Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 723: Tăng cấp đạo

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngao Ngự vội vàng nhận lấy kiếm khí ánh sáng kia, vô cùng cảm ơn đám DiệpLạc.Cảm ơn một lúc lâu, hắn ta mới khởi hành rời đi, quay về Vô Đạo Tông.Đám đệ tử của Vô Đạo Tông cũng nhao nhao rời đi, quay trở về đại châu củamỗi người.Bọn họ đều là tông chủ một phương hoặc là Yêu Vương một phương, công việcbận rộn, cho dù rảnh rỗi, cũng cần bế quan tu luyện, không có thời gian rảnhkhác.Một lát sau, nơi này chỉ còn Diệp Lạc và Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, ĐạmĐài Lạc Tuyết, Tư Nhạc, Tử Tô.Thiên Địa đại châu của bốn người trong sáu người ở cùng một chỗ.Mà Tư Nhạc thì ở Thái Nhất Kiếm Tông, Tử Tô thì vì nỗ lực đánh bại DiệpLạc, cũng đợi ở Thái Nhất Kiếm Tông.Có thể cùng trở về, đương nhiên là bọn họ lựa chọn cùng trở về.Sáu người không bảo Diệp Lạc dùng thứ gì di chuyển bọn họ, mà lựa chọnchậm rãi bay, vừa bay vừa nói chuyện.Trọng tâm đề tài bọn họ nói chuyện, đương nhiên là về trùng tử này, còn một sốchuyện trên tu hành.Nhưng mà trò chuyện một lát, Trương Hàn đột nhiên truyền âm cho Diệp Lạc,khiến Diệp Lạc ngây ngẩn cả người.“Chuyện đó, đại sư huynh, huynh có cảm thấy không, sư đệ sư muội nhập mônsau chúng ta, người sau mạnh hơn người trước, người sau khoa trương hơnngười trước không?”Trương Hàn truyền âm như vậy, điều này khiến cho Diệp Lạc cảm thấy kỳ lạliếc Trương Hàn một cái, lại nhìn đám người đang thoải mái nói chuyện, truyềnâm với Trương Hàn.“Những lời này của đệ là có ý gì?”Diệp Lạc truyền âm hỏi.“Đám sư đệ sư muội nhập môn sau, Tô Hề thì không nói, mộc ngẫu khôi lỗinhất đạo, quỷ dị không chịu được, lão lục kia, đủ loại khí thần bí không chịuđược, thất sư muội bát sư đệ tạm không nói…”“Cửu sư muội một tay âm thuật, quỷ thần khó lường, mộng cảnh của thập sưmuội lại càng khoa trương, thậm chí ta hoài nghi, có lẽ trùng tử kia là sư đệhoặc sư muội thứ 11 của chúng ta đấy. Sư đệ sư muội sau chúng ta khoa trươngnhư vậy, đại sư huynh không có gì muốn nói ư?”Trương Hàn truyền âm hỏi.“Khoa trương sao? Không khoa trương đâu, các ngươi cho dù cùng tiến lên,cũng không đánh được ta.”Diệp Lạc mỉm cười truyền âm trả lời.“Chuyện này…”Trương Hàn bị những lời này làm cho nghẹn họng.Hắn ta rất muốn phản bác lời của Diệp Lạc, nhưng nghĩ lại, hình như lời nói củavị đại sư huynh này rất chính xác.Đám đệ tử bọn họ cộng lại, đúng là không đánh lại.Có lẽ đám đồng môn nhập môn sau như Tử Tô, Tư Nhạc, có khả năng bẻ cổ tayvới Diệp Lạc.Nhưng đám người vào cửa sớm như bọn họ, tuyệt đối không có khả năng thắngDiệp Lạc.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vào cửa sớm này, là chỉ hắn ta và Tô CànNguyên mà thôi.Trương Hàn trầm tư rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu tiếp tục truyền âm với DiệpLạc.“Nhưng mà đại sư huynh, nếu huynh cùng cảnh giới với đám sư đệ sư muội,huynh còn nắm chắc địch nổi bọn họ sao?”Trương Hàn lại hỏi một câu.“Đệ…”“Cùng cảnh giới, ta chưa chắc thắng được đám sư đệ sư muội đó, nhưng đệ vàCàn Nguyên, tới 100 người, ta cũng có thể đánh thắng, cho nên lão nhị, rốt cuộcđệ muốn nói gì?”Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn chằm chằm Trương Hàn.Trương Hàn: “?”Vì sao mọi người không thể cùng một mặt trận, nói lão tam mới là cùi bắp nhất.Vì sao còn kéo ta, đánh một trăm ta, ta không có sĩ diện ư?Trương Hàn muốn bùng nổ.Nhưng mà nghĩ tới người trước mắt là đại sư huynh của hắn ta.Hắn ta nhịn.“Đại sư huynh, huynh đây là…”Trương Hàn vô cùng miễn cưỡng lộ ra tươi cười, truyền âm nói tường tận vớiDiệp Lạc.Nói một cách đơn giản, hắn ta cảm thấy hắn ta quá ngốc.Phải tăng cấp đạo của mình, nhưng không biết nên tăng cấp kiểu gì, cho nênmuốn mê hoặc Diệp Lạc, đến lúc đó lôi kéo Tô Càn Nguyên, cùng đi tìm sư tôn,xem có thể tăng cấp hay không.“Chỉ việc này sao?”Diệp Lạc nhíu mày, truyền âm trêu chọc.“Đại sư huynh, huynh nghĩ lại xem, hiện giờ đạo của huynh mạnh như vậy, nếucó thể tăng phương diện đạo tiếp, nói không chừng thực sự có thể lấy Đại Thừachiến tán tiên?”Trương Hàn vẫn mê man như cũ.“Được rồi được rồi, đừng cằn nhằn nữa, cùng trở về đi, trở về tông môn nhìnxem, xem sư tôn có ở trong tông không.”Diệp Lạc xua tay, hắn ta nhìn về phía Vô Đạo Tông, đôi mắt lóe sáng.Thực ra đối với hắn ta mà nói, đạo có thể tăng hay không cũng đâu quan trọnglắm.Chưa xuất hiện nhân vật cấp tiên, hắn ta là người mạnh nhất, thiên hạ vô địch.Hắn ta để ý, là đệ tử của hắn ta không có một ai thành tài.Tông môn không có người kế tục.Nếu trở về Vô Đạo Tông mà nói, có lẽ hắn ta có thể dẫn một đệ tử đi cho sư tônnhìn xem, nhờ sư tôn giúp chỉ đạo một chút.[Chưa xong còn tiếp.]

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngao Ngự vội vàng nhận lấy kiếm khí ánh sáng kia, vô cùng cảm ơn đám DiệpLạc.Cảm ơn một lúc lâu, hắn ta mới khởi hành rời đi, quay về Vô Đạo Tông.Đám đệ tử của Vô Đạo Tông cũng nhao nhao rời đi, quay trở về đại châu củamỗi người.Bọn họ đều là tông chủ một phương hoặc là Yêu Vương một phương, công việcbận rộn, cho dù rảnh rỗi, cũng cần bế quan tu luyện, không có thời gian rảnhkhác.Một lát sau, nơi này chỉ còn Diệp Lạc và Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, ĐạmĐài Lạc Tuyết, Tư Nhạc, Tử Tô.Thiên Địa đại châu của bốn người trong sáu người ở cùng một chỗ.Mà Tư Nhạc thì ở Thái Nhất Kiếm Tông, Tử Tô thì vì nỗ lực đánh bại DiệpLạc, cũng đợi ở Thái Nhất Kiếm Tông.Có thể cùng trở về, đương nhiên là bọn họ lựa chọn cùng trở về.Sáu người không bảo Diệp Lạc dùng thứ gì di chuyển bọn họ, mà lựa chọnchậm rãi bay, vừa bay vừa nói chuyện.Trọng tâm đề tài bọn họ nói chuyện, đương nhiên là về trùng tử này, còn một sốchuyện trên tu hành.Nhưng mà trò chuyện một lát, Trương Hàn đột nhiên truyền âm cho Diệp Lạc,khiến Diệp Lạc ngây ngẩn cả người.“Chuyện đó, đại sư huynh, huynh có cảm thấy không, sư đệ sư muội nhập mônsau chúng ta, người sau mạnh hơn người trước, người sau khoa trương hơnngười trước không?”Trương Hàn truyền âm như vậy, điều này khiến cho Diệp Lạc cảm thấy kỳ lạliếc Trương Hàn một cái, lại nhìn đám người đang thoải mái nói chuyện, truyềnâm với Trương Hàn.“Những lời này của đệ là có ý gì?”Diệp Lạc truyền âm hỏi.“Đám sư đệ sư muội nhập môn sau, Tô Hề thì không nói, mộc ngẫu khôi lỗinhất đạo, quỷ dị không chịu được, lão lục kia, đủ loại khí thần bí không chịuđược, thất sư muội bát sư đệ tạm không nói…”“Cửu sư muội một tay âm thuật, quỷ thần khó lường, mộng cảnh của thập sưmuội lại càng khoa trương, thậm chí ta hoài nghi, có lẽ trùng tử kia là sư đệhoặc sư muội thứ 11 của chúng ta đấy. Sư đệ sư muội sau chúng ta khoa trươngnhư vậy, đại sư huynh không có gì muốn nói ư?”Trương Hàn truyền âm hỏi.“Khoa trương sao? Không khoa trương đâu, các ngươi cho dù cùng tiến lên,cũng không đánh được ta.”Diệp Lạc mỉm cười truyền âm trả lời.“Chuyện này…”Trương Hàn bị những lời này làm cho nghẹn họng.Hắn ta rất muốn phản bác lời của Diệp Lạc, nhưng nghĩ lại, hình như lời nói củavị đại sư huynh này rất chính xác.Đám đệ tử bọn họ cộng lại, đúng là không đánh lại.Có lẽ đám đồng môn nhập môn sau như Tử Tô, Tư Nhạc, có khả năng bẻ cổ tayvới Diệp Lạc.Nhưng đám người vào cửa sớm như bọn họ, tuyệt đối không có khả năng thắngDiệp Lạc.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vào cửa sớm này, là chỉ hắn ta và Tô CànNguyên mà thôi.Trương Hàn trầm tư rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu tiếp tục truyền âm với DiệpLạc.“Nhưng mà đại sư huynh, nếu huynh cùng cảnh giới với đám sư đệ sư muội,huynh còn nắm chắc địch nổi bọn họ sao?”Trương Hàn lại hỏi một câu.“Đệ…”“Cùng cảnh giới, ta chưa chắc thắng được đám sư đệ sư muội đó, nhưng đệ vàCàn Nguyên, tới 100 người, ta cũng có thể đánh thắng, cho nên lão nhị, rốt cuộcđệ muốn nói gì?”Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn chằm chằm Trương Hàn.Trương Hàn: “?”Vì sao mọi người không thể cùng một mặt trận, nói lão tam mới là cùi bắp nhất.Vì sao còn kéo ta, đánh một trăm ta, ta không có sĩ diện ư?Trương Hàn muốn bùng nổ.Nhưng mà nghĩ tới người trước mắt là đại sư huynh của hắn ta.Hắn ta nhịn.“Đại sư huynh, huynh đây là…”Trương Hàn vô cùng miễn cưỡng lộ ra tươi cười, truyền âm nói tường tận vớiDiệp Lạc.Nói một cách đơn giản, hắn ta cảm thấy hắn ta quá ngốc.Phải tăng cấp đạo của mình, nhưng không biết nên tăng cấp kiểu gì, cho nênmuốn mê hoặc Diệp Lạc, đến lúc đó lôi kéo Tô Càn Nguyên, cùng đi tìm sư tôn,xem có thể tăng cấp hay không.“Chỉ việc này sao?”Diệp Lạc nhíu mày, truyền âm trêu chọc.“Đại sư huynh, huynh nghĩ lại xem, hiện giờ đạo của huynh mạnh như vậy, nếucó thể tăng phương diện đạo tiếp, nói không chừng thực sự có thể lấy Đại Thừachiến tán tiên?”Trương Hàn vẫn mê man như cũ.“Được rồi được rồi, đừng cằn nhằn nữa, cùng trở về đi, trở về tông môn nhìnxem, xem sư tôn có ở trong tông không.”Diệp Lạc xua tay, hắn ta nhìn về phía Vô Đạo Tông, đôi mắt lóe sáng.Thực ra đối với hắn ta mà nói, đạo có thể tăng hay không cũng đâu quan trọnglắm.Chưa xuất hiện nhân vật cấp tiên, hắn ta là người mạnh nhất, thiên hạ vô địch.Hắn ta để ý, là đệ tử của hắn ta không có một ai thành tài.Tông môn không có người kế tục.Nếu trở về Vô Đạo Tông mà nói, có lẽ hắn ta có thể dẫn một đệ tử đi cho sư tônnhìn xem, nhờ sư tôn giúp chỉ đạo một chút.[Chưa xong còn tiếp.]

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ngao Ngự vội vàng nhận lấy kiếm khí ánh sáng kia, vô cùng cảm ơn đám DiệpLạc.Cảm ơn một lúc lâu, hắn ta mới khởi hành rời đi, quay về Vô Đạo Tông.Đám đệ tử của Vô Đạo Tông cũng nhao nhao rời đi, quay trở về đại châu củamỗi người.Bọn họ đều là tông chủ một phương hoặc là Yêu Vương một phương, công việcbận rộn, cho dù rảnh rỗi, cũng cần bế quan tu luyện, không có thời gian rảnhkhác.Một lát sau, nơi này chỉ còn Diệp Lạc và Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, ĐạmĐài Lạc Tuyết, Tư Nhạc, Tử Tô.Thiên Địa đại châu của bốn người trong sáu người ở cùng một chỗ.Mà Tư Nhạc thì ở Thái Nhất Kiếm Tông, Tử Tô thì vì nỗ lực đánh bại DiệpLạc, cũng đợi ở Thái Nhất Kiếm Tông.Có thể cùng trở về, đương nhiên là bọn họ lựa chọn cùng trở về.Sáu người không bảo Diệp Lạc dùng thứ gì di chuyển bọn họ, mà lựa chọnchậm rãi bay, vừa bay vừa nói chuyện.Trọng tâm đề tài bọn họ nói chuyện, đương nhiên là về trùng tử này, còn một sốchuyện trên tu hành.Nhưng mà trò chuyện một lát, Trương Hàn đột nhiên truyền âm cho Diệp Lạc,khiến Diệp Lạc ngây ngẩn cả người.“Chuyện đó, đại sư huynh, huynh có cảm thấy không, sư đệ sư muội nhập mônsau chúng ta, người sau mạnh hơn người trước, người sau khoa trương hơnngười trước không?”Trương Hàn truyền âm như vậy, điều này khiến cho Diệp Lạc cảm thấy kỳ lạliếc Trương Hàn một cái, lại nhìn đám người đang thoải mái nói chuyện, truyềnâm với Trương Hàn.“Những lời này của đệ là có ý gì?”Diệp Lạc truyền âm hỏi.“Đám sư đệ sư muội nhập môn sau, Tô Hề thì không nói, mộc ngẫu khôi lỗinhất đạo, quỷ dị không chịu được, lão lục kia, đủ loại khí thần bí không chịuđược, thất sư muội bát sư đệ tạm không nói…”“Cửu sư muội một tay âm thuật, quỷ thần khó lường, mộng cảnh của thập sưmuội lại càng khoa trương, thậm chí ta hoài nghi, có lẽ trùng tử kia là sư đệhoặc sư muội thứ 11 của chúng ta đấy. Sư đệ sư muội sau chúng ta khoa trươngnhư vậy, đại sư huynh không có gì muốn nói ư?”Trương Hàn truyền âm hỏi.“Khoa trương sao? Không khoa trương đâu, các ngươi cho dù cùng tiến lên,cũng không đánh được ta.”Diệp Lạc mỉm cười truyền âm trả lời.“Chuyện này…”Trương Hàn bị những lời này làm cho nghẹn họng.Hắn ta rất muốn phản bác lời của Diệp Lạc, nhưng nghĩ lại, hình như lời nói củavị đại sư huynh này rất chính xác.Đám đệ tử bọn họ cộng lại, đúng là không đánh lại.Có lẽ đám đồng môn nhập môn sau như Tử Tô, Tư Nhạc, có khả năng bẻ cổ tayvới Diệp Lạc.Nhưng đám người vào cửa sớm như bọn họ, tuyệt đối không có khả năng thắngDiệp Lạc.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vào cửa sớm này, là chỉ hắn ta và Tô CànNguyên mà thôi.Trương Hàn trầm tư rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu tiếp tục truyền âm với DiệpLạc.“Nhưng mà đại sư huynh, nếu huynh cùng cảnh giới với đám sư đệ sư muội,huynh còn nắm chắc địch nổi bọn họ sao?”Trương Hàn lại hỏi một câu.“Đệ…”“Cùng cảnh giới, ta chưa chắc thắng được đám sư đệ sư muội đó, nhưng đệ vàCàn Nguyên, tới 100 người, ta cũng có thể đánh thắng, cho nên lão nhị, rốt cuộcđệ muốn nói gì?”Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn chằm chằm Trương Hàn.Trương Hàn: “?”Vì sao mọi người không thể cùng một mặt trận, nói lão tam mới là cùi bắp nhất.Vì sao còn kéo ta, đánh một trăm ta, ta không có sĩ diện ư?Trương Hàn muốn bùng nổ.Nhưng mà nghĩ tới người trước mắt là đại sư huynh của hắn ta.Hắn ta nhịn.“Đại sư huynh, huynh đây là…”Trương Hàn vô cùng miễn cưỡng lộ ra tươi cười, truyền âm nói tường tận vớiDiệp Lạc.Nói một cách đơn giản, hắn ta cảm thấy hắn ta quá ngốc.Phải tăng cấp đạo của mình, nhưng không biết nên tăng cấp kiểu gì, cho nênmuốn mê hoặc Diệp Lạc, đến lúc đó lôi kéo Tô Càn Nguyên, cùng đi tìm sư tôn,xem có thể tăng cấp hay không.“Chỉ việc này sao?”Diệp Lạc nhíu mày, truyền âm trêu chọc.“Đại sư huynh, huynh nghĩ lại xem, hiện giờ đạo của huynh mạnh như vậy, nếucó thể tăng phương diện đạo tiếp, nói không chừng thực sự có thể lấy Đại Thừachiến tán tiên?”Trương Hàn vẫn mê man như cũ.“Được rồi được rồi, đừng cằn nhằn nữa, cùng trở về đi, trở về tông môn nhìnxem, xem sư tôn có ở trong tông không.”Diệp Lạc xua tay, hắn ta nhìn về phía Vô Đạo Tông, đôi mắt lóe sáng.Thực ra đối với hắn ta mà nói, đạo có thể tăng hay không cũng đâu quan trọnglắm.Chưa xuất hiện nhân vật cấp tiên, hắn ta là người mạnh nhất, thiên hạ vô địch.Hắn ta để ý, là đệ tử của hắn ta không có một ai thành tài.Tông môn không có người kế tục.Nếu trở về Vô Đạo Tông mà nói, có lẽ hắn ta có thể dẫn một đệ tử đi cho sư tônnhìn xem, nhờ sư tôn giúp chỉ đạo một chút.[Chưa xong còn tiếp.]

Chương 723: Tăng cấp đạo