Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 556: Lễ gặp mặt chính là linh bảo
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Có điều vẫn có tông chủ của hai tông môn ẩn thế Trung Châu không cho.Hai người này, một người là điện chủ của Vạn Hồn Điện, người còn lại là tôngchủ của Minh Tiên Thánh Tông Sở Thiên Ngân.Hai người này đều không cho bất kỳ bảo vật nào mà lặng lẽ chờ những ngườikhác cho xong, sau khi xác định được tất cả đồ vật người khác cho đều là phápbảo thì hai người này mới bay về phía trước.“Diệp tiểu, khụ khụ, Diệp đạo hữu, Trương đạo hữu, còn có Tô đạo hữu, ĐạmĐài đạo hữu, không biết đệ tử thân truyền của mọi người ở đâu? Có thể kêu rađây cho bọn ta gặp mặt được không?”“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta cũng muốn xem thử đệ tử thân truyền của bốn vịđạo hữu.”Điện chủ Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân mở miệng nói.Nghe thấy lời này, bốn người bọn Diệp Lạc hơi sửng sốt, cả đám nhìn nhau mộtcái, trong mắt đều có chút kỳ lạ.Đệ tử của bọn họ.Nhắc đến việc đệ tử này, giữa đồng môn bọn họ quả thực chẳng có gì hay đểkhoe khoang, bởi vì bọn họ đều có cùng một vấn đề, đó chính là không biết dạyđồ đệ.Đệ tử mà bọn họ thu nhận người này phế hơn người kia, điểm này bốn ngườibọn họ đều biết.Lúc trước bọn họ có bí mật cử hành một vài cuộc tranh tài giữa các đệ tử, kếtquả cũng có thể tưởng tượng, đệ tử người này tệ hơn người kia, không có mộtkẻ nào thành tài.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết còn đỡ, một tu thân thể, đệ tử không cómấy người, một lười biếng căn bản chẳng muốn thu nhiều đệ tử, chỉ thu hai bangười.Diệp Lạc và Trương Hàn thì khoa trương hơn, đệ tử trên căn bản tính theo hàngtrăm.Dường như hai người ôm suy nghĩ nhiều đệ tử như vậy chung quy cũng sẽ có đệtử thành tài, nhưng ngoài dự tính là cho dù bọn họ có nhiều đệ tử vẫn không cóđệ tử thành tài, dạy một phế một…Dần dà bốn người này cũng hiểu, bọn họ không phải người có thể dạy dỗ đệ tửnên dứt khoát không dạy nữa.Bây giờ bị người ta hỏi tới đệ tử, chẳng hiểu sao bốn người lập tức cảm thấylúng túng.Một lúc lâu sau, vẫn là Diệp Lạc đứng ra.“Khụ khụ, các đệ tử của ta không tới đây, xin hỏi hai vị có chuyện gì?”Diệp Lạc chắp hai tay sau lưng, thờ ơ nói.“Đệ tử của các đạo hữu không đến à? Vậy… vậy đạo hữu, người được coi trọngnhất trong tông môn của các ngươi có ở đây không? Chẳng biết có thể kêu bọnhọ bước ra khỏi hàng hay không?”Điện chủ của Vạn Hồn Điện do dự một chút, mở miệng nói.“Người được bọn ta coi trọng nhất sao?”Diệp Lạc nhíu mày, không biết cuối cùng điện chủ của Vạn Hồn Điện muốn làmgì. Nhưng hắn ta vẫn gọi một người được hắn ta coi trọng nhất trong tông mônra. Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết thấy thế cũng khôngnói gì thêm, nhao nhao gọi một quản lý trong tông môn bước ra.Thấy cảnh này, điện chủ của Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân lập tức móc ravài món bảo vật đưa cho bốn quản lý trong tông môn kia.Mấy món bảo vật này vậy mà đều là linh bảo.Nhìn thấy mấy món linh bảo này, đừng nói là bốn quản lý trong tông, cả đámngười Diệp Lạc và tông chủ của các tông môn ẩn thế Trung Châu khác cũngngây ngẩn cả người.Hào phóng vậy à?Tặng linh bảo sao?Nhất là tông chủ của mấy tông môn ẩn thế Trung Châu kia, sau khi sửng sốtmột chút thì sắc mặt cả đám trở nên hơi âm trầm.Bọn họ đều đưa pháp bảo, hai người này đưa linh bảo là sao?Muốn đè trên đầu bọn họ hả?“Tông chủ…”Bốn quản lý trong tông nào dám nhận lấy linh bảo, cả đám đều nhìn về phíatông chủ nhà mình.Sau khi bốn người bọn Diệp Lạc sững sờ một lát thì lấy lại tinh thần, nhìn bốnmón linh bảo kia.“Nhận đi.”Diệp Lạc mở miệng trước, khoát tay áo nói.Mấy người Trương Hàn cũng phụ họa theo một câu.“Vâng, tông chủ.”Bốn quản lý trong tông nghe vậy lập tức nhận linh bảo kia. Nhìn bọn họ nhậnlinh bảo, những chiến lực của tông môn đi theo đám Diệp Lạc mà đến đều ánhmắt nóng như lửa.Cả đám đều đang hối hận, tại sao không biểu hiện trước mặt bốn người DiệpLạc nhiều một chút, trở thành người tông chủ coi trọng nhất.Nếu bọn họ được tông chủ coi trọng, giờ phút này người nhận được linh bảokhông phải là bọn họ ư?Bốn người Diệp Lạc không để ý vẻ mặt cũng những người phía sau mình. Ánhmắt của bốn người bọn họ đều rơi lên người điện chủ Vạn Hồn Điện và SởThiên Ngân.“Các vị tốn kém rồi, nhất là nhị vị, tốn kém rồi.”Diệp Lạc nói cảm ơn với mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu.Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đều khách sáo một phen, duychỉ có điện chủ của Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân là trực tiếp cười ha hảmóc nối quan hệ.[Chưa xong còn tiếp.]
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Có điều vẫn có tông chủ của hai tông môn ẩn thế Trung Châu không cho.Hai người này, một người là điện chủ của Vạn Hồn Điện, người còn lại là tôngchủ của Minh Tiên Thánh Tông Sở Thiên Ngân.Hai người này đều không cho bất kỳ bảo vật nào mà lặng lẽ chờ những ngườikhác cho xong, sau khi xác định được tất cả đồ vật người khác cho đều là phápbảo thì hai người này mới bay về phía trước.“Diệp tiểu, khụ khụ, Diệp đạo hữu, Trương đạo hữu, còn có Tô đạo hữu, ĐạmĐài đạo hữu, không biết đệ tử thân truyền của mọi người ở đâu? Có thể kêu rađây cho bọn ta gặp mặt được không?”“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta cũng muốn xem thử đệ tử thân truyền của bốn vịđạo hữu.”Điện chủ Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân mở miệng nói.Nghe thấy lời này, bốn người bọn Diệp Lạc hơi sửng sốt, cả đám nhìn nhau mộtcái, trong mắt đều có chút kỳ lạ.Đệ tử của bọn họ.Nhắc đến việc đệ tử này, giữa đồng môn bọn họ quả thực chẳng có gì hay đểkhoe khoang, bởi vì bọn họ đều có cùng một vấn đề, đó chính là không biết dạyđồ đệ.Đệ tử mà bọn họ thu nhận người này phế hơn người kia, điểm này bốn ngườibọn họ đều biết.Lúc trước bọn họ có bí mật cử hành một vài cuộc tranh tài giữa các đệ tử, kếtquả cũng có thể tưởng tượng, đệ tử người này tệ hơn người kia, không có mộtkẻ nào thành tài.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết còn đỡ, một tu thân thể, đệ tử không cómấy người, một lười biếng căn bản chẳng muốn thu nhiều đệ tử, chỉ thu hai bangười.Diệp Lạc và Trương Hàn thì khoa trương hơn, đệ tử trên căn bản tính theo hàngtrăm.Dường như hai người ôm suy nghĩ nhiều đệ tử như vậy chung quy cũng sẽ có đệtử thành tài, nhưng ngoài dự tính là cho dù bọn họ có nhiều đệ tử vẫn không cóđệ tử thành tài, dạy một phế một…Dần dà bốn người này cũng hiểu, bọn họ không phải người có thể dạy dỗ đệ tửnên dứt khoát không dạy nữa.Bây giờ bị người ta hỏi tới đệ tử, chẳng hiểu sao bốn người lập tức cảm thấylúng túng.Một lúc lâu sau, vẫn là Diệp Lạc đứng ra.“Khụ khụ, các đệ tử của ta không tới đây, xin hỏi hai vị có chuyện gì?”Diệp Lạc chắp hai tay sau lưng, thờ ơ nói.“Đệ tử của các đạo hữu không đến à? Vậy… vậy đạo hữu, người được coi trọngnhất trong tông môn của các ngươi có ở đây không? Chẳng biết có thể kêu bọnhọ bước ra khỏi hàng hay không?”Điện chủ của Vạn Hồn Điện do dự một chút, mở miệng nói.“Người được bọn ta coi trọng nhất sao?”Diệp Lạc nhíu mày, không biết cuối cùng điện chủ của Vạn Hồn Điện muốn làmgì. Nhưng hắn ta vẫn gọi một người được hắn ta coi trọng nhất trong tông mônra. Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết thấy thế cũng khôngnói gì thêm, nhao nhao gọi một quản lý trong tông môn bước ra.Thấy cảnh này, điện chủ của Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân lập tức móc ravài món bảo vật đưa cho bốn quản lý trong tông môn kia.Mấy món bảo vật này vậy mà đều là linh bảo.Nhìn thấy mấy món linh bảo này, đừng nói là bốn quản lý trong tông, cả đámngười Diệp Lạc và tông chủ của các tông môn ẩn thế Trung Châu khác cũngngây ngẩn cả người.Hào phóng vậy à?Tặng linh bảo sao?Nhất là tông chủ của mấy tông môn ẩn thế Trung Châu kia, sau khi sửng sốtmột chút thì sắc mặt cả đám trở nên hơi âm trầm.Bọn họ đều đưa pháp bảo, hai người này đưa linh bảo là sao?Muốn đè trên đầu bọn họ hả?“Tông chủ…”Bốn quản lý trong tông nào dám nhận lấy linh bảo, cả đám đều nhìn về phíatông chủ nhà mình.Sau khi bốn người bọn Diệp Lạc sững sờ một lát thì lấy lại tinh thần, nhìn bốnmón linh bảo kia.“Nhận đi.”Diệp Lạc mở miệng trước, khoát tay áo nói.Mấy người Trương Hàn cũng phụ họa theo một câu.“Vâng, tông chủ.”Bốn quản lý trong tông nghe vậy lập tức nhận linh bảo kia. Nhìn bọn họ nhậnlinh bảo, những chiến lực của tông môn đi theo đám Diệp Lạc mà đến đều ánhmắt nóng như lửa.Cả đám đều đang hối hận, tại sao không biểu hiện trước mặt bốn người DiệpLạc nhiều một chút, trở thành người tông chủ coi trọng nhất.Nếu bọn họ được tông chủ coi trọng, giờ phút này người nhận được linh bảokhông phải là bọn họ ư?Bốn người Diệp Lạc không để ý vẻ mặt cũng những người phía sau mình. Ánhmắt của bốn người bọn họ đều rơi lên người điện chủ Vạn Hồn Điện và SởThiên Ngân.“Các vị tốn kém rồi, nhất là nhị vị, tốn kém rồi.”Diệp Lạc nói cảm ơn với mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu.Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đều khách sáo một phen, duychỉ có điện chủ của Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân là trực tiếp cười ha hảmóc nối quan hệ.[Chưa xong còn tiếp.]
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Có điều vẫn có tông chủ của hai tông môn ẩn thế Trung Châu không cho.Hai người này, một người là điện chủ của Vạn Hồn Điện, người còn lại là tôngchủ của Minh Tiên Thánh Tông Sở Thiên Ngân.Hai người này đều không cho bất kỳ bảo vật nào mà lặng lẽ chờ những ngườikhác cho xong, sau khi xác định được tất cả đồ vật người khác cho đều là phápbảo thì hai người này mới bay về phía trước.“Diệp tiểu, khụ khụ, Diệp đạo hữu, Trương đạo hữu, còn có Tô đạo hữu, ĐạmĐài đạo hữu, không biết đệ tử thân truyền của mọi người ở đâu? Có thể kêu rađây cho bọn ta gặp mặt được không?”“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta cũng muốn xem thử đệ tử thân truyền của bốn vịđạo hữu.”Điện chủ Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân mở miệng nói.Nghe thấy lời này, bốn người bọn Diệp Lạc hơi sửng sốt, cả đám nhìn nhau mộtcái, trong mắt đều có chút kỳ lạ.Đệ tử của bọn họ.Nhắc đến việc đệ tử này, giữa đồng môn bọn họ quả thực chẳng có gì hay đểkhoe khoang, bởi vì bọn họ đều có cùng một vấn đề, đó chính là không biết dạyđồ đệ.Đệ tử mà bọn họ thu nhận người này phế hơn người kia, điểm này bốn ngườibọn họ đều biết.Lúc trước bọn họ có bí mật cử hành một vài cuộc tranh tài giữa các đệ tử, kếtquả cũng có thể tưởng tượng, đệ tử người này tệ hơn người kia, không có mộtkẻ nào thành tài.Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết còn đỡ, một tu thân thể, đệ tử không cómấy người, một lười biếng căn bản chẳng muốn thu nhiều đệ tử, chỉ thu hai bangười.Diệp Lạc và Trương Hàn thì khoa trương hơn, đệ tử trên căn bản tính theo hàngtrăm.Dường như hai người ôm suy nghĩ nhiều đệ tử như vậy chung quy cũng sẽ có đệtử thành tài, nhưng ngoài dự tính là cho dù bọn họ có nhiều đệ tử vẫn không cóđệ tử thành tài, dạy một phế một…Dần dà bốn người này cũng hiểu, bọn họ không phải người có thể dạy dỗ đệ tửnên dứt khoát không dạy nữa.Bây giờ bị người ta hỏi tới đệ tử, chẳng hiểu sao bốn người lập tức cảm thấylúng túng.Một lúc lâu sau, vẫn là Diệp Lạc đứng ra.“Khụ khụ, các đệ tử của ta không tới đây, xin hỏi hai vị có chuyện gì?”Diệp Lạc chắp hai tay sau lưng, thờ ơ nói.“Đệ tử của các đạo hữu không đến à? Vậy… vậy đạo hữu, người được coi trọngnhất trong tông môn của các ngươi có ở đây không? Chẳng biết có thể kêu bọnhọ bước ra khỏi hàng hay không?”Điện chủ của Vạn Hồn Điện do dự một chút, mở miệng nói.“Người được bọn ta coi trọng nhất sao?”Diệp Lạc nhíu mày, không biết cuối cùng điện chủ của Vạn Hồn Điện muốn làmgì. Nhưng hắn ta vẫn gọi một người được hắn ta coi trọng nhất trong tông mônra. Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết thấy thế cũng khôngnói gì thêm, nhao nhao gọi một quản lý trong tông môn bước ra.Thấy cảnh này, điện chủ của Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân lập tức móc ravài món bảo vật đưa cho bốn quản lý trong tông môn kia.Mấy món bảo vật này vậy mà đều là linh bảo.Nhìn thấy mấy món linh bảo này, đừng nói là bốn quản lý trong tông, cả đámngười Diệp Lạc và tông chủ của các tông môn ẩn thế Trung Châu khác cũngngây ngẩn cả người.Hào phóng vậy à?Tặng linh bảo sao?Nhất là tông chủ của mấy tông môn ẩn thế Trung Châu kia, sau khi sửng sốtmột chút thì sắc mặt cả đám trở nên hơi âm trầm.Bọn họ đều đưa pháp bảo, hai người này đưa linh bảo là sao?Muốn đè trên đầu bọn họ hả?“Tông chủ…”Bốn quản lý trong tông nào dám nhận lấy linh bảo, cả đám đều nhìn về phíatông chủ nhà mình.Sau khi bốn người bọn Diệp Lạc sững sờ một lát thì lấy lại tinh thần, nhìn bốnmón linh bảo kia.“Nhận đi.”Diệp Lạc mở miệng trước, khoát tay áo nói.Mấy người Trương Hàn cũng phụ họa theo một câu.“Vâng, tông chủ.”Bốn quản lý trong tông nghe vậy lập tức nhận linh bảo kia. Nhìn bọn họ nhậnlinh bảo, những chiến lực của tông môn đi theo đám Diệp Lạc mà đến đều ánhmắt nóng như lửa.Cả đám đều đang hối hận, tại sao không biểu hiện trước mặt bốn người DiệpLạc nhiều một chút, trở thành người tông chủ coi trọng nhất.Nếu bọn họ được tông chủ coi trọng, giờ phút này người nhận được linh bảokhông phải là bọn họ ư?Bốn người Diệp Lạc không để ý vẻ mặt cũng những người phía sau mình. Ánhmắt của bốn người bọn họ đều rơi lên người điện chủ Vạn Hồn Điện và SởThiên Ngân.“Các vị tốn kém rồi, nhất là nhị vị, tốn kém rồi.”Diệp Lạc nói cảm ơn với mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu.Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đều khách sáo một phen, duychỉ có điện chủ của Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân là trực tiếp cười ha hảmóc nối quan hệ.[Chưa xong còn tiếp.]