Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 8: Hình bóng hiện lên!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sáng hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên thức dậy từ khá sớm, sửa soạn cho bản thân xong, cô xuống hoa viên dưới nhà đi dạo 1 lát.Âu Dương gia có hệ thống nhà ở khá rộng rãi, các phân khu cũng được chia rất hợp lí, 3 phân khu chính bao gồm đại sảnh, phòng ăn và dãy phòng ở.Phía trước sảnh có 1 hoa viên được dựng lên rất đẹp. Nhìn thoạt qua như một cánh đồng với nhiều loài hoa được trồng vuôn vắn,Trong số đó, phải kể đến hoa bồ công anh, một đám hoa nằm ở giữa khuôn viên, khi có gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa lập tức bay lên, tản vào không trung, tạo nên phong cảnh cực kì đẹp mắt.Tối hôm qua vì suy nghĩ về chuyện tấm ảnh mà cô đã không được ngủ ngon, sáng nay đi xuống đây ngắm hoa, có lẽ phần nào sẽ tìm được chút thanh tịnh cho mình. Mặc dù biết người đó nhưng trong đầu cô lại không có tư liệu gì anh ta cả, cứ như bị bưng bít vậy, chẳng thể nào biết được anh ta là ai!Có phải chăng kí ức về anh ta quá ít nên cô không nhận được không?Điều đáng nói là...Ây da, cô vậy mà phải làm "sứ mệnh" đi theo đuổi người ta của Âu Dương Thiên Thiên nè.Chời má, đã qua cái tuổi thanh xuân lâu rồi mà. 31 mùa quýt chín rồi, nói cô đi theo đuổi đàn ông là thế nào?Chậc chậc... nguyện vọng 1 thì được, chứ nguyện vọng 2 thì.....ca này khó, khó à!Âu Dương Thiên Thiên mặc 1 chiếc váy trắng dài đến đầu gối, chân cô nhẹ nhàng bước đi giữa đám hoa bồ công anh.Bàn tay lướt nhẹ qua những cánh hoa mỏng mềm mại, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên mỉm cười.Ha! Hoa này đẹp quá, cánh hoa mơn trớn trắng tuyết giống như lông vũ vậy, thật giống thứ tạo nên đôi cánh của thiên thần.Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên không kiềm được mình mà cúi xuống, nhìn những bông hoa trắng ở cự li gần hơn.Khuôn miệng cô bất giác cong lên, để lộ một nụ cười đẹp đẽ có thể làm say mê bất cứ ai nhìn vào.Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên lấp lánh và trong suốt như sao mai, được ánh mặt trời chiếu rọi vào, nó sáng bừng lên như pha lê, tạo thành sự xinh đẹp tuyệt diệu nhất trên trần gian.Đúng lúc này, một làn gió chợt lướt qua, thổi bay mái tóc dài của Âu Dương Thiên Thiên. Những lọn tóc đen nhánh đan vào nhau, dìu ánh nắng cùng hòa tan, khiến làn gió như nhẹ nhàng hơn hẳn.Âu Dương Thiên Thiên đưa một tay vén lọn tóc lên bên tai, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thầm nghĩ, sao mới sáng mà đã nổi gió nhỉ?Chợt, từ trong khóe mắt của Âu Dương Thiên Thiên hiện lên một hình bóng mờ nhạt của 1 thân ảnh cao lớn, cô chớp mắt, ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn sang.Lúc này, hiện lên trong mắt cô, là hình ảnh của một người đàn ông, với khuôn mặt, cực kì quen thuộc!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sáng hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên thức dậy từ khá sớm, sửa soạn cho bản thân xong, cô xuống hoa viên dưới nhà đi dạo 1 lát.Âu Dương gia có hệ thống nhà ở khá rộng rãi, các phân khu cũng được chia rất hợp lí, 3 phân khu chính bao gồm đại sảnh, phòng ăn và dãy phòng ở.Phía trước sảnh có 1 hoa viên được dựng lên rất đẹp. Nhìn thoạt qua như một cánh đồng với nhiều loài hoa được trồng vuôn vắn,Trong số đó, phải kể đến hoa bồ công anh, một đám hoa nằm ở giữa khuôn viên, khi có gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa lập tức bay lên, tản vào không trung, tạo nên phong cảnh cực kì đẹp mắt.Tối hôm qua vì suy nghĩ về chuyện tấm ảnh mà cô đã không được ngủ ngon, sáng nay đi xuống đây ngắm hoa, có lẽ phần nào sẽ tìm được chút thanh tịnh cho mình. Mặc dù biết người đó nhưng trong đầu cô lại không có tư liệu gì anh ta cả, cứ như bị bưng bít vậy, chẳng thể nào biết được anh ta là ai!Có phải chăng kí ức về anh ta quá ít nên cô không nhận được không?Điều đáng nói là...Ây da, cô vậy mà phải làm "sứ mệnh" đi theo đuổi người ta của Âu Dương Thiên Thiên nè.Chời má, đã qua cái tuổi thanh xuân lâu rồi mà. 31 mùa quýt chín rồi, nói cô đi theo đuổi đàn ông là thế nào?Chậc chậc... nguyện vọng 1 thì được, chứ nguyện vọng 2 thì.....ca này khó, khó à!Âu Dương Thiên Thiên mặc 1 chiếc váy trắng dài đến đầu gối, chân cô nhẹ nhàng bước đi giữa đám hoa bồ công anh.Bàn tay lướt nhẹ qua những cánh hoa mỏng mềm mại, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên mỉm cười.Ha! Hoa này đẹp quá, cánh hoa mơn trớn trắng tuyết giống như lông vũ vậy, thật giống thứ tạo nên đôi cánh của thiên thần.Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên không kiềm được mình mà cúi xuống, nhìn những bông hoa trắng ở cự li gần hơn.Khuôn miệng cô bất giác cong lên, để lộ một nụ cười đẹp đẽ có thể làm say mê bất cứ ai nhìn vào.Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên lấp lánh và trong suốt như sao mai, được ánh mặt trời chiếu rọi vào, nó sáng bừng lên như pha lê, tạo thành sự xinh đẹp tuyệt diệu nhất trên trần gian.Đúng lúc này, một làn gió chợt lướt qua, thổi bay mái tóc dài của Âu Dương Thiên Thiên. Những lọn tóc đen nhánh đan vào nhau, dìu ánh nắng cùng hòa tan, khiến làn gió như nhẹ nhàng hơn hẳn.Âu Dương Thiên Thiên đưa một tay vén lọn tóc lên bên tai, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thầm nghĩ, sao mới sáng mà đã nổi gió nhỉ?Chợt, từ trong khóe mắt của Âu Dương Thiên Thiên hiện lên một hình bóng mờ nhạt của 1 thân ảnh cao lớn, cô chớp mắt, ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn sang.Lúc này, hiện lên trong mắt cô, là hình ảnh của một người đàn ông, với khuôn mặt, cực kì quen thuộc!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sáng hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên thức dậy từ khá sớm, sửa soạn cho bản thân xong, cô xuống hoa viên dưới nhà đi dạo 1 lát.Âu Dương gia có hệ thống nhà ở khá rộng rãi, các phân khu cũng được chia rất hợp lí, 3 phân khu chính bao gồm đại sảnh, phòng ăn và dãy phòng ở.Phía trước sảnh có 1 hoa viên được dựng lên rất đẹp. Nhìn thoạt qua như một cánh đồng với nhiều loài hoa được trồng vuôn vắn,Trong số đó, phải kể đến hoa bồ công anh, một đám hoa nằm ở giữa khuôn viên, khi có gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa lập tức bay lên, tản vào không trung, tạo nên phong cảnh cực kì đẹp mắt.Tối hôm qua vì suy nghĩ về chuyện tấm ảnh mà cô đã không được ngủ ngon, sáng nay đi xuống đây ngắm hoa, có lẽ phần nào sẽ tìm được chút thanh tịnh cho mình. Mặc dù biết người đó nhưng trong đầu cô lại không có tư liệu gì anh ta cả, cứ như bị bưng bít vậy, chẳng thể nào biết được anh ta là ai!Có phải chăng kí ức về anh ta quá ít nên cô không nhận được không?Điều đáng nói là...Ây da, cô vậy mà phải làm "sứ mệnh" đi theo đuổi người ta của Âu Dương Thiên Thiên nè.Chời má, đã qua cái tuổi thanh xuân lâu rồi mà. 31 mùa quýt chín rồi, nói cô đi theo đuổi đàn ông là thế nào?Chậc chậc... nguyện vọng 1 thì được, chứ nguyện vọng 2 thì.....ca này khó, khó à!Âu Dương Thiên Thiên mặc 1 chiếc váy trắng dài đến đầu gối, chân cô nhẹ nhàng bước đi giữa đám hoa bồ công anh.Bàn tay lướt nhẹ qua những cánh hoa mỏng mềm mại, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên mỉm cười.Ha! Hoa này đẹp quá, cánh hoa mơn trớn trắng tuyết giống như lông vũ vậy, thật giống thứ tạo nên đôi cánh của thiên thần.Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên không kiềm được mình mà cúi xuống, nhìn những bông hoa trắng ở cự li gần hơn.Khuôn miệng cô bất giác cong lên, để lộ một nụ cười đẹp đẽ có thể làm say mê bất cứ ai nhìn vào.Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên lấp lánh và trong suốt như sao mai, được ánh mặt trời chiếu rọi vào, nó sáng bừng lên như pha lê, tạo thành sự xinh đẹp tuyệt diệu nhất trên trần gian.Đúng lúc này, một làn gió chợt lướt qua, thổi bay mái tóc dài của Âu Dương Thiên Thiên. Những lọn tóc đen nhánh đan vào nhau, dìu ánh nắng cùng hòa tan, khiến làn gió như nhẹ nhàng hơn hẳn.Âu Dương Thiên Thiên đưa một tay vén lọn tóc lên bên tai, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thầm nghĩ, sao mới sáng mà đã nổi gió nhỉ?Chợt, từ trong khóe mắt của Âu Dương Thiên Thiên hiện lên một hình bóng mờ nhạt của 1 thân ảnh cao lớn, cô chớp mắt, ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn sang.Lúc này, hiện lên trong mắt cô, là hình ảnh của một người đàn ông, với khuôn mặt, cực kì quen thuộc!