Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 595: Cửu sư muội ngộ ra 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Điều này khiến cho hắn ta như cực kỳ cùi bắp, trận pháp bày ra cũng bị mặc kệ.Trương Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy những người này đều đang nhìn vềphía khu vực cư trú của đệ tử thì lập tức không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu.Trương Hàn cũng cất bước vào trong trận pháp.Trên lôi đài.Diệp Lạc nhìn tẩm điện của Tư Nhạc ở phía xa, cảm nhận hơi thở huyền diệuxung quanh, tâm trạng cũng trở nên có chút sung sướng. Coi như hắn ta đã giúpđược cửu sư muội, còn giúp đỡ sư tôn một chút, tránh cho sư tôn còn phải tốnsức dạy bảo.“Sư tôn đâu? À, sư tôn mới đi rồi, không thấy cảnh này…”Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng sư tôn nhà mình vừa đi, suy nghĩmột chút, cuối cùng vẫn chặt đứt ý định chính miệng nói cho sư tôn biết tin tức.Theo khả năng của sư tôn, sao có thể không nhìn ra cửu sư muội đã ngộ ra chứ?Nếu hắn ta nói ngược lại có cảm giác tranh công. Không được không được……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trên quảng trường đạiđiện tông chủ.Âm thanh vô cùng huyền diệu kia xuyên qua vô số trận pháp cách âm, vangvọng toàn bộ tông môn. Mọi người ở quảng trường tông chủ đương nhiên nghethấy được. Bọn họ cũng lập tức biết là Tư Nhạc ngộ ra qua Diệp Lạc. Đámngười Diệp Lạc còn đỡ, cảm thấy rất bình thường. Đệ tử của sư tôn thành tài làchuyện rất bình thường. Nhưng Bạch Trạch đã biến thành chanh tinh (chỉ ngườighen tị). Bên lão ta một đệ tử cũng không dạy tốt, bên Sở đạo hữu lại hết đệ tửnày đến đệ tử khác thành tài. Chênh lệch này cũng quá lớn rồi. Bạch Trạchkhông ghen tị không được.“Nếu tiếp tục như vậy thì chừng nào mới có thể thành “đối tác chiến lược” vớithiên địa mới đây?”Bạch Trạch sâu kín thở dài.Ngay khi lão ta định đi đánh thức đệ tử của mình, từ xa đột nhiên vang lên haigiọng nói.“Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ, ngũ sư tỷ, xin hỏi đã xảyra chuyện gì vậy?”Âm thanh này vang lên khiến đám người Diệp Lạc nhao nhao nhìn lại, chỉ thấyđằng xa có hai bóng người đạp không mà tới. Người bên trái rõ ràng là ĐồTuyết Hi.Giờ phút này băng vải trên mắt của Đồ Tuyết Hi đã bị gỡ xuống từ lâu, đôi conngươi màu bạc chói mắt đang phát ra ánh sáng rực rỡ, quanh người có vô sốđiểm sáng màu bạc vờn quanh. nàng đạp không mà tới, giống như một vị thầnbất diệt.Người bên phải tất nhiên là Đồ Dạ Lân. Dáng vẻ của Đồ Dạ Lân cũng không hềyếu, mắt trái đen kịt, mắt phải hư vô, thần bí quỷ dị.Sự xuất hiện của hai người khiến đám Diệp Lạc hơi kinh ngạc, lập tức nhaonhao chào hỏi hai đồng môn này, tán gẫu hàn huyên. Bọn họ còn chưa tròchuyện bao lâu thì một giọng nói lại vang lên.“Chư vị sư huynh sư tỷ, ta cũng tới rồi.”Ầm ầm!Giọng nói này truyền tới khiến bầu trời bên trên sấm vang từng trận. Ngay sauđó, Hoa Thần Y từ đằng xa đi tới. Lúc này trạng thái của Hoa Thần Y đã khácvới lúc trước. Trên người hắn ta mặc một bộ đạo bào trông rất cổ xưa, bên trênvẽ rất nhiều phù văn, trong đó còn có một con hung thú sống động như thậtquấn quanh, giống như có thể phá áo mà ra bất kỳ lúc nào. Hơn nữa trước ngườicủa Hoa Thần Y có mười một thể khí khác nhau bao quanh, từng thể khí đều đạibiểu cho một loại hơi thở. Thay vì nói hiện tại Hoa Thần Y giống như y sư, chibằng nói là giống một vu sư.“Đại sư huynh! Nhị sư huynh!”Hoa Thần Y đi tới quảng trường tông chủ, hiển nhiên hắn ta cũng nhìn thấyDiệp Lạc và Trương Hàn. Sau khi nhìn thấy hai người này, hắn ta lập tức pháphòng thủ, hình tượng vừa rồi còn duy trì sụp đổ hết, giống như một người hâmmột khi nhìn thấy thần tượng, chạy nhào về phía hai người.Diệp Lạc và Trương Hàn cũng bị hành động này của Hoa Thần Y dọa tới kêulên một tiếng. Nhưng sau khi bọn họ nhận ra đây là đồng môn của mình thìkhông làm gì mà chào hỏi với Hoa Thần Y. Bọn họ trò chuyện chưa được baolâu thì lại có một giọng nói truyền đến.Giọng nói phát ra lần này đương nhiên của của cửu sư muội Tư Nhạc.“Chư vị sư huynh sư tỷ, âm thanh vừa rồi có quấy rầy mọi người không? Nếucó, mong rằng chư vị sư huynh sư tỷ thứ lỗi.”Lần này chỉ là giọng nói truyền đến chứ không có bóng dáng xuất hiện, nhưngchuyện này lại khiến bọn Diệp Lạc lập tức nghiêm túc. Thần trí của bọn họ đềuphóng ra, bao phủ quảng trường đại điện tông chủ rộng lớn. Thần thức đảo qualiền bị bọn họ thu hồi.Bọn họ người nào người nấy trên mặt đều không hẹn mà cùng toát ra vẻ nghihoặc. Lúc giọng nói của Tư Nhạc truyền tới vừa nãy, rõ ràng bọn họ cảm giácđược có người tới gần mình, nhưng thần trí của bọn họ lại không tìm được bấtkỳ ai. Việc này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Điều này khiến cho hắn ta như cực kỳ cùi bắp, trận pháp bày ra cũng bị mặc kệ.Trương Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy những người này đều đang nhìn vềphía khu vực cư trú của đệ tử thì lập tức không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu.Trương Hàn cũng cất bước vào trong trận pháp.Trên lôi đài.Diệp Lạc nhìn tẩm điện của Tư Nhạc ở phía xa, cảm nhận hơi thở huyền diệuxung quanh, tâm trạng cũng trở nên có chút sung sướng. Coi như hắn ta đã giúpđược cửu sư muội, còn giúp đỡ sư tôn một chút, tránh cho sư tôn còn phải tốnsức dạy bảo.“Sư tôn đâu? À, sư tôn mới đi rồi, không thấy cảnh này…”Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng sư tôn nhà mình vừa đi, suy nghĩmột chút, cuối cùng vẫn chặt đứt ý định chính miệng nói cho sư tôn biết tin tức.Theo khả năng của sư tôn, sao có thể không nhìn ra cửu sư muội đã ngộ ra chứ?Nếu hắn ta nói ngược lại có cảm giác tranh công. Không được không được……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trên quảng trường đạiđiện tông chủ.Âm thanh vô cùng huyền diệu kia xuyên qua vô số trận pháp cách âm, vangvọng toàn bộ tông môn. Mọi người ở quảng trường tông chủ đương nhiên nghethấy được. Bọn họ cũng lập tức biết là Tư Nhạc ngộ ra qua Diệp Lạc. Đámngười Diệp Lạc còn đỡ, cảm thấy rất bình thường. Đệ tử của sư tôn thành tài làchuyện rất bình thường. Nhưng Bạch Trạch đã biến thành chanh tinh (chỉ ngườighen tị). Bên lão ta một đệ tử cũng không dạy tốt, bên Sở đạo hữu lại hết đệ tửnày đến đệ tử khác thành tài. Chênh lệch này cũng quá lớn rồi. Bạch Trạchkhông ghen tị không được.“Nếu tiếp tục như vậy thì chừng nào mới có thể thành “đối tác chiến lược” vớithiên địa mới đây?”Bạch Trạch sâu kín thở dài.Ngay khi lão ta định đi đánh thức đệ tử của mình, từ xa đột nhiên vang lên haigiọng nói.“Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ, ngũ sư tỷ, xin hỏi đã xảyra chuyện gì vậy?”Âm thanh này vang lên khiến đám người Diệp Lạc nhao nhao nhìn lại, chỉ thấyđằng xa có hai bóng người đạp không mà tới. Người bên trái rõ ràng là ĐồTuyết Hi.Giờ phút này băng vải trên mắt của Đồ Tuyết Hi đã bị gỡ xuống từ lâu, đôi conngươi màu bạc chói mắt đang phát ra ánh sáng rực rỡ, quanh người có vô sốđiểm sáng màu bạc vờn quanh. nàng đạp không mà tới, giống như một vị thầnbất diệt.Người bên phải tất nhiên là Đồ Dạ Lân. Dáng vẻ của Đồ Dạ Lân cũng không hềyếu, mắt trái đen kịt, mắt phải hư vô, thần bí quỷ dị.Sự xuất hiện của hai người khiến đám Diệp Lạc hơi kinh ngạc, lập tức nhaonhao chào hỏi hai đồng môn này, tán gẫu hàn huyên. Bọn họ còn chưa tròchuyện bao lâu thì một giọng nói lại vang lên.“Chư vị sư huynh sư tỷ, ta cũng tới rồi.”Ầm ầm!Giọng nói này truyền tới khiến bầu trời bên trên sấm vang từng trận. Ngay sauđó, Hoa Thần Y từ đằng xa đi tới. Lúc này trạng thái của Hoa Thần Y đã khácvới lúc trước. Trên người hắn ta mặc một bộ đạo bào trông rất cổ xưa, bên trênvẽ rất nhiều phù văn, trong đó còn có một con hung thú sống động như thậtquấn quanh, giống như có thể phá áo mà ra bất kỳ lúc nào. Hơn nữa trước ngườicủa Hoa Thần Y có mười một thể khí khác nhau bao quanh, từng thể khí đều đạibiểu cho một loại hơi thở. Thay vì nói hiện tại Hoa Thần Y giống như y sư, chibằng nói là giống một vu sư.“Đại sư huynh! Nhị sư huynh!”Hoa Thần Y đi tới quảng trường tông chủ, hiển nhiên hắn ta cũng nhìn thấyDiệp Lạc và Trương Hàn. Sau khi nhìn thấy hai người này, hắn ta lập tức pháphòng thủ, hình tượng vừa rồi còn duy trì sụp đổ hết, giống như một người hâmmột khi nhìn thấy thần tượng, chạy nhào về phía hai người.Diệp Lạc và Trương Hàn cũng bị hành động này của Hoa Thần Y dọa tới kêulên một tiếng. Nhưng sau khi bọn họ nhận ra đây là đồng môn của mình thìkhông làm gì mà chào hỏi với Hoa Thần Y. Bọn họ trò chuyện chưa được baolâu thì lại có một giọng nói truyền đến.Giọng nói phát ra lần này đương nhiên của của cửu sư muội Tư Nhạc.“Chư vị sư huynh sư tỷ, âm thanh vừa rồi có quấy rầy mọi người không? Nếucó, mong rằng chư vị sư huynh sư tỷ thứ lỗi.”Lần này chỉ là giọng nói truyền đến chứ không có bóng dáng xuất hiện, nhưngchuyện này lại khiến bọn Diệp Lạc lập tức nghiêm túc. Thần trí của bọn họ đềuphóng ra, bao phủ quảng trường đại điện tông chủ rộng lớn. Thần thức đảo qualiền bị bọn họ thu hồi.Bọn họ người nào người nấy trên mặt đều không hẹn mà cùng toát ra vẻ nghihoặc. Lúc giọng nói của Tư Nhạc truyền tới vừa nãy, rõ ràng bọn họ cảm giácđược có người tới gần mình, nhưng thần trí của bọn họ lại không tìm được bấtkỳ ai. Việc này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Điều này khiến cho hắn ta như cực kỳ cùi bắp, trận pháp bày ra cũng bị mặc kệ.Trương Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy những người này đều đang nhìn vềphía khu vực cư trú của đệ tử thì lập tức không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu.Trương Hàn cũng cất bước vào trong trận pháp.Trên lôi đài.Diệp Lạc nhìn tẩm điện của Tư Nhạc ở phía xa, cảm nhận hơi thở huyền diệuxung quanh, tâm trạng cũng trở nên có chút sung sướng. Coi như hắn ta đã giúpđược cửu sư muội, còn giúp đỡ sư tôn một chút, tránh cho sư tôn còn phải tốnsức dạy bảo.“Sư tôn đâu? À, sư tôn mới đi rồi, không thấy cảnh này…”Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng sư tôn nhà mình vừa đi, suy nghĩmột chút, cuối cùng vẫn chặt đứt ý định chính miệng nói cho sư tôn biết tin tức.Theo khả năng của sư tôn, sao có thể không nhìn ra cửu sư muội đã ngộ ra chứ?Nếu hắn ta nói ngược lại có cảm giác tranh công. Không được không được……Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trên quảng trường đạiđiện tông chủ.Âm thanh vô cùng huyền diệu kia xuyên qua vô số trận pháp cách âm, vangvọng toàn bộ tông môn. Mọi người ở quảng trường tông chủ đương nhiên nghethấy được. Bọn họ cũng lập tức biết là Tư Nhạc ngộ ra qua Diệp Lạc. Đámngười Diệp Lạc còn đỡ, cảm thấy rất bình thường. Đệ tử của sư tôn thành tài làchuyện rất bình thường. Nhưng Bạch Trạch đã biến thành chanh tinh (chỉ ngườighen tị). Bên lão ta một đệ tử cũng không dạy tốt, bên Sở đạo hữu lại hết đệ tửnày đến đệ tử khác thành tài. Chênh lệch này cũng quá lớn rồi. Bạch Trạchkhông ghen tị không được.“Nếu tiếp tục như vậy thì chừng nào mới có thể thành “đối tác chiến lược” vớithiên địa mới đây?”Bạch Trạch sâu kín thở dài.Ngay khi lão ta định đi đánh thức đệ tử của mình, từ xa đột nhiên vang lên haigiọng nói.“Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ, ngũ sư tỷ, xin hỏi đã xảyra chuyện gì vậy?”Âm thanh này vang lên khiến đám người Diệp Lạc nhao nhao nhìn lại, chỉ thấyđằng xa có hai bóng người đạp không mà tới. Người bên trái rõ ràng là ĐồTuyết Hi.Giờ phút này băng vải trên mắt của Đồ Tuyết Hi đã bị gỡ xuống từ lâu, đôi conngươi màu bạc chói mắt đang phát ra ánh sáng rực rỡ, quanh người có vô sốđiểm sáng màu bạc vờn quanh. nàng đạp không mà tới, giống như một vị thầnbất diệt.Người bên phải tất nhiên là Đồ Dạ Lân. Dáng vẻ của Đồ Dạ Lân cũng không hềyếu, mắt trái đen kịt, mắt phải hư vô, thần bí quỷ dị.Sự xuất hiện của hai người khiến đám Diệp Lạc hơi kinh ngạc, lập tức nhaonhao chào hỏi hai đồng môn này, tán gẫu hàn huyên. Bọn họ còn chưa tròchuyện bao lâu thì một giọng nói lại vang lên.“Chư vị sư huynh sư tỷ, ta cũng tới rồi.”Ầm ầm!Giọng nói này truyền tới khiến bầu trời bên trên sấm vang từng trận. Ngay sauđó, Hoa Thần Y từ đằng xa đi tới. Lúc này trạng thái của Hoa Thần Y đã khácvới lúc trước. Trên người hắn ta mặc một bộ đạo bào trông rất cổ xưa, bên trênvẽ rất nhiều phù văn, trong đó còn có một con hung thú sống động như thậtquấn quanh, giống như có thể phá áo mà ra bất kỳ lúc nào. Hơn nữa trước ngườicủa Hoa Thần Y có mười một thể khí khác nhau bao quanh, từng thể khí đều đạibiểu cho một loại hơi thở. Thay vì nói hiện tại Hoa Thần Y giống như y sư, chibằng nói là giống một vu sư.“Đại sư huynh! Nhị sư huynh!”Hoa Thần Y đi tới quảng trường tông chủ, hiển nhiên hắn ta cũng nhìn thấyDiệp Lạc và Trương Hàn. Sau khi nhìn thấy hai người này, hắn ta lập tức pháphòng thủ, hình tượng vừa rồi còn duy trì sụp đổ hết, giống như một người hâmmột khi nhìn thấy thần tượng, chạy nhào về phía hai người.Diệp Lạc và Trương Hàn cũng bị hành động này của Hoa Thần Y dọa tới kêulên một tiếng. Nhưng sau khi bọn họ nhận ra đây là đồng môn của mình thìkhông làm gì mà chào hỏi với Hoa Thần Y. Bọn họ trò chuyện chưa được baolâu thì lại có một giọng nói truyền đến.Giọng nói phát ra lần này đương nhiên của của cửu sư muội Tư Nhạc.“Chư vị sư huynh sư tỷ, âm thanh vừa rồi có quấy rầy mọi người không? Nếucó, mong rằng chư vị sư huynh sư tỷ thứ lỗi.”Lần này chỉ là giọng nói truyền đến chứ không có bóng dáng xuất hiện, nhưngchuyện này lại khiến bọn Diệp Lạc lập tức nghiêm túc. Thần trí của bọn họ đềuphóng ra, bao phủ quảng trường đại điện tông chủ rộng lớn. Thần thức đảo qualiền bị bọn họ thu hồi.Bọn họ người nào người nấy trên mặt đều không hẹn mà cùng toát ra vẻ nghihoặc. Lúc giọng nói của Tư Nhạc truyền tới vừa nãy, rõ ràng bọn họ cảm giácđược có người tới gần mình, nhưng thần trí của bọn họ lại không tìm được bấtkỳ ai. Việc này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Chương 595: Cửu sư muội ngộ ra 2