Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 558: Ngươi quản rộng thật đấy 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nàng mời mấy vị sư huynh và sư tỷ tới đây là để trấn áp cuộc náo động này, saobây giờ nàng lại cảm thấy mấy vị sư huynh và sư tỷ này chỉ sợ thiên hạ khôngloạn, còn vui vẻ nhìn cuộc náo động này bắt đầu nhanh hơn.“Ngũ sư muội, không có chuyện gì đâu, cái loại đánh chơi chơi thế này, muốntrấn áp chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.”Trương Hàn bước tới truyền âm an ủi một câu.“Ừm, lần này lão nhị lại nói câu tiếng người, sư muội yên tâm đi. Phải rồi, sưmuội có bao nhiêu tông môn thù địch? Có ở bên dưới hay không?”Diệp Lạc truyền âm dò hỏi.“Ở bên dưới.”Nhắc tới kẻ thù, trong đôi mắt hồn nhiên của Tô Hề rõ ràng đã hiện lên thù hận.“Vậy là tốt rồi, thế thì đợi lát nữa trực tiếp trấn áp phía dưới, sư muội ngươi đitrả thù, tự tay giải quyết, cũng coi như cởi bỏ khúc mắc của ngươi.”Diệp Lạc truyền âm nói.“Vâng, đại sư huynh.”Tô Hề hơi gật đầu.Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, trong sơn cốc Huyền Long bên dưới bắt đầucó hành động.Lúc lệnh quyết chiến sắp được phát ra, những tu sĩ kia cũng không cần biếtnhiều như vậy, nhao nhao ra tay.Chỉ có điều ra tay thì ra tay, bọn họ vẫn chừa lại lực lượng. Dù sao bóng dángcủa đám người Diệp Lạc trên trời cũng không giấu giếm, cứ đứng đó như vậy.Những tu sĩ kia tất nhiên sẽ sinh lòng cảnh giác, vì vậy không dám ra tay hếtsức mà không giữ lại gì.Có điều những tu sĩ này ra tay hết sức cũng chẳng khác gì mấy.Những tu sĩ đang giao chiến chỉ là người ở tầng dưới chót, người quyết địnhthắng bại của chiến trường quyết chiến từ trước đến nay đều là cao tầng.Chẳng qua, dường như cao tầng của hai bên căn bản không hề có ý muốn ra tay,chậm chạp không có bất kỳ động tác gì.Nhìn trận chiến toàn là tu sĩ tầng dưới chót đang đánh, đám người Diệp Lạc trêntrời không khỏi cảm thấy nhàm chán một trận.Toàn bộ đều là mấy Kim Đan Nguyên Anh tầng dưới chót, chuyện này rất nhàmchán. Cảnh chiến đấu của Kim Đan Nguyên Anh thật sự chẳng có gì xem. Loạicảnh giới yếu như chó thế này, chiêu thức đánh nhau cũng không có uy lực gì,chẳng phải là không có gì để xem hay sao.Cuối cùng vẫn là Trương Hàn không nhịn nổi nữa.“Đám người kia, cảnh giới Độ Kiếp không ra đánh, cứ chọn mấy cảnh giới KimĐan và cảnh giới Nguyên Đan đánh, không xem không xem. Đại sư huynh, ratay đi.”Trương Hàn lập tức duỗi hai tay ra. Khoảnh khắc hắn ta duỗi hai tay ra, TháiÂm Tinh rất ăn ý mà hiện ra.Dưới ánh trăng chiếu xuống, từng mảnh phù trận hình thành từ trong không khí,hóa thành một thập phương đại trận bao trùm toàn bộ sơn cốc Huyền Long.Thập phương đại trận được dựng lên, vô cùng uy lực mà đè xuống, trong nháymắt tất cả tu sĩ đều bị trấn áp.Trong đó bao gồm cả những người cảnh giới Độ Kiếp kia.Nhưng so với những cảnh giới Kim Đan và cảnh giới Nguyên Anh bị đè dướiđất không nhúc nhích được thì cảnh giới Độ Kiếp vẫn đỡ hơn nhiều, còn có thểmiễn cưỡng đứng trên mặt đất, chỉ là hai chân hơi run rẩy.So với lúc trước, hiển nhiên bây giờ Trương Hàn đã mạnh hơn rất nhiều, trấn ápcảnh giới Độ Kiếp như vậy cũng không cần tốn quá nhiều tâm sức.“Sư muội, đi đi, tìm kẻ thù của ngươi mà báo thù, có các sư huynh ở đây đè épcho ngươi, phá hủy toàn bộ Trung Châu cũng không thành vấn đề.”Quanh người Trương Hàn là ánh trăng vờn quanh, hắn ta nhìn Tô Hề, tao nhãnói……Phía trên sơn cốc Huyền Long, Tô Hề chậm rãi bay xuống dưới, nàng đến để trảthù, mà đám tông chủ của ẩn thế tông môn Trung Châu đứng đó thì ngây ngẩncả người, có chút không hiểu những lời Trương Hàn vừa nói.Trả thù?Là vì đệ tử của Vô Đạo Tông và một trong số những tông môn bên dưới sơn cốcHuyền Long kết thù nên bốn đại thánh địa của Vô Đạo Tông mới xuất hiện, đếnđây để giúp đỡ báo thù sao?Đây là mục đích mà Vô Đạo Tông đến đây sao?Biết được điều này rồi, vài vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đềukhông hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.Biết mục đích Vô Đạo Tông tới đây là tốt rồi, nếu chỉ vì trả thù, đương nhiênvấn đề không lớn.Dù sao xui xẻo không phải bọn họ. Chỉ là đệ tử trả thù này…Vài vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu nhìn bóng dáng Tô Hề bayxuống, chẳng hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc.Sau khi suy nghĩ một chút, bọn họ lập tức nhớ ra, người này chẳng phải làngười đệ tử được Sở tông chủ lâm thời thu nhận bên ngoài ở Đại Bỉ vạn tônglúc trước hay sao?Tuy rằng lúc ấy mấy người bọn họ không có mặt, nhưng cũng thông qua mộtvài phương pháp để quan sát hiện trường, tất nhiên cũng đã gặp Tô Hề.Chẳng qua lúc đó bọn họ không hề để ý chút nào. Dù sao lúc bọn họ nhìn thấyTô Hề đã xác định thiên phú của Tô Hề cũng chỉ có như vậy, có thể được Sởtông chủ nhìn trúng xem như may mắn, không ngờ rằng người tới tìm kẻ thùhôm nay lại là người này.
Nàng mời mấy vị sư huynh và sư tỷ tới đây là để trấn áp cuộc náo động này, sao
bây giờ nàng lại cảm thấy mấy vị sư huynh và sư tỷ này chỉ sợ thiên hạ không
loạn, còn vui vẻ nhìn cuộc náo động này bắt đầu nhanh hơn.
“Ngũ sư muội, không có chuyện gì đâu, cái loại đánh chơi chơi thế này, muốn
trấn áp chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.”
Trương Hàn bước tới truyền âm an ủi một câu.
“Ừm, lần này lão nhị lại nói câu tiếng người, sư muội yên tâm đi. Phải rồi, sư
muội có bao nhiêu tông môn thù địch? Có ở bên dưới hay không?”
Diệp Lạc truyền âm dò hỏi.
“Ở bên dưới.”
Nhắc tới kẻ thù, trong đôi mắt hồn nhiên của Tô Hề rõ ràng đã hiện lên thù hận.
“Vậy là tốt rồi, thế thì đợi lát nữa trực tiếp trấn áp phía dưới, sư muội ngươi đi
trả thù, tự tay giải quyết, cũng coi như cởi bỏ khúc mắc của ngươi.”
Diệp Lạc truyền âm nói.
“Vâng, đại sư huynh.”
Tô Hề hơi gật đầu.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, trong sơn cốc Huyền Long bên dưới bắt đầu
có hành động.
Lúc lệnh quyết chiến sắp được phát ra, những tu sĩ kia cũng không cần biết
nhiều như vậy, nhao nhao ra tay.
Chỉ có điều ra tay thì ra tay, bọn họ vẫn chừa lại lực lượng. Dù sao bóng dáng
của đám người Diệp Lạc trên trời cũng không giấu giếm, cứ đứng đó như vậy.
Những tu sĩ kia tất nhiên sẽ sinh lòng cảnh giác, vì vậy không dám ra tay hết
sức mà không giữ lại gì.
Có điều những tu sĩ này ra tay hết sức cũng chẳng khác gì mấy.
Những tu sĩ đang giao chiến chỉ là người ở tầng dưới chót, người quyết định
thắng bại của chiến trường quyết chiến từ trước đến nay đều là cao tầng.
Chẳng qua, dường như cao tầng của hai bên căn bản không hề có ý muốn ra tay,
chậm chạp không có bất kỳ động tác gì.
Nhìn trận chiến toàn là tu sĩ tầng dưới chót đang đánh, đám người Diệp Lạc trên
trời không khỏi cảm thấy nhàm chán một trận.
Toàn bộ đều là mấy Kim Đan Nguyên Anh tầng dưới chót, chuyện này rất nhàm
chán. Cảnh chiến đấu của Kim Đan Nguyên Anh thật sự chẳng có gì xem. Loại
cảnh giới yếu như chó thế này, chiêu thức đánh nhau cũng không có uy lực gì,
chẳng phải là không có gì để xem hay sao.
Cuối cùng vẫn là Trương Hàn không nhịn nổi nữa.
“Đám người kia, cảnh giới Độ Kiếp không ra đánh, cứ chọn mấy cảnh giới Kim
Đan và cảnh giới Nguyên Đan đánh, không xem không xem. Đại sư huynh, ra
tay đi.”
Trương Hàn lập tức duỗi hai tay ra. Khoảnh khắc hắn ta duỗi hai tay ra, Thái
Âm Tinh rất ăn ý mà hiện ra.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, từng mảnh phù trận hình thành từ trong không khí,
hóa thành một thập phương đại trận bao trùm toàn bộ sơn cốc Huyền Long.
Thập phương đại trận được dựng lên, vô cùng uy lực mà đè xuống, trong nháy
mắt tất cả tu sĩ đều bị trấn áp.
Trong đó bao gồm cả những người cảnh giới Độ Kiếp kia.
Nhưng so với những cảnh giới Kim Đan và cảnh giới Nguyên Anh bị đè dưới
đất không nhúc nhích được thì cảnh giới Độ Kiếp vẫn đỡ hơn nhiều, còn có thể
miễn cưỡng đứng trên mặt đất, chỉ là hai chân hơi run rẩy.
So với lúc trước, hiển nhiên bây giờ Trương Hàn đã mạnh hơn rất nhiều, trấn áp
cảnh giới Độ Kiếp như vậy cũng không cần tốn quá nhiều tâm sức.
“Sư muội, đi đi, tìm kẻ thù của ngươi mà báo thù, có các sư huynh ở đây đè ép
cho ngươi, phá hủy toàn bộ Trung Châu cũng không thành vấn đề.”
Quanh người Trương Hàn là ánh trăng vờn quanh, hắn ta nhìn Tô Hề, tao nhã
nói…
…
Phía trên sơn cốc Huyền Long, Tô Hề chậm rãi bay xuống dưới, nàng đến để trả
thù, mà đám tông chủ của ẩn thế tông môn Trung Châu đứng đó thì ngây ngẩn
cả người, có chút không hiểu những lời Trương Hàn vừa nói.
Trả thù?
Là vì đệ tử của Vô Đạo Tông và một trong số những tông môn bên dưới sơn cốc
Huyền Long kết thù nên bốn đại thánh địa của Vô Đạo Tông mới xuất hiện, đến
đây để giúp đỡ báo thù sao?
Đây là mục đích mà Vô Đạo Tông đến đây sao?
Biết được điều này rồi, vài vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đều
không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Biết mục đích Vô Đạo Tông tới đây là tốt rồi, nếu chỉ vì trả thù, đương nhiên
vấn đề không lớn.
Dù sao xui xẻo không phải bọn họ. Chỉ là đệ tử trả thù này…
Vài vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu nhìn bóng dáng Tô Hề bay
xuống, chẳng hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau khi suy nghĩ một chút, bọn họ lập tức nhớ ra, người này chẳng phải là
người đệ tử được Sở tông chủ lâm thời thu nhận bên ngoài ở Đại Bỉ vạn tông
lúc trước hay sao?
Tuy rằng lúc ấy mấy người bọn họ không có mặt, nhưng cũng thông qua một
vài phương pháp để quan sát hiện trường, tất nhiên cũng đã gặp Tô Hề.
Chẳng qua lúc đó bọn họ không hề để ý chút nào. Dù sao lúc bọn họ nhìn thấy
Tô Hề đã xác định thiên phú của Tô Hề cũng chỉ có như vậy, có thể được Sở
tông chủ nhìn trúng xem như may mắn, không ngờ rằng người tới tìm kẻ thù
hôm nay lại là người này.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nàng mời mấy vị sư huynh và sư tỷ tới đây là để trấn áp cuộc náo động này, saobây giờ nàng lại cảm thấy mấy vị sư huynh và sư tỷ này chỉ sợ thiên hạ khôngloạn, còn vui vẻ nhìn cuộc náo động này bắt đầu nhanh hơn.“Ngũ sư muội, không có chuyện gì đâu, cái loại đánh chơi chơi thế này, muốntrấn áp chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.”Trương Hàn bước tới truyền âm an ủi một câu.“Ừm, lần này lão nhị lại nói câu tiếng người, sư muội yên tâm đi. Phải rồi, sưmuội có bao nhiêu tông môn thù địch? Có ở bên dưới hay không?”Diệp Lạc truyền âm dò hỏi.“Ở bên dưới.”Nhắc tới kẻ thù, trong đôi mắt hồn nhiên của Tô Hề rõ ràng đã hiện lên thù hận.“Vậy là tốt rồi, thế thì đợi lát nữa trực tiếp trấn áp phía dưới, sư muội ngươi đitrả thù, tự tay giải quyết, cũng coi như cởi bỏ khúc mắc của ngươi.”Diệp Lạc truyền âm nói.“Vâng, đại sư huynh.”Tô Hề hơi gật đầu.Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, trong sơn cốc Huyền Long bên dưới bắt đầucó hành động.Lúc lệnh quyết chiến sắp được phát ra, những tu sĩ kia cũng không cần biếtnhiều như vậy, nhao nhao ra tay.Chỉ có điều ra tay thì ra tay, bọn họ vẫn chừa lại lực lượng. Dù sao bóng dángcủa đám người Diệp Lạc trên trời cũng không giấu giếm, cứ đứng đó như vậy.Những tu sĩ kia tất nhiên sẽ sinh lòng cảnh giác, vì vậy không dám ra tay hếtsức mà không giữ lại gì.Có điều những tu sĩ này ra tay hết sức cũng chẳng khác gì mấy.Những tu sĩ đang giao chiến chỉ là người ở tầng dưới chót, người quyết địnhthắng bại của chiến trường quyết chiến từ trước đến nay đều là cao tầng.Chẳng qua, dường như cao tầng của hai bên căn bản không hề có ý muốn ra tay,chậm chạp không có bất kỳ động tác gì.Nhìn trận chiến toàn là tu sĩ tầng dưới chót đang đánh, đám người Diệp Lạc trêntrời không khỏi cảm thấy nhàm chán một trận.Toàn bộ đều là mấy Kim Đan Nguyên Anh tầng dưới chót, chuyện này rất nhàmchán. Cảnh chiến đấu của Kim Đan Nguyên Anh thật sự chẳng có gì xem. Loạicảnh giới yếu như chó thế này, chiêu thức đánh nhau cũng không có uy lực gì,chẳng phải là không có gì để xem hay sao.Cuối cùng vẫn là Trương Hàn không nhịn nổi nữa.“Đám người kia, cảnh giới Độ Kiếp không ra đánh, cứ chọn mấy cảnh giới KimĐan và cảnh giới Nguyên Đan đánh, không xem không xem. Đại sư huynh, ratay đi.”Trương Hàn lập tức duỗi hai tay ra. Khoảnh khắc hắn ta duỗi hai tay ra, TháiÂm Tinh rất ăn ý mà hiện ra.Dưới ánh trăng chiếu xuống, từng mảnh phù trận hình thành từ trong không khí,hóa thành một thập phương đại trận bao trùm toàn bộ sơn cốc Huyền Long.Thập phương đại trận được dựng lên, vô cùng uy lực mà đè xuống, trong nháymắt tất cả tu sĩ đều bị trấn áp.Trong đó bao gồm cả những người cảnh giới Độ Kiếp kia.Nhưng so với những cảnh giới Kim Đan và cảnh giới Nguyên Anh bị đè dướiđất không nhúc nhích được thì cảnh giới Độ Kiếp vẫn đỡ hơn nhiều, còn có thểmiễn cưỡng đứng trên mặt đất, chỉ là hai chân hơi run rẩy.So với lúc trước, hiển nhiên bây giờ Trương Hàn đã mạnh hơn rất nhiều, trấn ápcảnh giới Độ Kiếp như vậy cũng không cần tốn quá nhiều tâm sức.“Sư muội, đi đi, tìm kẻ thù của ngươi mà báo thù, có các sư huynh ở đây đè épcho ngươi, phá hủy toàn bộ Trung Châu cũng không thành vấn đề.”Quanh người Trương Hàn là ánh trăng vờn quanh, hắn ta nhìn Tô Hề, tao nhãnói……Phía trên sơn cốc Huyền Long, Tô Hề chậm rãi bay xuống dưới, nàng đến để trảthù, mà đám tông chủ của ẩn thế tông môn Trung Châu đứng đó thì ngây ngẩncả người, có chút không hiểu những lời Trương Hàn vừa nói.Trả thù?Là vì đệ tử của Vô Đạo Tông và một trong số những tông môn bên dưới sơn cốcHuyền Long kết thù nên bốn đại thánh địa của Vô Đạo Tông mới xuất hiện, đếnđây để giúp đỡ báo thù sao?Đây là mục đích mà Vô Đạo Tông đến đây sao?Biết được điều này rồi, vài vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đềukhông hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.Biết mục đích Vô Đạo Tông tới đây là tốt rồi, nếu chỉ vì trả thù, đương nhiênvấn đề không lớn.Dù sao xui xẻo không phải bọn họ. Chỉ là đệ tử trả thù này…Vài vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu nhìn bóng dáng Tô Hề bayxuống, chẳng hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc.Sau khi suy nghĩ một chút, bọn họ lập tức nhớ ra, người này chẳng phải làngười đệ tử được Sở tông chủ lâm thời thu nhận bên ngoài ở Đại Bỉ vạn tônglúc trước hay sao?Tuy rằng lúc ấy mấy người bọn họ không có mặt, nhưng cũng thông qua mộtvài phương pháp để quan sát hiện trường, tất nhiên cũng đã gặp Tô Hề.Chẳng qua lúc đó bọn họ không hề để ý chút nào. Dù sao lúc bọn họ nhìn thấyTô Hề đã xác định thiên phú của Tô Hề cũng chỉ có như vậy, có thể được Sởtông chủ nhìn trúng xem như may mắn, không ngờ rằng người tới tìm kẻ thùhôm nay lại là người này.