Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 601: Phát hiện quy luật 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng hắn đợi một lát cũng không nghe thấy có bất kỳ động tĩnh gì, điều nàykhiến cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.Chẳng lẽ hai đứa đệ tử này cứ đi như thế?Cả cái rắm cũng không đánh sao?Sở Duyên đang định xoay người lại nhìn thì…Bịch bịch…Một âm thanh vang lên bên tai hắn.Sở Duyên xoay người lại nhìn, chỉ thấy Tô Hề và Hoa Thần Y đã quỳ xuốngchẳng biết từ lúc nào.“Đại ân của sư tôn, đệ tử không thể báo đáp, nếu ngày xưa không có sư tôn xuấthiện, dạy cho đệ tử hướng về con đường tu tiên, đệ tử tuyệt đối không có hômnay. Ngày sau nếu sư tôn có lệnh, nhất định đệ tử sẽ chạy về, vì sư tôn xông phakhói lửa!”“Đệ, đệ tử cũng vậy!”Tô Hề và Hoa Thần Y đều nặng nề dập đầu với Sở Duyên một cái, sắc mặt chỉtoàn cảm kích.Tổng thể hai đệ tử này đều giống nhau, được Sở Duyên cứu ra trong lúc nguynan. Nếu không có Sở Duyên, Tô Hề vẫn chỉ là một cô nhóc ăn mày, ăn bữahôm lo bữa mai. Nếu không có Sở Duyên, Hoa Thần Y vẫn ở cửa Y Cốc chờđợi cái chết ập tới. Là Sở Duyên cho bọn họ tất cả. Ân tình này, bọn họ khôngdám quên!“Các ngươi…”Cánh tay Sở Duyên run lên khe khẽ.Hai đứa đệ tử này đâm sau lưng hắn, hắn cũng hận, đó là cả hai cảnh giới.Nhưng giờ phút này nhìn hai người đệ tử quỳ trước mặt mình, hắn lại không cóchút oán khí nào nữa.“Ừm… xuống núi tìm đại sư huynh của các ngươi đi. Sau này nếu gặp phảinguy nan không thể chống lại, cứ lên núi tìm vi sư, nhất định vi sư sẽ bảo vệ cácngươi chu toàn.”Sở Duyên chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.Nói xong, điểm sáng màu vàng óng xung quanh hắn hơi lóe lên một cái.Trạng thái vô địch, đây chính là vốn liếng của hắn!…Trong khu vực Đông Châu.Mấy ngày sau, Thái Nhất Kiếm Tông, trên chủ điện.Diệp Lạc nhìn Tô Hề và Hoa Thần Y trước mặt mình, có chút ngẩn ngơ.Xem ra hai vị đồng môn này cũng bị sư tôn kêu xuống. Quả nhiên không nằmngoài dự đoán của hắn ta.Lúc Tô Hề bị kêu xuống núi, đến Trung Châu rèn luyện, Diệp Lạc đã nghĩ rất cóthể sắp tới Tô Hề sẽ bị kêu xuống núi. Chỉ có điều Hoa Thần Y cũng xuống núitheo, đây là chuyện hắn ta không nghĩ tới. Hắn ta nhớ Hoa Thần Y còn chưaxuống núi rèn luyện, bây giờ lại bị phái xuống núi, chẳng lẽ quy luật hắn ta suyđoán không chính xác nữa sao?Diệp Lạc cảm thấy nghi hoặc.Hắn ta trực tiếp hỏi, Hoa Thần Y cũng không che giấu, nói rõ lý do với DiệpLạc.“Sư tôn bảo, hắn đối với ta và ngũ sư tỷ không theo quy luật, kêu bọn ta trựctiếp tới tìm đại sư huynh.”Chỉ nghe Hoa Thần Y nói vậy.“Thế ư? Vậy hiện tại các ngươi có tính toán gì không? Là định đi thành lậpThánh Địa hay thế nào?”Diệp Lạc nghe vậy cũng không rối rắm chuyện quy luật nữa mà hỏi thăm về dựđịnh tiếp theo của hai đồng môn.Nếu đã xuống núi, vậy nhất định phải làm vài việc mới được. Thân là đệ tử củasư tôn, nếu xuống núi mà không làm được gì mới là mất mặt. Mà muốn đạtđược thành tựu, chuyện cơ bản nhất chắc chắn là thành lập Thánh Địa mộtphương. Đó là chuyện cơ bản nhất, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.Tô Hề và Hoa Thần Y nghe vậy thì nhìn nhau một cái, cũng có chút mờ mịt.“Sao vậy? Sư muội sư đệ, đừng nói với ta là các ngươi vẫn chưa nghĩ ra đấy?”Diệp Lạc dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thoáng qua hai đồng môn này, hỏi.“Không dối gạt đại sư huynh, quả thực ta còn chưa nghĩ xong.”Tô Hề mơ hồ nói một câu.Từ khi nàng báo được thù thì không còn ý nghĩ khác nữa, tất nhiên cũng khôngnghĩ đến bước tiếp theo nàng nên làm gì.“Vây, ngũ sư muội, chi bằng ngươi ở lại Thái Nhất Kiếm Tông của ta làm kháchkhanh nhé?”Bỗng nhiên Diệp Lạc như nghĩ tới điều gì, hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói.Nếu như vị sư muội trước mắt nghĩ mãi mà không rõ nên làm gì, vậy hắn ta cóthể mời gọi tới Thái Nhất Kiếm Tông của hắn ta hay không?Nếu có vị sư muội này làm khách khanh, vậy Thái Nhất Kiếm Tông của hắn tasẽ trâu bò cực kỳ. Chiến lực của vị Tô Hề sư muội này, Diệp Lạc cực kỳ rõràng. Dùng sức của một người khuấy đảo bố cục của toàn bộ đại lục ThầnHành, hơn nữa còn là loại tẩm tẩm ngầm ngầm. Nếu có Tô Hề gia nhập TháiNhất Kiếm Tông của hắn ta, nói không chừng Thái Nhất Kiếm Tông của hắn tasẽ trực tiếp có năng lực trấn áp toàn bộ đại lục Thần Hành. Chỉ là…Làm như vậy hình như không tốt lắm.Tạm không nói tới chuyện Tô Hề có nhận lời hay không, cho dù Tô Hề nhậnlời, hình như hắn ta cũng không nên thu Tô Hề vào tông môn. Sau khi đệ tử củasư tôn ra ngoài, tất cả đều thành lập Thánh Địa một phương, nếu đến lượt Tô Hềlại không thành lập cái gì, liệu có khiến sư tôn mất mặt hay không?
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng hắn đợi một lát cũng không nghe thấy có bất kỳ động tĩnh gì, điều nàykhiến cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.Chẳng lẽ hai đứa đệ tử này cứ đi như thế?Cả cái rắm cũng không đánh sao?Sở Duyên đang định xoay người lại nhìn thì…Bịch bịch…Một âm thanh vang lên bên tai hắn.Sở Duyên xoay người lại nhìn, chỉ thấy Tô Hề và Hoa Thần Y đã quỳ xuốngchẳng biết từ lúc nào.“Đại ân của sư tôn, đệ tử không thể báo đáp, nếu ngày xưa không có sư tôn xuấthiện, dạy cho đệ tử hướng về con đường tu tiên, đệ tử tuyệt đối không có hômnay. Ngày sau nếu sư tôn có lệnh, nhất định đệ tử sẽ chạy về, vì sư tôn xông phakhói lửa!”“Đệ, đệ tử cũng vậy!”Tô Hề và Hoa Thần Y đều nặng nề dập đầu với Sở Duyên một cái, sắc mặt chỉtoàn cảm kích.Tổng thể hai đệ tử này đều giống nhau, được Sở Duyên cứu ra trong lúc nguynan. Nếu không có Sở Duyên, Tô Hề vẫn chỉ là một cô nhóc ăn mày, ăn bữahôm lo bữa mai. Nếu không có Sở Duyên, Hoa Thần Y vẫn ở cửa Y Cốc chờđợi cái chết ập tới. Là Sở Duyên cho bọn họ tất cả. Ân tình này, bọn họ khôngdám quên!“Các ngươi…”Cánh tay Sở Duyên run lên khe khẽ.Hai đứa đệ tử này đâm sau lưng hắn, hắn cũng hận, đó là cả hai cảnh giới.Nhưng giờ phút này nhìn hai người đệ tử quỳ trước mặt mình, hắn lại không cóchút oán khí nào nữa.“Ừm… xuống núi tìm đại sư huynh của các ngươi đi. Sau này nếu gặp phảinguy nan không thể chống lại, cứ lên núi tìm vi sư, nhất định vi sư sẽ bảo vệ cácngươi chu toàn.”Sở Duyên chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.Nói xong, điểm sáng màu vàng óng xung quanh hắn hơi lóe lên một cái.Trạng thái vô địch, đây chính là vốn liếng của hắn!…Trong khu vực Đông Châu.Mấy ngày sau, Thái Nhất Kiếm Tông, trên chủ điện.Diệp Lạc nhìn Tô Hề và Hoa Thần Y trước mặt mình, có chút ngẩn ngơ.Xem ra hai vị đồng môn này cũng bị sư tôn kêu xuống. Quả nhiên không nằmngoài dự đoán của hắn ta.Lúc Tô Hề bị kêu xuống núi, đến Trung Châu rèn luyện, Diệp Lạc đã nghĩ rất cóthể sắp tới Tô Hề sẽ bị kêu xuống núi. Chỉ có điều Hoa Thần Y cũng xuống núitheo, đây là chuyện hắn ta không nghĩ tới. Hắn ta nhớ Hoa Thần Y còn chưaxuống núi rèn luyện, bây giờ lại bị phái xuống núi, chẳng lẽ quy luật hắn ta suyđoán không chính xác nữa sao?Diệp Lạc cảm thấy nghi hoặc.Hắn ta trực tiếp hỏi, Hoa Thần Y cũng không che giấu, nói rõ lý do với DiệpLạc.“Sư tôn bảo, hắn đối với ta và ngũ sư tỷ không theo quy luật, kêu bọn ta trựctiếp tới tìm đại sư huynh.”Chỉ nghe Hoa Thần Y nói vậy.“Thế ư? Vậy hiện tại các ngươi có tính toán gì không? Là định đi thành lậpThánh Địa hay thế nào?”Diệp Lạc nghe vậy cũng không rối rắm chuyện quy luật nữa mà hỏi thăm về dựđịnh tiếp theo của hai đồng môn.Nếu đã xuống núi, vậy nhất định phải làm vài việc mới được. Thân là đệ tử củasư tôn, nếu xuống núi mà không làm được gì mới là mất mặt. Mà muốn đạtđược thành tựu, chuyện cơ bản nhất chắc chắn là thành lập Thánh Địa mộtphương. Đó là chuyện cơ bản nhất, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.Tô Hề và Hoa Thần Y nghe vậy thì nhìn nhau một cái, cũng có chút mờ mịt.“Sao vậy? Sư muội sư đệ, đừng nói với ta là các ngươi vẫn chưa nghĩ ra đấy?”Diệp Lạc dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thoáng qua hai đồng môn này, hỏi.“Không dối gạt đại sư huynh, quả thực ta còn chưa nghĩ xong.”Tô Hề mơ hồ nói một câu.Từ khi nàng báo được thù thì không còn ý nghĩ khác nữa, tất nhiên cũng khôngnghĩ đến bước tiếp theo nàng nên làm gì.“Vây, ngũ sư muội, chi bằng ngươi ở lại Thái Nhất Kiếm Tông của ta làm kháchkhanh nhé?”Bỗng nhiên Diệp Lạc như nghĩ tới điều gì, hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói.Nếu như vị sư muội trước mắt nghĩ mãi mà không rõ nên làm gì, vậy hắn ta cóthể mời gọi tới Thái Nhất Kiếm Tông của hắn ta hay không?Nếu có vị sư muội này làm khách khanh, vậy Thái Nhất Kiếm Tông của hắn tasẽ trâu bò cực kỳ. Chiến lực của vị Tô Hề sư muội này, Diệp Lạc cực kỳ rõràng. Dùng sức của một người khuấy đảo bố cục của toàn bộ đại lục ThầnHành, hơn nữa còn là loại tẩm tẩm ngầm ngầm. Nếu có Tô Hề gia nhập TháiNhất Kiếm Tông của hắn ta, nói không chừng Thái Nhất Kiếm Tông của hắn tasẽ trực tiếp có năng lực trấn áp toàn bộ đại lục Thần Hành. Chỉ là…Làm như vậy hình như không tốt lắm.Tạm không nói tới chuyện Tô Hề có nhận lời hay không, cho dù Tô Hề nhậnlời, hình như hắn ta cũng không nên thu Tô Hề vào tông môn. Sau khi đệ tử củasư tôn ra ngoài, tất cả đều thành lập Thánh Địa một phương, nếu đến lượt Tô Hềlại không thành lập cái gì, liệu có khiến sư tôn mất mặt hay không?
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng hắn đợi một lát cũng không nghe thấy có bất kỳ động tĩnh gì, điều nàykhiến cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.Chẳng lẽ hai đứa đệ tử này cứ đi như thế?Cả cái rắm cũng không đánh sao?Sở Duyên đang định xoay người lại nhìn thì…Bịch bịch…Một âm thanh vang lên bên tai hắn.Sở Duyên xoay người lại nhìn, chỉ thấy Tô Hề và Hoa Thần Y đã quỳ xuốngchẳng biết từ lúc nào.“Đại ân của sư tôn, đệ tử không thể báo đáp, nếu ngày xưa không có sư tôn xuấthiện, dạy cho đệ tử hướng về con đường tu tiên, đệ tử tuyệt đối không có hômnay. Ngày sau nếu sư tôn có lệnh, nhất định đệ tử sẽ chạy về, vì sư tôn xông phakhói lửa!”“Đệ, đệ tử cũng vậy!”Tô Hề và Hoa Thần Y đều nặng nề dập đầu với Sở Duyên một cái, sắc mặt chỉtoàn cảm kích.Tổng thể hai đệ tử này đều giống nhau, được Sở Duyên cứu ra trong lúc nguynan. Nếu không có Sở Duyên, Tô Hề vẫn chỉ là một cô nhóc ăn mày, ăn bữahôm lo bữa mai. Nếu không có Sở Duyên, Hoa Thần Y vẫn ở cửa Y Cốc chờđợi cái chết ập tới. Là Sở Duyên cho bọn họ tất cả. Ân tình này, bọn họ khôngdám quên!“Các ngươi…”Cánh tay Sở Duyên run lên khe khẽ.Hai đứa đệ tử này đâm sau lưng hắn, hắn cũng hận, đó là cả hai cảnh giới.Nhưng giờ phút này nhìn hai người đệ tử quỳ trước mặt mình, hắn lại không cóchút oán khí nào nữa.“Ừm… xuống núi tìm đại sư huynh của các ngươi đi. Sau này nếu gặp phảinguy nan không thể chống lại, cứ lên núi tìm vi sư, nhất định vi sư sẽ bảo vệ cácngươi chu toàn.”Sở Duyên chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.Nói xong, điểm sáng màu vàng óng xung quanh hắn hơi lóe lên một cái.Trạng thái vô địch, đây chính là vốn liếng của hắn!…Trong khu vực Đông Châu.Mấy ngày sau, Thái Nhất Kiếm Tông, trên chủ điện.Diệp Lạc nhìn Tô Hề và Hoa Thần Y trước mặt mình, có chút ngẩn ngơ.Xem ra hai vị đồng môn này cũng bị sư tôn kêu xuống. Quả nhiên không nằmngoài dự đoán của hắn ta.Lúc Tô Hề bị kêu xuống núi, đến Trung Châu rèn luyện, Diệp Lạc đã nghĩ rất cóthể sắp tới Tô Hề sẽ bị kêu xuống núi. Chỉ có điều Hoa Thần Y cũng xuống núitheo, đây là chuyện hắn ta không nghĩ tới. Hắn ta nhớ Hoa Thần Y còn chưaxuống núi rèn luyện, bây giờ lại bị phái xuống núi, chẳng lẽ quy luật hắn ta suyđoán không chính xác nữa sao?Diệp Lạc cảm thấy nghi hoặc.Hắn ta trực tiếp hỏi, Hoa Thần Y cũng không che giấu, nói rõ lý do với DiệpLạc.“Sư tôn bảo, hắn đối với ta và ngũ sư tỷ không theo quy luật, kêu bọn ta trựctiếp tới tìm đại sư huynh.”Chỉ nghe Hoa Thần Y nói vậy.“Thế ư? Vậy hiện tại các ngươi có tính toán gì không? Là định đi thành lậpThánh Địa hay thế nào?”Diệp Lạc nghe vậy cũng không rối rắm chuyện quy luật nữa mà hỏi thăm về dựđịnh tiếp theo của hai đồng môn.Nếu đã xuống núi, vậy nhất định phải làm vài việc mới được. Thân là đệ tử củasư tôn, nếu xuống núi mà không làm được gì mới là mất mặt. Mà muốn đạtđược thành tựu, chuyện cơ bản nhất chắc chắn là thành lập Thánh Địa mộtphương. Đó là chuyện cơ bản nhất, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.Tô Hề và Hoa Thần Y nghe vậy thì nhìn nhau một cái, cũng có chút mờ mịt.“Sao vậy? Sư muội sư đệ, đừng nói với ta là các ngươi vẫn chưa nghĩ ra đấy?”Diệp Lạc dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thoáng qua hai đồng môn này, hỏi.“Không dối gạt đại sư huynh, quả thực ta còn chưa nghĩ xong.”Tô Hề mơ hồ nói một câu.Từ khi nàng báo được thù thì không còn ý nghĩ khác nữa, tất nhiên cũng khôngnghĩ đến bước tiếp theo nàng nên làm gì.“Vây, ngũ sư muội, chi bằng ngươi ở lại Thái Nhất Kiếm Tông của ta làm kháchkhanh nhé?”Bỗng nhiên Diệp Lạc như nghĩ tới điều gì, hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói.Nếu như vị sư muội trước mắt nghĩ mãi mà không rõ nên làm gì, vậy hắn ta cóthể mời gọi tới Thái Nhất Kiếm Tông của hắn ta hay không?Nếu có vị sư muội này làm khách khanh, vậy Thái Nhất Kiếm Tông của hắn tasẽ trâu bò cực kỳ. Chiến lực của vị Tô Hề sư muội này, Diệp Lạc cực kỳ rõràng. Dùng sức của một người khuấy đảo bố cục của toàn bộ đại lục ThầnHành, hơn nữa còn là loại tẩm tẩm ngầm ngầm. Nếu có Tô Hề gia nhập TháiNhất Kiếm Tông của hắn ta, nói không chừng Thái Nhất Kiếm Tông của hắn tasẽ trực tiếp có năng lực trấn áp toàn bộ đại lục Thần Hành. Chỉ là…Làm như vậy hình như không tốt lắm.Tạm không nói tới chuyện Tô Hề có nhận lời hay không, cho dù Tô Hề nhậnlời, hình như hắn ta cũng không nên thu Tô Hề vào tông môn. Sau khi đệ tử củasư tôn ra ngoài, tất cả đều thành lập Thánh Địa một phương, nếu đến lượt Tô Hềlại không thành lập cái gì, liệu có khiến sư tôn mất mặt hay không?