Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 652: Phía trước là đến

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Phía trước là đến.”Sở Duyên vô cùng thuần thục nói.Rất rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên hắn nói những lời này.Ngao Dạ đã hỏi 72 lần, hắn cũng đáp 72 lần.“Tông chủ…”“Ngươi thực sự không lừa ta chứ? Ngươi nói những lời này, thực sự nói rấtnhiều lần.”Ngao Dạ nói.“Bổn tọa sẽ lừa ngươi ư?”Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi, cúi đầu nhìn Ngao Dạ.Tuy Ngao Dạ duy trì hình rồng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt“thâm thúy” của Sở Duyên, lập tức luống cuống.Chỉ trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhớ tới Sở Duyên là nhân vật có thân phận gì.“Không, không, không, tông chủ, sao ngươi có thể lừa ta được, ta mù quáng cằnnhằn mà thôi, chuyện này ta cũng không có biện pháp mà, chúng ta đã baytrong biển rộng sắp ba tháng, nhưng không thấy được gì.”Ngao Dạ khạc ra nước đắng.Bọn họ đi trong biển rộng, ngoại trừ sóng biển chỉ có sóng biển, không nhìnthấy một chút sinh cơ nào.Hải dương vô tận này, giống như tử khí vô tận, không tồn tại bất cứ sinh vật gì.“Ngao Dạ, ngu ngốc, hiện giờ ngươi có cảnh giới gì?”Sở Duyên không để ý Ngao Dạ phun ra nước đắng, mà mặt không chút thay đổimở miệng hỏi.“Tông chủ, hiện giờ ta là cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ.”Ngao Dạ vô cùng nghi ngờ, vì sao Sở Duyên đột nhiên hỏi cảnh giới lão ta.“Cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ…”Sở Duyên lẩm bẩm nói, trong mắt hiện lên chút hâm mộ.Hắn chua xót.Khi hắn ở thời kỳ đỉnh phong nhất, mới là cảnh giới Nguyên Anh.Bây giờ con rồng dưới người vậy mà là cảnh giới Độ Kiếp…Chua xót thì chua xót, Sở Duyên vẫn che giấu cảm xúc của mình.“Cảnh giới coi như không tệ, nhưng vẫn chưa đủ, bổn tọa đã sớm tính cơ duyêncho ngươi, cơ duyên này ở trong biển sâu vô tận, ngươi không nhìn ra, bổn tọacó thể lý giải.”“Ngươi hỏi, bổn tọa cũng có thể lý giải, nhưng bổn tọa không ngờ tới, vậy màngươi sẽ sinh ra nghi ngờ.”Sở Duyên lắc đầu, chậm rãi mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra, lúc này Ngao Dạ sửng sốt.Cơ duyên sao?Tông chủ tính cơ duyên cho lão ta?Vị khủng bố cỡ này, mưu tính cơ duyên cho lão ta?Đương nhiên đây là cơ duyên trời cho!Vậy mà lão ta mở miệng nghi ngờ tông chủ?Chỉ trong nháy mắt, Ngao Dạ giống như biến thành hình dạng của Sở Duyên.Vừa khống chế cơ thể phi hành, vừa thoát ly Nguyên Thần, nửa quỳ trước mặtSở Duyên.“Tông chủ!”“Là ta ngu ngốc! Ta không nên có một chút hoài nghi đối với ngươi!”“Mong tông chủ người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ!”Ngao Dạ vì cơ duyên mà Sở Duyên nói, cũng liều mạng, trong giọng nói trànngập thành khẩn.“Nếu ngươi là tọa kỵ của bổn tọa, đương nhiên là bổn tọa sẽ không so đo chútviệc nhỏ này, nhưng bổn tọa hi vọng sau này ngươi đừng lại có loại tâm tư này.”Sở Duyên chậm rãi dạy bảo.“Tông chủ ta đã biết, ta đã biết, chuyện đó… Cơ duyên đó…”Nguyên Thần của Ngao Dạ nửa quỳ trước mặt Sở Duyên, xoa hai tay, có chútxấu hổ nói.“Cơ duyên vẫn luôn ở đây, Ngao Dạ, ngươi nhìn phía dưới xem, bổn tọa hỏingươi, ngươi nhìn thấy gì?”Sở Duyên đi vài bước trên đầu rồng, đi tới ngay rìa, giơ tay chỉ phía dưới.Nguyên Thần của Ngao Dạ đứng bên cạnh cũng đi qua, cúi đầu nhìn phía dưới.“Tông chủ, ta, ta nhìn thấy biển rộng?”Nguyên Thần của Ngao Dạ thật cẩn thận nói một câu.“Còn gì không?”Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi hỏi một câu.“Nước, đều là nước.”Nguyên Thần của Ngao Dạ lại cẩn thận nói một câu.“Ngộ tính của ngươi không được lắm, thôi, hãy nhìn kỹ xem, đợi ngươi nhìn rađược phía dưới, cơ duyên tự nhiên sẽ đến, bây giờ tiếp tục tiến lên trước đã.”Sở Duyên xua tay, sau này sẽ thấy, giống như vô cùng thất vọng đối với ngộtính của Ngao Dạ.Nguyên Thần của Ngao Dạ sờ đầu, cúi đầu tiếp tục nhìn phía dưới.Nhưng lão ta thực sự không nhìn ra được gì.Ngoại trừ nước ra, vẫn là nước.Chẳng lẽ thực sự là ngộ tính của lão ta quá thấp?Nguyên Thần của Ngao Dạ còn định hỏi gì đó, nhưng quay đầu nhìn thoáng quaSở Duyên đã ngồi xuống, vẫn không lựa chọn tiếp tục đặt câu hỏi, im lặng nhớkỹ lời Sở Duyên mới nói.Sau đó Nguyên Thần của lão ta lập tức trở về vị trí cũ, nhanh chóng phi hành.Sở Duyên vốn ngồi khoanh chân thấy Ngao Dạ tăng tốc phi hành, lén mở mắt ranhìn một lát, an tâm.Con hàng này…Cuối cùng cũng lừa gạt qua cửa.Nhìn mây mù bốn phía, Sở Duyên không biết phải làm gì.Nói thật hắn đều đã sắp không chịu nổi.Nhưng không có biện pháp, nhất định phải tiếp tục kéo dài.Lúc này trở về, quá đáng tiếc.Hơn nữa loại cảm giác “cơ duyên ở phía trước” không biến mất, vẫn luôn tồntại.Chuyện này khiến Sở Duyên không muốn quay đầu, trở về đại lục Thần Hành.Sở Duyên hít sâu một hơi, lựa chọn tiếp tục nhẫn nại.…Ngao Dạ bị lừa dối, Sở Duyên ổn định tinh thần.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Phía trước là đến.”Sở Duyên vô cùng thuần thục nói.Rất rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên hắn nói những lời này.Ngao Dạ đã hỏi 72 lần, hắn cũng đáp 72 lần.“Tông chủ…”“Ngươi thực sự không lừa ta chứ? Ngươi nói những lời này, thực sự nói rấtnhiều lần.”Ngao Dạ nói.“Bổn tọa sẽ lừa ngươi ư?”Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi, cúi đầu nhìn Ngao Dạ.Tuy Ngao Dạ duy trì hình rồng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt“thâm thúy” của Sở Duyên, lập tức luống cuống.Chỉ trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhớ tới Sở Duyên là nhân vật có thân phận gì.“Không, không, không, tông chủ, sao ngươi có thể lừa ta được, ta mù quáng cằnnhằn mà thôi, chuyện này ta cũng không có biện pháp mà, chúng ta đã baytrong biển rộng sắp ba tháng, nhưng không thấy được gì.”Ngao Dạ khạc ra nước đắng.Bọn họ đi trong biển rộng, ngoại trừ sóng biển chỉ có sóng biển, không nhìnthấy một chút sinh cơ nào.Hải dương vô tận này, giống như tử khí vô tận, không tồn tại bất cứ sinh vật gì.“Ngao Dạ, ngu ngốc, hiện giờ ngươi có cảnh giới gì?”Sở Duyên không để ý Ngao Dạ phun ra nước đắng, mà mặt không chút thay đổimở miệng hỏi.“Tông chủ, hiện giờ ta là cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ.”Ngao Dạ vô cùng nghi ngờ, vì sao Sở Duyên đột nhiên hỏi cảnh giới lão ta.“Cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ…”Sở Duyên lẩm bẩm nói, trong mắt hiện lên chút hâm mộ.Hắn chua xót.Khi hắn ở thời kỳ đỉnh phong nhất, mới là cảnh giới Nguyên Anh.Bây giờ con rồng dưới người vậy mà là cảnh giới Độ Kiếp…Chua xót thì chua xót, Sở Duyên vẫn che giấu cảm xúc của mình.“Cảnh giới coi như không tệ, nhưng vẫn chưa đủ, bổn tọa đã sớm tính cơ duyêncho ngươi, cơ duyên này ở trong biển sâu vô tận, ngươi không nhìn ra, bổn tọacó thể lý giải.”“Ngươi hỏi, bổn tọa cũng có thể lý giải, nhưng bổn tọa không ngờ tới, vậy màngươi sẽ sinh ra nghi ngờ.”Sở Duyên lắc đầu, chậm rãi mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra, lúc này Ngao Dạ sửng sốt.Cơ duyên sao?Tông chủ tính cơ duyên cho lão ta?Vị khủng bố cỡ này, mưu tính cơ duyên cho lão ta?Đương nhiên đây là cơ duyên trời cho!Vậy mà lão ta mở miệng nghi ngờ tông chủ?Chỉ trong nháy mắt, Ngao Dạ giống như biến thành hình dạng của Sở Duyên.Vừa khống chế cơ thể phi hành, vừa thoát ly Nguyên Thần, nửa quỳ trước mặtSở Duyên.“Tông chủ!”“Là ta ngu ngốc! Ta không nên có một chút hoài nghi đối với ngươi!”“Mong tông chủ người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ!”Ngao Dạ vì cơ duyên mà Sở Duyên nói, cũng liều mạng, trong giọng nói trànngập thành khẩn.“Nếu ngươi là tọa kỵ của bổn tọa, đương nhiên là bổn tọa sẽ không so đo chútviệc nhỏ này, nhưng bổn tọa hi vọng sau này ngươi đừng lại có loại tâm tư này.”Sở Duyên chậm rãi dạy bảo.“Tông chủ ta đã biết, ta đã biết, chuyện đó… Cơ duyên đó…”Nguyên Thần của Ngao Dạ nửa quỳ trước mặt Sở Duyên, xoa hai tay, có chútxấu hổ nói.“Cơ duyên vẫn luôn ở đây, Ngao Dạ, ngươi nhìn phía dưới xem, bổn tọa hỏingươi, ngươi nhìn thấy gì?”Sở Duyên đi vài bước trên đầu rồng, đi tới ngay rìa, giơ tay chỉ phía dưới.Nguyên Thần của Ngao Dạ đứng bên cạnh cũng đi qua, cúi đầu nhìn phía dưới.“Tông chủ, ta, ta nhìn thấy biển rộng?”Nguyên Thần của Ngao Dạ thật cẩn thận nói một câu.“Còn gì không?”Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi hỏi một câu.“Nước, đều là nước.”Nguyên Thần của Ngao Dạ lại cẩn thận nói một câu.“Ngộ tính của ngươi không được lắm, thôi, hãy nhìn kỹ xem, đợi ngươi nhìn rađược phía dưới, cơ duyên tự nhiên sẽ đến, bây giờ tiếp tục tiến lên trước đã.”Sở Duyên xua tay, sau này sẽ thấy, giống như vô cùng thất vọng đối với ngộtính của Ngao Dạ.Nguyên Thần của Ngao Dạ sờ đầu, cúi đầu tiếp tục nhìn phía dưới.Nhưng lão ta thực sự không nhìn ra được gì.Ngoại trừ nước ra, vẫn là nước.Chẳng lẽ thực sự là ngộ tính của lão ta quá thấp?Nguyên Thần của Ngao Dạ còn định hỏi gì đó, nhưng quay đầu nhìn thoáng quaSở Duyên đã ngồi xuống, vẫn không lựa chọn tiếp tục đặt câu hỏi, im lặng nhớkỹ lời Sở Duyên mới nói.Sau đó Nguyên Thần của lão ta lập tức trở về vị trí cũ, nhanh chóng phi hành.Sở Duyên vốn ngồi khoanh chân thấy Ngao Dạ tăng tốc phi hành, lén mở mắt ranhìn một lát, an tâm.Con hàng này…Cuối cùng cũng lừa gạt qua cửa.Nhìn mây mù bốn phía, Sở Duyên không biết phải làm gì.Nói thật hắn đều đã sắp không chịu nổi.Nhưng không có biện pháp, nhất định phải tiếp tục kéo dài.Lúc này trở về, quá đáng tiếc.Hơn nữa loại cảm giác “cơ duyên ở phía trước” không biến mất, vẫn luôn tồntại.Chuyện này khiến Sở Duyên không muốn quay đầu, trở về đại lục Thần Hành.Sở Duyên hít sâu một hơi, lựa chọn tiếp tục nhẫn nại.…Ngao Dạ bị lừa dối, Sở Duyên ổn định tinh thần.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Phía trước là đến.”Sở Duyên vô cùng thuần thục nói.Rất rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên hắn nói những lời này.Ngao Dạ đã hỏi 72 lần, hắn cũng đáp 72 lần.“Tông chủ…”“Ngươi thực sự không lừa ta chứ? Ngươi nói những lời này, thực sự nói rấtnhiều lần.”Ngao Dạ nói.“Bổn tọa sẽ lừa ngươi ư?”Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi, cúi đầu nhìn Ngao Dạ.Tuy Ngao Dạ duy trì hình rồng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt“thâm thúy” của Sở Duyên, lập tức luống cuống.Chỉ trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhớ tới Sở Duyên là nhân vật có thân phận gì.“Không, không, không, tông chủ, sao ngươi có thể lừa ta được, ta mù quáng cằnnhằn mà thôi, chuyện này ta cũng không có biện pháp mà, chúng ta đã baytrong biển rộng sắp ba tháng, nhưng không thấy được gì.”Ngao Dạ khạc ra nước đắng.Bọn họ đi trong biển rộng, ngoại trừ sóng biển chỉ có sóng biển, không nhìnthấy một chút sinh cơ nào.Hải dương vô tận này, giống như tử khí vô tận, không tồn tại bất cứ sinh vật gì.“Ngao Dạ, ngu ngốc, hiện giờ ngươi có cảnh giới gì?”Sở Duyên không để ý Ngao Dạ phun ra nước đắng, mà mặt không chút thay đổimở miệng hỏi.“Tông chủ, hiện giờ ta là cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ.”Ngao Dạ vô cùng nghi ngờ, vì sao Sở Duyên đột nhiên hỏi cảnh giới lão ta.“Cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ…”Sở Duyên lẩm bẩm nói, trong mắt hiện lên chút hâm mộ.Hắn chua xót.Khi hắn ở thời kỳ đỉnh phong nhất, mới là cảnh giới Nguyên Anh.Bây giờ con rồng dưới người vậy mà là cảnh giới Độ Kiếp…Chua xót thì chua xót, Sở Duyên vẫn che giấu cảm xúc của mình.“Cảnh giới coi như không tệ, nhưng vẫn chưa đủ, bổn tọa đã sớm tính cơ duyêncho ngươi, cơ duyên này ở trong biển sâu vô tận, ngươi không nhìn ra, bổn tọacó thể lý giải.”“Ngươi hỏi, bổn tọa cũng có thể lý giải, nhưng bổn tọa không ngờ tới, vậy màngươi sẽ sinh ra nghi ngờ.”Sở Duyên lắc đầu, chậm rãi mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra, lúc này Ngao Dạ sửng sốt.Cơ duyên sao?Tông chủ tính cơ duyên cho lão ta?Vị khủng bố cỡ này, mưu tính cơ duyên cho lão ta?Đương nhiên đây là cơ duyên trời cho!Vậy mà lão ta mở miệng nghi ngờ tông chủ?Chỉ trong nháy mắt, Ngao Dạ giống như biến thành hình dạng của Sở Duyên.Vừa khống chế cơ thể phi hành, vừa thoát ly Nguyên Thần, nửa quỳ trước mặtSở Duyên.“Tông chủ!”“Là ta ngu ngốc! Ta không nên có một chút hoài nghi đối với ngươi!”“Mong tông chủ người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ!”Ngao Dạ vì cơ duyên mà Sở Duyên nói, cũng liều mạng, trong giọng nói trànngập thành khẩn.“Nếu ngươi là tọa kỵ của bổn tọa, đương nhiên là bổn tọa sẽ không so đo chútviệc nhỏ này, nhưng bổn tọa hi vọng sau này ngươi đừng lại có loại tâm tư này.”Sở Duyên chậm rãi dạy bảo.“Tông chủ ta đã biết, ta đã biết, chuyện đó… Cơ duyên đó…”Nguyên Thần của Ngao Dạ nửa quỳ trước mặt Sở Duyên, xoa hai tay, có chútxấu hổ nói.“Cơ duyên vẫn luôn ở đây, Ngao Dạ, ngươi nhìn phía dưới xem, bổn tọa hỏingươi, ngươi nhìn thấy gì?”Sở Duyên đi vài bước trên đầu rồng, đi tới ngay rìa, giơ tay chỉ phía dưới.Nguyên Thần của Ngao Dạ đứng bên cạnh cũng đi qua, cúi đầu nhìn phía dưới.“Tông chủ, ta, ta nhìn thấy biển rộng?”Nguyên Thần của Ngao Dạ thật cẩn thận nói một câu.“Còn gì không?”Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi hỏi một câu.“Nước, đều là nước.”Nguyên Thần của Ngao Dạ lại cẩn thận nói một câu.“Ngộ tính của ngươi không được lắm, thôi, hãy nhìn kỹ xem, đợi ngươi nhìn rađược phía dưới, cơ duyên tự nhiên sẽ đến, bây giờ tiếp tục tiến lên trước đã.”Sở Duyên xua tay, sau này sẽ thấy, giống như vô cùng thất vọng đối với ngộtính của Ngao Dạ.Nguyên Thần của Ngao Dạ sờ đầu, cúi đầu tiếp tục nhìn phía dưới.Nhưng lão ta thực sự không nhìn ra được gì.Ngoại trừ nước ra, vẫn là nước.Chẳng lẽ thực sự là ngộ tính của lão ta quá thấp?Nguyên Thần của Ngao Dạ còn định hỏi gì đó, nhưng quay đầu nhìn thoáng quaSở Duyên đã ngồi xuống, vẫn không lựa chọn tiếp tục đặt câu hỏi, im lặng nhớkỹ lời Sở Duyên mới nói.Sau đó Nguyên Thần của lão ta lập tức trở về vị trí cũ, nhanh chóng phi hành.Sở Duyên vốn ngồi khoanh chân thấy Ngao Dạ tăng tốc phi hành, lén mở mắt ranhìn một lát, an tâm.Con hàng này…Cuối cùng cũng lừa gạt qua cửa.Nhìn mây mù bốn phía, Sở Duyên không biết phải làm gì.Nói thật hắn đều đã sắp không chịu nổi.Nhưng không có biện pháp, nhất định phải tiếp tục kéo dài.Lúc này trở về, quá đáng tiếc.Hơn nữa loại cảm giác “cơ duyên ở phía trước” không biến mất, vẫn luôn tồntại.Chuyện này khiến Sở Duyên không muốn quay đầu, trở về đại lục Thần Hành.Sở Duyên hít sâu một hơi, lựa chọn tiếp tục nhẫn nại.…Ngao Dạ bị lừa dối, Sở Duyên ổn định tinh thần.

Chương 652: Phía trước là đến