Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 455: Lẻn vào Diệp phủ

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia, vùng đất vây quanh quảng trường.Diệp Lạc nắm lưu quang trong tay, sau khi xác định bốn xung quanh không cóai, hắn ta lập tức bóp chặt lưu quang.Nhất thời, một tin tức xuất hiện trong đầu hắn ta.Diệp Lạc sửng sốt một lát.Lưu quang này chủ yếu nói hai thông tin.Trong đó có một tin là đại trưởng lão đánh nhau với Tô Càn Nguyên của VôĐạo Tông, bị đánh vô cùng thê thảm, khiến trong tông chướng khí mù mịt.Tin tức khác là nói Đạm Đài Lạc Tuyết đã trở về, có thể xuất phát bất cứ lúcnào, chỉ đợi Diệp Lạc trở về.Biết hai tin tức này, Diệp Lạc thu hồi tinh thần.Vậy mà hắn ta xem nhẹ tin tức đầu tiên.Ân oán tình cừu giữa đại trưởng lão và Tô Càn Nguyên, hắn ta không muốnquản, để bọn họ tự quậy đi.Tin tức thứ hai trái lại khiến Diệp Lạc dâng lên tâm tư nhanh chóng trở về.Ở trong tiểu gia tộc phàm tục này, hắn ta chỉ dành thời gian đi xem mà thôi.Hiện giờ Đạm Đài Lạc Tuyết đã trở về, hắn ta cũng cần phải trở về.Còn Đại Bỉ thường niên gì đó…Hắn ta thực sự không để trong lòng.Đối với Diệp Lạc mà nói, vẫn nên đánh phục Thương Châu và Cổ Châu quantrọng hơn, chuyện của hắn ta có thể để qua một bên.“Nên rời đi rồi.”Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ánh mắt hắn ta nhìn bên quảng trườngphía trước.Trong lòng suy tính, có nên đến ngả bài hay không.Hay là…Ngả bài đi?Diệp Lạc nghĩ một lát, vốn định đi ngả bài.Dù sao hắn ta muốn dẫn phụ mẫu mình đi, không ngả bài thì thực sự không thểnói nổi.Nghĩ tới đây, tay Diệp Lạc vung lên, cẩm y thanh sắc trên người lóe lên một lát.Ngay sau đó, áo bào trên người hắn ta lại biến thành đạo bào màu xanh, ngọctrâm búi tóc được hắn ta rút ra, mái tóc đen tán loạn, khí thế kiếm tiên trênngười hắn ta không hề cố kỵ biểu lộ ra.Diệp Lạc xoay người đi về phía quảng trường.Lần này, hắn ta không có ý che giấu.Đạo vận của hắn ta tỏa ra, tìm được gia chủ của nhà họ Diệp xong, bất chợt đitới.Rất nhanh, hắn ta đi tới bên cạnh một bậc thang, gặp được gia chủ Diệp Longcủa nhà họ Diệp đang chỉ huy khắp nơi.Diệp Lạc không thèm để ý, đi tới bên cạnh Diệp Long, mở miệng muốn nói.“Gia chủ, thực ra ta là…”Diệp Lạc muốn nói thân phận của mình ra trước.Nhưng không đợi hắn ta nói xong.Hắn ta đã bị ngắt lời.Chỉ thấy Diệp Long đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc, vội vàngxua tay.“Diệp Lạc, ngươi không thấy ta đang bận rộn à, ngươi còn tới đây làm gì?”“Nhanh đi xuống chuẩn bị so đấu đi, có vẻ trận đầu của ngươi sắp bắt đầu, cònlà đấu với Diệp Tuyết, cô gái Diệp Tuyết kia không đơn giản, ngươi nên chuẩnbị thật kỹ.”“Được rồi, đừng ở đây chặn đường nữa, nhanh đi chuẩn bị đi.”Diệp Long liên tục dặn dò.Sau khi dặn dò xong, lão ta đứng dậy đi tới chỗ khác, muốn kiểm tra bố trí mộtchút, đảm bảo không có sơ suất.Diệp Lạc bị những lời này chặn họng không nói nên lời, há to miệng, không biếtnên nói gì cho phải.Hắn ta đang định kéo Diệp Long, cẩn thận nói rõ ràng.Đột nhiên trong lúc này, vẻ mặt hắn ta thay đổi, ánh mắt kỳ lạ nhìn bên ngoàiDiệp phủ.Ở trong cảm nhận của hắn ta, có mấy trăm khí tức đang cẩn thận tiến vào trongDiệp phủ.Mấy trăm khí tức này đa số là cảnh giới Luyện Khí cảnh giới Trúc Cơ, chỉ cómột khí tức đạt tới nửa bước cảnh giới Kim Đan.Những người này là ai?Kẻ thù của nhà họ Diệp ư?Diệp Lạc khẽ nhíu mày, hắn ta có thể đoán được, những người lặng lẽ lẻn vàonày, có lẽ đều không có ý tốt.Diệp Lạc rất muốn nhìn xem, rốt cuộc những người này muốn làm gì.Im lặng dời ý nghĩ trở về đi.Dự định xử lý xong lại ngả bài.Diệp Lạc nhìn thoáng qua Diệp Long đã đi xa, không muốn giải thích với đốiphương, tự mình lùi về trong đám người ở quảng trường.…Cùng lúc đó.Ngoài thành Huyền Nguyệt, trên trăm tu sĩ của Cổ Thần Tông đại tông môn tamphẩm cũng chú ý tới chỗ Diệp Lạc có một đám kiến lẻn vào.Bọn họ không biết lúc này có nên ra tay hay không, chỉ có thể đứng ở đó.“Chuyện này có ra tay hay không, trái lại quyết định nhanh một chút.”“Du trưởng lão, ngươi nói mau đi, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, chúng ta lậptức xuống… Diệt đám bỏ đi này, thực sự không biết trời cao đất rộng, vậy màdám mạo phạm chỗ Diệp tông chủ.”“Du trưởng lão, chuyện này nên làm sao bây giờ, ngươi nói gì đi, đừng giả câmđiếc.”Trên trăm tu sĩ vô cùng sốt ruột, nhưng trưởng lão không hạ lệnh, bọn họ khôngdám hành động, chỉ có thể thúc giục trưởng lão kia.“Đợi! Các ngươi đều đừng sốt ruột! Những người này cao nhất, chỉ là nửa bướccảnh giới Kim Đan, căn bản không cần lo lắng, mà hiện giờ bọn họ chưa đụngtới Diệp tông chủ, đâu gọi là va chạm.”

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia, vùng đất vây quanh quảng trường.Diệp Lạc nắm lưu quang trong tay, sau khi xác định bốn xung quanh không cóai, hắn ta lập tức bóp chặt lưu quang.Nhất thời, một tin tức xuất hiện trong đầu hắn ta.Diệp Lạc sửng sốt một lát.Lưu quang này chủ yếu nói hai thông tin.Trong đó có một tin là đại trưởng lão đánh nhau với Tô Càn Nguyên của VôĐạo Tông, bị đánh vô cùng thê thảm, khiến trong tông chướng khí mù mịt.Tin tức khác là nói Đạm Đài Lạc Tuyết đã trở về, có thể xuất phát bất cứ lúcnào, chỉ đợi Diệp Lạc trở về.Biết hai tin tức này, Diệp Lạc thu hồi tinh thần.Vậy mà hắn ta xem nhẹ tin tức đầu tiên.Ân oán tình cừu giữa đại trưởng lão và Tô Càn Nguyên, hắn ta không muốnquản, để bọn họ tự quậy đi.Tin tức thứ hai trái lại khiến Diệp Lạc dâng lên tâm tư nhanh chóng trở về.Ở trong tiểu gia tộc phàm tục này, hắn ta chỉ dành thời gian đi xem mà thôi.Hiện giờ Đạm Đài Lạc Tuyết đã trở về, hắn ta cũng cần phải trở về.Còn Đại Bỉ thường niên gì đó…Hắn ta thực sự không để trong lòng.Đối với Diệp Lạc mà nói, vẫn nên đánh phục Thương Châu và Cổ Châu quantrọng hơn, chuyện của hắn ta có thể để qua một bên.“Nên rời đi rồi.”Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ánh mắt hắn ta nhìn bên quảng trườngphía trước.Trong lòng suy tính, có nên đến ngả bài hay không.Hay là…Ngả bài đi?Diệp Lạc nghĩ một lát, vốn định đi ngả bài.Dù sao hắn ta muốn dẫn phụ mẫu mình đi, không ngả bài thì thực sự không thểnói nổi.Nghĩ tới đây, tay Diệp Lạc vung lên, cẩm y thanh sắc trên người lóe lên một lát.Ngay sau đó, áo bào trên người hắn ta lại biến thành đạo bào màu xanh, ngọctrâm búi tóc được hắn ta rút ra, mái tóc đen tán loạn, khí thế kiếm tiên trênngười hắn ta không hề cố kỵ biểu lộ ra.Diệp Lạc xoay người đi về phía quảng trường.Lần này, hắn ta không có ý che giấu.Đạo vận của hắn ta tỏa ra, tìm được gia chủ của nhà họ Diệp xong, bất chợt đitới.Rất nhanh, hắn ta đi tới bên cạnh một bậc thang, gặp được gia chủ Diệp Longcủa nhà họ Diệp đang chỉ huy khắp nơi.Diệp Lạc không thèm để ý, đi tới bên cạnh Diệp Long, mở miệng muốn nói.“Gia chủ, thực ra ta là…”Diệp Lạc muốn nói thân phận của mình ra trước.Nhưng không đợi hắn ta nói xong.Hắn ta đã bị ngắt lời.Chỉ thấy Diệp Long đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc, vội vàngxua tay.“Diệp Lạc, ngươi không thấy ta đang bận rộn à, ngươi còn tới đây làm gì?”“Nhanh đi xuống chuẩn bị so đấu đi, có vẻ trận đầu của ngươi sắp bắt đầu, cònlà đấu với Diệp Tuyết, cô gái Diệp Tuyết kia không đơn giản, ngươi nên chuẩnbị thật kỹ.”“Được rồi, đừng ở đây chặn đường nữa, nhanh đi chuẩn bị đi.”Diệp Long liên tục dặn dò.Sau khi dặn dò xong, lão ta đứng dậy đi tới chỗ khác, muốn kiểm tra bố trí mộtchút, đảm bảo không có sơ suất.Diệp Lạc bị những lời này chặn họng không nói nên lời, há to miệng, không biếtnên nói gì cho phải.Hắn ta đang định kéo Diệp Long, cẩn thận nói rõ ràng.Đột nhiên trong lúc này, vẻ mặt hắn ta thay đổi, ánh mắt kỳ lạ nhìn bên ngoàiDiệp phủ.Ở trong cảm nhận của hắn ta, có mấy trăm khí tức đang cẩn thận tiến vào trongDiệp phủ.Mấy trăm khí tức này đa số là cảnh giới Luyện Khí cảnh giới Trúc Cơ, chỉ cómột khí tức đạt tới nửa bước cảnh giới Kim Đan.Những người này là ai?Kẻ thù của nhà họ Diệp ư?Diệp Lạc khẽ nhíu mày, hắn ta có thể đoán được, những người lặng lẽ lẻn vàonày, có lẽ đều không có ý tốt.Diệp Lạc rất muốn nhìn xem, rốt cuộc những người này muốn làm gì.Im lặng dời ý nghĩ trở về đi.Dự định xử lý xong lại ngả bài.Diệp Lạc nhìn thoáng qua Diệp Long đã đi xa, không muốn giải thích với đốiphương, tự mình lùi về trong đám người ở quảng trường.…Cùng lúc đó.Ngoài thành Huyền Nguyệt, trên trăm tu sĩ của Cổ Thần Tông đại tông môn tamphẩm cũng chú ý tới chỗ Diệp Lạc có một đám kiến lẻn vào.Bọn họ không biết lúc này có nên ra tay hay không, chỉ có thể đứng ở đó.“Chuyện này có ra tay hay không, trái lại quyết định nhanh một chút.”“Du trưởng lão, ngươi nói mau đi, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, chúng ta lậptức xuống… Diệt đám bỏ đi này, thực sự không biết trời cao đất rộng, vậy màdám mạo phạm chỗ Diệp tông chủ.”“Du trưởng lão, chuyện này nên làm sao bây giờ, ngươi nói gì đi, đừng giả câmđiếc.”Trên trăm tu sĩ vô cùng sốt ruột, nhưng trưởng lão không hạ lệnh, bọn họ khôngdám hành động, chỉ có thể thúc giục trưởng lão kia.“Đợi! Các ngươi đều đừng sốt ruột! Những người này cao nhất, chỉ là nửa bướccảnh giới Kim Đan, căn bản không cần lo lắng, mà hiện giờ bọn họ chưa đụngtới Diệp tông chủ, đâu gọi là va chạm.”

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia, vùng đất vây quanh quảng trường.Diệp Lạc nắm lưu quang trong tay, sau khi xác định bốn xung quanh không cóai, hắn ta lập tức bóp chặt lưu quang.Nhất thời, một tin tức xuất hiện trong đầu hắn ta.Diệp Lạc sửng sốt một lát.Lưu quang này chủ yếu nói hai thông tin.Trong đó có một tin là đại trưởng lão đánh nhau với Tô Càn Nguyên của VôĐạo Tông, bị đánh vô cùng thê thảm, khiến trong tông chướng khí mù mịt.Tin tức khác là nói Đạm Đài Lạc Tuyết đã trở về, có thể xuất phát bất cứ lúcnào, chỉ đợi Diệp Lạc trở về.Biết hai tin tức này, Diệp Lạc thu hồi tinh thần.Vậy mà hắn ta xem nhẹ tin tức đầu tiên.Ân oán tình cừu giữa đại trưởng lão và Tô Càn Nguyên, hắn ta không muốnquản, để bọn họ tự quậy đi.Tin tức thứ hai trái lại khiến Diệp Lạc dâng lên tâm tư nhanh chóng trở về.Ở trong tiểu gia tộc phàm tục này, hắn ta chỉ dành thời gian đi xem mà thôi.Hiện giờ Đạm Đài Lạc Tuyết đã trở về, hắn ta cũng cần phải trở về.Còn Đại Bỉ thường niên gì đó…Hắn ta thực sự không để trong lòng.Đối với Diệp Lạc mà nói, vẫn nên đánh phục Thương Châu và Cổ Châu quantrọng hơn, chuyện của hắn ta có thể để qua một bên.“Nên rời đi rồi.”Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ánh mắt hắn ta nhìn bên quảng trườngphía trước.Trong lòng suy tính, có nên đến ngả bài hay không.Hay là…Ngả bài đi?Diệp Lạc nghĩ một lát, vốn định đi ngả bài.Dù sao hắn ta muốn dẫn phụ mẫu mình đi, không ngả bài thì thực sự không thểnói nổi.Nghĩ tới đây, tay Diệp Lạc vung lên, cẩm y thanh sắc trên người lóe lên một lát.Ngay sau đó, áo bào trên người hắn ta lại biến thành đạo bào màu xanh, ngọctrâm búi tóc được hắn ta rút ra, mái tóc đen tán loạn, khí thế kiếm tiên trênngười hắn ta không hề cố kỵ biểu lộ ra.Diệp Lạc xoay người đi về phía quảng trường.Lần này, hắn ta không có ý che giấu.Đạo vận của hắn ta tỏa ra, tìm được gia chủ của nhà họ Diệp xong, bất chợt đitới.Rất nhanh, hắn ta đi tới bên cạnh một bậc thang, gặp được gia chủ Diệp Longcủa nhà họ Diệp đang chỉ huy khắp nơi.Diệp Lạc không thèm để ý, đi tới bên cạnh Diệp Long, mở miệng muốn nói.“Gia chủ, thực ra ta là…”Diệp Lạc muốn nói thân phận của mình ra trước.Nhưng không đợi hắn ta nói xong.Hắn ta đã bị ngắt lời.Chỉ thấy Diệp Long đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc, vội vàngxua tay.“Diệp Lạc, ngươi không thấy ta đang bận rộn à, ngươi còn tới đây làm gì?”“Nhanh đi xuống chuẩn bị so đấu đi, có vẻ trận đầu của ngươi sắp bắt đầu, cònlà đấu với Diệp Tuyết, cô gái Diệp Tuyết kia không đơn giản, ngươi nên chuẩnbị thật kỹ.”“Được rồi, đừng ở đây chặn đường nữa, nhanh đi chuẩn bị đi.”Diệp Long liên tục dặn dò.Sau khi dặn dò xong, lão ta đứng dậy đi tới chỗ khác, muốn kiểm tra bố trí mộtchút, đảm bảo không có sơ suất.Diệp Lạc bị những lời này chặn họng không nói nên lời, há to miệng, không biếtnên nói gì cho phải.Hắn ta đang định kéo Diệp Long, cẩn thận nói rõ ràng.Đột nhiên trong lúc này, vẻ mặt hắn ta thay đổi, ánh mắt kỳ lạ nhìn bên ngoàiDiệp phủ.Ở trong cảm nhận của hắn ta, có mấy trăm khí tức đang cẩn thận tiến vào trongDiệp phủ.Mấy trăm khí tức này đa số là cảnh giới Luyện Khí cảnh giới Trúc Cơ, chỉ cómột khí tức đạt tới nửa bước cảnh giới Kim Đan.Những người này là ai?Kẻ thù của nhà họ Diệp ư?Diệp Lạc khẽ nhíu mày, hắn ta có thể đoán được, những người lặng lẽ lẻn vàonày, có lẽ đều không có ý tốt.Diệp Lạc rất muốn nhìn xem, rốt cuộc những người này muốn làm gì.Im lặng dời ý nghĩ trở về đi.Dự định xử lý xong lại ngả bài.Diệp Lạc nhìn thoáng qua Diệp Long đã đi xa, không muốn giải thích với đốiphương, tự mình lùi về trong đám người ở quảng trường.…Cùng lúc đó.Ngoài thành Huyền Nguyệt, trên trăm tu sĩ của Cổ Thần Tông đại tông môn tamphẩm cũng chú ý tới chỗ Diệp Lạc có một đám kiến lẻn vào.Bọn họ không biết lúc này có nên ra tay hay không, chỉ có thể đứng ở đó.“Chuyện này có ra tay hay không, trái lại quyết định nhanh một chút.”“Du trưởng lão, ngươi nói mau đi, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, chúng ta lậptức xuống… Diệt đám bỏ đi này, thực sự không biết trời cao đất rộng, vậy màdám mạo phạm chỗ Diệp tông chủ.”“Du trưởng lão, chuyện này nên làm sao bây giờ, ngươi nói gì đi, đừng giả câmđiếc.”Trên trăm tu sĩ vô cùng sốt ruột, nhưng trưởng lão không hạ lệnh, bọn họ khôngdám hành động, chỉ có thể thúc giục trưởng lão kia.“Đợi! Các ngươi đều đừng sốt ruột! Những người này cao nhất, chỉ là nửa bướccảnh giới Kim Đan, căn bản không cần lo lắng, mà hiện giờ bọn họ chưa đụngtới Diệp tông chủ, đâu gọi là va chạm.”

Chương 455: Lẻn vào Diệp phủ