Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 500: Khó chơi 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bức tường ở bốn phía bàn cờ lập tức vỡ vụn.Nhưng ngay sau đó, lại có lực lượng vô hình xuất hiện, khiến bức tường ở bốnphía khôi phục như cũ.Diệp Lạc không tin.Lại ra tay…Nhưng không có bất ngờ xảy ra, bức tường lại khôi phục.Diệp Lạc lại ra tay một lần nữa…Lặp đi lặp lại.Không biết giằng co bao lâu.Diệp Lạc mới dừng lại.Hắn ta xem như nhìn ra, hình như bàn cờ này không thể phá.Cho dù chiến lực của hắn ta cường đại đến mức đủ nghiền nát bàn cờ, nhưngvẫn không thể phá.Bởi vì bàn cờ vừa phá nát.Bàn cờ sẽ lập tức khôi phục, căn bản không cho cơ hội.Nhưng mà, tuy hắn ta không làm gì được Đạm Đài Lạc Tuyết, nhưng vừa vặnchỉ là hắn ta không tìm thấy Đạm Đài Lạc Tuyết mà thôi.Mà Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không có cách nào với hắn ta.Những hư ảnh dị thú này, Diệp Lạc không biết từ đâu tới, nhưng căn bản khônglàm gì được hắn ta.Hắn ta thêm chút lực lượng vào Vô Tẫn Kiếm Hồ, đều có thể dễ dàng chống cựlại những hư ảnh dị thú này.“Khó chơi.”Đây là đánh giá của Diệp Lạc dành cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Nhưng không hơn.Diệp Lạc nghĩ một lát, giơ tay cất Hoang Kiếm đi, hai tay kết động pháp quyết,nặn ra một tư thế kỳ lạ.Ong…Diệp Lạc hơi nhắm mắt, quanh người hắn ta đột nhiên xuất hiện một phù vănkim sắc huyền ảo thần bí.Phù văn kim sắc xuất hiện, chuyển động vài vòng quanh hắn ta, bất chợt bay vềphía bàn cờ.Khi phù văn kim sắc đụng tới bàn cờ, Thiên Địa bên ngoài giống như chịu loạitriệu hoán nào đó, lực áp bách rất lớn từ bên ngoài truyền đến, dễ dàng phá náttường trong bàn cờ.Bức tường của bàn cờ muốn khôi phục lại, nhưng phù văn kim sắc và Thiên Địasinh ra cộng minh, hai thứ này liên hệ với nhau, bàn cờ kẹp ở giữa, căn bảnkhông thể tiếp tục khôi phục.Nhìn thấy cảnh tượng này.Diệp Lạc lộ ra nụ cười.Quả nhiên có thể.Nếu hắn ta không thể phá vỡ bức tường.Vậy thì để Thiên Địa tới phá.Bàn cờ này cường thịnh tới mấy cũng không thể đối kháng với Thiên Địa.Nhìn phù văn kim sắc ở trời không đang không ngừng sinh ra cộng minh vớiThiên Địa.Diệp Lạc mới mở miệng gọi Đạm Đài Lạc Tuyết ra.Nhưng mà lần này, không cần Diệp Lạc gọi ra, Đạm Đài Lạc Tuyết đã tự mìnhxuất hiện.“Đại sư huynh, huynh làm thế nào vậy?”Cơ thể Đạm Đài Lạc Tuyết chậm rãi từ trong hư không ra, ánh mắt hơi u oánnhìn Diệp Lạc.Nàng xem như thấy được lực lượng của Đại Thừa.Hai lọ cờ của nàng có 361 quân cờ, ngay cả tư cách khiến Diệp Lạc ra tay cũngkhông có, chỉ dựa vào phi kiếm đều có thể dễ dàng đỡ được.Ngay cả hai lọ cờ đều đã vô dụng đối với Diệp Lạc, những chiêu thức khác càngnhư vậy.Nhưng mà khiến nàng tò mò, còn là phù văn kim sắc này, vậy mà dẫn độngThiên Địa bên ngoài, tiến hành công kích đối với bàn cờ của nàng, khiến bàn cờcủa nàng không thể khôi phục, đây mới là trọng điểm.“Đây là thiên phú của ta, những phù văn kim sắc này của ta vốn là hướng trờilấy ra, đương nhiên là có thể cộng minh với Thiên Địa, nhưng mà sư muội,muội đúng là khó chơi…”Diệp Lạc lắc đầu, có chút cảm khái.Vốn còn muốn chỉ điểm cho sư muội này một chút.Bỗng nhiên hắn cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Cổ Châu.Đây là bên Trương Hàn Tô Càn Nguyên bắt đầu thành lập Thiên Địa rồi hả?…Thương Châu, đỉnh 54 dãy núi Cổ Thiên Phong.Diệp Lạc và Đạm Đài Lạc Tuyết về nơi này một lần nữa.Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Cổ Châu.Với thực lực của bọn họ, đương nhiên không chỉ là đơn giản như mặt ngoài.Ở trong mắt bọn họ.Số mệnh Cổ Châu đang chấn động, cũng đang hội tụ.Mơ hồ có xu thế sắp ngưng tụ thành hình.Đây rõ ràng cho thấy Thánh Địa sắp sửa thành lập.“Sư muội, chuyện so tài tạm để sang một bên, hiện giờ tiến hành tuyên báo vớiThiên Địa, thành lập Thánh Địa đi.”Diệp Lạc chậm rãi nói.Mới mở miệng đã nói thẳng ra.Tránh cho Đạm Đài Lạc Tuyết lại tiếp tục truy hỏi hắn ta, phù văn kim sắc vừarồi là gì.“Ừm… Được, đại sư huynh, ta nghe lời huynh.”Đạm Đài Lạc Tuyết trầm ngâm một lát, gật đầu nói.“Ừm, sư muội đợi một lát.”Sau khi Diệp Lạc nói xong, đi tới chỗ miệng núi, búng xuống phía dưới, một tiakiếm khí bắn ra.Rất nhanh, một đệ tử mặc trang phục của Thái Nhất Kiếm Tông ngự kiếm màđến.“Đệ tử tham kiến tông chủ!”Đệ tử này cúi người thi lễ với Diệp Lạc, nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết, muốnhành lễ, nhưng không biết nên gọi Đạm Đài Lạc Tuyết thế nào, nghĩ một lát,vẫn không rõ, chỉ có thể duy trì im lặng.“Đi thông báo với đám đại trưởng lão, chuẩn bị bắt đầu xây dựng Thánh Địa,bảo đám người Thương Châu vốn có Thánh Địa phối hợp một chút.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Đạm Đài Lạc Tuyết muốn thành lập Thánh Địa, nhưng cần hàng loạt ngườiquản lý, cho nên cấp cao quản lý Thánh Địa vốn có ở Thương Châu không bịtru diệt hoặc đuổi đi, mà giữ lại.Dùng những người này trợ giúp Đạm Đài Lạc Tuyết quản lý Thánh Địa.Còn chuyện liên quan tới lòng trung thành…Hoàn toàn không cần sợ.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bức tường ở bốn phía bàn cờ lập tức vỡ vụn.Nhưng ngay sau đó, lại có lực lượng vô hình xuất hiện, khiến bức tường ở bốnphía khôi phục như cũ.Diệp Lạc không tin.Lại ra tay…Nhưng không có bất ngờ xảy ra, bức tường lại khôi phục.Diệp Lạc lại ra tay một lần nữa…Lặp đi lặp lại.Không biết giằng co bao lâu.Diệp Lạc mới dừng lại.Hắn ta xem như nhìn ra, hình như bàn cờ này không thể phá.Cho dù chiến lực của hắn ta cường đại đến mức đủ nghiền nát bàn cờ, nhưngvẫn không thể phá.Bởi vì bàn cờ vừa phá nát.Bàn cờ sẽ lập tức khôi phục, căn bản không cho cơ hội.Nhưng mà, tuy hắn ta không làm gì được Đạm Đài Lạc Tuyết, nhưng vừa vặnchỉ là hắn ta không tìm thấy Đạm Đài Lạc Tuyết mà thôi.Mà Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không có cách nào với hắn ta.Những hư ảnh dị thú này, Diệp Lạc không biết từ đâu tới, nhưng căn bản khônglàm gì được hắn ta.Hắn ta thêm chút lực lượng vào Vô Tẫn Kiếm Hồ, đều có thể dễ dàng chống cựlại những hư ảnh dị thú này.“Khó chơi.”Đây là đánh giá của Diệp Lạc dành cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Nhưng không hơn.Diệp Lạc nghĩ một lát, giơ tay cất Hoang Kiếm đi, hai tay kết động pháp quyết,nặn ra một tư thế kỳ lạ.Ong…Diệp Lạc hơi nhắm mắt, quanh người hắn ta đột nhiên xuất hiện một phù vănkim sắc huyền ảo thần bí.Phù văn kim sắc xuất hiện, chuyển động vài vòng quanh hắn ta, bất chợt bay vềphía bàn cờ.Khi phù văn kim sắc đụng tới bàn cờ, Thiên Địa bên ngoài giống như chịu loạitriệu hoán nào đó, lực áp bách rất lớn từ bên ngoài truyền đến, dễ dàng phá náttường trong bàn cờ.Bức tường của bàn cờ muốn khôi phục lại, nhưng phù văn kim sắc và Thiên Địasinh ra cộng minh, hai thứ này liên hệ với nhau, bàn cờ kẹp ở giữa, căn bảnkhông thể tiếp tục khôi phục.Nhìn thấy cảnh tượng này.Diệp Lạc lộ ra nụ cười.Quả nhiên có thể.Nếu hắn ta không thể phá vỡ bức tường.Vậy thì để Thiên Địa tới phá.Bàn cờ này cường thịnh tới mấy cũng không thể đối kháng với Thiên Địa.Nhìn phù văn kim sắc ở trời không đang không ngừng sinh ra cộng minh vớiThiên Địa.Diệp Lạc mới mở miệng gọi Đạm Đài Lạc Tuyết ra.Nhưng mà lần này, không cần Diệp Lạc gọi ra, Đạm Đài Lạc Tuyết đã tự mìnhxuất hiện.“Đại sư huynh, huynh làm thế nào vậy?”Cơ thể Đạm Đài Lạc Tuyết chậm rãi từ trong hư không ra, ánh mắt hơi u oánnhìn Diệp Lạc.Nàng xem như thấy được lực lượng của Đại Thừa.Hai lọ cờ của nàng có 361 quân cờ, ngay cả tư cách khiến Diệp Lạc ra tay cũngkhông có, chỉ dựa vào phi kiếm đều có thể dễ dàng đỡ được.Ngay cả hai lọ cờ đều đã vô dụng đối với Diệp Lạc, những chiêu thức khác càngnhư vậy.Nhưng mà khiến nàng tò mò, còn là phù văn kim sắc này, vậy mà dẫn độngThiên Địa bên ngoài, tiến hành công kích đối với bàn cờ của nàng, khiến bàn cờcủa nàng không thể khôi phục, đây mới là trọng điểm.“Đây là thiên phú của ta, những phù văn kim sắc này của ta vốn là hướng trờilấy ra, đương nhiên là có thể cộng minh với Thiên Địa, nhưng mà sư muội,muội đúng là khó chơi…”Diệp Lạc lắc đầu, có chút cảm khái.Vốn còn muốn chỉ điểm cho sư muội này một chút.Bỗng nhiên hắn cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Cổ Châu.Đây là bên Trương Hàn Tô Càn Nguyên bắt đầu thành lập Thiên Địa rồi hả?…Thương Châu, đỉnh 54 dãy núi Cổ Thiên Phong.Diệp Lạc và Đạm Đài Lạc Tuyết về nơi này một lần nữa.Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Cổ Châu.Với thực lực của bọn họ, đương nhiên không chỉ là đơn giản như mặt ngoài.Ở trong mắt bọn họ.Số mệnh Cổ Châu đang chấn động, cũng đang hội tụ.Mơ hồ có xu thế sắp ngưng tụ thành hình.Đây rõ ràng cho thấy Thánh Địa sắp sửa thành lập.“Sư muội, chuyện so tài tạm để sang một bên, hiện giờ tiến hành tuyên báo vớiThiên Địa, thành lập Thánh Địa đi.”Diệp Lạc chậm rãi nói.Mới mở miệng đã nói thẳng ra.Tránh cho Đạm Đài Lạc Tuyết lại tiếp tục truy hỏi hắn ta, phù văn kim sắc vừarồi là gì.“Ừm… Được, đại sư huynh, ta nghe lời huynh.”Đạm Đài Lạc Tuyết trầm ngâm một lát, gật đầu nói.“Ừm, sư muội đợi một lát.”Sau khi Diệp Lạc nói xong, đi tới chỗ miệng núi, búng xuống phía dưới, một tiakiếm khí bắn ra.Rất nhanh, một đệ tử mặc trang phục của Thái Nhất Kiếm Tông ngự kiếm màđến.“Đệ tử tham kiến tông chủ!”Đệ tử này cúi người thi lễ với Diệp Lạc, nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết, muốnhành lễ, nhưng không biết nên gọi Đạm Đài Lạc Tuyết thế nào, nghĩ một lát,vẫn không rõ, chỉ có thể duy trì im lặng.“Đi thông báo với đám đại trưởng lão, chuẩn bị bắt đầu xây dựng Thánh Địa,bảo đám người Thương Châu vốn có Thánh Địa phối hợp một chút.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Đạm Đài Lạc Tuyết muốn thành lập Thánh Địa, nhưng cần hàng loạt ngườiquản lý, cho nên cấp cao quản lý Thánh Địa vốn có ở Thương Châu không bịtru diệt hoặc đuổi đi, mà giữ lại.Dùng những người này trợ giúp Đạm Đài Lạc Tuyết quản lý Thánh Địa.Còn chuyện liên quan tới lòng trung thành…Hoàn toàn không cần sợ.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bức tường ở bốn phía bàn cờ lập tức vỡ vụn.Nhưng ngay sau đó, lại có lực lượng vô hình xuất hiện, khiến bức tường ở bốnphía khôi phục như cũ.Diệp Lạc không tin.Lại ra tay…Nhưng không có bất ngờ xảy ra, bức tường lại khôi phục.Diệp Lạc lại ra tay một lần nữa…Lặp đi lặp lại.Không biết giằng co bao lâu.Diệp Lạc mới dừng lại.Hắn ta xem như nhìn ra, hình như bàn cờ này không thể phá.Cho dù chiến lực của hắn ta cường đại đến mức đủ nghiền nát bàn cờ, nhưngvẫn không thể phá.Bởi vì bàn cờ vừa phá nát.Bàn cờ sẽ lập tức khôi phục, căn bản không cho cơ hội.Nhưng mà, tuy hắn ta không làm gì được Đạm Đài Lạc Tuyết, nhưng vừa vặnchỉ là hắn ta không tìm thấy Đạm Đài Lạc Tuyết mà thôi.Mà Đạm Đài Lạc Tuyết cũng không có cách nào với hắn ta.Những hư ảnh dị thú này, Diệp Lạc không biết từ đâu tới, nhưng căn bản khônglàm gì được hắn ta.Hắn ta thêm chút lực lượng vào Vô Tẫn Kiếm Hồ, đều có thể dễ dàng chống cựlại những hư ảnh dị thú này.“Khó chơi.”Đây là đánh giá của Diệp Lạc dành cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Nhưng không hơn.Diệp Lạc nghĩ một lát, giơ tay cất Hoang Kiếm đi, hai tay kết động pháp quyết,nặn ra một tư thế kỳ lạ.Ong…Diệp Lạc hơi nhắm mắt, quanh người hắn ta đột nhiên xuất hiện một phù vănkim sắc huyền ảo thần bí.Phù văn kim sắc xuất hiện, chuyển động vài vòng quanh hắn ta, bất chợt bay vềphía bàn cờ.Khi phù văn kim sắc đụng tới bàn cờ, Thiên Địa bên ngoài giống như chịu loạitriệu hoán nào đó, lực áp bách rất lớn từ bên ngoài truyền đến, dễ dàng phá náttường trong bàn cờ.Bức tường của bàn cờ muốn khôi phục lại, nhưng phù văn kim sắc và Thiên Địasinh ra cộng minh, hai thứ này liên hệ với nhau, bàn cờ kẹp ở giữa, căn bảnkhông thể tiếp tục khôi phục.Nhìn thấy cảnh tượng này.Diệp Lạc lộ ra nụ cười.Quả nhiên có thể.Nếu hắn ta không thể phá vỡ bức tường.Vậy thì để Thiên Địa tới phá.Bàn cờ này cường thịnh tới mấy cũng không thể đối kháng với Thiên Địa.Nhìn phù văn kim sắc ở trời không đang không ngừng sinh ra cộng minh vớiThiên Địa.Diệp Lạc mới mở miệng gọi Đạm Đài Lạc Tuyết ra.Nhưng mà lần này, không cần Diệp Lạc gọi ra, Đạm Đài Lạc Tuyết đã tự mìnhxuất hiện.“Đại sư huynh, huynh làm thế nào vậy?”Cơ thể Đạm Đài Lạc Tuyết chậm rãi từ trong hư không ra, ánh mắt hơi u oánnhìn Diệp Lạc.Nàng xem như thấy được lực lượng của Đại Thừa.Hai lọ cờ của nàng có 361 quân cờ, ngay cả tư cách khiến Diệp Lạc ra tay cũngkhông có, chỉ dựa vào phi kiếm đều có thể dễ dàng đỡ được.Ngay cả hai lọ cờ đều đã vô dụng đối với Diệp Lạc, những chiêu thức khác càngnhư vậy.Nhưng mà khiến nàng tò mò, còn là phù văn kim sắc này, vậy mà dẫn độngThiên Địa bên ngoài, tiến hành công kích đối với bàn cờ của nàng, khiến bàn cờcủa nàng không thể khôi phục, đây mới là trọng điểm.“Đây là thiên phú của ta, những phù văn kim sắc này của ta vốn là hướng trờilấy ra, đương nhiên là có thể cộng minh với Thiên Địa, nhưng mà sư muội,muội đúng là khó chơi…”Diệp Lạc lắc đầu, có chút cảm khái.Vốn còn muốn chỉ điểm cho sư muội này một chút.Bỗng nhiên hắn cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Cổ Châu.Đây là bên Trương Hàn Tô Càn Nguyên bắt đầu thành lập Thiên Địa rồi hả?…Thương Châu, đỉnh 54 dãy núi Cổ Thiên Phong.Diệp Lạc và Đạm Đài Lạc Tuyết về nơi này một lần nữa.Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Cổ Châu.Với thực lực của bọn họ, đương nhiên không chỉ là đơn giản như mặt ngoài.Ở trong mắt bọn họ.Số mệnh Cổ Châu đang chấn động, cũng đang hội tụ.Mơ hồ có xu thế sắp ngưng tụ thành hình.Đây rõ ràng cho thấy Thánh Địa sắp sửa thành lập.“Sư muội, chuyện so tài tạm để sang một bên, hiện giờ tiến hành tuyên báo vớiThiên Địa, thành lập Thánh Địa đi.”Diệp Lạc chậm rãi nói.Mới mở miệng đã nói thẳng ra.Tránh cho Đạm Đài Lạc Tuyết lại tiếp tục truy hỏi hắn ta, phù văn kim sắc vừarồi là gì.“Ừm… Được, đại sư huynh, ta nghe lời huynh.”Đạm Đài Lạc Tuyết trầm ngâm một lát, gật đầu nói.“Ừm, sư muội đợi một lát.”Sau khi Diệp Lạc nói xong, đi tới chỗ miệng núi, búng xuống phía dưới, một tiakiếm khí bắn ra.Rất nhanh, một đệ tử mặc trang phục của Thái Nhất Kiếm Tông ngự kiếm màđến.“Đệ tử tham kiến tông chủ!”Đệ tử này cúi người thi lễ với Diệp Lạc, nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết, muốnhành lễ, nhưng không biết nên gọi Đạm Đài Lạc Tuyết thế nào, nghĩ một lát,vẫn không rõ, chỉ có thể duy trì im lặng.“Đi thông báo với đám đại trưởng lão, chuẩn bị bắt đầu xây dựng Thánh Địa,bảo đám người Thương Châu vốn có Thánh Địa phối hợp một chút.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Đạm Đài Lạc Tuyết muốn thành lập Thánh Địa, nhưng cần hàng loạt ngườiquản lý, cho nên cấp cao quản lý Thánh Địa vốn có ở Thương Châu không bịtru diệt hoặc đuổi đi, mà giữ lại.Dùng những người này trợ giúp Đạm Đài Lạc Tuyết quản lý Thánh Địa.Còn chuyện liên quan tới lòng trung thành…Hoàn toàn không cần sợ.