Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 572: Học kiến thức cơ bản 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tư Nhạc trầm mặc. nàng tiến vào điện của mình, ngẩng đầu nhìn qua. Điệnnàng ở khác với những người khác. Những người khác đại đa số đều là bày mấymón đồ đơn giản mà thôi. Trong điện Tư Nhạc ở lại trưng bày rất nhiều thứ, chỉcó điều tất cả đều là nhạc cụ, loại nào cũng có, không có món nào bị trùng lặp.Nếu để Sở Duyên tới đây, chỉ sợ cũng có thể gọi ra tên của hai ba loại nhạc cụtrong đó. Ví dụ như cầm, tiêu, địch…Giờ phút này Tư Nhạc đi tới trước một cây đàn cổ rồi ngồi xuống. Ngón taython dài của nàng nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng nhạc dễ nghe lập tức vang lên.Sau khi gảy một chút, Tư Nhạc lập tức ngừng lại. Ánh mắt nàng sâu kín nhìn rấtnhiều nhạc cụ trong điện.“Đại đạo chi âm, cuối cùng nên lĩnh ngộ thế nào? Đại đạo chi âm vẫn luôn cómặt, vậy tại sao mình chưa từng nhìn thấy…”Tư Nhạc có chút bất đắc dĩ nói.Nàng không hề hoài nghi những lời Sở Duyên nói, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ vềthiên phú của mình. nàng luôn cho rằng thiên phú của mình rất tệ, chỉ có điềunàng thấy dường như sư tôn nhà mình vẫn tràn đầy tin tưởng và mong đợi vớinàng như trước, nàng không muốn phụ sư tôn, càng không muốn cúi đầu trướcsố phận của mình.“Chậm rãi ngộ đi.”Đối với chuyện này, Tư Nhạc cũng không có cách nào. nàng thở dài một hơi,bình ổn tinh thần lĩnh ngộ.…Cùng lúc đó, ở bên kia, Sở Duyên vừa mới đi xem Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lânxong. Khi nhìn thấy bộ dạng hai đệ tử của mình vẫn bị một tấm vải che phủ thìan tâm, không tiếp tục hỏi thêm cái gì. Thậm chí hắn còn không mở miệng, chỉxác định hai đệ tử nhìn thấy hay không rồi yên lặng ra ngoài.Sau khi đi dạo một vòng trong tông Sở Duyên mới tìm được đứa trẻ Từ Ngự.Từ Ngự không ở khu vực cư trú của đệ tử mà bị Ngao Ngự dẫn tới một mảnhđất trồng rau.“Sao ngươi lại ở đây?”Sở Duyên nhướng mày, không hiểu Từ Ngự đến đây làm gì.“Ồ? Tông chủ đại nhân, ta cũng không biết vì sao mình lại ở đây nữa.”Đứa trẻ Từ Ngự sờ đầu, mơ hồ nói.“Ngươi không biết vì sao ngươi ở chỗ này hả?”Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Tên trẻ con này, bộ dạng có vẻ không thông minh cho lắm.“Tông chủ đại nhân, ta không biết mà, ta bảo với vị Ngao đại nhân kia là muốnuống sữa, Ngao đại nhân đã ném ta tới đây, nói là để ta xem hoa cỏ cây cối sinhtrưởng thế nào, sau đó lập tức biến mất…”Rõ ràng Từ trẻ con rất ngơ ngác, dường như cũng không hiểu tình huống hiệntại.“Uống sữa?”Sở Duyên kinh ngạc.“Tông chủ đại nhân, ta vẫn luôn phải uống sữa mà.”Từ trẻ con ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Sở Duyên.“Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa nữa. Nghe bổn tọa nói đây, bỏ sởthích này đi!”Sở Duyên khoát tay, đen mặt nói.Ít nhiều gì hắn đã thu Từ Ngự này làm người hầu, sau này nếu hắn thành côngbồi dưỡng Từ Ngự này phát triển, để Từ Ngự ra ngoài đánh nhau, Từ Ngự đốimặt với kẻ địch, trong ngực ôm bình sữa, phong cách đó ngẫm lại cũng cảmthấy vứt mặt mũi của Sở mỗ hắn.Ít nhiều gì Sở mỗ hắn cũng rất có hình tượng, nếu sau này Từ Ngự còn ôm bìnhsữa thì đúng là xấu hổ muốn chết.“Tại sao?”Từ trẻ con cứ nhìn Sở Duyên như vậy.“Bổn tọa là tông chủ của ngươi, bổn tọa kêu ngươi cai thì cai, đừng hỏi tại sao.Khụ khụ, không nên hỏi tại sao biết chưa?”Sở Duyên trừng mắt nói thế.“À.”Từ trẻ con tội nghiệp nhìn Sở Duyên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng à một tiếng.“Đừng có giương mắt nhìn nữa, lại đây với bổn tọa, bổn tọa truyền cho ngươiphương pháp tu hành.”Sở Duyên suy nghĩ một chút, vẫn định truyền thụ quyển “Pháp quyết tu luyệnnền tảng giai đoạn đầu của cảnh giới Luyện Khí” kia cho Từ Ngự trước.Nói xong hắn lập tức xoay người rời khỏi, đi về phía điện mình ở.Từ trẻ con thấy vậy vội vàng đứng lên đi theo phía sau Sở Duyên. Sau khi đimột lát, Từ trẻ con liền cảm thấy mệt mỏi.Đứa nhóc không thể sánh bằng Sở Duyên, cho dù Sở Duyên là phàm nhân cũnglà phàm nhân đẳng cấp cao, Từ trẻ con chỉ là một đứa bé người phàm bìnhthường, thể lực quá yếu.“Tông chủ đại nhân, chúng ta có thể bay bay không? Đi bộ mệt quá đi…”Từ trẻ con thật sự không chịu được nữa, không khỏi nhìn về phía Sở Duyên.“Bay cái quỷ, kỹ năng cơ bản của ngươi quá tệ, phải đi bộ nhiều để luyện mộtchút!”Sở Duyên mặt không đổi sắc nói.Hắn có thể nói gì được, bây giờ hắn không có trạng thái vô địch, không bay lênđược sao?Chuyện này rõ ràng không thể nói được.Nếu nói ra, vậy hắn còn cần hình tượng hay không?“Hả? Tông chủ đại nhân, đi bộ cũng có thể rèn luyện kỹ năng cơ bản sao?”Từ trẻ con vẫn ngơ ngác.Đi bộ cũng coi như kỹ năng cơ bản, vậy trước kia đám thúc thúc bá bá của đứanhóc này mỗi ngày đi bộ xa như vậy, chẳng phải kỹ năng cơ bản rất mạnh haysao?
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tư Nhạc trầm mặc. nàng tiến vào điện của mình, ngẩng đầu nhìn qua. Điệnnàng ở khác với những người khác. Những người khác đại đa số đều là bày mấymón đồ đơn giản mà thôi. Trong điện Tư Nhạc ở lại trưng bày rất nhiều thứ, chỉcó điều tất cả đều là nhạc cụ, loại nào cũng có, không có món nào bị trùng lặp.Nếu để Sở Duyên tới đây, chỉ sợ cũng có thể gọi ra tên của hai ba loại nhạc cụtrong đó. Ví dụ như cầm, tiêu, địch…Giờ phút này Tư Nhạc đi tới trước một cây đàn cổ rồi ngồi xuống. Ngón taython dài của nàng nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng nhạc dễ nghe lập tức vang lên.Sau khi gảy một chút, Tư Nhạc lập tức ngừng lại. Ánh mắt nàng sâu kín nhìn rấtnhiều nhạc cụ trong điện.“Đại đạo chi âm, cuối cùng nên lĩnh ngộ thế nào? Đại đạo chi âm vẫn luôn cómặt, vậy tại sao mình chưa từng nhìn thấy…”Tư Nhạc có chút bất đắc dĩ nói.Nàng không hề hoài nghi những lời Sở Duyên nói, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ vềthiên phú của mình. nàng luôn cho rằng thiên phú của mình rất tệ, chỉ có điềunàng thấy dường như sư tôn nhà mình vẫn tràn đầy tin tưởng và mong đợi vớinàng như trước, nàng không muốn phụ sư tôn, càng không muốn cúi đầu trướcsố phận của mình.“Chậm rãi ngộ đi.”Đối với chuyện này, Tư Nhạc cũng không có cách nào. nàng thở dài một hơi,bình ổn tinh thần lĩnh ngộ.…Cùng lúc đó, ở bên kia, Sở Duyên vừa mới đi xem Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lânxong. Khi nhìn thấy bộ dạng hai đệ tử của mình vẫn bị một tấm vải che phủ thìan tâm, không tiếp tục hỏi thêm cái gì. Thậm chí hắn còn không mở miệng, chỉxác định hai đệ tử nhìn thấy hay không rồi yên lặng ra ngoài.Sau khi đi dạo một vòng trong tông Sở Duyên mới tìm được đứa trẻ Từ Ngự.Từ Ngự không ở khu vực cư trú của đệ tử mà bị Ngao Ngự dẫn tới một mảnhđất trồng rau.“Sao ngươi lại ở đây?”Sở Duyên nhướng mày, không hiểu Từ Ngự đến đây làm gì.“Ồ? Tông chủ đại nhân, ta cũng không biết vì sao mình lại ở đây nữa.”Đứa trẻ Từ Ngự sờ đầu, mơ hồ nói.“Ngươi không biết vì sao ngươi ở chỗ này hả?”Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Tên trẻ con này, bộ dạng có vẻ không thông minh cho lắm.“Tông chủ đại nhân, ta không biết mà, ta bảo với vị Ngao đại nhân kia là muốnuống sữa, Ngao đại nhân đã ném ta tới đây, nói là để ta xem hoa cỏ cây cối sinhtrưởng thế nào, sau đó lập tức biến mất…”Rõ ràng Từ trẻ con rất ngơ ngác, dường như cũng không hiểu tình huống hiệntại.“Uống sữa?”Sở Duyên kinh ngạc.“Tông chủ đại nhân, ta vẫn luôn phải uống sữa mà.”Từ trẻ con ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Sở Duyên.“Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa nữa. Nghe bổn tọa nói đây, bỏ sởthích này đi!”Sở Duyên khoát tay, đen mặt nói.Ít nhiều gì hắn đã thu Từ Ngự này làm người hầu, sau này nếu hắn thành côngbồi dưỡng Từ Ngự này phát triển, để Từ Ngự ra ngoài đánh nhau, Từ Ngự đốimặt với kẻ địch, trong ngực ôm bình sữa, phong cách đó ngẫm lại cũng cảmthấy vứt mặt mũi của Sở mỗ hắn.Ít nhiều gì Sở mỗ hắn cũng rất có hình tượng, nếu sau này Từ Ngự còn ôm bìnhsữa thì đúng là xấu hổ muốn chết.“Tại sao?”Từ trẻ con cứ nhìn Sở Duyên như vậy.“Bổn tọa là tông chủ của ngươi, bổn tọa kêu ngươi cai thì cai, đừng hỏi tại sao.Khụ khụ, không nên hỏi tại sao biết chưa?”Sở Duyên trừng mắt nói thế.“À.”Từ trẻ con tội nghiệp nhìn Sở Duyên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng à một tiếng.“Đừng có giương mắt nhìn nữa, lại đây với bổn tọa, bổn tọa truyền cho ngươiphương pháp tu hành.”Sở Duyên suy nghĩ một chút, vẫn định truyền thụ quyển “Pháp quyết tu luyệnnền tảng giai đoạn đầu của cảnh giới Luyện Khí” kia cho Từ Ngự trước.Nói xong hắn lập tức xoay người rời khỏi, đi về phía điện mình ở.Từ trẻ con thấy vậy vội vàng đứng lên đi theo phía sau Sở Duyên. Sau khi đimột lát, Từ trẻ con liền cảm thấy mệt mỏi.Đứa nhóc không thể sánh bằng Sở Duyên, cho dù Sở Duyên là phàm nhân cũnglà phàm nhân đẳng cấp cao, Từ trẻ con chỉ là một đứa bé người phàm bìnhthường, thể lực quá yếu.“Tông chủ đại nhân, chúng ta có thể bay bay không? Đi bộ mệt quá đi…”Từ trẻ con thật sự không chịu được nữa, không khỏi nhìn về phía Sở Duyên.“Bay cái quỷ, kỹ năng cơ bản của ngươi quá tệ, phải đi bộ nhiều để luyện mộtchút!”Sở Duyên mặt không đổi sắc nói.Hắn có thể nói gì được, bây giờ hắn không có trạng thái vô địch, không bay lênđược sao?Chuyện này rõ ràng không thể nói được.Nếu nói ra, vậy hắn còn cần hình tượng hay không?“Hả? Tông chủ đại nhân, đi bộ cũng có thể rèn luyện kỹ năng cơ bản sao?”Từ trẻ con vẫn ngơ ngác.Đi bộ cũng coi như kỹ năng cơ bản, vậy trước kia đám thúc thúc bá bá của đứanhóc này mỗi ngày đi bộ xa như vậy, chẳng phải kỹ năng cơ bản rất mạnh haysao?
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tư Nhạc trầm mặc. nàng tiến vào điện của mình, ngẩng đầu nhìn qua. Điệnnàng ở khác với những người khác. Những người khác đại đa số đều là bày mấymón đồ đơn giản mà thôi. Trong điện Tư Nhạc ở lại trưng bày rất nhiều thứ, chỉcó điều tất cả đều là nhạc cụ, loại nào cũng có, không có món nào bị trùng lặp.Nếu để Sở Duyên tới đây, chỉ sợ cũng có thể gọi ra tên của hai ba loại nhạc cụtrong đó. Ví dụ như cầm, tiêu, địch…Giờ phút này Tư Nhạc đi tới trước một cây đàn cổ rồi ngồi xuống. Ngón taython dài của nàng nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng nhạc dễ nghe lập tức vang lên.Sau khi gảy một chút, Tư Nhạc lập tức ngừng lại. Ánh mắt nàng sâu kín nhìn rấtnhiều nhạc cụ trong điện.“Đại đạo chi âm, cuối cùng nên lĩnh ngộ thế nào? Đại đạo chi âm vẫn luôn cómặt, vậy tại sao mình chưa từng nhìn thấy…”Tư Nhạc có chút bất đắc dĩ nói.Nàng không hề hoài nghi những lời Sở Duyên nói, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ vềthiên phú của mình. nàng luôn cho rằng thiên phú của mình rất tệ, chỉ có điềunàng thấy dường như sư tôn nhà mình vẫn tràn đầy tin tưởng và mong đợi vớinàng như trước, nàng không muốn phụ sư tôn, càng không muốn cúi đầu trướcsố phận của mình.“Chậm rãi ngộ đi.”Đối với chuyện này, Tư Nhạc cũng không có cách nào. nàng thở dài một hơi,bình ổn tinh thần lĩnh ngộ.…Cùng lúc đó, ở bên kia, Sở Duyên vừa mới đi xem Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lânxong. Khi nhìn thấy bộ dạng hai đệ tử của mình vẫn bị một tấm vải che phủ thìan tâm, không tiếp tục hỏi thêm cái gì. Thậm chí hắn còn không mở miệng, chỉxác định hai đệ tử nhìn thấy hay không rồi yên lặng ra ngoài.Sau khi đi dạo một vòng trong tông Sở Duyên mới tìm được đứa trẻ Từ Ngự.Từ Ngự không ở khu vực cư trú của đệ tử mà bị Ngao Ngự dẫn tới một mảnhđất trồng rau.“Sao ngươi lại ở đây?”Sở Duyên nhướng mày, không hiểu Từ Ngự đến đây làm gì.“Ồ? Tông chủ đại nhân, ta cũng không biết vì sao mình lại ở đây nữa.”Đứa trẻ Từ Ngự sờ đầu, mơ hồ nói.“Ngươi không biết vì sao ngươi ở chỗ này hả?”Sở Duyên ngây ngẩn cả người.Tên trẻ con này, bộ dạng có vẻ không thông minh cho lắm.“Tông chủ đại nhân, ta không biết mà, ta bảo với vị Ngao đại nhân kia là muốnuống sữa, Ngao đại nhân đã ném ta tới đây, nói là để ta xem hoa cỏ cây cối sinhtrưởng thế nào, sau đó lập tức biến mất…”Rõ ràng Từ trẻ con rất ngơ ngác, dường như cũng không hiểu tình huống hiệntại.“Uống sữa?”Sở Duyên kinh ngạc.“Tông chủ đại nhân, ta vẫn luôn phải uống sữa mà.”Từ trẻ con ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Sở Duyên.“Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa nữa. Nghe bổn tọa nói đây, bỏ sởthích này đi!”Sở Duyên khoát tay, đen mặt nói.Ít nhiều gì hắn đã thu Từ Ngự này làm người hầu, sau này nếu hắn thành côngbồi dưỡng Từ Ngự này phát triển, để Từ Ngự ra ngoài đánh nhau, Từ Ngự đốimặt với kẻ địch, trong ngực ôm bình sữa, phong cách đó ngẫm lại cũng cảmthấy vứt mặt mũi của Sở mỗ hắn.Ít nhiều gì Sở mỗ hắn cũng rất có hình tượng, nếu sau này Từ Ngự còn ôm bìnhsữa thì đúng là xấu hổ muốn chết.“Tại sao?”Từ trẻ con cứ nhìn Sở Duyên như vậy.“Bổn tọa là tông chủ của ngươi, bổn tọa kêu ngươi cai thì cai, đừng hỏi tại sao.Khụ khụ, không nên hỏi tại sao biết chưa?”Sở Duyên trừng mắt nói thế.“À.”Từ trẻ con tội nghiệp nhìn Sở Duyên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng à một tiếng.“Đừng có giương mắt nhìn nữa, lại đây với bổn tọa, bổn tọa truyền cho ngươiphương pháp tu hành.”Sở Duyên suy nghĩ một chút, vẫn định truyền thụ quyển “Pháp quyết tu luyệnnền tảng giai đoạn đầu của cảnh giới Luyện Khí” kia cho Từ Ngự trước.Nói xong hắn lập tức xoay người rời khỏi, đi về phía điện mình ở.Từ trẻ con thấy vậy vội vàng đứng lên đi theo phía sau Sở Duyên. Sau khi đimột lát, Từ trẻ con liền cảm thấy mệt mỏi.Đứa nhóc không thể sánh bằng Sở Duyên, cho dù Sở Duyên là phàm nhân cũnglà phàm nhân đẳng cấp cao, Từ trẻ con chỉ là một đứa bé người phàm bìnhthường, thể lực quá yếu.“Tông chủ đại nhân, chúng ta có thể bay bay không? Đi bộ mệt quá đi…”Từ trẻ con thật sự không chịu được nữa, không khỏi nhìn về phía Sở Duyên.“Bay cái quỷ, kỹ năng cơ bản của ngươi quá tệ, phải đi bộ nhiều để luyện mộtchút!”Sở Duyên mặt không đổi sắc nói.Hắn có thể nói gì được, bây giờ hắn không có trạng thái vô địch, không bay lênđược sao?Chuyện này rõ ràng không thể nói được.Nếu nói ra, vậy hắn còn cần hình tượng hay không?“Hả? Tông chủ đại nhân, đi bộ cũng có thể rèn luyện kỹ năng cơ bản sao?”Từ trẻ con vẫn ngơ ngác.Đi bộ cũng coi như kỹ năng cơ bản, vậy trước kia đám thúc thúc bá bá của đứanhóc này mỗi ngày đi bộ xa như vậy, chẳng phải kỹ năng cơ bản rất mạnh haysao?