Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 764: Tà Thần 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đi!”Trương Hàn hít sâu một hơi, nói ra một chữ, vươn tay, vô số trận pháp bố trí màra.Hắn ta dẫn theo đồng môn cùng rời đi.Nhưng trận pháp của hắn ta mới bố trí ra, đã bị cái tay kia xuyên qua, hoàn toàndập nát.Tốc độ của cái tay kia thực sự quá nhanh.Thậm chí căn bản không cho tám đệ tử của Vô Đạo Tông thời gian kịp phảnứng.Tám đệ tử của Vô Đạo Tông căn bản không kịp chạy trốn.Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay kia nắm lấy bọn họ.Ong!Cánh tay kia tiến lại gần bọn họ còn hơn mười mét.Từng kiện bảo vật trên người bọn họ bay ra, tự động hộ chủ, muốn ngăn cảncánh tay này.Một đống pháp bảo va chạm với cánh tay kia.Dưới tiếng vang thật to, tất cả pháp bảo đều ảm đạm đi vài phần, bay trở về trêntay mỗi chủ nhân.Cánh tay kia cũng thành công bị ngăn cản, lùi về quanh bức họa cuộn tròn.“Chậc chậc, đúng là nhiều bảo vật, nhưng mà lão tổ hỏi các ngươi, có tác dụngsao?”Trong bức họa cuộn tròn, giọng nói kia lại truyền tới.Ngay sau đó, lại có một cánh tay vươn từ trong bức họa cuộn tròn ra.Hai cánh tay cùng xuất hiện, muốn kéo bức họa cuộn tròn ra to hơn, để đầu chuira.“Các ngươi đợi đấy, lão tổ sắp ra ngoài rồi, đợi một lát…”Hai cánh tay cùng dùng lực, muốn kéo không gian bức họa cuộn tròn ra to hơnchút.Nhưng cho dù hai tay lão ta dùng lực thế nào, bức họa cuộn tròn cũng khôngnhúc nhích một chút.Kết quả là, Tà Thần bị phong ấn bên trong chỉ có thể cố chui đầu ra.Vừa chui ra lập tức xấu hổ.Tà Thần chui ra nửa đầu thì bị mắc kẹt.Hai tay kẹp trên đầu mình, có vẻ rất xấu hổ.Phốc…Tám đệ tử của Vô Đạo Tông vốn đang chạy trối chết thấy thế, không nhịn đượccười ra tiếng, ngay cả chạy trốn đều quên mất.Tà Thần này, nhìn uy phong lẫm liệt, khí thế có thể khiến tim bọn họ đập nhanh,nhưng sao có cảm giác ngốc vậy nhỉ?Đầu kẹt trong bức họa cuộn tròn không ra được.“Các ngươi dám chê cười lão tổ! Đợi lão tổ đi ra, nhất định sẽ giết tất cả cácngươi! Phàm là người có quan hệ với các ngươi, lão tổ cũng sẽ không bỏ qua!”Tà Thần ở bên trong bức họa cuộn tròn tức giận kêu lên.Giống như bệnh tâm thần gầm thét.Âm thanh khủng bố dẫn tới từng trận sấm sét, mây đen cuồn cuộn.“Vẫn nên nhanh chóng rời đi, tạm thời người này không ra được, chúng ta cóthể nhân cơ hội rời đi.”Trương Hàn đề nghị.Đám người khác nhao nhao gật đầu, bọn họ muốn rời đi.“Đi sao? Các ngươi không đi được! Dám chê cười lão tổ, các ngươi đi đượcsao? Tất cả chết đi cho lão tổ!”Tà Thần trong bức họa cuộn tròn phẫn nộ gầm thét.Âm thanh hóa thành vô số sóng âm, tấn công đám Trương Hàn.Phốc…Những sóng âm vô hình này, vậy mà tốc độ rất nhanh.Đám Trương Hàn thậm chí không kịp phản ứng, đã bị đánh ngã xuống đất, khílực toàn thân như bị đoạt đi, không có sức nhúc nhích.Xong đời rồi…Trong lòng tám đệ tử của Vô Đạo Tông đều dâng lên ý nghĩ này.Bọn họ không chú ý tới, sau lưng bọn họ, kim quang lấy tốc độ rất nhanh baytới……Giữa Nam Châu, trên bức họa cuộn tròn trôi nổi giữa không trung.Tà Thần đang dốc toàn lực muốn chui đầu ra.Nhưng hai tay lão ta bị kẹt chỗ nửa đầu, không gian trong bức họa cuộn tròn lạinhỏ, lão ta bị kẹt chặt, khó mà ra ngoài.Chẳng qua lão ta thấy đám con kiến kia chê cười lão ta đều bị thương, thì antâm.Chỉ là con kiến, thấy cảnh tượng lão ta rất lúng túng, lại chê cười lão ta, cònnghĩ có thể chạy trốn được.Nếu như để đám con kiến này chạy mất, mặt mũi của Tà Thần này còn haykhông?Hai mươi vạn năm trước, lão ta từng oai phong một cõi.Ai chẳng biết lão ta coi trọng mặt mũi nhất?Nhưng mà con kiến của hai mươi vạn năm sau thực sự hơi mạnh.Bản lĩnh của bọn họ đều vô cùng huyền diệu.Tà Thần không nghĩ nhiều, lão ta dốc toàn lực vươn đầu ra.Tám đệ tử của Vô Đạo Tông ở phía dưới mới bị sóng âm đánh trúng, cả đámđều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu Tà Thần chui ra từngchút một, nghiến răng nghiến lợi, căn bản không biết nên làm thế nào.“Làm sao bây giờ? Các ngươi có biện pháp thông báo cho đại sư huynh, hoặc làđám Bạch tiền bối không?”Trương Hàn nghiến răng, hỏi.“Không có…”Tô Càn Nguyên lắc đầu.Những người khác cũng lắc đầu.Bản lĩnh của bọn họ đã dùng hết.Đối với bản lĩnh thông báo người khác như vậy, thực ra không cần hỏi cũngđược, bọn họ chắc chắn không có.Dựa theo tính cách của bọn họ, đâu đồng ý học bản lĩnh thông báo người khác?Trên cơ bản cả đám đều vô địch ở đại lục Thần Hành, đâu cần truyền tin vớingười khác.Nếu cần truyền tin, sẽ làm mất mặt đệ tử Vô Đạo Tông bọn họ.E rằng đệ tử khác đều sẽ khinh thường.“Haizz, xem ra phải dựa vào ta thôi.”Trương Hàn thở dài một tiếng, im lặng lấy một thứ như ngọc phù ra

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đi!”Trương Hàn hít sâu một hơi, nói ra một chữ, vươn tay, vô số trận pháp bố trí màra.Hắn ta dẫn theo đồng môn cùng rời đi.Nhưng trận pháp của hắn ta mới bố trí ra, đã bị cái tay kia xuyên qua, hoàn toàndập nát.Tốc độ của cái tay kia thực sự quá nhanh.Thậm chí căn bản không cho tám đệ tử của Vô Đạo Tông thời gian kịp phảnứng.Tám đệ tử của Vô Đạo Tông căn bản không kịp chạy trốn.Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay kia nắm lấy bọn họ.Ong!Cánh tay kia tiến lại gần bọn họ còn hơn mười mét.Từng kiện bảo vật trên người bọn họ bay ra, tự động hộ chủ, muốn ngăn cảncánh tay này.Một đống pháp bảo va chạm với cánh tay kia.Dưới tiếng vang thật to, tất cả pháp bảo đều ảm đạm đi vài phần, bay trở về trêntay mỗi chủ nhân.Cánh tay kia cũng thành công bị ngăn cản, lùi về quanh bức họa cuộn tròn.“Chậc chậc, đúng là nhiều bảo vật, nhưng mà lão tổ hỏi các ngươi, có tác dụngsao?”Trong bức họa cuộn tròn, giọng nói kia lại truyền tới.Ngay sau đó, lại có một cánh tay vươn từ trong bức họa cuộn tròn ra.Hai cánh tay cùng xuất hiện, muốn kéo bức họa cuộn tròn ra to hơn, để đầu chuira.“Các ngươi đợi đấy, lão tổ sắp ra ngoài rồi, đợi một lát…”Hai cánh tay cùng dùng lực, muốn kéo không gian bức họa cuộn tròn ra to hơnchút.Nhưng cho dù hai tay lão ta dùng lực thế nào, bức họa cuộn tròn cũng khôngnhúc nhích một chút.Kết quả là, Tà Thần bị phong ấn bên trong chỉ có thể cố chui đầu ra.Vừa chui ra lập tức xấu hổ.Tà Thần chui ra nửa đầu thì bị mắc kẹt.Hai tay kẹp trên đầu mình, có vẻ rất xấu hổ.Phốc…Tám đệ tử của Vô Đạo Tông vốn đang chạy trối chết thấy thế, không nhịn đượccười ra tiếng, ngay cả chạy trốn đều quên mất.Tà Thần này, nhìn uy phong lẫm liệt, khí thế có thể khiến tim bọn họ đập nhanh,nhưng sao có cảm giác ngốc vậy nhỉ?Đầu kẹt trong bức họa cuộn tròn không ra được.“Các ngươi dám chê cười lão tổ! Đợi lão tổ đi ra, nhất định sẽ giết tất cả cácngươi! Phàm là người có quan hệ với các ngươi, lão tổ cũng sẽ không bỏ qua!”Tà Thần ở bên trong bức họa cuộn tròn tức giận kêu lên.Giống như bệnh tâm thần gầm thét.Âm thanh khủng bố dẫn tới từng trận sấm sét, mây đen cuồn cuộn.“Vẫn nên nhanh chóng rời đi, tạm thời người này không ra được, chúng ta cóthể nhân cơ hội rời đi.”Trương Hàn đề nghị.Đám người khác nhao nhao gật đầu, bọn họ muốn rời đi.“Đi sao? Các ngươi không đi được! Dám chê cười lão tổ, các ngươi đi đượcsao? Tất cả chết đi cho lão tổ!”Tà Thần trong bức họa cuộn tròn phẫn nộ gầm thét.Âm thanh hóa thành vô số sóng âm, tấn công đám Trương Hàn.Phốc…Những sóng âm vô hình này, vậy mà tốc độ rất nhanh.Đám Trương Hàn thậm chí không kịp phản ứng, đã bị đánh ngã xuống đất, khílực toàn thân như bị đoạt đi, không có sức nhúc nhích.Xong đời rồi…Trong lòng tám đệ tử của Vô Đạo Tông đều dâng lên ý nghĩ này.Bọn họ không chú ý tới, sau lưng bọn họ, kim quang lấy tốc độ rất nhanh baytới……Giữa Nam Châu, trên bức họa cuộn tròn trôi nổi giữa không trung.Tà Thần đang dốc toàn lực muốn chui đầu ra.Nhưng hai tay lão ta bị kẹt chỗ nửa đầu, không gian trong bức họa cuộn tròn lạinhỏ, lão ta bị kẹt chặt, khó mà ra ngoài.Chẳng qua lão ta thấy đám con kiến kia chê cười lão ta đều bị thương, thì antâm.Chỉ là con kiến, thấy cảnh tượng lão ta rất lúng túng, lại chê cười lão ta, cònnghĩ có thể chạy trốn được.Nếu như để đám con kiến này chạy mất, mặt mũi của Tà Thần này còn haykhông?Hai mươi vạn năm trước, lão ta từng oai phong một cõi.Ai chẳng biết lão ta coi trọng mặt mũi nhất?Nhưng mà con kiến của hai mươi vạn năm sau thực sự hơi mạnh.Bản lĩnh của bọn họ đều vô cùng huyền diệu.Tà Thần không nghĩ nhiều, lão ta dốc toàn lực vươn đầu ra.Tám đệ tử của Vô Đạo Tông ở phía dưới mới bị sóng âm đánh trúng, cả đámđều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu Tà Thần chui ra từngchút một, nghiến răng nghiến lợi, căn bản không biết nên làm thế nào.“Làm sao bây giờ? Các ngươi có biện pháp thông báo cho đại sư huynh, hoặc làđám Bạch tiền bối không?”Trương Hàn nghiến răng, hỏi.“Không có…”Tô Càn Nguyên lắc đầu.Những người khác cũng lắc đầu.Bản lĩnh của bọn họ đã dùng hết.Đối với bản lĩnh thông báo người khác như vậy, thực ra không cần hỏi cũngđược, bọn họ chắc chắn không có.Dựa theo tính cách của bọn họ, đâu đồng ý học bản lĩnh thông báo người khác?Trên cơ bản cả đám đều vô địch ở đại lục Thần Hành, đâu cần truyền tin vớingười khác.Nếu cần truyền tin, sẽ làm mất mặt đệ tử Vô Đạo Tông bọn họ.E rằng đệ tử khác đều sẽ khinh thường.“Haizz, xem ra phải dựa vào ta thôi.”Trương Hàn thở dài một tiếng, im lặng lấy một thứ như ngọc phù ra

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đi!”Trương Hàn hít sâu một hơi, nói ra một chữ, vươn tay, vô số trận pháp bố trí màra.Hắn ta dẫn theo đồng môn cùng rời đi.Nhưng trận pháp của hắn ta mới bố trí ra, đã bị cái tay kia xuyên qua, hoàn toàndập nát.Tốc độ của cái tay kia thực sự quá nhanh.Thậm chí căn bản không cho tám đệ tử của Vô Đạo Tông thời gian kịp phảnứng.Tám đệ tử của Vô Đạo Tông căn bản không kịp chạy trốn.Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay kia nắm lấy bọn họ.Ong!Cánh tay kia tiến lại gần bọn họ còn hơn mười mét.Từng kiện bảo vật trên người bọn họ bay ra, tự động hộ chủ, muốn ngăn cảncánh tay này.Một đống pháp bảo va chạm với cánh tay kia.Dưới tiếng vang thật to, tất cả pháp bảo đều ảm đạm đi vài phần, bay trở về trêntay mỗi chủ nhân.Cánh tay kia cũng thành công bị ngăn cản, lùi về quanh bức họa cuộn tròn.“Chậc chậc, đúng là nhiều bảo vật, nhưng mà lão tổ hỏi các ngươi, có tác dụngsao?”Trong bức họa cuộn tròn, giọng nói kia lại truyền tới.Ngay sau đó, lại có một cánh tay vươn từ trong bức họa cuộn tròn ra.Hai cánh tay cùng xuất hiện, muốn kéo bức họa cuộn tròn ra to hơn, để đầu chuira.“Các ngươi đợi đấy, lão tổ sắp ra ngoài rồi, đợi một lát…”Hai cánh tay cùng dùng lực, muốn kéo không gian bức họa cuộn tròn ra to hơnchút.Nhưng cho dù hai tay lão ta dùng lực thế nào, bức họa cuộn tròn cũng khôngnhúc nhích một chút.Kết quả là, Tà Thần bị phong ấn bên trong chỉ có thể cố chui đầu ra.Vừa chui ra lập tức xấu hổ.Tà Thần chui ra nửa đầu thì bị mắc kẹt.Hai tay kẹp trên đầu mình, có vẻ rất xấu hổ.Phốc…Tám đệ tử của Vô Đạo Tông vốn đang chạy trối chết thấy thế, không nhịn đượccười ra tiếng, ngay cả chạy trốn đều quên mất.Tà Thần này, nhìn uy phong lẫm liệt, khí thế có thể khiến tim bọn họ đập nhanh,nhưng sao có cảm giác ngốc vậy nhỉ?Đầu kẹt trong bức họa cuộn tròn không ra được.“Các ngươi dám chê cười lão tổ! Đợi lão tổ đi ra, nhất định sẽ giết tất cả cácngươi! Phàm là người có quan hệ với các ngươi, lão tổ cũng sẽ không bỏ qua!”Tà Thần ở bên trong bức họa cuộn tròn tức giận kêu lên.Giống như bệnh tâm thần gầm thét.Âm thanh khủng bố dẫn tới từng trận sấm sét, mây đen cuồn cuộn.“Vẫn nên nhanh chóng rời đi, tạm thời người này không ra được, chúng ta cóthể nhân cơ hội rời đi.”Trương Hàn đề nghị.Đám người khác nhao nhao gật đầu, bọn họ muốn rời đi.“Đi sao? Các ngươi không đi được! Dám chê cười lão tổ, các ngươi đi đượcsao? Tất cả chết đi cho lão tổ!”Tà Thần trong bức họa cuộn tròn phẫn nộ gầm thét.Âm thanh hóa thành vô số sóng âm, tấn công đám Trương Hàn.Phốc…Những sóng âm vô hình này, vậy mà tốc độ rất nhanh.Đám Trương Hàn thậm chí không kịp phản ứng, đã bị đánh ngã xuống đất, khílực toàn thân như bị đoạt đi, không có sức nhúc nhích.Xong đời rồi…Trong lòng tám đệ tử của Vô Đạo Tông đều dâng lên ý nghĩ này.Bọn họ không chú ý tới, sau lưng bọn họ, kim quang lấy tốc độ rất nhanh baytới……Giữa Nam Châu, trên bức họa cuộn tròn trôi nổi giữa không trung.Tà Thần đang dốc toàn lực muốn chui đầu ra.Nhưng hai tay lão ta bị kẹt chỗ nửa đầu, không gian trong bức họa cuộn tròn lạinhỏ, lão ta bị kẹt chặt, khó mà ra ngoài.Chẳng qua lão ta thấy đám con kiến kia chê cười lão ta đều bị thương, thì antâm.Chỉ là con kiến, thấy cảnh tượng lão ta rất lúng túng, lại chê cười lão ta, cònnghĩ có thể chạy trốn được.Nếu như để đám con kiến này chạy mất, mặt mũi của Tà Thần này còn haykhông?Hai mươi vạn năm trước, lão ta từng oai phong một cõi.Ai chẳng biết lão ta coi trọng mặt mũi nhất?Nhưng mà con kiến của hai mươi vạn năm sau thực sự hơi mạnh.Bản lĩnh của bọn họ đều vô cùng huyền diệu.Tà Thần không nghĩ nhiều, lão ta dốc toàn lực vươn đầu ra.Tám đệ tử của Vô Đạo Tông ở phía dưới mới bị sóng âm đánh trúng, cả đámđều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu Tà Thần chui ra từngchút một, nghiến răng nghiến lợi, căn bản không biết nên làm thế nào.“Làm sao bây giờ? Các ngươi có biện pháp thông báo cho đại sư huynh, hoặc làđám Bạch tiền bối không?”Trương Hàn nghiến răng, hỏi.“Không có…”Tô Càn Nguyên lắc đầu.Những người khác cũng lắc đầu.Bản lĩnh của bọn họ đã dùng hết.Đối với bản lĩnh thông báo người khác như vậy, thực ra không cần hỏi cũngđược, bọn họ chắc chắn không có.Dựa theo tính cách của bọn họ, đâu đồng ý học bản lĩnh thông báo người khác?Trên cơ bản cả đám đều vô địch ở đại lục Thần Hành, đâu cần truyền tin vớingười khác.Nếu cần truyền tin, sẽ làm mất mặt đệ tử Vô Đạo Tông bọn họ.E rằng đệ tử khác đều sẽ khinh thường.“Haizz, xem ra phải dựa vào ta thôi.”Trương Hàn thở dài một tiếng, im lặng lấy một thứ như ngọc phù ra

Chương 764: Tà Thần 2