Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 798: Tu sĩ cấp người qua đường ở đại lục Thần Hành đều khủng bố như vậy sao
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhìn dáng vẻ, rõ ràng cho thấy hít vào nhiều mà thở ra thì không bao nhiêu,tuổi thọ đến tận cùng, cách chết không xa.“Ta, ta, ta là người của yêu tộc, ta không có quan hệ gì với người này! Ngườinày là ai ta không biết!”Kim Vũ vô cùng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn hư không của bàn cờ, vội vàng nói.Hắn ta ngay cả bóng người đều không cảm nhận được, hắn ta có thể khônghoảng được ư.Những lời này vang lên, không gian trong bàn cờ yên tĩnh vài giây.Ngay sau đó, một bóng người chậm rãi từ trong bầu trời hàng lâm, đi tới giữakhông trung.Người này đúng là Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết hơi nâng đôi Tuệ Nhãn trời sinh nhìn thoáng qua Kim Vũ.“Người của yêu tộc Tây Châu ư?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu.“Tây Châu sao? Ừm, đúng vậy đúng vậy, là yêu tộc ở Tây Châu.”Kim Vũ sửng sốt một lát, bất chợt nhanh chóng gật đầu, thừa nhận thân phậnnày.Hắn ta không biết yêu tộc Tây Châu là thứ gì, nhưng hắn ta cảm thấy, hiện giờchỉ có gật đầu mới có cơ hội duy nhất bảo mệnh.“Vậy ngươi là dưới trướng của yêu vương nào? Đồ Tuyết Hi hay Đồ Dạ Lân?”Trong mắt Đạm Đài Lạc Tuyết lóe lên hào quang thông minh, giống như vôcùng tò mò hỏi một câu.“Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân? Ta… Ta là dưới trướng Đồ Dạ Lân.”Kim Vũ cái khó ló cái khôn, vội vàng nói.“Đồ Dạ Lân sao? Ta quen, rất quen, gần đây cơ thể yêu vương của các ngươi tốtkhông? Nghe nói yêu vương Đồ Dạ Lân đối phó với yêu vương Đồ Tuyết Hi,gần đây tình hình thế nào?”Đạm Đài Lạc Tuyết cười hỏi.“Hả? Thân thể yêu vương bọn ta rất tốt, yêu vương Đồ Tuyết Hi… Khụ khụ,thời gian gần đây, yêu vương của bọn ta đã chặn được đối phương, ngươi khôngcần lo lắng.”Kim Vũ thuận miệng bịa ra.Hắn ta đang đánh cược, đánh cược mình đoán đúng.Sau khi hắn ta nói xong, thật cẩn thận nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết, muốnthông qua biểu cảm của Đạm Đài Lạc Tuyết xem suy đoán của mình đúng haykhông.Ở trong tầm mắt của hắn ta, Đạm Đài Lạc Tuyết bình tĩnh nghe hắn ta nói xong,sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên.Theo Đạm Đài Lạc Tuyết giơ tay lên, từng hào quang hiển hóa trong bàn cờ,biến thành từng bóng người.Từng bóng người này thi triển ra chiêu thức khác nhau, chi chít đánh về phíaKim Vũ.Vừa rồi còn gió êm sóng lặng, chỉ trong nháy mắt, sát khí muôn nơi.Kim Vũ lập tức hiểu rõ, người này đã phát hiện ra hắn ta là giả.“Nơi này vẫn là đại lục Thần Hành sao? Vì sao mọi người ở nơi này đều biếnthái như vậy?”Kim Vũ nghiến răng, lại mở ngọc phù.Một dòng lực lượng vọt tới, dẫn Kim Vũ rời khỏi nơi này.Công kích của Đạm Đài Lạc Tuyết rơi vào khoảng không, khiến nàng khôngkhỏi sửng sốt.“Thú vị, người này có khả năng không phải người của đại lục Thần Hành, ngườikia cũng không phải.”Đạm Đài Lạc Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua Thần Đồ nằm trên đất, lẩm bẩmnói.Nàng không để ý tới, thu hồi bàn cờ, chuẩn bị trở về.Không phải nàng không thèm để ý, mà là Kim Vũ thông qua ngọc phù chạytrốn, nàng căn bản không có cơ hội bắt, hoàn toàn không truy tìm được một chútdấu vết.Cho nên chỉ có thể mặc kệ đối phương rời đi.Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn hệ Phật trước sau như một.…Cùng lúc đó, Kim Vũ thông qua ngọc phù rời đi, lại im lặng đi tới một nơi khác.Vị trí này tên là “liên minh hoàng triều”.Kim Vũ đã đến, đương nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của Tô Hề.“Không! Ta thực sự không phải người xâm nhập, ngươi đừng tới đây!”Đối mặt với Tô Hề khống chế đám con rối, giống như chúng thần chi chủ, KimVũ sợ tới mức kêu to, đồng thời lại mở ngọc phù ra, rời khỏi nơi này.…Kim Vũ rời khỏi Trung Châu, lại vô cùng “may mắn” đi tới “Hoàng TuyềnMôn”.Dưới các loại thần bí chi khí của Hoa Thần Y, thiếu chút nữa Kim Vũ suy sụp.Cuối cùng lại mở ngọc phù rời đi…Liên tục chạy trốn như vậy, Kim Vũ gần như đã qua hơn nửa đại lục ThầnHành.Bắt đầu từ Dương Thần Điện, tới Tạo Hóa Kỳ Tông, liên minh hoàng triều,Hoàng Tuyền Môn, Đế Đình yêu tộc ở Tây Châu, Âm Dương Trận Tông.Trong mỗi tông môn, hắn ta đều gặp cái gì là cường đại.Điều này khiến Kim Vũ có chút hoài nghi nhân sinh.Người thời đại mới, đã mạnh tới mức này ư?Tùy ý có thể thấy được nhân vật cường đại.Mỗi một người, đều giống như có thể dễ dàng nghiền chết hắn ta.Hơn nữa, đây là hắn ta truyền tống bất kỳ gặp phải.Truyền tống bất kỳ còn có thể gặp được người như vậy, vậy đại biểu cho cái gì?Đại biểu có lẽ những người hắn ta gặp được, là tu sĩ cấp người qua đường có thểtùy tiện gặp phải ở đại lục này.Ngay cả tu sĩ cấp người qua đường đều như vậy.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhìn dáng vẻ, rõ ràng cho thấy hít vào nhiều mà thở ra thì không bao nhiêu,tuổi thọ đến tận cùng, cách chết không xa.“Ta, ta, ta là người của yêu tộc, ta không có quan hệ gì với người này! Ngườinày là ai ta không biết!”Kim Vũ vô cùng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn hư không của bàn cờ, vội vàng nói.Hắn ta ngay cả bóng người đều không cảm nhận được, hắn ta có thể khônghoảng được ư.Những lời này vang lên, không gian trong bàn cờ yên tĩnh vài giây.Ngay sau đó, một bóng người chậm rãi từ trong bầu trời hàng lâm, đi tới giữakhông trung.Người này đúng là Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết hơi nâng đôi Tuệ Nhãn trời sinh nhìn thoáng qua Kim Vũ.“Người của yêu tộc Tây Châu ư?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu.“Tây Châu sao? Ừm, đúng vậy đúng vậy, là yêu tộc ở Tây Châu.”Kim Vũ sửng sốt một lát, bất chợt nhanh chóng gật đầu, thừa nhận thân phậnnày.Hắn ta không biết yêu tộc Tây Châu là thứ gì, nhưng hắn ta cảm thấy, hiện giờchỉ có gật đầu mới có cơ hội duy nhất bảo mệnh.“Vậy ngươi là dưới trướng của yêu vương nào? Đồ Tuyết Hi hay Đồ Dạ Lân?”Trong mắt Đạm Đài Lạc Tuyết lóe lên hào quang thông minh, giống như vôcùng tò mò hỏi một câu.“Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân? Ta… Ta là dưới trướng Đồ Dạ Lân.”Kim Vũ cái khó ló cái khôn, vội vàng nói.“Đồ Dạ Lân sao? Ta quen, rất quen, gần đây cơ thể yêu vương của các ngươi tốtkhông? Nghe nói yêu vương Đồ Dạ Lân đối phó với yêu vương Đồ Tuyết Hi,gần đây tình hình thế nào?”Đạm Đài Lạc Tuyết cười hỏi.“Hả? Thân thể yêu vương bọn ta rất tốt, yêu vương Đồ Tuyết Hi… Khụ khụ,thời gian gần đây, yêu vương của bọn ta đã chặn được đối phương, ngươi khôngcần lo lắng.”Kim Vũ thuận miệng bịa ra.Hắn ta đang đánh cược, đánh cược mình đoán đúng.Sau khi hắn ta nói xong, thật cẩn thận nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết, muốnthông qua biểu cảm của Đạm Đài Lạc Tuyết xem suy đoán của mình đúng haykhông.Ở trong tầm mắt của hắn ta, Đạm Đài Lạc Tuyết bình tĩnh nghe hắn ta nói xong,sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên.Theo Đạm Đài Lạc Tuyết giơ tay lên, từng hào quang hiển hóa trong bàn cờ,biến thành từng bóng người.Từng bóng người này thi triển ra chiêu thức khác nhau, chi chít đánh về phíaKim Vũ.Vừa rồi còn gió êm sóng lặng, chỉ trong nháy mắt, sát khí muôn nơi.Kim Vũ lập tức hiểu rõ, người này đã phát hiện ra hắn ta là giả.“Nơi này vẫn là đại lục Thần Hành sao? Vì sao mọi người ở nơi này đều biếnthái như vậy?”Kim Vũ nghiến răng, lại mở ngọc phù.Một dòng lực lượng vọt tới, dẫn Kim Vũ rời khỏi nơi này.Công kích của Đạm Đài Lạc Tuyết rơi vào khoảng không, khiến nàng khôngkhỏi sửng sốt.“Thú vị, người này có khả năng không phải người của đại lục Thần Hành, ngườikia cũng không phải.”Đạm Đài Lạc Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua Thần Đồ nằm trên đất, lẩm bẩmnói.Nàng không để ý tới, thu hồi bàn cờ, chuẩn bị trở về.Không phải nàng không thèm để ý, mà là Kim Vũ thông qua ngọc phù chạytrốn, nàng căn bản không có cơ hội bắt, hoàn toàn không truy tìm được một chútdấu vết.Cho nên chỉ có thể mặc kệ đối phương rời đi.Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn hệ Phật trước sau như một.…Cùng lúc đó, Kim Vũ thông qua ngọc phù rời đi, lại im lặng đi tới một nơi khác.Vị trí này tên là “liên minh hoàng triều”.Kim Vũ đã đến, đương nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của Tô Hề.“Không! Ta thực sự không phải người xâm nhập, ngươi đừng tới đây!”Đối mặt với Tô Hề khống chế đám con rối, giống như chúng thần chi chủ, KimVũ sợ tới mức kêu to, đồng thời lại mở ngọc phù ra, rời khỏi nơi này.…Kim Vũ rời khỏi Trung Châu, lại vô cùng “may mắn” đi tới “Hoàng TuyềnMôn”.Dưới các loại thần bí chi khí của Hoa Thần Y, thiếu chút nữa Kim Vũ suy sụp.Cuối cùng lại mở ngọc phù rời đi…Liên tục chạy trốn như vậy, Kim Vũ gần như đã qua hơn nửa đại lục ThầnHành.Bắt đầu từ Dương Thần Điện, tới Tạo Hóa Kỳ Tông, liên minh hoàng triều,Hoàng Tuyền Môn, Đế Đình yêu tộc ở Tây Châu, Âm Dương Trận Tông.Trong mỗi tông môn, hắn ta đều gặp cái gì là cường đại.Điều này khiến Kim Vũ có chút hoài nghi nhân sinh.Người thời đại mới, đã mạnh tới mức này ư?Tùy ý có thể thấy được nhân vật cường đại.Mỗi một người, đều giống như có thể dễ dàng nghiền chết hắn ta.Hơn nữa, đây là hắn ta truyền tống bất kỳ gặp phải.Truyền tống bất kỳ còn có thể gặp được người như vậy, vậy đại biểu cho cái gì?Đại biểu có lẽ những người hắn ta gặp được, là tu sĩ cấp người qua đường có thểtùy tiện gặp phải ở đại lục này.Ngay cả tu sĩ cấp người qua đường đều như vậy.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhìn dáng vẻ, rõ ràng cho thấy hít vào nhiều mà thở ra thì không bao nhiêu,tuổi thọ đến tận cùng, cách chết không xa.“Ta, ta, ta là người của yêu tộc, ta không có quan hệ gì với người này! Ngườinày là ai ta không biết!”Kim Vũ vô cùng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn hư không của bàn cờ, vội vàng nói.Hắn ta ngay cả bóng người đều không cảm nhận được, hắn ta có thể khônghoảng được ư.Những lời này vang lên, không gian trong bàn cờ yên tĩnh vài giây.Ngay sau đó, một bóng người chậm rãi từ trong bầu trời hàng lâm, đi tới giữakhông trung.Người này đúng là Đạm Đài Lạc Tuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết hơi nâng đôi Tuệ Nhãn trời sinh nhìn thoáng qua Kim Vũ.“Người của yêu tộc Tây Châu ư?”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu.“Tây Châu sao? Ừm, đúng vậy đúng vậy, là yêu tộc ở Tây Châu.”Kim Vũ sửng sốt một lát, bất chợt nhanh chóng gật đầu, thừa nhận thân phậnnày.Hắn ta không biết yêu tộc Tây Châu là thứ gì, nhưng hắn ta cảm thấy, hiện giờchỉ có gật đầu mới có cơ hội duy nhất bảo mệnh.“Vậy ngươi là dưới trướng của yêu vương nào? Đồ Tuyết Hi hay Đồ Dạ Lân?”Trong mắt Đạm Đài Lạc Tuyết lóe lên hào quang thông minh, giống như vôcùng tò mò hỏi một câu.“Đồ Tuyết Hi Đồ Dạ Lân? Ta… Ta là dưới trướng Đồ Dạ Lân.”Kim Vũ cái khó ló cái khôn, vội vàng nói.“Đồ Dạ Lân sao? Ta quen, rất quen, gần đây cơ thể yêu vương của các ngươi tốtkhông? Nghe nói yêu vương Đồ Dạ Lân đối phó với yêu vương Đồ Tuyết Hi,gần đây tình hình thế nào?”Đạm Đài Lạc Tuyết cười hỏi.“Hả? Thân thể yêu vương bọn ta rất tốt, yêu vương Đồ Tuyết Hi… Khụ khụ,thời gian gần đây, yêu vương của bọn ta đã chặn được đối phương, ngươi khôngcần lo lắng.”Kim Vũ thuận miệng bịa ra.Hắn ta đang đánh cược, đánh cược mình đoán đúng.Sau khi hắn ta nói xong, thật cẩn thận nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết, muốnthông qua biểu cảm của Đạm Đài Lạc Tuyết xem suy đoán của mình đúng haykhông.Ở trong tầm mắt của hắn ta, Đạm Đài Lạc Tuyết bình tĩnh nghe hắn ta nói xong,sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên.Theo Đạm Đài Lạc Tuyết giơ tay lên, từng hào quang hiển hóa trong bàn cờ,biến thành từng bóng người.Từng bóng người này thi triển ra chiêu thức khác nhau, chi chít đánh về phíaKim Vũ.Vừa rồi còn gió êm sóng lặng, chỉ trong nháy mắt, sát khí muôn nơi.Kim Vũ lập tức hiểu rõ, người này đã phát hiện ra hắn ta là giả.“Nơi này vẫn là đại lục Thần Hành sao? Vì sao mọi người ở nơi này đều biếnthái như vậy?”Kim Vũ nghiến răng, lại mở ngọc phù.Một dòng lực lượng vọt tới, dẫn Kim Vũ rời khỏi nơi này.Công kích của Đạm Đài Lạc Tuyết rơi vào khoảng không, khiến nàng khôngkhỏi sửng sốt.“Thú vị, người này có khả năng không phải người của đại lục Thần Hành, ngườikia cũng không phải.”Đạm Đài Lạc Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua Thần Đồ nằm trên đất, lẩm bẩmnói.Nàng không để ý tới, thu hồi bàn cờ, chuẩn bị trở về.Không phải nàng không thèm để ý, mà là Kim Vũ thông qua ngọc phù chạytrốn, nàng căn bản không có cơ hội bắt, hoàn toàn không truy tìm được một chútdấu vết.Cho nên chỉ có thể mặc kệ đối phương rời đi.Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn hệ Phật trước sau như một.…Cùng lúc đó, Kim Vũ thông qua ngọc phù rời đi, lại im lặng đi tới một nơi khác.Vị trí này tên là “liên minh hoàng triều”.Kim Vũ đã đến, đương nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của Tô Hề.“Không! Ta thực sự không phải người xâm nhập, ngươi đừng tới đây!”Đối mặt với Tô Hề khống chế đám con rối, giống như chúng thần chi chủ, KimVũ sợ tới mức kêu to, đồng thời lại mở ngọc phù ra, rời khỏi nơi này.…Kim Vũ rời khỏi Trung Châu, lại vô cùng “may mắn” đi tới “Hoàng TuyềnMôn”.Dưới các loại thần bí chi khí của Hoa Thần Y, thiếu chút nữa Kim Vũ suy sụp.Cuối cùng lại mở ngọc phù rời đi…Liên tục chạy trốn như vậy, Kim Vũ gần như đã qua hơn nửa đại lục ThầnHành.Bắt đầu từ Dương Thần Điện, tới Tạo Hóa Kỳ Tông, liên minh hoàng triều,Hoàng Tuyền Môn, Đế Đình yêu tộc ở Tây Châu, Âm Dương Trận Tông.Trong mỗi tông môn, hắn ta đều gặp cái gì là cường đại.Điều này khiến Kim Vũ có chút hoài nghi nhân sinh.Người thời đại mới, đã mạnh tới mức này ư?Tùy ý có thể thấy được nhân vật cường đại.Mỗi một người, đều giống như có thể dễ dàng nghiền chết hắn ta.Hơn nữa, đây là hắn ta truyền tống bất kỳ gặp phải.Truyền tống bất kỳ còn có thể gặp được người như vậy, vậy đại biểu cho cái gì?Đại biểu có lẽ những người hắn ta gặp được, là tu sĩ cấp người qua đường có thểtùy tiện gặp phải ở đại lục này.Ngay cả tu sĩ cấp người qua đường đều như vậy.