Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 732: Một đợt cất cánh
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sở Duyên vẫn nhớ rõ, hắn không thể dùng miệng dạy đồ đệ.Đệ tử trùng tử hóa hình này, hắn không được dùng miệng dạy bảo.Lúc trước vốn định dùng miệng dạy bảo trùng tử này thử xem, nhìn xem chuyệnnày là tại ai.Nhưng mà thay đổi kế hoạch lớn hơn nữa, Sở Duyên không muốn lại dùngmiệng dạy trùng tử này.Hắn không có nhiều thời gian lăn qua lăn lại như thế, hắn phải dành thời giantới học viện Hạo Nhiên.“Vâng, sư tôn.”Người phụ nữ tên “Ngải Tình” không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu.Ngao Ngự ở bên cạnh nghe thấy thế, không nói gì.Theo ý hắn ta, Ngải Tình này đâu cần dạy bảo làm gì?Nhìn thứ gì một lần là học được, đùa giỡn một lần là biết.Còn có tính thích ứng, tính học tập cường đại kia, như vậy còn cần dạy bảo sao?Nhưng mà Ngao Ngự nhiều chuyện, ngay sau đó muốn mở miệng, giảng giải vềchiến tích của Ngải Tình một lát.Nhưng không đợi Ngao Ngự mở miệng, chỉ thấy ở phía xa có mấy lưu quangbay tới.Mấy lưu quang này dễ dàng xuyên qua mây mù bên ngoài núi Thiên Vụ, trựctiếp bay lên trên núi.Năng lực phát hiện của Sở Duyên không thấp, chỉ trong nháy mắt đã cảm nhậnđược mấy lưu quang kia, dùng trạng thái vô địch thêm vào mắt, lập tức nhìnthấu mấy lưu quang kia.Mấy lưu quang kia không phải là mấy đệ tử của hắn sao?Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết, còn có Tư Nhạc,Tử Tô.Ồ… Còn có một người không quen biết theo sau.Vậy mà Tử Tô cũng ở trong đội ngũ này, chuyện này khiến Sở Duyên hơi ngạcnhiên vui mừng.Đệ tử này không biết chạy đi đâu, hắn còn đang rất ảo não.Vậy mà bây giờ trở về, chẳng lẽ là đám Diệp Lạc tìm trở về?Sở Duyên nhìn thoáng qua Ngải Tình và Ngao Ngự, xua tay, bảo hai bọn họ đivề trong tông trước.Hắn thì tự mình đứng ở sơn môn, lẳng lặng đợi đám Diệp Lạc đến.…Một lúc lâu sau, đám Diệp Lạc đi tới sơn môn.Bọn họ mới đến sơn môn của tông môn, thì gặp Sở Duyên đang đợi ở đây.Khi bọn họ thấy Sở Duyên, trong mắt đều hiện lên vui mừng sợ hãi.Bọn họ lo lắng chính là, trở về tông môn không có sư tôn.Chuyện bọn họ muốn làm, đều cần sư tôn giúp đỡ.Nếu sư tôn không ở đây, bọn họ sẽ đau đầu.Mà lúc này sư tôn ở đây, vậy thì tốt rồi.“Đám đệ tử, tham kiến sư tôn!”Đám Diệp Lạc hành đại lễ.Đối mặt với Sở Duyên, bọn họ không dám không hành đại lễ.Một người trẻ tuổi sau lưng Diệp Lạc thấy thế, ngây ngẩn cả người, sau đó vộivàng quỳ trên đất.“Miễn lễ đi, Tử Tô, ngươi đi đâu thế?”Sở Duyên nhíu mày, nhìn về phía đệ tử Tử Tô không an phận.Tử Tô ở bên ngoài vẫn vô cùng mộc mạc tự nhiên, gần như là thu liễm tất cảphong mang.Khắc sâu chấp hành chiến lược “lặng lẽ mạnh dần”.“Sư tôn, ta đi tìm đại sư huynh.”Tử Tô đối mặt với Sở Duyên, không dám có bất cứ liều lĩnh gì, ngoan ngoãnquỳ trên đất.“Tìm đại sư huynh của ngươi? Ngươi biết giới tu hành bên ngoài, nguy hiểm cỡnào không? Khắp nơi đều có nguy hiểm, sao ngươi dám ra ngoài một mình?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, nói những lời như vậy.Những lời này vừa nói ra, chỗ sơn môn yên tĩnh trở lại.Vẻ mặt đám Diệp Lạc trở nên hơi kỳ lạ.Giới tu hành bên ngoài nguy hiểm cỡ nào? Khắp nơi đều nguy hiểm sao?Đây là đang nói đùa à?Tử Tô có chiến lực cấp bậc gì? Sao bọn họ không biết.Thế giới mộng cảnh, vô cùng quỷ dị.Bọn họ đánh nhau, ngoại trừ Diệp Lạc ra, những người khác thậm chí có thểnói, khó phân thắng bại.Loại sức chiến đấu cấp bậc này, còn nói bên ngoài có nguy hiểm sao?Nếu Tử Tô ra ngoài, e rằng nguy hiểm là những người khác mới đúng.Với sức chiến đấu của Tử Tô, nếu thực sự gây chuyện ở bên ngoài, vậy thìkhông giống như Tô Hề, khống chế người khác, dùng sợi dây vận mệnh khơimào đại chiến, mà khiến mọi người cùng rơi vào thế giới mộng cảnh.Khắp nơi thực sự phân không rõ mộng cảnh hay là thế giới chân thực.“Sư tôn, ta đã rõ, sau này ta sẽ không ra ngoài một mình nữa.”Tử Tô không có ý phản bác, mà nhu thuận gật đầu.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên mới hài lòng gật đầu.Bên Tử Tô coi như ổn thỏa, bên Ngải Tình cũng đã ổn thỏa, bên Xi Già lại càngổn thỏa.Không phải là ổn định rồi ư?Một đợt cất cánh!…Núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn của Vô Đạo Tông.Sở Duyên xử lý chuyện của Tử Tô xong, thì bảo Tử Tô trở về trong tông.Tư Nhạc cũng đi theo Tử Tô trở về trong tông, bảo là muốn về xem.Sau khi tận mắt nhìn thấy Tử Tô và Tư Nhạc trở về tông, Sở Duyên mới dờimắt nhìn đám Diệp Lạc.Hắn nhìn thoáng qua người xa lạ phía sau Diệp Lạc, sau đó mở miệng.“Lạc Nhi, Hàn Nhi, còn các ngươi nữa, có công hộ tống Tử Tô trở về, nhưngcác ngươi không phải vì hộ tống Tử Tô mới trở về đúng không?”Sở Duyên thông minh đã nhận ra được không thích hợp.Nếu thực sự là hộ tống Tử Tô trở về, một người là được, đâu cần nhiều ngườinhư thế.Hắn nhớ rõ… Đám đệ tử này đều là cảnh giới Độ Kiếp.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sở Duyên vẫn nhớ rõ, hắn không thể dùng miệng dạy đồ đệ.Đệ tử trùng tử hóa hình này, hắn không được dùng miệng dạy bảo.Lúc trước vốn định dùng miệng dạy bảo trùng tử này thử xem, nhìn xem chuyệnnày là tại ai.Nhưng mà thay đổi kế hoạch lớn hơn nữa, Sở Duyên không muốn lại dùngmiệng dạy trùng tử này.Hắn không có nhiều thời gian lăn qua lăn lại như thế, hắn phải dành thời giantới học viện Hạo Nhiên.“Vâng, sư tôn.”Người phụ nữ tên “Ngải Tình” không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu.Ngao Ngự ở bên cạnh nghe thấy thế, không nói gì.Theo ý hắn ta, Ngải Tình này đâu cần dạy bảo làm gì?Nhìn thứ gì một lần là học được, đùa giỡn một lần là biết.Còn có tính thích ứng, tính học tập cường đại kia, như vậy còn cần dạy bảo sao?Nhưng mà Ngao Ngự nhiều chuyện, ngay sau đó muốn mở miệng, giảng giải vềchiến tích của Ngải Tình một lát.Nhưng không đợi Ngao Ngự mở miệng, chỉ thấy ở phía xa có mấy lưu quangbay tới.Mấy lưu quang này dễ dàng xuyên qua mây mù bên ngoài núi Thiên Vụ, trựctiếp bay lên trên núi.Năng lực phát hiện của Sở Duyên không thấp, chỉ trong nháy mắt đã cảm nhậnđược mấy lưu quang kia, dùng trạng thái vô địch thêm vào mắt, lập tức nhìnthấu mấy lưu quang kia.Mấy lưu quang kia không phải là mấy đệ tử của hắn sao?Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết, còn có Tư Nhạc,Tử Tô.Ồ… Còn có một người không quen biết theo sau.Vậy mà Tử Tô cũng ở trong đội ngũ này, chuyện này khiến Sở Duyên hơi ngạcnhiên vui mừng.Đệ tử này không biết chạy đi đâu, hắn còn đang rất ảo não.Vậy mà bây giờ trở về, chẳng lẽ là đám Diệp Lạc tìm trở về?Sở Duyên nhìn thoáng qua Ngải Tình và Ngao Ngự, xua tay, bảo hai bọn họ đivề trong tông trước.Hắn thì tự mình đứng ở sơn môn, lẳng lặng đợi đám Diệp Lạc đến.…Một lúc lâu sau, đám Diệp Lạc đi tới sơn môn.Bọn họ mới đến sơn môn của tông môn, thì gặp Sở Duyên đang đợi ở đây.Khi bọn họ thấy Sở Duyên, trong mắt đều hiện lên vui mừng sợ hãi.Bọn họ lo lắng chính là, trở về tông môn không có sư tôn.Chuyện bọn họ muốn làm, đều cần sư tôn giúp đỡ.Nếu sư tôn không ở đây, bọn họ sẽ đau đầu.Mà lúc này sư tôn ở đây, vậy thì tốt rồi.“Đám đệ tử, tham kiến sư tôn!”Đám Diệp Lạc hành đại lễ.Đối mặt với Sở Duyên, bọn họ không dám không hành đại lễ.Một người trẻ tuổi sau lưng Diệp Lạc thấy thế, ngây ngẩn cả người, sau đó vộivàng quỳ trên đất.“Miễn lễ đi, Tử Tô, ngươi đi đâu thế?”Sở Duyên nhíu mày, nhìn về phía đệ tử Tử Tô không an phận.Tử Tô ở bên ngoài vẫn vô cùng mộc mạc tự nhiên, gần như là thu liễm tất cảphong mang.Khắc sâu chấp hành chiến lược “lặng lẽ mạnh dần”.“Sư tôn, ta đi tìm đại sư huynh.”Tử Tô đối mặt với Sở Duyên, không dám có bất cứ liều lĩnh gì, ngoan ngoãnquỳ trên đất.“Tìm đại sư huynh của ngươi? Ngươi biết giới tu hành bên ngoài, nguy hiểm cỡnào không? Khắp nơi đều có nguy hiểm, sao ngươi dám ra ngoài một mình?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, nói những lời như vậy.Những lời này vừa nói ra, chỗ sơn môn yên tĩnh trở lại.Vẻ mặt đám Diệp Lạc trở nên hơi kỳ lạ.Giới tu hành bên ngoài nguy hiểm cỡ nào? Khắp nơi đều nguy hiểm sao?Đây là đang nói đùa à?Tử Tô có chiến lực cấp bậc gì? Sao bọn họ không biết.Thế giới mộng cảnh, vô cùng quỷ dị.Bọn họ đánh nhau, ngoại trừ Diệp Lạc ra, những người khác thậm chí có thểnói, khó phân thắng bại.Loại sức chiến đấu cấp bậc này, còn nói bên ngoài có nguy hiểm sao?Nếu Tử Tô ra ngoài, e rằng nguy hiểm là những người khác mới đúng.Với sức chiến đấu của Tử Tô, nếu thực sự gây chuyện ở bên ngoài, vậy thìkhông giống như Tô Hề, khống chế người khác, dùng sợi dây vận mệnh khơimào đại chiến, mà khiến mọi người cùng rơi vào thế giới mộng cảnh.Khắp nơi thực sự phân không rõ mộng cảnh hay là thế giới chân thực.“Sư tôn, ta đã rõ, sau này ta sẽ không ra ngoài một mình nữa.”Tử Tô không có ý phản bác, mà nhu thuận gật đầu.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên mới hài lòng gật đầu.Bên Tử Tô coi như ổn thỏa, bên Ngải Tình cũng đã ổn thỏa, bên Xi Già lại càngổn thỏa.Không phải là ổn định rồi ư?Một đợt cất cánh!…Núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn của Vô Đạo Tông.Sở Duyên xử lý chuyện của Tử Tô xong, thì bảo Tử Tô trở về trong tông.Tư Nhạc cũng đi theo Tử Tô trở về trong tông, bảo là muốn về xem.Sau khi tận mắt nhìn thấy Tử Tô và Tư Nhạc trở về tông, Sở Duyên mới dờimắt nhìn đám Diệp Lạc.Hắn nhìn thoáng qua người xa lạ phía sau Diệp Lạc, sau đó mở miệng.“Lạc Nhi, Hàn Nhi, còn các ngươi nữa, có công hộ tống Tử Tô trở về, nhưngcác ngươi không phải vì hộ tống Tử Tô mới trở về đúng không?”Sở Duyên thông minh đã nhận ra được không thích hợp.Nếu thực sự là hộ tống Tử Tô trở về, một người là được, đâu cần nhiều ngườinhư thế.Hắn nhớ rõ… Đám đệ tử này đều là cảnh giới Độ Kiếp.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sở Duyên vẫn nhớ rõ, hắn không thể dùng miệng dạy đồ đệ.Đệ tử trùng tử hóa hình này, hắn không được dùng miệng dạy bảo.Lúc trước vốn định dùng miệng dạy bảo trùng tử này thử xem, nhìn xem chuyệnnày là tại ai.Nhưng mà thay đổi kế hoạch lớn hơn nữa, Sở Duyên không muốn lại dùngmiệng dạy trùng tử này.Hắn không có nhiều thời gian lăn qua lăn lại như thế, hắn phải dành thời giantới học viện Hạo Nhiên.“Vâng, sư tôn.”Người phụ nữ tên “Ngải Tình” không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu.Ngao Ngự ở bên cạnh nghe thấy thế, không nói gì.Theo ý hắn ta, Ngải Tình này đâu cần dạy bảo làm gì?Nhìn thứ gì một lần là học được, đùa giỡn một lần là biết.Còn có tính thích ứng, tính học tập cường đại kia, như vậy còn cần dạy bảo sao?Nhưng mà Ngao Ngự nhiều chuyện, ngay sau đó muốn mở miệng, giảng giải vềchiến tích của Ngải Tình một lát.Nhưng không đợi Ngao Ngự mở miệng, chỉ thấy ở phía xa có mấy lưu quangbay tới.Mấy lưu quang này dễ dàng xuyên qua mây mù bên ngoài núi Thiên Vụ, trựctiếp bay lên trên núi.Năng lực phát hiện của Sở Duyên không thấp, chỉ trong nháy mắt đã cảm nhậnđược mấy lưu quang kia, dùng trạng thái vô địch thêm vào mắt, lập tức nhìnthấu mấy lưu quang kia.Mấy lưu quang kia không phải là mấy đệ tử của hắn sao?Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết, còn có Tư Nhạc,Tử Tô.Ồ… Còn có một người không quen biết theo sau.Vậy mà Tử Tô cũng ở trong đội ngũ này, chuyện này khiến Sở Duyên hơi ngạcnhiên vui mừng.Đệ tử này không biết chạy đi đâu, hắn còn đang rất ảo não.Vậy mà bây giờ trở về, chẳng lẽ là đám Diệp Lạc tìm trở về?Sở Duyên nhìn thoáng qua Ngải Tình và Ngao Ngự, xua tay, bảo hai bọn họ đivề trong tông trước.Hắn thì tự mình đứng ở sơn môn, lẳng lặng đợi đám Diệp Lạc đến.…Một lúc lâu sau, đám Diệp Lạc đi tới sơn môn.Bọn họ mới đến sơn môn của tông môn, thì gặp Sở Duyên đang đợi ở đây.Khi bọn họ thấy Sở Duyên, trong mắt đều hiện lên vui mừng sợ hãi.Bọn họ lo lắng chính là, trở về tông môn không có sư tôn.Chuyện bọn họ muốn làm, đều cần sư tôn giúp đỡ.Nếu sư tôn không ở đây, bọn họ sẽ đau đầu.Mà lúc này sư tôn ở đây, vậy thì tốt rồi.“Đám đệ tử, tham kiến sư tôn!”Đám Diệp Lạc hành đại lễ.Đối mặt với Sở Duyên, bọn họ không dám không hành đại lễ.Một người trẻ tuổi sau lưng Diệp Lạc thấy thế, ngây ngẩn cả người, sau đó vộivàng quỳ trên đất.“Miễn lễ đi, Tử Tô, ngươi đi đâu thế?”Sở Duyên nhíu mày, nhìn về phía đệ tử Tử Tô không an phận.Tử Tô ở bên ngoài vẫn vô cùng mộc mạc tự nhiên, gần như là thu liễm tất cảphong mang.Khắc sâu chấp hành chiến lược “lặng lẽ mạnh dần”.“Sư tôn, ta đi tìm đại sư huynh.”Tử Tô đối mặt với Sở Duyên, không dám có bất cứ liều lĩnh gì, ngoan ngoãnquỳ trên đất.“Tìm đại sư huynh của ngươi? Ngươi biết giới tu hành bên ngoài, nguy hiểm cỡnào không? Khắp nơi đều có nguy hiểm, sao ngươi dám ra ngoài một mình?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, nói những lời như vậy.Những lời này vừa nói ra, chỗ sơn môn yên tĩnh trở lại.Vẻ mặt đám Diệp Lạc trở nên hơi kỳ lạ.Giới tu hành bên ngoài nguy hiểm cỡ nào? Khắp nơi đều nguy hiểm sao?Đây là đang nói đùa à?Tử Tô có chiến lực cấp bậc gì? Sao bọn họ không biết.Thế giới mộng cảnh, vô cùng quỷ dị.Bọn họ đánh nhau, ngoại trừ Diệp Lạc ra, những người khác thậm chí có thểnói, khó phân thắng bại.Loại sức chiến đấu cấp bậc này, còn nói bên ngoài có nguy hiểm sao?Nếu Tử Tô ra ngoài, e rằng nguy hiểm là những người khác mới đúng.Với sức chiến đấu của Tử Tô, nếu thực sự gây chuyện ở bên ngoài, vậy thìkhông giống như Tô Hề, khống chế người khác, dùng sợi dây vận mệnh khơimào đại chiến, mà khiến mọi người cùng rơi vào thế giới mộng cảnh.Khắp nơi thực sự phân không rõ mộng cảnh hay là thế giới chân thực.“Sư tôn, ta đã rõ, sau này ta sẽ không ra ngoài một mình nữa.”Tử Tô không có ý phản bác, mà nhu thuận gật đầu.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên mới hài lòng gật đầu.Bên Tử Tô coi như ổn thỏa, bên Ngải Tình cũng đã ổn thỏa, bên Xi Già lại càngổn thỏa.Không phải là ổn định rồi ư?Một đợt cất cánh!…Núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn của Vô Đạo Tông.Sở Duyên xử lý chuyện của Tử Tô xong, thì bảo Tử Tô trở về trong tông.Tư Nhạc cũng đi theo Tử Tô trở về trong tông, bảo là muốn về xem.Sau khi tận mắt nhìn thấy Tử Tô và Tư Nhạc trở về tông, Sở Duyên mới dờimắt nhìn đám Diệp Lạc.Hắn nhìn thoáng qua người xa lạ phía sau Diệp Lạc, sau đó mở miệng.“Lạc Nhi, Hàn Nhi, còn các ngươi nữa, có công hộ tống Tử Tô trở về, nhưngcác ngươi không phải vì hộ tống Tử Tô mới trở về đúng không?”Sở Duyên thông minh đã nhận ra được không thích hợp.Nếu thực sự là hộ tống Tử Tô trở về, một người là được, đâu cần nhiều ngườinhư thế.Hắn nhớ rõ… Đám đệ tử này đều là cảnh giới Độ Kiếp.