Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 574: Trường kiếm huyết sắc
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngoài sơn môn.Khi Sở Duyên vừa bước ra khỏi sơn môn một bước, trạng thái Vô Địch lập tứcmở ra. Ngay lập tức, quanh người hắn hiện lên vô số điểm sáng màu vàng óngvờn quanh, cảm giác chi phối tất cả kia lại trở về.Cảm nhận được trạng thái vô địch mở ra, Sở Duyên lập tức đạp không bay lên,trong tay cầm trường kiếm màu đỏ máu. Hắn không hề do dự chút nào, trực tiếprót điểm sáng màu vàng óng xung quanh vào trong trường kiếm đỏ ngòm. Vô sốđiểm sáng màu vàng óng bao trùm trường kiếm huyết sắc, đè ép màu đỏ ngòmcủa thân kiếm, từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy Sở Duyên cầm một thanh thần kiếmphát ra ánh sáng vàng, có vẻ uy vũ bất phàm.Nhưng Sở Duyên không cảm thấy thỏa mãn với thanh thần kiếm kim quang nàynhư vậy. Hắn nhớ sau khi thanh thần binh này được rót sức mạnh vào sẽ tỏa raánh sáng, tại sao lần này không sáng lên nữa?Sở Duyên nhíu mày. Hắn không khỏi cúi đầu cẩn thận quan sát thứ biến thànhthần kiếm kim quang trên tay. Sau khi cẩn thận quan sát trong chốc lát, hắnkhông nhìn ra cái gì, chỉ đơn thuần cảm thấy thanh kiếm này… rất ngầu.“Thanh thần binh này là sao?”“Trước kia ta rất yếu, không chấp nhận thì thôi, bây giờ ta đã mở trạng thái vôđịch rồi, cho dù là vậy cũng không chấp nhận ta hả?”Sở Duyên nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm.Chẳng lẽ là vì trạng thái vô địch này cũng không phải thực lực của chính hắnnên thanh thần binh này mới không chịu chấp nhận hắn như trước sao?Nói đến cùng vẫn là thực lực bản thân quan trọng. Tuy rằng trạng thái vô địchrất mạnh, nhưng chung quy không phải của hắn. Không phải ư, ngay cả đámthần binh cũng không chấp nhận hắn.Sở Duyên nhìn thanh thần kiếm kim quang trên tay mình, sâu kín thở dài, xóabỏ trạng thái vô địch buff thêm trên trường kiếm. Hắn lại đáp xuống tảng đá bênngoài sơn môn ngồi khoanh chân xuống, sau đó hắn lập tức nhàn rỗi.Chỉ cần chờ hệ thống bắt đầu kiểm tra, sau đó an an ổn ổn tăng cảnh giới lên làđược.Đồ Tuyết Hi là một tiểu cảnh giới…Đồ Dạ Lân cũng là một tiểu cảnh giới…Còn có Tư Nhạc…Thu về tới cũng là một đại cảnh giới rồi.Hiện tại hắn là phàm nhân đẳng cấp cao, cộng thêm một đại cảnh giới này nữachính là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ…Tu vi này có phải hơi thấp một chút hay không?Được rồi. Thấp thì thấp, chủ yếu là vì hắn cần có mấy trường hợp dạy đệ tửthành phế vật thành công. Chỉ cần có trường hợp, sau này còn không phải là dạymột phế một hay sao?Chờ đến lúc đó, cảnh giới tất nhiên sẽ tăng lên vèo vèo, muốn tăng lên chậmmột chút cũng không được.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn, nghĩ tới ngày đó, không khỏi nởmột nụ cười, lúc nhìn về phía bầu trời ánh mắt của hắn cũng mang theo mongđợi tràn trề.Tương lai có thể mong đợi!Trong lúc Sở Duyên đang mơ mộng về tương lai mình trấn áp thiên hạ, quaylưng về phía chúng sinh, lưu lại vô số truyền thuyết, một giọng nói từ nơi khôngxa truyền tới, kéo Sở Duyên trở về với thực tế.“Sở đạo hữu?”Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía đường núi. Liếc mắt đã thấy Bạch Trạch đangđi tới.Tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí này tới đây làm gì?Không ở tông môn của mình dạy bảo tên Ninh Phàm kia, còn có lòng dạ thảnhthơi tới tìm hắn hả?“Bạch đạo hữu, có chuyện gì sao?”Sở Duyên từ trên tảng đá lớn đứng dậy, cầm trường kiếm huyết sắc, mở miệngdò hỏi.“Không có chuyện gì, chỉ là đến đây tìm Sở đạo hữu tâm sự mà thôi. Ồ, Sở đạohữu, ngươi cầm một thanh kiếm phàm phẩm làm gì? Kiếm này đúng là kỳ diệu,mặc dù là phàm phẩm nhưng bên trong lại có mấy khối chiếu minh thạch, dùngpháp lực kích hoạt hẳn sẽ phát sáng. Đạo hữu dùng để chiếu sáng sao? Thếnhưng theo tu vi của ta và ngươi còn cần chiếu sáng hả?”Bạch Trạch nhìn thanh trường kiếm đỏ ngòm của Sở Duyên, mở miệng nói.Sở Duyên: “?”…Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông, giờ phút này bên ngoài sơn môn bầu không khíđông lại lạ thường.Sở Duyên và Bạch Trạch đều lẳng lặng đứng đó, ánh mắt hai người không hẹnmà cùng nhìn chằm chằm vào một thanh kiếm, tâm tư của hai người đều vôcùng phức tạp.Bạch Trạch đang nghĩ, tại sao Sở Duyên lại tự dưng cầm một thanh kiếm phàmphẩm như vậy. Chẳng lẽ là lão ta nhìn lầm, thanh kiếm phàm phẩm này khôngđơn giản?Nhưng bất kể Bạch Trạch nhìn thế nào cũng cảm thấy thanh kiếm này là phàmphẩm, hơn nữa còn thuộc loại hơi kém trong phàm phẩm. Muốn nói chỉ có thểnói chiếu minh thạch bên trong thanh kiếm phàm phẩm này rất kỳ lạ, dườngnhư có thể thừa nhận sóng pháp lực rất mạnh. Nói một cách khác… thanh kiếmphàm phẩm này có thể chiếu rất sáng rất sáng…Nhưng như vậy thì có lợi ích gì. Theo Bạch Trạch thấy, theo tu vi của lão ta vàSở Duyên làm gì cần phải chiếu sáng chứ.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngoài sơn môn.Khi Sở Duyên vừa bước ra khỏi sơn môn một bước, trạng thái Vô Địch lập tứcmở ra. Ngay lập tức, quanh người hắn hiện lên vô số điểm sáng màu vàng óngvờn quanh, cảm giác chi phối tất cả kia lại trở về.Cảm nhận được trạng thái vô địch mở ra, Sở Duyên lập tức đạp không bay lên,trong tay cầm trường kiếm màu đỏ máu. Hắn không hề do dự chút nào, trực tiếprót điểm sáng màu vàng óng xung quanh vào trong trường kiếm đỏ ngòm. Vô sốđiểm sáng màu vàng óng bao trùm trường kiếm huyết sắc, đè ép màu đỏ ngòmcủa thân kiếm, từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy Sở Duyên cầm một thanh thần kiếmphát ra ánh sáng vàng, có vẻ uy vũ bất phàm.Nhưng Sở Duyên không cảm thấy thỏa mãn với thanh thần kiếm kim quang nàynhư vậy. Hắn nhớ sau khi thanh thần binh này được rót sức mạnh vào sẽ tỏa raánh sáng, tại sao lần này không sáng lên nữa?Sở Duyên nhíu mày. Hắn không khỏi cúi đầu cẩn thận quan sát thứ biến thànhthần kiếm kim quang trên tay. Sau khi cẩn thận quan sát trong chốc lát, hắnkhông nhìn ra cái gì, chỉ đơn thuần cảm thấy thanh kiếm này… rất ngầu.“Thanh thần binh này là sao?”“Trước kia ta rất yếu, không chấp nhận thì thôi, bây giờ ta đã mở trạng thái vôđịch rồi, cho dù là vậy cũng không chấp nhận ta hả?”Sở Duyên nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm.Chẳng lẽ là vì trạng thái vô địch này cũng không phải thực lực của chính hắnnên thanh thần binh này mới không chịu chấp nhận hắn như trước sao?Nói đến cùng vẫn là thực lực bản thân quan trọng. Tuy rằng trạng thái vô địchrất mạnh, nhưng chung quy không phải của hắn. Không phải ư, ngay cả đámthần binh cũng không chấp nhận hắn.Sở Duyên nhìn thanh thần kiếm kim quang trên tay mình, sâu kín thở dài, xóabỏ trạng thái vô địch buff thêm trên trường kiếm. Hắn lại đáp xuống tảng đá bênngoài sơn môn ngồi khoanh chân xuống, sau đó hắn lập tức nhàn rỗi.Chỉ cần chờ hệ thống bắt đầu kiểm tra, sau đó an an ổn ổn tăng cảnh giới lên làđược.Đồ Tuyết Hi là một tiểu cảnh giới…Đồ Dạ Lân cũng là một tiểu cảnh giới…Còn có Tư Nhạc…Thu về tới cũng là một đại cảnh giới rồi.Hiện tại hắn là phàm nhân đẳng cấp cao, cộng thêm một đại cảnh giới này nữachính là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ…Tu vi này có phải hơi thấp một chút hay không?Được rồi. Thấp thì thấp, chủ yếu là vì hắn cần có mấy trường hợp dạy đệ tửthành phế vật thành công. Chỉ cần có trường hợp, sau này còn không phải là dạymột phế một hay sao?Chờ đến lúc đó, cảnh giới tất nhiên sẽ tăng lên vèo vèo, muốn tăng lên chậmmột chút cũng không được.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn, nghĩ tới ngày đó, không khỏi nởmột nụ cười, lúc nhìn về phía bầu trời ánh mắt của hắn cũng mang theo mongđợi tràn trề.Tương lai có thể mong đợi!Trong lúc Sở Duyên đang mơ mộng về tương lai mình trấn áp thiên hạ, quaylưng về phía chúng sinh, lưu lại vô số truyền thuyết, một giọng nói từ nơi khôngxa truyền tới, kéo Sở Duyên trở về với thực tế.“Sở đạo hữu?”Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía đường núi. Liếc mắt đã thấy Bạch Trạch đangđi tới.Tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí này tới đây làm gì?Không ở tông môn của mình dạy bảo tên Ninh Phàm kia, còn có lòng dạ thảnhthơi tới tìm hắn hả?“Bạch đạo hữu, có chuyện gì sao?”Sở Duyên từ trên tảng đá lớn đứng dậy, cầm trường kiếm huyết sắc, mở miệngdò hỏi.“Không có chuyện gì, chỉ là đến đây tìm Sở đạo hữu tâm sự mà thôi. Ồ, Sở đạohữu, ngươi cầm một thanh kiếm phàm phẩm làm gì? Kiếm này đúng là kỳ diệu,mặc dù là phàm phẩm nhưng bên trong lại có mấy khối chiếu minh thạch, dùngpháp lực kích hoạt hẳn sẽ phát sáng. Đạo hữu dùng để chiếu sáng sao? Thếnhưng theo tu vi của ta và ngươi còn cần chiếu sáng hả?”Bạch Trạch nhìn thanh trường kiếm đỏ ngòm của Sở Duyên, mở miệng nói.Sở Duyên: “?”…Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông, giờ phút này bên ngoài sơn môn bầu không khíđông lại lạ thường.Sở Duyên và Bạch Trạch đều lẳng lặng đứng đó, ánh mắt hai người không hẹnmà cùng nhìn chằm chằm vào một thanh kiếm, tâm tư của hai người đều vôcùng phức tạp.Bạch Trạch đang nghĩ, tại sao Sở Duyên lại tự dưng cầm một thanh kiếm phàmphẩm như vậy. Chẳng lẽ là lão ta nhìn lầm, thanh kiếm phàm phẩm này khôngđơn giản?Nhưng bất kể Bạch Trạch nhìn thế nào cũng cảm thấy thanh kiếm này là phàmphẩm, hơn nữa còn thuộc loại hơi kém trong phàm phẩm. Muốn nói chỉ có thểnói chiếu minh thạch bên trong thanh kiếm phàm phẩm này rất kỳ lạ, dườngnhư có thể thừa nhận sóng pháp lực rất mạnh. Nói một cách khác… thanh kiếmphàm phẩm này có thể chiếu rất sáng rất sáng…Nhưng như vậy thì có lợi ích gì. Theo Bạch Trạch thấy, theo tu vi của lão ta vàSở Duyên làm gì cần phải chiếu sáng chứ.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngoài sơn môn.Khi Sở Duyên vừa bước ra khỏi sơn môn một bước, trạng thái Vô Địch lập tứcmở ra. Ngay lập tức, quanh người hắn hiện lên vô số điểm sáng màu vàng óngvờn quanh, cảm giác chi phối tất cả kia lại trở về.Cảm nhận được trạng thái vô địch mở ra, Sở Duyên lập tức đạp không bay lên,trong tay cầm trường kiếm màu đỏ máu. Hắn không hề do dự chút nào, trực tiếprót điểm sáng màu vàng óng xung quanh vào trong trường kiếm đỏ ngòm. Vô sốđiểm sáng màu vàng óng bao trùm trường kiếm huyết sắc, đè ép màu đỏ ngòmcủa thân kiếm, từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy Sở Duyên cầm một thanh thần kiếmphát ra ánh sáng vàng, có vẻ uy vũ bất phàm.Nhưng Sở Duyên không cảm thấy thỏa mãn với thanh thần kiếm kim quang nàynhư vậy. Hắn nhớ sau khi thanh thần binh này được rót sức mạnh vào sẽ tỏa raánh sáng, tại sao lần này không sáng lên nữa?Sở Duyên nhíu mày. Hắn không khỏi cúi đầu cẩn thận quan sát thứ biến thànhthần kiếm kim quang trên tay. Sau khi cẩn thận quan sát trong chốc lát, hắnkhông nhìn ra cái gì, chỉ đơn thuần cảm thấy thanh kiếm này… rất ngầu.“Thanh thần binh này là sao?”“Trước kia ta rất yếu, không chấp nhận thì thôi, bây giờ ta đã mở trạng thái vôđịch rồi, cho dù là vậy cũng không chấp nhận ta hả?”Sở Duyên nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm.Chẳng lẽ là vì trạng thái vô địch này cũng không phải thực lực của chính hắnnên thanh thần binh này mới không chịu chấp nhận hắn như trước sao?Nói đến cùng vẫn là thực lực bản thân quan trọng. Tuy rằng trạng thái vô địchrất mạnh, nhưng chung quy không phải của hắn. Không phải ư, ngay cả đámthần binh cũng không chấp nhận hắn.Sở Duyên nhìn thanh thần kiếm kim quang trên tay mình, sâu kín thở dài, xóabỏ trạng thái vô địch buff thêm trên trường kiếm. Hắn lại đáp xuống tảng đá bênngoài sơn môn ngồi khoanh chân xuống, sau đó hắn lập tức nhàn rỗi.Chỉ cần chờ hệ thống bắt đầu kiểm tra, sau đó an an ổn ổn tăng cảnh giới lên làđược.Đồ Tuyết Hi là một tiểu cảnh giới…Đồ Dạ Lân cũng là một tiểu cảnh giới…Còn có Tư Nhạc…Thu về tới cũng là một đại cảnh giới rồi.Hiện tại hắn là phàm nhân đẳng cấp cao, cộng thêm một đại cảnh giới này nữachính là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ…Tu vi này có phải hơi thấp một chút hay không?Được rồi. Thấp thì thấp, chủ yếu là vì hắn cần có mấy trường hợp dạy đệ tửthành phế vật thành công. Chỉ cần có trường hợp, sau này còn không phải là dạymột phế một hay sao?Chờ đến lúc đó, cảnh giới tất nhiên sẽ tăng lên vèo vèo, muốn tăng lên chậmmột chút cũng không được.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn, nghĩ tới ngày đó, không khỏi nởmột nụ cười, lúc nhìn về phía bầu trời ánh mắt của hắn cũng mang theo mongđợi tràn trề.Tương lai có thể mong đợi!Trong lúc Sở Duyên đang mơ mộng về tương lai mình trấn áp thiên hạ, quaylưng về phía chúng sinh, lưu lại vô số truyền thuyết, một giọng nói từ nơi khôngxa truyền tới, kéo Sở Duyên trở về với thực tế.“Sở đạo hữu?”Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía đường núi. Liếc mắt đã thấy Bạch Trạch đangđi tới.Tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí này tới đây làm gì?Không ở tông môn của mình dạy bảo tên Ninh Phàm kia, còn có lòng dạ thảnhthơi tới tìm hắn hả?“Bạch đạo hữu, có chuyện gì sao?”Sở Duyên từ trên tảng đá lớn đứng dậy, cầm trường kiếm huyết sắc, mở miệngdò hỏi.“Không có chuyện gì, chỉ là đến đây tìm Sở đạo hữu tâm sự mà thôi. Ồ, Sở đạohữu, ngươi cầm một thanh kiếm phàm phẩm làm gì? Kiếm này đúng là kỳ diệu,mặc dù là phàm phẩm nhưng bên trong lại có mấy khối chiếu minh thạch, dùngpháp lực kích hoạt hẳn sẽ phát sáng. Đạo hữu dùng để chiếu sáng sao? Thếnhưng theo tu vi của ta và ngươi còn cần chiếu sáng hả?”Bạch Trạch nhìn thanh trường kiếm đỏ ngòm của Sở Duyên, mở miệng nói.Sở Duyên: “?”…Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông, giờ phút này bên ngoài sơn môn bầu không khíđông lại lạ thường.Sở Duyên và Bạch Trạch đều lẳng lặng đứng đó, ánh mắt hai người không hẹnmà cùng nhìn chằm chằm vào một thanh kiếm, tâm tư của hai người đều vôcùng phức tạp.Bạch Trạch đang nghĩ, tại sao Sở Duyên lại tự dưng cầm một thanh kiếm phàmphẩm như vậy. Chẳng lẽ là lão ta nhìn lầm, thanh kiếm phàm phẩm này khôngđơn giản?Nhưng bất kể Bạch Trạch nhìn thế nào cũng cảm thấy thanh kiếm này là phàmphẩm, hơn nữa còn thuộc loại hơi kém trong phàm phẩm. Muốn nói chỉ có thểnói chiếu minh thạch bên trong thanh kiếm phàm phẩm này rất kỳ lạ, dườngnhư có thể thừa nhận sóng pháp lực rất mạnh. Nói một cách khác… thanh kiếmphàm phẩm này có thể chiếu rất sáng rất sáng…Nhưng như vậy thì có lợi ích gì. Theo Bạch Trạch thấy, theo tu vi của lão ta vàSở Duyên làm gì cần phải chiếu sáng chứ.