Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 7: Người đàn ông trong kí ức!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Nhưng mà kể cũng lạ. Mẹ Âu Dương Thiên Thiên vốn là con dâu duy nhất của Âu Dương gia, nhưng vì sao cô ấy lại là Nhị tiểu thư chứ?Theo cấp bậc, cô ấy cũng là trưởng nữ mà? Không phải sao?Không lẽ... trên cô ấy còn có ai khác à? Người đó là ai chứ?Âu Dương Thiên Thiên sờ cằm mình, ánh mắt cô thoạt biến đổi. Một khuôn mặt đẹp như thế này, nên có được một cuộc sống tốt tương thích với nó mới phải. Mọi quyền lực mà cô gái này đáng nhận, nên thuộc về cô ấy mới đúng!Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng:- Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô phải chết oan uổng, với nhan sắc này, tôi sẽ làm cô trở thành người kiêu ngạo đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất! Khiến người khác khi nhìn vào, sẽ phải nể phục.Vừa nói, tay Âu Dương Thiên Thiên vừa vươn ra, thoát ly khỏi khuôn cằm đẹp đẽ, tiến tới chiếc gương phía đối diện.Năm ngón tay in lên lớp kính trong suốt, cô thì thầm nói tiếp:- Tôi nhất định sẽ hoàn thành được ước nguyện của cô. Đem toàn bộ Âu Dương gia... hoàn toàn về tay tôi làm chủ! Bất kì ai cũng không thể ngăn tôi làm việc đó.Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên tràn đầy sự kiên quyết, từ trong sâu thẳm đôi con ngươi cô sáng lên 1 ý chí của khát vọng muốn được chiến thắng. Tất cả mọi thứ... bây giờ mới chỉ là bắt đầu!Sau khi đứng yên 1 chỗ hồi lâu, Âu Dương Thiên Thiên liền muốn rời đi, cô tính toán trèo lên giường muốn nằm ngủ. Thế nhưng, lúc bàn tay lướt ngang qua góc kính, chợt có xúc giác truyền đến của 1 vật sắc nhọn.Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày nhìn qua, khi xác định được chỗ cấn cấn, cô tiến lại gần, dùng móng tay cạy thứ ở bên trong góc kính ra.Giữa hai lớp ép gương, có một tấm ảnh nhỏ phủ đầy bụi. Cô cẩn thận dùng tay lau lớp bụi trên mặt ảnh đi, rồi nhìn vào đó.Tấm ảnh in hình một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt khá là đẹp trai, người đàn ông không hề cười, và nhìn thoạt qua có chút lạnh lùng.Điều đáng nói là... tại sao người đàn ông này lại cho cô cảm giác quen thuộc như vậy? Hình như, cô đã gặp anh ta ở đâu đó rồi!Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, não cô bắt đầu hoạt động, tìm mọi cách để cố gắng nhớ ra người đàn ông trong bức ảnh đó là ai. Sau vài giây, cô mới ngỡ ra...A! Chính là anh ta!Người đàn ông đã xuất hiện trong kí ức của Âu Dương Thiên Thiên vài ngày trước, người đã.... đi cùng với ước nguyện của cô ấy.- Giúp tôi theo đuổi anh ấy! Giúp tôi bảo vệ anh ấy! Giúp tôi yêu anh ấy!Những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên khi đó... không lẽ... chính là dành cho người đàn ông này?Như vậy.... người này rốt cuộc là ai?Cô... sẽ phải theo đuổi người này... thay cho Âu Dương Thiên Thiên sao?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Nhưng mà kể cũng lạ. Mẹ Âu Dương Thiên Thiên vốn là con dâu duy nhất của Âu Dương gia, nhưng vì sao cô ấy lại là Nhị tiểu thư chứ?Theo cấp bậc, cô ấy cũng là trưởng nữ mà? Không phải sao?Không lẽ... trên cô ấy còn có ai khác à? Người đó là ai chứ?Âu Dương Thiên Thiên sờ cằm mình, ánh mắt cô thoạt biến đổi. Một khuôn mặt đẹp như thế này, nên có được một cuộc sống tốt tương thích với nó mới phải. Mọi quyền lực mà cô gái này đáng nhận, nên thuộc về cô ấy mới đúng!Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng:- Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô phải chết oan uổng, với nhan sắc này, tôi sẽ làm cô trở thành người kiêu ngạo đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất! Khiến người khác khi nhìn vào, sẽ phải nể phục.Vừa nói, tay Âu Dương Thiên Thiên vừa vươn ra, thoát ly khỏi khuôn cằm đẹp đẽ, tiến tới chiếc gương phía đối diện.Năm ngón tay in lên lớp kính trong suốt, cô thì thầm nói tiếp:- Tôi nhất định sẽ hoàn thành được ước nguyện của cô. Đem toàn bộ Âu Dương gia... hoàn toàn về tay tôi làm chủ! Bất kì ai cũng không thể ngăn tôi làm việc đó.Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên tràn đầy sự kiên quyết, từ trong sâu thẳm đôi con ngươi cô sáng lên 1 ý chí của khát vọng muốn được chiến thắng. Tất cả mọi thứ... bây giờ mới chỉ là bắt đầu!Sau khi đứng yên 1 chỗ hồi lâu, Âu Dương Thiên Thiên liền muốn rời đi, cô tính toán trèo lên giường muốn nằm ngủ. Thế nhưng, lúc bàn tay lướt ngang qua góc kính, chợt có xúc giác truyền đến của 1 vật sắc nhọn.Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày nhìn qua, khi xác định được chỗ cấn cấn, cô tiến lại gần, dùng móng tay cạy thứ ở bên trong góc kính ra.Giữa hai lớp ép gương, có một tấm ảnh nhỏ phủ đầy bụi. Cô cẩn thận dùng tay lau lớp bụi trên mặt ảnh đi, rồi nhìn vào đó.Tấm ảnh in hình một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt khá là đẹp trai, người đàn ông không hề cười, và nhìn thoạt qua có chút lạnh lùng.Điều đáng nói là... tại sao người đàn ông này lại cho cô cảm giác quen thuộc như vậy? Hình như, cô đã gặp anh ta ở đâu đó rồi!Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, não cô bắt đầu hoạt động, tìm mọi cách để cố gắng nhớ ra người đàn ông trong bức ảnh đó là ai. Sau vài giây, cô mới ngỡ ra...A! Chính là anh ta!Người đàn ông đã xuất hiện trong kí ức của Âu Dương Thiên Thiên vài ngày trước, người đã.... đi cùng với ước nguyện của cô ấy.- Giúp tôi theo đuổi anh ấy! Giúp tôi bảo vệ anh ấy! Giúp tôi yêu anh ấy!Những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên khi đó... không lẽ... chính là dành cho người đàn ông này?Như vậy.... người này rốt cuộc là ai?Cô... sẽ phải theo đuổi người này... thay cho Âu Dương Thiên Thiên sao?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Nhưng mà kể cũng lạ. Mẹ Âu Dương Thiên Thiên vốn là con dâu duy nhất của Âu Dương gia, nhưng vì sao cô ấy lại là Nhị tiểu thư chứ?Theo cấp bậc, cô ấy cũng là trưởng nữ mà? Không phải sao?Không lẽ... trên cô ấy còn có ai khác à? Người đó là ai chứ?Âu Dương Thiên Thiên sờ cằm mình, ánh mắt cô thoạt biến đổi. Một khuôn mặt đẹp như thế này, nên có được một cuộc sống tốt tương thích với nó mới phải. Mọi quyền lực mà cô gái này đáng nhận, nên thuộc về cô ấy mới đúng!Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng:- Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô phải chết oan uổng, với nhan sắc này, tôi sẽ làm cô trở thành người kiêu ngạo đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất! Khiến người khác khi nhìn vào, sẽ phải nể phục.Vừa nói, tay Âu Dương Thiên Thiên vừa vươn ra, thoát ly khỏi khuôn cằm đẹp đẽ, tiến tới chiếc gương phía đối diện.Năm ngón tay in lên lớp kính trong suốt, cô thì thầm nói tiếp:- Tôi nhất định sẽ hoàn thành được ước nguyện của cô. Đem toàn bộ Âu Dương gia... hoàn toàn về tay tôi làm chủ! Bất kì ai cũng không thể ngăn tôi làm việc đó.Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên tràn đầy sự kiên quyết, từ trong sâu thẳm đôi con ngươi cô sáng lên 1 ý chí của khát vọng muốn được chiến thắng. Tất cả mọi thứ... bây giờ mới chỉ là bắt đầu!Sau khi đứng yên 1 chỗ hồi lâu, Âu Dương Thiên Thiên liền muốn rời đi, cô tính toán trèo lên giường muốn nằm ngủ. Thế nhưng, lúc bàn tay lướt ngang qua góc kính, chợt có xúc giác truyền đến của 1 vật sắc nhọn.Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày nhìn qua, khi xác định được chỗ cấn cấn, cô tiến lại gần, dùng móng tay cạy thứ ở bên trong góc kính ra.Giữa hai lớp ép gương, có một tấm ảnh nhỏ phủ đầy bụi. Cô cẩn thận dùng tay lau lớp bụi trên mặt ảnh đi, rồi nhìn vào đó.Tấm ảnh in hình một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt khá là đẹp trai, người đàn ông không hề cười, và nhìn thoạt qua có chút lạnh lùng.Điều đáng nói là... tại sao người đàn ông này lại cho cô cảm giác quen thuộc như vậy? Hình như, cô đã gặp anh ta ở đâu đó rồi!Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, não cô bắt đầu hoạt động, tìm mọi cách để cố gắng nhớ ra người đàn ông trong bức ảnh đó là ai. Sau vài giây, cô mới ngỡ ra...A! Chính là anh ta!Người đàn ông đã xuất hiện trong kí ức của Âu Dương Thiên Thiên vài ngày trước, người đã.... đi cùng với ước nguyện của cô ấy.- Giúp tôi theo đuổi anh ấy! Giúp tôi bảo vệ anh ấy! Giúp tôi yêu anh ấy!Những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên khi đó... không lẽ... chính là dành cho người đàn ông này?Như vậy.... người này rốt cuộc là ai?Cô... sẽ phải theo đuổi người này... thay cho Âu Dương Thiên Thiên sao?