Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 502: Sở Duyên “hùng tâm tráng chí”
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng bên Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, có lẽ không gặp chuyện không mayđúng không?Hẳn là không…Dù sao đây là hệ thống đảm bảo.Hai con hồ yêu này nhất định sẽ thành phế vật.Nhưng mà…Để hai con hồ yêu trên núi, cộng thêm còn có hai con hàng Tô Hề và Hoa ThầnY ở đây, cho dù thế nào hắn cũng cảm thấy lo lắng.“Thôi, trước khi đi, sắp xếp hai đệ tử này trước.”Sở Duyên sờ cằm, trong lòng có mưu đồ.Hắn đang mưu đồ, làm thế nào mới có thể sắp xếp cho hai đệ tử này.Hoa Thần Y…Sai đối phương đến chỗ đống sắt vụn, Thần Binh Các đi, lừa gạt một chút nóibên trong có thần binh, bảo đối phương đi tìm hiểu, không được một kiện thầnbinh tán thành, thì không thể đi ra.Dù sao bên trong Thần Binh Các không có gì, chỉ là một sắt vụn vô dụng, HoaThần Y tuyệt đối không nhìn ra được gì.Vứt Hoa Thần Y vào Thần Binh Các, thì có thể yên tâm.Còn Tô Hề…Sở Duyên trái lo phải nghĩ, cuối cùng vốn định mang Tô Hề đi, như vậy ổn thỏamột chút.Đến lúc đó trên núi chỉ còn lại Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, cho dù thế nào cũngkhông có khả năng thành tài.Không sai, chính là như vậy.Nghĩ như thế, đôi mắt Sở Duyên sáng lên, hoàn toàn nghĩ thông suốt.Tuy được hệ thống đảm bảo đệ tử phế vật rất ít, nhưng đại lục rộng như thế,luôn có cơ hội tìm được.Chẳng qua cần tốn thời gian.Sở Duyên nghĩ thông suốt mọi chuyện, lúc này đứng dậy khỏi tảng đá.Hắn phải lên núi tìm mấy đệ tử này.Sau khi lên núi, trạng thái vô địch của hắn sẽ tắt.Sở Duyên cũng đã chuẩn bị tâm lý, hắn hít sâu một hơi, đang chuẩn bị cất bướcđi vào trong sơn môn.Hắn mới bước ra một bước.Lại là một chuyện vô cùng trùng hợp xảy ra.Lúc này con hàng Lý Nhị Cương xuống núi.Thành công ngăn cản Sở Duyên lên núi.Sở Duyên đứng bên ngoài sơn môn, ánh mắt nhìn Lý Nhị Cương, có chút khôngrõ chân tướng.Chỉ thấy Lý Nhị Cương bưng một cái bàn to trong tay, đang đi xuống.Trên bàn đặt đầy thức ăn, mùi thơm ở ngoài sơn môn đều có thể ngửi thấy.Lý Nhị Cương này muốn làm gì?Sở Duyên nhíu mày, lẳng lặng nhìn con hàng này đi xuống.Tốc độ của Lý Nhị Cương không nhanh, chỉ một lát sau đã đi xuống.“Tông chủ! Tông chủ! Ta đến đây!”Lý Nhị Cương đặt bàn xuống, nở nụ cười nhìn về phía Sở Duyên.“Người nào bảo ngươi bưng rượu và đồ ăn xuống?”Sở Duyên nhìn bàn đồ ăn trước mặt, vô cùng kinh ngạc hỏi.“Không có ai, ta thấy tông chủ vẫn luôn ở dưới núi, cũng không lên núi, cho nênta bưng bàn rượu và đồ ăn tới, tông chủ ngươi mau nhân lúc còn nóng ăn đi, nếucòn muốn ăn món gì, thì nói với ta, ta lập tức đi làm.”Lý Nhị Cương cười nói.“Ngươi… Thôi.”Sở Duyên lắc đầu, không muốn vứt bỏ lòng tốt của người ta, vung tay lên, xuatan quang điểm kim sắc quanh người hắn đến bên cạnh người.Hắn đang định ngồi xuống.Cúi đầu nhìn một lát, lại phát hiện căn bản không có vị trí có thể khiến hắn ngồixuống.“Chuyện này, tông chủ đợi một lát, ghế dựa tới đây, ghế dựa tới đây!”Lý Nhị Cương rất có mắt nhìn lấy một cái ghế từ trong túi trữ vật ra, đặt xuống.Nhìn thấy cảnh tượng này.Sở Duyên mới đi tới chỗ ghế, ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa, chuẩn bị nhấmnháp một chút.Hắn vừa định kẹp một miếng đồ ăn, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn về phía LýNhị Cương.“Đúng rồi, Nhị Cương.”Sở Duyên đặt đũa xuống, chậm rãi nói.“Tông chủ có gì dặn dò?”Lý Nhị Cương vội vàng hỏi.“Ngươi đi gọi Tô Hề và Hoa Thần Y đến đây một chuyến.”Sở Duyên xua tay, nhẹ giọng nói.“Tông chủ, bây giờ sao?”Lý Nhị Cương ngẩng đầu dò hỏi.“Ừm, bây giờ.”Sở Duyên nhẹ nhàng gật đầu, nói.“Được rồi, tông chủ ngươi đợi một lát, ta sẽ đi ngay.”Lý Nhị Cương nhận được mệnh lệnh, không chần chừ nữa, vội vàng đi vàotrong tông.Sở Duyên nhìn theo Lý Nhị Cương rời đi, không nghĩ nhiều, im lặng ăn đồ ăn.Hắn mới ăn hai miếng, cảm nhận được linh khí đang tán loạn trong cơ thể hắn,thiếu chút nữa khiến cơ thể hắn không chống đỡ nổi mà bùng nổ.Lúc này Sở Duyên mới ý thức được, hiện giờ hắn là phàm nhân, những đồ ănnày đều bổ sung linh khí, hắn ăn nhiều, rất có khả năng cơ thể không chống đỡnổi mà bùng nổ.Chuyện này khiến Sở Duyên sợ tới mức lập tức bỏ đũa xuống.Hiện giờ hắn không thể tu luyện, hóa những linh khí này thành pháp lực, dù saođệ tử của hắn sắp đi xuống, nếu nhìn thấy hắn đột phá cảnh giới Luyện Khí, vậyhình tượng của hắn sẽ sụp đổ.Nhìn bàn đồ ăn này.Sở Duyên nghiến răng, im lặng điều chỉnh linh khí tán loạn trong cơ thể hắn.Trong đầu suy tính, có nên đến thành Ngân Nguyệt, tìm chưởng quầy kia, bảolão ta mở chi nhánh dưới chân núi hay không.Nhưng đây chỉ là ý nghĩ bất chợt lóe lên.Sở Duyên không thực sự suy tính.Hắn nhắm mắt lại, toàn tâm điều chỉnh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng bên Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, có lẽ không gặp chuyện không mayđúng không?Hẳn là không…Dù sao đây là hệ thống đảm bảo.Hai con hồ yêu này nhất định sẽ thành phế vật.Nhưng mà…Để hai con hồ yêu trên núi, cộng thêm còn có hai con hàng Tô Hề và Hoa ThầnY ở đây, cho dù thế nào hắn cũng cảm thấy lo lắng.“Thôi, trước khi đi, sắp xếp hai đệ tử này trước.”Sở Duyên sờ cằm, trong lòng có mưu đồ.Hắn đang mưu đồ, làm thế nào mới có thể sắp xếp cho hai đệ tử này.Hoa Thần Y…Sai đối phương đến chỗ đống sắt vụn, Thần Binh Các đi, lừa gạt một chút nóibên trong có thần binh, bảo đối phương đi tìm hiểu, không được một kiện thầnbinh tán thành, thì không thể đi ra.Dù sao bên trong Thần Binh Các không có gì, chỉ là một sắt vụn vô dụng, HoaThần Y tuyệt đối không nhìn ra được gì.Vứt Hoa Thần Y vào Thần Binh Các, thì có thể yên tâm.Còn Tô Hề…Sở Duyên trái lo phải nghĩ, cuối cùng vốn định mang Tô Hề đi, như vậy ổn thỏamột chút.Đến lúc đó trên núi chỉ còn lại Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, cho dù thế nào cũngkhông có khả năng thành tài.Không sai, chính là như vậy.Nghĩ như thế, đôi mắt Sở Duyên sáng lên, hoàn toàn nghĩ thông suốt.Tuy được hệ thống đảm bảo đệ tử phế vật rất ít, nhưng đại lục rộng như thế,luôn có cơ hội tìm được.Chẳng qua cần tốn thời gian.Sở Duyên nghĩ thông suốt mọi chuyện, lúc này đứng dậy khỏi tảng đá.Hắn phải lên núi tìm mấy đệ tử này.Sau khi lên núi, trạng thái vô địch của hắn sẽ tắt.Sở Duyên cũng đã chuẩn bị tâm lý, hắn hít sâu một hơi, đang chuẩn bị cất bướcđi vào trong sơn môn.Hắn mới bước ra một bước.Lại là một chuyện vô cùng trùng hợp xảy ra.Lúc này con hàng Lý Nhị Cương xuống núi.Thành công ngăn cản Sở Duyên lên núi.Sở Duyên đứng bên ngoài sơn môn, ánh mắt nhìn Lý Nhị Cương, có chút khôngrõ chân tướng.Chỉ thấy Lý Nhị Cương bưng một cái bàn to trong tay, đang đi xuống.Trên bàn đặt đầy thức ăn, mùi thơm ở ngoài sơn môn đều có thể ngửi thấy.Lý Nhị Cương này muốn làm gì?Sở Duyên nhíu mày, lẳng lặng nhìn con hàng này đi xuống.Tốc độ của Lý Nhị Cương không nhanh, chỉ một lát sau đã đi xuống.“Tông chủ! Tông chủ! Ta đến đây!”Lý Nhị Cương đặt bàn xuống, nở nụ cười nhìn về phía Sở Duyên.“Người nào bảo ngươi bưng rượu và đồ ăn xuống?”Sở Duyên nhìn bàn đồ ăn trước mặt, vô cùng kinh ngạc hỏi.“Không có ai, ta thấy tông chủ vẫn luôn ở dưới núi, cũng không lên núi, cho nênta bưng bàn rượu và đồ ăn tới, tông chủ ngươi mau nhân lúc còn nóng ăn đi, nếucòn muốn ăn món gì, thì nói với ta, ta lập tức đi làm.”Lý Nhị Cương cười nói.“Ngươi… Thôi.”Sở Duyên lắc đầu, không muốn vứt bỏ lòng tốt của người ta, vung tay lên, xuatan quang điểm kim sắc quanh người hắn đến bên cạnh người.Hắn đang định ngồi xuống.Cúi đầu nhìn một lát, lại phát hiện căn bản không có vị trí có thể khiến hắn ngồixuống.“Chuyện này, tông chủ đợi một lát, ghế dựa tới đây, ghế dựa tới đây!”Lý Nhị Cương rất có mắt nhìn lấy một cái ghế từ trong túi trữ vật ra, đặt xuống.Nhìn thấy cảnh tượng này.Sở Duyên mới đi tới chỗ ghế, ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa, chuẩn bị nhấmnháp một chút.Hắn vừa định kẹp một miếng đồ ăn, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn về phía LýNhị Cương.“Đúng rồi, Nhị Cương.”Sở Duyên đặt đũa xuống, chậm rãi nói.“Tông chủ có gì dặn dò?”Lý Nhị Cương vội vàng hỏi.“Ngươi đi gọi Tô Hề và Hoa Thần Y đến đây một chuyến.”Sở Duyên xua tay, nhẹ giọng nói.“Tông chủ, bây giờ sao?”Lý Nhị Cương ngẩng đầu dò hỏi.“Ừm, bây giờ.”Sở Duyên nhẹ nhàng gật đầu, nói.“Được rồi, tông chủ ngươi đợi một lát, ta sẽ đi ngay.”Lý Nhị Cương nhận được mệnh lệnh, không chần chừ nữa, vội vàng đi vàotrong tông.Sở Duyên nhìn theo Lý Nhị Cương rời đi, không nghĩ nhiều, im lặng ăn đồ ăn.Hắn mới ăn hai miếng, cảm nhận được linh khí đang tán loạn trong cơ thể hắn,thiếu chút nữa khiến cơ thể hắn không chống đỡ nổi mà bùng nổ.Lúc này Sở Duyên mới ý thức được, hiện giờ hắn là phàm nhân, những đồ ănnày đều bổ sung linh khí, hắn ăn nhiều, rất có khả năng cơ thể không chống đỡnổi mà bùng nổ.Chuyện này khiến Sở Duyên sợ tới mức lập tức bỏ đũa xuống.Hiện giờ hắn không thể tu luyện, hóa những linh khí này thành pháp lực, dù saođệ tử của hắn sắp đi xuống, nếu nhìn thấy hắn đột phá cảnh giới Luyện Khí, vậyhình tượng của hắn sẽ sụp đổ.Nhìn bàn đồ ăn này.Sở Duyên nghiến răng, im lặng điều chỉnh linh khí tán loạn trong cơ thể hắn.Trong đầu suy tính, có nên đến thành Ngân Nguyệt, tìm chưởng quầy kia, bảolão ta mở chi nhánh dưới chân núi hay không.Nhưng đây chỉ là ý nghĩ bất chợt lóe lên.Sở Duyên không thực sự suy tính.Hắn nhắm mắt lại, toàn tâm điều chỉnh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng bên Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, có lẽ không gặp chuyện không mayđúng không?Hẳn là không…Dù sao đây là hệ thống đảm bảo.Hai con hồ yêu này nhất định sẽ thành phế vật.Nhưng mà…Để hai con hồ yêu trên núi, cộng thêm còn có hai con hàng Tô Hề và Hoa ThầnY ở đây, cho dù thế nào hắn cũng cảm thấy lo lắng.“Thôi, trước khi đi, sắp xếp hai đệ tử này trước.”Sở Duyên sờ cằm, trong lòng có mưu đồ.Hắn đang mưu đồ, làm thế nào mới có thể sắp xếp cho hai đệ tử này.Hoa Thần Y…Sai đối phương đến chỗ đống sắt vụn, Thần Binh Các đi, lừa gạt một chút nóibên trong có thần binh, bảo đối phương đi tìm hiểu, không được một kiện thầnbinh tán thành, thì không thể đi ra.Dù sao bên trong Thần Binh Các không có gì, chỉ là một sắt vụn vô dụng, HoaThần Y tuyệt đối không nhìn ra được gì.Vứt Hoa Thần Y vào Thần Binh Các, thì có thể yên tâm.Còn Tô Hề…Sở Duyên trái lo phải nghĩ, cuối cùng vốn định mang Tô Hề đi, như vậy ổn thỏamột chút.Đến lúc đó trên núi chỉ còn lại Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, cho dù thế nào cũngkhông có khả năng thành tài.Không sai, chính là như vậy.Nghĩ như thế, đôi mắt Sở Duyên sáng lên, hoàn toàn nghĩ thông suốt.Tuy được hệ thống đảm bảo đệ tử phế vật rất ít, nhưng đại lục rộng như thế,luôn có cơ hội tìm được.Chẳng qua cần tốn thời gian.Sở Duyên nghĩ thông suốt mọi chuyện, lúc này đứng dậy khỏi tảng đá.Hắn phải lên núi tìm mấy đệ tử này.Sau khi lên núi, trạng thái vô địch của hắn sẽ tắt.Sở Duyên cũng đã chuẩn bị tâm lý, hắn hít sâu một hơi, đang chuẩn bị cất bướcđi vào trong sơn môn.Hắn mới bước ra một bước.Lại là một chuyện vô cùng trùng hợp xảy ra.Lúc này con hàng Lý Nhị Cương xuống núi.Thành công ngăn cản Sở Duyên lên núi.Sở Duyên đứng bên ngoài sơn môn, ánh mắt nhìn Lý Nhị Cương, có chút khôngrõ chân tướng.Chỉ thấy Lý Nhị Cương bưng một cái bàn to trong tay, đang đi xuống.Trên bàn đặt đầy thức ăn, mùi thơm ở ngoài sơn môn đều có thể ngửi thấy.Lý Nhị Cương này muốn làm gì?Sở Duyên nhíu mày, lẳng lặng nhìn con hàng này đi xuống.Tốc độ của Lý Nhị Cương không nhanh, chỉ một lát sau đã đi xuống.“Tông chủ! Tông chủ! Ta đến đây!”Lý Nhị Cương đặt bàn xuống, nở nụ cười nhìn về phía Sở Duyên.“Người nào bảo ngươi bưng rượu và đồ ăn xuống?”Sở Duyên nhìn bàn đồ ăn trước mặt, vô cùng kinh ngạc hỏi.“Không có ai, ta thấy tông chủ vẫn luôn ở dưới núi, cũng không lên núi, cho nênta bưng bàn rượu và đồ ăn tới, tông chủ ngươi mau nhân lúc còn nóng ăn đi, nếucòn muốn ăn món gì, thì nói với ta, ta lập tức đi làm.”Lý Nhị Cương cười nói.“Ngươi… Thôi.”Sở Duyên lắc đầu, không muốn vứt bỏ lòng tốt của người ta, vung tay lên, xuatan quang điểm kim sắc quanh người hắn đến bên cạnh người.Hắn đang định ngồi xuống.Cúi đầu nhìn một lát, lại phát hiện căn bản không có vị trí có thể khiến hắn ngồixuống.“Chuyện này, tông chủ đợi một lát, ghế dựa tới đây, ghế dựa tới đây!”Lý Nhị Cương rất có mắt nhìn lấy một cái ghế từ trong túi trữ vật ra, đặt xuống.Nhìn thấy cảnh tượng này.Sở Duyên mới đi tới chỗ ghế, ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa, chuẩn bị nhấmnháp một chút.Hắn vừa định kẹp một miếng đồ ăn, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn về phía LýNhị Cương.“Đúng rồi, Nhị Cương.”Sở Duyên đặt đũa xuống, chậm rãi nói.“Tông chủ có gì dặn dò?”Lý Nhị Cương vội vàng hỏi.“Ngươi đi gọi Tô Hề và Hoa Thần Y đến đây một chuyến.”Sở Duyên xua tay, nhẹ giọng nói.“Tông chủ, bây giờ sao?”Lý Nhị Cương ngẩng đầu dò hỏi.“Ừm, bây giờ.”Sở Duyên nhẹ nhàng gật đầu, nói.“Được rồi, tông chủ ngươi đợi một lát, ta sẽ đi ngay.”Lý Nhị Cương nhận được mệnh lệnh, không chần chừ nữa, vội vàng đi vàotrong tông.Sở Duyên nhìn theo Lý Nhị Cương rời đi, không nghĩ nhiều, im lặng ăn đồ ăn.Hắn mới ăn hai miếng, cảm nhận được linh khí đang tán loạn trong cơ thể hắn,thiếu chút nữa khiến cơ thể hắn không chống đỡ nổi mà bùng nổ.Lúc này Sở Duyên mới ý thức được, hiện giờ hắn là phàm nhân, những đồ ănnày đều bổ sung linh khí, hắn ăn nhiều, rất có khả năng cơ thể không chống đỡnổi mà bùng nổ.Chuyện này khiến Sở Duyên sợ tới mức lập tức bỏ đũa xuống.Hiện giờ hắn không thể tu luyện, hóa những linh khí này thành pháp lực, dù saođệ tử của hắn sắp đi xuống, nếu nhìn thấy hắn đột phá cảnh giới Luyện Khí, vậyhình tượng của hắn sẽ sụp đổ.Nhìn bàn đồ ăn này.Sở Duyên nghiến răng, im lặng điều chỉnh linh khí tán loạn trong cơ thể hắn.Trong đầu suy tính, có nên đến thành Ngân Nguyệt, tìm chưởng quầy kia, bảolão ta mở chi nhánh dưới chân núi hay không.Nhưng đây chỉ là ý nghĩ bất chợt lóe lên.Sở Duyên không thực sự suy tính.Hắn nhắm mắt lại, toàn tâm điều chỉnh.