Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 668: Đuổi đệ tử xuống núi lần nữa 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Sư tôn, đệ tử đều biết, sư tôn có đại ân với đệ tử, đệ tử tuyệt đối không cô phụđại ân của sư tôn, đệ tử nguyện ý theo sau sư tôn, báo đáp đại ân của sư tôn!”Tử Tô lại bổ sung thêm một câu.Sở Duyên: “…”Chuyện này ta nên nói tiếp thế nào đây?Chẳng lẽ hỏi, bây giờ ta đi chém Yêu Vương, có thể giống với những lời nàyhay không sao?…Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông.Sở Duyên im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý với những lời này.Mơ mơ màng màng gật đầu, thừa nhận việc này là hắn làm.Sau khi hắn thừa nhận chuyện này, Tử Tô không hỏi tường tận.Điều này cũng khiến Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.Nếu thực sự bị truy hỏi, hắn không biết nên trả lời như thế nào.Nhưng mà Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra, không lâu sau, Tử Tô lại nói mộtcâu, khiến Sở Duyên im lặng.“Sư tôn, ta nghe sư tỷ nói, gặp mặt với ngươi lần đầu tiên, ngươi sẽ truyền thụđại đạo, sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng, sư tôn có thể tiến hành truyền thụrồi.”Tử Tô vô cùng thành khẩn nói.Lần này Sở Duyên thực sự sững sờ, cái gì mà lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn sẽtruyền thụ đại đạo?Thì ra là con đường của hắn đều bị đám đệ tử mò mẫm ra được?Lúc trước trước khi Tô Hề và Hoa Thần Y xuống núi, tìm đến hắn nói gì đó màcòn chưa tới Thần Binh Các, nói là Diệp Lạc nói.Khi đó hắn cảm thấy, có phải con đường của hắn bị đám đệ tử mò mẫm ra rồihay không.Bây giờ lại y như vậy?Con đường của hắn thực sự không có một chút tính bí ẩn nào.Gương mặt Sở Duyên hơi âm trầm.May mà toàn thân có kim quang bao phủ, người khác căn bản không thấy rõ vẻmặt hắn.“Chuyện này…”“Đây là người nào nói với ngươi?”Sở Duyên hít sâu một hơi, khiến giọng nói duy trì lạnh nhạt, mở miệng nói.“Sư tôn, đều là sư tỷ Tư Nhạc bảo ta, mấy ngày nay ở trong tông, đều là sư tỷTư Nhạc chiếu cố ta.”Thiếu nữ Tử Tô ngoan ngoãn trả lời.Nghe thấy những lời này, gương mặt Sở Duyên cứng đờ.Tư Nhạc sao?Sao Tư Nhạc dám?Trước đây mạng của Tư Nhạc này là do hắn cứu trở về, đối với Tư Nhạc này,hắn coi như là khoan dung.Cho dù bị đâm sau lưng, hắn cũng không đi so đo.Vậy mà Tư Nhạc dám ở sau lưng, đâm hắn lần thứ hai như vậy?Còn nói con đường của hắn ra.Mò mẫm ra được thì mò mẫm đi, chuyện này hắn không so đo.Nhưng vì sao còn nói ra, nói ra thì thôi, vì sao còn nói cho Tử Tô.Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật, giáp mặt Tử Tô, hắn không tiện nói gìthêm.“Tử Tô… Ngươi là cây tía tô hóa hình, vậy trực tiếp lấy tên Tử Tô đi.”“Tử Tô, ngươi phải hiểu, vi sư dạy mỗi người khác nhau, đối với dạy bảongươi, cũng sẽ khác biệt, lời Tư Nhạc nói đều không có hiệu quả, không cần ghinhớ, đã hiểu chưa?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng.“Sư tôn, ta đã biết.”Tử Tô có vẻ đăm chiêu, gật đầu.“Nói tới đại đạo, bên vi sư không định truyền thụ cho ngươi gì đó, bởi vì ngươihoàn toàn không cần vi sư truyền thụ, ngươi hiểu rõ chưa?”Sở Duyên để hai tay sau lưng, vô cùng lạnh nhạt nói.Trong lòng hắn đã tính toán ra kế tiếp nên nói như thế nào.Muốn một lần tâm chi đại đạo hay không, đạo của ngươi ở ngay trong lòngngươi, sau đó bảo Tử Tô trở về tự mình “ngộ”, cố gắng giảm bớt số lần dùngmiệng.Sở Duyên tính toán như vậy, nhưng Tử Tô hoàn toàn không dựa theo ý nghĩ củaSở Duyên.“Sư tôn, đệ tử đã rõ.”Tử Tô vô cùng nhu thuận gật đầu.“Hả? Ngươi đã rõ?”Sở Duyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn đệ tử của hắn.“Đúng vậy, sư tôn, đệ tử đã rõ.”Tử Tô lại gật đầu.Lúc này, Sở Duyên rất muốn hỏi đệ tử này đã rõ chuyện gì.Nhưng nghĩ tới phải cố gắng giảm dùng miệng, hắn vẫn lựa chọn không nói.“Đã rõ… Đã rõ thì tốt.”“Nếu đã rõ, vậy đi lên núi đi, chăm chỉ tu hành, vi sư xem trọng ngươi, vi sư cónhiều đệ tử, nhưng vi sư cảm thấy ngươi mới có tiềm lực!”Sở Duyên cổ vũ Tử Tô.“Ta mới là người có tiềm lực ư… Sư tôn, đệ tử đã rõ!”Trong mắt Tử Tô xuất hiện kiên định, liên tục gật đầu.Đây là sư tôn kỳ vọng đối với nàng sao?Nàng là người có tiềm lực nhất trong đám đệ tử của sư tôn.Nếu đây là kỳ vọng của sư tôn đối với nàng, vậy nàng nhất định phải thànhcông!Nàng phải cố gắng trở nên mạnh hơn!“Ừm, đã rõ thì tốt, lên núi chăm chỉ tu hành đi, đúng rồi, khi ngươi lên núi đitrong tông một chuyến, giúp vi sư gọi Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc đixuống, vi sư có chuyện quan trọng cần dặn dò.”Sở Duyên xua tay nói.“Dạ, sư tôn.”Tử Tô lĩnh mệnh, đi lên trên núi.Nhìn bóng lưng Tử Tô rời đi, Sở Duyên để hai tay sau lưng, trong mắt lóe lênhào quang

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Sư tôn, đệ tử đều biết, sư tôn có đại ân với đệ tử, đệ tử tuyệt đối không cô phụđại ân của sư tôn, đệ tử nguyện ý theo sau sư tôn, báo đáp đại ân của sư tôn!”Tử Tô lại bổ sung thêm một câu.Sở Duyên: “…”Chuyện này ta nên nói tiếp thế nào đây?Chẳng lẽ hỏi, bây giờ ta đi chém Yêu Vương, có thể giống với những lời nàyhay không sao?…Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông.Sở Duyên im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý với những lời này.Mơ mơ màng màng gật đầu, thừa nhận việc này là hắn làm.Sau khi hắn thừa nhận chuyện này, Tử Tô không hỏi tường tận.Điều này cũng khiến Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.Nếu thực sự bị truy hỏi, hắn không biết nên trả lời như thế nào.Nhưng mà Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra, không lâu sau, Tử Tô lại nói mộtcâu, khiến Sở Duyên im lặng.“Sư tôn, ta nghe sư tỷ nói, gặp mặt với ngươi lần đầu tiên, ngươi sẽ truyền thụđại đạo, sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng, sư tôn có thể tiến hành truyền thụrồi.”Tử Tô vô cùng thành khẩn nói.Lần này Sở Duyên thực sự sững sờ, cái gì mà lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn sẽtruyền thụ đại đạo?Thì ra là con đường của hắn đều bị đám đệ tử mò mẫm ra được?Lúc trước trước khi Tô Hề và Hoa Thần Y xuống núi, tìm đến hắn nói gì đó màcòn chưa tới Thần Binh Các, nói là Diệp Lạc nói.Khi đó hắn cảm thấy, có phải con đường của hắn bị đám đệ tử mò mẫm ra rồihay không.Bây giờ lại y như vậy?Con đường của hắn thực sự không có một chút tính bí ẩn nào.Gương mặt Sở Duyên hơi âm trầm.May mà toàn thân có kim quang bao phủ, người khác căn bản không thấy rõ vẻmặt hắn.“Chuyện này…”“Đây là người nào nói với ngươi?”Sở Duyên hít sâu một hơi, khiến giọng nói duy trì lạnh nhạt, mở miệng nói.“Sư tôn, đều là sư tỷ Tư Nhạc bảo ta, mấy ngày nay ở trong tông, đều là sư tỷTư Nhạc chiếu cố ta.”Thiếu nữ Tử Tô ngoan ngoãn trả lời.Nghe thấy những lời này, gương mặt Sở Duyên cứng đờ.Tư Nhạc sao?Sao Tư Nhạc dám?Trước đây mạng của Tư Nhạc này là do hắn cứu trở về, đối với Tư Nhạc này,hắn coi như là khoan dung.Cho dù bị đâm sau lưng, hắn cũng không đi so đo.Vậy mà Tư Nhạc dám ở sau lưng, đâm hắn lần thứ hai như vậy?Còn nói con đường của hắn ra.Mò mẫm ra được thì mò mẫm đi, chuyện này hắn không so đo.Nhưng vì sao còn nói ra, nói ra thì thôi, vì sao còn nói cho Tử Tô.Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật, giáp mặt Tử Tô, hắn không tiện nói gìthêm.“Tử Tô… Ngươi là cây tía tô hóa hình, vậy trực tiếp lấy tên Tử Tô đi.”“Tử Tô, ngươi phải hiểu, vi sư dạy mỗi người khác nhau, đối với dạy bảongươi, cũng sẽ khác biệt, lời Tư Nhạc nói đều không có hiệu quả, không cần ghinhớ, đã hiểu chưa?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng.“Sư tôn, ta đã biết.”Tử Tô có vẻ đăm chiêu, gật đầu.“Nói tới đại đạo, bên vi sư không định truyền thụ cho ngươi gì đó, bởi vì ngươihoàn toàn không cần vi sư truyền thụ, ngươi hiểu rõ chưa?”Sở Duyên để hai tay sau lưng, vô cùng lạnh nhạt nói.Trong lòng hắn đã tính toán ra kế tiếp nên nói như thế nào.Muốn một lần tâm chi đại đạo hay không, đạo của ngươi ở ngay trong lòngngươi, sau đó bảo Tử Tô trở về tự mình “ngộ”, cố gắng giảm bớt số lần dùngmiệng.Sở Duyên tính toán như vậy, nhưng Tử Tô hoàn toàn không dựa theo ý nghĩ củaSở Duyên.“Sư tôn, đệ tử đã rõ.”Tử Tô vô cùng nhu thuận gật đầu.“Hả? Ngươi đã rõ?”Sở Duyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn đệ tử của hắn.“Đúng vậy, sư tôn, đệ tử đã rõ.”Tử Tô lại gật đầu.Lúc này, Sở Duyên rất muốn hỏi đệ tử này đã rõ chuyện gì.Nhưng nghĩ tới phải cố gắng giảm dùng miệng, hắn vẫn lựa chọn không nói.“Đã rõ… Đã rõ thì tốt.”“Nếu đã rõ, vậy đi lên núi đi, chăm chỉ tu hành, vi sư xem trọng ngươi, vi sư cónhiều đệ tử, nhưng vi sư cảm thấy ngươi mới có tiềm lực!”Sở Duyên cổ vũ Tử Tô.“Ta mới là người có tiềm lực ư… Sư tôn, đệ tử đã rõ!”Trong mắt Tử Tô xuất hiện kiên định, liên tục gật đầu.Đây là sư tôn kỳ vọng đối với nàng sao?Nàng là người có tiềm lực nhất trong đám đệ tử của sư tôn.Nếu đây là kỳ vọng của sư tôn đối với nàng, vậy nàng nhất định phải thànhcông!Nàng phải cố gắng trở nên mạnh hơn!“Ừm, đã rõ thì tốt, lên núi chăm chỉ tu hành đi, đúng rồi, khi ngươi lên núi đitrong tông một chuyến, giúp vi sư gọi Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc đixuống, vi sư có chuyện quan trọng cần dặn dò.”Sở Duyên xua tay nói.“Dạ, sư tôn.”Tử Tô lĩnh mệnh, đi lên trên núi.Nhìn bóng lưng Tử Tô rời đi, Sở Duyên để hai tay sau lưng, trong mắt lóe lênhào quang

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Sư tôn, đệ tử đều biết, sư tôn có đại ân với đệ tử, đệ tử tuyệt đối không cô phụđại ân của sư tôn, đệ tử nguyện ý theo sau sư tôn, báo đáp đại ân của sư tôn!”Tử Tô lại bổ sung thêm một câu.Sở Duyên: “…”Chuyện này ta nên nói tiếp thế nào đây?Chẳng lẽ hỏi, bây giờ ta đi chém Yêu Vương, có thể giống với những lời nàyhay không sao?…Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông.Sở Duyên im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý với những lời này.Mơ mơ màng màng gật đầu, thừa nhận việc này là hắn làm.Sau khi hắn thừa nhận chuyện này, Tử Tô không hỏi tường tận.Điều này cũng khiến Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.Nếu thực sự bị truy hỏi, hắn không biết nên trả lời như thế nào.Nhưng mà Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra, không lâu sau, Tử Tô lại nói mộtcâu, khiến Sở Duyên im lặng.“Sư tôn, ta nghe sư tỷ nói, gặp mặt với ngươi lần đầu tiên, ngươi sẽ truyền thụđại đạo, sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng, sư tôn có thể tiến hành truyền thụrồi.”Tử Tô vô cùng thành khẩn nói.Lần này Sở Duyên thực sự sững sờ, cái gì mà lần đầu tiên gặp mặt hắn, hắn sẽtruyền thụ đại đạo?Thì ra là con đường của hắn đều bị đám đệ tử mò mẫm ra được?Lúc trước trước khi Tô Hề và Hoa Thần Y xuống núi, tìm đến hắn nói gì đó màcòn chưa tới Thần Binh Các, nói là Diệp Lạc nói.Khi đó hắn cảm thấy, có phải con đường của hắn bị đám đệ tử mò mẫm ra rồihay không.Bây giờ lại y như vậy?Con đường của hắn thực sự không có một chút tính bí ẩn nào.Gương mặt Sở Duyên hơi âm trầm.May mà toàn thân có kim quang bao phủ, người khác căn bản không thấy rõ vẻmặt hắn.“Chuyện này…”“Đây là người nào nói với ngươi?”Sở Duyên hít sâu một hơi, khiến giọng nói duy trì lạnh nhạt, mở miệng nói.“Sư tôn, đều là sư tỷ Tư Nhạc bảo ta, mấy ngày nay ở trong tông, đều là sư tỷTư Nhạc chiếu cố ta.”Thiếu nữ Tử Tô ngoan ngoãn trả lời.Nghe thấy những lời này, gương mặt Sở Duyên cứng đờ.Tư Nhạc sao?Sao Tư Nhạc dám?Trước đây mạng của Tư Nhạc này là do hắn cứu trở về, đối với Tư Nhạc này,hắn coi như là khoan dung.Cho dù bị đâm sau lưng, hắn cũng không đi so đo.Vậy mà Tư Nhạc dám ở sau lưng, đâm hắn lần thứ hai như vậy?Còn nói con đường của hắn ra.Mò mẫm ra được thì mò mẫm đi, chuyện này hắn không so đo.Nhưng vì sao còn nói ra, nói ra thì thôi, vì sao còn nói cho Tử Tô.Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật, giáp mặt Tử Tô, hắn không tiện nói gìthêm.“Tử Tô… Ngươi là cây tía tô hóa hình, vậy trực tiếp lấy tên Tử Tô đi.”“Tử Tô, ngươi phải hiểu, vi sư dạy mỗi người khác nhau, đối với dạy bảongươi, cũng sẽ khác biệt, lời Tư Nhạc nói đều không có hiệu quả, không cần ghinhớ, đã hiểu chưa?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng.“Sư tôn, ta đã biết.”Tử Tô có vẻ đăm chiêu, gật đầu.“Nói tới đại đạo, bên vi sư không định truyền thụ cho ngươi gì đó, bởi vì ngươihoàn toàn không cần vi sư truyền thụ, ngươi hiểu rõ chưa?”Sở Duyên để hai tay sau lưng, vô cùng lạnh nhạt nói.Trong lòng hắn đã tính toán ra kế tiếp nên nói như thế nào.Muốn một lần tâm chi đại đạo hay không, đạo của ngươi ở ngay trong lòngngươi, sau đó bảo Tử Tô trở về tự mình “ngộ”, cố gắng giảm bớt số lần dùngmiệng.Sở Duyên tính toán như vậy, nhưng Tử Tô hoàn toàn không dựa theo ý nghĩ củaSở Duyên.“Sư tôn, đệ tử đã rõ.”Tử Tô vô cùng nhu thuận gật đầu.“Hả? Ngươi đã rõ?”Sở Duyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn đệ tử của hắn.“Đúng vậy, sư tôn, đệ tử đã rõ.”Tử Tô lại gật đầu.Lúc này, Sở Duyên rất muốn hỏi đệ tử này đã rõ chuyện gì.Nhưng nghĩ tới phải cố gắng giảm dùng miệng, hắn vẫn lựa chọn không nói.“Đã rõ… Đã rõ thì tốt.”“Nếu đã rõ, vậy đi lên núi đi, chăm chỉ tu hành, vi sư xem trọng ngươi, vi sư cónhiều đệ tử, nhưng vi sư cảm thấy ngươi mới có tiềm lực!”Sở Duyên cổ vũ Tử Tô.“Ta mới là người có tiềm lực ư… Sư tôn, đệ tử đã rõ!”Trong mắt Tử Tô xuất hiện kiên định, liên tục gật đầu.Đây là sư tôn kỳ vọng đối với nàng sao?Nàng là người có tiềm lực nhất trong đám đệ tử của sư tôn.Nếu đây là kỳ vọng của sư tôn đối với nàng, vậy nàng nhất định phải thànhcông!Nàng phải cố gắng trở nên mạnh hơn!“Ừm, đã rõ thì tốt, lên núi chăm chỉ tu hành đi, đúng rồi, khi ngươi lên núi đitrong tông một chuyến, giúp vi sư gọi Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc đixuống, vi sư có chuyện quan trọng cần dặn dò.”Sở Duyên xua tay nói.“Dạ, sư tôn.”Tử Tô lĩnh mệnh, đi lên trên núi.Nhìn bóng lưng Tử Tô rời đi, Sở Duyên để hai tay sau lưng, trong mắt lóe lênhào quang

Chương 668: Đuổi đệ tử xuống núi lần nữa 1