Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 489: Sông Ngân Thiên tính là gì 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết không có ý che giấu, nói ra chuyện Giới Kỳ Bàncủa nàng thiếu đồ.Sau khi Ngao Dạ nghe xong, im lặng một lát.Lão ta bất chợt lấy hai lọ cờ trong nhẫn trữ vật ra, một đen một trắng trôi nổigiữa không trung, bày ra lực lượng cấp bậc pháp bảo.“Là hai thứ này sao?”Long Quân Ngao Dạ mở miệng dò hỏi.“Đúng vậy, chính là hai thứ này.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn hai lọ cờ, lập tức cảm nhận được Giới Kỳ Bàn chấnđộng.Hai lọ cờ này đúng là thứ thiếu hụt của Giới Kỳ Bàn.“Hai thứ này vốn là đồ của sư tôn ngươi, ngươi đã muốn, vậy thì cầm đi, coinhư ta trả lại cho tôn sư.”Lúc này Long Quân Ngao Dạ trả hai lọ cờ cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Thứ này vốn là lúc trước lão ta bị tông chủ của Vô Đạo Tông xếp vào bẫy, saukhi lấy đi bàn cờ thì để lại thứ này, dùng để trào phúng lão ta.Ừm, theo ý lão ta, lọ cờ này là thứ tông chủ của Vô Đạo Tông dùng để tràophúng lão ta.Nếu không thì với thực lực của tông chủ Vô Đạo Tông, nếu lúc ấy cướp đoạt,lão ta đã không lấy được hai lọ cờ này.Tông chủ của Vô Đạo Tông để lại hai lọ cờ này, chỉ có một ý.Nói với lão ta, lão ta đã bị bày kế, hơn nữa tông chủ của Vô Đạo Tông sẽ tới lấybất cứ lúc nào.“Đa tạ Long Quân.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhận lấy hai lọ cờ này.Hai lọ cờ tới tay, Giới Kỳ Bàn của nàng lập tức bay ra ngoài.Hai lọ cờ cảm nhận được khí tức của bàn cờ, lập tức như sống lại.Vậy mà khí tức của hai lọ cờ chỉ trong nháy mắt đột phá tới linh bảo, bay tớiphía trên mặt bàn cờ, một quân cờ hư ảo cũng xuất hiện trên lọ cờ.Nhìn thấy cảnh này, Long Quân Ngao Dạ trợn to mắt.Hai lọ cờ này là linh bảo sao?Nhìn bộ dạng, hình như còn là linh bảo thượng phẩm.Sao có thể có chuyện này.Lão ta có được hai lọ cờ lâu như vậy, cũng từng nhìn kỹ, căn bản không pháthiện được gì, chỉ nghĩ là hai kiện pháp bảo mà thôi.Sao đến tay Đạm Đài Lạc Tuyết, thì biến thành linh bảo?Long Quân Ngao Dạ vô cùng đau lòng.Nếu là hai kiện linh bảo, sao lão ta có thể đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết đơn giảnnhư thế.Hai kiện pháp bảo lão ta đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết, đúng là không có tổn thấtgì đối với lão ta, nhưng hai kiện linh bảo lão ta đau lòng.Phải biết rằng linh bảo trong long phủ cũng có hạn…Long Quân đau lòng thì đau lòng, nhưng lão ta không dám đòi lại Đạm Đài LạcTuyết.Đã đưa đi, còn muốn lấy trở về.Cho dù là tên tuổi của thần thú hộ pháp Vô Đạo Tông cũng khó đảm bảo cholão ta.Ôm loại tâm tư này.Long Quân chỉ có thể nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết với vẻ đầy chờ mong.Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn bàn cờ xảy ra biến hóa, không để ý tới Long Quân,nàng đang cảm nhận tin tức mà Giới Kỳ Bàn truyền cho nàng.Trong hai lọ cờ này có tổng cộng 361 quân cờ, trong đó quân đen có 181 viên,quân trắng có 180 viên.Trong 361 quân cờ này, đều niêm phong cất vào một hư ảnh thần thú ThượngCổ, bày bàn cờ có thể triệu hoán hư ảnh thần thú chiến đấu.Sau khi biết rõ tin tức này.Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức kinh hãi.Không ngờ tới Giới Kỳ Bàn đạt được lọ cờ này xong, vậy mà tăng năng lựcmạnh như thế.361 quân cờ có thể triệu hoán hư ảnh thần thú.Đây không phải là tiến thêm một bước lực khống chế sau khi nàng bày bàn cờư?Nhận được năng lực này.Đạm Đài Lạc Tuyết tin tưởng đã tăng lên không ít.Nếu nàng cũng đặt chân tới cảnh giới Đại Thừa, vậy nàng có nắm chắc có thểchiến đấu với đại sư huynh.Tuyệt đối sẽ không như trước đây, nhưng mà khí thế khiến nàng sinh ra áp lực.“Đa tạ Long Quân, nếu như đã lấy được, vậy ta đi trước đây.”Đạm Đài Lạc Tuyết cất bàn cờ, chắp tay với Long Quân Ngao Dạ, dự định rờiđi.“Đợi một lát, đợi đã, xin hỏi gần đây tôn sư có khỏe không, hỗn tiểu tử nhà ta ởquý tông không trêu chọc chuyện gì đúng không?”Long Quân Ngao Dạ chắp tay hoàn lẽ, mở miệng dò hỏi.“Sư tôn nhà ta đương nhiên không sao, còn Ngao Ngự… Trước khi ta xuốngnúi, hắn sống không tệ, sư tôn rất xem trọng hắn, Long Quân cứ yên tâm.”“Được rồi, Long Quân, nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước, khi xuống núisư tôn hạ lệnh với ta, thành lập tiểu tông môn một phương, ta còn phải đi hoànthành mệnh lệnh.”Đạm Đài Lạc Tuyết một lòng muốn thoát thân, chẳng muốn nói thêm câu nào.“Đợi một chút, thành lập tiểu tông môn một phương sao? Chẳng lẽ gần đây ÂmDương Trận Tông và Thái Nhất Kiếm Tông liên tục có cao thủ ra ngoài, chínhlà vì chuyện này?”Bỗng nhiên Long Quân Ngao Dạ nghĩ tới gì đó, hỏi.Trong lòng lão ta thầm kêu kỳ lạ…Thành lập tiểu tông môn gì, cần hai Thánh Địa cùng điều động?

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết không có ý che giấu, nói ra chuyện Giới Kỳ Bàncủa nàng thiếu đồ.Sau khi Ngao Dạ nghe xong, im lặng một lát.Lão ta bất chợt lấy hai lọ cờ trong nhẫn trữ vật ra, một đen một trắng trôi nổigiữa không trung, bày ra lực lượng cấp bậc pháp bảo.“Là hai thứ này sao?”Long Quân Ngao Dạ mở miệng dò hỏi.“Đúng vậy, chính là hai thứ này.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn hai lọ cờ, lập tức cảm nhận được Giới Kỳ Bàn chấnđộng.Hai lọ cờ này đúng là thứ thiếu hụt của Giới Kỳ Bàn.“Hai thứ này vốn là đồ của sư tôn ngươi, ngươi đã muốn, vậy thì cầm đi, coinhư ta trả lại cho tôn sư.”Lúc này Long Quân Ngao Dạ trả hai lọ cờ cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Thứ này vốn là lúc trước lão ta bị tông chủ của Vô Đạo Tông xếp vào bẫy, saukhi lấy đi bàn cờ thì để lại thứ này, dùng để trào phúng lão ta.Ừm, theo ý lão ta, lọ cờ này là thứ tông chủ của Vô Đạo Tông dùng để tràophúng lão ta.Nếu không thì với thực lực của tông chủ Vô Đạo Tông, nếu lúc ấy cướp đoạt,lão ta đã không lấy được hai lọ cờ này.Tông chủ của Vô Đạo Tông để lại hai lọ cờ này, chỉ có một ý.Nói với lão ta, lão ta đã bị bày kế, hơn nữa tông chủ của Vô Đạo Tông sẽ tới lấybất cứ lúc nào.“Đa tạ Long Quân.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhận lấy hai lọ cờ này.Hai lọ cờ tới tay, Giới Kỳ Bàn của nàng lập tức bay ra ngoài.Hai lọ cờ cảm nhận được khí tức của bàn cờ, lập tức như sống lại.Vậy mà khí tức của hai lọ cờ chỉ trong nháy mắt đột phá tới linh bảo, bay tớiphía trên mặt bàn cờ, một quân cờ hư ảo cũng xuất hiện trên lọ cờ.Nhìn thấy cảnh này, Long Quân Ngao Dạ trợn to mắt.Hai lọ cờ này là linh bảo sao?Nhìn bộ dạng, hình như còn là linh bảo thượng phẩm.Sao có thể có chuyện này.Lão ta có được hai lọ cờ lâu như vậy, cũng từng nhìn kỹ, căn bản không pháthiện được gì, chỉ nghĩ là hai kiện pháp bảo mà thôi.Sao đến tay Đạm Đài Lạc Tuyết, thì biến thành linh bảo?Long Quân Ngao Dạ vô cùng đau lòng.Nếu là hai kiện linh bảo, sao lão ta có thể đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết đơn giảnnhư thế.Hai kiện pháp bảo lão ta đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết, đúng là không có tổn thấtgì đối với lão ta, nhưng hai kiện linh bảo lão ta đau lòng.Phải biết rằng linh bảo trong long phủ cũng có hạn…Long Quân đau lòng thì đau lòng, nhưng lão ta không dám đòi lại Đạm Đài LạcTuyết.Đã đưa đi, còn muốn lấy trở về.Cho dù là tên tuổi của thần thú hộ pháp Vô Đạo Tông cũng khó đảm bảo cholão ta.Ôm loại tâm tư này.Long Quân chỉ có thể nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết với vẻ đầy chờ mong.Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn bàn cờ xảy ra biến hóa, không để ý tới Long Quân,nàng đang cảm nhận tin tức mà Giới Kỳ Bàn truyền cho nàng.Trong hai lọ cờ này có tổng cộng 361 quân cờ, trong đó quân đen có 181 viên,quân trắng có 180 viên.Trong 361 quân cờ này, đều niêm phong cất vào một hư ảnh thần thú ThượngCổ, bày bàn cờ có thể triệu hoán hư ảnh thần thú chiến đấu.Sau khi biết rõ tin tức này.Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức kinh hãi.Không ngờ tới Giới Kỳ Bàn đạt được lọ cờ này xong, vậy mà tăng năng lựcmạnh như thế.361 quân cờ có thể triệu hoán hư ảnh thần thú.Đây không phải là tiến thêm một bước lực khống chế sau khi nàng bày bàn cờư?Nhận được năng lực này.Đạm Đài Lạc Tuyết tin tưởng đã tăng lên không ít.Nếu nàng cũng đặt chân tới cảnh giới Đại Thừa, vậy nàng có nắm chắc có thểchiến đấu với đại sư huynh.Tuyệt đối sẽ không như trước đây, nhưng mà khí thế khiến nàng sinh ra áp lực.“Đa tạ Long Quân, nếu như đã lấy được, vậy ta đi trước đây.”Đạm Đài Lạc Tuyết cất bàn cờ, chắp tay với Long Quân Ngao Dạ, dự định rờiđi.“Đợi một lát, đợi đã, xin hỏi gần đây tôn sư có khỏe không, hỗn tiểu tử nhà ta ởquý tông không trêu chọc chuyện gì đúng không?”Long Quân Ngao Dạ chắp tay hoàn lẽ, mở miệng dò hỏi.“Sư tôn nhà ta đương nhiên không sao, còn Ngao Ngự… Trước khi ta xuốngnúi, hắn sống không tệ, sư tôn rất xem trọng hắn, Long Quân cứ yên tâm.”“Được rồi, Long Quân, nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước, khi xuống núisư tôn hạ lệnh với ta, thành lập tiểu tông môn một phương, ta còn phải đi hoànthành mệnh lệnh.”Đạm Đài Lạc Tuyết một lòng muốn thoát thân, chẳng muốn nói thêm câu nào.“Đợi một chút, thành lập tiểu tông môn một phương sao? Chẳng lẽ gần đây ÂmDương Trận Tông và Thái Nhất Kiếm Tông liên tục có cao thủ ra ngoài, chínhlà vì chuyện này?”Bỗng nhiên Long Quân Ngao Dạ nghĩ tới gì đó, hỏi.Trong lòng lão ta thầm kêu kỳ lạ…Thành lập tiểu tông môn gì, cần hai Thánh Địa cùng điều động?

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết không có ý che giấu, nói ra chuyện Giới Kỳ Bàncủa nàng thiếu đồ.Sau khi Ngao Dạ nghe xong, im lặng một lát.Lão ta bất chợt lấy hai lọ cờ trong nhẫn trữ vật ra, một đen một trắng trôi nổigiữa không trung, bày ra lực lượng cấp bậc pháp bảo.“Là hai thứ này sao?”Long Quân Ngao Dạ mở miệng dò hỏi.“Đúng vậy, chính là hai thứ này.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn hai lọ cờ, lập tức cảm nhận được Giới Kỳ Bàn chấnđộng.Hai lọ cờ này đúng là thứ thiếu hụt của Giới Kỳ Bàn.“Hai thứ này vốn là đồ của sư tôn ngươi, ngươi đã muốn, vậy thì cầm đi, coinhư ta trả lại cho tôn sư.”Lúc này Long Quân Ngao Dạ trả hai lọ cờ cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Thứ này vốn là lúc trước lão ta bị tông chủ của Vô Đạo Tông xếp vào bẫy, saukhi lấy đi bàn cờ thì để lại thứ này, dùng để trào phúng lão ta.Ừm, theo ý lão ta, lọ cờ này là thứ tông chủ của Vô Đạo Tông dùng để tràophúng lão ta.Nếu không thì với thực lực của tông chủ Vô Đạo Tông, nếu lúc ấy cướp đoạt,lão ta đã không lấy được hai lọ cờ này.Tông chủ của Vô Đạo Tông để lại hai lọ cờ này, chỉ có một ý.Nói với lão ta, lão ta đã bị bày kế, hơn nữa tông chủ của Vô Đạo Tông sẽ tới lấybất cứ lúc nào.“Đa tạ Long Quân.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhận lấy hai lọ cờ này.Hai lọ cờ tới tay, Giới Kỳ Bàn của nàng lập tức bay ra ngoài.Hai lọ cờ cảm nhận được khí tức của bàn cờ, lập tức như sống lại.Vậy mà khí tức của hai lọ cờ chỉ trong nháy mắt đột phá tới linh bảo, bay tớiphía trên mặt bàn cờ, một quân cờ hư ảo cũng xuất hiện trên lọ cờ.Nhìn thấy cảnh này, Long Quân Ngao Dạ trợn to mắt.Hai lọ cờ này là linh bảo sao?Nhìn bộ dạng, hình như còn là linh bảo thượng phẩm.Sao có thể có chuyện này.Lão ta có được hai lọ cờ lâu như vậy, cũng từng nhìn kỹ, căn bản không pháthiện được gì, chỉ nghĩ là hai kiện pháp bảo mà thôi.Sao đến tay Đạm Đài Lạc Tuyết, thì biến thành linh bảo?Long Quân Ngao Dạ vô cùng đau lòng.Nếu là hai kiện linh bảo, sao lão ta có thể đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết đơn giảnnhư thế.Hai kiện pháp bảo lão ta đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết, đúng là không có tổn thấtgì đối với lão ta, nhưng hai kiện linh bảo lão ta đau lòng.Phải biết rằng linh bảo trong long phủ cũng có hạn…Long Quân đau lòng thì đau lòng, nhưng lão ta không dám đòi lại Đạm Đài LạcTuyết.Đã đưa đi, còn muốn lấy trở về.Cho dù là tên tuổi của thần thú hộ pháp Vô Đạo Tông cũng khó đảm bảo cholão ta.Ôm loại tâm tư này.Long Quân chỉ có thể nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết với vẻ đầy chờ mong.Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn bàn cờ xảy ra biến hóa, không để ý tới Long Quân,nàng đang cảm nhận tin tức mà Giới Kỳ Bàn truyền cho nàng.Trong hai lọ cờ này có tổng cộng 361 quân cờ, trong đó quân đen có 181 viên,quân trắng có 180 viên.Trong 361 quân cờ này, đều niêm phong cất vào một hư ảnh thần thú ThượngCổ, bày bàn cờ có thể triệu hoán hư ảnh thần thú chiến đấu.Sau khi biết rõ tin tức này.Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức kinh hãi.Không ngờ tới Giới Kỳ Bàn đạt được lọ cờ này xong, vậy mà tăng năng lựcmạnh như thế.361 quân cờ có thể triệu hoán hư ảnh thần thú.Đây không phải là tiến thêm một bước lực khống chế sau khi nàng bày bàn cờư?Nhận được năng lực này.Đạm Đài Lạc Tuyết tin tưởng đã tăng lên không ít.Nếu nàng cũng đặt chân tới cảnh giới Đại Thừa, vậy nàng có nắm chắc có thểchiến đấu với đại sư huynh.Tuyệt đối sẽ không như trước đây, nhưng mà khí thế khiến nàng sinh ra áp lực.“Đa tạ Long Quân, nếu như đã lấy được, vậy ta đi trước đây.”Đạm Đài Lạc Tuyết cất bàn cờ, chắp tay với Long Quân Ngao Dạ, dự định rờiđi.“Đợi một lát, đợi đã, xin hỏi gần đây tôn sư có khỏe không, hỗn tiểu tử nhà ta ởquý tông không trêu chọc chuyện gì đúng không?”Long Quân Ngao Dạ chắp tay hoàn lẽ, mở miệng dò hỏi.“Sư tôn nhà ta đương nhiên không sao, còn Ngao Ngự… Trước khi ta xuốngnúi, hắn sống không tệ, sư tôn rất xem trọng hắn, Long Quân cứ yên tâm.”“Được rồi, Long Quân, nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước, khi xuống núisư tôn hạ lệnh với ta, thành lập tiểu tông môn một phương, ta còn phải đi hoànthành mệnh lệnh.”Đạm Đài Lạc Tuyết một lòng muốn thoát thân, chẳng muốn nói thêm câu nào.“Đợi một chút, thành lập tiểu tông môn một phương sao? Chẳng lẽ gần đây ÂmDương Trận Tông và Thái Nhất Kiếm Tông liên tục có cao thủ ra ngoài, chínhlà vì chuyện này?”Bỗng nhiên Long Quân Ngao Dạ nghĩ tới gì đó, hỏi.Trong lòng lão ta thầm kêu kỳ lạ…Thành lập tiểu tông môn gì, cần hai Thánh Địa cùng điều động?

Chương 489: Sông Ngân Thiên tính là gì 1