Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 864: Ý nghĩ lớn mật

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn cảm nhận được, phần lớn ý chí thể tiêu tán kia, là trở về bản thể của hắn,không phải thực sự tiêu tán.Tắt đi trạng thái vô địch của ý chí thể này, Sở Duyên chậm rãi tới gần Lâm Mạc.Khi Sở Duyên đi tới chỗ Lâm Mạc, chỉ thấy Lâm Mạc đột nhiên mở mắt ra.Hắn ta lập tức đánh mạnh một quyền về trước, trong một quyền này mang theotràn ngập khí thế, rất có tư thế lực khai sơn hà.Ý chí thể này của Sở Duyên còn chưa kịp mở miệng, đã bị trúng mục tiêu mộtcách hoàn mỹ.Bùm…Cơ thể ý chí thể của Sở Duyên lập tức bị đánh một quyền, hóa thành hư ảo.Không có trạng thái vô địch bảo hộ, ý chí thể này quả thực như đang nói đùa…Bị một quyền đánh không còn.Một quyền của Lâm Mạc đánh ra, hắn ta sửng sốt một lát, nhìn về phía quả đấmcủa mình.Hắn ta muốn thử quyền pháp ghi lại trong Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp.Nhưng mà vừa rồi…Hình như hắn ta đánh trúng thứ gì đó?Lâm Mạc nhìn thoáng qua quả đấm của mình, lại nhìn phía trước trống không.Không có thứ gì mà.Chẳng lẽ là hắn ta cảm nhận sai rồi?Lâm Mạc sinh lòng hoang mang suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, bắt đầutự mình tu luyện.Hắn ta múa quyền pháp uy vũ sinh phong.…Bên kia, phòng chính của động phủ, vẻ mặt Sở Duyên vô cùng khó coi.Hắn mới bị đệ tử của mình đánh một quyền phá nát một phần ý chí thể?Con mẹ nó…Sở Duyên đứng dậy muốn tìm tên nghịch đồ kia.Nhưng nghĩ lại, hắn hoàn toàn ôm ý nghĩ khiến đệ tử này rơi vào ma chướng.Hắn có lý do gì đi tìm đệ tử này tính sổ?Khi Sở Duyên rơi vào trầm tư, bên ngoài lại truyền tới âm thanh.“Lão tổ, Ngao Thiên cầu kiến!”Tộc trưởng long tộc Ngao Thiên sao?Sao người này lại tới nữa?Sở Duyên khẽ nhíu mày.Hắn không từ chối, mà bảo Ngao Thiên tiến vào.Ngao Thiên nhanh chóng đi vào trong động phủ, trên mặt lão ta mang theo lolắng.Điều này khiến Sở Duyên hơi hoang mang, không rõ Ngao Thiên đang sốt ruộtchuyện gì.“Ngươi có chuyện gì sao? Vì sao gấp như vậy?”Sở Duyên mở miệng hỏi một câu.“Lão tổ, bên yêu sư truyền đạt mệnh lệnh, bảo là muốn long tộc chúng ta trấn ápcả yêu tộc, đứng đầu yêu tộc…”Ngao Thiên do dự một lát, mở miệng nói.“Vậy thì trấn áp, sao thế, các ngươi không đánh lại à? Cần bổn tọa ra tay sao?”Sở Duyên nhíu mày hỏi.“Đúng vậy, lão tổ, lúc trước bọn ta nhận được mệnh lệnh của yêu sư, cũng dốctoàn lực trấn áp các tộc, nhưng cuối cùng chiến lực có hạn.”Ngao Thiên hít sâu một hơi, nói như vậy.“Cho nên, muốn bổn tọa ra tay đúng không?”Sở Duyên lại hỏi một câu.“Đúng vậy, đương nhiên, nếu lão tổ không muốn ra tay, vậy cũng có thể…”Ngao Thiên muốn nói lại thôi.Nghe thấy những lời này, lúc này thiếu chút nữa Sở Duyên nói thẳng, vậy thìkhông ra tay nữa.Nhưng câu nói tiếp theo của Ngao Thiên, khiến Sở Duyên lập tức đổi ý nghĩthành ra tay.“Nếu lão tổ không muốn ra tay, đương nhiên là ta cũng không có khả năng éplão tổ ra tay, chẳng qua có khả năng cần mượn dùng rất nhiều tài nguyên trânquý của long tộc, lấy đống tài nguyên mời cường giả, nhanh chóng áp chế cáctộc, lại phối với tên tuổi của lão tổ chấn nhiếp, sẽ nhanh chóng trấn áp các tộc,nhưng loại trấn áp này chỉ sợ không ổn thỏa…”Ngao Thiên còn chưa nói xong, chỉ thấy đôi mắt của Sở Duyên nhìn chằm chằmlão ta, uy áp tuyệt đại từ trong đôi mắt tỏa ra, ép Ngao Thiên không thở nổi.“Không cần!”“Trấn áp các tộc thôi mà, còn cần vận dụng tài nguyên của long tộc, không phảilà lãng phí sao? Nhìn xem bổn tọa ra tay, trấn áp các tộc là được!”“Được rồi, Ngao Thiên, ngươi ra ngoài đi, bổn tọa thu thập một lát, sẽ theongươi qua đó, trấn áp các tộc!”Giọng nói của Sở Duyên quyết đoán, không để phản bác.“Vâng, lão tổ.”Ngao Thiên sửng sốt một lát, không dám phản bác, sau khi nói một câu xong thìrời khỏi động phủ.Sở Duyên lẳng lặng nhìn Ngao Thiên rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.Nói đùa.Muốn cướp đồ của hắn sao?Sao có thể có chuyện đó.Không phải là ra tay sao?Trạng thái vô địch của hắn không bị hạn chế, để ra chút thời gian ra tay là được.Sở Duyên vốn định đi ra khỏi động phủ, nhưng nghĩ lại, chuyện đệ tử của hắncòn chưa được giải quyết.Giải quyết như thế nào mới tốt đây?“Không bằng dẫn đệ tử này đi theo, trên đường nghĩ biện pháp xem làm thế nàobây giờ.”Sở Duyên vừa định gọi Lâm Mạc ra, ngay sau đó, hắn dừng bước lại, trong đầuxuất hiện một ý nghĩ.“Cứng rắn không được, không bằng mềm? Thông qua phương diện tình cảm,khiến đệ tử này sinh ra tâm ma?”Sở Duyên có một ý nghĩ lớn mật.Hắn cảm thấy ý nghĩ này của hắn, chắc chắn có thể dùng được.Hắn phải lôi kéo quan hệ với đệ tử này, tăng tiến tình cảm.Lại sau đó diễn một đợt, mình “ngoài ý muốn” qua đời.Đệ tử này giống như là người rất coi trọng tình cảm.Dưới tình huống như vậy, có thể vì thế mà sinh ra tâm ma hay không?Cho dù có chút tổn hại, nhưng Sở Duyên thực sự không còn biện pháp nàonữa…

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn cảm nhận được, phần lớn ý chí thể tiêu tán kia, là trở về bản thể của hắn,không phải thực sự tiêu tán.Tắt đi trạng thái vô địch của ý chí thể này, Sở Duyên chậm rãi tới gần Lâm Mạc.Khi Sở Duyên đi tới chỗ Lâm Mạc, chỉ thấy Lâm Mạc đột nhiên mở mắt ra.Hắn ta lập tức đánh mạnh một quyền về trước, trong một quyền này mang theotràn ngập khí thế, rất có tư thế lực khai sơn hà.Ý chí thể này của Sở Duyên còn chưa kịp mở miệng, đã bị trúng mục tiêu mộtcách hoàn mỹ.Bùm…Cơ thể ý chí thể của Sở Duyên lập tức bị đánh một quyền, hóa thành hư ảo.Không có trạng thái vô địch bảo hộ, ý chí thể này quả thực như đang nói đùa…Bị một quyền đánh không còn.Một quyền của Lâm Mạc đánh ra, hắn ta sửng sốt một lát, nhìn về phía quả đấmcủa mình.Hắn ta muốn thử quyền pháp ghi lại trong Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp.Nhưng mà vừa rồi…Hình như hắn ta đánh trúng thứ gì đó?Lâm Mạc nhìn thoáng qua quả đấm của mình, lại nhìn phía trước trống không.Không có thứ gì mà.Chẳng lẽ là hắn ta cảm nhận sai rồi?Lâm Mạc sinh lòng hoang mang suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, bắt đầutự mình tu luyện.Hắn ta múa quyền pháp uy vũ sinh phong.…Bên kia, phòng chính của động phủ, vẻ mặt Sở Duyên vô cùng khó coi.Hắn mới bị đệ tử của mình đánh một quyền phá nát một phần ý chí thể?Con mẹ nó…Sở Duyên đứng dậy muốn tìm tên nghịch đồ kia.Nhưng nghĩ lại, hắn hoàn toàn ôm ý nghĩ khiến đệ tử này rơi vào ma chướng.Hắn có lý do gì đi tìm đệ tử này tính sổ?Khi Sở Duyên rơi vào trầm tư, bên ngoài lại truyền tới âm thanh.“Lão tổ, Ngao Thiên cầu kiến!”Tộc trưởng long tộc Ngao Thiên sao?Sao người này lại tới nữa?Sở Duyên khẽ nhíu mày.Hắn không từ chối, mà bảo Ngao Thiên tiến vào.Ngao Thiên nhanh chóng đi vào trong động phủ, trên mặt lão ta mang theo lolắng.Điều này khiến Sở Duyên hơi hoang mang, không rõ Ngao Thiên đang sốt ruộtchuyện gì.“Ngươi có chuyện gì sao? Vì sao gấp như vậy?”Sở Duyên mở miệng hỏi một câu.“Lão tổ, bên yêu sư truyền đạt mệnh lệnh, bảo là muốn long tộc chúng ta trấn ápcả yêu tộc, đứng đầu yêu tộc…”Ngao Thiên do dự một lát, mở miệng nói.“Vậy thì trấn áp, sao thế, các ngươi không đánh lại à? Cần bổn tọa ra tay sao?”Sở Duyên nhíu mày hỏi.“Đúng vậy, lão tổ, lúc trước bọn ta nhận được mệnh lệnh của yêu sư, cũng dốctoàn lực trấn áp các tộc, nhưng cuối cùng chiến lực có hạn.”Ngao Thiên hít sâu một hơi, nói như vậy.“Cho nên, muốn bổn tọa ra tay đúng không?”Sở Duyên lại hỏi một câu.“Đúng vậy, đương nhiên, nếu lão tổ không muốn ra tay, vậy cũng có thể…”Ngao Thiên muốn nói lại thôi.Nghe thấy những lời này, lúc này thiếu chút nữa Sở Duyên nói thẳng, vậy thìkhông ra tay nữa.Nhưng câu nói tiếp theo của Ngao Thiên, khiến Sở Duyên lập tức đổi ý nghĩthành ra tay.“Nếu lão tổ không muốn ra tay, đương nhiên là ta cũng không có khả năng éplão tổ ra tay, chẳng qua có khả năng cần mượn dùng rất nhiều tài nguyên trânquý của long tộc, lấy đống tài nguyên mời cường giả, nhanh chóng áp chế cáctộc, lại phối với tên tuổi của lão tổ chấn nhiếp, sẽ nhanh chóng trấn áp các tộc,nhưng loại trấn áp này chỉ sợ không ổn thỏa…”Ngao Thiên còn chưa nói xong, chỉ thấy đôi mắt của Sở Duyên nhìn chằm chằmlão ta, uy áp tuyệt đại từ trong đôi mắt tỏa ra, ép Ngao Thiên không thở nổi.“Không cần!”“Trấn áp các tộc thôi mà, còn cần vận dụng tài nguyên của long tộc, không phảilà lãng phí sao? Nhìn xem bổn tọa ra tay, trấn áp các tộc là được!”“Được rồi, Ngao Thiên, ngươi ra ngoài đi, bổn tọa thu thập một lát, sẽ theongươi qua đó, trấn áp các tộc!”Giọng nói của Sở Duyên quyết đoán, không để phản bác.“Vâng, lão tổ.”Ngao Thiên sửng sốt một lát, không dám phản bác, sau khi nói một câu xong thìrời khỏi động phủ.Sở Duyên lẳng lặng nhìn Ngao Thiên rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.Nói đùa.Muốn cướp đồ của hắn sao?Sao có thể có chuyện đó.Không phải là ra tay sao?Trạng thái vô địch của hắn không bị hạn chế, để ra chút thời gian ra tay là được.Sở Duyên vốn định đi ra khỏi động phủ, nhưng nghĩ lại, chuyện đệ tử của hắncòn chưa được giải quyết.Giải quyết như thế nào mới tốt đây?“Không bằng dẫn đệ tử này đi theo, trên đường nghĩ biện pháp xem làm thế nàobây giờ.”Sở Duyên vừa định gọi Lâm Mạc ra, ngay sau đó, hắn dừng bước lại, trong đầuxuất hiện một ý nghĩ.“Cứng rắn không được, không bằng mềm? Thông qua phương diện tình cảm,khiến đệ tử này sinh ra tâm ma?”Sở Duyên có một ý nghĩ lớn mật.Hắn cảm thấy ý nghĩ này của hắn, chắc chắn có thể dùng được.Hắn phải lôi kéo quan hệ với đệ tử này, tăng tiến tình cảm.Lại sau đó diễn một đợt, mình “ngoài ý muốn” qua đời.Đệ tử này giống như là người rất coi trọng tình cảm.Dưới tình huống như vậy, có thể vì thế mà sinh ra tâm ma hay không?Cho dù có chút tổn hại, nhưng Sở Duyên thực sự không còn biện pháp nàonữa…

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn cảm nhận được, phần lớn ý chí thể tiêu tán kia, là trở về bản thể của hắn,không phải thực sự tiêu tán.Tắt đi trạng thái vô địch của ý chí thể này, Sở Duyên chậm rãi tới gần Lâm Mạc.Khi Sở Duyên đi tới chỗ Lâm Mạc, chỉ thấy Lâm Mạc đột nhiên mở mắt ra.Hắn ta lập tức đánh mạnh một quyền về trước, trong một quyền này mang theotràn ngập khí thế, rất có tư thế lực khai sơn hà.Ý chí thể này của Sở Duyên còn chưa kịp mở miệng, đã bị trúng mục tiêu mộtcách hoàn mỹ.Bùm…Cơ thể ý chí thể của Sở Duyên lập tức bị đánh một quyền, hóa thành hư ảo.Không có trạng thái vô địch bảo hộ, ý chí thể này quả thực như đang nói đùa…Bị một quyền đánh không còn.Một quyền của Lâm Mạc đánh ra, hắn ta sửng sốt một lát, nhìn về phía quả đấmcủa mình.Hắn ta muốn thử quyền pháp ghi lại trong Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp.Nhưng mà vừa rồi…Hình như hắn ta đánh trúng thứ gì đó?Lâm Mạc nhìn thoáng qua quả đấm của mình, lại nhìn phía trước trống không.Không có thứ gì mà.Chẳng lẽ là hắn ta cảm nhận sai rồi?Lâm Mạc sinh lòng hoang mang suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, bắt đầutự mình tu luyện.Hắn ta múa quyền pháp uy vũ sinh phong.…Bên kia, phòng chính của động phủ, vẻ mặt Sở Duyên vô cùng khó coi.Hắn mới bị đệ tử của mình đánh một quyền phá nát một phần ý chí thể?Con mẹ nó…Sở Duyên đứng dậy muốn tìm tên nghịch đồ kia.Nhưng nghĩ lại, hắn hoàn toàn ôm ý nghĩ khiến đệ tử này rơi vào ma chướng.Hắn có lý do gì đi tìm đệ tử này tính sổ?Khi Sở Duyên rơi vào trầm tư, bên ngoài lại truyền tới âm thanh.“Lão tổ, Ngao Thiên cầu kiến!”Tộc trưởng long tộc Ngao Thiên sao?Sao người này lại tới nữa?Sở Duyên khẽ nhíu mày.Hắn không từ chối, mà bảo Ngao Thiên tiến vào.Ngao Thiên nhanh chóng đi vào trong động phủ, trên mặt lão ta mang theo lolắng.Điều này khiến Sở Duyên hơi hoang mang, không rõ Ngao Thiên đang sốt ruộtchuyện gì.“Ngươi có chuyện gì sao? Vì sao gấp như vậy?”Sở Duyên mở miệng hỏi một câu.“Lão tổ, bên yêu sư truyền đạt mệnh lệnh, bảo là muốn long tộc chúng ta trấn ápcả yêu tộc, đứng đầu yêu tộc…”Ngao Thiên do dự một lát, mở miệng nói.“Vậy thì trấn áp, sao thế, các ngươi không đánh lại à? Cần bổn tọa ra tay sao?”Sở Duyên nhíu mày hỏi.“Đúng vậy, lão tổ, lúc trước bọn ta nhận được mệnh lệnh của yêu sư, cũng dốctoàn lực trấn áp các tộc, nhưng cuối cùng chiến lực có hạn.”Ngao Thiên hít sâu một hơi, nói như vậy.“Cho nên, muốn bổn tọa ra tay đúng không?”Sở Duyên lại hỏi một câu.“Đúng vậy, đương nhiên, nếu lão tổ không muốn ra tay, vậy cũng có thể…”Ngao Thiên muốn nói lại thôi.Nghe thấy những lời này, lúc này thiếu chút nữa Sở Duyên nói thẳng, vậy thìkhông ra tay nữa.Nhưng câu nói tiếp theo của Ngao Thiên, khiến Sở Duyên lập tức đổi ý nghĩthành ra tay.“Nếu lão tổ không muốn ra tay, đương nhiên là ta cũng không có khả năng éplão tổ ra tay, chẳng qua có khả năng cần mượn dùng rất nhiều tài nguyên trânquý của long tộc, lấy đống tài nguyên mời cường giả, nhanh chóng áp chế cáctộc, lại phối với tên tuổi của lão tổ chấn nhiếp, sẽ nhanh chóng trấn áp các tộc,nhưng loại trấn áp này chỉ sợ không ổn thỏa…”Ngao Thiên còn chưa nói xong, chỉ thấy đôi mắt của Sở Duyên nhìn chằm chằmlão ta, uy áp tuyệt đại từ trong đôi mắt tỏa ra, ép Ngao Thiên không thở nổi.“Không cần!”“Trấn áp các tộc thôi mà, còn cần vận dụng tài nguyên của long tộc, không phảilà lãng phí sao? Nhìn xem bổn tọa ra tay, trấn áp các tộc là được!”“Được rồi, Ngao Thiên, ngươi ra ngoài đi, bổn tọa thu thập một lát, sẽ theongươi qua đó, trấn áp các tộc!”Giọng nói của Sở Duyên quyết đoán, không để phản bác.“Vâng, lão tổ.”Ngao Thiên sửng sốt một lát, không dám phản bác, sau khi nói một câu xong thìrời khỏi động phủ.Sở Duyên lẳng lặng nhìn Ngao Thiên rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.Nói đùa.Muốn cướp đồ của hắn sao?Sao có thể có chuyện đó.Không phải là ra tay sao?Trạng thái vô địch của hắn không bị hạn chế, để ra chút thời gian ra tay là được.Sở Duyên vốn định đi ra khỏi động phủ, nhưng nghĩ lại, chuyện đệ tử của hắncòn chưa được giải quyết.Giải quyết như thế nào mới tốt đây?“Không bằng dẫn đệ tử này đi theo, trên đường nghĩ biện pháp xem làm thế nàobây giờ.”Sở Duyên vừa định gọi Lâm Mạc ra, ngay sau đó, hắn dừng bước lại, trong đầuxuất hiện một ý nghĩ.“Cứng rắn không được, không bằng mềm? Thông qua phương diện tình cảm,khiến đệ tử này sinh ra tâm ma?”Sở Duyên có một ý nghĩ lớn mật.Hắn cảm thấy ý nghĩ này của hắn, chắc chắn có thể dùng được.Hắn phải lôi kéo quan hệ với đệ tử này, tăng tiến tình cảm.Lại sau đó diễn một đợt, mình “ngoài ý muốn” qua đời.Đệ tử này giống như là người rất coi trọng tình cảm.Dưới tình huống như vậy, có thể vì thế mà sinh ra tâm ma hay không?Cho dù có chút tổn hại, nhưng Sở Duyên thực sự không còn biện pháp nàonữa…

Chương 864: Ý nghĩ lớn mật