Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 734: Đế Vô Sinh 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Chẳng lẽ những người này, thực sự tới hỏi hắn sao?Nhưng hắn đâu biết những chuyện này?Trong lòng Sở Duyên vô cùng hoang mang.Chẳng lẽ…Những người này là lúc trước hắn nói lung tung kiếm đạo gì đó, đại đạo gì đó,đều trở thành sự thật.Hơn nữa cho tới bây giờ, vẫn luôn cảm thấy đó là thật?Những người này chưa từng hoài nghi bao giờ?“Tu hành chi đạo mà các ngươi nói, có phải là tu luyện chi đạo vi sư từng dạybảo các ngươi hay không?”Sở Duyên mở miệng dò hỏi.“Ừm, sư tôn, kiếm đạo mà ngươi từng dạy bảo ta, đến bây giờ ta vẫn còn nhớrõ.”Diệp Lạc gật đầu, trả lời một câu.“Sư tôn, ta nhớ rõ, ngươi từng nói với ta về trận pháp chi đạo, trận pháp là chết,đạo là sống, những lời này ta vẫn luôn nhớ kỹ.”“Nhưng mà sư tôn, trận pháp nhất đạo này của ta… Có chút quá yếu…”Trương Hàn mở miệng nói.Đối với trận pháp nhất đạo của mình cảm thấy nhỏ yếu.Cùng lúc này, hắn ta cảm nhận được sâu nhất.Thực sự là đối với bên ngoài, hắn ta có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.Nhưng giữa đệ tử Vô Đạo Tông với nhau, hắn ta người nào cũng không đánhlại, trận pháp người nào cũng có thể coi như không có.Cần tăng nhất, chính là hắn ta.Mà Sở Duyên ở bên cạnh nghe thấy những lời này thì rơi vào trầm tư.Mấy chuyện này, hình như đều là hắn từng lừa gạt đám đệ tử này.Hiện giờ đám đệ tử này tới đây hỏi hắn, có thể tăng những thứ lừa gạt haykhông?Đây là đang nói đùa ư?Chẳng lẽ hắn còn có thể đổi mới những lời từng nói, lấy ra tiếp tục lừa gạt haysao?…Trước sơn môn của Vô Đạo Tông, Sở Duyên đang trầm tư, không biết nên trảlời đám đệ tử này thế nào.Tâm trạng của Diệp Lạc và các đệ tử đều rất không yên lòng.Bọn họ lo lắng, sư tôn nhà mình có cảm thấy bọn họ đang ghét bỏ đạo mà sưtôn dạy quá yếu hay không.Bởi vì quá yếu, cho nên mới tìm sư tôn, hỏi có thể tăng đạo hay không.Hoặc là sư tôn cảm thấy, bọn họ thấy sư tôn thiên vị đồng môn nhập môn, màdạy bọn họ đạo yếu như thế.Tóm lại, có thể mơ mộng, gần như đều được đám người này mơ mộng một lần.Còn thiếu chưa mơ mộng ra, sư tôn giận dữ, tát bọn họ chết ngay tại chỗ.Nhưng mà đám Diệp Lạc không biết rằng, Sở Duyên đang trầm tư, là rốt cuộccó nên lừa gạt đám đệ tử này tiếp, cho những đệ tử này lừa gạt mới hay không?Nhưng lúc này đám đệ tử đã không giống ngày xưa.Đã không còn là cùi bắp ngày xưa có thể tùy ý lừa gạt.Nếu hắn lừa gạt, có bị nhận ra ngay tại chỗ không?Nếu như bị nhận ra, xấu hổ bao nhiêu, chẳng phải mặt già này của hắn sẽ mấtsạch sao?Nhưng nghĩ như vậy cũng không đúng lắm.Hắn có trạng thái vô địch trong người, cho dù đám đệ tử này không tin, nhưngquả đấm của hắn cũng rất lớn mà.To bằng nắm tay nói ngay lý.Nói như vậy, hắn vẫn có thể lừa gạt cái mới.Nói đi nói lại, hắn nên lừa gạt thế nào đây.Đây là một trọng điểm.Sở Duyên hơi nhíu mày, một lúc lâu sau, hắn mới nhìn đám Diệp Lạc, chậm rãimở miệng.“Các ngươi đều muốn tăng đạo sao? Lạc Nhi, Hàn Nhi, còn có Càn Nguyên,Lạc Tuyết, các ngươi đều muốn à?”Sở Duyên dò hỏi.“Đúng vậy sư tôn.”Đám Diệp Lạc đều trả lời.“Vậy thì từng bước đi, các ngươi người nào tới trước?”Sở Duyên thản nhiên hỏi.Những lời này vừa nói ra, trên mặt đám Diệp Lạc đều lộ vẻ vui sướng.Ngay cả Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn luôn hờ hững cũng hơi vui sướng.Có thể trở nên mạnh hơn, chuyện này có người nào không vui.Bọn họ nhanh chóng liếc nhau một cái, cuối cùng xác định, do Diệp Lạc tớitrước.Dựa theo bối phận, Diệp Lạc là đại sư huynh.Dựa theo thực lực, Diệp Lạc cũng là người đứng đầu.Diệp Lạc tới trước, bọn họ không có ý kiến gì.Sau khi quyết định xong, Sở Duyên không lừa gạt trước, mà bảo ngoại trừ DiệpLạc ra, những người khác lên núi trước, từng bước từng bước, xếp theo hàng.Trương Hàn và đệ tử khác, đương nhiên không có bất cứ ý kiến gì.Bọn họ đều biết, đạo không thể truyền dễ dàng.Muốn truyền đạo cho đại sư huynh, bọn họ ở lại thì không tốt lắm.Cho nên bọn họ vô cùng nghe lời đi lên núi.…Rất nhanh chỗ sơn môn, chỉ còn lại Sở Duyên và Diệp Lạc.Sở Duyên quay mặt về phía Diệp Lạc, mỉm cười, không nói câu nào, cứ chắphai tay sau lưng, lẳng lặng đứng như vậy.Diệp Lạc cũng nghiêm túc, quay mặt về phía Sở Duyên, trực tiếp quỳ xuống.Một thế hệ chí cường giả, đối mặt với sư tôn nhà mình, không dám có bất cứ viphạm gì.“Sư tôn!”Diệp Lạc cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu.“Không cần đa lễ, Lạc Nhi, ngươi không phải không biết vi sư không thíchnhững lễ nghi này.”“Vi sư lại hỏi ngươi, ngươi đối với đại đạo của ngươi, lý giải ở mức độ nào?”Sở Duyên xoay người, quay lưng về phía Diệp Lạc.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Chẳng lẽ những người này, thực sự tới hỏi hắn sao?Nhưng hắn đâu biết những chuyện này?Trong lòng Sở Duyên vô cùng hoang mang.Chẳng lẽ…Những người này là lúc trước hắn nói lung tung kiếm đạo gì đó, đại đạo gì đó,đều trở thành sự thật.Hơn nữa cho tới bây giờ, vẫn luôn cảm thấy đó là thật?Những người này chưa từng hoài nghi bao giờ?“Tu hành chi đạo mà các ngươi nói, có phải là tu luyện chi đạo vi sư từng dạybảo các ngươi hay không?”Sở Duyên mở miệng dò hỏi.“Ừm, sư tôn, kiếm đạo mà ngươi từng dạy bảo ta, đến bây giờ ta vẫn còn nhớrõ.”Diệp Lạc gật đầu, trả lời một câu.“Sư tôn, ta nhớ rõ, ngươi từng nói với ta về trận pháp chi đạo, trận pháp là chết,đạo là sống, những lời này ta vẫn luôn nhớ kỹ.”“Nhưng mà sư tôn, trận pháp nhất đạo này của ta… Có chút quá yếu…”Trương Hàn mở miệng nói.Đối với trận pháp nhất đạo của mình cảm thấy nhỏ yếu.Cùng lúc này, hắn ta cảm nhận được sâu nhất.Thực sự là đối với bên ngoài, hắn ta có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.Nhưng giữa đệ tử Vô Đạo Tông với nhau, hắn ta người nào cũng không đánhlại, trận pháp người nào cũng có thể coi như không có.Cần tăng nhất, chính là hắn ta.Mà Sở Duyên ở bên cạnh nghe thấy những lời này thì rơi vào trầm tư.Mấy chuyện này, hình như đều là hắn từng lừa gạt đám đệ tử này.Hiện giờ đám đệ tử này tới đây hỏi hắn, có thể tăng những thứ lừa gạt haykhông?Đây là đang nói đùa ư?Chẳng lẽ hắn còn có thể đổi mới những lời từng nói, lấy ra tiếp tục lừa gạt haysao?…Trước sơn môn của Vô Đạo Tông, Sở Duyên đang trầm tư, không biết nên trảlời đám đệ tử này thế nào.Tâm trạng của Diệp Lạc và các đệ tử đều rất không yên lòng.Bọn họ lo lắng, sư tôn nhà mình có cảm thấy bọn họ đang ghét bỏ đạo mà sưtôn dạy quá yếu hay không.Bởi vì quá yếu, cho nên mới tìm sư tôn, hỏi có thể tăng đạo hay không.Hoặc là sư tôn cảm thấy, bọn họ thấy sư tôn thiên vị đồng môn nhập môn, màdạy bọn họ đạo yếu như thế.Tóm lại, có thể mơ mộng, gần như đều được đám người này mơ mộng một lần.Còn thiếu chưa mơ mộng ra, sư tôn giận dữ, tát bọn họ chết ngay tại chỗ.Nhưng mà đám Diệp Lạc không biết rằng, Sở Duyên đang trầm tư, là rốt cuộccó nên lừa gạt đám đệ tử này tiếp, cho những đệ tử này lừa gạt mới hay không?Nhưng lúc này đám đệ tử đã không giống ngày xưa.Đã không còn là cùi bắp ngày xưa có thể tùy ý lừa gạt.Nếu hắn lừa gạt, có bị nhận ra ngay tại chỗ không?Nếu như bị nhận ra, xấu hổ bao nhiêu, chẳng phải mặt già này của hắn sẽ mấtsạch sao?Nhưng nghĩ như vậy cũng không đúng lắm.Hắn có trạng thái vô địch trong người, cho dù đám đệ tử này không tin, nhưngquả đấm của hắn cũng rất lớn mà.To bằng nắm tay nói ngay lý.Nói như vậy, hắn vẫn có thể lừa gạt cái mới.Nói đi nói lại, hắn nên lừa gạt thế nào đây.Đây là một trọng điểm.Sở Duyên hơi nhíu mày, một lúc lâu sau, hắn mới nhìn đám Diệp Lạc, chậm rãimở miệng.“Các ngươi đều muốn tăng đạo sao? Lạc Nhi, Hàn Nhi, còn có Càn Nguyên,Lạc Tuyết, các ngươi đều muốn à?”Sở Duyên dò hỏi.“Đúng vậy sư tôn.”Đám Diệp Lạc đều trả lời.“Vậy thì từng bước đi, các ngươi người nào tới trước?”Sở Duyên thản nhiên hỏi.Những lời này vừa nói ra, trên mặt đám Diệp Lạc đều lộ vẻ vui sướng.Ngay cả Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn luôn hờ hững cũng hơi vui sướng.Có thể trở nên mạnh hơn, chuyện này có người nào không vui.Bọn họ nhanh chóng liếc nhau một cái, cuối cùng xác định, do Diệp Lạc tớitrước.Dựa theo bối phận, Diệp Lạc là đại sư huynh.Dựa theo thực lực, Diệp Lạc cũng là người đứng đầu.Diệp Lạc tới trước, bọn họ không có ý kiến gì.Sau khi quyết định xong, Sở Duyên không lừa gạt trước, mà bảo ngoại trừ DiệpLạc ra, những người khác lên núi trước, từng bước từng bước, xếp theo hàng.Trương Hàn và đệ tử khác, đương nhiên không có bất cứ ý kiến gì.Bọn họ đều biết, đạo không thể truyền dễ dàng.Muốn truyền đạo cho đại sư huynh, bọn họ ở lại thì không tốt lắm.Cho nên bọn họ vô cùng nghe lời đi lên núi.…Rất nhanh chỗ sơn môn, chỉ còn lại Sở Duyên và Diệp Lạc.Sở Duyên quay mặt về phía Diệp Lạc, mỉm cười, không nói câu nào, cứ chắphai tay sau lưng, lẳng lặng đứng như vậy.Diệp Lạc cũng nghiêm túc, quay mặt về phía Sở Duyên, trực tiếp quỳ xuống.Một thế hệ chí cường giả, đối mặt với sư tôn nhà mình, không dám có bất cứ viphạm gì.“Sư tôn!”Diệp Lạc cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu.“Không cần đa lễ, Lạc Nhi, ngươi không phải không biết vi sư không thíchnhững lễ nghi này.”“Vi sư lại hỏi ngươi, ngươi đối với đại đạo của ngươi, lý giải ở mức độ nào?”Sở Duyên xoay người, quay lưng về phía Diệp Lạc.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Chẳng lẽ những người này, thực sự tới hỏi hắn sao?Nhưng hắn đâu biết những chuyện này?Trong lòng Sở Duyên vô cùng hoang mang.Chẳng lẽ…Những người này là lúc trước hắn nói lung tung kiếm đạo gì đó, đại đạo gì đó,đều trở thành sự thật.Hơn nữa cho tới bây giờ, vẫn luôn cảm thấy đó là thật?Những người này chưa từng hoài nghi bao giờ?“Tu hành chi đạo mà các ngươi nói, có phải là tu luyện chi đạo vi sư từng dạybảo các ngươi hay không?”Sở Duyên mở miệng dò hỏi.“Ừm, sư tôn, kiếm đạo mà ngươi từng dạy bảo ta, đến bây giờ ta vẫn còn nhớrõ.”Diệp Lạc gật đầu, trả lời một câu.“Sư tôn, ta nhớ rõ, ngươi từng nói với ta về trận pháp chi đạo, trận pháp là chết,đạo là sống, những lời này ta vẫn luôn nhớ kỹ.”“Nhưng mà sư tôn, trận pháp nhất đạo này của ta… Có chút quá yếu…”Trương Hàn mở miệng nói.Đối với trận pháp nhất đạo của mình cảm thấy nhỏ yếu.Cùng lúc này, hắn ta cảm nhận được sâu nhất.Thực sự là đối với bên ngoài, hắn ta có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.Nhưng giữa đệ tử Vô Đạo Tông với nhau, hắn ta người nào cũng không đánhlại, trận pháp người nào cũng có thể coi như không có.Cần tăng nhất, chính là hắn ta.Mà Sở Duyên ở bên cạnh nghe thấy những lời này thì rơi vào trầm tư.Mấy chuyện này, hình như đều là hắn từng lừa gạt đám đệ tử này.Hiện giờ đám đệ tử này tới đây hỏi hắn, có thể tăng những thứ lừa gạt haykhông?Đây là đang nói đùa ư?Chẳng lẽ hắn còn có thể đổi mới những lời từng nói, lấy ra tiếp tục lừa gạt haysao?…Trước sơn môn của Vô Đạo Tông, Sở Duyên đang trầm tư, không biết nên trảlời đám đệ tử này thế nào.Tâm trạng của Diệp Lạc và các đệ tử đều rất không yên lòng.Bọn họ lo lắng, sư tôn nhà mình có cảm thấy bọn họ đang ghét bỏ đạo mà sưtôn dạy quá yếu hay không.Bởi vì quá yếu, cho nên mới tìm sư tôn, hỏi có thể tăng đạo hay không.Hoặc là sư tôn cảm thấy, bọn họ thấy sư tôn thiên vị đồng môn nhập môn, màdạy bọn họ đạo yếu như thế.Tóm lại, có thể mơ mộng, gần như đều được đám người này mơ mộng một lần.Còn thiếu chưa mơ mộng ra, sư tôn giận dữ, tát bọn họ chết ngay tại chỗ.Nhưng mà đám Diệp Lạc không biết rằng, Sở Duyên đang trầm tư, là rốt cuộccó nên lừa gạt đám đệ tử này tiếp, cho những đệ tử này lừa gạt mới hay không?Nhưng lúc này đám đệ tử đã không giống ngày xưa.Đã không còn là cùi bắp ngày xưa có thể tùy ý lừa gạt.Nếu hắn lừa gạt, có bị nhận ra ngay tại chỗ không?Nếu như bị nhận ra, xấu hổ bao nhiêu, chẳng phải mặt già này của hắn sẽ mấtsạch sao?Nhưng nghĩ như vậy cũng không đúng lắm.Hắn có trạng thái vô địch trong người, cho dù đám đệ tử này không tin, nhưngquả đấm của hắn cũng rất lớn mà.To bằng nắm tay nói ngay lý.Nói như vậy, hắn vẫn có thể lừa gạt cái mới.Nói đi nói lại, hắn nên lừa gạt thế nào đây.Đây là một trọng điểm.Sở Duyên hơi nhíu mày, một lúc lâu sau, hắn mới nhìn đám Diệp Lạc, chậm rãimở miệng.“Các ngươi đều muốn tăng đạo sao? Lạc Nhi, Hàn Nhi, còn có Càn Nguyên,Lạc Tuyết, các ngươi đều muốn à?”Sở Duyên dò hỏi.“Đúng vậy sư tôn.”Đám Diệp Lạc đều trả lời.“Vậy thì từng bước đi, các ngươi người nào tới trước?”Sở Duyên thản nhiên hỏi.Những lời này vừa nói ra, trên mặt đám Diệp Lạc đều lộ vẻ vui sướng.Ngay cả Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn luôn hờ hững cũng hơi vui sướng.Có thể trở nên mạnh hơn, chuyện này có người nào không vui.Bọn họ nhanh chóng liếc nhau một cái, cuối cùng xác định, do Diệp Lạc tớitrước.Dựa theo bối phận, Diệp Lạc là đại sư huynh.Dựa theo thực lực, Diệp Lạc cũng là người đứng đầu.Diệp Lạc tới trước, bọn họ không có ý kiến gì.Sau khi quyết định xong, Sở Duyên không lừa gạt trước, mà bảo ngoại trừ DiệpLạc ra, những người khác lên núi trước, từng bước từng bước, xếp theo hàng.Trương Hàn và đệ tử khác, đương nhiên không có bất cứ ý kiến gì.Bọn họ đều biết, đạo không thể truyền dễ dàng.Muốn truyền đạo cho đại sư huynh, bọn họ ở lại thì không tốt lắm.Cho nên bọn họ vô cùng nghe lời đi lên núi.…Rất nhanh chỗ sơn môn, chỉ còn lại Sở Duyên và Diệp Lạc.Sở Duyên quay mặt về phía Diệp Lạc, mỉm cười, không nói câu nào, cứ chắphai tay sau lưng, lẳng lặng đứng như vậy.Diệp Lạc cũng nghiêm túc, quay mặt về phía Sở Duyên, trực tiếp quỳ xuống.Một thế hệ chí cường giả, đối mặt với sư tôn nhà mình, không dám có bất cứ viphạm gì.“Sư tôn!”Diệp Lạc cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu.“Không cần đa lễ, Lạc Nhi, ngươi không phải không biết vi sư không thíchnhững lễ nghi này.”“Vi sư lại hỏi ngươi, ngươi đối với đại đạo của ngươi, lý giải ở mức độ nào?”Sở Duyên xoay người, quay lưng về phía Diệp Lạc.