Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 739: Bất hủ chi ý

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Các ngươi nói xem, rốt cuộc đại sư huynh đã ngộ ra được gì? Khí tức này cũngquá khủng bố rồi? Ta đều có cảm giác, nếu tới gần một chút, đều bị trảm ngaycả tro cốt cũng không còn.”Trương Hàn có chút sợ hãi nói.Chuyện này không phải do hắn ta không có can đảm, đối mặt với chút bất hủchi ý này, bọn họ giống như đối mặt với tiên nhân di khu kia.Không thể địch lại được!Thậm chí không thể ra tay.Chỉ là khí tức này đã khiến bọn họ hít thở không thông.“Chuyện này ai biết, đại sư huynh nghe sư tôn chỉ điểm xong, trở về vẫn luônngộ như vậy, có lẽ đại sư huynh đã ngộ ra được gì.”Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng nói.“Đúng vậy, ta cũng suy đoán, là đại sư huynh ngộ ra được gì đó, nhưng mà thứngộ ra được, thực sự không phải mạnh bình thường, khí tức này, sợ là chạm tướiTiên Cảnh mà đám Bạch tiền bối nói.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng rất đồng tình nói.Tư Nhạc và Tử Tô ở sau lưng bọn họ đều không mở miệng.Tư Nhạc không cần mấy thứ này, không có cảm giác gì.Tử Tô thì hơi tuyệt vọng, cho nên không mở miệng, nàng từng lập lời thề đánhbại Diệp Lạc.Nhưng tu vi của Diệp Lạc đang dần tăng cao, khiến nàng có chút không nhìnthấy hi vọng.Lúc trước nàng có một chút nắm chắc, dựa vào thế giới mộng cảnh vây khốnDiệp Lạc một lát.Nhưng bây giờ cảm nhận được chút bất hủ chi ý này xong, nàng cảm thấykhông còn khả năng.Cho dù nàng dốc toàn lực dùng thế giới mộng cảnh, cũng không có khả năngthắng Diệp Lạc.Thậm chí bây giờ mà nói, thế giới mộng cảnh của nàng đều không thể tới gầnDiệp Lạc.Thực sự là vì bất hủ chi ý quá khủng bố.“Lão tam, tứ sư muội, các ngươi ngộ ra được mấy phần từ lời sư tôn?”Trương Hàn ở bên cạnh không rảnh chú ý tới Tư Nhạc Tử Tô, đôi mắt hắn tasáng rực nhìn Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.Diệp Lạc đã ngộ ra, chuyện này đại biểu sư tôn chỉ điểm bọn họ, thực sự có thểtăng cấp đạo.Còn trực tiếp tăng cấp tới Tiên Cảnh.Nhưng chính hắn ta, hắn ta không thể ngộ ra được gì.Cho nên hắn ta muốn hỏi Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, xem hai bọnhọ có ngộ ra được gì hay không.“Ta hiểu đại khái sư tôn nói gì, nhưng mà còn chưa hiểu được, có lẽ trở về bếquan một thời gian, có thể suy nghĩ cẩn thận.”Tô Càn Nguyên nhìn về phía Trương Hàn, mở miệng nói.“Ta cũng có thể hiểu đại khái ý của sư tôn, cần một ít thời gian mà thôi.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng hơi gật đầu, nói.Trương Hàn: “?”Các ngươi thực sự đều hiểu sao? Thì ra trong bốn người sư tôn chỉ điểm, chỉ cóta không ngộ được, không ngộ ra được thứ gì?Kẻ ngốc là ta sao?Trương Hàn muốn khóc.Trước đây đám người này coi như không có trận pháp của hắn ta còn chưa tính,vậy mà bây giờ ngay cả phương diện ngộ tính đều nghiền áp.So ngộ tính giữa hai bên, e rằng không cùng một cấp bậc.“Làm sao vậy? Nhị sư huynh, chẳng lẽ huynh không ngộ được gì sao? Nếukhông ngộ được gì, có thể nhân lúc sư tôn vẫn còn đang ở đây, nhanh đi hỏi sưtôn đi.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhắc nhở một chút, nếu không hiểu, có thể đi hỏi sư tôn.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn nhất thời động lòng, muốn hỏi sư tôn.Lúc này hắn ta muốn mở miệng, nói muốn đi tới bên sơn môn hỏi sư tôn.Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, Tô Càn Nguyên đột nhiên đứng dậy, vỗ bảvai Trương Hàn, nhếch miệng cười.“Tứ sư muội, những lời này của muội không đúng rồi, mỗi chúng ta đều đã ngộra, sao nhị sư huynh có thể không ngộ ra được? Nếu nhị sư huynh không ngộđược, thiên phú thấp cỡ nào?”Tô Càn Nguyên cười nói.Trương Hàn nghe thấy thế, chỉ trong nháy mắt gương mặt âm trầm, nhưng hắnta không tiện nói gì thêm, chỉ có thể đứng đó.“Tam sư huynh, không thể nói như vậy, muốn hiểu được lời sư tôn nói, thực sựkhông phải có thiên phú là được, cho dù là người có thiên phú tốt, cũng chưachắc đã hiểu được lời sư tôn nói, đây không phải là chuyện thiên phú có thể giảithích hay không.”Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói.Trương Hàn nghe thấy thế, lập tức muốn gật đầu nói phải, sau đó chửi Tô CànNguyên này một câu.Nhưng Tô Càn Nguyên luôn nhanh hơn hắn ta một bước.“Tứ sư muội, không phải như vậy.”“Lời nói của sư tôn, có lẽ không phải dựa vào thiên phú quyết định, nhưng thiênphú chắc chắn có tác dụng, hơn nữa sư tôn tổng cộng truyền đạo cho bốn người,ba người chúng ta đều đã ngộ ra, sao nhị sư huynh có thể không ngộ ra được?Nếu nhị sư huynh chưa ngộ ra được, vậy thì không thể nói nổi.”Tô Càn Nguyên tiếp tục cười nói.“Điều này cũng đúng.”Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, đồng ý với những lời này của Tô Càn Nguyên.Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn đâu dám nói gì nữa.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Các ngươi nói xem, rốt cuộc đại sư huynh đã ngộ ra được gì? Khí tức này cũngquá khủng bố rồi? Ta đều có cảm giác, nếu tới gần một chút, đều bị trảm ngaycả tro cốt cũng không còn.”Trương Hàn có chút sợ hãi nói.Chuyện này không phải do hắn ta không có can đảm, đối mặt với chút bất hủchi ý này, bọn họ giống như đối mặt với tiên nhân di khu kia.Không thể địch lại được!Thậm chí không thể ra tay.Chỉ là khí tức này đã khiến bọn họ hít thở không thông.“Chuyện này ai biết, đại sư huynh nghe sư tôn chỉ điểm xong, trở về vẫn luônngộ như vậy, có lẽ đại sư huynh đã ngộ ra được gì.”Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng nói.“Đúng vậy, ta cũng suy đoán, là đại sư huynh ngộ ra được gì đó, nhưng mà thứngộ ra được, thực sự không phải mạnh bình thường, khí tức này, sợ là chạm tướiTiên Cảnh mà đám Bạch tiền bối nói.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng rất đồng tình nói.Tư Nhạc và Tử Tô ở sau lưng bọn họ đều không mở miệng.Tư Nhạc không cần mấy thứ này, không có cảm giác gì.Tử Tô thì hơi tuyệt vọng, cho nên không mở miệng, nàng từng lập lời thề đánhbại Diệp Lạc.Nhưng tu vi của Diệp Lạc đang dần tăng cao, khiến nàng có chút không nhìnthấy hi vọng.Lúc trước nàng có một chút nắm chắc, dựa vào thế giới mộng cảnh vây khốnDiệp Lạc một lát.Nhưng bây giờ cảm nhận được chút bất hủ chi ý này xong, nàng cảm thấykhông còn khả năng.Cho dù nàng dốc toàn lực dùng thế giới mộng cảnh, cũng không có khả năngthắng Diệp Lạc.Thậm chí bây giờ mà nói, thế giới mộng cảnh của nàng đều không thể tới gầnDiệp Lạc.Thực sự là vì bất hủ chi ý quá khủng bố.“Lão tam, tứ sư muội, các ngươi ngộ ra được mấy phần từ lời sư tôn?”Trương Hàn ở bên cạnh không rảnh chú ý tới Tư Nhạc Tử Tô, đôi mắt hắn tasáng rực nhìn Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.Diệp Lạc đã ngộ ra, chuyện này đại biểu sư tôn chỉ điểm bọn họ, thực sự có thểtăng cấp đạo.Còn trực tiếp tăng cấp tới Tiên Cảnh.Nhưng chính hắn ta, hắn ta không thể ngộ ra được gì.Cho nên hắn ta muốn hỏi Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, xem hai bọnhọ có ngộ ra được gì hay không.“Ta hiểu đại khái sư tôn nói gì, nhưng mà còn chưa hiểu được, có lẽ trở về bếquan một thời gian, có thể suy nghĩ cẩn thận.”Tô Càn Nguyên nhìn về phía Trương Hàn, mở miệng nói.“Ta cũng có thể hiểu đại khái ý của sư tôn, cần một ít thời gian mà thôi.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng hơi gật đầu, nói.Trương Hàn: “?”Các ngươi thực sự đều hiểu sao? Thì ra trong bốn người sư tôn chỉ điểm, chỉ cóta không ngộ được, không ngộ ra được thứ gì?Kẻ ngốc là ta sao?Trương Hàn muốn khóc.Trước đây đám người này coi như không có trận pháp của hắn ta còn chưa tính,vậy mà bây giờ ngay cả phương diện ngộ tính đều nghiền áp.So ngộ tính giữa hai bên, e rằng không cùng một cấp bậc.“Làm sao vậy? Nhị sư huynh, chẳng lẽ huynh không ngộ được gì sao? Nếukhông ngộ được gì, có thể nhân lúc sư tôn vẫn còn đang ở đây, nhanh đi hỏi sưtôn đi.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhắc nhở một chút, nếu không hiểu, có thể đi hỏi sư tôn.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn nhất thời động lòng, muốn hỏi sư tôn.Lúc này hắn ta muốn mở miệng, nói muốn đi tới bên sơn môn hỏi sư tôn.Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, Tô Càn Nguyên đột nhiên đứng dậy, vỗ bảvai Trương Hàn, nhếch miệng cười.“Tứ sư muội, những lời này của muội không đúng rồi, mỗi chúng ta đều đã ngộra, sao nhị sư huynh có thể không ngộ ra được? Nếu nhị sư huynh không ngộđược, thiên phú thấp cỡ nào?”Tô Càn Nguyên cười nói.Trương Hàn nghe thấy thế, chỉ trong nháy mắt gương mặt âm trầm, nhưng hắnta không tiện nói gì thêm, chỉ có thể đứng đó.“Tam sư huynh, không thể nói như vậy, muốn hiểu được lời sư tôn nói, thực sựkhông phải có thiên phú là được, cho dù là người có thiên phú tốt, cũng chưachắc đã hiểu được lời sư tôn nói, đây không phải là chuyện thiên phú có thể giảithích hay không.”Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói.Trương Hàn nghe thấy thế, lập tức muốn gật đầu nói phải, sau đó chửi Tô CànNguyên này một câu.Nhưng Tô Càn Nguyên luôn nhanh hơn hắn ta một bước.“Tứ sư muội, không phải như vậy.”“Lời nói của sư tôn, có lẽ không phải dựa vào thiên phú quyết định, nhưng thiênphú chắc chắn có tác dụng, hơn nữa sư tôn tổng cộng truyền đạo cho bốn người,ba người chúng ta đều đã ngộ ra, sao nhị sư huynh có thể không ngộ ra được?Nếu nhị sư huynh chưa ngộ ra được, vậy thì không thể nói nổi.”Tô Càn Nguyên tiếp tục cười nói.“Điều này cũng đúng.”Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, đồng ý với những lời này của Tô Càn Nguyên.Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn đâu dám nói gì nữa.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Các ngươi nói xem, rốt cuộc đại sư huynh đã ngộ ra được gì? Khí tức này cũngquá khủng bố rồi? Ta đều có cảm giác, nếu tới gần một chút, đều bị trảm ngaycả tro cốt cũng không còn.”Trương Hàn có chút sợ hãi nói.Chuyện này không phải do hắn ta không có can đảm, đối mặt với chút bất hủchi ý này, bọn họ giống như đối mặt với tiên nhân di khu kia.Không thể địch lại được!Thậm chí không thể ra tay.Chỉ là khí tức này đã khiến bọn họ hít thở không thông.“Chuyện này ai biết, đại sư huynh nghe sư tôn chỉ điểm xong, trở về vẫn luônngộ như vậy, có lẽ đại sư huynh đã ngộ ra được gì.”Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng nói.“Đúng vậy, ta cũng suy đoán, là đại sư huynh ngộ ra được gì đó, nhưng mà thứngộ ra được, thực sự không phải mạnh bình thường, khí tức này, sợ là chạm tướiTiên Cảnh mà đám Bạch tiền bối nói.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng rất đồng tình nói.Tư Nhạc và Tử Tô ở sau lưng bọn họ đều không mở miệng.Tư Nhạc không cần mấy thứ này, không có cảm giác gì.Tử Tô thì hơi tuyệt vọng, cho nên không mở miệng, nàng từng lập lời thề đánhbại Diệp Lạc.Nhưng tu vi của Diệp Lạc đang dần tăng cao, khiến nàng có chút không nhìnthấy hi vọng.Lúc trước nàng có một chút nắm chắc, dựa vào thế giới mộng cảnh vây khốnDiệp Lạc một lát.Nhưng bây giờ cảm nhận được chút bất hủ chi ý này xong, nàng cảm thấykhông còn khả năng.Cho dù nàng dốc toàn lực dùng thế giới mộng cảnh, cũng không có khả năngthắng Diệp Lạc.Thậm chí bây giờ mà nói, thế giới mộng cảnh của nàng đều không thể tới gầnDiệp Lạc.Thực sự là vì bất hủ chi ý quá khủng bố.“Lão tam, tứ sư muội, các ngươi ngộ ra được mấy phần từ lời sư tôn?”Trương Hàn ở bên cạnh không rảnh chú ý tới Tư Nhạc Tử Tô, đôi mắt hắn tasáng rực nhìn Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.Diệp Lạc đã ngộ ra, chuyện này đại biểu sư tôn chỉ điểm bọn họ, thực sự có thểtăng cấp đạo.Còn trực tiếp tăng cấp tới Tiên Cảnh.Nhưng chính hắn ta, hắn ta không thể ngộ ra được gì.Cho nên hắn ta muốn hỏi Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, xem hai bọnhọ có ngộ ra được gì hay không.“Ta hiểu đại khái sư tôn nói gì, nhưng mà còn chưa hiểu được, có lẽ trở về bếquan một thời gian, có thể suy nghĩ cẩn thận.”Tô Càn Nguyên nhìn về phía Trương Hàn, mở miệng nói.“Ta cũng có thể hiểu đại khái ý của sư tôn, cần một ít thời gian mà thôi.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng hơi gật đầu, nói.Trương Hàn: “?”Các ngươi thực sự đều hiểu sao? Thì ra trong bốn người sư tôn chỉ điểm, chỉ cóta không ngộ được, không ngộ ra được thứ gì?Kẻ ngốc là ta sao?Trương Hàn muốn khóc.Trước đây đám người này coi như không có trận pháp của hắn ta còn chưa tính,vậy mà bây giờ ngay cả phương diện ngộ tính đều nghiền áp.So ngộ tính giữa hai bên, e rằng không cùng một cấp bậc.“Làm sao vậy? Nhị sư huynh, chẳng lẽ huynh không ngộ được gì sao? Nếukhông ngộ được gì, có thể nhân lúc sư tôn vẫn còn đang ở đây, nhanh đi hỏi sưtôn đi.”Đạm Đài Lạc Tuyết nhắc nhở một chút, nếu không hiểu, có thể đi hỏi sư tôn.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn nhất thời động lòng, muốn hỏi sư tôn.Lúc này hắn ta muốn mở miệng, nói muốn đi tới bên sơn môn hỏi sư tôn.Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, Tô Càn Nguyên đột nhiên đứng dậy, vỗ bảvai Trương Hàn, nhếch miệng cười.“Tứ sư muội, những lời này của muội không đúng rồi, mỗi chúng ta đều đã ngộra, sao nhị sư huynh có thể không ngộ ra được? Nếu nhị sư huynh không ngộđược, thiên phú thấp cỡ nào?”Tô Càn Nguyên cười nói.Trương Hàn nghe thấy thế, chỉ trong nháy mắt gương mặt âm trầm, nhưng hắnta không tiện nói gì thêm, chỉ có thể đứng đó.“Tam sư huynh, không thể nói như vậy, muốn hiểu được lời sư tôn nói, thực sựkhông phải có thiên phú là được, cho dù là người có thiên phú tốt, cũng chưachắc đã hiểu được lời sư tôn nói, đây không phải là chuyện thiên phú có thể giảithích hay không.”Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói.Trương Hàn nghe thấy thế, lập tức muốn gật đầu nói phải, sau đó chửi Tô CànNguyên này một câu.Nhưng Tô Càn Nguyên luôn nhanh hơn hắn ta một bước.“Tứ sư muội, không phải như vậy.”“Lời nói của sư tôn, có lẽ không phải dựa vào thiên phú quyết định, nhưng thiênphú chắc chắn có tác dụng, hơn nữa sư tôn tổng cộng truyền đạo cho bốn người,ba người chúng ta đều đã ngộ ra, sao nhị sư huynh có thể không ngộ ra được?Nếu nhị sư huynh chưa ngộ ra được, vậy thì không thể nói nổi.”Tô Càn Nguyên tiếp tục cười nói.“Điều này cũng đúng.”Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, đồng ý với những lời này của Tô Càn Nguyên.Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn đâu dám nói gì nữa.

Chương 739: Bất hủ chi ý