Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 839: Bắt đầu vui sướng gấp n lần
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn tiến về trước một bước, muốn nhìn cụ thể.Nhưng hắn chưa kịp làm gì, giữa mũi tràn ngập mùi khét.Hương vị này cũng hấp dẫn Sở Duyên.Sở Duyên nhìn về phía truyền tới mùi khét, ngẩng đầu nhìn qua.Chỉ thấy cách đó không xa, một thứ gì đó cháy đen đang trôi nổi trên mặt nước.Sở Duyên nhìn kỹ, lập tức sửng sốt một lát.Rõ ràng là một người, người nọ bị lôi điện đánh trúng, toàn bộ cơ thể đã cháyđen.Hơn nữa bây giờ nhìn, rõ ràng là người này đã không còn dấu hiệu sinh mệnh.“Bị lôi điện đánh chết, đây là người tạo nghiệt cỡ nào, chậc chậc.”Sở Duyên lắc đầu.Cảm thấy đau khổ thay người này.Một người đang bình thường, bị lôi điện đánh chết, đây là tạo nghiệt lớn cỡ nào,ngay cả ông trời đều không nhìn nổi.Khi Sở Duyên muốn đi xuống nhìn xem, bỗng nhiên trong lúc này, gió nổi mâyphùn, Thiên Địa giống như tối lại.Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, bốn phương tám hướng có vô số lôi điện đangđánh qua, vạn lôi lao nhanh cùng lắm chỉ như vậy mà thôi.Từng lôi đình thô cỡ thùng nước đánh qua.Lúc này, giống như ngày tận thế.Sở Duyên cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ, không biếtphải làm sao.Sở Duyên không cử động, trên bầu trời không ngừng xuất hiện lôi điện, căn bảnkhông đánh Sở Duyên.Mà hoàn toàn tránh Sở Duyên, đánh về phía bốn phương tám hướng.Hình ảnh vạn lôi lao nhanh này kéo dài khoảng mấy phút mới dừng lại.Khi vạn lôi dừng lại, Sở Duyên cảm nhận được ý chí thể của mình thiếu chútnữa tiêu tán đi.Đều là bị dọa sợ.Đây là xảy ra chuyện gì thế…Vậy mà có thể khoa trương như vậy.Vạn lôi lao nhanh…Sở Duyên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế mình ở trong không trung an toàn đixuống.Đúng lúc này, một tiếng cười to truyền từ trong đáy biển ra.“Ha ha ha ha! Cuối cùng Thương Dương ta cũng sống lại! Thiên Đạo, ngươikhông thể áp được ta nữa đâu!”Giọng nói này truyền đến.Sở Duyên vốn chưa hoàn hồn lại hoảng sợ.“Chưa kết thúc à?”Sở Duyên lập tức nổi giận.Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trong hải dương.Ở trong tầm mắt của hắn, một bóng người phá hải mà ra, muốn xông lên phíachân trời.Là tên này kêu sao?Sở Duyên không khách sáo chút nào, hắn giơ tay lên chưởng đánh một vòngsáng kim sắc qua.Bùm!Vòng sáng kim sắc chém qua, không gian vặn vẹo không thôi, giống như sẽnghiền nát bất cứ lúc nào, bên trong ẩn chứa lực lượng đáng sợ.Vòng sáng kim sắc giống như kim quang, đánh mạnh về phía bóng người nhảytới mặt biển.Bùm bùm bùm!Hai bên va chạm nhau.Bóng người kia thậm chí còn chưa kịp kêu to, đã hóa thành hư ảo tiêu tán trongThiên Địa.“Kêu đi, lại kêu một tiếng thử xem!”Sở Duyên vẫn chưa hết giận.Nhưng mà khi hắn thấy bóng người lao ra khỏi mặt biển đã bị diệt, trong lònghắn không nhịn được xuất hiện cảm giác vui sướng.Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, trực tiếp tách ra hết lửa giận còn sót lại của hắn.“Loại cảm giác này…”Sở Duyên rơi vào trầm tư.Loại cảm giác hưng phấn, vui sướng này, hắn vô cùng quen thuộc.Lần trước khi chơi độc thủ ở đại lục Thiên Kiện, làm thịt đám Thiên Kiêu củayêu tộc cũng xuất hiện cảm giác này.Lần này loại cảm giác đó lại tới nữa, Sở Duyên không biết cảm giác này từ đâumà tới, nhưng loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, như vậy làđủ.Khi trong lòng Sở Duyên vui sướng, cả hải dương đột nhiên chấn động.Bùm!Vài lưu quang từ hải vực đằng xa bay lên, đánh ra sóng nước kinh thiên.Âm hưởng vô cùng vĩ đại, cho dù ngăn cách khoảng cách xa đều có thể nghethấy.Sở Duyên khẽ nhíu mày.Chẳng lẽ mấy lưu quang này, cũng giống như bóng dáng hắn mới đánh?Nếu là như vậy, Sở Duyên cảm thấy, hắn cần ra tay lần nữa.Dù sao bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm.Sở Duyên vừa định đuổi theo đám lưu quang bay lên, nhưng nghĩ lại, đánh từngcái qua, hình như vô cùng phiền phức, chẳng bằng hắn phân hóa vòng sáng kimsắc ra, cùng đuổi bắt những lưu quang kia.Nếu đánh bại những lưu quang này, hắn còn xuất hiện cảm giác vui sướng hưngphấn, như vậy…Vui sướng gấp n lần bắt đầu?Nghĩ như vậy, đôi mắt Sở Duyên lập tức sáng lên, hắn không có ý tốt nâng bàntay tội ác lên……Đại lục Thiên Kiện, trong vạn yêu cung.Lúc này, bầu không khí trong cung ngưng kết dị thường.Yêu sư và Kế Mông đang đứng sóng đôi.Trên người hai người đều không biểu lộ ra dị tượng gì, nhưng khí thế vô hìnhđang tỏa ra.“Kế Mông, ngươi hơi quá đáng đấy.”Vẻ mặt yêu sư âm u dị thường, trong lòng bàn tay lão ta mơ hồ xuất hiện hư ảnhquyển sách.Lão ta rất muốn ra tay, giết chết Kế Mông.Nhưng chút lý trí cuối cùng hạn chế lão ta.“Quá đáng? Ta quá đáng như thế nào? Ta chỉ phái mấy người của long tộc đếnsâu hải vực mà thôi, sao lại quá đáng? Càng sâu hải vực hơn, có thể hấp dẫncàng nhiều lực lượng của Thiên Địa mới, ta là vì bệ hạ sống lại, đại cường giảthời đại cũ sống lại, chẳng lẽ không được ư?”Kế Mông cười mỉa một tiếng, mở miệng nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn tiến về trước một bước, muốn nhìn cụ thể.Nhưng hắn chưa kịp làm gì, giữa mũi tràn ngập mùi khét.Hương vị này cũng hấp dẫn Sở Duyên.Sở Duyên nhìn về phía truyền tới mùi khét, ngẩng đầu nhìn qua.Chỉ thấy cách đó không xa, một thứ gì đó cháy đen đang trôi nổi trên mặt nước.Sở Duyên nhìn kỹ, lập tức sửng sốt một lát.Rõ ràng là một người, người nọ bị lôi điện đánh trúng, toàn bộ cơ thể đã cháyđen.Hơn nữa bây giờ nhìn, rõ ràng là người này đã không còn dấu hiệu sinh mệnh.“Bị lôi điện đánh chết, đây là người tạo nghiệt cỡ nào, chậc chậc.”Sở Duyên lắc đầu.Cảm thấy đau khổ thay người này.Một người đang bình thường, bị lôi điện đánh chết, đây là tạo nghiệt lớn cỡ nào,ngay cả ông trời đều không nhìn nổi.Khi Sở Duyên muốn đi xuống nhìn xem, bỗng nhiên trong lúc này, gió nổi mâyphùn, Thiên Địa giống như tối lại.Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, bốn phương tám hướng có vô số lôi điện đangđánh qua, vạn lôi lao nhanh cùng lắm chỉ như vậy mà thôi.Từng lôi đình thô cỡ thùng nước đánh qua.Lúc này, giống như ngày tận thế.Sở Duyên cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ, không biếtphải làm sao.Sở Duyên không cử động, trên bầu trời không ngừng xuất hiện lôi điện, căn bảnkhông đánh Sở Duyên.Mà hoàn toàn tránh Sở Duyên, đánh về phía bốn phương tám hướng.Hình ảnh vạn lôi lao nhanh này kéo dài khoảng mấy phút mới dừng lại.Khi vạn lôi dừng lại, Sở Duyên cảm nhận được ý chí thể của mình thiếu chútnữa tiêu tán đi.Đều là bị dọa sợ.Đây là xảy ra chuyện gì thế…Vậy mà có thể khoa trương như vậy.Vạn lôi lao nhanh…Sở Duyên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế mình ở trong không trung an toàn đixuống.Đúng lúc này, một tiếng cười to truyền từ trong đáy biển ra.“Ha ha ha ha! Cuối cùng Thương Dương ta cũng sống lại! Thiên Đạo, ngươikhông thể áp được ta nữa đâu!”Giọng nói này truyền đến.Sở Duyên vốn chưa hoàn hồn lại hoảng sợ.“Chưa kết thúc à?”Sở Duyên lập tức nổi giận.Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trong hải dương.Ở trong tầm mắt của hắn, một bóng người phá hải mà ra, muốn xông lên phíachân trời.Là tên này kêu sao?Sở Duyên không khách sáo chút nào, hắn giơ tay lên chưởng đánh một vòngsáng kim sắc qua.Bùm!Vòng sáng kim sắc chém qua, không gian vặn vẹo không thôi, giống như sẽnghiền nát bất cứ lúc nào, bên trong ẩn chứa lực lượng đáng sợ.Vòng sáng kim sắc giống như kim quang, đánh mạnh về phía bóng người nhảytới mặt biển.Bùm bùm bùm!Hai bên va chạm nhau.Bóng người kia thậm chí còn chưa kịp kêu to, đã hóa thành hư ảo tiêu tán trongThiên Địa.“Kêu đi, lại kêu một tiếng thử xem!”Sở Duyên vẫn chưa hết giận.Nhưng mà khi hắn thấy bóng người lao ra khỏi mặt biển đã bị diệt, trong lònghắn không nhịn được xuất hiện cảm giác vui sướng.Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, trực tiếp tách ra hết lửa giận còn sót lại của hắn.“Loại cảm giác này…”Sở Duyên rơi vào trầm tư.Loại cảm giác hưng phấn, vui sướng này, hắn vô cùng quen thuộc.Lần trước khi chơi độc thủ ở đại lục Thiên Kiện, làm thịt đám Thiên Kiêu củayêu tộc cũng xuất hiện cảm giác này.Lần này loại cảm giác đó lại tới nữa, Sở Duyên không biết cảm giác này từ đâumà tới, nhưng loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, như vậy làđủ.Khi trong lòng Sở Duyên vui sướng, cả hải dương đột nhiên chấn động.Bùm!Vài lưu quang từ hải vực đằng xa bay lên, đánh ra sóng nước kinh thiên.Âm hưởng vô cùng vĩ đại, cho dù ngăn cách khoảng cách xa đều có thể nghethấy.Sở Duyên khẽ nhíu mày.Chẳng lẽ mấy lưu quang này, cũng giống như bóng dáng hắn mới đánh?Nếu là như vậy, Sở Duyên cảm thấy, hắn cần ra tay lần nữa.Dù sao bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm.Sở Duyên vừa định đuổi theo đám lưu quang bay lên, nhưng nghĩ lại, đánh từngcái qua, hình như vô cùng phiền phức, chẳng bằng hắn phân hóa vòng sáng kimsắc ra, cùng đuổi bắt những lưu quang kia.Nếu đánh bại những lưu quang này, hắn còn xuất hiện cảm giác vui sướng hưngphấn, như vậy…Vui sướng gấp n lần bắt đầu?Nghĩ như vậy, đôi mắt Sở Duyên lập tức sáng lên, hắn không có ý tốt nâng bàntay tội ác lên……Đại lục Thiên Kiện, trong vạn yêu cung.Lúc này, bầu không khí trong cung ngưng kết dị thường.Yêu sư và Kế Mông đang đứng sóng đôi.Trên người hai người đều không biểu lộ ra dị tượng gì, nhưng khí thế vô hìnhđang tỏa ra.“Kế Mông, ngươi hơi quá đáng đấy.”Vẻ mặt yêu sư âm u dị thường, trong lòng bàn tay lão ta mơ hồ xuất hiện hư ảnhquyển sách.Lão ta rất muốn ra tay, giết chết Kế Mông.Nhưng chút lý trí cuối cùng hạn chế lão ta.“Quá đáng? Ta quá đáng như thế nào? Ta chỉ phái mấy người của long tộc đếnsâu hải vực mà thôi, sao lại quá đáng? Càng sâu hải vực hơn, có thể hấp dẫncàng nhiều lực lượng của Thiên Địa mới, ta là vì bệ hạ sống lại, đại cường giảthời đại cũ sống lại, chẳng lẽ không được ư?”Kế Mông cười mỉa một tiếng, mở miệng nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn tiến về trước một bước, muốn nhìn cụ thể.Nhưng hắn chưa kịp làm gì, giữa mũi tràn ngập mùi khét.Hương vị này cũng hấp dẫn Sở Duyên.Sở Duyên nhìn về phía truyền tới mùi khét, ngẩng đầu nhìn qua.Chỉ thấy cách đó không xa, một thứ gì đó cháy đen đang trôi nổi trên mặt nước.Sở Duyên nhìn kỹ, lập tức sửng sốt một lát.Rõ ràng là một người, người nọ bị lôi điện đánh trúng, toàn bộ cơ thể đã cháyđen.Hơn nữa bây giờ nhìn, rõ ràng là người này đã không còn dấu hiệu sinh mệnh.“Bị lôi điện đánh chết, đây là người tạo nghiệt cỡ nào, chậc chậc.”Sở Duyên lắc đầu.Cảm thấy đau khổ thay người này.Một người đang bình thường, bị lôi điện đánh chết, đây là tạo nghiệt lớn cỡ nào,ngay cả ông trời đều không nhìn nổi.Khi Sở Duyên muốn đi xuống nhìn xem, bỗng nhiên trong lúc này, gió nổi mâyphùn, Thiên Địa giống như tối lại.Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, bốn phương tám hướng có vô số lôi điện đangđánh qua, vạn lôi lao nhanh cùng lắm chỉ như vậy mà thôi.Từng lôi đình thô cỡ thùng nước đánh qua.Lúc này, giống như ngày tận thế.Sở Duyên cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ, không biếtphải làm sao.Sở Duyên không cử động, trên bầu trời không ngừng xuất hiện lôi điện, căn bảnkhông đánh Sở Duyên.Mà hoàn toàn tránh Sở Duyên, đánh về phía bốn phương tám hướng.Hình ảnh vạn lôi lao nhanh này kéo dài khoảng mấy phút mới dừng lại.Khi vạn lôi dừng lại, Sở Duyên cảm nhận được ý chí thể của mình thiếu chútnữa tiêu tán đi.Đều là bị dọa sợ.Đây là xảy ra chuyện gì thế…Vậy mà có thể khoa trương như vậy.Vạn lôi lao nhanh…Sở Duyên hít sâu một hơi, cố gắng áp chế mình ở trong không trung an toàn đixuống.Đúng lúc này, một tiếng cười to truyền từ trong đáy biển ra.“Ha ha ha ha! Cuối cùng Thương Dương ta cũng sống lại! Thiên Đạo, ngươikhông thể áp được ta nữa đâu!”Giọng nói này truyền đến.Sở Duyên vốn chưa hoàn hồn lại hoảng sợ.“Chưa kết thúc à?”Sở Duyên lập tức nổi giận.Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm trong hải dương.Ở trong tầm mắt của hắn, một bóng người phá hải mà ra, muốn xông lên phíachân trời.Là tên này kêu sao?Sở Duyên không khách sáo chút nào, hắn giơ tay lên chưởng đánh một vòngsáng kim sắc qua.Bùm!Vòng sáng kim sắc chém qua, không gian vặn vẹo không thôi, giống như sẽnghiền nát bất cứ lúc nào, bên trong ẩn chứa lực lượng đáng sợ.Vòng sáng kim sắc giống như kim quang, đánh mạnh về phía bóng người nhảytới mặt biển.Bùm bùm bùm!Hai bên va chạm nhau.Bóng người kia thậm chí còn chưa kịp kêu to, đã hóa thành hư ảo tiêu tán trongThiên Địa.“Kêu đi, lại kêu một tiếng thử xem!”Sở Duyên vẫn chưa hết giận.Nhưng mà khi hắn thấy bóng người lao ra khỏi mặt biển đã bị diệt, trong lònghắn không nhịn được xuất hiện cảm giác vui sướng.Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, trực tiếp tách ra hết lửa giận còn sót lại của hắn.“Loại cảm giác này…”Sở Duyên rơi vào trầm tư.Loại cảm giác hưng phấn, vui sướng này, hắn vô cùng quen thuộc.Lần trước khi chơi độc thủ ở đại lục Thiên Kiện, làm thịt đám Thiên Kiêu củayêu tộc cũng xuất hiện cảm giác này.Lần này loại cảm giác đó lại tới nữa, Sở Duyên không biết cảm giác này từ đâumà tới, nhưng loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, như vậy làđủ.Khi trong lòng Sở Duyên vui sướng, cả hải dương đột nhiên chấn động.Bùm!Vài lưu quang từ hải vực đằng xa bay lên, đánh ra sóng nước kinh thiên.Âm hưởng vô cùng vĩ đại, cho dù ngăn cách khoảng cách xa đều có thể nghethấy.Sở Duyên khẽ nhíu mày.Chẳng lẽ mấy lưu quang này, cũng giống như bóng dáng hắn mới đánh?Nếu là như vậy, Sở Duyên cảm thấy, hắn cần ra tay lần nữa.Dù sao bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm.Sở Duyên vừa định đuổi theo đám lưu quang bay lên, nhưng nghĩ lại, đánh từngcái qua, hình như vô cùng phiền phức, chẳng bằng hắn phân hóa vòng sáng kimsắc ra, cùng đuổi bắt những lưu quang kia.Nếu đánh bại những lưu quang này, hắn còn xuất hiện cảm giác vui sướng hưngphấn, như vậy…Vui sướng gấp n lần bắt đầu?Nghĩ như vậy, đôi mắt Sở Duyên lập tức sáng lên, hắn không có ý tốt nâng bàntay tội ác lên……Đại lục Thiên Kiện, trong vạn yêu cung.Lúc này, bầu không khí trong cung ngưng kết dị thường.Yêu sư và Kế Mông đang đứng sóng đôi.Trên người hai người đều không biểu lộ ra dị tượng gì, nhưng khí thế vô hìnhđang tỏa ra.“Kế Mông, ngươi hơi quá đáng đấy.”Vẻ mặt yêu sư âm u dị thường, trong lòng bàn tay lão ta mơ hồ xuất hiện hư ảnhquyển sách.Lão ta rất muốn ra tay, giết chết Kế Mông.Nhưng chút lý trí cuối cùng hạn chế lão ta.“Quá đáng? Ta quá đáng như thế nào? Ta chỉ phái mấy người của long tộc đếnsâu hải vực mà thôi, sao lại quá đáng? Càng sâu hải vực hơn, có thể hấp dẫncàng nhiều lực lượng của Thiên Địa mới, ta là vì bệ hạ sống lại, đại cường giảthời đại cũ sống lại, chẳng lẽ không được ư?”Kế Mông cười mỉa một tiếng, mở miệng nói.