Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 485: Gió mát đã đến
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đồ Tuyết Hi căn bản không địch lại được huyễn tượng!Nhìn thấy cảnh này, Hoa Thần Y kinh ngạc một chút.Hắn ta đoán sai ư?Huyễn tượng hồ yêu trung niên này là thật à? Không phải là ảnh tượng gì đó,khẽ đụng vào là vỡ sao?Hoa Thần Y vốn suy đoán, một cảnh giới Kim Đan, nếu là thật, như vậy muốnđánh bại sư muội sư đệ vô cùng đơn giản.Nhưng huyễn tượng này, vậy mà khiến Hoa Thần Y cảm thấy huyễn tượng nàychỉ là giả, không có bất cứ sức chiến đấu nào.Bây giờ bị vả mặt.Hắn ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp hai vị sư muội sư đệ nữa.Hoa Thần Y im lặng một lát, bất chấp những quy củ này.Huyễn tượng hồ yêu cảnh giới Kim Đan là chân thật.Nhỡ đâu sư muội sư đệ xảy ra chuyện gì, hắn ta sợ sư tôn sẽ lột da hắn ta mất.Lúc này Hoa Thần Y ra tay.Quanh người hắn ta vô số tử khí tràn ngập mà ra, chỉ một lát sau, đã phủ kínđám mây.“Dừng tay đi!”Hoa Thần Y dốc toàn lực ra tay, khiến cả người hắn ta giống như hóa thành TửThần, toàn thân tràn ngập mùi vị tử vong, giống như bất cứ người nào đụng vàohắn ta đều tử vong.Bùm!Vô số tử khí bao trùm cả đám mây.Tháp linh của Trấn Ma Tháp cũng chú ý tới điểm này, thi triển lực lượng trongtháp, muốn tiêu trừ sạch sẽ tử khí.Nhưng đối mặt với Hoa Thần Y dốc toàn lực ra tay, chỉ trong thời gian ngắn,vậy mà không làm gì được những tử khí này.Hai bên chỉ có thể liên tục giằng co.Huyễn tượng hồ yêu trung niên cũng bị tử khí hạn chế chế trụ, không có cáchnào nhúc nhích nữa.Hoa Thần Y dựa vào thực lực của bản thân, cường bạo chống đỡ cả Trấn MaTháp.Nhưng chỉ là chống đỡ.Hai bên người nào cũng không thể làm gì được người kia, hoàn toàn cầm cựnhau.Đồ Dạ Lân đang chạy trốn giống như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên ngâyngẩn cả người, không tiếp tục chạy trốn nữa, lấy lại tinh thần, cái mũi khịt khịt,giống như muốn tìm kiếm vị trí của Đồ Tuyết Hi.Nhưng xung quanh đều là tử khí, dựa vào cái mũi căn bản không xác định đượcvị trí.Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ không cử động, tránh cónguy hiểm.Mà bên kia, Đồ Tuyết Hi vừa bị hất văng đi ở trên đám mây bên cạnh, gian nanbò dậy.Nàng giống như Đồ Dạ Lân, không thể phân biệt được vị trí của bản thân.Nhưng nàng biết, sư huynh không đáng tin kia đang chống đỡ nguy hiểm chobọn họ.“Vì sao… Vì sao ta sẽ sợ hãi hồ yêu từng làm hại chúng ta như vậy?”Giọng nói của Đồ Tuyết Hi hơi run run nói.Nàng ngửi được mùi quen thuộc.Biết vừa truy giết bọn họ, chính là nhân vật cấp cao của hồ tộc kia.Yêu từng tìm mọi cách hành hạ bọn họ.Yêu từng lấy đi đôi mắt của bọn họ.Đối mặt với yêu này, sợ hãi trong lòng bọn họ căn bản không thể ức chế.Đồ Tuyết Hi rất muốn chiến thắng loại sợ hãi và sợ hãi này, nhưng cho dù làmthế nào, nàng vẫn không thể làm được.“Ta thực sự còn có thể tu luyện ư…”Đồ Tuyết Hi đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng đối với tình hình của mình.Mất đi đôi mắt, vốn khiến thiên phú của bọn họ phế đi.Hiện giờ nàng ngay cả dũng khí đều không có, nàng còn có thể tu hành đượcsao?Đối với Đồ Tuyết Hi mà nói, hiện giờ nàng giống như mất đi mọi thứ, tất cả đềukhông còn.Dưới tình huống như vậy, nàng còn có thể mạnh dần được ư?Quả nhiên, sư tôn sợ nàng tuyệt vọng, cho nên mới nói nàng có thể mạnh dần,an ủi nàng mà thôi…Trên gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Tuyết Hi lộ ra tuyệt vọng.Đúng lúc này, tầng thứ ba của Trấn Ma Tháp, trên đám mây, từng đợt gió mát tựnhiên sinh ra, vô cùng khéo léo thổi đi toàn bộ tử khí, bất chợt vờn quanh bêncạnh Đồ Tuyết Hi.Cùng lúc đó, trên mặt Đồ Tuyết Hi đột nhiên lộ ra vẻ đờ đẫn……Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, bên trong cự tháp.Tầng thứ ba, trên đám mây.Gió mát nhẹ thổi, thổi tới trên người Đồ Tuyết Hi.Bỗng nhiên gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Tuyết Hi lộ ra vẻ đờ đẫn.Trong đầu giống như bị một cái chùy to đánh trúng, hoảng hốt một lát.Trong đầu Đồ Tuyết Hi chậm rãi xuất hiện một ý nghĩ.Sáng tạo? Từ không đến có?Trong đầu nàng loáng thoáng cảm thấy hiểu ra được gì đó, giống như cái gìcũng không bắt được.Những lời sư tôn từng nói với nàng đều từng câu xuất hiện ở trái tim.“Không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại, chỉ cần ngươi muốn nó tồntại, vậy nó sẽ tồn tại!”Gương mặt sư tôn như ẩn như hiện, xuất hiện ở trái tim nàng.Từ không đến có…Vốn không có khả năng sẽ có pháp quyết tu luyện gì đó.Bởi vì toàn bộ đều là không.Chỉ có nàng nói có, pháp quyết mới xuất hiện.Lúc này mới chính thức từ không đến có.Đạt tới cực hạn của đạo này, ngay cả pháp quyết đều cần từ không đến có xuấthiện!
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đồ Tuyết Hi căn bản không địch lại được huyễn tượng!Nhìn thấy cảnh này, Hoa Thần Y kinh ngạc một chút.Hắn ta đoán sai ư?Huyễn tượng hồ yêu trung niên này là thật à? Không phải là ảnh tượng gì đó,khẽ đụng vào là vỡ sao?Hoa Thần Y vốn suy đoán, một cảnh giới Kim Đan, nếu là thật, như vậy muốnđánh bại sư muội sư đệ vô cùng đơn giản.Nhưng huyễn tượng này, vậy mà khiến Hoa Thần Y cảm thấy huyễn tượng nàychỉ là giả, không có bất cứ sức chiến đấu nào.Bây giờ bị vả mặt.Hắn ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp hai vị sư muội sư đệ nữa.Hoa Thần Y im lặng một lát, bất chấp những quy củ này.Huyễn tượng hồ yêu cảnh giới Kim Đan là chân thật.Nhỡ đâu sư muội sư đệ xảy ra chuyện gì, hắn ta sợ sư tôn sẽ lột da hắn ta mất.Lúc này Hoa Thần Y ra tay.Quanh người hắn ta vô số tử khí tràn ngập mà ra, chỉ một lát sau, đã phủ kínđám mây.“Dừng tay đi!”Hoa Thần Y dốc toàn lực ra tay, khiến cả người hắn ta giống như hóa thành TửThần, toàn thân tràn ngập mùi vị tử vong, giống như bất cứ người nào đụng vàohắn ta đều tử vong.Bùm!Vô số tử khí bao trùm cả đám mây.Tháp linh của Trấn Ma Tháp cũng chú ý tới điểm này, thi triển lực lượng trongtháp, muốn tiêu trừ sạch sẽ tử khí.Nhưng đối mặt với Hoa Thần Y dốc toàn lực ra tay, chỉ trong thời gian ngắn,vậy mà không làm gì được những tử khí này.Hai bên chỉ có thể liên tục giằng co.Huyễn tượng hồ yêu trung niên cũng bị tử khí hạn chế chế trụ, không có cáchnào nhúc nhích nữa.Hoa Thần Y dựa vào thực lực của bản thân, cường bạo chống đỡ cả Trấn MaTháp.Nhưng chỉ là chống đỡ.Hai bên người nào cũng không thể làm gì được người kia, hoàn toàn cầm cựnhau.Đồ Dạ Lân đang chạy trốn giống như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên ngâyngẩn cả người, không tiếp tục chạy trốn nữa, lấy lại tinh thần, cái mũi khịt khịt,giống như muốn tìm kiếm vị trí của Đồ Tuyết Hi.Nhưng xung quanh đều là tử khí, dựa vào cái mũi căn bản không xác định đượcvị trí.Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ không cử động, tránh cónguy hiểm.Mà bên kia, Đồ Tuyết Hi vừa bị hất văng đi ở trên đám mây bên cạnh, gian nanbò dậy.Nàng giống như Đồ Dạ Lân, không thể phân biệt được vị trí của bản thân.Nhưng nàng biết, sư huynh không đáng tin kia đang chống đỡ nguy hiểm chobọn họ.“Vì sao… Vì sao ta sẽ sợ hãi hồ yêu từng làm hại chúng ta như vậy?”Giọng nói của Đồ Tuyết Hi hơi run run nói.Nàng ngửi được mùi quen thuộc.Biết vừa truy giết bọn họ, chính là nhân vật cấp cao của hồ tộc kia.Yêu từng tìm mọi cách hành hạ bọn họ.Yêu từng lấy đi đôi mắt của bọn họ.Đối mặt với yêu này, sợ hãi trong lòng bọn họ căn bản không thể ức chế.Đồ Tuyết Hi rất muốn chiến thắng loại sợ hãi và sợ hãi này, nhưng cho dù làmthế nào, nàng vẫn không thể làm được.“Ta thực sự còn có thể tu luyện ư…”Đồ Tuyết Hi đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng đối với tình hình của mình.Mất đi đôi mắt, vốn khiến thiên phú của bọn họ phế đi.Hiện giờ nàng ngay cả dũng khí đều không có, nàng còn có thể tu hành đượcsao?Đối với Đồ Tuyết Hi mà nói, hiện giờ nàng giống như mất đi mọi thứ, tất cả đềukhông còn.Dưới tình huống như vậy, nàng còn có thể mạnh dần được ư?Quả nhiên, sư tôn sợ nàng tuyệt vọng, cho nên mới nói nàng có thể mạnh dần,an ủi nàng mà thôi…Trên gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Tuyết Hi lộ ra tuyệt vọng.Đúng lúc này, tầng thứ ba của Trấn Ma Tháp, trên đám mây, từng đợt gió mát tựnhiên sinh ra, vô cùng khéo léo thổi đi toàn bộ tử khí, bất chợt vờn quanh bêncạnh Đồ Tuyết Hi.Cùng lúc đó, trên mặt Đồ Tuyết Hi đột nhiên lộ ra vẻ đờ đẫn……Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, bên trong cự tháp.Tầng thứ ba, trên đám mây.Gió mát nhẹ thổi, thổi tới trên người Đồ Tuyết Hi.Bỗng nhiên gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Tuyết Hi lộ ra vẻ đờ đẫn.Trong đầu giống như bị một cái chùy to đánh trúng, hoảng hốt một lát.Trong đầu Đồ Tuyết Hi chậm rãi xuất hiện một ý nghĩ.Sáng tạo? Từ không đến có?Trong đầu nàng loáng thoáng cảm thấy hiểu ra được gì đó, giống như cái gìcũng không bắt được.Những lời sư tôn từng nói với nàng đều từng câu xuất hiện ở trái tim.“Không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại, chỉ cần ngươi muốn nó tồntại, vậy nó sẽ tồn tại!”Gương mặt sư tôn như ẩn như hiện, xuất hiện ở trái tim nàng.Từ không đến có…Vốn không có khả năng sẽ có pháp quyết tu luyện gì đó.Bởi vì toàn bộ đều là không.Chỉ có nàng nói có, pháp quyết mới xuất hiện.Lúc này mới chính thức từ không đến có.Đạt tới cực hạn của đạo này, ngay cả pháp quyết đều cần từ không đến có xuấthiện!
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đồ Tuyết Hi căn bản không địch lại được huyễn tượng!Nhìn thấy cảnh này, Hoa Thần Y kinh ngạc một chút.Hắn ta đoán sai ư?Huyễn tượng hồ yêu trung niên này là thật à? Không phải là ảnh tượng gì đó,khẽ đụng vào là vỡ sao?Hoa Thần Y vốn suy đoán, một cảnh giới Kim Đan, nếu là thật, như vậy muốnđánh bại sư muội sư đệ vô cùng đơn giản.Nhưng huyễn tượng này, vậy mà khiến Hoa Thần Y cảm thấy huyễn tượng nàychỉ là giả, không có bất cứ sức chiến đấu nào.Bây giờ bị vả mặt.Hắn ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp hai vị sư muội sư đệ nữa.Hoa Thần Y im lặng một lát, bất chấp những quy củ này.Huyễn tượng hồ yêu cảnh giới Kim Đan là chân thật.Nhỡ đâu sư muội sư đệ xảy ra chuyện gì, hắn ta sợ sư tôn sẽ lột da hắn ta mất.Lúc này Hoa Thần Y ra tay.Quanh người hắn ta vô số tử khí tràn ngập mà ra, chỉ một lát sau, đã phủ kínđám mây.“Dừng tay đi!”Hoa Thần Y dốc toàn lực ra tay, khiến cả người hắn ta giống như hóa thành TửThần, toàn thân tràn ngập mùi vị tử vong, giống như bất cứ người nào đụng vàohắn ta đều tử vong.Bùm!Vô số tử khí bao trùm cả đám mây.Tháp linh của Trấn Ma Tháp cũng chú ý tới điểm này, thi triển lực lượng trongtháp, muốn tiêu trừ sạch sẽ tử khí.Nhưng đối mặt với Hoa Thần Y dốc toàn lực ra tay, chỉ trong thời gian ngắn,vậy mà không làm gì được những tử khí này.Hai bên chỉ có thể liên tục giằng co.Huyễn tượng hồ yêu trung niên cũng bị tử khí hạn chế chế trụ, không có cáchnào nhúc nhích nữa.Hoa Thần Y dựa vào thực lực của bản thân, cường bạo chống đỡ cả Trấn MaTháp.Nhưng chỉ là chống đỡ.Hai bên người nào cũng không thể làm gì được người kia, hoàn toàn cầm cựnhau.Đồ Dạ Lân đang chạy trốn giống như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên ngâyngẩn cả người, không tiếp tục chạy trốn nữa, lấy lại tinh thần, cái mũi khịt khịt,giống như muốn tìm kiếm vị trí của Đồ Tuyết Hi.Nhưng xung quanh đều là tử khí, dựa vào cái mũi căn bản không xác định đượcvị trí.Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ không cử động, tránh cónguy hiểm.Mà bên kia, Đồ Tuyết Hi vừa bị hất văng đi ở trên đám mây bên cạnh, gian nanbò dậy.Nàng giống như Đồ Dạ Lân, không thể phân biệt được vị trí của bản thân.Nhưng nàng biết, sư huynh không đáng tin kia đang chống đỡ nguy hiểm chobọn họ.“Vì sao… Vì sao ta sẽ sợ hãi hồ yêu từng làm hại chúng ta như vậy?”Giọng nói của Đồ Tuyết Hi hơi run run nói.Nàng ngửi được mùi quen thuộc.Biết vừa truy giết bọn họ, chính là nhân vật cấp cao của hồ tộc kia.Yêu từng tìm mọi cách hành hạ bọn họ.Yêu từng lấy đi đôi mắt của bọn họ.Đối mặt với yêu này, sợ hãi trong lòng bọn họ căn bản không thể ức chế.Đồ Tuyết Hi rất muốn chiến thắng loại sợ hãi và sợ hãi này, nhưng cho dù làmthế nào, nàng vẫn không thể làm được.“Ta thực sự còn có thể tu luyện ư…”Đồ Tuyết Hi đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng đối với tình hình của mình.Mất đi đôi mắt, vốn khiến thiên phú của bọn họ phế đi.Hiện giờ nàng ngay cả dũng khí đều không có, nàng còn có thể tu hành đượcsao?Đối với Đồ Tuyết Hi mà nói, hiện giờ nàng giống như mất đi mọi thứ, tất cả đềukhông còn.Dưới tình huống như vậy, nàng còn có thể mạnh dần được ư?Quả nhiên, sư tôn sợ nàng tuyệt vọng, cho nên mới nói nàng có thể mạnh dần,an ủi nàng mà thôi…Trên gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Tuyết Hi lộ ra tuyệt vọng.Đúng lúc này, tầng thứ ba của Trấn Ma Tháp, trên đám mây, từng đợt gió mát tựnhiên sinh ra, vô cùng khéo léo thổi đi toàn bộ tử khí, bất chợt vờn quanh bêncạnh Đồ Tuyết Hi.Cùng lúc đó, trên mặt Đồ Tuyết Hi đột nhiên lộ ra vẻ đờ đẫn……Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, bên trong cự tháp.Tầng thứ ba, trên đám mây.Gió mát nhẹ thổi, thổi tới trên người Đồ Tuyết Hi.Bỗng nhiên gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Tuyết Hi lộ ra vẻ đờ đẫn.Trong đầu giống như bị một cái chùy to đánh trúng, hoảng hốt một lát.Trong đầu Đồ Tuyết Hi chậm rãi xuất hiện một ý nghĩ.Sáng tạo? Từ không đến có?Trong đầu nàng loáng thoáng cảm thấy hiểu ra được gì đó, giống như cái gìcũng không bắt được.Những lời sư tôn từng nói với nàng đều từng câu xuất hiện ở trái tim.“Không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại, chỉ cần ngươi muốn nó tồntại, vậy nó sẽ tồn tại!”Gương mặt sư tôn như ẩn như hiện, xuất hiện ở trái tim nàng.Từ không đến có…Vốn không có khả năng sẽ có pháp quyết tu luyện gì đó.Bởi vì toàn bộ đều là không.Chỉ có nàng nói có, pháp quyết mới xuất hiện.Lúc này mới chính thức từ không đến có.Đạt tới cực hạn của đạo này, ngay cả pháp quyết đều cần từ không đến có xuấthiện!