Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 608: Kết thúc rồi

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Vậy sao…”Tư Nhạc trầm tư một lát, dường như đang đánh giá xem trình độ của mình đã đủkhiến sư tôn chấn động hay chưa.Nàng cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không được. Tuy rằng xem nhưnàng đã lĩnh ngộ đại đạo chi âm, nhưng cũng không thể tính là khống chế thànhthạo. Theo trình độ này của nàng chỉ sợ căn bản không thể nào khiến sư tôn cảmthấy chấn động. Đã vậy, nàng cần gì phải đi qua vào bây giờ chứ…Nghĩ tới đây, Tư Nhạc vẫn khéo léo từ chối Đồ Tuyết Hi. Về việc này, Đồ TuyếtHi cũng không cảm thấy có gì, bọn họ vốn chỉ đến hỏi thử một chút thôi, nếuTư Nhạc không muốn đi, vậy bọn họ tự đi là được.Ba người lại trò chuyện một lát, sau đó Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân liền rời khỏiquảng trường của đại điện tông chủ, đi về phía sư môn, định dùng hết toàn lực,bày ra trạng thái sung mãn, khiến sư tôn nhà mình “chấn động” một phen.…Cùng lúc đó, chỗ sơn môn.Sở Duyên không biết có người muốn tới khiến mình chấn động. Giờ phút nàyánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào màn hình màu xanh thăm thẳm trướcmặt, trên màn hình màu xanh thăm thẳm chỉ có duy nhất một dòng chữ.[Cách kiểm tra tông môn còn: Hai phút lẻ bảy giây.]Đến rồi, lại bắt đầu, một đợt kiểm tra tông môn mới.Sở Duyên nhìn hai phút còn lại, hơi thở nặng thêm vài phần. Còn hai phút làhắn phải bắt đầu kiểm tra tông môn rồi. Lần này hắn không tin còn có thể xảy rabất trắc. Hệ thống đã đảm bảo rồi!Thế này nếu còn có thể thành tai, hắn sẽ lập tức tìm hệ thống tính sổ. Sở Duyêncảm thấy cực kỳ tự tin về lần kiểm tra tông môn này.“Con đường vô địch bắt đầu… Từ hôm nay về sau, người đời sẽ gọi tên mình,có lẽ hôm nay chính là ngày mình vùng lên, sau này nói không chừng còn cóngười lập ra ngày kỷ niệm cho mình!”Sở Duyên nghĩ đi nghĩ lại, từ từ bắt đầu tự luyến.Càng tới gần kiểm tra tông môn, cảm xúc của hắn càng không thể nào kiểmsoát. Hắn không khỏi tìm một tảng đá ngồi xuống, tâm trạng vô cùng phức tạp,nhớ lại lúc hắn mới tới thế giới này, mới đến đại lục Thân Hành đã hăng hái cỡnào. Cho rằng một năm vô địch thiên hạ, hai năm phi thăng mà đi, để lại toàn làtruyền thuyết. Không ngờ rằng lại xuất hiện nhiều đệ tử đâm sau lưng như vậy,đúng là ông trời trêu ngươi.Nói tới thì con đường phát triển của Sở mỗ hắn cũng tràn đầy gian khổ. Nhưngbây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã tốt lên.Trong mắt Sở Duyên bùng lên ý chí chiến đấu. Chỉ cần thành công dạy phế bađứa đệ tử này là hắn đã có kinh nghiệm, chỉ cần tiếp tục dùng hệ thống dò xét,tìm ra đệ tử tất phế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi về phía vô địch. Từ giờ trở đi,ta trấn áp thế gian!Sở Duyên tràn đầy hùng tâm tráng khí. Ngay sau đó, hắn trực tiếp lựa chọndanh xưng, nghĩ tới sau này vô địch phải dùng danh xưng gì mới tốt.Sở vương?Nhỏ, cấp bậc hơi nhỏ, nào có ai dùng vương làm danh hiệu.Sở hoàng, Sở đế?Hình như hơi tầm thường.Chi bằng gọi đạo tổ! Vạn đạo chi tổ?Sở Duyên nghĩ tới đây, còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đột nhiên bên tai vang lên haigiọng nói.“Sư tôn.”“Đệ tử bái kiến sư tôn.”Sự xuất hiện của hai giọng nói này khiến Sở Duyên chợt sững sờ.Hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên trời là hai bóng người đang chậm rãi đitới. Một người đôi mắt tràn đầy ánh sáng bạc, giống như thần linh giáng trần.Một người một mắt hư vô, một mắt đen ngòm, tràn đầy bí hiểm. Hai ngườiđó… hình như là đệ tử của hắn đúng không? Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân.Sao hai người này lại chạy tới đây?Đầu tiên Sở Duyên hơi sửng sốt một chút, tò mò vô duyên vô cớ hai đệ tử nàytới đây làm gì. Nhưng ngay sau đó, hai mắt hắn trừng to. Khí thế của hai đệ tửnày?Động tĩnh này?Không phải đã mù rồi hả? Đây là khí thế mà phế vật nên có sao?Sở Duyên bối rối, nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn. Trong nháy mắt, hắn đãnghĩ rõ mọi chuyện. Hai đệ tử này thành tài rồi!Tuy rằng không biết sao lại thành tài, nhưng Sở Duyên biết hắn không có baonhiêu thời gian để cân nhắc chuyện này. Cách kiểm tra tông môn e rằng chỉ cònlại mười mấy giây, nếu hai đệ tử này được tính vào kiểm tra tông môn, vậy hắnthật sự không đạt được mục tiêu rồi.Hai đệ tử, hai đại cảnh giới. Một phàm nhân cấp cao như hắn, không phải là tụthai đại cảnh giới sao?Bên dưới phàm nhân là cảnh giới gì?!“Ta dùng thân phận tông chủ Vô Đạo Tông…”Sở Duyên quyết định thật nhanh, muốn trực tiếp trục xuất hai người ra khỏitông.Hắn mới nói ra khỏi miệng, còn chưa nói xong thì hình ảnh của màn hình màuxanh thăm thẳm trước mặt chợt biến đổi.[Bắt đầu kiểm tra tiêu chuẩn của đệ tử trong tông môn hiện tại.]Kết thúc rồi…Sở Duyên đờ người.Thế là kết thúc thật rồi…Bên dưới phàm nhân còn có cảnh giới gì?Hắn cả cảnh giới cũng không có, thật sự xong đời rồi…

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Vậy sao…”Tư Nhạc trầm tư một lát, dường như đang đánh giá xem trình độ của mình đã đủkhiến sư tôn chấn động hay chưa.Nàng cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không được. Tuy rằng xem nhưnàng đã lĩnh ngộ đại đạo chi âm, nhưng cũng không thể tính là khống chế thànhthạo. Theo trình độ này của nàng chỉ sợ căn bản không thể nào khiến sư tôn cảmthấy chấn động. Đã vậy, nàng cần gì phải đi qua vào bây giờ chứ…Nghĩ tới đây, Tư Nhạc vẫn khéo léo từ chối Đồ Tuyết Hi. Về việc này, Đồ TuyếtHi cũng không cảm thấy có gì, bọn họ vốn chỉ đến hỏi thử một chút thôi, nếuTư Nhạc không muốn đi, vậy bọn họ tự đi là được.Ba người lại trò chuyện một lát, sau đó Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân liền rời khỏiquảng trường của đại điện tông chủ, đi về phía sư môn, định dùng hết toàn lực,bày ra trạng thái sung mãn, khiến sư tôn nhà mình “chấn động” một phen.…Cùng lúc đó, chỗ sơn môn.Sở Duyên không biết có người muốn tới khiến mình chấn động. Giờ phút nàyánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào màn hình màu xanh thăm thẳm trướcmặt, trên màn hình màu xanh thăm thẳm chỉ có duy nhất một dòng chữ.[Cách kiểm tra tông môn còn: Hai phút lẻ bảy giây.]Đến rồi, lại bắt đầu, một đợt kiểm tra tông môn mới.Sở Duyên nhìn hai phút còn lại, hơi thở nặng thêm vài phần. Còn hai phút làhắn phải bắt đầu kiểm tra tông môn rồi. Lần này hắn không tin còn có thể xảy rabất trắc. Hệ thống đã đảm bảo rồi!Thế này nếu còn có thể thành tai, hắn sẽ lập tức tìm hệ thống tính sổ. Sở Duyêncảm thấy cực kỳ tự tin về lần kiểm tra tông môn này.“Con đường vô địch bắt đầu… Từ hôm nay về sau, người đời sẽ gọi tên mình,có lẽ hôm nay chính là ngày mình vùng lên, sau này nói không chừng còn cóngười lập ra ngày kỷ niệm cho mình!”Sở Duyên nghĩ đi nghĩ lại, từ từ bắt đầu tự luyến.Càng tới gần kiểm tra tông môn, cảm xúc của hắn càng không thể nào kiểmsoát. Hắn không khỏi tìm một tảng đá ngồi xuống, tâm trạng vô cùng phức tạp,nhớ lại lúc hắn mới tới thế giới này, mới đến đại lục Thân Hành đã hăng hái cỡnào. Cho rằng một năm vô địch thiên hạ, hai năm phi thăng mà đi, để lại toàn làtruyền thuyết. Không ngờ rằng lại xuất hiện nhiều đệ tử đâm sau lưng như vậy,đúng là ông trời trêu ngươi.Nói tới thì con đường phát triển của Sở mỗ hắn cũng tràn đầy gian khổ. Nhưngbây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã tốt lên.Trong mắt Sở Duyên bùng lên ý chí chiến đấu. Chỉ cần thành công dạy phế bađứa đệ tử này là hắn đã có kinh nghiệm, chỉ cần tiếp tục dùng hệ thống dò xét,tìm ra đệ tử tất phế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi về phía vô địch. Từ giờ trở đi,ta trấn áp thế gian!Sở Duyên tràn đầy hùng tâm tráng khí. Ngay sau đó, hắn trực tiếp lựa chọndanh xưng, nghĩ tới sau này vô địch phải dùng danh xưng gì mới tốt.Sở vương?Nhỏ, cấp bậc hơi nhỏ, nào có ai dùng vương làm danh hiệu.Sở hoàng, Sở đế?Hình như hơi tầm thường.Chi bằng gọi đạo tổ! Vạn đạo chi tổ?Sở Duyên nghĩ tới đây, còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đột nhiên bên tai vang lên haigiọng nói.“Sư tôn.”“Đệ tử bái kiến sư tôn.”Sự xuất hiện của hai giọng nói này khiến Sở Duyên chợt sững sờ.Hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên trời là hai bóng người đang chậm rãi đitới. Một người đôi mắt tràn đầy ánh sáng bạc, giống như thần linh giáng trần.Một người một mắt hư vô, một mắt đen ngòm, tràn đầy bí hiểm. Hai ngườiđó… hình như là đệ tử của hắn đúng không? Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân.Sao hai người này lại chạy tới đây?Đầu tiên Sở Duyên hơi sửng sốt một chút, tò mò vô duyên vô cớ hai đệ tử nàytới đây làm gì. Nhưng ngay sau đó, hai mắt hắn trừng to. Khí thế của hai đệ tửnày?Động tĩnh này?Không phải đã mù rồi hả? Đây là khí thế mà phế vật nên có sao?Sở Duyên bối rối, nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn. Trong nháy mắt, hắn đãnghĩ rõ mọi chuyện. Hai đệ tử này thành tài rồi!Tuy rằng không biết sao lại thành tài, nhưng Sở Duyên biết hắn không có baonhiêu thời gian để cân nhắc chuyện này. Cách kiểm tra tông môn e rằng chỉ cònlại mười mấy giây, nếu hai đệ tử này được tính vào kiểm tra tông môn, vậy hắnthật sự không đạt được mục tiêu rồi.Hai đệ tử, hai đại cảnh giới. Một phàm nhân cấp cao như hắn, không phải là tụthai đại cảnh giới sao?Bên dưới phàm nhân là cảnh giới gì?!“Ta dùng thân phận tông chủ Vô Đạo Tông…”Sở Duyên quyết định thật nhanh, muốn trực tiếp trục xuất hai người ra khỏitông.Hắn mới nói ra khỏi miệng, còn chưa nói xong thì hình ảnh của màn hình màuxanh thăm thẳm trước mặt chợt biến đổi.[Bắt đầu kiểm tra tiêu chuẩn của đệ tử trong tông môn hiện tại.]Kết thúc rồi…Sở Duyên đờ người.Thế là kết thúc thật rồi…Bên dưới phàm nhân còn có cảnh giới gì?Hắn cả cảnh giới cũng không có, thật sự xong đời rồi…

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Vậy sao…”Tư Nhạc trầm tư một lát, dường như đang đánh giá xem trình độ của mình đã đủkhiến sư tôn chấn động hay chưa.Nàng cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không được. Tuy rằng xem nhưnàng đã lĩnh ngộ đại đạo chi âm, nhưng cũng không thể tính là khống chế thànhthạo. Theo trình độ này của nàng chỉ sợ căn bản không thể nào khiến sư tôn cảmthấy chấn động. Đã vậy, nàng cần gì phải đi qua vào bây giờ chứ…Nghĩ tới đây, Tư Nhạc vẫn khéo léo từ chối Đồ Tuyết Hi. Về việc này, Đồ TuyếtHi cũng không cảm thấy có gì, bọn họ vốn chỉ đến hỏi thử một chút thôi, nếuTư Nhạc không muốn đi, vậy bọn họ tự đi là được.Ba người lại trò chuyện một lát, sau đó Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân liền rời khỏiquảng trường của đại điện tông chủ, đi về phía sư môn, định dùng hết toàn lực,bày ra trạng thái sung mãn, khiến sư tôn nhà mình “chấn động” một phen.…Cùng lúc đó, chỗ sơn môn.Sở Duyên không biết có người muốn tới khiến mình chấn động. Giờ phút nàyánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào màn hình màu xanh thăm thẳm trướcmặt, trên màn hình màu xanh thăm thẳm chỉ có duy nhất một dòng chữ.[Cách kiểm tra tông môn còn: Hai phút lẻ bảy giây.]Đến rồi, lại bắt đầu, một đợt kiểm tra tông môn mới.Sở Duyên nhìn hai phút còn lại, hơi thở nặng thêm vài phần. Còn hai phút làhắn phải bắt đầu kiểm tra tông môn rồi. Lần này hắn không tin còn có thể xảy rabất trắc. Hệ thống đã đảm bảo rồi!Thế này nếu còn có thể thành tai, hắn sẽ lập tức tìm hệ thống tính sổ. Sở Duyêncảm thấy cực kỳ tự tin về lần kiểm tra tông môn này.“Con đường vô địch bắt đầu… Từ hôm nay về sau, người đời sẽ gọi tên mình,có lẽ hôm nay chính là ngày mình vùng lên, sau này nói không chừng còn cóngười lập ra ngày kỷ niệm cho mình!”Sở Duyên nghĩ đi nghĩ lại, từ từ bắt đầu tự luyến.Càng tới gần kiểm tra tông môn, cảm xúc của hắn càng không thể nào kiểmsoát. Hắn không khỏi tìm một tảng đá ngồi xuống, tâm trạng vô cùng phức tạp,nhớ lại lúc hắn mới tới thế giới này, mới đến đại lục Thân Hành đã hăng hái cỡnào. Cho rằng một năm vô địch thiên hạ, hai năm phi thăng mà đi, để lại toàn làtruyền thuyết. Không ngờ rằng lại xuất hiện nhiều đệ tử đâm sau lưng như vậy,đúng là ông trời trêu ngươi.Nói tới thì con đường phát triển của Sở mỗ hắn cũng tràn đầy gian khổ. Nhưngbây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã tốt lên.Trong mắt Sở Duyên bùng lên ý chí chiến đấu. Chỉ cần thành công dạy phế bađứa đệ tử này là hắn đã có kinh nghiệm, chỉ cần tiếp tục dùng hệ thống dò xét,tìm ra đệ tử tất phế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi về phía vô địch. Từ giờ trở đi,ta trấn áp thế gian!Sở Duyên tràn đầy hùng tâm tráng khí. Ngay sau đó, hắn trực tiếp lựa chọndanh xưng, nghĩ tới sau này vô địch phải dùng danh xưng gì mới tốt.Sở vương?Nhỏ, cấp bậc hơi nhỏ, nào có ai dùng vương làm danh hiệu.Sở hoàng, Sở đế?Hình như hơi tầm thường.Chi bằng gọi đạo tổ! Vạn đạo chi tổ?Sở Duyên nghĩ tới đây, còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đột nhiên bên tai vang lên haigiọng nói.“Sư tôn.”“Đệ tử bái kiến sư tôn.”Sự xuất hiện của hai giọng nói này khiến Sở Duyên chợt sững sờ.Hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên trời là hai bóng người đang chậm rãi đitới. Một người đôi mắt tràn đầy ánh sáng bạc, giống như thần linh giáng trần.Một người một mắt hư vô, một mắt đen ngòm, tràn đầy bí hiểm. Hai ngườiđó… hình như là đệ tử của hắn đúng không? Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân.Sao hai người này lại chạy tới đây?Đầu tiên Sở Duyên hơi sửng sốt một chút, tò mò vô duyên vô cớ hai đệ tử nàytới đây làm gì. Nhưng ngay sau đó, hai mắt hắn trừng to. Khí thế của hai đệ tửnày?Động tĩnh này?Không phải đã mù rồi hả? Đây là khí thế mà phế vật nên có sao?Sở Duyên bối rối, nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn. Trong nháy mắt, hắn đãnghĩ rõ mọi chuyện. Hai đệ tử này thành tài rồi!Tuy rằng không biết sao lại thành tài, nhưng Sở Duyên biết hắn không có baonhiêu thời gian để cân nhắc chuyện này. Cách kiểm tra tông môn e rằng chỉ cònlại mười mấy giây, nếu hai đệ tử này được tính vào kiểm tra tông môn, vậy hắnthật sự không đạt được mục tiêu rồi.Hai đệ tử, hai đại cảnh giới. Một phàm nhân cấp cao như hắn, không phải là tụthai đại cảnh giới sao?Bên dưới phàm nhân là cảnh giới gì?!“Ta dùng thân phận tông chủ Vô Đạo Tông…”Sở Duyên quyết định thật nhanh, muốn trực tiếp trục xuất hai người ra khỏitông.Hắn mới nói ra khỏi miệng, còn chưa nói xong thì hình ảnh của màn hình màuxanh thăm thẳm trước mặt chợt biến đổi.[Bắt đầu kiểm tra tiêu chuẩn của đệ tử trong tông môn hiện tại.]Kết thúc rồi…Sở Duyên đờ người.Thế là kết thúc thật rồi…Bên dưới phàm nhân còn có cảnh giới gì?Hắn cả cảnh giới cũng không có, thật sự xong đời rồi…

Chương 608: Kết thúc rồi