Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 713: Ngọc Châu, trùng tử 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Mà mạch não còn vô cùng kỳ lạ.Hơn nữa, dựa theo lời hệ thống nói, Xi Già này dính máu có thể trở nên mạnhhơn.Hình như đây là kiểu mẫu của thiên mệnh chi tử?Sau đó có phải cái gì mà nữ chính bị người của thế lực lớn nào đó giết, Xi Giàvì chuyện này mà sa đọa thành ma, dính máu trở nên mạnh hơn, sau đó đi trêncon đường cường giả.Sở Duyên đều đã mơ mộng xong.Nhưng mà mơ mộng thì mơ mộng, Sở Duyên vẫn hiểu rõ, đệ tử này ở dưới mímắt hắn, nhất định không tạo nên sóng gió gì, nhất định sẽ thành phế vật.Quản đối phương có phải thiên mệnh chi tử hay không làm gì.Nếu đệ tử này có thể thành tài dưới mí mắt hắn, vậy Sở mỗ hắn sẽ lập tức dậpđầu nhận đệ tử này làm sư phụ, cầu xin đối phương dạy hắn trở nên mạnh nhưthế nào.Sở Duyên nghĩ như vậy, không khỏi cười nhạo một tiếng.Bị ý nghĩ khờ dại của mình chọc cười.Ở dưới mí mắt hắn còn có thể thành tài, buồn cười buồn cười.Hắn dạy Xi Già này, còn là cự nhân biến thân bình hình.Ở dưới mí mắt hắn, tu luyện kỳ lạ gì đó như vậy còn có thể thành tài?Đừng đùa như thế chứ.Sở Duyên không chút tin tưởng, đệ tử này có thể tu luyện ra hình thái đại phápgì đó, đổi tới đổi lui ở dưới mí mắt hắn.Nghĩ tới đây, Sở Duyên không kích động nữa.Cố gắng đợi ở trong đây, làm theo đuổi bộ phim truyền hình, theo dõi cuộc sốngnhỏ của Xi Già.Bình thường cảm thấy nhàm chán, còn có thể bố trí ở không gian trống rỗngtrong nhẫn, ví dụ như trút vào một chút lực lượng vô địch, khiến không gian trởnên vàng óng……Đại lục Thần Hành, Ngọc Châu.Bên ngoài một tự miếu cũ nát, một bóng người đang hoảng hốt đi đường, saukhi đi tới tự miếu này thì dừng chân một lát, ngẩng đầu nhìn tự miếu này.Bóng dáng này ngẩng đầu, cũng lộ ra diện mạo.Đúng là Ngao Ngự!Lúc này trạng thái của Ngao Ngự không tốt, đôi mắt màu đỏ, giống như sinh ratâm ma, dẫn tới khí tức hỗn loạn, mang theo một chút ma tính.Từ khi trứng trùng kia nở ra thứ gì đó rồi mất đi, hắn ta cũng xuống núi.Hắn ta thực sự không còn mặt mũi đi gặp Sở Duyên.Không thể không xuống núi.Hắn ta xuống núi xong vẫn luôn tìm kiếm, muốn tìm thứ trứng trùng nở ra, sauđó mang về núi Thiên Vụ, lấy công chuộc tội.“Trứng trùng, trứng trùng… Thứ nở ra đó, rốt cuộc đã đi đâu…”Ngao Ngự mở miệng lẩm bẩm.Theo hắn ta lẩm bẩm, màu đỏ trong mắt hắn ta càng tăng lên.Ngao Ngự nhìn thoáng qua tự miếu này, chỉ dùng thần thức quét qua một lần.Hắn ta nhanh chóng xác định, bên trong tự miếu này không có gì đặc biệt, chỉcó hai ba tu sĩ bị thương ở bên trong.Hắn ta không tìm được điểm nào đặc biệt, muốn khởi hành rời đi, đi tìm kiếm ởnhững nơi khác.Nhưng giọng nói truyền từ trong tự miếu ra, đột nhiên hấp dẫn hắn ta.“Các ngươi nói xem, rốt cuộc thứ đồ chơi kia là thứ gì? Con mẹ nó quá biến tháirồi, rõ ràng chỉ là trùng tử nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng biến thái nhưthế!”Những lời này hấp dẫn Ngao Ngự.Ngao Ngự ngẩn người, một từ quan trọng được hắn ta bắt giữ.Trùng tử!Thần thức của hắn ta nhanh chóng trào ra, bao trùm cả ngôi chùa, nghe cuộc đốithoại của mấy người bên trong.Ở trong tự miếu, mấy tu sĩ bị thương đang bắt chuyện, bọn họ căn bản khôngchú ý tới thần thức của Ngao Ngự.Rõ ràng cảnh giới giữa hai bên có sự chênh lệch nhất định.“Các ngươi nói xem, trừng tử kia có cân cước gì? Căn bản không giống yêu.”“Chuyện này căn bản không phải là vấn đề cân cước, vấn đề là con mẹ nó trùngtử kia quá biến thái, ta tận mắt chứng kiến, rõ ràng trùng tử kia không biết bay,nhưng liếc mắt nhìn thấy một tu sĩ bay xong, vậy mà cũng bay được.”“Như vậy tính là gì? Trùng tử này liếc mắt một cái nhìn người khác phân thânchi thuật, sau đó phân hóa vô số trùng tử, hình thành trùng triều, đi qua chỗ nàochỗ đó hoang tàn, hiện giờ Ngọc Châu bọn ta mất mùa khắp nơi, thiên tài địabảo càng không còn gì…”“Trùng tử kia không đơn giản có năng lực học tập rất mạnh, còn có tính thíchứng rất mạnh, đã từng có một đại sư trận pháp bày ra một đại trận hỏa diễm,muốn giết chết trùng tử kia, kết quả trùng tử kia mới đầu bị thiêu một chút, sauđó nhanh chóng thích ứng, sinh ra kháng tính nóng…”“…”Mấy người này nói chuyện, đều vô cùng kiêng kị trùng tử kia.Nghe thấy những lời này, cuối cùng Ngao Ngự không nhịn được nữa.Bóng dáng hắn ta cử động, nhảy vào trong tự miếu.Lần này cuối cùng mấy tu sĩ kia cũng cảm nhận được Ngao Ngự, cả đám đềuđứng dậy.Nhưng không đợi bọn họ đứng dậy, Ngao Ngự đã phóng ra long uy khủng bố,đè ép đám tu sĩ này nằm trên mặt đất.Ngao Ngự đến vô số đại châu, tìm kiếm trùng tử kia.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Mà mạch não còn vô cùng kỳ lạ.Hơn nữa, dựa theo lời hệ thống nói, Xi Già này dính máu có thể trở nên mạnhhơn.Hình như đây là kiểu mẫu của thiên mệnh chi tử?Sau đó có phải cái gì mà nữ chính bị người của thế lực lớn nào đó giết, Xi Giàvì chuyện này mà sa đọa thành ma, dính máu trở nên mạnh hơn, sau đó đi trêncon đường cường giả.Sở Duyên đều đã mơ mộng xong.Nhưng mà mơ mộng thì mơ mộng, Sở Duyên vẫn hiểu rõ, đệ tử này ở dưới mímắt hắn, nhất định không tạo nên sóng gió gì, nhất định sẽ thành phế vật.Quản đối phương có phải thiên mệnh chi tử hay không làm gì.Nếu đệ tử này có thể thành tài dưới mí mắt hắn, vậy Sở mỗ hắn sẽ lập tức dậpđầu nhận đệ tử này làm sư phụ, cầu xin đối phương dạy hắn trở nên mạnh nhưthế nào.Sở Duyên nghĩ như vậy, không khỏi cười nhạo một tiếng.Bị ý nghĩ khờ dại của mình chọc cười.Ở dưới mí mắt hắn còn có thể thành tài, buồn cười buồn cười.Hắn dạy Xi Già này, còn là cự nhân biến thân bình hình.Ở dưới mí mắt hắn, tu luyện kỳ lạ gì đó như vậy còn có thể thành tài?Đừng đùa như thế chứ.Sở Duyên không chút tin tưởng, đệ tử này có thể tu luyện ra hình thái đại phápgì đó, đổi tới đổi lui ở dưới mí mắt hắn.Nghĩ tới đây, Sở Duyên không kích động nữa.Cố gắng đợi ở trong đây, làm theo đuổi bộ phim truyền hình, theo dõi cuộc sốngnhỏ của Xi Già.Bình thường cảm thấy nhàm chán, còn có thể bố trí ở không gian trống rỗngtrong nhẫn, ví dụ như trút vào một chút lực lượng vô địch, khiến không gian trởnên vàng óng……Đại lục Thần Hành, Ngọc Châu.Bên ngoài một tự miếu cũ nát, một bóng người đang hoảng hốt đi đường, saukhi đi tới tự miếu này thì dừng chân một lát, ngẩng đầu nhìn tự miếu này.Bóng dáng này ngẩng đầu, cũng lộ ra diện mạo.Đúng là Ngao Ngự!Lúc này trạng thái của Ngao Ngự không tốt, đôi mắt màu đỏ, giống như sinh ratâm ma, dẫn tới khí tức hỗn loạn, mang theo một chút ma tính.Từ khi trứng trùng kia nở ra thứ gì đó rồi mất đi, hắn ta cũng xuống núi.Hắn ta thực sự không còn mặt mũi đi gặp Sở Duyên.Không thể không xuống núi.Hắn ta xuống núi xong vẫn luôn tìm kiếm, muốn tìm thứ trứng trùng nở ra, sauđó mang về núi Thiên Vụ, lấy công chuộc tội.“Trứng trùng, trứng trùng… Thứ nở ra đó, rốt cuộc đã đi đâu…”Ngao Ngự mở miệng lẩm bẩm.Theo hắn ta lẩm bẩm, màu đỏ trong mắt hắn ta càng tăng lên.Ngao Ngự nhìn thoáng qua tự miếu này, chỉ dùng thần thức quét qua một lần.Hắn ta nhanh chóng xác định, bên trong tự miếu này không có gì đặc biệt, chỉcó hai ba tu sĩ bị thương ở bên trong.Hắn ta không tìm được điểm nào đặc biệt, muốn khởi hành rời đi, đi tìm kiếm ởnhững nơi khác.Nhưng giọng nói truyền từ trong tự miếu ra, đột nhiên hấp dẫn hắn ta.“Các ngươi nói xem, rốt cuộc thứ đồ chơi kia là thứ gì? Con mẹ nó quá biến tháirồi, rõ ràng chỉ là trùng tử nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng biến thái nhưthế!”Những lời này hấp dẫn Ngao Ngự.Ngao Ngự ngẩn người, một từ quan trọng được hắn ta bắt giữ.Trùng tử!Thần thức của hắn ta nhanh chóng trào ra, bao trùm cả ngôi chùa, nghe cuộc đốithoại của mấy người bên trong.Ở trong tự miếu, mấy tu sĩ bị thương đang bắt chuyện, bọn họ căn bản khôngchú ý tới thần thức của Ngao Ngự.Rõ ràng cảnh giới giữa hai bên có sự chênh lệch nhất định.“Các ngươi nói xem, trừng tử kia có cân cước gì? Căn bản không giống yêu.”“Chuyện này căn bản không phải là vấn đề cân cước, vấn đề là con mẹ nó trùngtử kia quá biến thái, ta tận mắt chứng kiến, rõ ràng trùng tử kia không biết bay,nhưng liếc mắt nhìn thấy một tu sĩ bay xong, vậy mà cũng bay được.”“Như vậy tính là gì? Trùng tử này liếc mắt một cái nhìn người khác phân thânchi thuật, sau đó phân hóa vô số trùng tử, hình thành trùng triều, đi qua chỗ nàochỗ đó hoang tàn, hiện giờ Ngọc Châu bọn ta mất mùa khắp nơi, thiên tài địabảo càng không còn gì…”“Trùng tử kia không đơn giản có năng lực học tập rất mạnh, còn có tính thíchứng rất mạnh, đã từng có một đại sư trận pháp bày ra một đại trận hỏa diễm,muốn giết chết trùng tử kia, kết quả trùng tử kia mới đầu bị thiêu một chút, sauđó nhanh chóng thích ứng, sinh ra kháng tính nóng…”“…”Mấy người này nói chuyện, đều vô cùng kiêng kị trùng tử kia.Nghe thấy những lời này, cuối cùng Ngao Ngự không nhịn được nữa.Bóng dáng hắn ta cử động, nhảy vào trong tự miếu.Lần này cuối cùng mấy tu sĩ kia cũng cảm nhận được Ngao Ngự, cả đám đềuđứng dậy.Nhưng không đợi bọn họ đứng dậy, Ngao Ngự đã phóng ra long uy khủng bố,đè ép đám tu sĩ này nằm trên mặt đất.Ngao Ngự đến vô số đại châu, tìm kiếm trùng tử kia.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Mà mạch não còn vô cùng kỳ lạ.Hơn nữa, dựa theo lời hệ thống nói, Xi Già này dính máu có thể trở nên mạnhhơn.Hình như đây là kiểu mẫu của thiên mệnh chi tử?Sau đó có phải cái gì mà nữ chính bị người của thế lực lớn nào đó giết, Xi Giàvì chuyện này mà sa đọa thành ma, dính máu trở nên mạnh hơn, sau đó đi trêncon đường cường giả.Sở Duyên đều đã mơ mộng xong.Nhưng mà mơ mộng thì mơ mộng, Sở Duyên vẫn hiểu rõ, đệ tử này ở dưới mímắt hắn, nhất định không tạo nên sóng gió gì, nhất định sẽ thành phế vật.Quản đối phương có phải thiên mệnh chi tử hay không làm gì.Nếu đệ tử này có thể thành tài dưới mí mắt hắn, vậy Sở mỗ hắn sẽ lập tức dậpđầu nhận đệ tử này làm sư phụ, cầu xin đối phương dạy hắn trở nên mạnh nhưthế nào.Sở Duyên nghĩ như vậy, không khỏi cười nhạo một tiếng.Bị ý nghĩ khờ dại của mình chọc cười.Ở dưới mí mắt hắn còn có thể thành tài, buồn cười buồn cười.Hắn dạy Xi Già này, còn là cự nhân biến thân bình hình.Ở dưới mí mắt hắn, tu luyện kỳ lạ gì đó như vậy còn có thể thành tài?Đừng đùa như thế chứ.Sở Duyên không chút tin tưởng, đệ tử này có thể tu luyện ra hình thái đại phápgì đó, đổi tới đổi lui ở dưới mí mắt hắn.Nghĩ tới đây, Sở Duyên không kích động nữa.Cố gắng đợi ở trong đây, làm theo đuổi bộ phim truyền hình, theo dõi cuộc sốngnhỏ của Xi Già.Bình thường cảm thấy nhàm chán, còn có thể bố trí ở không gian trống rỗngtrong nhẫn, ví dụ như trút vào một chút lực lượng vô địch, khiến không gian trởnên vàng óng……Đại lục Thần Hành, Ngọc Châu.Bên ngoài một tự miếu cũ nát, một bóng người đang hoảng hốt đi đường, saukhi đi tới tự miếu này thì dừng chân một lát, ngẩng đầu nhìn tự miếu này.Bóng dáng này ngẩng đầu, cũng lộ ra diện mạo.Đúng là Ngao Ngự!Lúc này trạng thái của Ngao Ngự không tốt, đôi mắt màu đỏ, giống như sinh ratâm ma, dẫn tới khí tức hỗn loạn, mang theo một chút ma tính.Từ khi trứng trùng kia nở ra thứ gì đó rồi mất đi, hắn ta cũng xuống núi.Hắn ta thực sự không còn mặt mũi đi gặp Sở Duyên.Không thể không xuống núi.Hắn ta xuống núi xong vẫn luôn tìm kiếm, muốn tìm thứ trứng trùng nở ra, sauđó mang về núi Thiên Vụ, lấy công chuộc tội.“Trứng trùng, trứng trùng… Thứ nở ra đó, rốt cuộc đã đi đâu…”Ngao Ngự mở miệng lẩm bẩm.Theo hắn ta lẩm bẩm, màu đỏ trong mắt hắn ta càng tăng lên.Ngao Ngự nhìn thoáng qua tự miếu này, chỉ dùng thần thức quét qua một lần.Hắn ta nhanh chóng xác định, bên trong tự miếu này không có gì đặc biệt, chỉcó hai ba tu sĩ bị thương ở bên trong.Hắn ta không tìm được điểm nào đặc biệt, muốn khởi hành rời đi, đi tìm kiếm ởnhững nơi khác.Nhưng giọng nói truyền từ trong tự miếu ra, đột nhiên hấp dẫn hắn ta.“Các ngươi nói xem, rốt cuộc thứ đồ chơi kia là thứ gì? Con mẹ nó quá biến tháirồi, rõ ràng chỉ là trùng tử nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng biến thái nhưthế!”Những lời này hấp dẫn Ngao Ngự.Ngao Ngự ngẩn người, một từ quan trọng được hắn ta bắt giữ.Trùng tử!Thần thức của hắn ta nhanh chóng trào ra, bao trùm cả ngôi chùa, nghe cuộc đốithoại của mấy người bên trong.Ở trong tự miếu, mấy tu sĩ bị thương đang bắt chuyện, bọn họ căn bản khôngchú ý tới thần thức của Ngao Ngự.Rõ ràng cảnh giới giữa hai bên có sự chênh lệch nhất định.“Các ngươi nói xem, trừng tử kia có cân cước gì? Căn bản không giống yêu.”“Chuyện này căn bản không phải là vấn đề cân cước, vấn đề là con mẹ nó trùngtử kia quá biến thái, ta tận mắt chứng kiến, rõ ràng trùng tử kia không biết bay,nhưng liếc mắt nhìn thấy một tu sĩ bay xong, vậy mà cũng bay được.”“Như vậy tính là gì? Trùng tử này liếc mắt một cái nhìn người khác phân thânchi thuật, sau đó phân hóa vô số trùng tử, hình thành trùng triều, đi qua chỗ nàochỗ đó hoang tàn, hiện giờ Ngọc Châu bọn ta mất mùa khắp nơi, thiên tài địabảo càng không còn gì…”“Trùng tử kia không đơn giản có năng lực học tập rất mạnh, còn có tính thíchứng rất mạnh, đã từng có một đại sư trận pháp bày ra một đại trận hỏa diễm,muốn giết chết trùng tử kia, kết quả trùng tử kia mới đầu bị thiêu một chút, sauđó nhanh chóng thích ứng, sinh ra kháng tính nóng…”“…”Mấy người này nói chuyện, đều vô cùng kiêng kị trùng tử kia.Nghe thấy những lời này, cuối cùng Ngao Ngự không nhịn được nữa.Bóng dáng hắn ta cử động, nhảy vào trong tự miếu.Lần này cuối cùng mấy tu sĩ kia cũng cảm nhận được Ngao Ngự, cả đám đềuđứng dậy.Nhưng không đợi bọn họ đứng dậy, Ngao Ngự đã phóng ra long uy khủng bố,đè ép đám tu sĩ này nằm trên mặt đất.Ngao Ngự đến vô số đại châu, tìm kiếm trùng tử kia.