Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 659: Bản lĩnh của Tử Tô 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ở trên tàng cây có rất nhiều cành cây, mỗi cành cây đều treo một cái bóng đèn.Quang mang chói mắt là từ trên những bóng đèn đó tỏa ra.“Cây, bóng đèn? Đây là thứ đồ chơi gì thế.”Sở Duyên cảm thấy hoang mang.Nhưng hắn cũng nhìn ra được, cây đại thụ kỳ lạ kia không phải là thật thể, chỉ làhư ảnh.Trái lại mấy bóng đèn kia, hình như có thật thể.Sở Duyên cẩn thận đếm, có tổng cộng 10 cái bóng đèn.Chín cái ở dưới, một cái ở trên, đều đang tỏa ra quang mang chói mắt.Nếu không phải Sở Duyên có trạng thái vô địch, chỉ sợ căn bản không thấy rõ.Nhưng mà, rốt cuộc những bóng đèn này là thứ đồ chơi gì?Hay là…Dùng vòng sáng kim sắc chém ra thử xem?…Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, trên quảng trường ở Vô Đạo Tông.Lúc này, Tư Nhạc và thiếu nữ Tử Tô đứng ở đó, đứng đối diện nhau.Hai bọn họ dự định so tài một lát, đây là Tử Tô nói ra.Rất rõ ràng, Tử Tô có chút tò mò và không phục đối với bản lĩnh của sư tỷ này.Lúc trước Tư Nhạc im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Tử Tô, ngay cả Tử Tôđều không thể phát hiện ra.Dưới cân cước đứng đầu, cho dù bản thân Tử Tô không có kiêu ngạo, nhưngđương nhiên kiêu ngạo huyết mạch tồn tại trong lòng, vẫn khiến Tử Tô cảmthấy không phục đối với Tư Nhạc.Tư Nhạc đối mặt với ý định so tài của Tử Tô, đương nhiên là không có khảnăng không đồng ý.Lúc này mới có trận so tài như vậy.Hai người đứng đối diện nhau, người nào cũng không ra tay trước.Rõ ràng đều đợi đối phương ra tay trước.Giằng co như vậy một lát, một lát sau, Tư Nhạc vẫn lựa chọn mở miệng.“Sư muội, dựa theo bối phận trong tông ta, ta là sư tỷ của muội, đây là so tài,đương nhiên sư muội sẽ ra tay trước.”Tư Nhạc nói như vậy.“Không, sư tỷ, so với quy củ này, ta càng muốn nhìn bản lĩnh của sư tỷ trước,lúc trước sư tỷ im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng ta, ta rất tò mò bản lĩnhnày.”Tử Tô lắc đầu nói.“Thôi, một khi đã như vậy, vậy ta sẽ ra tay trước?”Tư Nhạc nghe thấy thế, không tiện nói gì thêm, lắc đầu cười nói.“Sư tỷ cứ việc ra tay…”Tử Tô còn chưa nói xong, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi tới từ sau lưng nàng,cuồn cuộn nổi lên mấy lọn tóc màu tím.Một bàn tay trắng nõn thon dài khoác lên vai Tử Tô.“Sư muội, muội đang nhìn đi đâu thế?”Một giọng nói vang lên ở phía sau.Tử Tô hơi quay đầu, thì thấy Tư Nhạc đứng sau lưng nàng.Đôi mắt nàng lóe lên chút ánh sáng.Bây giờ, nàng vẫn không cảm nhận được Tư Nhạc.Thậm chí ngay cả Tư Nhạc hành động như thế nào nàng cũng không rõ.“Sư tỷ, tỷ…”“Tỷ làm thế nào vậy?”Tử Tô không nhịn được hỏi ra.“Bởi vì âm thanh, toàn bộ âm thanh trên thế gian đều có thể là đại đạo chi âm,toàn bộ âm thanh cũng đều có thể không phải đại đạo chi âm, giọng nói của sưmuội, vốn là cho ta khống chế.”Tư Nhạc giải thích.Chẳng qua gương mặt Tử Tô vẫn tràn ngập sửng sốt.Rất rõ ràng, nàng hoàn toàn không nghe hiểu Tư Nhạc đang nói gì.“Nghe không hiểu sao?”Tư Nhạc hỏi.“Ừm… Ý của sư tỷ là, chỉ cần ta không phát ra âm thanh, vậy sư tỷ sẽ khôngthể làm gì được ta sao?”Tử Tô ngẩng đầu hỏi.“Không phải, đại đạo chi âm không chỗ nào không có, tiếng lòng cũng là âmthanh, mỗi một hành động lời nói dù ít dù nhiều đều phát ra âm thanh.”Tư Nhạc lắc đầu nói.“Vậy sao…”Tử Tô cúi thấp đầu, giống như đang tự hỏi gì đó.“Sư muội, ta đã ra chiêu, đến lượt muội.”Tư Nhạc cười nói.“Được, sư tỷ, vậy ta ra chiêu nhé?”Tử Tô nghiêng đầu, hỏi một câu.“Ừm, sư muội, muội ra chiêu đi.”Tư Nhạc gật đầu, xác nhận một lần.Sau khi Tư Nhạc gật đầu, nàng vốn định nhìn Tử Tô, muốn xem rốt cuộc sưmuội này có bản lĩnh gì.Kết quả nàng không thấy được gì, chỉ thấy trong mắt Tư Nhạc xuất hiện quangmang tử sắc.Sau đó…Sau đó không còn.Tử Tô nhận thua một cách kỳ lạ.Tư Nhạc không để ý, cười động viên Tử Tô vài câu.Sau đó nàng dẫn Tử Tô quay trở về tẩm điện của mình, tiếp tục giáo huấn choTử Tô đạo lý “lặng lẽ mạnh dần, kinh diễm sư tôn”.Sau khi giáo huấn xong không lâu, sư tôn trở về.Sư tôn ngẫu nhiên phát hiện hành vi việc làm của nàng trong tông.Vô cùng vui mừng, còn chỉ điểm riêng cho nàng, dạy bảo nàng về âm nhạc chiđạo tầng càng cao hơn.Tu hành của nàng cũng tiến triển cực nhanh.Sau đó không lâu, lại càng đạt tới cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong.Tư Nhạc đạt tới cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong xong, sư tôn phái nàng rời núi,bảo nàng đi truyền thụ cho người trong thiên hạ, cái gì là âm nhạc chi đạo chânchính.Nàng vừa đi ra ngoài, truyền thụ âm nhạc chi đạo của bản thân ra, nhất thờiđược người trong thiên hạ tôn sùng là âm nhạc sư, được vạn người kính trọngngưỡng mộ, ở giới phàm tục đều có danh tiếng rất lớn.Cuối cùng, lại tu luyện trăm năm sau.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ở trên tàng cây có rất nhiều cành cây, mỗi cành cây đều treo một cái bóng đèn.Quang mang chói mắt là từ trên những bóng đèn đó tỏa ra.“Cây, bóng đèn? Đây là thứ đồ chơi gì thế.”Sở Duyên cảm thấy hoang mang.Nhưng hắn cũng nhìn ra được, cây đại thụ kỳ lạ kia không phải là thật thể, chỉ làhư ảnh.Trái lại mấy bóng đèn kia, hình như có thật thể.Sở Duyên cẩn thận đếm, có tổng cộng 10 cái bóng đèn.Chín cái ở dưới, một cái ở trên, đều đang tỏa ra quang mang chói mắt.Nếu không phải Sở Duyên có trạng thái vô địch, chỉ sợ căn bản không thấy rõ.Nhưng mà, rốt cuộc những bóng đèn này là thứ đồ chơi gì?Hay là…Dùng vòng sáng kim sắc chém ra thử xem?…Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, trên quảng trường ở Vô Đạo Tông.Lúc này, Tư Nhạc và thiếu nữ Tử Tô đứng ở đó, đứng đối diện nhau.Hai bọn họ dự định so tài một lát, đây là Tử Tô nói ra.Rất rõ ràng, Tử Tô có chút tò mò và không phục đối với bản lĩnh của sư tỷ này.Lúc trước Tư Nhạc im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Tử Tô, ngay cả Tử Tôđều không thể phát hiện ra.Dưới cân cước đứng đầu, cho dù bản thân Tử Tô không có kiêu ngạo, nhưngđương nhiên kiêu ngạo huyết mạch tồn tại trong lòng, vẫn khiến Tử Tô cảmthấy không phục đối với Tư Nhạc.Tư Nhạc đối mặt với ý định so tài của Tử Tô, đương nhiên là không có khảnăng không đồng ý.Lúc này mới có trận so tài như vậy.Hai người đứng đối diện nhau, người nào cũng không ra tay trước.Rõ ràng đều đợi đối phương ra tay trước.Giằng co như vậy một lát, một lát sau, Tư Nhạc vẫn lựa chọn mở miệng.“Sư muội, dựa theo bối phận trong tông ta, ta là sư tỷ của muội, đây là so tài,đương nhiên sư muội sẽ ra tay trước.”Tư Nhạc nói như vậy.“Không, sư tỷ, so với quy củ này, ta càng muốn nhìn bản lĩnh của sư tỷ trước,lúc trước sư tỷ im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng ta, ta rất tò mò bản lĩnhnày.”Tử Tô lắc đầu nói.“Thôi, một khi đã như vậy, vậy ta sẽ ra tay trước?”Tư Nhạc nghe thấy thế, không tiện nói gì thêm, lắc đầu cười nói.“Sư tỷ cứ việc ra tay…”Tử Tô còn chưa nói xong, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi tới từ sau lưng nàng,cuồn cuộn nổi lên mấy lọn tóc màu tím.Một bàn tay trắng nõn thon dài khoác lên vai Tử Tô.“Sư muội, muội đang nhìn đi đâu thế?”Một giọng nói vang lên ở phía sau.Tử Tô hơi quay đầu, thì thấy Tư Nhạc đứng sau lưng nàng.Đôi mắt nàng lóe lên chút ánh sáng.Bây giờ, nàng vẫn không cảm nhận được Tư Nhạc.Thậm chí ngay cả Tư Nhạc hành động như thế nào nàng cũng không rõ.“Sư tỷ, tỷ…”“Tỷ làm thế nào vậy?”Tử Tô không nhịn được hỏi ra.“Bởi vì âm thanh, toàn bộ âm thanh trên thế gian đều có thể là đại đạo chi âm,toàn bộ âm thanh cũng đều có thể không phải đại đạo chi âm, giọng nói của sưmuội, vốn là cho ta khống chế.”Tư Nhạc giải thích.Chẳng qua gương mặt Tử Tô vẫn tràn ngập sửng sốt.Rất rõ ràng, nàng hoàn toàn không nghe hiểu Tư Nhạc đang nói gì.“Nghe không hiểu sao?”Tư Nhạc hỏi.“Ừm… Ý của sư tỷ là, chỉ cần ta không phát ra âm thanh, vậy sư tỷ sẽ khôngthể làm gì được ta sao?”Tử Tô ngẩng đầu hỏi.“Không phải, đại đạo chi âm không chỗ nào không có, tiếng lòng cũng là âmthanh, mỗi một hành động lời nói dù ít dù nhiều đều phát ra âm thanh.”Tư Nhạc lắc đầu nói.“Vậy sao…”Tử Tô cúi thấp đầu, giống như đang tự hỏi gì đó.“Sư muội, ta đã ra chiêu, đến lượt muội.”Tư Nhạc cười nói.“Được, sư tỷ, vậy ta ra chiêu nhé?”Tử Tô nghiêng đầu, hỏi một câu.“Ừm, sư muội, muội ra chiêu đi.”Tư Nhạc gật đầu, xác nhận một lần.Sau khi Tư Nhạc gật đầu, nàng vốn định nhìn Tử Tô, muốn xem rốt cuộc sưmuội này có bản lĩnh gì.Kết quả nàng không thấy được gì, chỉ thấy trong mắt Tư Nhạc xuất hiện quangmang tử sắc.Sau đó…Sau đó không còn.Tử Tô nhận thua một cách kỳ lạ.Tư Nhạc không để ý, cười động viên Tử Tô vài câu.Sau đó nàng dẫn Tử Tô quay trở về tẩm điện của mình, tiếp tục giáo huấn choTử Tô đạo lý “lặng lẽ mạnh dần, kinh diễm sư tôn”.Sau khi giáo huấn xong không lâu, sư tôn trở về.Sư tôn ngẫu nhiên phát hiện hành vi việc làm của nàng trong tông.Vô cùng vui mừng, còn chỉ điểm riêng cho nàng, dạy bảo nàng về âm nhạc chiđạo tầng càng cao hơn.Tu hành của nàng cũng tiến triển cực nhanh.Sau đó không lâu, lại càng đạt tới cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong.Tư Nhạc đạt tới cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong xong, sư tôn phái nàng rời núi,bảo nàng đi truyền thụ cho người trong thiên hạ, cái gì là âm nhạc chi đạo chânchính.Nàng vừa đi ra ngoài, truyền thụ âm nhạc chi đạo của bản thân ra, nhất thờiđược người trong thiên hạ tôn sùng là âm nhạc sư, được vạn người kính trọngngưỡng mộ, ở giới phàm tục đều có danh tiếng rất lớn.Cuối cùng, lại tu luyện trăm năm sau.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ở trên tàng cây có rất nhiều cành cây, mỗi cành cây đều treo một cái bóng đèn.Quang mang chói mắt là từ trên những bóng đèn đó tỏa ra.“Cây, bóng đèn? Đây là thứ đồ chơi gì thế.”Sở Duyên cảm thấy hoang mang.Nhưng hắn cũng nhìn ra được, cây đại thụ kỳ lạ kia không phải là thật thể, chỉ làhư ảnh.Trái lại mấy bóng đèn kia, hình như có thật thể.Sở Duyên cẩn thận đếm, có tổng cộng 10 cái bóng đèn.Chín cái ở dưới, một cái ở trên, đều đang tỏa ra quang mang chói mắt.Nếu không phải Sở Duyên có trạng thái vô địch, chỉ sợ căn bản không thấy rõ.Nhưng mà, rốt cuộc những bóng đèn này là thứ đồ chơi gì?Hay là…Dùng vòng sáng kim sắc chém ra thử xem?…Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, trên quảng trường ở Vô Đạo Tông.Lúc này, Tư Nhạc và thiếu nữ Tử Tô đứng ở đó, đứng đối diện nhau.Hai bọn họ dự định so tài một lát, đây là Tử Tô nói ra.Rất rõ ràng, Tử Tô có chút tò mò và không phục đối với bản lĩnh của sư tỷ này.Lúc trước Tư Nhạc im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Tử Tô, ngay cả Tử Tôđều không thể phát hiện ra.Dưới cân cước đứng đầu, cho dù bản thân Tử Tô không có kiêu ngạo, nhưngđương nhiên kiêu ngạo huyết mạch tồn tại trong lòng, vẫn khiến Tử Tô cảmthấy không phục đối với Tư Nhạc.Tư Nhạc đối mặt với ý định so tài của Tử Tô, đương nhiên là không có khảnăng không đồng ý.Lúc này mới có trận so tài như vậy.Hai người đứng đối diện nhau, người nào cũng không ra tay trước.Rõ ràng đều đợi đối phương ra tay trước.Giằng co như vậy một lát, một lát sau, Tư Nhạc vẫn lựa chọn mở miệng.“Sư muội, dựa theo bối phận trong tông ta, ta là sư tỷ của muội, đây là so tài,đương nhiên sư muội sẽ ra tay trước.”Tư Nhạc nói như vậy.“Không, sư tỷ, so với quy củ này, ta càng muốn nhìn bản lĩnh của sư tỷ trước,lúc trước sư tỷ im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng ta, ta rất tò mò bản lĩnhnày.”Tử Tô lắc đầu nói.“Thôi, một khi đã như vậy, vậy ta sẽ ra tay trước?”Tư Nhạc nghe thấy thế, không tiện nói gì thêm, lắc đầu cười nói.“Sư tỷ cứ việc ra tay…”Tử Tô còn chưa nói xong, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi tới từ sau lưng nàng,cuồn cuộn nổi lên mấy lọn tóc màu tím.Một bàn tay trắng nõn thon dài khoác lên vai Tử Tô.“Sư muội, muội đang nhìn đi đâu thế?”Một giọng nói vang lên ở phía sau.Tử Tô hơi quay đầu, thì thấy Tư Nhạc đứng sau lưng nàng.Đôi mắt nàng lóe lên chút ánh sáng.Bây giờ, nàng vẫn không cảm nhận được Tư Nhạc.Thậm chí ngay cả Tư Nhạc hành động như thế nào nàng cũng không rõ.“Sư tỷ, tỷ…”“Tỷ làm thế nào vậy?”Tử Tô không nhịn được hỏi ra.“Bởi vì âm thanh, toàn bộ âm thanh trên thế gian đều có thể là đại đạo chi âm,toàn bộ âm thanh cũng đều có thể không phải đại đạo chi âm, giọng nói của sưmuội, vốn là cho ta khống chế.”Tư Nhạc giải thích.Chẳng qua gương mặt Tử Tô vẫn tràn ngập sửng sốt.Rất rõ ràng, nàng hoàn toàn không nghe hiểu Tư Nhạc đang nói gì.“Nghe không hiểu sao?”Tư Nhạc hỏi.“Ừm… Ý của sư tỷ là, chỉ cần ta không phát ra âm thanh, vậy sư tỷ sẽ khôngthể làm gì được ta sao?”Tử Tô ngẩng đầu hỏi.“Không phải, đại đạo chi âm không chỗ nào không có, tiếng lòng cũng là âmthanh, mỗi một hành động lời nói dù ít dù nhiều đều phát ra âm thanh.”Tư Nhạc lắc đầu nói.“Vậy sao…”Tử Tô cúi thấp đầu, giống như đang tự hỏi gì đó.“Sư muội, ta đã ra chiêu, đến lượt muội.”Tư Nhạc cười nói.“Được, sư tỷ, vậy ta ra chiêu nhé?”Tử Tô nghiêng đầu, hỏi một câu.“Ừm, sư muội, muội ra chiêu đi.”Tư Nhạc gật đầu, xác nhận một lần.Sau khi Tư Nhạc gật đầu, nàng vốn định nhìn Tử Tô, muốn xem rốt cuộc sưmuội này có bản lĩnh gì.Kết quả nàng không thấy được gì, chỉ thấy trong mắt Tư Nhạc xuất hiện quangmang tử sắc.Sau đó…Sau đó không còn.Tử Tô nhận thua một cách kỳ lạ.Tư Nhạc không để ý, cười động viên Tử Tô vài câu.Sau đó nàng dẫn Tử Tô quay trở về tẩm điện của mình, tiếp tục giáo huấn choTử Tô đạo lý “lặng lẽ mạnh dần, kinh diễm sư tôn”.Sau khi giáo huấn xong không lâu, sư tôn trở về.Sư tôn ngẫu nhiên phát hiện hành vi việc làm của nàng trong tông.Vô cùng vui mừng, còn chỉ điểm riêng cho nàng, dạy bảo nàng về âm nhạc chiđạo tầng càng cao hơn.Tu hành của nàng cũng tiến triển cực nhanh.Sau đó không lâu, lại càng đạt tới cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong.Tư Nhạc đạt tới cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong xong, sư tôn phái nàng rời núi,bảo nàng đi truyền thụ cho người trong thiên hạ, cái gì là âm nhạc chi đạo chânchính.Nàng vừa đi ra ngoài, truyền thụ âm nhạc chi đạo của bản thân ra, nhất thờiđược người trong thiên hạ tôn sùng là âm nhạc sư, được vạn người kính trọngngưỡng mộ, ở giới phàm tục đều có danh tiếng rất lớn.Cuối cùng, lại tu luyện trăm năm sau.

Chương 659: Bản lĩnh của Tử Tô 1