Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 711: Ma không làm việc đàng hoàng
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bây giờ có cơ hội báo thù, còn lựa chọn không đi tìm phiền phức.“Sư tôn, đệ tử cho rằng vạn vật trên thế gian, bất cứ là chuyện gì, đều có duyênpháp của từng người, đệ tử bị trào phúng cũng là một trong những duyên pháp,hơn nữa những người đó trào phúng, coi như là tiếp nối nguyên nhân của đệ tử,là kết quả của người khác, từ trước đến nay luôn ác giả ác báo, không cần đệ tửtìm phiền phức.”Xi Già cười, trong mắt tràn ngập không thèm để ý.Hắn ta không thèm để ý, lọt vào tai Sở Duyên, hắn nghe tới sửng sốt, trong lòngchậm rãi xuất hiện dấu chấm hỏi.Hắn nhớ rõ, hắn nhận đệ tử, không phải là ma khí hóa hình sao?Người này há miệng ngậm miệng đều là nhân quả duyên pháp…Ngươi đây gọi là ma sao?Ma sẽ há miệng ngậm miệng là nhân quả duyên pháp như ngươi à?Ma này giống như có chút không làm việc đàng hoàng.Sở Duyên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì thêm.Ma khí này coi như là hóa hình dưới mí mắt hắn, hắn không thể nói gì thêm.“Ngươi đã nói như vậy, vậy đương nhiên vi sư nghe lời ngươi.”Sở Duyên khẽ gật đầu nói.“Sư tôn, đệ tử có chuyện muốn nhờ.”Xi Già đột nhiên nói.“Chuyện gì?”Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.“Mong sư tôn giúp đệ tử nhìn xem, thiên phú của đệ tử có như lời kiểm tra đolường, vô cùng thấp kém hay không? Đệ tử vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ đối vớithiên phú của bản thân, đệ tử cảm nhận được rõ thiên phú của bản thân rấtmạnh, nhưng khi tu luyện lại không hút được linh khí.”Xi Già sờ đầu hỏi.Hắn ta nhìn chằm chằm Sở Duyên, trong đôi mắt tràn ngập hoang mang.Hắn ta hỏi vấn đề này, rõ ràng coi như nhận người đột nhiên xuất hiện này là sưtôn rồi.“Thiên phú của ngươi không kém, sở dĩ không thể tu hành, là vì không tìmđược con đường thuộc về ngươi, đợi ngươi tìm được con đường thuộc về mình,đương nhiên sẽ bày ra thiên phú.”Sở Duyên chậm rãi nói.Hắn lại bắt đầu thao tác hàng ngày của hắn, lừa gạt!“Đường sao? Xin hỏi sư tôn, đường như thế nào? Đường của ta đang ở đâu?”Xi Già hơi mê mang hỏi.“Đường chính là đạo, đạo của ngươi ở đâu, quyết định bởi chính ngươi, đầu tiênngươi phải hiểu được, ngươi muốn đi đạo gì, đạo ngươi đi là cái gì?”Sở Duyên nghiêm túc nói linh tinh.“Sư tôn, ta… Ta không rõ ta muốn đi đạo gì.”Xi Già lắc đầu nói.“Không biết sao? Cũng được, vậy vi sư hỏi ngươi mấy vấn đề, dựa vào chuyệnnày suy đoán đạo của ngươi ở chỗ nào.”Sở Duyên thản nhiên nói.Hắn lừa gạt nhiều đệ tử lắm, đã lừa gạt ra kinh nghiệm.Cho dù mò mẫm như thế nào, hắn đều có thể làm tới lạnh nhạt.“Sư tôn cứ hỏi.”Xi Già trả lời như vậy.Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên đi về trước mấy bước.Hắn đi mấy bước, mới xoay người nhìn về phía Xi Già.“Vi sư hỏi ngươi, theo ý ngươi, chính đạo là thế nào?”Sở Duyên hỏi.“Chính đạo sao?”“Giết người phải có lý do, đó là chính đạo?”Xi Già trầm tư một lát, ngẩng đầu đáp.Sở Duyên: “?”Ngươi có vẻ không theo kịch bản của ta nhỉ?Cái gì mà giết người cần lý do là chính đạo?“Như vậy khác gì ma đạo?”Sở Duyên chịu đựng ý nghĩ muốn bổ đầu đệ tử không dựa theo kịch bản ra, lạihỏi một câu.“Ngoại tộc chính là ma đạo, ma đạo giết người không cần lý do.”“Phật đạo thì sao?“Phật nói duyên pháp thuộc loại chính đạo, giết người cần lý do.”“Vậy Thiên Đạo thì sao?”“Thiên phú tốt, số mệnh sâu, chính là Thiên Đạo hữu tình, thiên phú kém, sốmệnh thấp, là chúng sinh, đó chính là Thiên Đạo vô tình.”“Ngươi…”Sở Duyên nghe thấy những lời này, hắn im lặng rồi.Hắn xem như đã nhìn ra, người đệ tử này không phải kỳ lạ bình thường…Chuyện như vậy, đệ tử này lại có nhiều ý nghĩ đặc biệt như thế?Hơn nữa nghĩ đều nghĩ ra một số chuyện kỳ lạ.Những lời này nói ra, khiến Sở Duyên nuốt những lời muốn nói xuống.Dựa theo kịch bản, Sở Duyên cảm thấy đệ tử này chắc chắn sẽ nói không biết,sau đó hắn có thể mù quáng lừa gạt một trận.Nhưng vì sao đệ tử này đều biết hết?…Học viện Hạo Nhiên, trong phòng.Sở Duyên nhìn Xi Già nói như vậy, rơi vào trầm tư.Đệ tử này…Thực sự có năng lực kéo “đạo” còn mạnh hơn hắn.Hắn thực sự không biết nên nói gì rồi.“Sư tôn, làm sao vậy, là đệ tử nói không đúng chỗ nào sao?”Xi Già thấy sư tôn nhà mình im lặng, tò mò hỏi một câu.“Không có, ngươi nói rất đúng, vi sư chỉ suy nghĩ, ngươi biết nhiều như vậy, vìsao ngươi còn chưa rõ đạo của ngươi?”Sở Duyên thản nhiên nói.Trong lòng hắn nhanh chóng hiện lên một đống ý nghĩ.Hắn đang cấu tứ, kế tiếp nên lừa gạt như thế nào mới được.“Sư tôn, đệ tử không phải là không hiểu đạo của mình, chỉ là không biết vì saokhông thể tu luyện, không thể hút linh khí.”Xi Già lắc đầu, nói.“Vậy đạo của ngươi là gì?”Sở Duyên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Xi Già, hỏi
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bây giờ có cơ hội báo thù, còn lựa chọn không đi tìm phiền phức.“Sư tôn, đệ tử cho rằng vạn vật trên thế gian, bất cứ là chuyện gì, đều có duyênpháp của từng người, đệ tử bị trào phúng cũng là một trong những duyên pháp,hơn nữa những người đó trào phúng, coi như là tiếp nối nguyên nhân của đệ tử,là kết quả của người khác, từ trước đến nay luôn ác giả ác báo, không cần đệ tửtìm phiền phức.”Xi Già cười, trong mắt tràn ngập không thèm để ý.Hắn ta không thèm để ý, lọt vào tai Sở Duyên, hắn nghe tới sửng sốt, trong lòngchậm rãi xuất hiện dấu chấm hỏi.Hắn nhớ rõ, hắn nhận đệ tử, không phải là ma khí hóa hình sao?Người này há miệng ngậm miệng đều là nhân quả duyên pháp…Ngươi đây gọi là ma sao?Ma sẽ há miệng ngậm miệng là nhân quả duyên pháp như ngươi à?Ma này giống như có chút không làm việc đàng hoàng.Sở Duyên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì thêm.Ma khí này coi như là hóa hình dưới mí mắt hắn, hắn không thể nói gì thêm.“Ngươi đã nói như vậy, vậy đương nhiên vi sư nghe lời ngươi.”Sở Duyên khẽ gật đầu nói.“Sư tôn, đệ tử có chuyện muốn nhờ.”Xi Già đột nhiên nói.“Chuyện gì?”Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.“Mong sư tôn giúp đệ tử nhìn xem, thiên phú của đệ tử có như lời kiểm tra đolường, vô cùng thấp kém hay không? Đệ tử vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ đối vớithiên phú của bản thân, đệ tử cảm nhận được rõ thiên phú của bản thân rấtmạnh, nhưng khi tu luyện lại không hút được linh khí.”Xi Già sờ đầu hỏi.Hắn ta nhìn chằm chằm Sở Duyên, trong đôi mắt tràn ngập hoang mang.Hắn ta hỏi vấn đề này, rõ ràng coi như nhận người đột nhiên xuất hiện này là sưtôn rồi.“Thiên phú của ngươi không kém, sở dĩ không thể tu hành, là vì không tìmđược con đường thuộc về ngươi, đợi ngươi tìm được con đường thuộc về mình,đương nhiên sẽ bày ra thiên phú.”Sở Duyên chậm rãi nói.Hắn lại bắt đầu thao tác hàng ngày của hắn, lừa gạt!“Đường sao? Xin hỏi sư tôn, đường như thế nào? Đường của ta đang ở đâu?”Xi Già hơi mê mang hỏi.“Đường chính là đạo, đạo của ngươi ở đâu, quyết định bởi chính ngươi, đầu tiênngươi phải hiểu được, ngươi muốn đi đạo gì, đạo ngươi đi là cái gì?”Sở Duyên nghiêm túc nói linh tinh.“Sư tôn, ta… Ta không rõ ta muốn đi đạo gì.”Xi Già lắc đầu nói.“Không biết sao? Cũng được, vậy vi sư hỏi ngươi mấy vấn đề, dựa vào chuyệnnày suy đoán đạo của ngươi ở chỗ nào.”Sở Duyên thản nhiên nói.Hắn lừa gạt nhiều đệ tử lắm, đã lừa gạt ra kinh nghiệm.Cho dù mò mẫm như thế nào, hắn đều có thể làm tới lạnh nhạt.“Sư tôn cứ hỏi.”Xi Già trả lời như vậy.Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên đi về trước mấy bước.Hắn đi mấy bước, mới xoay người nhìn về phía Xi Già.“Vi sư hỏi ngươi, theo ý ngươi, chính đạo là thế nào?”Sở Duyên hỏi.“Chính đạo sao?”“Giết người phải có lý do, đó là chính đạo?”Xi Già trầm tư một lát, ngẩng đầu đáp.Sở Duyên: “?”Ngươi có vẻ không theo kịch bản của ta nhỉ?Cái gì mà giết người cần lý do là chính đạo?“Như vậy khác gì ma đạo?”Sở Duyên chịu đựng ý nghĩ muốn bổ đầu đệ tử không dựa theo kịch bản ra, lạihỏi một câu.“Ngoại tộc chính là ma đạo, ma đạo giết người không cần lý do.”“Phật đạo thì sao?“Phật nói duyên pháp thuộc loại chính đạo, giết người cần lý do.”“Vậy Thiên Đạo thì sao?”“Thiên phú tốt, số mệnh sâu, chính là Thiên Đạo hữu tình, thiên phú kém, sốmệnh thấp, là chúng sinh, đó chính là Thiên Đạo vô tình.”“Ngươi…”Sở Duyên nghe thấy những lời này, hắn im lặng rồi.Hắn xem như đã nhìn ra, người đệ tử này không phải kỳ lạ bình thường…Chuyện như vậy, đệ tử này lại có nhiều ý nghĩ đặc biệt như thế?Hơn nữa nghĩ đều nghĩ ra một số chuyện kỳ lạ.Những lời này nói ra, khiến Sở Duyên nuốt những lời muốn nói xuống.Dựa theo kịch bản, Sở Duyên cảm thấy đệ tử này chắc chắn sẽ nói không biết,sau đó hắn có thể mù quáng lừa gạt một trận.Nhưng vì sao đệ tử này đều biết hết?…Học viện Hạo Nhiên, trong phòng.Sở Duyên nhìn Xi Già nói như vậy, rơi vào trầm tư.Đệ tử này…Thực sự có năng lực kéo “đạo” còn mạnh hơn hắn.Hắn thực sự không biết nên nói gì rồi.“Sư tôn, làm sao vậy, là đệ tử nói không đúng chỗ nào sao?”Xi Già thấy sư tôn nhà mình im lặng, tò mò hỏi một câu.“Không có, ngươi nói rất đúng, vi sư chỉ suy nghĩ, ngươi biết nhiều như vậy, vìsao ngươi còn chưa rõ đạo của ngươi?”Sở Duyên thản nhiên nói.Trong lòng hắn nhanh chóng hiện lên một đống ý nghĩ.Hắn đang cấu tứ, kế tiếp nên lừa gạt như thế nào mới được.“Sư tôn, đệ tử không phải là không hiểu đạo của mình, chỉ là không biết vì saokhông thể tu luyện, không thể hút linh khí.”Xi Già lắc đầu, nói.“Vậy đạo của ngươi là gì?”Sở Duyên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Xi Già, hỏi
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bây giờ có cơ hội báo thù, còn lựa chọn không đi tìm phiền phức.“Sư tôn, đệ tử cho rằng vạn vật trên thế gian, bất cứ là chuyện gì, đều có duyênpháp của từng người, đệ tử bị trào phúng cũng là một trong những duyên pháp,hơn nữa những người đó trào phúng, coi như là tiếp nối nguyên nhân của đệ tử,là kết quả của người khác, từ trước đến nay luôn ác giả ác báo, không cần đệ tửtìm phiền phức.”Xi Già cười, trong mắt tràn ngập không thèm để ý.Hắn ta không thèm để ý, lọt vào tai Sở Duyên, hắn nghe tới sửng sốt, trong lòngchậm rãi xuất hiện dấu chấm hỏi.Hắn nhớ rõ, hắn nhận đệ tử, không phải là ma khí hóa hình sao?Người này há miệng ngậm miệng đều là nhân quả duyên pháp…Ngươi đây gọi là ma sao?Ma sẽ há miệng ngậm miệng là nhân quả duyên pháp như ngươi à?Ma này giống như có chút không làm việc đàng hoàng.Sở Duyên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì thêm.Ma khí này coi như là hóa hình dưới mí mắt hắn, hắn không thể nói gì thêm.“Ngươi đã nói như vậy, vậy đương nhiên vi sư nghe lời ngươi.”Sở Duyên khẽ gật đầu nói.“Sư tôn, đệ tử có chuyện muốn nhờ.”Xi Già đột nhiên nói.“Chuyện gì?”Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.“Mong sư tôn giúp đệ tử nhìn xem, thiên phú của đệ tử có như lời kiểm tra đolường, vô cùng thấp kém hay không? Đệ tử vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ đối vớithiên phú của bản thân, đệ tử cảm nhận được rõ thiên phú của bản thân rấtmạnh, nhưng khi tu luyện lại không hút được linh khí.”Xi Già sờ đầu hỏi.Hắn ta nhìn chằm chằm Sở Duyên, trong đôi mắt tràn ngập hoang mang.Hắn ta hỏi vấn đề này, rõ ràng coi như nhận người đột nhiên xuất hiện này là sưtôn rồi.“Thiên phú của ngươi không kém, sở dĩ không thể tu hành, là vì không tìmđược con đường thuộc về ngươi, đợi ngươi tìm được con đường thuộc về mình,đương nhiên sẽ bày ra thiên phú.”Sở Duyên chậm rãi nói.Hắn lại bắt đầu thao tác hàng ngày của hắn, lừa gạt!“Đường sao? Xin hỏi sư tôn, đường như thế nào? Đường của ta đang ở đâu?”Xi Già hơi mê mang hỏi.“Đường chính là đạo, đạo của ngươi ở đâu, quyết định bởi chính ngươi, đầu tiênngươi phải hiểu được, ngươi muốn đi đạo gì, đạo ngươi đi là cái gì?”Sở Duyên nghiêm túc nói linh tinh.“Sư tôn, ta… Ta không rõ ta muốn đi đạo gì.”Xi Già lắc đầu nói.“Không biết sao? Cũng được, vậy vi sư hỏi ngươi mấy vấn đề, dựa vào chuyệnnày suy đoán đạo của ngươi ở chỗ nào.”Sở Duyên thản nhiên nói.Hắn lừa gạt nhiều đệ tử lắm, đã lừa gạt ra kinh nghiệm.Cho dù mò mẫm như thế nào, hắn đều có thể làm tới lạnh nhạt.“Sư tôn cứ hỏi.”Xi Già trả lời như vậy.Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên đi về trước mấy bước.Hắn đi mấy bước, mới xoay người nhìn về phía Xi Già.“Vi sư hỏi ngươi, theo ý ngươi, chính đạo là thế nào?”Sở Duyên hỏi.“Chính đạo sao?”“Giết người phải có lý do, đó là chính đạo?”Xi Già trầm tư một lát, ngẩng đầu đáp.Sở Duyên: “?”Ngươi có vẻ không theo kịch bản của ta nhỉ?Cái gì mà giết người cần lý do là chính đạo?“Như vậy khác gì ma đạo?”Sở Duyên chịu đựng ý nghĩ muốn bổ đầu đệ tử không dựa theo kịch bản ra, lạihỏi một câu.“Ngoại tộc chính là ma đạo, ma đạo giết người không cần lý do.”“Phật đạo thì sao?“Phật nói duyên pháp thuộc loại chính đạo, giết người cần lý do.”“Vậy Thiên Đạo thì sao?”“Thiên phú tốt, số mệnh sâu, chính là Thiên Đạo hữu tình, thiên phú kém, sốmệnh thấp, là chúng sinh, đó chính là Thiên Đạo vô tình.”“Ngươi…”Sở Duyên nghe thấy những lời này, hắn im lặng rồi.Hắn xem như đã nhìn ra, người đệ tử này không phải kỳ lạ bình thường…Chuyện như vậy, đệ tử này lại có nhiều ý nghĩ đặc biệt như thế?Hơn nữa nghĩ đều nghĩ ra một số chuyện kỳ lạ.Những lời này nói ra, khiến Sở Duyên nuốt những lời muốn nói xuống.Dựa theo kịch bản, Sở Duyên cảm thấy đệ tử này chắc chắn sẽ nói không biết,sau đó hắn có thể mù quáng lừa gạt một trận.Nhưng vì sao đệ tử này đều biết hết?…Học viện Hạo Nhiên, trong phòng.Sở Duyên nhìn Xi Già nói như vậy, rơi vào trầm tư.Đệ tử này…Thực sự có năng lực kéo “đạo” còn mạnh hơn hắn.Hắn thực sự không biết nên nói gì rồi.“Sư tôn, làm sao vậy, là đệ tử nói không đúng chỗ nào sao?”Xi Già thấy sư tôn nhà mình im lặng, tò mò hỏi một câu.“Không có, ngươi nói rất đúng, vi sư chỉ suy nghĩ, ngươi biết nhiều như vậy, vìsao ngươi còn chưa rõ đạo của ngươi?”Sở Duyên thản nhiên nói.Trong lòng hắn nhanh chóng hiện lên một đống ý nghĩ.Hắn đang cấu tứ, kế tiếp nên lừa gạt như thế nào mới được.“Sư tôn, đệ tử không phải là không hiểu đạo của mình, chỉ là không biết vì saokhông thể tu luyện, không thể hút linh khí.”Xi Già lắc đầu, nói.“Vậy đạo của ngươi là gì?”Sở Duyên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Xi Già, hỏi