Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 618: Khi sinh tử tồn vong gọi lão tổ chạy trốn 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Ngươi làm gì thế?”Đại yêu kia cau mày, nhìn về phía yêu vương.“Lão tổ, đừng nên nói ra tên vị kia, vị này chỉ cần ngươi đọc tên hắn ra, hắn cóthể cảm nhận được, lúc trước một yêu vương hổ tộc đã tự mình trải nghiệm rồi.”Yêu vương kia vội vàng giải thích.Nói tên ra, đều có thể cảm nhận được ư?Đỉnh như thế sao?Đám đại yêu sửng sốt một lát, trong mắt đã có ý lùi bước, nhưng vẫn có đại yêumạnh miệng.“Không phải chỉ là giọng nói truyền khắp các châu sao? Có miệng là được! Tacũng có thể một câu truyền khắp các châu!”Đại yêu kia mạnh miệng nói.“Nhưng hiện giờ người ta ở Đông Châu, ở giữa ngăn cách vô số đại châu…”Một yêu vương nói với vẻ sâu xa.Nghe thấy những lời này, da đầu rất nhiều đại yêu run rẩy.Ngăn cách vô số đại châu, một câu truyền tới?Rất nhiều đại yêu đột nhiên suy sụp.“Chuyện đó, khụ khụ, bỗng nhiên ta có chỗ ngộ ra, phải đi về bế quan, yêu tộcgiao cho các ngươi…”“Lão tổ cũng trở về bế quan, chuyện đó, nếu không phải khi yêu tộc sinh tử tồnvong, đừng đánh thức lão tổ, nếu đến khi sinh tử tồn vong, mới có thể đánh thứclão tổ, lão tổ dẫn các ngươi cùng chạy trốn…”…Những lời này của Sở Duyên, chỉ trong nháy mắt truyền khắp đại lục ThầnHành.Còn có xu hướng truyền ra ngoài đại lục Thần Hành.Khi những lời này truyền tới biển rộng núi sâu vô tận bên ngoài đại lục ThầnHành, dẫn tới gợn sóng kinh thiên……Đại lục Thần Hành, trong Thục Châu ở phía tây nam.Thục Châu là một đại châu cằn cỗi, mức độ này gần như là ở tầng thấp nhất đạilục Thần Hành.Trong châu không tính là ít tu tiên giả, nhưng đều là chiến lực tầng thấp nhất,chiến lực đứng đầu gần như không có.Thánh Địa Thục Châu chỉ có một, rất tiêu chuẩn.Dù sao đại châu kém nhất trong đại lục Thần Hành, đều chỉ có một Thánh Địa.Nhưng mà Thánh Địa ở Thục Châu hơi khác biệt.Trong châu cằn cỗi, tài nguyên tu hành rất ít, chuyện này cũng dẫn tới số mệnhở Thục Châu rất yếu.Nói trong Thục Châu có một Thánh Địa, chẳng bằng nói là trong Thục Châu cómột đại tông môn…Ở trên vòm trời Thục Châu, một con Thương Long rất to đang bay lên.Cơ thể Thương Long vặn vẹo, quanh mình gió nổi mây phùn, sau đó lại càng cótừng đợt tiếng sấm vang lên.Thỉnh thoảng còn đi kèm tiếng gầm gừ kỳ lạ vang vọng Thiên Địa.Hú hú!Nếu có người tới gần Thương Long, sẽ phát hiện trên đỉnh đầu Thương Longmơ hồ có đứng một tiểu kim nhân toàn thân tỏa ra hào quang chói mắt.Kim nhân này chính là Sở Duyên.Lúc này, Sở Duyên đang đứng trên đỉnh đầu Thương Long, nắm một bản đồtrong tay.Đây là sau khi hắn tiến vào Thục Châu, tìm một tu tiên giả lấy, phía trên ghi lạimỗi một thành trì ở Thục Châu.Sở Duyên tìm kiếm một lúc lâu sau, mới tìm được nơi tên là “thành ThụcQuẫn”.“Ngao Ngự, bay về phía đông nam đi.”Sở Duyên nhìn phương hướng bản đồ, hơi xác định vị trí một lát, quả quyết nóimột câu với Ngao Ngự.“Vâng, tông chủ.”Ngao Ngự đáp một tiếng, vặn vẹo cơ thể, bay nhanh về phía đông nam.“Phương hướng hơi lệch, lại chếch về phía đông nam một chút…”“Được rồi, tông chủ.”“Lại chếch về phía nam một chút…”“Được rồi…”Sở Duyên không ngừng làm cho thẳng vị trí của mình.Ngao Ngự chỉ có thể khổ sở đi theo phân phó của Sở Duyên.Sau khi không ngừng điều chỉnh vị trí cho thẳng, cuối cùng cũng tới gần “thànhThục Quẫn”.Ngao Ngự thực sự khổ không thể tả.Rõ ràng là đã nói, lần trước là lần cuối cùng, nhưng không ngờ lần này vẫn bịcưỡi.Đối mặt với cái nhìn tử vong chăm chú của Sở Duyên, hắn ta thực sự khôngdám nói gì thêm, chỉ có thể im lặng nói một câu “lần cuối cùng”.Hai người tới bên ngoài thành “Thục Quẫn”, lẳng lặng nhìn thành trì có vẻ cũkỹ trước mặt.“Tông chủ, chúng ta trực tiếp vào thành sao?”Ngao Ngự nhìn Sở Duyên toàn thân tỏa ra kim quang bên cạnh, nhỏ giọng dòhỏi.“Đừng nóng vội, đợi một lát đã.”Hai tay của Sở Duyên để sau lưng, mũi chân không chạm đất, trôi nổi giữakhông trung, ánh mắt nhìn bên trong thành Thục Quẫn, giống như đang suy tưgì đó.“Chuyện đó, tông chủ, chúng ta có thể thương lượng chuyện này được không?”Bỗng nhiên Ngao Ngự nhỏ giọng nói.“Hả? Ngươi có chuyện gì?”Sở Duyên kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngao Ngự, dò hỏi.“Tông chủ, lần sau chúng ta có thể tìm tọa kỵ được không? Tìm giống như longtộc ta, ngươi xem dù gì ta cũng là thần thú hộ pháp, luôn bị coi là tọa kỵ,chuyện này truyền ra sẽ không tốt đối với Vô Đạo Tông chúng ta…”Ngao Ngự nói thầm.“Ý của ngươi là, cho bổn tọa cưỡi một lát, ấm ức ngươi đúng không?”Ánh mắt Sở Duyên nhìn Ngao Ngự với hàm ý sâu xa.“Không có! Không có! Tông chủ, ta không có ý này, không phải là ta lo lắnglàm mất thể diện của tông môn chúng ta sao?”Ngao Ngự bị dọa sợ, vội vàng nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Ngươi làm gì thế?”Đại yêu kia cau mày, nhìn về phía yêu vương.“Lão tổ, đừng nên nói ra tên vị kia, vị này chỉ cần ngươi đọc tên hắn ra, hắn cóthể cảm nhận được, lúc trước một yêu vương hổ tộc đã tự mình trải nghiệm rồi.”Yêu vương kia vội vàng giải thích.Nói tên ra, đều có thể cảm nhận được ư?Đỉnh như thế sao?Đám đại yêu sửng sốt một lát, trong mắt đã có ý lùi bước, nhưng vẫn có đại yêumạnh miệng.“Không phải chỉ là giọng nói truyền khắp các châu sao? Có miệng là được! Tacũng có thể một câu truyền khắp các châu!”Đại yêu kia mạnh miệng nói.“Nhưng hiện giờ người ta ở Đông Châu, ở giữa ngăn cách vô số đại châu…”Một yêu vương nói với vẻ sâu xa.Nghe thấy những lời này, da đầu rất nhiều đại yêu run rẩy.Ngăn cách vô số đại châu, một câu truyền tới?Rất nhiều đại yêu đột nhiên suy sụp.“Chuyện đó, khụ khụ, bỗng nhiên ta có chỗ ngộ ra, phải đi về bế quan, yêu tộcgiao cho các ngươi…”“Lão tổ cũng trở về bế quan, chuyện đó, nếu không phải khi yêu tộc sinh tử tồnvong, đừng đánh thức lão tổ, nếu đến khi sinh tử tồn vong, mới có thể đánh thứclão tổ, lão tổ dẫn các ngươi cùng chạy trốn…”…Những lời này của Sở Duyên, chỉ trong nháy mắt truyền khắp đại lục ThầnHành.Còn có xu hướng truyền ra ngoài đại lục Thần Hành.Khi những lời này truyền tới biển rộng núi sâu vô tận bên ngoài đại lục ThầnHành, dẫn tới gợn sóng kinh thiên……Đại lục Thần Hành, trong Thục Châu ở phía tây nam.Thục Châu là một đại châu cằn cỗi, mức độ này gần như là ở tầng thấp nhất đạilục Thần Hành.Trong châu không tính là ít tu tiên giả, nhưng đều là chiến lực tầng thấp nhất,chiến lực đứng đầu gần như không có.Thánh Địa Thục Châu chỉ có một, rất tiêu chuẩn.Dù sao đại châu kém nhất trong đại lục Thần Hành, đều chỉ có một Thánh Địa.Nhưng mà Thánh Địa ở Thục Châu hơi khác biệt.Trong châu cằn cỗi, tài nguyên tu hành rất ít, chuyện này cũng dẫn tới số mệnhở Thục Châu rất yếu.Nói trong Thục Châu có một Thánh Địa, chẳng bằng nói là trong Thục Châu cómột đại tông môn…Ở trên vòm trời Thục Châu, một con Thương Long rất to đang bay lên.Cơ thể Thương Long vặn vẹo, quanh mình gió nổi mây phùn, sau đó lại càng cótừng đợt tiếng sấm vang lên.Thỉnh thoảng còn đi kèm tiếng gầm gừ kỳ lạ vang vọng Thiên Địa.Hú hú!Nếu có người tới gần Thương Long, sẽ phát hiện trên đỉnh đầu Thương Longmơ hồ có đứng một tiểu kim nhân toàn thân tỏa ra hào quang chói mắt.Kim nhân này chính là Sở Duyên.Lúc này, Sở Duyên đang đứng trên đỉnh đầu Thương Long, nắm một bản đồtrong tay.Đây là sau khi hắn tiến vào Thục Châu, tìm một tu tiên giả lấy, phía trên ghi lạimỗi một thành trì ở Thục Châu.Sở Duyên tìm kiếm một lúc lâu sau, mới tìm được nơi tên là “thành ThụcQuẫn”.“Ngao Ngự, bay về phía đông nam đi.”Sở Duyên nhìn phương hướng bản đồ, hơi xác định vị trí một lát, quả quyết nóimột câu với Ngao Ngự.“Vâng, tông chủ.”Ngao Ngự đáp một tiếng, vặn vẹo cơ thể, bay nhanh về phía đông nam.“Phương hướng hơi lệch, lại chếch về phía đông nam một chút…”“Được rồi, tông chủ.”“Lại chếch về phía nam một chút…”“Được rồi…”Sở Duyên không ngừng làm cho thẳng vị trí của mình.Ngao Ngự chỉ có thể khổ sở đi theo phân phó của Sở Duyên.Sau khi không ngừng điều chỉnh vị trí cho thẳng, cuối cùng cũng tới gần “thànhThục Quẫn”.Ngao Ngự thực sự khổ không thể tả.Rõ ràng là đã nói, lần trước là lần cuối cùng, nhưng không ngờ lần này vẫn bịcưỡi.Đối mặt với cái nhìn tử vong chăm chú của Sở Duyên, hắn ta thực sự khôngdám nói gì thêm, chỉ có thể im lặng nói một câu “lần cuối cùng”.Hai người tới bên ngoài thành “Thục Quẫn”, lẳng lặng nhìn thành trì có vẻ cũkỹ trước mặt.“Tông chủ, chúng ta trực tiếp vào thành sao?”Ngao Ngự nhìn Sở Duyên toàn thân tỏa ra kim quang bên cạnh, nhỏ giọng dòhỏi.“Đừng nóng vội, đợi một lát đã.”Hai tay của Sở Duyên để sau lưng, mũi chân không chạm đất, trôi nổi giữakhông trung, ánh mắt nhìn bên trong thành Thục Quẫn, giống như đang suy tưgì đó.“Chuyện đó, tông chủ, chúng ta có thể thương lượng chuyện này được không?”Bỗng nhiên Ngao Ngự nhỏ giọng nói.“Hả? Ngươi có chuyện gì?”Sở Duyên kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngao Ngự, dò hỏi.“Tông chủ, lần sau chúng ta có thể tìm tọa kỵ được không? Tìm giống như longtộc ta, ngươi xem dù gì ta cũng là thần thú hộ pháp, luôn bị coi là tọa kỵ,chuyện này truyền ra sẽ không tốt đối với Vô Đạo Tông chúng ta…”Ngao Ngự nói thầm.“Ý của ngươi là, cho bổn tọa cưỡi một lát, ấm ức ngươi đúng không?”Ánh mắt Sở Duyên nhìn Ngao Ngự với hàm ý sâu xa.“Không có! Không có! Tông chủ, ta không có ý này, không phải là ta lo lắnglàm mất thể diện của tông môn chúng ta sao?”Ngao Ngự bị dọa sợ, vội vàng nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Ngươi làm gì thế?”Đại yêu kia cau mày, nhìn về phía yêu vương.“Lão tổ, đừng nên nói ra tên vị kia, vị này chỉ cần ngươi đọc tên hắn ra, hắn cóthể cảm nhận được, lúc trước một yêu vương hổ tộc đã tự mình trải nghiệm rồi.”Yêu vương kia vội vàng giải thích.Nói tên ra, đều có thể cảm nhận được ư?Đỉnh như thế sao?Đám đại yêu sửng sốt một lát, trong mắt đã có ý lùi bước, nhưng vẫn có đại yêumạnh miệng.“Không phải chỉ là giọng nói truyền khắp các châu sao? Có miệng là được! Tacũng có thể một câu truyền khắp các châu!”Đại yêu kia mạnh miệng nói.“Nhưng hiện giờ người ta ở Đông Châu, ở giữa ngăn cách vô số đại châu…”Một yêu vương nói với vẻ sâu xa.Nghe thấy những lời này, da đầu rất nhiều đại yêu run rẩy.Ngăn cách vô số đại châu, một câu truyền tới?Rất nhiều đại yêu đột nhiên suy sụp.“Chuyện đó, khụ khụ, bỗng nhiên ta có chỗ ngộ ra, phải đi về bế quan, yêu tộcgiao cho các ngươi…”“Lão tổ cũng trở về bế quan, chuyện đó, nếu không phải khi yêu tộc sinh tử tồnvong, đừng đánh thức lão tổ, nếu đến khi sinh tử tồn vong, mới có thể đánh thứclão tổ, lão tổ dẫn các ngươi cùng chạy trốn…”…Những lời này của Sở Duyên, chỉ trong nháy mắt truyền khắp đại lục ThầnHành.Còn có xu hướng truyền ra ngoài đại lục Thần Hành.Khi những lời này truyền tới biển rộng núi sâu vô tận bên ngoài đại lục ThầnHành, dẫn tới gợn sóng kinh thiên……Đại lục Thần Hành, trong Thục Châu ở phía tây nam.Thục Châu là một đại châu cằn cỗi, mức độ này gần như là ở tầng thấp nhất đạilục Thần Hành.Trong châu không tính là ít tu tiên giả, nhưng đều là chiến lực tầng thấp nhất,chiến lực đứng đầu gần như không có.Thánh Địa Thục Châu chỉ có một, rất tiêu chuẩn.Dù sao đại châu kém nhất trong đại lục Thần Hành, đều chỉ có một Thánh Địa.Nhưng mà Thánh Địa ở Thục Châu hơi khác biệt.Trong châu cằn cỗi, tài nguyên tu hành rất ít, chuyện này cũng dẫn tới số mệnhở Thục Châu rất yếu.Nói trong Thục Châu có một Thánh Địa, chẳng bằng nói là trong Thục Châu cómột đại tông môn…Ở trên vòm trời Thục Châu, một con Thương Long rất to đang bay lên.Cơ thể Thương Long vặn vẹo, quanh mình gió nổi mây phùn, sau đó lại càng cótừng đợt tiếng sấm vang lên.Thỉnh thoảng còn đi kèm tiếng gầm gừ kỳ lạ vang vọng Thiên Địa.Hú hú!Nếu có người tới gần Thương Long, sẽ phát hiện trên đỉnh đầu Thương Longmơ hồ có đứng một tiểu kim nhân toàn thân tỏa ra hào quang chói mắt.Kim nhân này chính là Sở Duyên.Lúc này, Sở Duyên đang đứng trên đỉnh đầu Thương Long, nắm một bản đồtrong tay.Đây là sau khi hắn tiến vào Thục Châu, tìm một tu tiên giả lấy, phía trên ghi lạimỗi một thành trì ở Thục Châu.Sở Duyên tìm kiếm một lúc lâu sau, mới tìm được nơi tên là “thành ThụcQuẫn”.“Ngao Ngự, bay về phía đông nam đi.”Sở Duyên nhìn phương hướng bản đồ, hơi xác định vị trí một lát, quả quyết nóimột câu với Ngao Ngự.“Vâng, tông chủ.”Ngao Ngự đáp một tiếng, vặn vẹo cơ thể, bay nhanh về phía đông nam.“Phương hướng hơi lệch, lại chếch về phía đông nam một chút…”“Được rồi, tông chủ.”“Lại chếch về phía nam một chút…”“Được rồi…”Sở Duyên không ngừng làm cho thẳng vị trí của mình.Ngao Ngự chỉ có thể khổ sở đi theo phân phó của Sở Duyên.Sau khi không ngừng điều chỉnh vị trí cho thẳng, cuối cùng cũng tới gần “thànhThục Quẫn”.Ngao Ngự thực sự khổ không thể tả.Rõ ràng là đã nói, lần trước là lần cuối cùng, nhưng không ngờ lần này vẫn bịcưỡi.Đối mặt với cái nhìn tử vong chăm chú của Sở Duyên, hắn ta thực sự khôngdám nói gì thêm, chỉ có thể im lặng nói một câu “lần cuối cùng”.Hai người tới bên ngoài thành “Thục Quẫn”, lẳng lặng nhìn thành trì có vẻ cũkỹ trước mặt.“Tông chủ, chúng ta trực tiếp vào thành sao?”Ngao Ngự nhìn Sở Duyên toàn thân tỏa ra kim quang bên cạnh, nhỏ giọng dòhỏi.“Đừng nóng vội, đợi một lát đã.”Hai tay của Sở Duyên để sau lưng, mũi chân không chạm đất, trôi nổi giữakhông trung, ánh mắt nhìn bên trong thành Thục Quẫn, giống như đang suy tưgì đó.“Chuyện đó, tông chủ, chúng ta có thể thương lượng chuyện này được không?”Bỗng nhiên Ngao Ngự nhỏ giọng nói.“Hả? Ngươi có chuyện gì?”Sở Duyên kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngao Ngự, dò hỏi.“Tông chủ, lần sau chúng ta có thể tìm tọa kỵ được không? Tìm giống như longtộc ta, ngươi xem dù gì ta cũng là thần thú hộ pháp, luôn bị coi là tọa kỵ,chuyện này truyền ra sẽ không tốt đối với Vô Đạo Tông chúng ta…”Ngao Ngự nói thầm.“Ý của ngươi là, cho bổn tọa cưỡi một lát, ấm ức ngươi đúng không?”Ánh mắt Sở Duyên nhìn Ngao Ngự với hàm ý sâu xa.“Không có! Không có! Tông chủ, ta không có ý này, không phải là ta lo lắnglàm mất thể diện của tông môn chúng ta sao?”Ngao Ngự bị dọa sợ, vội vàng nói.