Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 445: Tính toán nhận yêu tộc
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không có không có, tông chủ, có tên tuổi của ngươi che chở, đâu có ai dám tớigây sự với ta.”Chưởng quầy vội vàng xua tay.Nghĩ tới chuyện lần trước, hiện giờ lão ta đều cảm thấy xấu hổ.Lão ta thuận miệng nói một câu Thiên Thanh Tông tới khách điếm của lão ta ănchùa uống chùa, tông chủ này thực sự phái đệ tử, đều bắt tông chủ của ThiênThanh Tông tới.Lão ta cũng không dám nói gì nữa.“Vậy được rồi, không sao là tốt, chăm chỉ kinh doanh, xem ra trong tiệm ngươikinh doanh rất tốt.”Sở Duyên gật đầu, không nói gì thêm.“Vẫn là nhờ tông chủ chiếu cố!”Chưởng quầy mở miệng nói.“Hả? Thôi.”Sở Duyên chẳng muốn nói nhiều với chưởng quầy, theo ý hắn, chưởng quầy nàyđang nịnh nọt.Rõ ràng là khách điếm của mình kiếm được tiền, lại cứ nói là hắn chiếu cố gìđó.Con người hiện giờ ấy à, mỗi ngày chỉ biết nịnh nọt.Sở Duyên nghĩ như vậy, chẳng muốn nói gì thêm, nếu không có người để đánh,vậy hắn chỉ có thể suy nghĩ chuyện nhận đồ đệ.Hắn dự định nhận yêu tộc làm đồ đệ, không phải nhân loại làm đồ đệ.Nhưng nói tới điểm này, hắn còn chưa biết yêu tộc ở đâu.Lát nữa phải hỏi Ngao Ngự mới được.Ngao Ngự là long tộc, chắc chắn biết yêu tộc ở chỗ nào nhiều nhất.Không biết con hàng Ngao Ngự kia, rốt cuộc khi nào mới tới.Sở Duyên có chút cảm khái tốc độ của Ngao Ngự.Rõ ràng lúc trước nhìn có vẻ nhanh, hiện giờ hắn “vô địch” xong, cảm thấy tốcđộ của Ngao Ngự rất chậm.Sớm biết Ngao Ngự chậm như thế, hắn đã đợi Ngao Ngự ra khỏi tông môn, lạidẫn Ngao Ngự đi tới đây.“Tông chủ!”Chưởng quầy ở bên cạnh nhìn bộ dạng của Sở Duyên, nghĩ một lát, vẫn nghiếnrăng mở miệng, dự định nói gì đó.Những nhân vật như tông chủ của Thánh Địa tới gặp lão ta lúc trước, đều hivọng lão ta có thể nói tốt về bọn họ trước mặt Sở Duyên.Lão ta vốn định đợi Sở tông chủ ăn xong lại nói chuyện này.Nhưng nếu Sở tông chủ đã không có tâm tư ăn gì đó, vậy lão ta chỉ có thể lựachọn nói thẳng.“Còn chuyện gì sao?”Sở Duyên không nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng hỏi một câu.“Tông chủ, là về Thánh…”Chưởng quầy đang định nói gì đó, nhưng không đợi lão ta nói hết câu.Giọng nói dừng lại.Chỉ nghe bên ngoài có tiếng gầm gừ vang lên.Hú hú!Cùng với tiếng gầm gừ vang lên, trong trời đất bắt đầu nổi lên mưa gió, long uykinh khủng hàng lâm thành Ngân Nguyệt.Chưởng quầy mở to mắt nhìn, không rõ chân tướng, ánh mắt ngơ ngác nhìn bầutrời bên ngoài, trong mơ hồ, lão ta giống như thấy được một con rồng ở trongtầng mây.Đợi chưởng quầy hoàn hồn, nhìn về phía Sở Duyên.Bỗng nhiên phát hiện, bóng dáng Sở Duyên đã biến mất không thấy nữa.Chưởng quầy lập tức sững sờ.Chỉ trong nháy mắt, người đã không thấy ư?Chưởng quầy đứng dậy, muốn đến cửa sổ nhìn xem, rõ ràng là đã nhận ra, longảnh vừa rồi có liên quan tới Sở Duyên.Không đợi lão ta đi tới cửa sổ.Một giọng nói không biết truyền từ đâu tới, truyền vào trong tai lão ta.“Chưởng quầy, đa tạ khoản đãi, bổn tọa còn có việc, nên rời đi trước, sau nàygặp chuyện gì phiền phức, cứ đi về phía nam Đông Châu, đi thẳng hướng nam,nhìn thấy mây mù, tự có thể thấy Vô Đạo Tông!”Giọng nói này truyền đến, chưởng quầy vốn sửng sốt.Sau đó lộ ra mừng như điên.Đây là Sở tông chủ để lại địa chỉ sao?Địa chỉ của Vô Đạo Tông?Sở tông chủ đây là tán thành lão ta, vậy mà cho lão ta địa chỉ!Chưởng quầy hít sâu một hơi, có chút không dám tin tưởng, đứng tại chỗ rấtlâu, mới lấy lại tinh thần, hiểu rõ đây không phải là nằm mơ, nhất thời vui vẻ.Một người mập mạp vui vẻ nhảy nhót.Cảnh tượng đó…Vô cùng “tàn khốc”.…Cùng lúc đó.Trên không thành Ngân Nguyệt.Sở Duyên đang gặp mặt với Ngao Ngự.“Ngao Ngự, nơi nào yêu tộc tương đối nhiều?”Sở Duyên vội vàng hỏi.Ngao Ngự ở phía đối diện ngơ ngác nhìn quang điểm kim sắc quanh người SởDuyên, nghe Sở Duyên đặt câu hỏi, lúc này mới hoàn hồn, mở miệng đáp……Trong khu vực Đông Châu.Trên không thành Ngân Nguyệt.Ngao Ngự hóa thành hình người nghe Sở Duyên hỏi, ngẩn người, trong lúc nàycòn chưa kịp phản ứng.Tông chủ hỏi chuyện này làm gì?Nơi nào có nhiều yêu tộc ư?Yêu tộc?Ngao Ngự ngây người một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần.Có chút kinh ngạc nhìn Sở Duyên.Tông chủ thực sự không hỏi nhầm chứ?Đang hỏi yêu tộc à?Hắn ta chưa từng nghe tông chủ hỏi chuyện về yêu tộc.Vì sao tông chủ lại hỏi thăm về yêu tộc?Ngao Ngự không rõ chân tướng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn trả lời.“Tông chủ, nếu là yêu tộc, trên cơ bản trong mỗi châu đều có, chẳng qua đềuhơi ít, cho dù Đông Châu, cũng có yêu tộc bản địa Đông Châu.”“Nếu nói về nhiều nhất, đương nhiên là Tây Châu, Tây Châu là Thánh Địa củayêu tộc, không có nhân tộc.”Ngao Ngự mở miệng giải thích.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đứng đối diện Ngao Ngự, đạp không màđứng, quanh người quấn quanh quang điểm kim sắc cúi đầu rơi vào trầm tư.Tây Châu?
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không có không có, tông chủ, có tên tuổi của ngươi che chở, đâu có ai dám tớigây sự với ta.”Chưởng quầy vội vàng xua tay.Nghĩ tới chuyện lần trước, hiện giờ lão ta đều cảm thấy xấu hổ.Lão ta thuận miệng nói một câu Thiên Thanh Tông tới khách điếm của lão ta ănchùa uống chùa, tông chủ này thực sự phái đệ tử, đều bắt tông chủ của ThiênThanh Tông tới.Lão ta cũng không dám nói gì nữa.“Vậy được rồi, không sao là tốt, chăm chỉ kinh doanh, xem ra trong tiệm ngươikinh doanh rất tốt.”Sở Duyên gật đầu, không nói gì thêm.“Vẫn là nhờ tông chủ chiếu cố!”Chưởng quầy mở miệng nói.“Hả? Thôi.”Sở Duyên chẳng muốn nói nhiều với chưởng quầy, theo ý hắn, chưởng quầy nàyđang nịnh nọt.Rõ ràng là khách điếm của mình kiếm được tiền, lại cứ nói là hắn chiếu cố gìđó.Con người hiện giờ ấy à, mỗi ngày chỉ biết nịnh nọt.Sở Duyên nghĩ như vậy, chẳng muốn nói gì thêm, nếu không có người để đánh,vậy hắn chỉ có thể suy nghĩ chuyện nhận đồ đệ.Hắn dự định nhận yêu tộc làm đồ đệ, không phải nhân loại làm đồ đệ.Nhưng nói tới điểm này, hắn còn chưa biết yêu tộc ở đâu.Lát nữa phải hỏi Ngao Ngự mới được.Ngao Ngự là long tộc, chắc chắn biết yêu tộc ở chỗ nào nhiều nhất.Không biết con hàng Ngao Ngự kia, rốt cuộc khi nào mới tới.Sở Duyên có chút cảm khái tốc độ của Ngao Ngự.Rõ ràng lúc trước nhìn có vẻ nhanh, hiện giờ hắn “vô địch” xong, cảm thấy tốcđộ của Ngao Ngự rất chậm.Sớm biết Ngao Ngự chậm như thế, hắn đã đợi Ngao Ngự ra khỏi tông môn, lạidẫn Ngao Ngự đi tới đây.“Tông chủ!”Chưởng quầy ở bên cạnh nhìn bộ dạng của Sở Duyên, nghĩ một lát, vẫn nghiếnrăng mở miệng, dự định nói gì đó.Những nhân vật như tông chủ của Thánh Địa tới gặp lão ta lúc trước, đều hivọng lão ta có thể nói tốt về bọn họ trước mặt Sở Duyên.Lão ta vốn định đợi Sở tông chủ ăn xong lại nói chuyện này.Nhưng nếu Sở tông chủ đã không có tâm tư ăn gì đó, vậy lão ta chỉ có thể lựachọn nói thẳng.“Còn chuyện gì sao?”Sở Duyên không nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng hỏi một câu.“Tông chủ, là về Thánh…”Chưởng quầy đang định nói gì đó, nhưng không đợi lão ta nói hết câu.Giọng nói dừng lại.Chỉ nghe bên ngoài có tiếng gầm gừ vang lên.Hú hú!Cùng với tiếng gầm gừ vang lên, trong trời đất bắt đầu nổi lên mưa gió, long uykinh khủng hàng lâm thành Ngân Nguyệt.Chưởng quầy mở to mắt nhìn, không rõ chân tướng, ánh mắt ngơ ngác nhìn bầutrời bên ngoài, trong mơ hồ, lão ta giống như thấy được một con rồng ở trongtầng mây.Đợi chưởng quầy hoàn hồn, nhìn về phía Sở Duyên.Bỗng nhiên phát hiện, bóng dáng Sở Duyên đã biến mất không thấy nữa.Chưởng quầy lập tức sững sờ.Chỉ trong nháy mắt, người đã không thấy ư?Chưởng quầy đứng dậy, muốn đến cửa sổ nhìn xem, rõ ràng là đã nhận ra, longảnh vừa rồi có liên quan tới Sở Duyên.Không đợi lão ta đi tới cửa sổ.Một giọng nói không biết truyền từ đâu tới, truyền vào trong tai lão ta.“Chưởng quầy, đa tạ khoản đãi, bổn tọa còn có việc, nên rời đi trước, sau nàygặp chuyện gì phiền phức, cứ đi về phía nam Đông Châu, đi thẳng hướng nam,nhìn thấy mây mù, tự có thể thấy Vô Đạo Tông!”Giọng nói này truyền đến, chưởng quầy vốn sửng sốt.Sau đó lộ ra mừng như điên.Đây là Sở tông chủ để lại địa chỉ sao?Địa chỉ của Vô Đạo Tông?Sở tông chủ đây là tán thành lão ta, vậy mà cho lão ta địa chỉ!Chưởng quầy hít sâu một hơi, có chút không dám tin tưởng, đứng tại chỗ rấtlâu, mới lấy lại tinh thần, hiểu rõ đây không phải là nằm mơ, nhất thời vui vẻ.Một người mập mạp vui vẻ nhảy nhót.Cảnh tượng đó…Vô cùng “tàn khốc”.…Cùng lúc đó.Trên không thành Ngân Nguyệt.Sở Duyên đang gặp mặt với Ngao Ngự.“Ngao Ngự, nơi nào yêu tộc tương đối nhiều?”Sở Duyên vội vàng hỏi.Ngao Ngự ở phía đối diện ngơ ngác nhìn quang điểm kim sắc quanh người SởDuyên, nghe Sở Duyên đặt câu hỏi, lúc này mới hoàn hồn, mở miệng đáp……Trong khu vực Đông Châu.Trên không thành Ngân Nguyệt.Ngao Ngự hóa thành hình người nghe Sở Duyên hỏi, ngẩn người, trong lúc nàycòn chưa kịp phản ứng.Tông chủ hỏi chuyện này làm gì?Nơi nào có nhiều yêu tộc ư?Yêu tộc?Ngao Ngự ngây người một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần.Có chút kinh ngạc nhìn Sở Duyên.Tông chủ thực sự không hỏi nhầm chứ?Đang hỏi yêu tộc à?Hắn ta chưa từng nghe tông chủ hỏi chuyện về yêu tộc.Vì sao tông chủ lại hỏi thăm về yêu tộc?Ngao Ngự không rõ chân tướng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn trả lời.“Tông chủ, nếu là yêu tộc, trên cơ bản trong mỗi châu đều có, chẳng qua đềuhơi ít, cho dù Đông Châu, cũng có yêu tộc bản địa Đông Châu.”“Nếu nói về nhiều nhất, đương nhiên là Tây Châu, Tây Châu là Thánh Địa củayêu tộc, không có nhân tộc.”Ngao Ngự mở miệng giải thích.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đứng đối diện Ngao Ngự, đạp không màđứng, quanh người quấn quanh quang điểm kim sắc cúi đầu rơi vào trầm tư.Tây Châu?
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không có không có, tông chủ, có tên tuổi của ngươi che chở, đâu có ai dám tớigây sự với ta.”Chưởng quầy vội vàng xua tay.Nghĩ tới chuyện lần trước, hiện giờ lão ta đều cảm thấy xấu hổ.Lão ta thuận miệng nói một câu Thiên Thanh Tông tới khách điếm của lão ta ănchùa uống chùa, tông chủ này thực sự phái đệ tử, đều bắt tông chủ của ThiênThanh Tông tới.Lão ta cũng không dám nói gì nữa.“Vậy được rồi, không sao là tốt, chăm chỉ kinh doanh, xem ra trong tiệm ngươikinh doanh rất tốt.”Sở Duyên gật đầu, không nói gì thêm.“Vẫn là nhờ tông chủ chiếu cố!”Chưởng quầy mở miệng nói.“Hả? Thôi.”Sở Duyên chẳng muốn nói nhiều với chưởng quầy, theo ý hắn, chưởng quầy nàyđang nịnh nọt.Rõ ràng là khách điếm của mình kiếm được tiền, lại cứ nói là hắn chiếu cố gìđó.Con người hiện giờ ấy à, mỗi ngày chỉ biết nịnh nọt.Sở Duyên nghĩ như vậy, chẳng muốn nói gì thêm, nếu không có người để đánh,vậy hắn chỉ có thể suy nghĩ chuyện nhận đồ đệ.Hắn dự định nhận yêu tộc làm đồ đệ, không phải nhân loại làm đồ đệ.Nhưng nói tới điểm này, hắn còn chưa biết yêu tộc ở đâu.Lát nữa phải hỏi Ngao Ngự mới được.Ngao Ngự là long tộc, chắc chắn biết yêu tộc ở chỗ nào nhiều nhất.Không biết con hàng Ngao Ngự kia, rốt cuộc khi nào mới tới.Sở Duyên có chút cảm khái tốc độ của Ngao Ngự.Rõ ràng lúc trước nhìn có vẻ nhanh, hiện giờ hắn “vô địch” xong, cảm thấy tốcđộ của Ngao Ngự rất chậm.Sớm biết Ngao Ngự chậm như thế, hắn đã đợi Ngao Ngự ra khỏi tông môn, lạidẫn Ngao Ngự đi tới đây.“Tông chủ!”Chưởng quầy ở bên cạnh nhìn bộ dạng của Sở Duyên, nghĩ một lát, vẫn nghiếnrăng mở miệng, dự định nói gì đó.Những nhân vật như tông chủ của Thánh Địa tới gặp lão ta lúc trước, đều hivọng lão ta có thể nói tốt về bọn họ trước mặt Sở Duyên.Lão ta vốn định đợi Sở tông chủ ăn xong lại nói chuyện này.Nhưng nếu Sở tông chủ đã không có tâm tư ăn gì đó, vậy lão ta chỉ có thể lựachọn nói thẳng.“Còn chuyện gì sao?”Sở Duyên không nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng hỏi một câu.“Tông chủ, là về Thánh…”Chưởng quầy đang định nói gì đó, nhưng không đợi lão ta nói hết câu.Giọng nói dừng lại.Chỉ nghe bên ngoài có tiếng gầm gừ vang lên.Hú hú!Cùng với tiếng gầm gừ vang lên, trong trời đất bắt đầu nổi lên mưa gió, long uykinh khủng hàng lâm thành Ngân Nguyệt.Chưởng quầy mở to mắt nhìn, không rõ chân tướng, ánh mắt ngơ ngác nhìn bầutrời bên ngoài, trong mơ hồ, lão ta giống như thấy được một con rồng ở trongtầng mây.Đợi chưởng quầy hoàn hồn, nhìn về phía Sở Duyên.Bỗng nhiên phát hiện, bóng dáng Sở Duyên đã biến mất không thấy nữa.Chưởng quầy lập tức sững sờ.Chỉ trong nháy mắt, người đã không thấy ư?Chưởng quầy đứng dậy, muốn đến cửa sổ nhìn xem, rõ ràng là đã nhận ra, longảnh vừa rồi có liên quan tới Sở Duyên.Không đợi lão ta đi tới cửa sổ.Một giọng nói không biết truyền từ đâu tới, truyền vào trong tai lão ta.“Chưởng quầy, đa tạ khoản đãi, bổn tọa còn có việc, nên rời đi trước, sau nàygặp chuyện gì phiền phức, cứ đi về phía nam Đông Châu, đi thẳng hướng nam,nhìn thấy mây mù, tự có thể thấy Vô Đạo Tông!”Giọng nói này truyền đến, chưởng quầy vốn sửng sốt.Sau đó lộ ra mừng như điên.Đây là Sở tông chủ để lại địa chỉ sao?Địa chỉ của Vô Đạo Tông?Sở tông chủ đây là tán thành lão ta, vậy mà cho lão ta địa chỉ!Chưởng quầy hít sâu một hơi, có chút không dám tin tưởng, đứng tại chỗ rấtlâu, mới lấy lại tinh thần, hiểu rõ đây không phải là nằm mơ, nhất thời vui vẻ.Một người mập mạp vui vẻ nhảy nhót.Cảnh tượng đó…Vô cùng “tàn khốc”.…Cùng lúc đó.Trên không thành Ngân Nguyệt.Sở Duyên đang gặp mặt với Ngao Ngự.“Ngao Ngự, nơi nào yêu tộc tương đối nhiều?”Sở Duyên vội vàng hỏi.Ngao Ngự ở phía đối diện ngơ ngác nhìn quang điểm kim sắc quanh người SởDuyên, nghe Sở Duyên đặt câu hỏi, lúc này mới hoàn hồn, mở miệng đáp……Trong khu vực Đông Châu.Trên không thành Ngân Nguyệt.Ngao Ngự hóa thành hình người nghe Sở Duyên hỏi, ngẩn người, trong lúc nàycòn chưa kịp phản ứng.Tông chủ hỏi chuyện này làm gì?Nơi nào có nhiều yêu tộc ư?Yêu tộc?Ngao Ngự ngây người một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần.Có chút kinh ngạc nhìn Sở Duyên.Tông chủ thực sự không hỏi nhầm chứ?Đang hỏi yêu tộc à?Hắn ta chưa từng nghe tông chủ hỏi chuyện về yêu tộc.Vì sao tông chủ lại hỏi thăm về yêu tộc?Ngao Ngự không rõ chân tướng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn trả lời.“Tông chủ, nếu là yêu tộc, trên cơ bản trong mỗi châu đều có, chẳng qua đềuhơi ít, cho dù Đông Châu, cũng có yêu tộc bản địa Đông Châu.”“Nếu nói về nhiều nhất, đương nhiên là Tây Châu, Tây Châu là Thánh Địa củayêu tộc, không có nhân tộc.”Ngao Ngự mở miệng giải thích.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đứng đối diện Ngao Ngự, đạp không màđứng, quanh người quấn quanh quang điểm kim sắc cúi đầu rơi vào trầm tư.Tây Châu?