Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 563: Đổi tông chủ ngay tại chỗ? 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Hề cảm thấy nàng cần phải chứng minh trí thông minh của nàng khôngthành vấn đề mới được, nàng chậm rãi nhấc chân lên, đi về phía tông chủ HuyềnCực.…Cùng lúc đó, trên bầu trời của sơn cốc Huyền Long, cả đám đang xem kịch saukhi chứng kiến Tông chủ Huyền Cực thoáng cái đổi tông chủ ngay tại chỗ cũngtrầm mặc.Một lúc lâu sau, Trương Hàn chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự yên lặng này.“Tông chủ Huyền Cực này đúng là một nhân tài, không tệ không tệ. Huyền Cựccòn như vậy, có lẽ tông chủ của tông môn Trung Châu bên này nhất định đều làrồng phượng trong loài người như Huyền Cực.”Trương Hàn mới mở miệng đã quái gở, cả rồng phượng trong loài người cũng bịhắn ta dùng tới. Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu bên cạnhkhông nói gì, chỉ có thể ở đây nghe Trương Hàn quái gở. Thứ nhất là bọn họkhông muốn đắc một đệ tử của Vô Đạo Tông là Trương Hàn. Thứ hai là bọn họcũng cảm thấy Trương Hàn nói đúng, mẹ nó đây đúng là “rồng phượng trongloài người”. Đã bao lâu rồi bọn họ không chú ý tới tình huống của những tôngmôn ở Trung Châu, bây giờ những tông môn ở Trung Châu đã tệ đến thế rồi hả?“Được rồi, lão tam, đây là chuyện của Trung Châu người ta, đừng quản nhiều,có thể người ta cũng thích rồng phượng trong loài người đấy.”Diệp Lạc khoát tay áo, ngoài mặt là răn dạy Trương Hàn, trên thực tế… cũngquái gở giống như Trương Hàn.Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu tiếp tục giữ yên lặng.Trương Hàn và Diệp Lạc trầm mặc nhìn mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thếTrung Châu, cũng cảm thấy không thú vị, không nói tiếp nữa. Bọn họ nhìn TôHề đã bắt đầu động thủ bên dưới, ngược lại bắt đầu truyền âm trò chuyện.“Lão nhị, không phải ngươi nó mãi mà vẫn không biết cuối cùng mình cáchcảnh giới Đại Thừa có xa lắm hay không sao? Ngươi đi khiêu khích mấy vị tôngchủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia đi, chỉ cần ngươi có thể dốc hết sứctrấn áp mấy người kia, vậy ngươi tuyệt đối đã đạt tới nửa bước cảnh giới ĐạiThừa.”Diệp Lạc truyền âm, mang theo ý đầu độc nồng nặc.“Đại sư huynh, dốc hết sức trấn áp những người này, e rằng có chút khó.”Trương Hàn do dự một chút, truyền âm trả lời.“Không! Chuyện này cũng không khó! Nếu như ngươi thật sự đã đạt tới nửabước cảnh giới Đại Thừa thì có thể dễ dàng trấn áp những người này.”Diệp Lạc cười truyền âm.“Được, vậy đại sư huynh, ta đi thử một chút.”Trương Hàn nghe vậy đi tới chỗ mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế TrungChâu kia.Chứng kiến cảnh tượng này, Diệp Lạc nở một nụ cười, Tô Càn Nguyên bêncạnh cũng nảy lên ý định.“Đại sư huynh, đợi tí nữa cũng cho ta thử một chút đi. Ta cũng muốn xem thửbây giờ ta là cảnh giới gì, không biết có đạt tới nửa bước cảnh giới Đại Thừahay không.”Tô Càn Nguyên hỏi một câu.“Không cần, ngươi và tứ sư muội đều là nửa bước cảnh giới Đại Thừa, khôngcần phải thử. Mấy tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu cũng không yếu,nửa bước cảnh giới Đại Thừa đánh không lại, chỉ có chuẩn cảnh giới Đại Thừamới có thể đè một đầu.”Diệp Lạc vừa cười vừa nói.“Hả? Chuẩn cảnh giới Đại Thừa?”“Ừ, chuẩn cảnh giới Đại Thừa là nửa bước cảnh giới Đại Thừa trở lên mộtchút.”“Vậy nhị sư huynh đạt tới rồi sao?”“Không, hắn cũng là nửa bước cảnh giới Đại Thừa.”“Vậy hắn…”“Không sao, nhìn là được rồi.”Diệp Lạc cười ha ha nói. Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức hiểu ra.Thế này không phải là đại sư huynh muốn gài bẫy nhị sư huynh sao……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Sở Duyên quay về tới nơi, sau khi hắn trở lại Vô Đạo Tông thoáng cái đã bốirối. Hắn đứng bên ngoài sơn môn của Vô Đạo Tông, từ xa nhìn ngọn núi lớn ởđối diện Vô Đạo Tông.Theo trí nhớ của hắn, không phải ngọn núi lớn kia là một ngọn núi bỏ hoangsao?Tại sao bây giờ lại trở nên khác lạ như vậy?Bây giờ trên ngọn núi lớn kia rõ ràng có thêm rất nhiều kiến trúc.Trên ngọn núi lớn kia có người ở à?Sở Duyên hơi nhíu mày. Gần Vô Đạo Tông hắn tất cả gần như đều là đất hoang,nhà ai lại chạy tới quanh Vô Đạo Tông để ở chứ?Sở Duyên mờ mịt. Hắn nhìn sơn môn nhà mình, do dự một chút, vẫn chưa đilên. Nếu hắn tiến vào sơn môn, trạng thái vô địch sẽ đóng lại. Hắn cũng khôngbiết tình huống trong Vô Đạo Tông bây giờ thế nào. Ngọn núi lớn đối diện xảyra tình huống, không phải là Vô Đạo Tông của hắn cũng sẽ xảy ra tình huốngchứ. Đánh chết Sở Duyên cũng không dám lên.Suy nghĩ một chút, hắn vẫn đứng bên ngoài, chuẩn bị dùng một chút thủ đoạnnhỏ thông báo cho người bên trong Vô Đạo Tông ra ngoài.Sở Duyên suy tư một lát, trực tiếp nhìn dưới đất, đánh mạnh một chưởng xuống.Ầm ầm!Sở Duyên mở trạng thái vô địch tất nhiên không giống bình thường.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Hề cảm thấy nàng cần phải chứng minh trí thông minh của nàng khôngthành vấn đề mới được, nàng chậm rãi nhấc chân lên, đi về phía tông chủ HuyềnCực.…Cùng lúc đó, trên bầu trời của sơn cốc Huyền Long, cả đám đang xem kịch saukhi chứng kiến Tông chủ Huyền Cực thoáng cái đổi tông chủ ngay tại chỗ cũngtrầm mặc.Một lúc lâu sau, Trương Hàn chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự yên lặng này.“Tông chủ Huyền Cực này đúng là một nhân tài, không tệ không tệ. Huyền Cựccòn như vậy, có lẽ tông chủ của tông môn Trung Châu bên này nhất định đều làrồng phượng trong loài người như Huyền Cực.”Trương Hàn mới mở miệng đã quái gở, cả rồng phượng trong loài người cũng bịhắn ta dùng tới. Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu bên cạnhkhông nói gì, chỉ có thể ở đây nghe Trương Hàn quái gở. Thứ nhất là bọn họkhông muốn đắc một đệ tử của Vô Đạo Tông là Trương Hàn. Thứ hai là bọn họcũng cảm thấy Trương Hàn nói đúng, mẹ nó đây đúng là “rồng phượng trongloài người”. Đã bao lâu rồi bọn họ không chú ý tới tình huống của những tôngmôn ở Trung Châu, bây giờ những tông môn ở Trung Châu đã tệ đến thế rồi hả?“Được rồi, lão tam, đây là chuyện của Trung Châu người ta, đừng quản nhiều,có thể người ta cũng thích rồng phượng trong loài người đấy.”Diệp Lạc khoát tay áo, ngoài mặt là răn dạy Trương Hàn, trên thực tế… cũngquái gở giống như Trương Hàn.Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu tiếp tục giữ yên lặng.Trương Hàn và Diệp Lạc trầm mặc nhìn mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thếTrung Châu, cũng cảm thấy không thú vị, không nói tiếp nữa. Bọn họ nhìn TôHề đã bắt đầu động thủ bên dưới, ngược lại bắt đầu truyền âm trò chuyện.“Lão nhị, không phải ngươi nó mãi mà vẫn không biết cuối cùng mình cáchcảnh giới Đại Thừa có xa lắm hay không sao? Ngươi đi khiêu khích mấy vị tôngchủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia đi, chỉ cần ngươi có thể dốc hết sứctrấn áp mấy người kia, vậy ngươi tuyệt đối đã đạt tới nửa bước cảnh giới ĐạiThừa.”Diệp Lạc truyền âm, mang theo ý đầu độc nồng nặc.“Đại sư huynh, dốc hết sức trấn áp những người này, e rằng có chút khó.”Trương Hàn do dự một chút, truyền âm trả lời.“Không! Chuyện này cũng không khó! Nếu như ngươi thật sự đã đạt tới nửabước cảnh giới Đại Thừa thì có thể dễ dàng trấn áp những người này.”Diệp Lạc cười truyền âm.“Được, vậy đại sư huynh, ta đi thử một chút.”Trương Hàn nghe vậy đi tới chỗ mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế TrungChâu kia.Chứng kiến cảnh tượng này, Diệp Lạc nở một nụ cười, Tô Càn Nguyên bêncạnh cũng nảy lên ý định.“Đại sư huynh, đợi tí nữa cũng cho ta thử một chút đi. Ta cũng muốn xem thửbây giờ ta là cảnh giới gì, không biết có đạt tới nửa bước cảnh giới Đại Thừahay không.”Tô Càn Nguyên hỏi một câu.“Không cần, ngươi và tứ sư muội đều là nửa bước cảnh giới Đại Thừa, khôngcần phải thử. Mấy tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu cũng không yếu,nửa bước cảnh giới Đại Thừa đánh không lại, chỉ có chuẩn cảnh giới Đại Thừamới có thể đè một đầu.”Diệp Lạc vừa cười vừa nói.“Hả? Chuẩn cảnh giới Đại Thừa?”“Ừ, chuẩn cảnh giới Đại Thừa là nửa bước cảnh giới Đại Thừa trở lên mộtchút.”“Vậy nhị sư huynh đạt tới rồi sao?”“Không, hắn cũng là nửa bước cảnh giới Đại Thừa.”“Vậy hắn…”“Không sao, nhìn là được rồi.”Diệp Lạc cười ha ha nói. Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức hiểu ra.Thế này không phải là đại sư huynh muốn gài bẫy nhị sư huynh sao……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Sở Duyên quay về tới nơi, sau khi hắn trở lại Vô Đạo Tông thoáng cái đã bốirối. Hắn đứng bên ngoài sơn môn của Vô Đạo Tông, từ xa nhìn ngọn núi lớn ởđối diện Vô Đạo Tông.Theo trí nhớ của hắn, không phải ngọn núi lớn kia là một ngọn núi bỏ hoangsao?Tại sao bây giờ lại trở nên khác lạ như vậy?Bây giờ trên ngọn núi lớn kia rõ ràng có thêm rất nhiều kiến trúc.Trên ngọn núi lớn kia có người ở à?Sở Duyên hơi nhíu mày. Gần Vô Đạo Tông hắn tất cả gần như đều là đất hoang,nhà ai lại chạy tới quanh Vô Đạo Tông để ở chứ?Sở Duyên mờ mịt. Hắn nhìn sơn môn nhà mình, do dự một chút, vẫn chưa đilên. Nếu hắn tiến vào sơn môn, trạng thái vô địch sẽ đóng lại. Hắn cũng khôngbiết tình huống trong Vô Đạo Tông bây giờ thế nào. Ngọn núi lớn đối diện xảyra tình huống, không phải là Vô Đạo Tông của hắn cũng sẽ xảy ra tình huốngchứ. Đánh chết Sở Duyên cũng không dám lên.Suy nghĩ một chút, hắn vẫn đứng bên ngoài, chuẩn bị dùng một chút thủ đoạnnhỏ thông báo cho người bên trong Vô Đạo Tông ra ngoài.Sở Duyên suy tư một lát, trực tiếp nhìn dưới đất, đánh mạnh một chưởng xuống.Ầm ầm!Sở Duyên mở trạng thái vô địch tất nhiên không giống bình thường.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Hề cảm thấy nàng cần phải chứng minh trí thông minh của nàng khôngthành vấn đề mới được, nàng chậm rãi nhấc chân lên, đi về phía tông chủ HuyềnCực.…Cùng lúc đó, trên bầu trời của sơn cốc Huyền Long, cả đám đang xem kịch saukhi chứng kiến Tông chủ Huyền Cực thoáng cái đổi tông chủ ngay tại chỗ cũngtrầm mặc.Một lúc lâu sau, Trương Hàn chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự yên lặng này.“Tông chủ Huyền Cực này đúng là một nhân tài, không tệ không tệ. Huyền Cựccòn như vậy, có lẽ tông chủ của tông môn Trung Châu bên này nhất định đều làrồng phượng trong loài người như Huyền Cực.”Trương Hàn mới mở miệng đã quái gở, cả rồng phượng trong loài người cũng bịhắn ta dùng tới. Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu bên cạnhkhông nói gì, chỉ có thể ở đây nghe Trương Hàn quái gở. Thứ nhất là bọn họkhông muốn đắc một đệ tử của Vô Đạo Tông là Trương Hàn. Thứ hai là bọn họcũng cảm thấy Trương Hàn nói đúng, mẹ nó đây đúng là “rồng phượng trongloài người”. Đã bao lâu rồi bọn họ không chú ý tới tình huống của những tôngmôn ở Trung Châu, bây giờ những tông môn ở Trung Châu đã tệ đến thế rồi hả?“Được rồi, lão tam, đây là chuyện của Trung Châu người ta, đừng quản nhiều,có thể người ta cũng thích rồng phượng trong loài người đấy.”Diệp Lạc khoát tay áo, ngoài mặt là răn dạy Trương Hàn, trên thực tế… cũngquái gở giống như Trương Hàn.Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu tiếp tục giữ yên lặng.Trương Hàn và Diệp Lạc trầm mặc nhìn mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thếTrung Châu, cũng cảm thấy không thú vị, không nói tiếp nữa. Bọn họ nhìn TôHề đã bắt đầu động thủ bên dưới, ngược lại bắt đầu truyền âm trò chuyện.“Lão nhị, không phải ngươi nó mãi mà vẫn không biết cuối cùng mình cáchcảnh giới Đại Thừa có xa lắm hay không sao? Ngươi đi khiêu khích mấy vị tôngchủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia đi, chỉ cần ngươi có thể dốc hết sứctrấn áp mấy người kia, vậy ngươi tuyệt đối đã đạt tới nửa bước cảnh giới ĐạiThừa.”Diệp Lạc truyền âm, mang theo ý đầu độc nồng nặc.“Đại sư huynh, dốc hết sức trấn áp những người này, e rằng có chút khó.”Trương Hàn do dự một chút, truyền âm trả lời.“Không! Chuyện này cũng không khó! Nếu như ngươi thật sự đã đạt tới nửabước cảnh giới Đại Thừa thì có thể dễ dàng trấn áp những người này.”Diệp Lạc cười truyền âm.“Được, vậy đại sư huynh, ta đi thử một chút.”Trương Hàn nghe vậy đi tới chỗ mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế TrungChâu kia.Chứng kiến cảnh tượng này, Diệp Lạc nở một nụ cười, Tô Càn Nguyên bêncạnh cũng nảy lên ý định.“Đại sư huynh, đợi tí nữa cũng cho ta thử một chút đi. Ta cũng muốn xem thửbây giờ ta là cảnh giới gì, không biết có đạt tới nửa bước cảnh giới Đại Thừahay không.”Tô Càn Nguyên hỏi một câu.“Không cần, ngươi và tứ sư muội đều là nửa bước cảnh giới Đại Thừa, khôngcần phải thử. Mấy tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu cũng không yếu,nửa bước cảnh giới Đại Thừa đánh không lại, chỉ có chuẩn cảnh giới Đại Thừamới có thể đè một đầu.”Diệp Lạc vừa cười vừa nói.“Hả? Chuẩn cảnh giới Đại Thừa?”“Ừ, chuẩn cảnh giới Đại Thừa là nửa bước cảnh giới Đại Thừa trở lên mộtchút.”“Vậy nhị sư huynh đạt tới rồi sao?”“Không, hắn cũng là nửa bước cảnh giới Đại Thừa.”“Vậy hắn…”“Không sao, nhìn là được rồi.”Diệp Lạc cười ha ha nói. Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức hiểu ra.Thế này không phải là đại sư huynh muốn gài bẫy nhị sư huynh sao……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Sở Duyên quay về tới nơi, sau khi hắn trở lại Vô Đạo Tông thoáng cái đã bốirối. Hắn đứng bên ngoài sơn môn của Vô Đạo Tông, từ xa nhìn ngọn núi lớn ởđối diện Vô Đạo Tông.Theo trí nhớ của hắn, không phải ngọn núi lớn kia là một ngọn núi bỏ hoangsao?Tại sao bây giờ lại trở nên khác lạ như vậy?Bây giờ trên ngọn núi lớn kia rõ ràng có thêm rất nhiều kiến trúc.Trên ngọn núi lớn kia có người ở à?Sở Duyên hơi nhíu mày. Gần Vô Đạo Tông hắn tất cả gần như đều là đất hoang,nhà ai lại chạy tới quanh Vô Đạo Tông để ở chứ?Sở Duyên mờ mịt. Hắn nhìn sơn môn nhà mình, do dự một chút, vẫn chưa đilên. Nếu hắn tiến vào sơn môn, trạng thái vô địch sẽ đóng lại. Hắn cũng khôngbiết tình huống trong Vô Đạo Tông bây giờ thế nào. Ngọn núi lớn đối diện xảyra tình huống, không phải là Vô Đạo Tông của hắn cũng sẽ xảy ra tình huốngchứ. Đánh chết Sở Duyên cũng không dám lên.Suy nghĩ một chút, hắn vẫn đứng bên ngoài, chuẩn bị dùng một chút thủ đoạnnhỏ thông báo cho người bên trong Vô Đạo Tông ra ngoài.Sở Duyên suy tư một lát, trực tiếp nhìn dưới đất, đánh mạnh một chưởng xuống.Ầm ầm!Sở Duyên mở trạng thái vô địch tất nhiên không giống bình thường.