện với nhau, lẳng lặng đợi tầng ba của tòatháp này phát động.Bọn họ đều có chút tò mò, những lời mà quang đoàn kia mới nói.Dựa theo người bọn họ sợ hãi nhất trong lòng, huyễn hóa ra.Bọn họ vô cùng tò mò, người bọn họ sợ hãi nhất trong lòng chính là người nào.Hai người lẳng lặng chờ đợi.Một nén nhang sau, dị tượng xuất hiện, trên đám mây vốn yên tĩnh.Cự quang mãnh liệt chiếu xạ từ dưới mà đến.Lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, trực tiếp xuyên qua Tô Hề và Hoa ThầnY.Cự quang này không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hai người.Trái lại khiến hai người cảm thấy, cự quang này giống như đang nhìn trộm tronglòng bọn họ.Tốc độ phản ứng của hai người rất nhanh, nhưng mà cự quang nhanh hơn, chỉchiếu xạ trong nháy mắt rồi rút về.Cự quang biến mất một lần nữa.Ngay sau đó, vô số ánh huỳnh quang từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến,hình thành một bóng dáng.Bóng dáng quay lưng về phía Tô Hề và Hoa Thần Y, bá đạo chi ý tự nhiên sinhra, rung động tinh thần hai người.Hai người liếc nhau một cái, đều có sợ hãi……Tầng thứ ba Trấn Ma Tháp.Trên đám mây.Tô Hề và Hoa Thần Y ở phía xa nhìn bóng dáng quay lưng về phía bọn họ.Trong mắt hai bọn họ đều có sợ hãi.Bóng dáng này xuất hiện, giống như đánh nát tâm cảnh của bọn họ hoàn toàn.Trong lòng hai bọn họ đều ngũ vị tạp trần.Bọn họ đều nhận ra bóng dáng này…Đây không phải là sư tôn của bọn họ sao?Đồng thời, bọn họ cũng hiểu rõ mọi chuyện.Bóng dáng này, thực sự là người bọn họ e sợ nhất trong lòng.Sư tôn!Sư tôn của bọn họ!Một người kéo bọn họ ra khỏi biển khổ, truyền cho bọn họ đạo thần bí!Đạt được truyền đạo của sư tôn.Sao bọn họ có thể e ngại người khác, cho dù trước đây có kẻ thù, nhưng sau khisư tôn truyền đạo cho bọn họ, bọn họ đều có tự tin đánh bại kẻ đó.Cho nên trong lòng bọn họ e sợ, cho tới bây giờ không có người khác, chỉ cómột người này, sư tôn của bọn họ!Sư tôn của bọn họ, một vị khiến người ta kinh hãi, tôn kính, e ngại.Đối mặt với sư tôn của bọn họ, cho dù chỉ là bóng lưng, bọn họ đều không bấtcứ dũng khí nào ra tay.Được sư tôn truyền đạo, đây là đại ân.Bọn họ đâu dám ra tay với sư tôn nhà mình.Hai người liên tục lùi về sau, căn bản không dám ra tay với bóng dáng này.Bóng dáng ở phía xa cũng lẳng lặng đứng ở đó, quay lưng về phía hai người,căn bản không có ý định ra tay.Hai người một đường lùi về sau mấy ngàn mét mới dừng lại, thật cẩn thận nhìnbóng dáng giống như sư tôn bọn họ, phát hiện bóng dáng kia không có động tác,mới nhẹ nhàng thở ra.“Sư tỷ, cửa ải này của chúng ta, chỉ sợ không được.”Hoa Thần Y nghiến răng, quay đầu nhìn về phía Tô Hề nói.“Ừm…”Tô Hề căn bản không có dũng khí ra tay với sư tôn.Cho dù đó chỉ là bóng dáng giống như sư tôn.Nhưng mà, bọn họ không dám ra tay, như vậy bọn họ không có cách nào tiếptục đi lên trên.Dừng ở tầng thứ ba tòa tháp này.Đối mặt với tình huống như vậy, hai người đều có chút không cam tâm.Nhưng mà…Bọn họ không có biện pháp.Chẳng lẽ thực sự muốn bọn họ ra tay với bóng dáng này ư.“Nhưng mà sư tỷ, ta có chút không cam lòng dừng ở nơi này.”Hoa Thần Y nghiến răng, dẫn đầu nói ra tâm tư của bản thân, hắn ta không camlòng.“Không cam lòng…”Tô Hề nắm chặt tay.Nói tới không cam lòng.Chính nàng cũng rất không cam lòng.Nhưng không có biện pháp.Đối mặt với bóng dáng này, bọn họ không cam lòng cũng vô kế khả thi.“Sư tỷ!”Hoa Thần Y đột nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng Tô Hề.“Hả?”Ánh mắt Tô Hề hơi kỳ lạ nhìn Hoa Thần Y
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia Tô Hề và Hoa Thần Y nghe thấy những lời này, đều sửng sốt một lát.Tòa tháp này có linh trí ư? Hơn nữa vừa mới nói là quy tắc diễn hóa mà ra sao?Hai người liếc nhau một cái, đều hơi kinh ngạc một lát.“Sư tỷ, xem ra tòa tháp này không đơn giản.”Hoa Thần Y hít sâu một hơi, thu hồi tất cả tử khí quanh mình trở về.“Ừm, đệ sợ rồi hả?”Bỗng nhiên Tô Hề quay đầu nhìn về phía Hoa Thần Y, lộ ra hai cái răng, cườinói.“Sợ cái gì, đều đang ở Vô Đạo Tông, chẳng lẽ còn có thứ gì thực sự lấy mạngchúng ta thật sao?”Hoa Thần Y lắc đầu nói.“Vậy thì tốt, nếu sư đệ sợ, thì nói với sư tỷ một tiếng, sư tỷ bảo vệ đệ.”Sau khi Tô Hề nói xong, còn giơ tay lên muốn sờ đầu Hoa Thần Y, kết quả pháthiện mình quá thấp, hoàn toàn không với tới được đầu Hoa Thần Y.Lần này, Tô Hề xấu hổ.Tay nhỏ vươn ra giữa không trung, tiến cũng không được, rút về cũng khôngxong.“Sư tỷ, đừng náo loạn, chúng ta nên chuẩn bị một lát.”Hoa Thần Y xua tay, lùi về sau một bước.Nghe những lời này, Tô Hề không nói gì thêm, rút tay trở về, điều chỉnh xiêm ymột lát.Kế tiếp, hai người không nói chuyện với nhau, lẳng lặng đợi tầng ba của tòatháp này phát động.Bọn họ đều có chút tò mò, những lời mà quang đoàn kia mới nói.Dựa theo người bọn họ sợ hãi nhất trong lòng, huyễn hóa ra.Bọn họ vô cùng tò mò, người bọn họ sợ hãi nhất trong lòng chính là người nào.Hai người lẳng lặng chờ đợi.Một nén nhang sau, dị tượng xuất hiện, trên đám mây vốn yên tĩnh.Cự quang mãnh liệt chiếu xạ từ dưới mà đến.Lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, trực tiếp xuyên qua Tô Hề và Hoa ThầnY.Cự quang này không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hai người.Trái lại khiến hai người cảm thấy, cự quang này giống như đang nhìn trộm tronglòng bọn họ.Tốc độ phản ứng của hai người rất nhanh, nhưng mà cự quang nhanh hơn, chỉchiếu xạ trong nháy mắt rồi rút về.Cự quang biến mất một lần nữa.Ngay sau đó, vô số ánh huỳnh quang từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến,hình thành một bóng dáng.Bóng dáng quay lưng về phía Tô Hề và Hoa Thần Y, bá đạo chi ý tự nhiên sinhra, rung động tinh thần hai người.Hai người liếc nhau một cái, đều có sợ hãi……Tầng thứ ba Trấn Ma Tháp.Trên đám mây.Tô Hề và Hoa Thần Y ở phía xa nhìn bóng dáng quay lưng về phía bọn họ.Trong mắt hai bọn họ đều có sợ hãi.Bóng dáng này xuất hiện, giống như đánh nát tâm cảnh của bọn họ hoàn toàn.Trong lòng hai bọn họ đều ngũ vị tạp trần.Bọn họ đều nhận ra bóng dáng này…Đây không phải là sư tôn của bọn họ sao?Đồng thời, bọn họ cũng hiểu rõ mọi chuyện.Bóng dáng này, thực sự là người bọn họ e sợ nhất trong lòng.Sư tôn!Sư tôn của bọn họ!Một người kéo bọn họ ra khỏi biển khổ, truyền cho bọn họ đạo thần bí!Đạt được truyền đạo của sư tôn.Sao bọn họ có thể e ngại người khác, cho dù trước đây có kẻ thù, nhưng sau khisư tôn truyền đạo cho bọn họ, bọn họ đều có tự tin đánh bại kẻ đó.Cho nên trong lòng bọn họ e sợ, cho tới bây giờ không có người khác, chỉ cómột người này, sư tôn của bọn họ!Sư tôn của bọn họ, một vị khiến người ta kinh hãi, tôn kính, e ngại.Đối mặt với sư tôn của bọn họ, cho dù chỉ là bóng lưng, bọn họ đều không bấtcứ dũng khí nào ra tay.Được sư tôn truyền đạo, đây là đại ân.Bọn họ đâu dám ra tay với sư tôn nhà mình.Hai người liên tục lùi về sau, căn bản không dám ra tay với bóng dáng này.Bóng dáng ở phía xa cũng lẳng lặng đứng ở đó, quay lưng về phía hai người,căn bản không có ý định ra tay.Hai người một đường lùi về sau mấy ngàn mét mới dừng lại, thật cẩn thận nhìnbóng dáng giống như sư tôn bọn họ, phát hiện bóng dáng kia không có động tác,mới nhẹ nhàng thở ra.“Sư tỷ, cửa ải này của chúng ta, chỉ sợ không được.”Hoa Thần Y nghiến răng, quay đầu nhìn về phía Tô Hề nói.“Ừm…”Tô Hề căn bản không có dũng khí ra tay với sư tôn.Cho dù đó chỉ là bóng dáng giống như sư tôn.Nhưng mà, bọn họ không dám ra tay, như vậy bọn họ không có cách nào tiếptục đi lên trên.Dừng ở tầng thứ ba tòa tháp này.Đối mặt với tình huống như vậy, hai người đều có chút không cam tâm.Nhưng mà…Bọn họ không có biện pháp.Chẳng lẽ thực sự muốn bọn họ ra tay với bóng dáng này ư.“Nhưng mà sư tỷ, ta có chút không cam lòng dừng ở nơi này.”Hoa Thần Y nghiến răng, dẫn đầu nói ra tâm tư của bản thân, hắn ta không camlòng.“Không cam lòng…”Tô Hề nắm chặt tay.Nói tới không cam lòng.Chính nàng cũng rất không cam lòng.Nhưng không có biện pháp.Đối mặt với bóng dáng này, bọn họ không cam lòng cũng vô kế khả thi.“Sư tỷ!”Hoa Thần Y đột nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng Tô Hề.“Hả?”Ánh mắt Tô Hề hơi kỳ lạ nhìn Hoa Thần Y
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia Tô Hề và Hoa Thần Y nghe thấy những lời này, đều sửng sốt một lát.Tòa tháp này có linh trí ư? Hơn nữa vừa mới nói là quy tắc diễn hóa mà ra sao?Hai người liếc nhau một cái, đều hơi kinh ngạc một lát.“Sư tỷ, xem ra tòa tháp này không đơn giản.”Hoa Thần Y hít sâu một hơi, thu hồi tất cả tử khí quanh mình trở về.“Ừm, đệ sợ rồi hả?”Bỗng nhiên Tô Hề quay đầu nhìn về phía Hoa Thần Y, lộ ra hai cái răng, cườinói.“Sợ cái gì, đều đang ở Vô Đạo Tông, chẳng lẽ còn có thứ gì thực sự lấy mạngchúng ta thật sao?”Hoa Thần Y lắc đầu nói.“Vậy thì tốt, nếu sư đệ sợ, thì nói với sư tỷ một tiếng, sư tỷ bảo vệ đệ.”Sau khi Tô Hề nói xong, còn giơ tay lên muốn sờ đầu Hoa Thần Y, kết quả pháthiện mình quá thấp, hoàn toàn không với tới được đầu Hoa Thần Y.Lần này, Tô Hề xấu hổ.Tay nhỏ vươn ra giữa không trung, tiến cũng không được, rút về cũng khôngxong.“Sư tỷ, đừng náo loạn, chúng ta nên chuẩn bị một lát.”Hoa Thần Y xua tay, lùi về sau một bước.Nghe những lời này, Tô Hề không nói gì thêm, rút tay trở về, điều chỉnh xiêm ymột lát.Kế tiếp, hai người không nói chuyện với nhau, lẳng lặng đợi tầng ba của tòatháp này phát động.Bọn họ đều có chút tò mò, những lời mà quang đoàn kia mới nói.Dựa theo người bọn họ sợ hãi nhất trong lòng, huyễn hóa ra.Bọn họ vô cùng tò mò, người bọn họ sợ hãi nhất trong lòng chính là người nào.Hai người lẳng lặng chờ đợi.Một nén nhang sau, dị tượng xuất hiện, trên đám mây vốn yên tĩnh.Cự quang mãnh liệt chiếu xạ từ dưới mà đến.Lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, trực tiếp xuyên qua Tô Hề và Hoa ThầnY.Cự quang này không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hai người.Trái lại khiến hai người cảm thấy, cự quang này giống như đang nhìn trộm tronglòng bọn họ.Tốc độ phản ứng của hai người rất nhanh, nhưng mà cự quang nhanh hơn, chỉchiếu xạ trong nháy mắt rồi rút về.Cự quang biến mất một lần nữa.Ngay sau đó, vô số ánh huỳnh quang từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến,hình thành một bóng dáng.Bóng dáng quay lưng về phía Tô Hề và Hoa Thần Y, bá đạo chi ý tự nhiên sinhra, rung động tinh thần hai người.Hai người liếc nhau một cái, đều có sợ hãi……Tầng thứ ba Trấn Ma Tháp.Trên đám mây.Tô Hề và Hoa Thần Y ở phía xa nhìn bóng dáng quay lưng về phía bọn họ.Trong mắt hai bọn họ đều có sợ hãi.Bóng dáng này xuất hiện, giống như đánh nát tâm cảnh của bọn họ hoàn toàn.Trong lòng hai bọn họ đều ngũ vị tạp trần.Bọn họ đều nhận ra bóng dáng này…Đây không phải là sư tôn của bọn họ sao?Đồng thời, bọn họ cũng hiểu rõ mọi chuyện.Bóng dáng này, thực sự là người bọn họ e sợ nhất trong lòng.Sư tôn!Sư tôn của bọn họ!Một người kéo bọn họ ra khỏi biển khổ, truyền cho bọn họ đạo thần bí!Đạt được truyền đạo của sư tôn.Sao bọn họ có thể e ngại người khác, cho dù trước đây có kẻ thù, nhưng sau khisư tôn truyền đạo cho bọn họ, bọn họ đều có tự tin đánh bại kẻ đó.Cho nên trong lòng bọn họ e sợ, cho tới bây giờ không có người khác, chỉ cómột người này, sư tôn của bọn họ!Sư tôn của bọn họ, một vị khiến người ta kinh hãi, tôn kính, e ngại.Đối mặt với sư tôn của bọn họ, cho dù chỉ là bóng lưng, bọn họ đều không bấtcứ dũng khí nào ra tay.Được sư tôn truyền đạo, đây là đại ân.Bọn họ đâu dám ra tay với sư tôn nhà mình.Hai người liên tục lùi về sau, căn bản không dám ra tay với bóng dáng này.Bóng dáng ở phía xa cũng lẳng lặng đứng ở đó, quay lưng về phía hai người,căn bản không có ý định ra tay.Hai người một đường lùi về sau mấy ngàn mét mới dừng lại, thật cẩn thận nhìnbóng dáng giống như sư tôn bọn họ, phát hiện bóng dáng kia không có động tác,mới nhẹ nhàng thở ra.“Sư tỷ, cửa ải này của chúng ta, chỉ sợ không được.”Hoa Thần Y nghiến răng, quay đầu nhìn về phía Tô Hề nói.“Ừm…”Tô Hề căn bản không có dũng khí ra tay với sư tôn.Cho dù đó chỉ là bóng dáng giống như sư tôn.Nhưng mà, bọn họ không dám ra tay, như vậy bọn họ không có cách nào tiếptục đi lên trên.Dừng ở tầng thứ ba tòa tháp này.Đối mặt với tình huống như vậy, hai người đều có chút không cam tâm.Nhưng mà…Bọn họ không có biện pháp.Chẳng lẽ thực sự muốn bọn họ ra tay với bóng dáng này ư.“Nhưng mà sư tỷ, ta có chút không cam lòng dừng ở nơi này.”Hoa Thần Y nghiến răng, dẫn đầu nói ra tâm tư của bản thân, hắn ta không camlòng.“Không cam lòng…”Tô Hề nắm chặt tay.Nói tới không cam lòng.Chính nàng cũng rất không cam lòng.Nhưng không có biện pháp.Đối mặt với bóng dáng này, bọn họ không cam lòng cũng vô kế khả thi.“Sư tỷ!”Hoa Thần Y đột nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng Tô Hề.“Hả?”Ánh mắt Tô Hề hơi kỳ lạ nhìn Hoa Thần Y