Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 590: Mưu Của Sở Duyên và Bạch Trạch 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…  Sau khi Tư Nhạc biết vị trước mắt là đại sư huynh cũng sợ hãi thán phục thânphận của hắn ta. Đại sư huynh Vô Đạo Tông, tông chủ Thái Nhất Kiếm TôngThánh Địa của Đông Châu, cường giả tuyệt đỉnh ở đại lục Thần Hành. Mỗi mộtthân phận đều là đứng đầu.Sau khi biết rõ thân phận của người trước mặt, Tư Nhạc không chút khách khíthỉnh cầu Diệp Lạc chỉ điểm cho mình, nàng thật sự không nghĩ ra cuối cùngphải làm thế nào mới có thể ngộ ra thứ mà sư tôn nói.Sau khi Diệp Lạc biết được Tư Nhạc gặp khó khăn, hiển nhiên cũng bằng lònggiúp đỡ Tư Nhạc. Chỉ có điều sau khi biết chuyện Tư Nhạc muốn làm, Diệp Lạclập tức hối hận vì bản thân đã sảng khoái nhận lời giúp đỡ như vậy.Đại đạo chi âm?Đại đạo chi âm là cái gì? Có thể ăn được không?Diệp Lạc không hiểu gì, hắn ta nhìn nhạc cụ đầy điện, rồi nhìn Tư Nhạc tronglòng tràn đầy mong đợi, quả thực không biết nên mở miệng thế nào.Hắn ta có thể nói hắn ta hoàn toàn không hiểu âm nhạc sao? Nhưng nếu nói ra,chỉ sợ uy nghiêm đại sư huynh của hắn ta sẽ không còn nữa.Trong đầu nổi lên vô số suy nghĩ, Diệp Lạc suy tư hồi lâu mới mở miệng.“Khụ, cửu sư muội, ta cảm thấy, sư tôn, sư tôn có ý muốn kêu ngươi cẩn thậnquan sát thế giới này, đại đạo chi âm không chỗ nào không có, chỉ khi cẩn thậnquan sát mới có thể phát hiện được.”Diệp Lạc cũng chỉ có thể kiên trì nói.“Cẩn thận quan sát thế giới này? Nhưng đại sư huynh, ta cảm thấy ta đã quansát cẩn thận lắm rồi.”Tư Nhạc nhíu mày, nói.“Chuyện này…”Diệp Lạc trầm mặc.Hắn ta thực sự không biết đại đạo chi âm là gì.Sau khi lo trái nghĩ phải, hắn ta tiếp tục thăm dò mở miệng.“Cửu sư muội, lúc nãy ngươi nói ngươi cảm thấy đại đạo chi âm hẳn được sinhra trong bát âm chi nhạc đúng không?”Diệp Lạc dò hỏi.“Đúng vậy, theo như suy nghĩ của ta thì quả thực là vậy. Nhưng sư tôn lại nóiđại đạo chi âm không chỗ nào không có, điều này khiến cho ta nghĩ mãi màkhông rõ.”Tư Nhạc lắc đầu nói.“Đại đạo chi âm… Cửu sư muội, đại đạo chi âm theo cách nói của ngươi cóphải là đỉnh phong chí cao của âm nhạc hay không?”“Đúng vậy, đại sư huynh, đại đạo chi âm là thứ mà toàn bộ âm nhạc giả theođuổi cả đời!”“Vậy, vậy tính ra bát âm chi nhạc cũng gần đại đạo chi âm nhất đúng không?”“Đúng thế.”“Vậy nếu dung hợp bát âm chi nhạc, sáng tạo ra đệ cửu âm thì sao? Hay nóicách khác, dung nhập âm nhạc trong thiên hạ, thứ được tạo ra có phải chính làđại đạo chi âm hay không?”Diệp Lạc thăm dò hỏi.Hắn ta chỉ nói đại, nhưng Tư Nhạc nghe xong tâm thần lại không nhịn đượcchấn động……Bên trong tẩm điện của Tư Nhạc.Tư Nhạc nghe đại sư huynh nhà mình nói xong thì rơi vào trầm tư.Dung nhập bát âm chi nhạc? Dung nhập âm nhạc trong thiên hạ? Đại đạo chiâm không chỗ nào không có?Ba điểm này khiến tâm thần Tư Nhạc chấn động.Đại đạo chi âm vẫn luôn tồn tại, nhưng trong thiên hạ chưa từng có ai phát hiệnsự tồn tại của đại đạo chi âm. Có lẽ đại đạo chi âm không thần thánh giống nhưtrong truyền thuyết. Có lẽ bất kỳ một loại âm nhạc nào đạt tới mức tận cùngcũng có thể gọi là “đại đạo chi âm”!Từ trước đến nay đại đạo chi âm không phải là một loại âm nhạc!Tư Nhạc khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, tiến vào trạng thái ngộra.“Đây là… ngộ ra sao?”Diệp Lạc ở bên cạnh ngẩn người. Vừa rồi toàn bộ đều là hắn ta nói mò mà thôi,những lời nói không hợp thực tế như vậy lại khiến Tư Nhạc ngộ ra hả?Chẳng lẽ, nói mò mới là vương đạo, nghiêm túc dạy dỗ đều phế?Diệp Lạc nhớ tới đám đệ tử bị dạy phế của mình, đôi mắt không khỏi sáng ngời,giống như mở ra một chân trời mới.Thì ra phải làm vậy mới có thể dạy đệ tử thành tài sao?Diệp Lạc cảm thấy mình đã hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu, Diệp Lạc cũng khôngmuốn quấy rầy đến Tư Nhạc đang ngộ ra, hắn ta đứng dậy ra khỏi tẩm điện củaTư Nhạc, bày một lớp kết giới, xem như hộ pháp cho Tư Nhạc. Sau khi hắn tabày kết giới xong, quay đầu tiếp tục nhìn Tư Nhạc trong điện, cảm nhận hơi thởvô cùng huyền diệu quanh người đối phương, khẽ lắc đầu.“Mấy đệ tử mới của sư tôn đúng là người này yêu nghiệt hơn người kia, so vớibọn ta lúc trước còn yêu nghiệt hơn không ít.”Diệp Lạc hơi cảm khái.Hắn ta đã gặp Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, hai sư muội sư đệ kia mạnh đến mứccó chút không hợp lẽ thường. Một sáng tạo, một hủy diệt, trên cơ bản thuộc vềloại cùng cấp thì vô địch. Ở cảnh giới giống nhau, Diệp Lạc không chắc mìnhcó thể thắng nổi hai sư muội sư đệ này. Điều này khiến cho Diệp Lạc cũng chỉcó thể cảm khái, đệ tử mới của sư tôn càng ngày càng yêu nghiệt. 

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…  Sau khi Tư Nhạc biết vị trước mắt là đại sư huynh cũng sợ hãi thán phục thânphận của hắn ta. Đại sư huynh Vô Đạo Tông, tông chủ Thái Nhất Kiếm TôngThánh Địa của Đông Châu, cường giả tuyệt đỉnh ở đại lục Thần Hành. Mỗi mộtthân phận đều là đứng đầu.Sau khi biết rõ thân phận của người trước mặt, Tư Nhạc không chút khách khíthỉnh cầu Diệp Lạc chỉ điểm cho mình, nàng thật sự không nghĩ ra cuối cùngphải làm thế nào mới có thể ngộ ra thứ mà sư tôn nói.Sau khi Diệp Lạc biết được Tư Nhạc gặp khó khăn, hiển nhiên cũng bằng lònggiúp đỡ Tư Nhạc. Chỉ có điều sau khi biết chuyện Tư Nhạc muốn làm, Diệp Lạclập tức hối hận vì bản thân đã sảng khoái nhận lời giúp đỡ như vậy.Đại đạo chi âm?Đại đạo chi âm là cái gì? Có thể ăn được không?Diệp Lạc không hiểu gì, hắn ta nhìn nhạc cụ đầy điện, rồi nhìn Tư Nhạc tronglòng tràn đầy mong đợi, quả thực không biết nên mở miệng thế nào.Hắn ta có thể nói hắn ta hoàn toàn không hiểu âm nhạc sao? Nhưng nếu nói ra,chỉ sợ uy nghiêm đại sư huynh của hắn ta sẽ không còn nữa.Trong đầu nổi lên vô số suy nghĩ, Diệp Lạc suy tư hồi lâu mới mở miệng.“Khụ, cửu sư muội, ta cảm thấy, sư tôn, sư tôn có ý muốn kêu ngươi cẩn thậnquan sát thế giới này, đại đạo chi âm không chỗ nào không có, chỉ khi cẩn thậnquan sát mới có thể phát hiện được.”Diệp Lạc cũng chỉ có thể kiên trì nói.“Cẩn thận quan sát thế giới này? Nhưng đại sư huynh, ta cảm thấy ta đã quansát cẩn thận lắm rồi.”Tư Nhạc nhíu mày, nói.“Chuyện này…”Diệp Lạc trầm mặc.Hắn ta thực sự không biết đại đạo chi âm là gì.Sau khi lo trái nghĩ phải, hắn ta tiếp tục thăm dò mở miệng.“Cửu sư muội, lúc nãy ngươi nói ngươi cảm thấy đại đạo chi âm hẳn được sinhra trong bát âm chi nhạc đúng không?”Diệp Lạc dò hỏi.“Đúng vậy, theo như suy nghĩ của ta thì quả thực là vậy. Nhưng sư tôn lại nóiđại đạo chi âm không chỗ nào không có, điều này khiến cho ta nghĩ mãi màkhông rõ.”Tư Nhạc lắc đầu nói.“Đại đạo chi âm… Cửu sư muội, đại đạo chi âm theo cách nói của ngươi cóphải là đỉnh phong chí cao của âm nhạc hay không?”“Đúng vậy, đại sư huynh, đại đạo chi âm là thứ mà toàn bộ âm nhạc giả theođuổi cả đời!”“Vậy, vậy tính ra bát âm chi nhạc cũng gần đại đạo chi âm nhất đúng không?”“Đúng thế.”“Vậy nếu dung hợp bát âm chi nhạc, sáng tạo ra đệ cửu âm thì sao? Hay nóicách khác, dung nhập âm nhạc trong thiên hạ, thứ được tạo ra có phải chính làđại đạo chi âm hay không?”Diệp Lạc thăm dò hỏi.Hắn ta chỉ nói đại, nhưng Tư Nhạc nghe xong tâm thần lại không nhịn đượcchấn động……Bên trong tẩm điện của Tư Nhạc.Tư Nhạc nghe đại sư huynh nhà mình nói xong thì rơi vào trầm tư.Dung nhập bát âm chi nhạc? Dung nhập âm nhạc trong thiên hạ? Đại đạo chiâm không chỗ nào không có?Ba điểm này khiến tâm thần Tư Nhạc chấn động.Đại đạo chi âm vẫn luôn tồn tại, nhưng trong thiên hạ chưa từng có ai phát hiệnsự tồn tại của đại đạo chi âm. Có lẽ đại đạo chi âm không thần thánh giống nhưtrong truyền thuyết. Có lẽ bất kỳ một loại âm nhạc nào đạt tới mức tận cùngcũng có thể gọi là “đại đạo chi âm”!Từ trước đến nay đại đạo chi âm không phải là một loại âm nhạc!Tư Nhạc khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, tiến vào trạng thái ngộra.“Đây là… ngộ ra sao?”Diệp Lạc ở bên cạnh ngẩn người. Vừa rồi toàn bộ đều là hắn ta nói mò mà thôi,những lời nói không hợp thực tế như vậy lại khiến Tư Nhạc ngộ ra hả?Chẳng lẽ, nói mò mới là vương đạo, nghiêm túc dạy dỗ đều phế?Diệp Lạc nhớ tới đám đệ tử bị dạy phế của mình, đôi mắt không khỏi sáng ngời,giống như mở ra một chân trời mới.Thì ra phải làm vậy mới có thể dạy đệ tử thành tài sao?Diệp Lạc cảm thấy mình đã hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu, Diệp Lạc cũng khôngmuốn quấy rầy đến Tư Nhạc đang ngộ ra, hắn ta đứng dậy ra khỏi tẩm điện củaTư Nhạc, bày một lớp kết giới, xem như hộ pháp cho Tư Nhạc. Sau khi hắn tabày kết giới xong, quay đầu tiếp tục nhìn Tư Nhạc trong điện, cảm nhận hơi thởvô cùng huyền diệu quanh người đối phương, khẽ lắc đầu.“Mấy đệ tử mới của sư tôn đúng là người này yêu nghiệt hơn người kia, so vớibọn ta lúc trước còn yêu nghiệt hơn không ít.”Diệp Lạc hơi cảm khái.Hắn ta đã gặp Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, hai sư muội sư đệ kia mạnh đến mứccó chút không hợp lẽ thường. Một sáng tạo, một hủy diệt, trên cơ bản thuộc vềloại cùng cấp thì vô địch. Ở cảnh giới giống nhau, Diệp Lạc không chắc mìnhcó thể thắng nổi hai sư muội sư đệ này. Điều này khiến cho Diệp Lạc cũng chỉcó thể cảm khái, đệ tử mới của sư tôn càng ngày càng yêu nghiệt. 

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…  Sau khi Tư Nhạc biết vị trước mắt là đại sư huynh cũng sợ hãi thán phục thânphận của hắn ta. Đại sư huynh Vô Đạo Tông, tông chủ Thái Nhất Kiếm TôngThánh Địa của Đông Châu, cường giả tuyệt đỉnh ở đại lục Thần Hành. Mỗi mộtthân phận đều là đứng đầu.Sau khi biết rõ thân phận của người trước mặt, Tư Nhạc không chút khách khíthỉnh cầu Diệp Lạc chỉ điểm cho mình, nàng thật sự không nghĩ ra cuối cùngphải làm thế nào mới có thể ngộ ra thứ mà sư tôn nói.Sau khi Diệp Lạc biết được Tư Nhạc gặp khó khăn, hiển nhiên cũng bằng lònggiúp đỡ Tư Nhạc. Chỉ có điều sau khi biết chuyện Tư Nhạc muốn làm, Diệp Lạclập tức hối hận vì bản thân đã sảng khoái nhận lời giúp đỡ như vậy.Đại đạo chi âm?Đại đạo chi âm là cái gì? Có thể ăn được không?Diệp Lạc không hiểu gì, hắn ta nhìn nhạc cụ đầy điện, rồi nhìn Tư Nhạc tronglòng tràn đầy mong đợi, quả thực không biết nên mở miệng thế nào.Hắn ta có thể nói hắn ta hoàn toàn không hiểu âm nhạc sao? Nhưng nếu nói ra,chỉ sợ uy nghiêm đại sư huynh của hắn ta sẽ không còn nữa.Trong đầu nổi lên vô số suy nghĩ, Diệp Lạc suy tư hồi lâu mới mở miệng.“Khụ, cửu sư muội, ta cảm thấy, sư tôn, sư tôn có ý muốn kêu ngươi cẩn thậnquan sát thế giới này, đại đạo chi âm không chỗ nào không có, chỉ khi cẩn thậnquan sát mới có thể phát hiện được.”Diệp Lạc cũng chỉ có thể kiên trì nói.“Cẩn thận quan sát thế giới này? Nhưng đại sư huynh, ta cảm thấy ta đã quansát cẩn thận lắm rồi.”Tư Nhạc nhíu mày, nói.“Chuyện này…”Diệp Lạc trầm mặc.Hắn ta thực sự không biết đại đạo chi âm là gì.Sau khi lo trái nghĩ phải, hắn ta tiếp tục thăm dò mở miệng.“Cửu sư muội, lúc nãy ngươi nói ngươi cảm thấy đại đạo chi âm hẳn được sinhra trong bát âm chi nhạc đúng không?”Diệp Lạc dò hỏi.“Đúng vậy, theo như suy nghĩ của ta thì quả thực là vậy. Nhưng sư tôn lại nóiđại đạo chi âm không chỗ nào không có, điều này khiến cho ta nghĩ mãi màkhông rõ.”Tư Nhạc lắc đầu nói.“Đại đạo chi âm… Cửu sư muội, đại đạo chi âm theo cách nói của ngươi cóphải là đỉnh phong chí cao của âm nhạc hay không?”“Đúng vậy, đại sư huynh, đại đạo chi âm là thứ mà toàn bộ âm nhạc giả theođuổi cả đời!”“Vậy, vậy tính ra bát âm chi nhạc cũng gần đại đạo chi âm nhất đúng không?”“Đúng thế.”“Vậy nếu dung hợp bát âm chi nhạc, sáng tạo ra đệ cửu âm thì sao? Hay nóicách khác, dung nhập âm nhạc trong thiên hạ, thứ được tạo ra có phải chính làđại đạo chi âm hay không?”Diệp Lạc thăm dò hỏi.Hắn ta chỉ nói đại, nhưng Tư Nhạc nghe xong tâm thần lại không nhịn đượcchấn động……Bên trong tẩm điện của Tư Nhạc.Tư Nhạc nghe đại sư huynh nhà mình nói xong thì rơi vào trầm tư.Dung nhập bát âm chi nhạc? Dung nhập âm nhạc trong thiên hạ? Đại đạo chiâm không chỗ nào không có?Ba điểm này khiến tâm thần Tư Nhạc chấn động.Đại đạo chi âm vẫn luôn tồn tại, nhưng trong thiên hạ chưa từng có ai phát hiệnsự tồn tại của đại đạo chi âm. Có lẽ đại đạo chi âm không thần thánh giống nhưtrong truyền thuyết. Có lẽ bất kỳ một loại âm nhạc nào đạt tới mức tận cùngcũng có thể gọi là “đại đạo chi âm”!Từ trước đến nay đại đạo chi âm không phải là một loại âm nhạc!Tư Nhạc khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, tiến vào trạng thái ngộra.“Đây là… ngộ ra sao?”Diệp Lạc ở bên cạnh ngẩn người. Vừa rồi toàn bộ đều là hắn ta nói mò mà thôi,những lời nói không hợp thực tế như vậy lại khiến Tư Nhạc ngộ ra hả?Chẳng lẽ, nói mò mới là vương đạo, nghiêm túc dạy dỗ đều phế?Diệp Lạc nhớ tới đám đệ tử bị dạy phế của mình, đôi mắt không khỏi sáng ngời,giống như mở ra một chân trời mới.Thì ra phải làm vậy mới có thể dạy đệ tử thành tài sao?Diệp Lạc cảm thấy mình đã hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu, Diệp Lạc cũng khôngmuốn quấy rầy đến Tư Nhạc đang ngộ ra, hắn ta đứng dậy ra khỏi tẩm điện củaTư Nhạc, bày một lớp kết giới, xem như hộ pháp cho Tư Nhạc. Sau khi hắn tabày kết giới xong, quay đầu tiếp tục nhìn Tư Nhạc trong điện, cảm nhận hơi thởvô cùng huyền diệu quanh người đối phương, khẽ lắc đầu.“Mấy đệ tử mới của sư tôn đúng là người này yêu nghiệt hơn người kia, so vớibọn ta lúc trước còn yêu nghiệt hơn không ít.”Diệp Lạc hơi cảm khái.Hắn ta đã gặp Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, hai sư muội sư đệ kia mạnh đến mứccó chút không hợp lẽ thường. Một sáng tạo, một hủy diệt, trên cơ bản thuộc vềloại cùng cấp thì vô địch. Ở cảnh giới giống nhau, Diệp Lạc không chắc mìnhcó thể thắng nổi hai sư muội sư đệ này. Điều này khiến cho Diệp Lạc cũng chỉcó thể cảm khái, đệ tử mới của sư tôn càng ngày càng yêu nghiệt. 

Chương 590: Mưu Của Sở Duyên và Bạch Trạch 2