Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 507: Hoa Thần Y sững sờ

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không phải, ngươi chặn cửa ta làm gì?”Hoa Thần Y sững sờ.“Tông chủ dặn dò, ngươi nhất định phải ở trong Thần Binh Các, không thể đira! Trừ phi tông chủ tự mình mở miệng, nếu không thì tuyệt đối không thảngươi ra!”Giọng nói của Lý Nhị Cương xuyên qua khe cửa truyền vào.Những lời này vừa vang lên.Hoa Thần Y càng sửng sốt.“Sư tôn bảo ta ở yên trong Thần Binh Các ư? Ngươi chắc chắn không lầmchứ?”Hoa Thần Y mê mang nói.“Không lầm, tông chủ ra lệnh như vậy, cho nên ngươi tuyệt đối không thể rờiđi!”Lý Nhị Cương kiên quyết nói.“Chuyện này…”Sắc mặt Hoa Thần Y chậm rãi trở nên kỳ lạ.Chuyện này…Không cho hắn ta rời đi sao? Chỉ cho phép hắn ta ở trong Thần Binh Các?Chỉ dựa vào Lý Nhị Cương ngăn cửa, đương nhiên là hắn ta có thể dễ dàngđánh đuổi, đi ra bên ngoài.Nhưng mệnh lệnh của sư tôn, vậy thì khác…Chẳng lẽ sư tôn biết hắn ta muốn rời khỏi Thần Binh Các, cho nên mới hạ mệnhlệnh này?Có phải sư tôn cảm thấy hắn ta lười biếng, chẳng muốn tham ngộ những thầnbinh này, cho nên mới có loại mệnh lệnh như vậy?Nhưng mà hắn cần phải đến điện Truyền Pháp.Không phải không trở về…Hoa Thần Y cảm thấy vô cùng đau đầu.Phá cửa ra sao? Hay là thương lượng với Lý Nhị Cương?Thôi đi.Mệnh lệnh của sư tôn đã đặt ở đó…Hoa Thần Y nghiến răng, chỉ có thể quay đầu lại một lần nữa.“Thôi vậy.”“Sư tôn tuyệt đối không gạt ta! Nếu không có biện pháp đến điện Truyền Pháp,vậy chỉ có thể chậm rãi nhìn xem, xem có nhìn ra được manh mối gì không.”Hoa Thần Y nghiến răng, đi trở về trong Thần Binh Các một lần nữa.Hắn ta nhìn đài đá quanh mình, ngoại trừ mơ hồ ra, chỉ có mơ hồ.“Hoa đại nhân, ngươi phải nhớ kỹ, không phải ta đang làm khó dễ ngươi, mà làmệnh lệnh của tông chủ như vậy.”Giọng nói của Lý Nhị Cương truyền từ bên ngoài vào.Giống như sợ đắc tội Hoa Thần Y.“Được rồi, ta đã biết, đúng rồi, ngươi biết hay không, những sư huynh sư tỷtrước đây, đạt được thần binh trong Thần Binh Các thế nào?”Bỗng nhiên Hoa Thần Y mở miệng hỏi một câu.Hắn ta nhớ rõ một chuyện, Lý Nhị Cương vẫn luôn ở trong Vô Đạo Tông, ítnhất ở trong tông lâu hơn hắn ta.Nói không chừng Lý Nhị Cương biết, làm thế nào được thần binh trong ThầnBinh Các tán thành.“Chuyện này… Hoa đại nhân, chuyện này ta cũng không biết, ta chưa có cơ hộiđi vào Thần Binh Các, chỉ biết là trước đây các đệ tử tiến vào Thần Binh Cácxong, đều uy thế phình to, cụ thể làm thế nào, ta cũng không rõ lắm.”Lý Nhị Cương chần chừ một lát, mở miệng trả lời.“Ngươi nói như vậy có khác gì không nói.”Hoa Thần Y không có tâm tư tiếp tục để ý tới Lý Nhị Cương.Đùa gì thế.Nói giống như hắn ta không biết bên trong Thần Binh Các có cơ duyên vậy.Đạt được một kiện thần binh, uy thế tăng vọt, chuyện này rất bình thường đúngkhông?Hoa Thần Y trợn tròn mắt.Hắn ta xoay người đi tới trước một đài đá, nhìn xem.Muốn tìm ra manh mối gì đó.Hắn ta đi qua mỗi một đài đá, đều sẽ nhìn kỹ một chút.Hắn ta thường đánh ra sinh khí và tử khí, thử thăm dò những vũ khí này, muốnkhiến những vũ khí này lộ ra chút uy thế, dùng chuyện này khiến hắn ta thấy rõbộ dạng của những vũ khí này.Chẳng qua hắn ta nhất định thất vọng.Cho dù Hoa Thần Y làm thế nào, đều không thể khiến những vũ khí này có bấtcứ động tác gì……Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Thần Binh Các.Mấy canh giờ sau.Hoa Thần Y vẫn không nhìn ra, rốt cuộc những thần binh trên đài đá có ích lợigì, hắn ta có chút từ bỏ, dựa vào bên cạnh một đài đá, liên tục thở dài.Hắn ta thực sự không nhìn ra, rốt cuộc những thần binh này có tác dụng gì.Theo lý mà nói… Thần binh này phải có linh tính mới đúng.Dù sao hắn ta từng đọc nhiều sách thuốc, trong nhiều sách có viết, một số thảodược lâu năm đều sinh ra linh tính.Những vũ khí này được đặt trong Thần Binh Các, chắc chắn cũng là thần binh,sao thần binh có thể không có linh tính?Nhưng hắn ta nhìn kiểu gì cũng không thấy có linh tính.Cho dù trên trăm phàm vật đặt ở nơi này, một hai kiện trong đó cũng phải cólinh tính mới đúng.Nhưng thứ đồ chơi này, không có một chút linh tính nào.Đừng nói là một chút, cho dù nửa chút cũng không có.Không đúng…Hoa Thần Y đột nhiên sửng sốt.Chuyện này không đúng lắm.Ngay cả trong phàm vật đều có linh tính, không có đạo lý mấy thứ này, sẽkhông có một chút linh tính nào.Giữa lúc hoảng hốt, Hoa Thần Y hiểu rõ gì đó.Hắn ta nhìn về phía một đài đá, trong mắt có hiểu ra.Hắn ta vốn định trực tiếp đứng ra, nhưng ngay sau đó, hắn ta giống như nghĩ tớigì đấy, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, ngã mạnh xuống đất, tầng ngoài trên ngườicó vô số tử khí trôi nổi mà ra, trực tiếp bao trùm toàn thân hắn ta từ trên xuốngdưới.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không phải, ngươi chặn cửa ta làm gì?”Hoa Thần Y sững sờ.“Tông chủ dặn dò, ngươi nhất định phải ở trong Thần Binh Các, không thể đira! Trừ phi tông chủ tự mình mở miệng, nếu không thì tuyệt đối không thảngươi ra!”Giọng nói của Lý Nhị Cương xuyên qua khe cửa truyền vào.Những lời này vừa vang lên.Hoa Thần Y càng sửng sốt.“Sư tôn bảo ta ở yên trong Thần Binh Các ư? Ngươi chắc chắn không lầmchứ?”Hoa Thần Y mê mang nói.“Không lầm, tông chủ ra lệnh như vậy, cho nên ngươi tuyệt đối không thể rờiđi!”Lý Nhị Cương kiên quyết nói.“Chuyện này…”Sắc mặt Hoa Thần Y chậm rãi trở nên kỳ lạ.Chuyện này…Không cho hắn ta rời đi sao? Chỉ cho phép hắn ta ở trong Thần Binh Các?Chỉ dựa vào Lý Nhị Cương ngăn cửa, đương nhiên là hắn ta có thể dễ dàngđánh đuổi, đi ra bên ngoài.Nhưng mệnh lệnh của sư tôn, vậy thì khác…Chẳng lẽ sư tôn biết hắn ta muốn rời khỏi Thần Binh Các, cho nên mới hạ mệnhlệnh này?Có phải sư tôn cảm thấy hắn ta lười biếng, chẳng muốn tham ngộ những thầnbinh này, cho nên mới có loại mệnh lệnh như vậy?Nhưng mà hắn cần phải đến điện Truyền Pháp.Không phải không trở về…Hoa Thần Y cảm thấy vô cùng đau đầu.Phá cửa ra sao? Hay là thương lượng với Lý Nhị Cương?Thôi đi.Mệnh lệnh của sư tôn đã đặt ở đó…Hoa Thần Y nghiến răng, chỉ có thể quay đầu lại một lần nữa.“Thôi vậy.”“Sư tôn tuyệt đối không gạt ta! Nếu không có biện pháp đến điện Truyền Pháp,vậy chỉ có thể chậm rãi nhìn xem, xem có nhìn ra được manh mối gì không.”Hoa Thần Y nghiến răng, đi trở về trong Thần Binh Các một lần nữa.Hắn ta nhìn đài đá quanh mình, ngoại trừ mơ hồ ra, chỉ có mơ hồ.“Hoa đại nhân, ngươi phải nhớ kỹ, không phải ta đang làm khó dễ ngươi, mà làmệnh lệnh của tông chủ như vậy.”Giọng nói của Lý Nhị Cương truyền từ bên ngoài vào.Giống như sợ đắc tội Hoa Thần Y.“Được rồi, ta đã biết, đúng rồi, ngươi biết hay không, những sư huynh sư tỷtrước đây, đạt được thần binh trong Thần Binh Các thế nào?”Bỗng nhiên Hoa Thần Y mở miệng hỏi một câu.Hắn ta nhớ rõ một chuyện, Lý Nhị Cương vẫn luôn ở trong Vô Đạo Tông, ítnhất ở trong tông lâu hơn hắn ta.Nói không chừng Lý Nhị Cương biết, làm thế nào được thần binh trong ThầnBinh Các tán thành.“Chuyện này… Hoa đại nhân, chuyện này ta cũng không biết, ta chưa có cơ hộiđi vào Thần Binh Các, chỉ biết là trước đây các đệ tử tiến vào Thần Binh Cácxong, đều uy thế phình to, cụ thể làm thế nào, ta cũng không rõ lắm.”Lý Nhị Cương chần chừ một lát, mở miệng trả lời.“Ngươi nói như vậy có khác gì không nói.”Hoa Thần Y không có tâm tư tiếp tục để ý tới Lý Nhị Cương.Đùa gì thế.Nói giống như hắn ta không biết bên trong Thần Binh Các có cơ duyên vậy.Đạt được một kiện thần binh, uy thế tăng vọt, chuyện này rất bình thường đúngkhông?Hoa Thần Y trợn tròn mắt.Hắn ta xoay người đi tới trước một đài đá, nhìn xem.Muốn tìm ra manh mối gì đó.Hắn ta đi qua mỗi một đài đá, đều sẽ nhìn kỹ một chút.Hắn ta thường đánh ra sinh khí và tử khí, thử thăm dò những vũ khí này, muốnkhiến những vũ khí này lộ ra chút uy thế, dùng chuyện này khiến hắn ta thấy rõbộ dạng của những vũ khí này.Chẳng qua hắn ta nhất định thất vọng.Cho dù Hoa Thần Y làm thế nào, đều không thể khiến những vũ khí này có bấtcứ động tác gì……Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Thần Binh Các.Mấy canh giờ sau.Hoa Thần Y vẫn không nhìn ra, rốt cuộc những thần binh trên đài đá có ích lợigì, hắn ta có chút từ bỏ, dựa vào bên cạnh một đài đá, liên tục thở dài.Hắn ta thực sự không nhìn ra, rốt cuộc những thần binh này có tác dụng gì.Theo lý mà nói… Thần binh này phải có linh tính mới đúng.Dù sao hắn ta từng đọc nhiều sách thuốc, trong nhiều sách có viết, một số thảodược lâu năm đều sinh ra linh tính.Những vũ khí này được đặt trong Thần Binh Các, chắc chắn cũng là thần binh,sao thần binh có thể không có linh tính?Nhưng hắn ta nhìn kiểu gì cũng không thấy có linh tính.Cho dù trên trăm phàm vật đặt ở nơi này, một hai kiện trong đó cũng phải cólinh tính mới đúng.Nhưng thứ đồ chơi này, không có một chút linh tính nào.Đừng nói là một chút, cho dù nửa chút cũng không có.Không đúng…Hoa Thần Y đột nhiên sửng sốt.Chuyện này không đúng lắm.Ngay cả trong phàm vật đều có linh tính, không có đạo lý mấy thứ này, sẽkhông có một chút linh tính nào.Giữa lúc hoảng hốt, Hoa Thần Y hiểu rõ gì đó.Hắn ta nhìn về phía một đài đá, trong mắt có hiểu ra.Hắn ta vốn định trực tiếp đứng ra, nhưng ngay sau đó, hắn ta giống như nghĩ tớigì đấy, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, ngã mạnh xuống đất, tầng ngoài trên ngườicó vô số tử khí trôi nổi mà ra, trực tiếp bao trùm toàn thân hắn ta từ trên xuốngdưới.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không phải, ngươi chặn cửa ta làm gì?”Hoa Thần Y sững sờ.“Tông chủ dặn dò, ngươi nhất định phải ở trong Thần Binh Các, không thể đira! Trừ phi tông chủ tự mình mở miệng, nếu không thì tuyệt đối không thảngươi ra!”Giọng nói của Lý Nhị Cương xuyên qua khe cửa truyền vào.Những lời này vừa vang lên.Hoa Thần Y càng sửng sốt.“Sư tôn bảo ta ở yên trong Thần Binh Các ư? Ngươi chắc chắn không lầmchứ?”Hoa Thần Y mê mang nói.“Không lầm, tông chủ ra lệnh như vậy, cho nên ngươi tuyệt đối không thể rờiđi!”Lý Nhị Cương kiên quyết nói.“Chuyện này…”Sắc mặt Hoa Thần Y chậm rãi trở nên kỳ lạ.Chuyện này…Không cho hắn ta rời đi sao? Chỉ cho phép hắn ta ở trong Thần Binh Các?Chỉ dựa vào Lý Nhị Cương ngăn cửa, đương nhiên là hắn ta có thể dễ dàngđánh đuổi, đi ra bên ngoài.Nhưng mệnh lệnh của sư tôn, vậy thì khác…Chẳng lẽ sư tôn biết hắn ta muốn rời khỏi Thần Binh Các, cho nên mới hạ mệnhlệnh này?Có phải sư tôn cảm thấy hắn ta lười biếng, chẳng muốn tham ngộ những thầnbinh này, cho nên mới có loại mệnh lệnh như vậy?Nhưng mà hắn cần phải đến điện Truyền Pháp.Không phải không trở về…Hoa Thần Y cảm thấy vô cùng đau đầu.Phá cửa ra sao? Hay là thương lượng với Lý Nhị Cương?Thôi đi.Mệnh lệnh của sư tôn đã đặt ở đó…Hoa Thần Y nghiến răng, chỉ có thể quay đầu lại một lần nữa.“Thôi vậy.”“Sư tôn tuyệt đối không gạt ta! Nếu không có biện pháp đến điện Truyền Pháp,vậy chỉ có thể chậm rãi nhìn xem, xem có nhìn ra được manh mối gì không.”Hoa Thần Y nghiến răng, đi trở về trong Thần Binh Các một lần nữa.Hắn ta nhìn đài đá quanh mình, ngoại trừ mơ hồ ra, chỉ có mơ hồ.“Hoa đại nhân, ngươi phải nhớ kỹ, không phải ta đang làm khó dễ ngươi, mà làmệnh lệnh của tông chủ như vậy.”Giọng nói của Lý Nhị Cương truyền từ bên ngoài vào.Giống như sợ đắc tội Hoa Thần Y.“Được rồi, ta đã biết, đúng rồi, ngươi biết hay không, những sư huynh sư tỷtrước đây, đạt được thần binh trong Thần Binh Các thế nào?”Bỗng nhiên Hoa Thần Y mở miệng hỏi một câu.Hắn ta nhớ rõ một chuyện, Lý Nhị Cương vẫn luôn ở trong Vô Đạo Tông, ítnhất ở trong tông lâu hơn hắn ta.Nói không chừng Lý Nhị Cương biết, làm thế nào được thần binh trong ThầnBinh Các tán thành.“Chuyện này… Hoa đại nhân, chuyện này ta cũng không biết, ta chưa có cơ hộiđi vào Thần Binh Các, chỉ biết là trước đây các đệ tử tiến vào Thần Binh Cácxong, đều uy thế phình to, cụ thể làm thế nào, ta cũng không rõ lắm.”Lý Nhị Cương chần chừ một lát, mở miệng trả lời.“Ngươi nói như vậy có khác gì không nói.”Hoa Thần Y không có tâm tư tiếp tục để ý tới Lý Nhị Cương.Đùa gì thế.Nói giống như hắn ta không biết bên trong Thần Binh Các có cơ duyên vậy.Đạt được một kiện thần binh, uy thế tăng vọt, chuyện này rất bình thường đúngkhông?Hoa Thần Y trợn tròn mắt.Hắn ta xoay người đi tới trước một đài đá, nhìn xem.Muốn tìm ra manh mối gì đó.Hắn ta đi qua mỗi một đài đá, đều sẽ nhìn kỹ một chút.Hắn ta thường đánh ra sinh khí và tử khí, thử thăm dò những vũ khí này, muốnkhiến những vũ khí này lộ ra chút uy thế, dùng chuyện này khiến hắn ta thấy rõbộ dạng của những vũ khí này.Chẳng qua hắn ta nhất định thất vọng.Cho dù Hoa Thần Y làm thế nào, đều không thể khiến những vũ khí này có bấtcứ động tác gì……Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Thần Binh Các.Mấy canh giờ sau.Hoa Thần Y vẫn không nhìn ra, rốt cuộc những thần binh trên đài đá có ích lợigì, hắn ta có chút từ bỏ, dựa vào bên cạnh một đài đá, liên tục thở dài.Hắn ta thực sự không nhìn ra, rốt cuộc những thần binh này có tác dụng gì.Theo lý mà nói… Thần binh này phải có linh tính mới đúng.Dù sao hắn ta từng đọc nhiều sách thuốc, trong nhiều sách có viết, một số thảodược lâu năm đều sinh ra linh tính.Những vũ khí này được đặt trong Thần Binh Các, chắc chắn cũng là thần binh,sao thần binh có thể không có linh tính?Nhưng hắn ta nhìn kiểu gì cũng không thấy có linh tính.Cho dù trên trăm phàm vật đặt ở nơi này, một hai kiện trong đó cũng phải cólinh tính mới đúng.Nhưng thứ đồ chơi này, không có một chút linh tính nào.Đừng nói là một chút, cho dù nửa chút cũng không có.Không đúng…Hoa Thần Y đột nhiên sửng sốt.Chuyện này không đúng lắm.Ngay cả trong phàm vật đều có linh tính, không có đạo lý mấy thứ này, sẽkhông có một chút linh tính nào.Giữa lúc hoảng hốt, Hoa Thần Y hiểu rõ gì đó.Hắn ta nhìn về phía một đài đá, trong mắt có hiểu ra.Hắn ta vốn định trực tiếp đứng ra, nhưng ngay sau đó, hắn ta giống như nghĩ tớigì đấy, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, ngã mạnh xuống đất, tầng ngoài trên ngườicó vô số tử khí trôi nổi mà ra, trực tiếp bao trùm toàn thân hắn ta từ trên xuốngdưới.

Chương 507: Hoa Thần Y sững sờ