Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 633: Phải lặng lẽ 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… A…Chuyện này?Lặng lẽ mạnh dần, sau đó kinh diễm sư tôn sao?Không hổ là đệ tử của Sở đạo hữu.Biết chơi.Đúng là biết chơi.Bạch Trạch cũng cảm thấy kinh ngạc.Không ngờ đệ tử của Sở đạo hữu đều thích chơi như vậy.Còn mang trật đệ tử của lão ta.Đối với chuyện này, Bạch Trạch chỉ muốn nói, mang trật thật tốt.Lão ta rất thích loại ngạc nhiên vui mừng này.Như vậy Sở đạo hữu cũng thích loại ngạc nhiên vui mừng này đúng không.Bạch Trạch im lặng nhớ kỹ phương pháp ở chung với Sở Duyên.Lặng lẽ tới, sau đó cho một ngạc nhiên vui mừng lớn.“Rất tốt, đồ nhi, ngươi làm rất tốt.”“Còn có Xuyên Nhi, ngươi đừng buồn rầu, dù sao đại sư huynh ngươi tu luyệnsớm hơn ngươi, thua là bình thường, còn nữa…”Bạch Trạch vừa định nhắc nhở hai đệ tử của mình một lát, đột nhiên, lão tagiống như cảm nhận được gì đó.Lão ta bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía núi Thiên Vụ, chỉ thấy bên đó có mấykim quang lóe qua.Người thường căn bản không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy kim sắc quét xuống,nhưng Bạch Trạch không phải người thường.Lão ta có thể thấy rõ cảnh tượng trong kim quang, đó không phải là Sở Duyênsao?Cuối cùng Sở đạo hữu cũng đã trở về?Bạch Trạch lập tức muốn đi cảm tạ Sở Duyên một chút.Sở đạo hữu là người cẩn thận, không chỉ giúp lão ta tìm được đệ tử thiên tài nhưLong Lợi Xuyên, trong Vô Đạo Tông còn có người giúp lão ta dạy bảo NinhPhàm.Phần ân tình này, lão ta không thể không ghi nhớ.Nhưng mà hiện giờ lão ta không có gì giúp được Sở Duyên, chỉ có thể đi báiphỏng, dùng ngôn ngữ diễn tả cảm tạ.Khi Bạch Trạch chuẩn bị khởi hành, lão ta lại lập tức ngây ngẩn cả người.Bây giờ, lão ta dời mắt nhìn về vòm trời phía tây nam.Khí tức này là…Bốn khí tức kia?Bốn thứ này, vậy mà còn chưa chết? Còn sống sót tới bây giờ?Hơn nữa bốn thứ này, hình như còn đang tới gần lão ta?“Hai người các ngươi đến sau núi một chuyến, lát nữa nơi này sẽ xảy ra chútchuyện.”Bạch Trạch dặn dò hai đệ tử một câu, đôi mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằmvòm trời phía xa……Tứ đại mãnh thú bay từ phía tây nam Đông Châu tới, vô cùng thuận lợi tớiHướng Đạo Tông, cũng thành công gặp mặt Bạch Trạch.Giữa Bạch Trạch và tứ đại mãnh thú, cũng không có ân oán gì.Trước đây Bạch Trạch có chút khinh thường tứ đại mãnh thú, cảm thấy bốn conhàng này, cả ngày không phải đánh nhau thì đang trên đường đánh nhau, khiếnlão ta cảm thấy khó hiểu, cũng cảm thấy tứ đại mãnh thú quá ngu xuẩn.Cho nên không có hảo cảm gì.Nhưng mà hiện giờ, ở thời đại mới này, bọn họ đều là dư nghiệt của thời đại cũ,quan điểm trước đây đương nhiên phải thay đổi.Bạch Trạch cũng nguyện ý kết bạn với tứ đại mãnh thú.Năm người ngồi vây quanh trước bàn đá, thoải mái tán gẫu chuyện trước đây.Đồng thời, tứ đại mãnh thú cũng hỏi thăm Bạch Trạch tin tức về thời đại hiệngiờ.Khi tứ đại mãnh thú biết được thời đại mới hiện giờ xong, mạnh nhất mới làcảnh giới Độ Kiếp, còn là loại cảnh giới Độ Kiếp bọn họ tát một cái có thể miểusát, bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.“Lão Bạch, ngươi chắc chắn ngươi không nói đùa đấy chứ? Người mạnh nhấtthời đại mới này, là loại cảnh giới Độ Kiếp thổi một hơi là có thể miểu sát sao?”Cùng Kỳ kinh ngạc hỏi.“Ta lừa các ngươi làm gì? Thời đại mới đúng là rất yếu, mạnh nhất là cảnh giớiĐộ Kiếp.”Bạch Trạch lắc đầu nói.“Nhưng mà bọn ta gặp một đại năng nhân tộc, trong lúc giơ tay nhấc chân, chỉriêng khí thế đã có thể trấn áp bọn ta, mà bọn ta gặp được hai tiểu bối, mộtngười số mệnh gia thân, trận pháp như không cần tiền, một người khác thì kiếmý sắc bén, vô cùng bất phàm, người nào cũng không chỉ là cảnh giới Độ Kiếp.”Hỗn Độn im lặng một lát, hỏi một câu.“Còn có chuyện này sao? Nói tình hình cụ thể xem?”Bạch Trạch cũng ngơ ngác một lát.Một đại năng nhân tộc, khí thế trấn áp tứ đại mãnh thú.Hai tiểu bối không chỉ là cảnh giới Độ Kiếp?Sao lão ta không biết, người thời đại mới mạnh như vậy?Bên kia, Hỗn Độn nghe Bạch Trạch nói như vậy, không úp úp mở mở, nói mọichuyện trải qua ra.Sau khi Bạch Trạch nghe xong, sắc mặt chậm rãi trở nên kỳ lạ.Người này nói, không phải là Sở Duyên Sở đạo hữu, cùng với đệ tử của Sở đạohữu sao?Bốn tên đầu heo này xui xẻo như thế ư?Vừa mới khôi phục đã đụng phải đệ tử của Sở đạo hữu, còn gây chuyện trên địabàn của đệ tử Sở đạo hữu nữa.Sau đó còn muốn chém Sở đạo hữu.Nhưng bị Sở đạo hữu và công kích mang theo khí thế trấn áp toàn bộ?Cừ thật.Bọn họ cừ thật.Bạch Trạch rất muốn cười nhưng xấu hổ cười.Nhìn biểu cảm kỳ lạ của Bạch Trạch, tứ đại mãnh thú đã hiểu rõ.Gia hỏa này chắc chắn biết chuyện gì đó, chẳng qua không muốn nói ra.Tứ đại mãnh thú vội vàng truy hỏi, Bạch Trạch không úp mở, nói ra với tứ đạimãnh thú.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… A…Chuyện này?Lặng lẽ mạnh dần, sau đó kinh diễm sư tôn sao?Không hổ là đệ tử của Sở đạo hữu.Biết chơi.Đúng là biết chơi.Bạch Trạch cũng cảm thấy kinh ngạc.Không ngờ đệ tử của Sở đạo hữu đều thích chơi như vậy.Còn mang trật đệ tử của lão ta.Đối với chuyện này, Bạch Trạch chỉ muốn nói, mang trật thật tốt.Lão ta rất thích loại ngạc nhiên vui mừng này.Như vậy Sở đạo hữu cũng thích loại ngạc nhiên vui mừng này đúng không.Bạch Trạch im lặng nhớ kỹ phương pháp ở chung với Sở Duyên.Lặng lẽ tới, sau đó cho một ngạc nhiên vui mừng lớn.“Rất tốt, đồ nhi, ngươi làm rất tốt.”“Còn có Xuyên Nhi, ngươi đừng buồn rầu, dù sao đại sư huynh ngươi tu luyệnsớm hơn ngươi, thua là bình thường, còn nữa…”Bạch Trạch vừa định nhắc nhở hai đệ tử của mình một lát, đột nhiên, lão tagiống như cảm nhận được gì đó.Lão ta bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía núi Thiên Vụ, chỉ thấy bên đó có mấykim quang lóe qua.Người thường căn bản không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy kim sắc quét xuống,nhưng Bạch Trạch không phải người thường.Lão ta có thể thấy rõ cảnh tượng trong kim quang, đó không phải là Sở Duyênsao?Cuối cùng Sở đạo hữu cũng đã trở về?Bạch Trạch lập tức muốn đi cảm tạ Sở Duyên một chút.Sở đạo hữu là người cẩn thận, không chỉ giúp lão ta tìm được đệ tử thiên tài nhưLong Lợi Xuyên, trong Vô Đạo Tông còn có người giúp lão ta dạy bảo NinhPhàm.Phần ân tình này, lão ta không thể không ghi nhớ.Nhưng mà hiện giờ lão ta không có gì giúp được Sở Duyên, chỉ có thể đi báiphỏng, dùng ngôn ngữ diễn tả cảm tạ.Khi Bạch Trạch chuẩn bị khởi hành, lão ta lại lập tức ngây ngẩn cả người.Bây giờ, lão ta dời mắt nhìn về vòm trời phía tây nam.Khí tức này là…Bốn khí tức kia?Bốn thứ này, vậy mà còn chưa chết? Còn sống sót tới bây giờ?Hơn nữa bốn thứ này, hình như còn đang tới gần lão ta?“Hai người các ngươi đến sau núi một chuyến, lát nữa nơi này sẽ xảy ra chútchuyện.”Bạch Trạch dặn dò hai đệ tử một câu, đôi mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằmvòm trời phía xa……Tứ đại mãnh thú bay từ phía tây nam Đông Châu tới, vô cùng thuận lợi tớiHướng Đạo Tông, cũng thành công gặp mặt Bạch Trạch.Giữa Bạch Trạch và tứ đại mãnh thú, cũng không có ân oán gì.Trước đây Bạch Trạch có chút khinh thường tứ đại mãnh thú, cảm thấy bốn conhàng này, cả ngày không phải đánh nhau thì đang trên đường đánh nhau, khiếnlão ta cảm thấy khó hiểu, cũng cảm thấy tứ đại mãnh thú quá ngu xuẩn.Cho nên không có hảo cảm gì.Nhưng mà hiện giờ, ở thời đại mới này, bọn họ đều là dư nghiệt của thời đại cũ,quan điểm trước đây đương nhiên phải thay đổi.Bạch Trạch cũng nguyện ý kết bạn với tứ đại mãnh thú.Năm người ngồi vây quanh trước bàn đá, thoải mái tán gẫu chuyện trước đây.Đồng thời, tứ đại mãnh thú cũng hỏi thăm Bạch Trạch tin tức về thời đại hiệngiờ.Khi tứ đại mãnh thú biết được thời đại mới hiện giờ xong, mạnh nhất mới làcảnh giới Độ Kiếp, còn là loại cảnh giới Độ Kiếp bọn họ tát một cái có thể miểusát, bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.“Lão Bạch, ngươi chắc chắn ngươi không nói đùa đấy chứ? Người mạnh nhấtthời đại mới này, là loại cảnh giới Độ Kiếp thổi một hơi là có thể miểu sát sao?”Cùng Kỳ kinh ngạc hỏi.“Ta lừa các ngươi làm gì? Thời đại mới đúng là rất yếu, mạnh nhất là cảnh giớiĐộ Kiếp.”Bạch Trạch lắc đầu nói.“Nhưng mà bọn ta gặp một đại năng nhân tộc, trong lúc giơ tay nhấc chân, chỉriêng khí thế đã có thể trấn áp bọn ta, mà bọn ta gặp được hai tiểu bối, mộtngười số mệnh gia thân, trận pháp như không cần tiền, một người khác thì kiếmý sắc bén, vô cùng bất phàm, người nào cũng không chỉ là cảnh giới Độ Kiếp.”Hỗn Độn im lặng một lát, hỏi một câu.“Còn có chuyện này sao? Nói tình hình cụ thể xem?”Bạch Trạch cũng ngơ ngác một lát.Một đại năng nhân tộc, khí thế trấn áp tứ đại mãnh thú.Hai tiểu bối không chỉ là cảnh giới Độ Kiếp?Sao lão ta không biết, người thời đại mới mạnh như vậy?Bên kia, Hỗn Độn nghe Bạch Trạch nói như vậy, không úp úp mở mở, nói mọichuyện trải qua ra.Sau khi Bạch Trạch nghe xong, sắc mặt chậm rãi trở nên kỳ lạ.Người này nói, không phải là Sở Duyên Sở đạo hữu, cùng với đệ tử của Sở đạohữu sao?Bốn tên đầu heo này xui xẻo như thế ư?Vừa mới khôi phục đã đụng phải đệ tử của Sở đạo hữu, còn gây chuyện trên địabàn của đệ tử Sở đạo hữu nữa.Sau đó còn muốn chém Sở đạo hữu.Nhưng bị Sở đạo hữu và công kích mang theo khí thế trấn áp toàn bộ?Cừ thật.Bọn họ cừ thật.Bạch Trạch rất muốn cười nhưng xấu hổ cười.Nhìn biểu cảm kỳ lạ của Bạch Trạch, tứ đại mãnh thú đã hiểu rõ.Gia hỏa này chắc chắn biết chuyện gì đó, chẳng qua không muốn nói ra.Tứ đại mãnh thú vội vàng truy hỏi, Bạch Trạch không úp mở, nói ra với tứ đạimãnh thú.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… A…Chuyện này?Lặng lẽ mạnh dần, sau đó kinh diễm sư tôn sao?Không hổ là đệ tử của Sở đạo hữu.Biết chơi.Đúng là biết chơi.Bạch Trạch cũng cảm thấy kinh ngạc.Không ngờ đệ tử của Sở đạo hữu đều thích chơi như vậy.Còn mang trật đệ tử của lão ta.Đối với chuyện này, Bạch Trạch chỉ muốn nói, mang trật thật tốt.Lão ta rất thích loại ngạc nhiên vui mừng này.Như vậy Sở đạo hữu cũng thích loại ngạc nhiên vui mừng này đúng không.Bạch Trạch im lặng nhớ kỹ phương pháp ở chung với Sở Duyên.Lặng lẽ tới, sau đó cho một ngạc nhiên vui mừng lớn.“Rất tốt, đồ nhi, ngươi làm rất tốt.”“Còn có Xuyên Nhi, ngươi đừng buồn rầu, dù sao đại sư huynh ngươi tu luyệnsớm hơn ngươi, thua là bình thường, còn nữa…”Bạch Trạch vừa định nhắc nhở hai đệ tử của mình một lát, đột nhiên, lão tagiống như cảm nhận được gì đó.Lão ta bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía núi Thiên Vụ, chỉ thấy bên đó có mấykim quang lóe qua.Người thường căn bản không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy kim sắc quét xuống,nhưng Bạch Trạch không phải người thường.Lão ta có thể thấy rõ cảnh tượng trong kim quang, đó không phải là Sở Duyênsao?Cuối cùng Sở đạo hữu cũng đã trở về?Bạch Trạch lập tức muốn đi cảm tạ Sở Duyên một chút.Sở đạo hữu là người cẩn thận, không chỉ giúp lão ta tìm được đệ tử thiên tài nhưLong Lợi Xuyên, trong Vô Đạo Tông còn có người giúp lão ta dạy bảo NinhPhàm.Phần ân tình này, lão ta không thể không ghi nhớ.Nhưng mà hiện giờ lão ta không có gì giúp được Sở Duyên, chỉ có thể đi báiphỏng, dùng ngôn ngữ diễn tả cảm tạ.Khi Bạch Trạch chuẩn bị khởi hành, lão ta lại lập tức ngây ngẩn cả người.Bây giờ, lão ta dời mắt nhìn về vòm trời phía tây nam.Khí tức này là…Bốn khí tức kia?Bốn thứ này, vậy mà còn chưa chết? Còn sống sót tới bây giờ?Hơn nữa bốn thứ này, hình như còn đang tới gần lão ta?“Hai người các ngươi đến sau núi một chuyến, lát nữa nơi này sẽ xảy ra chútchuyện.”Bạch Trạch dặn dò hai đệ tử một câu, đôi mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằmvòm trời phía xa……Tứ đại mãnh thú bay từ phía tây nam Đông Châu tới, vô cùng thuận lợi tớiHướng Đạo Tông, cũng thành công gặp mặt Bạch Trạch.Giữa Bạch Trạch và tứ đại mãnh thú, cũng không có ân oán gì.Trước đây Bạch Trạch có chút khinh thường tứ đại mãnh thú, cảm thấy bốn conhàng này, cả ngày không phải đánh nhau thì đang trên đường đánh nhau, khiếnlão ta cảm thấy khó hiểu, cũng cảm thấy tứ đại mãnh thú quá ngu xuẩn.Cho nên không có hảo cảm gì.Nhưng mà hiện giờ, ở thời đại mới này, bọn họ đều là dư nghiệt của thời đại cũ,quan điểm trước đây đương nhiên phải thay đổi.Bạch Trạch cũng nguyện ý kết bạn với tứ đại mãnh thú.Năm người ngồi vây quanh trước bàn đá, thoải mái tán gẫu chuyện trước đây.Đồng thời, tứ đại mãnh thú cũng hỏi thăm Bạch Trạch tin tức về thời đại hiệngiờ.Khi tứ đại mãnh thú biết được thời đại mới hiện giờ xong, mạnh nhất mới làcảnh giới Độ Kiếp, còn là loại cảnh giới Độ Kiếp bọn họ tát một cái có thể miểusát, bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.“Lão Bạch, ngươi chắc chắn ngươi không nói đùa đấy chứ? Người mạnh nhấtthời đại mới này, là loại cảnh giới Độ Kiếp thổi một hơi là có thể miểu sát sao?”Cùng Kỳ kinh ngạc hỏi.“Ta lừa các ngươi làm gì? Thời đại mới đúng là rất yếu, mạnh nhất là cảnh giớiĐộ Kiếp.”Bạch Trạch lắc đầu nói.“Nhưng mà bọn ta gặp một đại năng nhân tộc, trong lúc giơ tay nhấc chân, chỉriêng khí thế đã có thể trấn áp bọn ta, mà bọn ta gặp được hai tiểu bối, mộtngười số mệnh gia thân, trận pháp như không cần tiền, một người khác thì kiếmý sắc bén, vô cùng bất phàm, người nào cũng không chỉ là cảnh giới Độ Kiếp.”Hỗn Độn im lặng một lát, hỏi một câu.“Còn có chuyện này sao? Nói tình hình cụ thể xem?”Bạch Trạch cũng ngơ ngác một lát.Một đại năng nhân tộc, khí thế trấn áp tứ đại mãnh thú.Hai tiểu bối không chỉ là cảnh giới Độ Kiếp?Sao lão ta không biết, người thời đại mới mạnh như vậy?Bên kia, Hỗn Độn nghe Bạch Trạch nói như vậy, không úp úp mở mở, nói mọichuyện trải qua ra.Sau khi Bạch Trạch nghe xong, sắc mặt chậm rãi trở nên kỳ lạ.Người này nói, không phải là Sở Duyên Sở đạo hữu, cùng với đệ tử của Sở đạohữu sao?Bốn tên đầu heo này xui xẻo như thế ư?Vừa mới khôi phục đã đụng phải đệ tử của Sở đạo hữu, còn gây chuyện trên địabàn của đệ tử Sở đạo hữu nữa.Sau đó còn muốn chém Sở đạo hữu.Nhưng bị Sở đạo hữu và công kích mang theo khí thế trấn áp toàn bộ?Cừ thật.Bọn họ cừ thật.Bạch Trạch rất muốn cười nhưng xấu hổ cười.Nhìn biểu cảm kỳ lạ của Bạch Trạch, tứ đại mãnh thú đã hiểu rõ.Gia hỏa này chắc chắn biết chuyện gì đó, chẳng qua không muốn nói ra.Tứ đại mãnh thú vội vàng truy hỏi, Bạch Trạch không úp mở, nói ra với tứ đạimãnh thú.

Chương 633: Phải lặng lẽ 2