Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 570: Có can đảm rút đao với tất cả mọi thứ 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bạch Trạch hơi ngơ ngác, nhìn bóng lưng Sở Duyên rời đi, lại nhìn Ninh Phàmđang quỳ dưới đất lão ta vừa định gọi Ninh Phàm, đột nhiên một ánh đao lướtqua. Bạch Trạch cúi đầu nhìn lại, liếc mắt đã thấy Ninh Phàm cầm song đao,mặt hướng về mình, quanh thân đao khí vờn quanh.“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”Bạch Trạch hơi nhướng mày.“Sư tôn, sư thúc tông chủ nói đúng! Thân làm một người cầm đao phải dám rútđao với tất cả mọi thứ. Sư tôn, ta đang rút đao với ngươi!”Ninh Phàm một tay nghịch nhận, một tay tinh đao, một thanh đại đao sau lưngnhư có thể rút ra khỏi vỏ bất kỳ lúc nào. Hai mắt hắn ta trở nên cực kỳ sắc bén,giống như hoàn thành quá trình lột xác nào đó.“Rút đao? Rút đao với ta?”Bạch Trạch nở nụ cười, cười vô cùng âm trầm. Lão ta lặng lẽ mở giới hạn củabản thân, chịu áp lực của thiên địa cũng phải mở giới hạn ra.Hôm nay không dạy dỗ tên đệ tử này một phát, nói không chừng ngày mai tênđệ tử này sẽ cưỡi lên đầu hắn ta……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, bên ngoài Vô Đạo Tông.Sở Duyên quay về nơi này, sau khi hiểu rõ tình huống của Hướng Đạo Tông thìhắn không có hứng thú tiếp tục quan sát nữa. Hắn cũng không biết Ninh Phàmxảy ra lột xác. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có sơn môn mang phong cách cổxưa của Vô Đạo Tông. Sở Duyên đang suy nghĩ có nên vào tông hay không.Vào tông, trạng thái vô địch của hắn sẽ không còn. Có điều hình như hắn nhấtđịnh phải lên núi một chuyến mới được. Hắn phải đi lừa gạt Tư Nhạc một phát,còn phải dạy bảo Chí Tôn trời sinh Từ Ngự này thật tốt. Còn phải nhanh chóngtới xem trạng thái của Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân để tránh xảy ra chuyện ngoàiý muốn. Tuy rằng hắn cảm thấy không thể nào, dù sao đó là đệ tử được hệ thốngxác định nhất định sẽ phế, nhưng ít nhiều gì hắn cũng phải nhanh chóng tới xemmới được.Không phải để xem hai tên đệ tử này có thành tài hay không, mà là muốn đixem thử hai tên đệ tử này có còn sống hay không.“Được rồi, thế thì làm phàm nhân trong chốc lát, đợi hết bận ra khỏi sơn mônnữa là được.”Sở Duyên lẩm bẩm một tiếng.Trạng thái vô địch của hắn sau khi vào tông môn sẽ bị vô hiệu hóa, nhất địnhphải ra khỏi tông môn mới mở ra. Hắn muốn đi vào Vô Đạo Tông, trạng thái vôđịch nhất định sẽ đóng. Có điều chỉ là đóng trong chốc lát mà thôi, Sở Duyên cóthể chấp nhận được.Nghĩ tới đây, Sở Duyên liền nhấc chân lên tiến vào sơn môn. Hắn vừa bước ramột bước lập tức vang lên một tiếng “ong”. Tất cả điểm sáng màu vàng óngquanh người hắn đều biến mất, cơ thể nhẹ bẫng, suýt chút nữa thì hắn đã bất cẩnté ngã. Hòa hoãn một hồi lâu hắn mới hơi thích ứng.“Đây mới thật sự là cảnh giới phàm nhân…”Sở Duyên trầm mặc.Nói thật đã quen với trạng thái vô địch, đột nhiên đổi thành cảnh giới phàmnhân đúng là có chút không quen. Cảnh giới phàm nhân đi đường cũng phải dựavào chính mình khiến Sở Duyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.Haizz…Mà thôi mà thôi, chỉ là đi một đoạn đường, chờ lần kiểm tra tông môn này trôiqua thì tu vi của hắn sẽ từ từ trở về, đến lúc đó là tốt rồi.Ta từ phàm nhân tu tới vô địch!Sở Duyên hít sâu một hơi, động viên bản thân một phen, tiến vào sơn môn. Hắnchỉ dựa vào đi bộ, từ dưới núi vào trong tông còn cần không ít thời gian. Cứ đinhư vậy, sau hơn mười phút thì Sở Duyên mới lên trên núi. Đây còn là vì SởDuyên là cảnh giới Phàm Nhân đẳng cấp cao, nếu chỉ là người phàm đơn thuầnthì e rằng phải đi hơn nửa canh giờ.Sau khi Sở Duyên tới nơi, nhìn cảnh vật quen thuộc chung quanh, không khỏihơi xúc động.Chính tòa tông môn này đã tận mắt chứng kiến hắn từ cảnh giới Nguyên Anhrơi xuống cảnh giới Phàm Nhân. Nhưng hắn tin rằng nhất định tông môn nàycũng sẽ nhìn hắn từ cảnh giới Phàm Nhân đi về hướng cảnh giới Độ Kiếp, thànhtựu vô địch.Tất nhiên rồi!Không nói tới việc có hệ thống trợ giúp, cứ tụt xuống thì cũng phải có giới hạn,đụng đáy bật ngược lại đúng không?Không thể nào cứ tụt mãi. Nếu tụt mãi, ai nghe thấy cũng phải rơi lệ.Sở Duyên thở dài sâu kín, đang chuẩn bị khởi hành đi xem Tư Nhạc trước. Hắnđi chưa được mấy bước, đột nhiên một tiếng sấm vang dội muốn chấn điếc lỗ taivang lên, dọa Sở Duyên nhảy dựng.Ầm ầm…Sở Duyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ bầu trời đều bị lôi điện chiếu sáng,một tia chớp giáng xuống bên ngoài núi Thiên Vụ. Sở Duyên không thấy rõ làđánh tới đâu, nhưng không phải đánh tới núi Thiên Vụ, vậy Sở Duyên liềnkhông để ý.“Ông trời đang đánh tên xui xẻo nào đây?”Sở Duyên lắc đầu, không hề để trong lòng. Hắn suy nghĩ một chút, định đi tìmLý Nhị Cương trước, hỏi thử xem Tư Nhạc ở đâu.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bạch Trạch hơi ngơ ngác, nhìn bóng lưng Sở Duyên rời đi, lại nhìn Ninh Phàmđang quỳ dưới đất lão ta vừa định gọi Ninh Phàm, đột nhiên một ánh đao lướtqua. Bạch Trạch cúi đầu nhìn lại, liếc mắt đã thấy Ninh Phàm cầm song đao,mặt hướng về mình, quanh thân đao khí vờn quanh.“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”Bạch Trạch hơi nhướng mày.“Sư tôn, sư thúc tông chủ nói đúng! Thân làm một người cầm đao phải dám rútđao với tất cả mọi thứ. Sư tôn, ta đang rút đao với ngươi!”Ninh Phàm một tay nghịch nhận, một tay tinh đao, một thanh đại đao sau lưngnhư có thể rút ra khỏi vỏ bất kỳ lúc nào. Hai mắt hắn ta trở nên cực kỳ sắc bén,giống như hoàn thành quá trình lột xác nào đó.“Rút đao? Rút đao với ta?”Bạch Trạch nở nụ cười, cười vô cùng âm trầm. Lão ta lặng lẽ mở giới hạn củabản thân, chịu áp lực của thiên địa cũng phải mở giới hạn ra.Hôm nay không dạy dỗ tên đệ tử này một phát, nói không chừng ngày mai tênđệ tử này sẽ cưỡi lên đầu hắn ta……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, bên ngoài Vô Đạo Tông.Sở Duyên quay về nơi này, sau khi hiểu rõ tình huống của Hướng Đạo Tông thìhắn không có hứng thú tiếp tục quan sát nữa. Hắn cũng không biết Ninh Phàmxảy ra lột xác. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có sơn môn mang phong cách cổxưa của Vô Đạo Tông. Sở Duyên đang suy nghĩ có nên vào tông hay không.Vào tông, trạng thái vô địch của hắn sẽ không còn. Có điều hình như hắn nhấtđịnh phải lên núi một chuyến mới được. Hắn phải đi lừa gạt Tư Nhạc một phát,còn phải dạy bảo Chí Tôn trời sinh Từ Ngự này thật tốt. Còn phải nhanh chóngtới xem trạng thái của Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân để tránh xảy ra chuyện ngoàiý muốn. Tuy rằng hắn cảm thấy không thể nào, dù sao đó là đệ tử được hệ thốngxác định nhất định sẽ phế, nhưng ít nhiều gì hắn cũng phải nhanh chóng tới xemmới được.Không phải để xem hai tên đệ tử này có thành tài hay không, mà là muốn đixem thử hai tên đệ tử này có còn sống hay không.“Được rồi, thế thì làm phàm nhân trong chốc lát, đợi hết bận ra khỏi sơn mônnữa là được.”Sở Duyên lẩm bẩm một tiếng.Trạng thái vô địch của hắn sau khi vào tông môn sẽ bị vô hiệu hóa, nhất địnhphải ra khỏi tông môn mới mở ra. Hắn muốn đi vào Vô Đạo Tông, trạng thái vôđịch nhất định sẽ đóng. Có điều chỉ là đóng trong chốc lát mà thôi, Sở Duyên cóthể chấp nhận được.Nghĩ tới đây, Sở Duyên liền nhấc chân lên tiến vào sơn môn. Hắn vừa bước ramột bước lập tức vang lên một tiếng “ong”. Tất cả điểm sáng màu vàng óngquanh người hắn đều biến mất, cơ thể nhẹ bẫng, suýt chút nữa thì hắn đã bất cẩnté ngã. Hòa hoãn một hồi lâu hắn mới hơi thích ứng.“Đây mới thật sự là cảnh giới phàm nhân…”Sở Duyên trầm mặc.Nói thật đã quen với trạng thái vô địch, đột nhiên đổi thành cảnh giới phàmnhân đúng là có chút không quen. Cảnh giới phàm nhân đi đường cũng phải dựavào chính mình khiến Sở Duyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.Haizz…Mà thôi mà thôi, chỉ là đi một đoạn đường, chờ lần kiểm tra tông môn này trôiqua thì tu vi của hắn sẽ từ từ trở về, đến lúc đó là tốt rồi.Ta từ phàm nhân tu tới vô địch!Sở Duyên hít sâu một hơi, động viên bản thân một phen, tiến vào sơn môn. Hắnchỉ dựa vào đi bộ, từ dưới núi vào trong tông còn cần không ít thời gian. Cứ đinhư vậy, sau hơn mười phút thì Sở Duyên mới lên trên núi. Đây còn là vì SởDuyên là cảnh giới Phàm Nhân đẳng cấp cao, nếu chỉ là người phàm đơn thuầnthì e rằng phải đi hơn nửa canh giờ.Sau khi Sở Duyên tới nơi, nhìn cảnh vật quen thuộc chung quanh, không khỏihơi xúc động.Chính tòa tông môn này đã tận mắt chứng kiến hắn từ cảnh giới Nguyên Anhrơi xuống cảnh giới Phàm Nhân. Nhưng hắn tin rằng nhất định tông môn nàycũng sẽ nhìn hắn từ cảnh giới Phàm Nhân đi về hướng cảnh giới Độ Kiếp, thànhtựu vô địch.Tất nhiên rồi!Không nói tới việc có hệ thống trợ giúp, cứ tụt xuống thì cũng phải có giới hạn,đụng đáy bật ngược lại đúng không?Không thể nào cứ tụt mãi. Nếu tụt mãi, ai nghe thấy cũng phải rơi lệ.Sở Duyên thở dài sâu kín, đang chuẩn bị khởi hành đi xem Tư Nhạc trước. Hắnđi chưa được mấy bước, đột nhiên một tiếng sấm vang dội muốn chấn điếc lỗ taivang lên, dọa Sở Duyên nhảy dựng.Ầm ầm…Sở Duyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ bầu trời đều bị lôi điện chiếu sáng,một tia chớp giáng xuống bên ngoài núi Thiên Vụ. Sở Duyên không thấy rõ làđánh tới đâu, nhưng không phải đánh tới núi Thiên Vụ, vậy Sở Duyên liềnkhông để ý.“Ông trời đang đánh tên xui xẻo nào đây?”Sở Duyên lắc đầu, không hề để trong lòng. Hắn suy nghĩ một chút, định đi tìmLý Nhị Cương trước, hỏi thử xem Tư Nhạc ở đâu.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bạch Trạch hơi ngơ ngác, nhìn bóng lưng Sở Duyên rời đi, lại nhìn Ninh Phàmđang quỳ dưới đất lão ta vừa định gọi Ninh Phàm, đột nhiên một ánh đao lướtqua. Bạch Trạch cúi đầu nhìn lại, liếc mắt đã thấy Ninh Phàm cầm song đao,mặt hướng về mình, quanh thân đao khí vờn quanh.“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”Bạch Trạch hơi nhướng mày.“Sư tôn, sư thúc tông chủ nói đúng! Thân làm một người cầm đao phải dám rútđao với tất cả mọi thứ. Sư tôn, ta đang rút đao với ngươi!”Ninh Phàm một tay nghịch nhận, một tay tinh đao, một thanh đại đao sau lưngnhư có thể rút ra khỏi vỏ bất kỳ lúc nào. Hai mắt hắn ta trở nên cực kỳ sắc bén,giống như hoàn thành quá trình lột xác nào đó.“Rút đao? Rút đao với ta?”Bạch Trạch nở nụ cười, cười vô cùng âm trầm. Lão ta lặng lẽ mở giới hạn củabản thân, chịu áp lực của thiên địa cũng phải mở giới hạn ra.Hôm nay không dạy dỗ tên đệ tử này một phát, nói không chừng ngày mai tênđệ tử này sẽ cưỡi lên đầu hắn ta……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, bên ngoài Vô Đạo Tông.Sở Duyên quay về nơi này, sau khi hiểu rõ tình huống của Hướng Đạo Tông thìhắn không có hứng thú tiếp tục quan sát nữa. Hắn cũng không biết Ninh Phàmxảy ra lột xác. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có sơn môn mang phong cách cổxưa của Vô Đạo Tông. Sở Duyên đang suy nghĩ có nên vào tông hay không.Vào tông, trạng thái vô địch của hắn sẽ không còn. Có điều hình như hắn nhấtđịnh phải lên núi một chuyến mới được. Hắn phải đi lừa gạt Tư Nhạc một phát,còn phải dạy bảo Chí Tôn trời sinh Từ Ngự này thật tốt. Còn phải nhanh chóngtới xem trạng thái của Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân để tránh xảy ra chuyện ngoàiý muốn. Tuy rằng hắn cảm thấy không thể nào, dù sao đó là đệ tử được hệ thốngxác định nhất định sẽ phế, nhưng ít nhiều gì hắn cũng phải nhanh chóng tới xemmới được.Không phải để xem hai tên đệ tử này có thành tài hay không, mà là muốn đixem thử hai tên đệ tử này có còn sống hay không.“Được rồi, thế thì làm phàm nhân trong chốc lát, đợi hết bận ra khỏi sơn mônnữa là được.”Sở Duyên lẩm bẩm một tiếng.Trạng thái vô địch của hắn sau khi vào tông môn sẽ bị vô hiệu hóa, nhất địnhphải ra khỏi tông môn mới mở ra. Hắn muốn đi vào Vô Đạo Tông, trạng thái vôđịch nhất định sẽ đóng. Có điều chỉ là đóng trong chốc lát mà thôi, Sở Duyên cóthể chấp nhận được.Nghĩ tới đây, Sở Duyên liền nhấc chân lên tiến vào sơn môn. Hắn vừa bước ramột bước lập tức vang lên một tiếng “ong”. Tất cả điểm sáng màu vàng óngquanh người hắn đều biến mất, cơ thể nhẹ bẫng, suýt chút nữa thì hắn đã bất cẩnté ngã. Hòa hoãn một hồi lâu hắn mới hơi thích ứng.“Đây mới thật sự là cảnh giới phàm nhân…”Sở Duyên trầm mặc.Nói thật đã quen với trạng thái vô địch, đột nhiên đổi thành cảnh giới phàmnhân đúng là có chút không quen. Cảnh giới phàm nhân đi đường cũng phải dựavào chính mình khiến Sở Duyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.Haizz…Mà thôi mà thôi, chỉ là đi một đoạn đường, chờ lần kiểm tra tông môn này trôiqua thì tu vi của hắn sẽ từ từ trở về, đến lúc đó là tốt rồi.Ta từ phàm nhân tu tới vô địch!Sở Duyên hít sâu một hơi, động viên bản thân một phen, tiến vào sơn môn. Hắnchỉ dựa vào đi bộ, từ dưới núi vào trong tông còn cần không ít thời gian. Cứ đinhư vậy, sau hơn mười phút thì Sở Duyên mới lên trên núi. Đây còn là vì SởDuyên là cảnh giới Phàm Nhân đẳng cấp cao, nếu chỉ là người phàm đơn thuầnthì e rằng phải đi hơn nửa canh giờ.Sau khi Sở Duyên tới nơi, nhìn cảnh vật quen thuộc chung quanh, không khỏihơi xúc động.Chính tòa tông môn này đã tận mắt chứng kiến hắn từ cảnh giới Nguyên Anhrơi xuống cảnh giới Phàm Nhân. Nhưng hắn tin rằng nhất định tông môn nàycũng sẽ nhìn hắn từ cảnh giới Phàm Nhân đi về hướng cảnh giới Độ Kiếp, thànhtựu vô địch.Tất nhiên rồi!Không nói tới việc có hệ thống trợ giúp, cứ tụt xuống thì cũng phải có giới hạn,đụng đáy bật ngược lại đúng không?Không thể nào cứ tụt mãi. Nếu tụt mãi, ai nghe thấy cũng phải rơi lệ.Sở Duyên thở dài sâu kín, đang chuẩn bị khởi hành đi xem Tư Nhạc trước. Hắnđi chưa được mấy bước, đột nhiên một tiếng sấm vang dội muốn chấn điếc lỗ taivang lên, dọa Sở Duyên nhảy dựng.Ầm ầm…Sở Duyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ bầu trời đều bị lôi điện chiếu sáng,một tia chớp giáng xuống bên ngoài núi Thiên Vụ. Sở Duyên không thấy rõ làđánh tới đâu, nhưng không phải đánh tới núi Thiên Vụ, vậy Sở Duyên liềnkhông để ý.“Ông trời đang đánh tên xui xẻo nào đây?”Sở Duyên lắc đầu, không hề để trong lòng. Hắn suy nghĩ một chút, định đi tìmLý Nhị Cương trước, hỏi thử xem Tư Nhạc ở đâu.