Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 545: Trung Châu hỗn loạn 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Không vì lý do gì khác, chỉ mấy chữ tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông,đã đủ nói lên toàn bộ.“Cũng được, ngươi nói như vậy, xem ra đứa bé này thực sự có chút thiên phú,bổn tọa có thể nhận ngươi theo hầu, ngươi có bằng lòng không?”Sở Duyên thản nhiên nói tiếp những lời lão nhân Ma Âm nói.Nghe như là nể mặt lão nhân Ma Âm, nhận lấy đứa bé Từ Ngự này.Sau khi Sở Duyên nói xong, ánh mắt nhìn về phía đứa bé Từ Ngự, đợi Từ Ngựtrả lời.Nhưng Từ Ngự hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngây ngốc đứng ở đó,mê mang hồ đồ.Lão nhân Ma Âm đứng bên cạnh thì sốt ruột.“Đứa nhóc này, còn thất thần làm gì, còn không mau quỳ xuống hành lễ với Sởtông chủ?”Lão nhân Ma Âm vỗ đầu Từ Ngự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.Theo ý lão ta, Sở Duyên có thể nhận Từ Ngự đã không tệ, càng đừng nói nhậnlàm người theo hầu.“Hả? Bái kiến Sở tông chủ.”Từ Ngự mơ mơ màng màng quỳ xuống, hành lễ với Sở Duyên.“Miễn lễ đi, nếu bổn tọa nhận ngươi theo hầu, vậy ngươi theo bổn tọa về tôngmôn, đi thôi.”Sở Duyên xua tay, dự định lập tức dẫn Từ Ngự rời đi.“Lúc này đi rồi sao?”Từ Ngự hơi kinh ngạc.“Không đi ngươi định đợi tới qua năm mới à? Còn không mau rời đi với Sởtông chủ?”Lão nhân Ma Âm mở to mắt nhìn.Vào thời khắc mấu chốt, lão ta ước gì có thể trực tiếp xách Từ Ngự lên, dính lênngười Sở Duyên.“Nhưng mà… Nhưng mà ta muốn nói lời tạm biệt với phụ thân và mẫu thân.”Từ Ngự do dự một lát, nhỏ giọng nói.“Chuyện này ngươi gấp cái gì, chờ ngươi tu luyện thành công, đến lúc đó trở vềkhông phải đều như nhau sao?”Lão nhân Ma Âm nói như vậy.“Không ngại, ngươi đã muốn về nhà một lát, vậy thì trở về đi, bổn tọa ở đây đợingươi nửa canh giờ, nửa canh giờ sau cho dù ngươi trở về hay không, bổn tọađều rời đi, hiểu chưa?”Sở Duyên thản nhiên nói.Nghe thấy những lời này, Từ Ngự và lão nhân Ma Âm cùng ngẩn người, giốngnhư không ngờ Sở Duyên lại đồng ý.Phản ứng của lão nhân Ma Âm trái lại rất nhanh, nhanh chóng nhìn về phía TừNgự.“Tên hỗn tiểu tử này, còn không mau cảm ơn Sở tông chủ?”Lão nhân Ma Âm luôn miệng nói.“Đa tạ Sở, Sở tông chủ.”Từ Ngự cúi đầu nói.“Đi đi, nhớ kỹ, bổn tọa chỉ đợi ngươi nửa canh giờ.”Sở Duyên xua tay, thản nhiên nói.Vừa nghe thấy những lời này, tuy Từ Ngự còn nhỏ, nhưng cũng biết đây là có ýgì, vội vàng xoay người chạy về nhà mình.Rất nhanh, ở nơi này chỉ còn Sở Duyên và lão nhân Ma Âm.“Sở tông chủ, cảm ơn ngươi, đứa nhỏ này thực sự không nên mai một trongthôn trang này, không nên mai một trong giới phàm tục.”Lão nhân Ma Âm vô cùng cảm kích nói.“Không có gì.”Sở Duyên nhẹ nhàng lắc đầu.Hắn lười để ý lão nhân Ma Âm, trong lòng đang cẩn thận suy nghĩ, nên làm thếnào mới có thể dạy Từ Ngự này thành tài.Loại thiên tài chân chính này, hệ thống đảm bảo nhất định sẽ thành tài, khôngthể dạy loạn giống như đám Diệp Lạc.Phải dạy thật nghiêm túc mới được.Sở Duyên đánh giá, hình như hắn không có thứ gì hay.Bản bí tịch tu luyện chân chính duy nhất, hình như là bản “pháp quyết tu luyệncơ sở cảnh giới Luyện Khí giai đoạn đầu”.Một kiện thần binh duy nhất, không tính ống thẻ ở trong túi trữ vật của hắn,hình như chỉ có trường kiếm huyết sắc kia.Nếu thực sự dạy bảo, hình như không biết nên dạy thế nào.Sở Duyên trầm tư.Lão nhân Ma Âm nhìn thấy Sở Duyên không nói lời nào, giống như đang tựhỏi, cũng không dám nói gì thêm, lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Duyên.Mà Từ Ngự rời đi, thực ra đi không lâu lắm.Khoảng một nén nhàng sau, đã trở về một lần nữa, còn có phụ mẫu của Từ Ngựđi cùng.Phụ mẫu của Từ Ngự nghe nói tiên trưởng muốn nhận nhi tử bọn họ làm đồ đệ,đâu dám lề mề cái gì, sau khi dặn dò một lát, thì vội vàng đưa người trở về.Sau khi đưa trở về, còn nhiệt tình cảm tạ Sở Duyên.Bọn họ biết, tiên trưởng muốn nhận Từ Ngự làm đồ đệ đại biểu cho cái gì.Chuyện này đại biểu nhi tử của bọn họ có thể bước vào con đường tu tiên,tương lai một khi thành công, vậy nhi tử của bọn họ có thể không bị kiếm sốngbức bách.Sở Duyên không lên mặt cái gì, ôn hòa nói với phụ mẫu của Từ Ngự một lát,sau đó mới dẫn Từ Ngự rời đi, quay trở về Vô Đạo Tông.…Cùng lúc đó, bên Trung Châu.Lúc này Trung Châu rơi vào trong hỗn loạn.Có lẽ Tô Hề cũng không ngờ tới.Vốn là Thiên Diễn Tông xung đột với Triều Tiên Điện.Dưới sự dẫn dắt của Tô Hề, hai bên dấy lên chiến hỏa.Nhưng hai bên không biết kéo tới một đống quan hệ từ đâu ra.Đánh một lát, hơn một ngàn tông môn lớn nhỏ trong Trung Châu đều gia nhậpvào náo động này.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Không vì lý do gì khác, chỉ mấy chữ tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông,đã đủ nói lên toàn bộ.“Cũng được, ngươi nói như vậy, xem ra đứa bé này thực sự có chút thiên phú,bổn tọa có thể nhận ngươi theo hầu, ngươi có bằng lòng không?”Sở Duyên thản nhiên nói tiếp những lời lão nhân Ma Âm nói.Nghe như là nể mặt lão nhân Ma Âm, nhận lấy đứa bé Từ Ngự này.Sau khi Sở Duyên nói xong, ánh mắt nhìn về phía đứa bé Từ Ngự, đợi Từ Ngựtrả lời.Nhưng Từ Ngự hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngây ngốc đứng ở đó,mê mang hồ đồ.Lão nhân Ma Âm đứng bên cạnh thì sốt ruột.“Đứa nhóc này, còn thất thần làm gì, còn không mau quỳ xuống hành lễ với Sởtông chủ?”Lão nhân Ma Âm vỗ đầu Từ Ngự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.Theo ý lão ta, Sở Duyên có thể nhận Từ Ngự đã không tệ, càng đừng nói nhậnlàm người theo hầu.“Hả? Bái kiến Sở tông chủ.”Từ Ngự mơ mơ màng màng quỳ xuống, hành lễ với Sở Duyên.“Miễn lễ đi, nếu bổn tọa nhận ngươi theo hầu, vậy ngươi theo bổn tọa về tôngmôn, đi thôi.”Sở Duyên xua tay, dự định lập tức dẫn Từ Ngự rời đi.“Lúc này đi rồi sao?”Từ Ngự hơi kinh ngạc.“Không đi ngươi định đợi tới qua năm mới à? Còn không mau rời đi với Sởtông chủ?”Lão nhân Ma Âm mở to mắt nhìn.Vào thời khắc mấu chốt, lão ta ước gì có thể trực tiếp xách Từ Ngự lên, dính lênngười Sở Duyên.“Nhưng mà… Nhưng mà ta muốn nói lời tạm biệt với phụ thân và mẫu thân.”Từ Ngự do dự một lát, nhỏ giọng nói.“Chuyện này ngươi gấp cái gì, chờ ngươi tu luyện thành công, đến lúc đó trở vềkhông phải đều như nhau sao?”Lão nhân Ma Âm nói như vậy.“Không ngại, ngươi đã muốn về nhà một lát, vậy thì trở về đi, bổn tọa ở đây đợingươi nửa canh giờ, nửa canh giờ sau cho dù ngươi trở về hay không, bổn tọađều rời đi, hiểu chưa?”Sở Duyên thản nhiên nói.Nghe thấy những lời này, Từ Ngự và lão nhân Ma Âm cùng ngẩn người, giốngnhư không ngờ Sở Duyên lại đồng ý.Phản ứng của lão nhân Ma Âm trái lại rất nhanh, nhanh chóng nhìn về phía TừNgự.“Tên hỗn tiểu tử này, còn không mau cảm ơn Sở tông chủ?”Lão nhân Ma Âm luôn miệng nói.“Đa tạ Sở, Sở tông chủ.”Từ Ngự cúi đầu nói.“Đi đi, nhớ kỹ, bổn tọa chỉ đợi ngươi nửa canh giờ.”Sở Duyên xua tay, thản nhiên nói.Vừa nghe thấy những lời này, tuy Từ Ngự còn nhỏ, nhưng cũng biết đây là có ýgì, vội vàng xoay người chạy về nhà mình.Rất nhanh, ở nơi này chỉ còn Sở Duyên và lão nhân Ma Âm.“Sở tông chủ, cảm ơn ngươi, đứa nhỏ này thực sự không nên mai một trongthôn trang này, không nên mai một trong giới phàm tục.”Lão nhân Ma Âm vô cùng cảm kích nói.“Không có gì.”Sở Duyên nhẹ nhàng lắc đầu.Hắn lười để ý lão nhân Ma Âm, trong lòng đang cẩn thận suy nghĩ, nên làm thếnào mới có thể dạy Từ Ngự này thành tài.Loại thiên tài chân chính này, hệ thống đảm bảo nhất định sẽ thành tài, khôngthể dạy loạn giống như đám Diệp Lạc.Phải dạy thật nghiêm túc mới được.Sở Duyên đánh giá, hình như hắn không có thứ gì hay.Bản bí tịch tu luyện chân chính duy nhất, hình như là bản “pháp quyết tu luyệncơ sở cảnh giới Luyện Khí giai đoạn đầu”.Một kiện thần binh duy nhất, không tính ống thẻ ở trong túi trữ vật của hắn,hình như chỉ có trường kiếm huyết sắc kia.Nếu thực sự dạy bảo, hình như không biết nên dạy thế nào.Sở Duyên trầm tư.Lão nhân Ma Âm nhìn thấy Sở Duyên không nói lời nào, giống như đang tựhỏi, cũng không dám nói gì thêm, lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Duyên.Mà Từ Ngự rời đi, thực ra đi không lâu lắm.Khoảng một nén nhàng sau, đã trở về một lần nữa, còn có phụ mẫu của Từ Ngựđi cùng.Phụ mẫu của Từ Ngự nghe nói tiên trưởng muốn nhận nhi tử bọn họ làm đồ đệ,đâu dám lề mề cái gì, sau khi dặn dò một lát, thì vội vàng đưa người trở về.Sau khi đưa trở về, còn nhiệt tình cảm tạ Sở Duyên.Bọn họ biết, tiên trưởng muốn nhận Từ Ngự làm đồ đệ đại biểu cho cái gì.Chuyện này đại biểu nhi tử của bọn họ có thể bước vào con đường tu tiên,tương lai một khi thành công, vậy nhi tử của bọn họ có thể không bị kiếm sốngbức bách.Sở Duyên không lên mặt cái gì, ôn hòa nói với phụ mẫu của Từ Ngự một lát,sau đó mới dẫn Từ Ngự rời đi, quay trở về Vô Đạo Tông.…Cùng lúc đó, bên Trung Châu.Lúc này Trung Châu rơi vào trong hỗn loạn.Có lẽ Tô Hề cũng không ngờ tới.Vốn là Thiên Diễn Tông xung đột với Triều Tiên Điện.Dưới sự dẫn dắt của Tô Hề, hai bên dấy lên chiến hỏa.Nhưng hai bên không biết kéo tới một đống quan hệ từ đâu ra.Đánh một lát, hơn một ngàn tông môn lớn nhỏ trong Trung Châu đều gia nhậpvào náo động này.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Không vì lý do gì khác, chỉ mấy chữ tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông,đã đủ nói lên toàn bộ.“Cũng được, ngươi nói như vậy, xem ra đứa bé này thực sự có chút thiên phú,bổn tọa có thể nhận ngươi theo hầu, ngươi có bằng lòng không?”Sở Duyên thản nhiên nói tiếp những lời lão nhân Ma Âm nói.Nghe như là nể mặt lão nhân Ma Âm, nhận lấy đứa bé Từ Ngự này.Sau khi Sở Duyên nói xong, ánh mắt nhìn về phía đứa bé Từ Ngự, đợi Từ Ngựtrả lời.Nhưng Từ Ngự hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngây ngốc đứng ở đó,mê mang hồ đồ.Lão nhân Ma Âm đứng bên cạnh thì sốt ruột.“Đứa nhóc này, còn thất thần làm gì, còn không mau quỳ xuống hành lễ với Sởtông chủ?”Lão nhân Ma Âm vỗ đầu Từ Ngự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.Theo ý lão ta, Sở Duyên có thể nhận Từ Ngự đã không tệ, càng đừng nói nhậnlàm người theo hầu.“Hả? Bái kiến Sở tông chủ.”Từ Ngự mơ mơ màng màng quỳ xuống, hành lễ với Sở Duyên.“Miễn lễ đi, nếu bổn tọa nhận ngươi theo hầu, vậy ngươi theo bổn tọa về tôngmôn, đi thôi.”Sở Duyên xua tay, dự định lập tức dẫn Từ Ngự rời đi.“Lúc này đi rồi sao?”Từ Ngự hơi kinh ngạc.“Không đi ngươi định đợi tới qua năm mới à? Còn không mau rời đi với Sởtông chủ?”Lão nhân Ma Âm mở to mắt nhìn.Vào thời khắc mấu chốt, lão ta ước gì có thể trực tiếp xách Từ Ngự lên, dính lênngười Sở Duyên.“Nhưng mà… Nhưng mà ta muốn nói lời tạm biệt với phụ thân và mẫu thân.”Từ Ngự do dự một lát, nhỏ giọng nói.“Chuyện này ngươi gấp cái gì, chờ ngươi tu luyện thành công, đến lúc đó trở vềkhông phải đều như nhau sao?”Lão nhân Ma Âm nói như vậy.“Không ngại, ngươi đã muốn về nhà một lát, vậy thì trở về đi, bổn tọa ở đây đợingươi nửa canh giờ, nửa canh giờ sau cho dù ngươi trở về hay không, bổn tọađều rời đi, hiểu chưa?”Sở Duyên thản nhiên nói.Nghe thấy những lời này, Từ Ngự và lão nhân Ma Âm cùng ngẩn người, giốngnhư không ngờ Sở Duyên lại đồng ý.Phản ứng của lão nhân Ma Âm trái lại rất nhanh, nhanh chóng nhìn về phía TừNgự.“Tên hỗn tiểu tử này, còn không mau cảm ơn Sở tông chủ?”Lão nhân Ma Âm luôn miệng nói.“Đa tạ Sở, Sở tông chủ.”Từ Ngự cúi đầu nói.“Đi đi, nhớ kỹ, bổn tọa chỉ đợi ngươi nửa canh giờ.”Sở Duyên xua tay, thản nhiên nói.Vừa nghe thấy những lời này, tuy Từ Ngự còn nhỏ, nhưng cũng biết đây là có ýgì, vội vàng xoay người chạy về nhà mình.Rất nhanh, ở nơi này chỉ còn Sở Duyên và lão nhân Ma Âm.“Sở tông chủ, cảm ơn ngươi, đứa nhỏ này thực sự không nên mai một trongthôn trang này, không nên mai một trong giới phàm tục.”Lão nhân Ma Âm vô cùng cảm kích nói.“Không có gì.”Sở Duyên nhẹ nhàng lắc đầu.Hắn lười để ý lão nhân Ma Âm, trong lòng đang cẩn thận suy nghĩ, nên làm thếnào mới có thể dạy Từ Ngự này thành tài.Loại thiên tài chân chính này, hệ thống đảm bảo nhất định sẽ thành tài, khôngthể dạy loạn giống như đám Diệp Lạc.Phải dạy thật nghiêm túc mới được.Sở Duyên đánh giá, hình như hắn không có thứ gì hay.Bản bí tịch tu luyện chân chính duy nhất, hình như là bản “pháp quyết tu luyệncơ sở cảnh giới Luyện Khí giai đoạn đầu”.Một kiện thần binh duy nhất, không tính ống thẻ ở trong túi trữ vật của hắn,hình như chỉ có trường kiếm huyết sắc kia.Nếu thực sự dạy bảo, hình như không biết nên dạy thế nào.Sở Duyên trầm tư.Lão nhân Ma Âm nhìn thấy Sở Duyên không nói lời nào, giống như đang tựhỏi, cũng không dám nói gì thêm, lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Duyên.Mà Từ Ngự rời đi, thực ra đi không lâu lắm.Khoảng một nén nhàng sau, đã trở về một lần nữa, còn có phụ mẫu của Từ Ngựđi cùng.Phụ mẫu của Từ Ngự nghe nói tiên trưởng muốn nhận nhi tử bọn họ làm đồ đệ,đâu dám lề mề cái gì, sau khi dặn dò một lát, thì vội vàng đưa người trở về.Sau khi đưa trở về, còn nhiệt tình cảm tạ Sở Duyên.Bọn họ biết, tiên trưởng muốn nhận Từ Ngự làm đồ đệ đại biểu cho cái gì.Chuyện này đại biểu nhi tử của bọn họ có thể bước vào con đường tu tiên,tương lai một khi thành công, vậy nhi tử của bọn họ có thể không bị kiếm sốngbức bách.Sở Duyên không lên mặt cái gì, ôn hòa nói với phụ mẫu của Từ Ngự một lát,sau đó mới dẫn Từ Ngự rời đi, quay trở về Vô Đạo Tông.…Cùng lúc đó, bên Trung Châu.Lúc này Trung Châu rơi vào trong hỗn loạn.Có lẽ Tô Hề cũng không ngờ tới.Vốn là Thiên Diễn Tông xung đột với Triều Tiên Điện.Dưới sự dẫn dắt của Tô Hề, hai bên dấy lên chiến hỏa.Nhưng hai bên không biết kéo tới một đống quan hệ từ đâu ra.Đánh một lát, hơn một ngàn tông môn lớn nhỏ trong Trung Châu đều gia nhậpvào náo động này.