Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 579: Ma khí 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đến rồi.”Diệp Lạc mặt mày nghiêm túc, thấp giọng lẩm bẩm một câu. Quanh người hắnta một trận kiếm khí chợt bắn ra, bao phủ bốn phương tám hướng.Nghe thấy câu này của đại sư huynh, mấy người Trương Hàn cũng nhao nhaonghiêm túc, ánh mắt đều nhìn về phía ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông.Trong mắt của bọn họ, vùng phía sau núi đột nhiên xoáy lên từng trận cuồngphong. Cuồng phong gào thét, cuốn hết mây đen đầy trời lại, cát đá bay tứ tung,từ xa nhìn lại giống như tận thế.“Chém!”Diệp Lạc trực tiếp giơ Hoang Kiếm lên, một kiếm chém ngang mà đi. Kiếm khítrong nháy mắt quét qua, chém nát không khí ven đường, bay thẳng về phía vòirồng cuồng phong kia.Ầm!Kiếm khí lập tức xoắn nát vòi rồng cuồng phong, mây đen đầy trời cũng vì mộtkiếm này mà tiêu tán. Mây đen biến mất, bầu trời vẫn trông rất u ám, giống nhưbị lực lượng thần bí nào đó bao phủ.“Đúng là một tiểu bối tài giỏi, khó lường, khó lường.”“Vậy mà có thể đi tới mức này ở thời đại này, máu thịt của loại tiểu bối ThiênKiêu như ngươi nhất định rất ngon…”Một giọng nói lạnh lùng không biết từ chỗ nào truyền ra, vang khắp toàn bộvòm trời.“Đừng giả thần giả quỷ nữa, cút ra đây đi.”Diệp Lạc mặt không biểu cảm, Hoang Kiếm trong tay, bóng dáng đứng trongkhông trung giống như một Chí Tôn kiếm đạo. Đám người Trương Hàn thấy thếcũng bay lên không theo, lấy Diệp Lạc làm chủ, đứng sau lưng hắn ta. Hơnmười tông chủ của những tông môn ẩn thế Trung Châu kia thấy thế cũng baylên trời theo. Chỉ có điều hơn mười người này rất tính toán, đi thẳng tới phía sauđám người Trương Hàn. Phía trước là Diệp Lạc, chính giữa cách bốn đệ tử VôĐạo Tông Trương Hàn, sau đó nữa mới là tông môn ẩn thế. Rõ ràng hơn mườitông chủ của tông môn ẩn thế này đang sợ hãi.Theo bọn họ nghĩ, tuy rằng Diệp Lạc xung phong đối đầu trực diện với đại mađầu kia. Nhưng khó tránh lỡ như đại ma kia để mắt tới bọn họ, vậy thì hỏng bét.Vì vậy bọn họ không muốn đi đỡ đòn, vẫn lựa chọn đứng phía sau thì tốt hơn…Cùng lúc đó, vùng núi phía sau Thiên Diễn Tông, từng đợt ma khí âm lãnh màkinh khủng tỏa ra, nhanh chóng bao trùm toàn bộ Thiên Diễn Tông……Trên quảng trường Thiên Diễn Tông, ma khí bay tới nhanh chóng bao trùm toànbộ Thiên Diễn Tông. Vô số trận pháp bố trí bên trên Thiên Diễn Tông lúc tiếpxúc với ma khí đều ầm ầm vỡ nát, căn bản không có chút sức chống cự nào.Ngay cả Giới Kỳ Bàn của Đạm Đài Lạc Tuyết bày ra cũng chấn động, giốngnhư có thể bể tan tành bất kỳ lúc nào. Khí thế của mấy người còn lại hoặc nhiềuhoặc ít đã hơi bị ảnh hưởng.Đại ma còn chưa xuất hiện, bọn họ đã bị áp chế toàn diện rồi.Giờ phút này trong lòng bọn Trương Hàn kinh hãi. Ban đầu bọn họ cảm thấy đãđủ coi trọng tên ma đầu “Đại Thừa” sắp phá phong ấn mà ra này rồi, không ngờrằng vẫn còn đánh giá thấp gã. Tên ma đầu này còn chưa xuất hiện đã có thểkhiến thực lực của bọn họ yếu đi nhiều đến thế, vậy chiến lực của bản thể đạima phải khủng bố cỡ nào. Nhất là Trương Hàn, sắc mặt đã tái đi.Hắn ta hoàn toàn không triệu hoán được Thái Âm Tinh Thái Dương Tinh nữa.Có thể nói chiến lực của hắn ta đã bị giảm năm phần. May mà hắn ta có “ThiênĐịa Đồ”, nếu không thì hắn ta không cần phải đánh nữa.Những người khác cũng không khác biệt lắm, bị suy yếu không ít. Ngược lại làTô Càn Nguyên không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thể tu không bị những thứ nàyảnh hưởng.“Cẩn thận một chút, ta đã đánh giá thấp thực lực của đại ma này rồi.”Diệp Lạc nặng nề nói một câu. Toàn thân hắn ta kiếm khí vờn quanh, Vô TẫnKiếm Hồ và Hoang Kiếm đều đang tỏa ra hào quang, chống lại ảnh hưởng củama khí này.“Đại sư huynh, chỉ sợ bọn ta không phát huy được bao nhiêu thực lực.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nặng nề lạ thường.“Không sao, các ngươi đánh giúp một chút là được.”Diệp Lạc khoát tay áo, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía sauThiên Diễn Tông.Đám người Trương Hàn còn muốn nói chút gì đó, nhưng không đợi bọn họ nóira khỏi miệng.Ầm ầm…Lại là một trận tiếng nổ mạnh muốn điếc tai vang lên. Âm thanh này vang lêntrực tiếp ngắt lời đám Trương Hàn.Chỉ thấy ở ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông bốc lên ma khí cuồn cuộn ngấttrời, một đôi mắt tà ác từ trong đó hiện ra. Đó là một ánh mắt chí tà, chí ác. Đôimắt đó từ trong ma khí nhìn chằm chằm đám người Diệp Lạc. Chỉ nhìn chămchú lại khiến trong lòng đám người Diệp Lạc dâng lên vô số ý nghĩ tà ác trongđầu.Trong lòng mỗi người đều có một mặt tà ác, đôi mắt này dường như có thể khơidậy những mặt tà ác trong lòng bọn họ.Năm đệ tử của Vô Đạo Tông Diệp Lạc còn đỡ, bản thân là con cưng của trời,thiên phú vô cùng cường đại, cộng thêm tuổi tác không lớn, không có nhiều trảinghiệm, tạp niệm tà ác trong lòng hiển nhiên cũng không có bao nhiêu, rất dễdàng khống chế

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đến rồi.”Diệp Lạc mặt mày nghiêm túc, thấp giọng lẩm bẩm một câu. Quanh người hắnta một trận kiếm khí chợt bắn ra, bao phủ bốn phương tám hướng.Nghe thấy câu này của đại sư huynh, mấy người Trương Hàn cũng nhao nhaonghiêm túc, ánh mắt đều nhìn về phía ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông.Trong mắt của bọn họ, vùng phía sau núi đột nhiên xoáy lên từng trận cuồngphong. Cuồng phong gào thét, cuốn hết mây đen đầy trời lại, cát đá bay tứ tung,từ xa nhìn lại giống như tận thế.“Chém!”Diệp Lạc trực tiếp giơ Hoang Kiếm lên, một kiếm chém ngang mà đi. Kiếm khítrong nháy mắt quét qua, chém nát không khí ven đường, bay thẳng về phía vòirồng cuồng phong kia.Ầm!Kiếm khí lập tức xoắn nát vòi rồng cuồng phong, mây đen đầy trời cũng vì mộtkiếm này mà tiêu tán. Mây đen biến mất, bầu trời vẫn trông rất u ám, giống nhưbị lực lượng thần bí nào đó bao phủ.“Đúng là một tiểu bối tài giỏi, khó lường, khó lường.”“Vậy mà có thể đi tới mức này ở thời đại này, máu thịt của loại tiểu bối ThiênKiêu như ngươi nhất định rất ngon…”Một giọng nói lạnh lùng không biết từ chỗ nào truyền ra, vang khắp toàn bộvòm trời.“Đừng giả thần giả quỷ nữa, cút ra đây đi.”Diệp Lạc mặt không biểu cảm, Hoang Kiếm trong tay, bóng dáng đứng trongkhông trung giống như một Chí Tôn kiếm đạo. Đám người Trương Hàn thấy thếcũng bay lên không theo, lấy Diệp Lạc làm chủ, đứng sau lưng hắn ta. Hơnmười tông chủ của những tông môn ẩn thế Trung Châu kia thấy thế cũng baylên trời theo. Chỉ có điều hơn mười người này rất tính toán, đi thẳng tới phía sauđám người Trương Hàn. Phía trước là Diệp Lạc, chính giữa cách bốn đệ tử VôĐạo Tông Trương Hàn, sau đó nữa mới là tông môn ẩn thế. Rõ ràng hơn mườitông chủ của tông môn ẩn thế này đang sợ hãi.Theo bọn họ nghĩ, tuy rằng Diệp Lạc xung phong đối đầu trực diện với đại mađầu kia. Nhưng khó tránh lỡ như đại ma kia để mắt tới bọn họ, vậy thì hỏng bét.Vì vậy bọn họ không muốn đi đỡ đòn, vẫn lựa chọn đứng phía sau thì tốt hơn…Cùng lúc đó, vùng núi phía sau Thiên Diễn Tông, từng đợt ma khí âm lãnh màkinh khủng tỏa ra, nhanh chóng bao trùm toàn bộ Thiên Diễn Tông……Trên quảng trường Thiên Diễn Tông, ma khí bay tới nhanh chóng bao trùm toànbộ Thiên Diễn Tông. Vô số trận pháp bố trí bên trên Thiên Diễn Tông lúc tiếpxúc với ma khí đều ầm ầm vỡ nát, căn bản không có chút sức chống cự nào.Ngay cả Giới Kỳ Bàn của Đạm Đài Lạc Tuyết bày ra cũng chấn động, giốngnhư có thể bể tan tành bất kỳ lúc nào. Khí thế của mấy người còn lại hoặc nhiềuhoặc ít đã hơi bị ảnh hưởng.Đại ma còn chưa xuất hiện, bọn họ đã bị áp chế toàn diện rồi.Giờ phút này trong lòng bọn Trương Hàn kinh hãi. Ban đầu bọn họ cảm thấy đãđủ coi trọng tên ma đầu “Đại Thừa” sắp phá phong ấn mà ra này rồi, không ngờrằng vẫn còn đánh giá thấp gã. Tên ma đầu này còn chưa xuất hiện đã có thểkhiến thực lực của bọn họ yếu đi nhiều đến thế, vậy chiến lực của bản thể đạima phải khủng bố cỡ nào. Nhất là Trương Hàn, sắc mặt đã tái đi.Hắn ta hoàn toàn không triệu hoán được Thái Âm Tinh Thái Dương Tinh nữa.Có thể nói chiến lực của hắn ta đã bị giảm năm phần. May mà hắn ta có “ThiênĐịa Đồ”, nếu không thì hắn ta không cần phải đánh nữa.Những người khác cũng không khác biệt lắm, bị suy yếu không ít. Ngược lại làTô Càn Nguyên không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thể tu không bị những thứ nàyảnh hưởng.“Cẩn thận một chút, ta đã đánh giá thấp thực lực của đại ma này rồi.”Diệp Lạc nặng nề nói một câu. Toàn thân hắn ta kiếm khí vờn quanh, Vô TẫnKiếm Hồ và Hoang Kiếm đều đang tỏa ra hào quang, chống lại ảnh hưởng củama khí này.“Đại sư huynh, chỉ sợ bọn ta không phát huy được bao nhiêu thực lực.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nặng nề lạ thường.“Không sao, các ngươi đánh giúp một chút là được.”Diệp Lạc khoát tay áo, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía sauThiên Diễn Tông.Đám người Trương Hàn còn muốn nói chút gì đó, nhưng không đợi bọn họ nóira khỏi miệng.Ầm ầm…Lại là một trận tiếng nổ mạnh muốn điếc tai vang lên. Âm thanh này vang lêntrực tiếp ngắt lời đám Trương Hàn.Chỉ thấy ở ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông bốc lên ma khí cuồn cuộn ngấttrời, một đôi mắt tà ác từ trong đó hiện ra. Đó là một ánh mắt chí tà, chí ác. Đôimắt đó từ trong ma khí nhìn chằm chằm đám người Diệp Lạc. Chỉ nhìn chămchú lại khiến trong lòng đám người Diệp Lạc dâng lên vô số ý nghĩ tà ác trongđầu.Trong lòng mỗi người đều có một mặt tà ác, đôi mắt này dường như có thể khơidậy những mặt tà ác trong lòng bọn họ.Năm đệ tử của Vô Đạo Tông Diệp Lạc còn đỡ, bản thân là con cưng của trời,thiên phú vô cùng cường đại, cộng thêm tuổi tác không lớn, không có nhiều trảinghiệm, tạp niệm tà ác trong lòng hiển nhiên cũng không có bao nhiêu, rất dễdàng khống chế

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đến rồi.”Diệp Lạc mặt mày nghiêm túc, thấp giọng lẩm bẩm một câu. Quanh người hắnta một trận kiếm khí chợt bắn ra, bao phủ bốn phương tám hướng.Nghe thấy câu này của đại sư huynh, mấy người Trương Hàn cũng nhao nhaonghiêm túc, ánh mắt đều nhìn về phía ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông.Trong mắt của bọn họ, vùng phía sau núi đột nhiên xoáy lên từng trận cuồngphong. Cuồng phong gào thét, cuốn hết mây đen đầy trời lại, cát đá bay tứ tung,từ xa nhìn lại giống như tận thế.“Chém!”Diệp Lạc trực tiếp giơ Hoang Kiếm lên, một kiếm chém ngang mà đi. Kiếm khítrong nháy mắt quét qua, chém nát không khí ven đường, bay thẳng về phía vòirồng cuồng phong kia.Ầm!Kiếm khí lập tức xoắn nát vòi rồng cuồng phong, mây đen đầy trời cũng vì mộtkiếm này mà tiêu tán. Mây đen biến mất, bầu trời vẫn trông rất u ám, giống nhưbị lực lượng thần bí nào đó bao phủ.“Đúng là một tiểu bối tài giỏi, khó lường, khó lường.”“Vậy mà có thể đi tới mức này ở thời đại này, máu thịt của loại tiểu bối ThiênKiêu như ngươi nhất định rất ngon…”Một giọng nói lạnh lùng không biết từ chỗ nào truyền ra, vang khắp toàn bộvòm trời.“Đừng giả thần giả quỷ nữa, cút ra đây đi.”Diệp Lạc mặt không biểu cảm, Hoang Kiếm trong tay, bóng dáng đứng trongkhông trung giống như một Chí Tôn kiếm đạo. Đám người Trương Hàn thấy thếcũng bay lên không theo, lấy Diệp Lạc làm chủ, đứng sau lưng hắn ta. Hơnmười tông chủ của những tông môn ẩn thế Trung Châu kia thấy thế cũng baylên trời theo. Chỉ có điều hơn mười người này rất tính toán, đi thẳng tới phía sauđám người Trương Hàn. Phía trước là Diệp Lạc, chính giữa cách bốn đệ tử VôĐạo Tông Trương Hàn, sau đó nữa mới là tông môn ẩn thế. Rõ ràng hơn mườitông chủ của tông môn ẩn thế này đang sợ hãi.Theo bọn họ nghĩ, tuy rằng Diệp Lạc xung phong đối đầu trực diện với đại mađầu kia. Nhưng khó tránh lỡ như đại ma kia để mắt tới bọn họ, vậy thì hỏng bét.Vì vậy bọn họ không muốn đi đỡ đòn, vẫn lựa chọn đứng phía sau thì tốt hơn…Cùng lúc đó, vùng núi phía sau Thiên Diễn Tông, từng đợt ma khí âm lãnh màkinh khủng tỏa ra, nhanh chóng bao trùm toàn bộ Thiên Diễn Tông……Trên quảng trường Thiên Diễn Tông, ma khí bay tới nhanh chóng bao trùm toànbộ Thiên Diễn Tông. Vô số trận pháp bố trí bên trên Thiên Diễn Tông lúc tiếpxúc với ma khí đều ầm ầm vỡ nát, căn bản không có chút sức chống cự nào.Ngay cả Giới Kỳ Bàn của Đạm Đài Lạc Tuyết bày ra cũng chấn động, giốngnhư có thể bể tan tành bất kỳ lúc nào. Khí thế của mấy người còn lại hoặc nhiềuhoặc ít đã hơi bị ảnh hưởng.Đại ma còn chưa xuất hiện, bọn họ đã bị áp chế toàn diện rồi.Giờ phút này trong lòng bọn Trương Hàn kinh hãi. Ban đầu bọn họ cảm thấy đãđủ coi trọng tên ma đầu “Đại Thừa” sắp phá phong ấn mà ra này rồi, không ngờrằng vẫn còn đánh giá thấp gã. Tên ma đầu này còn chưa xuất hiện đã có thểkhiến thực lực của bọn họ yếu đi nhiều đến thế, vậy chiến lực của bản thể đạima phải khủng bố cỡ nào. Nhất là Trương Hàn, sắc mặt đã tái đi.Hắn ta hoàn toàn không triệu hoán được Thái Âm Tinh Thái Dương Tinh nữa.Có thể nói chiến lực của hắn ta đã bị giảm năm phần. May mà hắn ta có “ThiênĐịa Đồ”, nếu không thì hắn ta không cần phải đánh nữa.Những người khác cũng không khác biệt lắm, bị suy yếu không ít. Ngược lại làTô Càn Nguyên không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thể tu không bị những thứ nàyảnh hưởng.“Cẩn thận một chút, ta đã đánh giá thấp thực lực của đại ma này rồi.”Diệp Lạc nặng nề nói một câu. Toàn thân hắn ta kiếm khí vờn quanh, Vô TẫnKiếm Hồ và Hoang Kiếm đều đang tỏa ra hào quang, chống lại ảnh hưởng củama khí này.“Đại sư huynh, chỉ sợ bọn ta không phát huy được bao nhiêu thực lực.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nặng nề lạ thường.“Không sao, các ngươi đánh giúp một chút là được.”Diệp Lạc khoát tay áo, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía sauThiên Diễn Tông.Đám người Trương Hàn còn muốn nói chút gì đó, nhưng không đợi bọn họ nóira khỏi miệng.Ầm ầm…Lại là một trận tiếng nổ mạnh muốn điếc tai vang lên. Âm thanh này vang lêntrực tiếp ngắt lời đám Trương Hàn.Chỉ thấy ở ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông bốc lên ma khí cuồn cuộn ngấttrời, một đôi mắt tà ác từ trong đó hiện ra. Đó là một ánh mắt chí tà, chí ác. Đôimắt đó từ trong ma khí nhìn chằm chằm đám người Diệp Lạc. Chỉ nhìn chămchú lại khiến trong lòng đám người Diệp Lạc dâng lên vô số ý nghĩ tà ác trongđầu.Trong lòng mỗi người đều có một mặt tà ác, đôi mắt này dường như có thể khơidậy những mặt tà ác trong lòng bọn họ.Năm đệ tử của Vô Đạo Tông Diệp Lạc còn đỡ, bản thân là con cưng của trời,thiên phú vô cùng cường đại, cộng thêm tuổi tác không lớn, không có nhiều trảinghiệm, tạp niệm tà ác trong lòng hiển nhiên cũng không có bao nhiêu, rất dễdàng khống chế

Chương 579: Ma khí 2