Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 536: Tìm kiếm 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đủ loại nguyên nhân cũng tạo nên Đông Châu là một tiểu châu hẻo lánh.Nhưng mà, đây chỉ là trước khi Vô Đạo Tông xuất thế.Sau khi Vô Đạo Tông xuất thế, Đông Châu đã thay đổi.Đặc biệt là Thái Nhất Kiếm Tông sinh ra, Đông Châu phát triển trở nên vô cùngnhanh chóng, chưa tới ba năm, đã vượt qua phần lớn đại châu.Với xu thế hiện giờ của Đông Châu, chỉ cần cho thời gian nhất định, cho dù làvượt qua Trung Châu cũng có khả năng.Chẳng qua cần thời gian rất lâu, dù sao nội tình của Trung Châu hơn xa ĐôngChâu.…Bờ biển Đông Châu, lúc này, trên vòm trời.Sở Duyên bay tới nơi này, quanh người vờn quanh kim sắc, hắn cúi đầu nhìn bờbiển, có chút ngây người.Bờ biển này, có thể có người ở ư?Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, bờ biển không có bờ cát gì, chỉ có từng tảng đánhư mực.Những tảng đá này rải rác ở trên bờ biển, bị sóng biển trùng kích từng đợt.Ngay cả bãi biển đều không có, càng đừng nói có người ở.“Bờ biển này, vì sao lại như vậy?”Sở Duyên đứng trên vòm trời, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Ở trong tưởng tượng của Sở Duyên, bãi biển không phải là ánh nắng tươi sáng,trên bờ cát có nhiều người đang phơi nắng bơi lội sao?Nếu không ít nhất cũng phải có nhiều thuyền đánh cá đang đánh bắt cá mớiđúng, vì sao bên bờ biển này lại vắng lặng như vậy?Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ, hắn hơi ấm ức, bay xuống một chút, muốn nhìn thấyrõ ràng.Đi xuống một chút, Sở Duyên cũng thấy rõ ràng hơn.Những tảng đá bên bờ biển, có chút giống đá ngầm, nhưng lại không giống,phía trên giống như khắc mấy thứ.Sở Duyên cẩn thận nhìn một vòng, nhưng không thấy thứ gì, nơi này không cóchút dấu vết có người ở, ngay cả phàm nhân cũng không có.Quá vắng vẻ.“Lão nhân Ma Âm gì đó thực sự ở đây ư?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, hắn không hiểu gì.Nơi này không giống có người.“Thôi, đến bên trong hỏi một chút, xem có người biết rốt cuộc bên bờ biển nàyxảy ra chuyện gì hay không?”Sở Duyên im lặng một lát, đứng dậy bay vào trong biên giới, muốn tìm xem cóphàm nhân hay không, có thể biết tình hình bên bờ biển này hay không.Sở Duyên nhanh chóng bay vào bên trong.Ở bên bờ biển đều là rừng rậm, hoàn toàn không giống có người cư trú.Một đường thẳng tiến, bay khoảng chừng một nén nhang, Sở Duyên mới tìmđược vết chân.Đó là một thôn xóm xây dựng trong vùng rừng rậm.Lúc này Sở Duyên bay về bên thôn xóm kia.Khi Sở Duyên hàng lâm thôn xóm này, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của không ítthôn dân trong thôn xóm.Ở trong mắt bọn họ, quanh người Sở Duyên có vô số kim quang vờn quanh,mặc áo trắng, tóc dài phấp phới, đạp không mà đến, giống như thần tiên tuyệtthế.Đám thôn dân nhìn thấy Sở Duyên, căn bản không có một chút do dự, nhaonhao quỳ trên đất mở miệng kêu tiên nhân.“Tất cả đều đứng dậy đi, trưởng thôn của các ngươi đâu? Ra đây gặp bổn tọa.”Sở Duyên ngẩng đầu 45 độ nhìn trời xanh, chắp hai tay ở sau lưng, khí thếkhông hiểu tự nhiên sinh ra.“Tiên, tiên trưởng, lão hủ là trưởng thôn của bản thôn, xin hỏi tiên trưởng có gìdặn dò…”Một lão giả run lẩy bẩy đi tới, vô cùng sợ hãi.Tu tiên giả đứng trên phàm nhân.Ở trong giới phàm tục, có không ít tu tiên giả tà ác, chuyện đồ sát cả một thônxóm cũng từng xảy ra.Lão giả này đang sợ hãi.Sợ Sở Duyên thực sự muốn đồ sát thôn xóm bọn họ.“Trưởng thôn? Bổn tọa đến đây cũng không có ác ý, chỉ là muốn tìm hiểu mộtchút, chuyện về bên bờ biển, không biết trưởng thôn có biết gì không?”Sở Duyên thản nhiên hỏi.“Bên bờ biển sao? Tiên trưởng ngươi muốn biết chuyện gì?”Trưởng thôn này nghe Sở Duyên không có ác ý, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lãota không khỏi sinh ra hoang mang đối với những lời Sở Duyên nói.Bên bờ biển có thứ gì sao?“Về bên bờ biển, ngươi biết chuyện gì, có thể nói rõ ra.”Sở Duyên xua tay nói.“Hả? Tiên trưởng, bên bờ biển… Bên bờ biển không phải là bên bờ biển, có thứgì sao?”Thôn trưởng mơ mơ màng màng hỏi.“Vì sao bên bờ biển không có ai?”Trong lúc này Sở Duyên không biết nên hỏi như thế nào.Chỉ có thể hỏi một câu như vậy.“Tiên trưởng, vì sao bên bờ biển không có người à? Mặt biển không có cá, cũngkhông có thứ gì, bờ biển không có thứ gì có thể khiến phàm nhân bọn ta sinh raích lợi, vì sao bên bờ biển phải có người?”Trưởng thôn kia sờ đầu, vô cùng khó hiểu.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Bên bờ biển không có thứ gì, cho nên đây mới là nguyên nhân không có ngườiư?Vậy mà hắn còn tưởng bên bờ biển có bí mật gì cơ.“Vậy các ngươi có biết, một người tên là lão nhân Ma Âm sống ở bên bờ biểnhay không?”Sở Duyên để hai tay sau lưng, thản nhiên nói.“Lão nhân Ma Âm?”Trên mặt trưởng thôn lộ vẻ trầm tư, giống như đang tự hỏi rốt cuộc có ngườinày hay không
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đủ loại nguyên nhân cũng tạo nên Đông Châu là một tiểu châu hẻo lánh.Nhưng mà, đây chỉ là trước khi Vô Đạo Tông xuất thế.Sau khi Vô Đạo Tông xuất thế, Đông Châu đã thay đổi.Đặc biệt là Thái Nhất Kiếm Tông sinh ra, Đông Châu phát triển trở nên vô cùngnhanh chóng, chưa tới ba năm, đã vượt qua phần lớn đại châu.Với xu thế hiện giờ của Đông Châu, chỉ cần cho thời gian nhất định, cho dù làvượt qua Trung Châu cũng có khả năng.Chẳng qua cần thời gian rất lâu, dù sao nội tình của Trung Châu hơn xa ĐôngChâu.…Bờ biển Đông Châu, lúc này, trên vòm trời.Sở Duyên bay tới nơi này, quanh người vờn quanh kim sắc, hắn cúi đầu nhìn bờbiển, có chút ngây người.Bờ biển này, có thể có người ở ư?Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, bờ biển không có bờ cát gì, chỉ có từng tảng đánhư mực.Những tảng đá này rải rác ở trên bờ biển, bị sóng biển trùng kích từng đợt.Ngay cả bãi biển đều không có, càng đừng nói có người ở.“Bờ biển này, vì sao lại như vậy?”Sở Duyên đứng trên vòm trời, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Ở trong tưởng tượng của Sở Duyên, bãi biển không phải là ánh nắng tươi sáng,trên bờ cát có nhiều người đang phơi nắng bơi lội sao?Nếu không ít nhất cũng phải có nhiều thuyền đánh cá đang đánh bắt cá mớiđúng, vì sao bên bờ biển này lại vắng lặng như vậy?Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ, hắn hơi ấm ức, bay xuống một chút, muốn nhìn thấyrõ ràng.Đi xuống một chút, Sở Duyên cũng thấy rõ ràng hơn.Những tảng đá bên bờ biển, có chút giống đá ngầm, nhưng lại không giống,phía trên giống như khắc mấy thứ.Sở Duyên cẩn thận nhìn một vòng, nhưng không thấy thứ gì, nơi này không cóchút dấu vết có người ở, ngay cả phàm nhân cũng không có.Quá vắng vẻ.“Lão nhân Ma Âm gì đó thực sự ở đây ư?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, hắn không hiểu gì.Nơi này không giống có người.“Thôi, đến bên trong hỏi một chút, xem có người biết rốt cuộc bên bờ biển nàyxảy ra chuyện gì hay không?”Sở Duyên im lặng một lát, đứng dậy bay vào trong biên giới, muốn tìm xem cóphàm nhân hay không, có thể biết tình hình bên bờ biển này hay không.Sở Duyên nhanh chóng bay vào bên trong.Ở bên bờ biển đều là rừng rậm, hoàn toàn không giống có người cư trú.Một đường thẳng tiến, bay khoảng chừng một nén nhang, Sở Duyên mới tìmđược vết chân.Đó là một thôn xóm xây dựng trong vùng rừng rậm.Lúc này Sở Duyên bay về bên thôn xóm kia.Khi Sở Duyên hàng lâm thôn xóm này, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của không ítthôn dân trong thôn xóm.Ở trong mắt bọn họ, quanh người Sở Duyên có vô số kim quang vờn quanh,mặc áo trắng, tóc dài phấp phới, đạp không mà đến, giống như thần tiên tuyệtthế.Đám thôn dân nhìn thấy Sở Duyên, căn bản không có một chút do dự, nhaonhao quỳ trên đất mở miệng kêu tiên nhân.“Tất cả đều đứng dậy đi, trưởng thôn của các ngươi đâu? Ra đây gặp bổn tọa.”Sở Duyên ngẩng đầu 45 độ nhìn trời xanh, chắp hai tay ở sau lưng, khí thếkhông hiểu tự nhiên sinh ra.“Tiên, tiên trưởng, lão hủ là trưởng thôn của bản thôn, xin hỏi tiên trưởng có gìdặn dò…”Một lão giả run lẩy bẩy đi tới, vô cùng sợ hãi.Tu tiên giả đứng trên phàm nhân.Ở trong giới phàm tục, có không ít tu tiên giả tà ác, chuyện đồ sát cả một thônxóm cũng từng xảy ra.Lão giả này đang sợ hãi.Sợ Sở Duyên thực sự muốn đồ sát thôn xóm bọn họ.“Trưởng thôn? Bổn tọa đến đây cũng không có ác ý, chỉ là muốn tìm hiểu mộtchút, chuyện về bên bờ biển, không biết trưởng thôn có biết gì không?”Sở Duyên thản nhiên hỏi.“Bên bờ biển sao? Tiên trưởng ngươi muốn biết chuyện gì?”Trưởng thôn này nghe Sở Duyên không có ác ý, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lãota không khỏi sinh ra hoang mang đối với những lời Sở Duyên nói.Bên bờ biển có thứ gì sao?“Về bên bờ biển, ngươi biết chuyện gì, có thể nói rõ ra.”Sở Duyên xua tay nói.“Hả? Tiên trưởng, bên bờ biển… Bên bờ biển không phải là bên bờ biển, có thứgì sao?”Thôn trưởng mơ mơ màng màng hỏi.“Vì sao bên bờ biển không có ai?”Trong lúc này Sở Duyên không biết nên hỏi như thế nào.Chỉ có thể hỏi một câu như vậy.“Tiên trưởng, vì sao bên bờ biển không có người à? Mặt biển không có cá, cũngkhông có thứ gì, bờ biển không có thứ gì có thể khiến phàm nhân bọn ta sinh raích lợi, vì sao bên bờ biển phải có người?”Trưởng thôn kia sờ đầu, vô cùng khó hiểu.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Bên bờ biển không có thứ gì, cho nên đây mới là nguyên nhân không có ngườiư?Vậy mà hắn còn tưởng bên bờ biển có bí mật gì cơ.“Vậy các ngươi có biết, một người tên là lão nhân Ma Âm sống ở bên bờ biểnhay không?”Sở Duyên để hai tay sau lưng, thản nhiên nói.“Lão nhân Ma Âm?”Trên mặt trưởng thôn lộ vẻ trầm tư, giống như đang tự hỏi rốt cuộc có ngườinày hay không
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đủ loại nguyên nhân cũng tạo nên Đông Châu là một tiểu châu hẻo lánh.Nhưng mà, đây chỉ là trước khi Vô Đạo Tông xuất thế.Sau khi Vô Đạo Tông xuất thế, Đông Châu đã thay đổi.Đặc biệt là Thái Nhất Kiếm Tông sinh ra, Đông Châu phát triển trở nên vô cùngnhanh chóng, chưa tới ba năm, đã vượt qua phần lớn đại châu.Với xu thế hiện giờ của Đông Châu, chỉ cần cho thời gian nhất định, cho dù làvượt qua Trung Châu cũng có khả năng.Chẳng qua cần thời gian rất lâu, dù sao nội tình của Trung Châu hơn xa ĐôngChâu.…Bờ biển Đông Châu, lúc này, trên vòm trời.Sở Duyên bay tới nơi này, quanh người vờn quanh kim sắc, hắn cúi đầu nhìn bờbiển, có chút ngây người.Bờ biển này, có thể có người ở ư?Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, bờ biển không có bờ cát gì, chỉ có từng tảng đánhư mực.Những tảng đá này rải rác ở trên bờ biển, bị sóng biển trùng kích từng đợt.Ngay cả bãi biển đều không có, càng đừng nói có người ở.“Bờ biển này, vì sao lại như vậy?”Sở Duyên đứng trên vòm trời, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Ở trong tưởng tượng của Sở Duyên, bãi biển không phải là ánh nắng tươi sáng,trên bờ cát có nhiều người đang phơi nắng bơi lội sao?Nếu không ít nhất cũng phải có nhiều thuyền đánh cá đang đánh bắt cá mớiđúng, vì sao bên bờ biển này lại vắng lặng như vậy?Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ, hắn hơi ấm ức, bay xuống một chút, muốn nhìn thấyrõ ràng.Đi xuống một chút, Sở Duyên cũng thấy rõ ràng hơn.Những tảng đá bên bờ biển, có chút giống đá ngầm, nhưng lại không giống,phía trên giống như khắc mấy thứ.Sở Duyên cẩn thận nhìn một vòng, nhưng không thấy thứ gì, nơi này không cóchút dấu vết có người ở, ngay cả phàm nhân cũng không có.Quá vắng vẻ.“Lão nhân Ma Âm gì đó thực sự ở đây ư?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, hắn không hiểu gì.Nơi này không giống có người.“Thôi, đến bên trong hỏi một chút, xem có người biết rốt cuộc bên bờ biển nàyxảy ra chuyện gì hay không?”Sở Duyên im lặng một lát, đứng dậy bay vào trong biên giới, muốn tìm xem cóphàm nhân hay không, có thể biết tình hình bên bờ biển này hay không.Sở Duyên nhanh chóng bay vào bên trong.Ở bên bờ biển đều là rừng rậm, hoàn toàn không giống có người cư trú.Một đường thẳng tiến, bay khoảng chừng một nén nhang, Sở Duyên mới tìmđược vết chân.Đó là một thôn xóm xây dựng trong vùng rừng rậm.Lúc này Sở Duyên bay về bên thôn xóm kia.Khi Sở Duyên hàng lâm thôn xóm này, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của không ítthôn dân trong thôn xóm.Ở trong mắt bọn họ, quanh người Sở Duyên có vô số kim quang vờn quanh,mặc áo trắng, tóc dài phấp phới, đạp không mà đến, giống như thần tiên tuyệtthế.Đám thôn dân nhìn thấy Sở Duyên, căn bản không có một chút do dự, nhaonhao quỳ trên đất mở miệng kêu tiên nhân.“Tất cả đều đứng dậy đi, trưởng thôn của các ngươi đâu? Ra đây gặp bổn tọa.”Sở Duyên ngẩng đầu 45 độ nhìn trời xanh, chắp hai tay ở sau lưng, khí thếkhông hiểu tự nhiên sinh ra.“Tiên, tiên trưởng, lão hủ là trưởng thôn của bản thôn, xin hỏi tiên trưởng có gìdặn dò…”Một lão giả run lẩy bẩy đi tới, vô cùng sợ hãi.Tu tiên giả đứng trên phàm nhân.Ở trong giới phàm tục, có không ít tu tiên giả tà ác, chuyện đồ sát cả một thônxóm cũng từng xảy ra.Lão giả này đang sợ hãi.Sợ Sở Duyên thực sự muốn đồ sát thôn xóm bọn họ.“Trưởng thôn? Bổn tọa đến đây cũng không có ác ý, chỉ là muốn tìm hiểu mộtchút, chuyện về bên bờ biển, không biết trưởng thôn có biết gì không?”Sở Duyên thản nhiên hỏi.“Bên bờ biển sao? Tiên trưởng ngươi muốn biết chuyện gì?”Trưởng thôn này nghe Sở Duyên không có ác ý, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lãota không khỏi sinh ra hoang mang đối với những lời Sở Duyên nói.Bên bờ biển có thứ gì sao?“Về bên bờ biển, ngươi biết chuyện gì, có thể nói rõ ra.”Sở Duyên xua tay nói.“Hả? Tiên trưởng, bên bờ biển… Bên bờ biển không phải là bên bờ biển, có thứgì sao?”Thôn trưởng mơ mơ màng màng hỏi.“Vì sao bên bờ biển không có ai?”Trong lúc này Sở Duyên không biết nên hỏi như thế nào.Chỉ có thể hỏi một câu như vậy.“Tiên trưởng, vì sao bên bờ biển không có người à? Mặt biển không có cá, cũngkhông có thứ gì, bờ biển không có thứ gì có thể khiến phàm nhân bọn ta sinh raích lợi, vì sao bên bờ biển phải có người?”Trưởng thôn kia sờ đầu, vô cùng khó hiểu.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Bên bờ biển không có thứ gì, cho nên đây mới là nguyên nhân không có ngườiư?Vậy mà hắn còn tưởng bên bờ biển có bí mật gì cơ.“Vậy các ngươi có biết, một người tên là lão nhân Ma Âm sống ở bên bờ biểnhay không?”Sở Duyên để hai tay sau lưng, thản nhiên nói.“Lão nhân Ma Âm?”Trên mặt trưởng thôn lộ vẻ trầm tư, giống như đang tự hỏi rốt cuộc có ngườinày hay không