Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 704: Vô Đạo Tông có tiên nhân 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đây là cấp cao hai bên nói chuyện với nhau, bọn họ nhìn là được.Bên kia, trước sơn môn của Vô Đạo Tông.Tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch đều cười nhạo một tiếng, không nói lời nào.Rất rõ ràng, Tần Tử Mặc gì đó này, không xứng khiến bọn họ mở miệng.Đám Diệp Lạc cũng chẳng muốn nói gì thêm.Đương nhiên là không đứng ra.Chuyện này dẫn tới hình ảnh vô cùng xấu hổ.Tần Tử Mặc đứng đó nói chuyện, căn bản không có người để ý tới hắn ta.Vù vù…Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi lá cây lên cao, rơi lên đầu Tần Tử Mặc, giốngnhư đang cười nhạo hắn ta.Chỉ trong nháy mắt, gương mặt Tần Tử Mặc tái đi.Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đám người bên cạnh sơn môn, hai tay nắm chặtlại nổi đầy gân xanh.“Nếu các vị không muốn nói chuyện với ta, vậy chúng ta nghiêm túc ra tay đi.”Tần Tử Mặc vung tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói.Cho dù thế nào hắn ta cũng không ngờ tới, đám người của Vô Đạo Tông sẽngạo mạn như vậy.Ngay cả đáp lời hắn ta cũng không chịu.Chẳng lẽ hắn ta không có sĩ diện sao?Hắn ta xua tay, lúc này khiến cho đám người kỳ lạ này đẹp mặt mới được.Hắn ta muốn thử xem, rốt cuộc mấy người này có cấp bậc chiến lực gì.Mấy người được gọi tên lên, dưới sĩ khí tăng vọt cũng không sợ hãi, nhao nhaolấy pháp bảo của mình ra, kêu gào muốn xông lên.Nhưng mà bọn họ chưa kịp đi được hai bước, đã không còn động tác.Căn bản không cần tứ hung hoặc Bạch Trạch ra tay, Diệp Lạc đã tiện tay mộtkiếm diệt vài người.Tần Tử Mặc nhìn, im lặng một lát.Thiếu chút nữa hắn ta quên mất, Vô Đạo Tông gần như là chiến lực cao cấp,mỗi một người, đều có thể dễ dàng diệt đám người bên bọn họ.Ưu thế duy nhất của hắn ta, chính là tiên nhân di khu.Hắn ta không nên chơi trò cho người thử thực lực, mà trực tiếp nâng di thể củalão tổ tông ra mới đúng……Trên núi Thiên Vụ, Tần Tử Mặc quả quyết muốn nâng tiên nhân di khu ra.Hắn ta nhìn kiếm khí khủng bố vẫn còn sót lại trong không khí, trong lòng cảmthấy không ổn lắm.Hiện giờ hắn ta đứng ở đây, cách đám Diệp Lạc quá gần.Diệp Lạc và đám đệ tử của Vô Đạo Tông từng thấy hắn ta mời tiên nhân di khu,đều cần chút thời gian.Nếu ngay sau đó, đám đệ tử của Vô Đạo Tông trực tiếp ra tay với hắn ta, vậy thìmọi chuyện không ổn lắm.Trong lòng Tần Tử Mặc hiện lên vô số ý nghĩ.Cuối cùng hắn ta quyết định để đám người của liên minh tu tiên giả làm vật hisinh cho hắn ta, bảo bọn họ bám trụ đám đệ tử của Vô Đạo Tông, tranh thủ thờigian cho hắn ta.Ý nghĩ này rất tốt, nhưng Tần Tử Mặc vừa định hạ lệnh, hắn ta lập tức pháthiện, đám đệ tử của Vô Đạo Tông, hình như căn bản không có ý ra tay.Cả đám đều đứng đó, giống như…Giống như đang đợi hắn ta mời tiên nhân di khu?Khinh thường hắn ta như vậy sao?Tần Tử Mặc im lặng.Hắn ta suy nghĩ rất nhiều, tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà đám người này đangđợi hắn ta mời tiên nhân di khu ra.Sau khi im lặng một lát, Tần Tử Mặc vẫn lựa chọn xoay người đi mời lão tổtông nhà mình.Hắn ta không tin, thế gian này còn có thể xuất hiện một tiên nhân còn sống?Cho dù Vô Đạo Tông mạnh tới mấy, cũng chỉ là phàm nhân mà thôi!Nếu xuất hiện tiên nhân, đã sớm phi thăng, tiên nhân nhà ai nhàn nhã như thế, ởlại nhân gian lắc lư?Tần Tử Mặc lựa chọn mời tiên nhân di khu.Hắn ta xua tay bảo người xung quanh lui ra, tự mình tới trước quan tài huyềnthiết.Quay mặt về phía quan tài huyền thiết, Tần Tử Mặc quỳ một gối xuống đất.“Thỉnh lão tổ tông tha thứ, đệ tử Tần Tử Mặc bất hiếu bây giờ gặp đại địch, bấtđắc dĩ, mượn di thể của người dùng một lát!”Tần Tử Mặc cao giọng nói một câu, sau đó một tay nâng nắp quan tài lên, mộttay quơ lấy di thể trong quan tài, ném về phía sơn môn của Vô Đạo Tông.Di thể trong quan tài được ném ra, cũng khiến người khác chân chính thấyđược, cái gọi là tiên nhân di khu.Đó là một người đàn ông mặc áo bào trắng, tóc mai hoa râm, gương mặt trắngxanh, đôi mắt nhắm chặt, cho dù trải qua năm tháng vô tận, vẫn không thể khiếncơ thể người này hư thối.Bốn phía cơ thể này lại càng tràn ngập uy áp cực hạn.Uy áp này không thuộc về thế gian.Khi uy áp ngập trời, không gian bốn phía giống như không chịu nổi, vặn vẹomột cách quỷ dị.Tiên uy!Đây là tiên uy!Một loại uy áp vượt qua phàm gian!Rất rõ ràng, tiên uy cấp độ này, sớm đã không thuộc về nhân gian.Uy áp này vừa xuất hiện, người của liên minh tu tiên giả xung quanh, ngoại trừTần Tử Mặc ra, tất cả đều quỳ xuống, không có một chút lực chống đỡ.Ngay cả trên mặt Tần Tử Mặc cũng có không ít mồ hôi, đó là bị tiên uy áp chế.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đây là cấp cao hai bên nói chuyện với nhau, bọn họ nhìn là được.Bên kia, trước sơn môn của Vô Đạo Tông.Tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch đều cười nhạo một tiếng, không nói lời nào.Rất rõ ràng, Tần Tử Mặc gì đó này, không xứng khiến bọn họ mở miệng.Đám Diệp Lạc cũng chẳng muốn nói gì thêm.Đương nhiên là không đứng ra.Chuyện này dẫn tới hình ảnh vô cùng xấu hổ.Tần Tử Mặc đứng đó nói chuyện, căn bản không có người để ý tới hắn ta.Vù vù…Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi lá cây lên cao, rơi lên đầu Tần Tử Mặc, giốngnhư đang cười nhạo hắn ta.Chỉ trong nháy mắt, gương mặt Tần Tử Mặc tái đi.Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đám người bên cạnh sơn môn, hai tay nắm chặtlại nổi đầy gân xanh.“Nếu các vị không muốn nói chuyện với ta, vậy chúng ta nghiêm túc ra tay đi.”Tần Tử Mặc vung tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói.Cho dù thế nào hắn ta cũng không ngờ tới, đám người của Vô Đạo Tông sẽngạo mạn như vậy.Ngay cả đáp lời hắn ta cũng không chịu.Chẳng lẽ hắn ta không có sĩ diện sao?Hắn ta xua tay, lúc này khiến cho đám người kỳ lạ này đẹp mặt mới được.Hắn ta muốn thử xem, rốt cuộc mấy người này có cấp bậc chiến lực gì.Mấy người được gọi tên lên, dưới sĩ khí tăng vọt cũng không sợ hãi, nhao nhaolấy pháp bảo của mình ra, kêu gào muốn xông lên.Nhưng mà bọn họ chưa kịp đi được hai bước, đã không còn động tác.Căn bản không cần tứ hung hoặc Bạch Trạch ra tay, Diệp Lạc đã tiện tay mộtkiếm diệt vài người.Tần Tử Mặc nhìn, im lặng một lát.Thiếu chút nữa hắn ta quên mất, Vô Đạo Tông gần như là chiến lực cao cấp,mỗi một người, đều có thể dễ dàng diệt đám người bên bọn họ.Ưu thế duy nhất của hắn ta, chính là tiên nhân di khu.Hắn ta không nên chơi trò cho người thử thực lực, mà trực tiếp nâng di thể củalão tổ tông ra mới đúng……Trên núi Thiên Vụ, Tần Tử Mặc quả quyết muốn nâng tiên nhân di khu ra.Hắn ta nhìn kiếm khí khủng bố vẫn còn sót lại trong không khí, trong lòng cảmthấy không ổn lắm.Hiện giờ hắn ta đứng ở đây, cách đám Diệp Lạc quá gần.Diệp Lạc và đám đệ tử của Vô Đạo Tông từng thấy hắn ta mời tiên nhân di khu,đều cần chút thời gian.Nếu ngay sau đó, đám đệ tử của Vô Đạo Tông trực tiếp ra tay với hắn ta, vậy thìmọi chuyện không ổn lắm.Trong lòng Tần Tử Mặc hiện lên vô số ý nghĩ.Cuối cùng hắn ta quyết định để đám người của liên minh tu tiên giả làm vật hisinh cho hắn ta, bảo bọn họ bám trụ đám đệ tử của Vô Đạo Tông, tranh thủ thờigian cho hắn ta.Ý nghĩ này rất tốt, nhưng Tần Tử Mặc vừa định hạ lệnh, hắn ta lập tức pháthiện, đám đệ tử của Vô Đạo Tông, hình như căn bản không có ý ra tay.Cả đám đều đứng đó, giống như…Giống như đang đợi hắn ta mời tiên nhân di khu?Khinh thường hắn ta như vậy sao?Tần Tử Mặc im lặng.Hắn ta suy nghĩ rất nhiều, tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà đám người này đangđợi hắn ta mời tiên nhân di khu ra.Sau khi im lặng một lát, Tần Tử Mặc vẫn lựa chọn xoay người đi mời lão tổtông nhà mình.Hắn ta không tin, thế gian này còn có thể xuất hiện một tiên nhân còn sống?Cho dù Vô Đạo Tông mạnh tới mấy, cũng chỉ là phàm nhân mà thôi!Nếu xuất hiện tiên nhân, đã sớm phi thăng, tiên nhân nhà ai nhàn nhã như thế, ởlại nhân gian lắc lư?Tần Tử Mặc lựa chọn mời tiên nhân di khu.Hắn ta xua tay bảo người xung quanh lui ra, tự mình tới trước quan tài huyềnthiết.Quay mặt về phía quan tài huyền thiết, Tần Tử Mặc quỳ một gối xuống đất.“Thỉnh lão tổ tông tha thứ, đệ tử Tần Tử Mặc bất hiếu bây giờ gặp đại địch, bấtđắc dĩ, mượn di thể của người dùng một lát!”Tần Tử Mặc cao giọng nói một câu, sau đó một tay nâng nắp quan tài lên, mộttay quơ lấy di thể trong quan tài, ném về phía sơn môn của Vô Đạo Tông.Di thể trong quan tài được ném ra, cũng khiến người khác chân chính thấyđược, cái gọi là tiên nhân di khu.Đó là một người đàn ông mặc áo bào trắng, tóc mai hoa râm, gương mặt trắngxanh, đôi mắt nhắm chặt, cho dù trải qua năm tháng vô tận, vẫn không thể khiếncơ thể người này hư thối.Bốn phía cơ thể này lại càng tràn ngập uy áp cực hạn.Uy áp này không thuộc về thế gian.Khi uy áp ngập trời, không gian bốn phía giống như không chịu nổi, vặn vẹomột cách quỷ dị.Tiên uy!Đây là tiên uy!Một loại uy áp vượt qua phàm gian!Rất rõ ràng, tiên uy cấp độ này, sớm đã không thuộc về nhân gian.Uy áp này vừa xuất hiện, người của liên minh tu tiên giả xung quanh, ngoại trừTần Tử Mặc ra, tất cả đều quỳ xuống, không có một chút lực chống đỡ.Ngay cả trên mặt Tần Tử Mặc cũng có không ít mồ hôi, đó là bị tiên uy áp chế.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đây là cấp cao hai bên nói chuyện với nhau, bọn họ nhìn là được.Bên kia, trước sơn môn của Vô Đạo Tông.Tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch đều cười nhạo một tiếng, không nói lời nào.Rất rõ ràng, Tần Tử Mặc gì đó này, không xứng khiến bọn họ mở miệng.Đám Diệp Lạc cũng chẳng muốn nói gì thêm.Đương nhiên là không đứng ra.Chuyện này dẫn tới hình ảnh vô cùng xấu hổ.Tần Tử Mặc đứng đó nói chuyện, căn bản không có người để ý tới hắn ta.Vù vù…Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi lá cây lên cao, rơi lên đầu Tần Tử Mặc, giốngnhư đang cười nhạo hắn ta.Chỉ trong nháy mắt, gương mặt Tần Tử Mặc tái đi.Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đám người bên cạnh sơn môn, hai tay nắm chặtlại nổi đầy gân xanh.“Nếu các vị không muốn nói chuyện với ta, vậy chúng ta nghiêm túc ra tay đi.”Tần Tử Mặc vung tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói.Cho dù thế nào hắn ta cũng không ngờ tới, đám người của Vô Đạo Tông sẽngạo mạn như vậy.Ngay cả đáp lời hắn ta cũng không chịu.Chẳng lẽ hắn ta không có sĩ diện sao?Hắn ta xua tay, lúc này khiến cho đám người kỳ lạ này đẹp mặt mới được.Hắn ta muốn thử xem, rốt cuộc mấy người này có cấp bậc chiến lực gì.Mấy người được gọi tên lên, dưới sĩ khí tăng vọt cũng không sợ hãi, nhao nhaolấy pháp bảo của mình ra, kêu gào muốn xông lên.Nhưng mà bọn họ chưa kịp đi được hai bước, đã không còn động tác.Căn bản không cần tứ hung hoặc Bạch Trạch ra tay, Diệp Lạc đã tiện tay mộtkiếm diệt vài người.Tần Tử Mặc nhìn, im lặng một lát.Thiếu chút nữa hắn ta quên mất, Vô Đạo Tông gần như là chiến lực cao cấp,mỗi một người, đều có thể dễ dàng diệt đám người bên bọn họ.Ưu thế duy nhất của hắn ta, chính là tiên nhân di khu.Hắn ta không nên chơi trò cho người thử thực lực, mà trực tiếp nâng di thể củalão tổ tông ra mới đúng……Trên núi Thiên Vụ, Tần Tử Mặc quả quyết muốn nâng tiên nhân di khu ra.Hắn ta nhìn kiếm khí khủng bố vẫn còn sót lại trong không khí, trong lòng cảmthấy không ổn lắm.Hiện giờ hắn ta đứng ở đây, cách đám Diệp Lạc quá gần.Diệp Lạc và đám đệ tử của Vô Đạo Tông từng thấy hắn ta mời tiên nhân di khu,đều cần chút thời gian.Nếu ngay sau đó, đám đệ tử của Vô Đạo Tông trực tiếp ra tay với hắn ta, vậy thìmọi chuyện không ổn lắm.Trong lòng Tần Tử Mặc hiện lên vô số ý nghĩ.Cuối cùng hắn ta quyết định để đám người của liên minh tu tiên giả làm vật hisinh cho hắn ta, bảo bọn họ bám trụ đám đệ tử của Vô Đạo Tông, tranh thủ thờigian cho hắn ta.Ý nghĩ này rất tốt, nhưng Tần Tử Mặc vừa định hạ lệnh, hắn ta lập tức pháthiện, đám đệ tử của Vô Đạo Tông, hình như căn bản không có ý ra tay.Cả đám đều đứng đó, giống như…Giống như đang đợi hắn ta mời tiên nhân di khu?Khinh thường hắn ta như vậy sao?Tần Tử Mặc im lặng.Hắn ta suy nghĩ rất nhiều, tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà đám người này đangđợi hắn ta mời tiên nhân di khu ra.Sau khi im lặng một lát, Tần Tử Mặc vẫn lựa chọn xoay người đi mời lão tổtông nhà mình.Hắn ta không tin, thế gian này còn có thể xuất hiện một tiên nhân còn sống?Cho dù Vô Đạo Tông mạnh tới mấy, cũng chỉ là phàm nhân mà thôi!Nếu xuất hiện tiên nhân, đã sớm phi thăng, tiên nhân nhà ai nhàn nhã như thế, ởlại nhân gian lắc lư?Tần Tử Mặc lựa chọn mời tiên nhân di khu.Hắn ta xua tay bảo người xung quanh lui ra, tự mình tới trước quan tài huyềnthiết.Quay mặt về phía quan tài huyền thiết, Tần Tử Mặc quỳ một gối xuống đất.“Thỉnh lão tổ tông tha thứ, đệ tử Tần Tử Mặc bất hiếu bây giờ gặp đại địch, bấtđắc dĩ, mượn di thể của người dùng một lát!”Tần Tử Mặc cao giọng nói một câu, sau đó một tay nâng nắp quan tài lên, mộttay quơ lấy di thể trong quan tài, ném về phía sơn môn của Vô Đạo Tông.Di thể trong quan tài được ném ra, cũng khiến người khác chân chính thấyđược, cái gọi là tiên nhân di khu.Đó là một người đàn ông mặc áo bào trắng, tóc mai hoa râm, gương mặt trắngxanh, đôi mắt nhắm chặt, cho dù trải qua năm tháng vô tận, vẫn không thể khiếncơ thể người này hư thối.Bốn phía cơ thể này lại càng tràn ngập uy áp cực hạn.Uy áp này không thuộc về thế gian.Khi uy áp ngập trời, không gian bốn phía giống như không chịu nổi, vặn vẹomột cách quỷ dị.Tiên uy!Đây là tiên uy!Một loại uy áp vượt qua phàm gian!Rất rõ ràng, tiên uy cấp độ này, sớm đã không thuộc về nhân gian.Uy áp này vừa xuất hiện, người của liên minh tu tiên giả xung quanh, ngoại trừTần Tử Mặc ra, tất cả đều quỳ xuống, không có một chút lực chống đỡ.Ngay cả trên mặt Tần Tử Mặc cũng có không ít mồ hôi, đó là bị tiên uy áp chế.